Cô có cảm giác như mình chỉ vừa nhắm mắt rồi mở mắt ra thì đã quay về lúc 7:30.
Lần trước tỉnh lại, vì đầu óc quá hỗn loạn nên Lộc Khê không có thời gian chú ý tới động tĩnh bên ngoài. Lúc này, cẩn thận lắng nghe trong môi trường hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng cháy nổ và tiếng nói ồn ào ở tầng dưới.
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Lộc Khê thu dọn một cách đơn giản và nhanh chóng, rồi mở cửa chạy đến phòng 704.
Trong hành lang lúc này vẫn chưa có khói, tầm nhìn cũng rất rõ ràng.
Cô có thể chắc chắn rằng tầng bị cháy chắc chắn không phải tầng của cô. Lần trước cô hơi vội vàng, cộng thêm trong lòng đang có lo sợ, có rất nhiều chuyện không kịp hỏi Lý Hướng Vãn, lát nữa nếu có thời gian, cô nhất định phải hỏi anh.
Cô vừa chạy vừa hét to gọi Vương Lan. Nếu đúng lúc này Vương Lan định đi lấy thứ gì đó, tiếng hét của cô có thể sẽ tạm hoãn hành động của chị ấy.
Cô gọi năm sáu lần cũng không có ai trả lời, Lộc Khê chạy thêm vài bước thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Tuấn Hạo: “Mẹ!”
Trong lòng Lộc Khê cảm thấy hồi hộp, cô tăng tốc chạy đến phòng 704, phát hiện lần này cửa phòng 704 đóng chặt.
Cô lập tức dùng sức gõ cửa: “Tiểu Tuấn Hạo! Dì là dì Tiểu Khê! Mau mở cửa!”
Trong phòng vang lên tiếng lạch cạch của đồ vật, sau đó cửa bị mở ra một cách mạnh mẽ, lộ ra khuôn mặt nhỏ đang khóc của Lâm Tuấn Hạo, cậu vội vàng túm lấy góc áo của Lộc Khê, khóc lóc nói: “Dì ơi, mẹ cháu bị ngã từ trên ghế xuống!”
“Đừng sợ.” Lộc Khê bắt chước động tác của Lý Hướng Vãn lúc an ủi cô, vỗ lên đỉnh đầu của Lâm Tuấn Hạo, đi vào cửa kiểm tra tình trạng của Vương Lan. Không ngờ lúc này Vương Lan vẫn chưa ngất xỉu, đang đau đớn nằm trên đất.
“Chị Lan!” Lộc Khê lao tới bên cạnh cô ấy, liên tục gọi tên cô ấy. Nhưng cô phát hiện ý thức của Vương Lan đã tan rã, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô gọi.
Cô thử gọi thêm hai lần nữa, lúc này Vương Lan mới yếu ớt tỉnh lại, nắm chặt cánh tay của Lộc Khê, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
“Em đưa hai người ra ngoài.” Lộc Khê nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói.
“Thuốc…”
“Thuốc gì?”
Lộc Khê vô thức nhìn lên chiếc tủ đang hé mở, nhìn thấy một cái hộp trong suốt, bên trong đó có nhiều loại thuốc được sắp xếp ngay ngắn.
Cô đứng dậy đưa tay lấy nhưng không với tới, chỉ có thể cẩn thận giẫm lên ghế, sau khi lấy được cái hộp thì ngay lập tức đưa cho Vương Lan xem: “Là cái này phải không?”
Con ngươi của Vương Lan lại bắt đầu rời rạc nhưng cô ấy vẫn cố giữ lấy ý thức cuối cùng nói: “Thuốc của Hạo Hạo…”
“Em sẽ mang nó theo.” Lộc Khê bảo đảm với cô ấy rồi nhét tất cả thuốc vào túi. Sau đó gọi Lâm Tuấn Hạo đến đây giúp đỡ, hai người đã cố gắng hết sức để cõng Vương Lan lên vai nhưng dù có thử thế nào cũng thất bại.
Cô bực dọc nghĩ, rốt cuộc khi nào Lý Hướng Vãn mới đến?
Như nghe được tiếng gọi của cô, ngay sau đó một bàn tay trắng bệch thon dài siết chặt khung cửa nhà Vương Lan.
Sau đó Lý Hướng Vãn xuất hiện ở cửa. Vẻ mặt anh không thay đổi nhiều, nhưng Lộc Khê cảm thấy ánh mắt anh ngay lập tức dán chặt vào cô. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong mắt Lý Hướng Vãn có điều gì đó thả lỏng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Không dừng lại, anh bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, trầm giọng nói: “Anh cõng chị Lan, em cõng Lâm Tuấn Hạo đi.”
Khi đi ra ngoài, Lộc Khê cố ý quay đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường phòng khách: 7:51.
Khói trong hành lang đã dày đặc, Lộc Khê bất ngờ hít một hơi, ngay lập tức bắt đầu ho không ngừng.
Lý Hướng Vãn dừng lại, ra hiệu cho Lộc Khê ý bảo áo khoác của anh: “Khẩu trang ở trong túi.”
“Không sao.” Lộc Khê từ chối, lại nghĩ đến Lâm Tuấn Hạo trên lưng. Cô kéo vạt áo khoác của Lý Hướng Vãn, mím môi, lấy khẩu trang từ trong túi ra, đưa cho Lâm Tuấn Hạo trên lưng, dịu dàng nói: “Ngoan, đeo khẩu trang vào.”
“Dì ơi, có hơi khó chịu, cháu không thở được.” Lâm Tuấn Hạo nhỏ giọng từ chối.
“Khó chịu cũng phải đeo, cháu vẫn còn đang bị ốm đấy.”
Lâm Tuấn Hạo vẫn không đồng ý.
Lộc Khê muốn khuyên cậu một lần nữa, dư quang thoáng nhìn thấy Lý Hướng Vãn dừng lại, lạnh mặt nói với Lâm Tuấn Hạo: “Đeo vào.”
Rất hung ác.
Ngay cả Lộc Khê cũng thấy sợ hãi, huống chi là Lâm Tuấn Hạo.
Cậu nhóc quả nhiên ngoan ngoãn đeo khẩu trang.
Lý Hướng Vãn thấy Lâm Tuấn Hạo đã nghe lời, im lặng xoay người định tiếp tục bước đi.
Đúng lúc này, cửa của một thang thoát hiểm khác ở phía sau cách họ không xa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người bị bao vây trong làn khói dày đặc loạng choạng bước ra.
Mấy người đều bị giật mình.
Ngay cả Lý Hướng Vãn cũng cảm thấy bất ngờ.
Lộc Khê lập tức quay đầu nhìn Lý Hướng Vãn, trong mắt cô có sự dò hỏi rất rõ ràng.
Lý Hướng Vãn mím môi nói: “Anh không biết.”
“Chưa bao giờ gặp sao?”
Lý Hướng Vãn lắc đầu, căn bản không có ý định lo chuyện bao đồng: “Đi thôi, không có thời gian.”
“Nhưng cậu ta…” Lộc Khê vẫn muốn thuyết phục anh.
“Lộc Khê.” Lý Hướng Vãn ngắt lời cô.
Anh không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn cô trong làn khói dày đặc.
“Cậu ta có thể giúp chúng ta dọn đồ!”
Khi Lộc Khê nói những lời này, người thanh niên nọ cũng chú ý đến họ, vừa ho vừa nói với họ: “Xin các anh, khụ khụ, giúp khụ khụ, giúp chúng tôi khụ khụ khụ khụ…”
Lý Hướng Vãn lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, xoay người rời đi.
Bước chân của người nọ hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng tăng âm lượng nói: “Cầu xin các anh! Cứu chúng tôi với!”
Nói xong, cậu ta đứng đó xé ruột xé gan ho khan.
“Lý Hướng Vãn…” Lộc Khê nhỏ giọng.
“Bảy giờ năm mươi tư.” Lý Hướng Vãn rất không vui, giọng điệu rõ ràng đã ẩn chứa sự mất kiên nhẫn: “Lộc Khê, em nghĩ em còn bao nhiêu thời gian?”
Môi của Lộc Khê mấp máy, không nói nữa.
Lý Hướng Vãn cũng hiểu được ý của cô: “Đúng vậy, lần này không thành công, lần sau có thể thử lại, trong lòng em nghĩ như vậy, phải không?”
Lộc Khê cũng đoán được Lý Hướng Vãn sẽ nói như vậy, không phản bác.
“Nhưng nếu lần sau anh không thể quay lại thì sao?” Anh bình tĩnh hỏi lại: “Nếu đây là lần cuối cùng thì sao?”
Nhìn thấy người nọ càng ngày càng đến gần, ánh mắt Lý Hướng Vãn nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Khói trên cầu thang bên kia quá nhiều, cậu không thể chọn con đường đó. Hiện tại cậu có thể chạy trốn với chúng tôi, hoặc là tự quay trở về chịu chết.”
Nói xong anh quay người rời đi.
Lộc Khê vội vàng đuổi theo, khi đi ngang qua nhau vội vàng liếc mắt nhìn người nọ.
Cậu ấy là một thiếu niên mặc đồng phục, khuôn mặt bị khói hun thành chỗ trắng chỗ đen, bẩn thỉu đến mức không nhìn rõ dung mạo nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Khi cậu ấy và Lộc Khê nhìn nhau, trong đôi mắt cậu không có tức giận hay bất mãn với thái độ của họ, cũng không có sự chán nản thất vọng, nó rất trong sáng và thanh khiết.
Biết mình sẽ không nhận được sự giúp đỡ, cậu ấy không trì hoãn nhiều mà quay về, muốn đi tìm sự giúp đỡ khác.
“Anh Tiểu Nhất.” Lâm Tuấn Hạo ở trên lưng Lộc Khê đột nhiên nói.
“Cháu biết anh trai này à?”
Trần Nhất quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh.
“Anh ấy là bạn trai của chị Anh Anh.” Lâm Tuấn Hạo bổ sung.
Lý Anh?
Đó không phải là học sinh cấp 3 ở tầng dưới sao?
Vì sao lại yêu sớm?
“Lộc Khê.”
Lý Hướng Vãn ở phía sau cô thúc giục.
“Em…” Lộc Khê mím môi, chỉ do dự một giây đã quyết định: “Em đi xem xem.”
“Lộc Khê!” Lý Hướng Vãn hét lên.
Lộc Khê hơi dừng lại, không để ý đến Lý Hướng Vãn đang tức giận, nói với Trần Nhất: “Cậu dẫn đường đi.”
Trái lại Trần Nhất do dự nhìn Lý Hướng Vãn, sau đó cảm kích cúi đầu với Lộc Khê: “Cảm ơn!”
Anh ấy vừa đi vừa giải thích nhưng bởi vì sốt ruột nên nói năng hơi lộn xộn: “Ba Lý Anh không ở nhà, vừa nãy bà nội cô ấy ngất xỉu, chúng em đang ở cầu thang tầng 8. Lý Anh mới bị ngã gãy chân cách đây không lâu, em không có cách nào đưa hai người xuống cùng một lúc.”
Lộc Khê nhanh chóng tiêu hóa thông tin, phân tích tình hình hiện tại của họ.
Trong đội của họ sắp xuất hiện: Một bà cụ đang hôn mê, một cô bé đang bị què chân và một cậu học sinh cấp 3 tứ chi khỏe mạnh.
Bây giờ trên lưng cô còn có một bạn nhỏ đang bị sốt.
Quả thực là rất khó khăn.
Lộc Khê thở dài.
“Đừng lo lắng.” Giọng nói của Lý Hướng Vãn đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu cô. Thái độ của anh không thể giải thích được đã thay đổi, giọng điệu cũng đã dịu hơn: “Chúng ta tăng tốc lên một chút. Vụ cháy xảy ra ở tầng năm, anh không chọn cầu thang bên này vì ở bên này có quá nhiều tình huống ngoài ý muốn. Có một lần khi chúng ta mở cánh cửa bên này ra, luồng khí mạnh từ bên trong thổi ra ngoài, khiến cả anh và em đều bị thương.”
Lộc Khê không hiểu tại sao anh vẫn quay lại nhưng cô cẩn thận lắng nghe lời anh nói.
“Nhưng lần này không có, vừa rồi là do anh nóng nảy. Chúng ta có thể thử bên này.” Lý Hướng Vãn tiếp tục nói: “Khói ở cầu thang này có khả năng sẽ dày hơn bên kia, một lúc nữa tầm nhìn sẽ kém hơn, không khí cũng sẽ kém hơn, chúng ta lấy lại tinh thần, đi thẳng xuống dưới.”
Lộc Khê liên tục gật đầu, cảm thấy có lẽ do Lý Hướng Vãn không chú ý tới, nên lại nói: “Ừ!”
Lâm Tuấn Hạo ở trên lưng vẫn luôn im lặng, Lộc Khê lo lắng quay đầu lại nhưng tầm nhìn lại bị chặn.
“Thằng bé không sao.” Lý Hướng Vãn an ủi cô, sau đó nói với Lâm Tuấn Hạo: “Đừng sợ, sắp ra ngoài rồi.”
“Cháu không sợ, cháu chỉ lo lắng cho mẹ thôi.” Giọng sữa của Lâm Tuấn Hạo rất nhỏ.
“Mẹ cháu cũng sẽ không sao.” Lý Hướng Vãn lạnh nhạt an ủi.
Mấy người nhanh chóng đi đến cầu thang thoát hiểm trên tầng 8. Còn chưa đến gần, Lộc Khê đã nghe thấy tiếng cô gái khóc nức nở, sau đó Trần Nhất ở bên cạnh lập tức hét lên: “Lý Anh, bọn tớ đến rồi!”
“Trần Nhất!” Lý Anh khóc nức nở, sau khi nói xong thì ho khan dữ dội.
Thực ra mọi người đều cảm thấy khó chịu, cảm giác ngạt thở càng ngày càng nghiêm trọng, càng cố gắng hô hấp càng cảm thấy thiếu oxy. Lộc Khê cảm thấy đầu óc của mình giống như bị nhét đầy bông, dư quang thoáng nhìn thấy Lý Hướng Vãn đang xem giờ.
Trần Nhất bước tới đỡ Lý Anh dậy, hai người cùng nhau đưa bà của cô bé lên trên lưng cậu ấy, sau đó hỏi Lộc Khê: “Chị ơi, chị có thể đỡ Lý Anh được không?”
Lộc Khê cân nhắc tính khả thi trong chốc lát, Lâm Tuấn Hạo ở phía sau dãy vài cái rồi nói: “Cháu có thể tự đi được.”
Lộc Khê không do dự, nhẹ nhàng đặt Lâm Tuấn Hạo xuống, chỉ nói: “Nắm chặt tay dì.”
Lâm Tuấn Hạo gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Lộc Khê đỡ Lý Anh, để sức nặng của cô bé đè lên vai cô. Sau khi hoàn thành một loạt động tác này, cô theo bản năng nhìn Lý Hướng Vãn.
Sắc mặt Lý Hướng Vãn vô cùng khó coi.
Họ đứng rất gần nhau nhưng cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ chết chóc trong mắt Lý Hướng Vãn.
Cô biết nó có nghĩa là gì, trong giây lát lòng sinh cô ra cảm giác áy náy và ý nghĩ muốn bỏ cuộc.
Nhưng Lý Hướng Vãn lại hắng giọng nói: “Đi!”
Không biết nhóm người đã mò mẫm đi xuống dưới bao lâu, Lộc Khê đột nhiên nghe thấy một âm thanh giống như rất nhiều hòn đá nhỏ lăn và rơi xuống, sau đó âm thanh này càng lúc càng lớn.
Trần Nhất và Lý Anh đồng thời dừng lại, cẩn thận ngẩng đầu xem xét khắp nơi.
Mặc dù không nhìn rõ được bất kì cái gì.
Lộc Khê không di chuyển bởi vì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Một cảm xúc mạnh mẽ và phức tạp dâng lên trong lòng cô, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng không để cô suy nghĩ quá nhiều, một tiếng nổ điếc tai vang lên từ sâu trong tòa nhà, sau đó cô nhìn thấy Lý Hướng Vãn bất chấp an toàn của mình lao về phía cô trong tiếng hét của Trần Nhất và Lý Anh.