7h50 sáng.
Lộc Khê đứng ở phòng khách, bối rối nhìn Lý Hướng Vãn bỗng dưng xuất hiện.
Sở dĩ nói là bỗng dưng, đó là bởi vì tại thời điểm này, Lý Hướng Vãn vốn không nên xuất hiện ở đây.
Anh mặc áo sơ mi đen cùng quần sẫm màu mà anh thường mặc đi làm, trước ngực còn có thẻ nhân viên. Cho dù nhìn như thế nào đi nữa thì cũng có vẻ như anh vừa bước ra khỏi văn phòng làm việc rồi bước vào thẳng phòng khách nhà cô vậy.
Cô chớp mắt vài cái, tưởng mình đang bị ảo giác.
“Anh!”
Cô vừa định nói, Lý Hướng Vãn đã sải bước tiến đến nắm lấy tay cô, nói rất nhanh, lực cầm tay cô cũng rất mạnh: "Đi mau, có cháy."
Lông mày của Lộc Khê nhướng cao.
Hay lắm, cô cơ bản đã xác định chắc chắn 99% đây là ảo giác.
Chẳng qua ảo giác này rất chân thật.
Cô cụp mắt nhìn cổ tay mình bị Lý Hướng Vãn nắm chặt.
Có hơi đau.
Không biết là xuất phát từ tâm lý hay điều gì khác nhưng cô lại để mặc bản thân nói chuyện với Lý Hướng Vãn bước ra từ ảo tưởng này.
Cô nói: "Để em mặc áo khoác vào đã, bây giờ là tháng mười hai, bên ngoài lạnh lắm."
Lý Hướng Vãn vừa lo lắng vừa hướng mắt lên nhìn đồng hồ.
Lông mày của Lộc Khê lại nâng cao.
Ảo giác thế mà còn rất chi tiết, còn có thể bắt kịp theo thời đại.
Lý Hướng Vãn thế mà lại đeo chiếc đồng hồ thông minh đời mới nhất.
Lộc Khê nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh có muốn uống một tách trà không?"
Nghe vậy Lý Hướng Vãn trợn to hai mắt, làm cho khuôn mặt vốn tuấn tú của anh trở nên hơi buồn cười: "Tòa nhà sắp sập rồi, chúng ta phải chạy nhanh thôi!"
Ồ, không chỉ có hỏa hoạn mà còn có nhà sập, có vẻ thú vị đấy.
Lộc Khê bối rối cắn da chết trên môi..
Ảo giác rất chân thật nhưng tính cách nhân vật lại không thực tế lắm, Lý Hướng Vãn trong ảo giác không giống với Lý Hướng Vãn thật hay giảng đạo lý lắm.
Cô không thể để cho một người trong tưởng tượng dẫn mình ra đường được, chưa kể lý do anh muốn dẫn cô ra ngoài còn là: Tòa nhà sắp sập?
Vô lý!
Người bình thường không thể không duyên không cớ xuất hiện ảo giác, kiểu gì cũng phải có lý do. Ví dụ như ăn nấm độc, hay là uống phải rượu giả, hoặc ví dụ như dùng thuốc giả, hoặc là đã bị kích thích bởi cái gì đó.
Lộc Khê cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trong 24h qua.
Ngày hôm qua cô vẫn đi làm bình thường, trải qua một buổi sáng làm việc nhàm chán. Nhưng buổi chiều lại không quá thuận lợi, vì mắc lỗi sai nên cô bị lãnh đạo phê bình hơn nửa giờ. Cho nên buổi tối liên hoan, cô đã trả thù bằng cách uống nhiều hai ly.
Có thể là vì uống phải rượu giả, cũng có thể chỉ đơn giản là do quá tức mà thôi.
Cho nên xuất hiện ảo giác.
Lộc Khê bắt đầu nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc sáng sớm.
Đồng hồ báo thức vang lên đúng vào 7h30, suốt đêm, cô đã mơ những giấc mơ kì lạ, tắt đồng hồ báo thức mà đầu đau như búa bổ, ngủ thêm 5 phút nữa cho đến khi chuông báo thức reo lên lần thứ 2.
7:36, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đánh răng vì buồn ngủ quá nên không cẩn thận bị đâm vào lợi, cô đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
7:45, cô rửa mặt xong và đi đến phòng bếp. Bên ngoài, tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo nhưng cô không thể nghe rõ là đang nói về cái gì cả. Khoảng thời gian gần đây luôn có hàng xóm làm ầm ĩ, nhóm chủ sở hữu cũng không chịu để yên. Lúc này buổi sáng mới bắt đầu được vài tiếng nên cô đưa mắt nhìn đồng hồ điện tử phía trên lò nướng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
7:48, cô nhìn căn bếp trống rỗng lại nhớ đến câu nói xưa: Một ngày bắt đầu từ lúc sáng sớm, không ăn sáng đồng nghĩa với việc tự giết chính mình. Lộc Khê đứng suy tư một lát, rất đồng ý với câu nói này nên lấy điện thoại ra xin phòng nhân sự nghỉ ốm một ngày.
7:50, cô đi ra từ phòng bếp thì thấy Lý Hướng Vãn rơi từ trên trời xuống này.
Lộc Khê nghĩ đến khả năng thứ hai ngoài việc bị ảo giác, lần báo thức thứ 2 cô vẫn chưa tỉnh.
Cho nên rất có thể cô vẫn còn đang mơ.
Điều này sẽ rất tệ, nếu cô không thức dậy thì sẽ bị trừ tiền vì đến muộn.
Cho nên hiện tại vấn đề là cô nên làm như thế nào mới có thể làm cho bản thân tỉnh dậy?
"Lộc Khê!" Lý Hướng Vãn lại nhìn thời gian.
Điều này làm cho Lộc Khê không nhịn được cũng nhìn thời gian trên lò nướng: 7h53.
"Đi." Lý Hướng Vãn lại tiến lên mạnh mẽ cầm tay Lộc Khô đi về phía cửa mà không nói gì.
Lộc Khê mờ mịt để anh kéo đi, đồng thời ở trong đầu cũng cố gắng thức tỉnh chính mình: tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại, mau tỉnh đi.
Nhanh! Đây là đang nằm mơ! Mau tỉnh dậy!
Lý Hướng Vãn bước đi rất nhanh, anh không những không cầm tay cô nhẹ hơn mà còn siết chặt cổ tay cô.
Rất mạnh.
Lộc Khê lại cảm thấy rất đau.
Đau?
Cô ngẩn người, không phải nói cảnh trong mơ không có cảm giác đau đớn hay sao?
Cho nên bây giờ vẫn là ảo giác?
Điều này làm cho bước chân của Lộc Khê chậm lại.
Gần như cùng lúc đó, khi Lý Hướng Vãn mở cửa ra, một mùi khói nồng nặc xộc thẳng vào mặt làm cô ho dữ dội.
Lý Hướng Vãn cũng quay đầu ho khan vài cái.
Tâm trí Lộc khê đột nhiên trống rỗng.
Thật sự có hỏa hoạn?
Nhận thức được điều đó, cô trở nên luống cuống, phản ứng đầu tiên là muốn quay lại.
"Em làm gì thế?" Lý Hướng Vãn một lần nữa nắm chặt tay cô, kéo cô trở lại.
"Em..." Lộc Khê nhanh chóng tìm tòi trong đầu những thường thức tự cứu: "Có hỏa hoạn ở nhà cao tầng thì nên ở yên trong nhà, sẽ an toàn hơn khi ở trong ngôi nhà của mình."
"Tòa nhà sắp sập rồi." Lý Hướng Vãn nói như này: "Nhà em là bị nghiêm trọng nhất, ở trong nhà chỉ có chờ chết mà thôi."
Lộc Khê chớp mắt như không hiểu.
"Đi." Lý Hướng Vãn lại muốn kéo cô đi.
"Nhưng..." Lộc Khê vẫn không tin. Tuy nói không tin nhưng trái tim lại rất thành thật, đập rất nhanh.
Mọi chuyện hoang đường đến mức Lộc Khê không thể thuyết phục bản thân tin vào điều đó được, chưa kể vụ hỏa hoạn hay tòa nhà sập đi, sự thật thì dáng vẻ của Lý Hướng Vãn rất hư cấu.
Cô và Lý Hướng Vãn đã chia tay một năm rồi, hôm nay vừa tròn một năm. Vì thế cô đã uống thêm vài ly.
Tại sao Lý Hướng Vãn lại xuất hiện đúng vào ngày kỉ niệm một năm chia tay của bọn họ? Hiện tại đang xảy ra chuyện gì đây?
Một chương trình tạp kỹ được dàn dựng? Hay là một sự trả thù kỳ quái?
Một Lý Hướng Vãn đang tốt lẽ nào lại bị tình yêu hành hạ ra thế này?
Cô hít thở sâu, định nói tiếp nhưng cô lại nghe tiếng hét kinh hãi của một đứa bé. Lộc Khê nghiêng tai nghe thì nhận ra đây là giọng của Lâm Tuấn Hạo, cậu bé nhà bên.
"Em đi xem thử."
Lộc Khê chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị Lý Hướng Vãn kéo quay về.
"Anh làm gì vậy?" Cô bất mãn trừng anh.
"Không còn nhiều thời gian." Anh vẫn nói tiếp: "Còn bốn phút nữa."
"Bốn phút." Lộc Khê nói rất nhanh: "Một phút ôm tiểu Tuấn Hạo, ba phút cùng nhau lao xuống, thế là đủ rồi."
Lý Hướng Vãn: "..."
Lộc Khê chớp mắt, tuy Lý Hướng Vãn không nói gì nhưng vẻ mặt của anh đã nói lên tất cả.
"Em thử nhé?" Cô mạnh dạn đề nghị.
"Em đã thử rồi." Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ nói.
"Ý anh là gì?"
"Ý trên mặt chữ." Lý Hướng Vãn lợi dụng lúc cô đang ngẩn ngơ, kéo cô đi theo hướng ngược với nhà Lâm Tuấn Hạo.
"Cầu thang gần nhất ở đằng kia..." Lộc Khê vừa để anh kéo đi vừa quay người chỉ về phía sau.
"Đường ở đó bị chặn rồi."
Lộc Khê: ?
"Sao anh lại biết?" Cô hỏi lại.
"Bởi vì cũng đã thử qua."
Lộc Khê càng thêm hoang mang: "Thử lúc nào?"
Lý Hướng Vãn không trả lời nhưng dừng lại.
Lộc Khê cũng dừng lại, nhìn theo hướng mà Lý Hướng Vãn đang nhìn.
Có rất nhiều mảnh vụn chất đống ở lối vào cầu thang thiếu ánh sáng, bao gồm hộp các tông, đồ cũ và những món đồ không thể giải thích được.
Chỉ có cô và Lý Hướng Vãn thì không thể di chuyển hết những thứ này trong vòng bốn phút được.
Mùi khói ngày càng nồng, nhiệt độ cũng ngày càng cao.
Vào cuối tháng 12, khi gió thổi mạnh, Lộc Khê lại nóng đến mức đổ mồ hôi ở hành lang, thậm chí còn bị khó thở. Cổ họng cô khô khốc, thái dương đau nhói như bị vật nhọn đâm vào huyệt đạo.
Lý Hướng Vãn trầm mặc mấy giây. Trong lúc đó, vẻ mặt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang nghĩ gì. Anh ngước nhìn Lộc Khê, mím môi, khóe miệng hơi trễ xuống, ánh mắt vẫn không có cảm xúc gì.
Nhưng Lộc Khê biết rằng anh đang không vui.
Lý Hướng Vãn chính là như vậy, trái tim như làm bằng sắt đá, sắc mặt thì lạnh như băng. Cho dù núi Thái Sơn có sập trước mắt anh thì anh vẫn như thế, sắc mặt không thay đổi.
Bây giờ cô cũng rất sợ hãi, anh giận cô thì cũng vô ích, cũng không phải cô để các vật đó ở đấy.
Lộc Khê mới muộn màng nhận ra rằng có lẽ cả cô và anh đều không thể thoát ra ngoài được.
Nhưng Lý Hướng Vãn đang ở đây và anh luôn là người giúp cô giải quyết mọi vấn đề.
Cho nên cô cẩn thận hỏi lại anh: "Không còn cách nào hay sao?"
Nói xong cô ho không ngừng. Những cơn ho này giống như đang làm loãng hơi thở cô nén ở lồng ngực. Một cảm giác mơ hồ xuất hiện.
Cô thậm chí bắt đầu thở không nổi.
Không biết từ lúc nào, hành lang chật hẹp này đã tràn ngập khói, cô cũng đã không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lý Hướng Vãn nữa.
Chỉ nghe thấy anh ở bên cạnh khẽ thở dài, dang tay ra rồi ôm cô.
Ngay sau đó, Lộc Khê nghe thấy tiếng động lớn, sau đó cả thế giới của cô chìm vào bóng tối.
***
Tích tích tích! Tích tích tích! Tích tích tích!
Lộc Khê khó khăn mở to mắt nhìn đồng hồ báo thức: 7h30.
Cô đưa tay tắt đồng hồ báo thức, lật người lại, thở ra một hơi. Giấc mơ vừa rồi khiến đầu cô đau dữ dội đến mức cô khó có thể nhớ chính xác nội dung nhưng mà cô chắc chắn đó là một cơn ác mộng.
Nhịp tim của cô vẫn còn đập rất nhanh.
Ngủ thêm năm phút nữa... Lộc Khê mơ hồ nghĩ.
Trong chốc lát, đồng hồ báo thức lại vang lên.
Lộc Khê gãi tóc ngồi dậy, ngơ ngác dựa vào giường.
7h36, Lộc Khê tắt chiếc đồng hồ báo thức đáng ghét và bước vào phòng tắm tắm rửa.
Nhìn cô trong gương sắc mặt nhợt nhạt, dưới mắt có quầng thâm sâu cùng với vẻ mặt chết lặng như hầu hết các xã súc*.
*Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Cô vẫn còn buồn ngủ, híp mắt bôi kem đánh răng lên bàn chải rồi bắt đầu đánh răng. Đồng thời, tâm trí của Lộc Khê lơ đãng nhớ đến cảm giác hoang đường mà giấc mơ mang đến, không hiểu sao lại trượt tay, khiến bàn chải chọc vào nướu, làm cô đau đến nhe cả răng, chảy cả nước mắt sinh lý.
Vì điều này mà cô mất nhiều hơn bình thường 2 phút để bước ra khỏi phòng tắm. Đi qua phòng khách đến phòng bếp, dưới tầng ồn ào hơn bình thường, âm thanh này khiến cô khó chịu, vô thức lại nhìn về phía đồng hồ điện tử trên lò nướng.
Cái gì!? 7h45!
7h45! Đã 7h45 rồi mà cô vẫn còn ở trong phòng bếp lạnh lẽo này!
Điều này cho thấy cái gì?
Điều này cho thấy là cô đã sai khi bước vào phòng tắm ngay từ đầu.
Cô hẳn nên hâm nóng bánh và đun nước trước sau đó mới vào phòng tắm để rửa mặt.
Một bước sai, bước bước sai. Phải mất 10 phút để chuẩn bị đồ ăn sáng, ít nhất 5 phút để ăn sáng. Thời gian đi làm thì phải mất một tiếng. Mà 9h là thời gian đến muộn nhất không thể thương lượng được.
Làm sao mà cô có thể mắc sai lầm ngu ngốc như vậy vào buổi sáng của ngày đi làm?
Không cần ăn sáng.
Nhưng người xưa có nói rồi, một ngày bắt đầu vào buổi sáng.
Thánh nhân đã nói: Không ăn sáng là đồng nghĩa với việc tự sát.
Nói rất đúng!
Lộc Khê bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình.
Thời gian trên màn hình lóe lên nhưng Lộc Khê vẫn có thể nhìn rõ là 7h48.
Cô xin phép bộ phận nhân sự nghỉ ốm và hài lòng bước ra khỏi phòng bếp.
Khi cô quay lại, trong vô thức lại nhìn đồng hồ trên lò nướng, 7h50.
Bây giờ cô đã xin nghỉ nên mấy con số này không còn khiến cô lo lắng nữa, cô bình tĩnh bước vào phòng khách, không hề báo trước cô thấy Lý Hướng Vãn đang đứng trong phòng khách nhà mình.