Lộc Khê cảm thấy rằng mình đã mơ một giấc mơ. Giấc mơ này lúc đầu hơi mơ hồ, cô nặng nề bước đi trong lối đi dài và tối tăm rất lâu, đột nhiên đi đến ngày đầu tiên cô gặp Lý Hướng Vãn.
Ngày cô gặp Lý Hướng Vãn cũng chỉ là một ngày hết sức bình thường.
Lộc Khê được mời tham dự bữa tiệc sinh nhật của bạn thân Từ Bằng, mà Lý Hướng Vãn vừa khéo là bạn cùng phòng của Từ Bằng.
Hôm đó vì làm thêm giờ nên cô đến hơi muộn. Đợt nắng nóng đã kết thúc từ lâu, nồi lẩu sôi sùng sục, bạn bè hòa thuận vui vẻ vây quanh bên bàn vừa cười vừa ăn. Nhìn thấy cô bước vào, lập tức nhiệt tình kéo cô vào chỗ ngồi, đưa bát và đũa cho cô.
Phòng khách nhỏ chật kín người, không khí bữa tiệc từ đầu đến cuối đều cao trào, sang hiệp hai, tất cả mọi người rõ ràng đều đã mất kiểm soát, mọi người đều uống rất nhiều, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều say mèm.
Lộc Khê là người duy nhất tỉnh táo tại hiện trường, vì cô bị dị ứng với cồn, không thể uống rượu.
Là loại uống một ngụm thì sẽ chết.
Khi tan cuộc, ngay cả chủ nhân bữa tiệc sinh nhật Từ Bằng cũng say khướt nhưng anh ấy vẫn phải giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng để sắp xếp cho những con ma men hoặc về nhà hoặc nằm nghỉ. Khó khăn lắm mới tiễn được cô gái cuối cùng, Từ Bằng mất hết sức lực dựa vào tường, phả mùi rượu vào cô: “Lúc trở về tớ cảm thấy hơi lạnh, tớ về phòng mặc quần áo vào đã, sau đó tớ sẽ đưa cậu đến nhà ga.”
Lộc Khê đồng ý, ngoan ngoãn đợi ở phòng khách.
Nhưng chờ một lúc lâu, không chờ được Từ Bằng, thay vào đó lại chờ được bạn cùng phòng của Từ Bằng.
Lúc này Lộc Khê mới nhận ra một chuyện.
Bạn cùng phòng của Từ Bằng không đến dự tiệc sinh nhật của Từ Bằng.
Có lẽ anh cũng không đoán được vẫn còn có người chưa đi, động tác đóng cửa hơi dừng lại, những ngón tay cầm ly thủy tinh siết lại, để lộ gân cốt tuyệt đẹp.
Trong lúc bối rối, điều đầu tiên Lộc Khê chú ý đến là tay của anh, không khống chế được mà nghĩ tay này thực sự rất đẹp. Sau đó cô mới ngước mắt lên nhìn chủ nhân của bàn tay đó.
Lúc này lại càng không khống chế được suy nghĩ.
Bạn cùng phòng của Từ Bằng rất đẹp trai, là kiểu nếu gặp trên đường sẽ nhịn không được trộm kéo bạn thân, ra hiệu cùng nhau thưởng thức sự đẹp trai này. Lông mày của anh vừa đen vừa dày, còn màu của đôi môi dưới sống mũi cao lại rất nhạt nhưng thứ càng nhạt hơn chính là ánh mắt của anh.
Trên đó viết rõ ràng sự từ chối giao tiếp với người ngoài.
Lộc Khê gần như ngay lập tức định nghĩa về người này: Cao quý khó gần.
Tuy rằng lúc này hoạt động tâm lý của Lộc Khê rất phong phú nhưng trên mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh và lễ phép cơ bản, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một chút mất tự nhiên không kìm nén được.
Cô lấy hết can đảm, chủ động giơ tay lên chào hỏi: “Xin chào.”
Kết quả là anh chàng đẹp trai nhẹ nhàng liếc một cái rồi phớt lờ cô luôn.
Lộc Khê hụt hẫng thu tay về, các cô ca hát nhảy múa suốt đêm, mãi đến hơn 2 giờ sáng mới kết thúc. Người ta không vui cũng đúng.
Cô đành phải cúi đầu giả vờ xem điện thoại.
Có điều đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, còn tâm tư của cô đang theo dõi tung tích của một người khác trong phòng.
Anh vào bếp uống nước trước, sau đó lại bắt đầu rửa đồ. Im lặng một lúc, hình như là đang dọn dẹp nhà bếp.
Lòng Lộc Khê bắt đầu thấp thỏm.
Vừa rồi cô và Từ Bằng chỉ dọn dẹp đơn giản nhà bếp, hẳn là không cần phải dọn dẹp quá nhiều nên cô không cần đi giúp đỡ. Nhưng nửa đêm để bạn cùng phòng dọn dẹp ở đây thì không được, ngay lúc cô đang do dự có nên giúp đỡ hay không, “cao quý khó gần” vẻ mặt vô cảm bước ra khỏi bếp, quay người đi vệ sinh, sau đó bước chân rõ ràng đã cứng lại.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của anh xuất hiện một vết nứt, từ vết nứt lộ ra vẻ “không thể tin được”.
Lộc Khê đang nhìn theo cũng trố mắt, chợt nhớ ra vừa nãy có người nôn trong nhà vệ sinh, diện tích gặp tai họa còn khá lớn. Vừa rồi họ bận thu xếp cho những con ma men nên hoàn toàn quên mất việc này. ( truyện trên app T𝕪T )
Cô kìm nén một tiếng kêu đứng lên, chạy đến đứng cạnh anh.
“Cao quý khó gần” không nói gì cũng không cử động.
Lộc Khê cố gắng nở nụ cười gượng hỏi: “Cho tôi vài phút để tôi dọn dẹp nhé?”
Lý Hướng Vãn không nói gì.
Anh cao hơn cô một cái đầu, Lộc Khê chỉ cao đến vai anh. Cô ngẩng đầu chỉ nhìn thấy quai hàm căng chặt của anh.
Cuối cùng Lý Hướng Vãn không để cô dọn dẹp, lúc đó anh thật sự tỏa ra khí lạnh từ trong xương, không thèm nhìn cô một cái, cầm lấy cây lau nhà, xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.
Lộc Khê đứng ở một bên khó xử hồi lâu mới nhớ ra việc giúp đỡ.
May mắn anh cũng không từ chối.
Dọn dẹp xong thì cũng sắp bốn giờ.
Lộc Khê cay đắng xoa vai định về nhà, hôm nay cô thực sự hối hận vì đã đến đây. Nếu Từ Bằng là con gái, cô có thể hơi ngại ngùng ngủ lại nhưng hiện tại trong phòng anh ấy đều là một đám đàn ông nằm tứ tung ngang dọc, cô thật sự không thích hợp ở lại.
Nhưng thực sự đã quá muộn, bên ngoài trời yên tĩnh và đen như mực. Lộc Khê liếc nhìn nơi xa từ ban công, lòng bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn. Màu đen đó giống như muốn nuốt cô vào bụng.
“Cô muốn về?”
Một giọng nói trầm thấp dễ nghe đột nhiên vang lên trong phòng khách.
Mặc dù nghe rất hay nhưng âm thanh quá đột ngột khiến Lộc Khê khá sợ hãi.
Cô giật mình hồi lâu mới gật đầu: “Ừ.”
Lý Hướng Vãn cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không đợi trời sáng à?”
Lộc Khê lắc đầu, cô cảm thấy bản thân mình không thể chịu được nữa, thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ muốn lập tức về nhà rồi chui vào trong ổ chăn. Huống chi trong căn phòng này toàn đàn ông hôi hám, cô không muốn ở lâu thêm một chút nào cả.
Lý Hướng Vãn cũng không khuyên cô nữa, im lặng vài giây, mới nói với cô: “Chờ tôi vài phút.”
Sau đó anh quay về phòng, một lúc sau cầm chiếc áo khoác màu đen đi ra.
Lộc Khê tưởng rằng anh muốn cho cô mượn áo khoác nhưng anh vừa mặc áo khoác vừa nói: “Tôi đưa cô lên xe.”
Cô nhanh chóng từ chối: “Không cần, không cần đâu!”
Sao cô có thể không biết xấu hổ làm phiền anh.
Lý Hướng Vãn vẫn không biểu tình, ngữ khí nhàn nhạt nhưng không thể nghi ngờ: “Đi thôi.”
Cái se lạnh của rạng sáng đầu thu thấm vào cơ thể qua làn da. Cái lạnh này không buốt giá, không thể chạm tới xương cốt nhưng cũng đủ để làm nổi da gà.
Răng của Lộc Khê va lập cập vài lần, chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của Lý Hướng Vãn rơi vào tay cô.
Lộc Khê được sủng ái mà lo sợ, miệng vẫn nói: “Không cần, không cần!”
Lý Hướng Vãn lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không để ý đến câu không cần của cô, đi được vài bước mới nói: “Lên xe rồi trả cho tôi.”
Cô đứng ở phía sau cách anh hai bước. Trong bóng tối, bóng lưng của Lý Hướng Vãn rất mông lung nhưng rõ ràng anh rất cao và gầy. Cô không thể không biết xấu hổ mặc áo khoác, chỉ khoác nó lên cánh tay một cách đơn giản rồi chạy chậm đuổi theo anh.
Vào sáng sớm khi mọi thứ đều yên tĩnh, bước chân của Lộc Khê đi theo Lý Hướng Vãn, từng bước một.
Lý Hướng Vãn đi một hồi mới nói: “Mặc vào đi, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ bị lạnh.”
Lộc Khê vẫn muốn trả lại chiếc áo khoác cho anh.
Lý Hướng Vãn đã ngăn cô lại trước khi cô hành động: “Đừng trả lại cho tôi, mặc vào đi.”
Lần này Lộc Khê thành thành thật thật mặc áo khoác vào.
Tòa nhà nơi Lý Hướng Vãn và Từ Bằng thuê nằm ở cuối khu dân cư nên họ phải mất một lúc mới ra được bên ngoài. Khi hai người đến cửa khu dân cư, xe công nghệ đã đợi sẵn bên đường với đèn nhấp nháy. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Vẻ mặt Lý Hướng Vãn hờ hững nhìn tài xế nam trong xe, sau đó đi đến phía sau xe chụp biển số xe, cuối cùng mới nói với Lộc Khê: “Thêm WeChat.”
Tất nhiên, Lộc Khê không tự luyến đến mức cho rằng anh chàng đẹp trai sẽ có hứng thú với mình, cô loáng thoáng cảm thấy có thể là anh lo lắng cho sự an toàn của cô nhưng cô cũng không dám xác nhận, sợ là tự mình đa tình.
Trong khi Lộc Khê đang ngây người, Lý Hướng Vãn đưa giao diện WeChat của bản thân đến trước mặt cô.
Tên WeChat của anh rất đơn giản, chỉ là một chữ cái đơn giản [W], ảnh đại diện của anh là ảnh gradient màu xanh đậm, rất phù hợp với khí chất cá nhân của anh.
Sau khi thêm WeChat, Lộc Khê đang chuẩn bị lên xe, góc áo bị Lý Hướng Vãn kéo lại, anh mím môi nói: “Trả áo khoác cho tôi.”
Lộc Khê nhanh chóng cởi áo, cả mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cô chưa bao giờ xấu hổ nhưng đột nhiên giờ lại e lệ không thể giải thích được, luống cuống tay chân ngồi vào ghế sau xe, vẫy tay với anh.
Lý Hướng Vãn mặc đồ đen đứng bên đường, chiếc áo khoác cô vừa trả lại cho anh vắt thoải mái trên cánh tay, vẻ mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Lộc Khê không hiểu sao lại cảm thấy tim mình đột nhiên lỡ mất hai nhịp nên đã thu tay lại.
Lúc này, Lý Hướng Vãn bất ngờ giơ tay lên, cứng đờ chào tạm biệt cô.
Chắc hẳn anh không thường làm như vậy.
Thật sự quá cứng nhắc.
Lộc Khê bật cười ra tiếng.
Cùng lúc đó, tài xế nhấn ga, chiếc xe lao ra khỏi khu dân cư.
Xe công nghệ xuyên qua giữa ánh sáng và bóng tối, Lộc Khê dựa vào ghế sau xe, cẩn thận nghĩ lại mấy chục phút ngắn ngủi vừa rồi.
Cô không thể không thừa nhận, những anh chàng trai đẹp trai thực sự khiến trái tim người ta rung động.
Không để cô suy nghĩ thêm, điện thoại trên tay cô bắt đầu rung lên, báo hiệu có cuộc gọi thoại.
Lộc Khê nhìn xuống, ngạc nhiên khi nhìn thấy ảnh đại diện gradient màu xanh đậm, nhanh chóng nhấn nút kết nối.
Đầu bên kia im lặng, nhưng trong xe cũng rất im lặng, Lộc Khê có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của anh.
Cô đợi một lúc, cũng không thấy anh mở miệng, vì thế chủ động hỏi: “Anh về đến nhà chưa?”
“Chưa.” Giọng nói bình thản không gợn sóng nhưng rất hay.
Lộc Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảm ơn.”
“Nên làm thôi.”
Lộc Khê cười ngây ngô trong bóng tối, khẳng định Lý Hướng Vãn không giỏi trò chuyện, nhưng anh dường như không có ý định cúp điện thoại, vì vậy cô trò chuyện với anh không ngừng nghỉ, không phải câu nào Lý Hướng Vãn cũng trả lời, nhưng sẽ luôn nói điều gì đó để cô biết anh vẫn ở đó cho đến khi cô an toàn trở về phòng trọ.
Sau khi đóng cửa lại, hơi ấm trong phòng nhẹ nhàng bao trùm toàn thân cô, cô thả lỏng người, nhẹ nhàng nói với người ở đầu bên kia: “Tôi đã về đến nhà rồi, cảm ơn anh.”
Người im lặng hồi lâu nhanh chóng đáp lại: “Ngủ ngon, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lý Hướng Vãn không lưu luyến chút nào mà cúp điện thoại.
Lộc Khê cầm điện thoại di động nóng bỏng tựa vào cửa, như đang ôm chặt trái tim nóng bỏng lúc này. Cô không còn hối hận vì đã tham dự tiệc sinh nhật của Từ Bằng, thậm chí cô còn bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình là người ở lại.
Nếu không phải bữa tiệc sinh nhật này, nếu không phải cô đúng lúc không thể uống rượu, cô sẽ không bao giờ gặp được Lý Hướng Vãn.
Có chất lỏng rơi xuống mặt Lộc Khê, cô tỉnh dậy từ giấc mơ sâu thẳm, nhìn thấy khuôn mặt của Lý Hướng Vãn ở rất gần. Lộc Khê cảm thấy rằng cô đã ngủ rất lâu, nhưng dường như cô chỉ mới ngất đi vài phút.
Cô muốn đưa tay lau đi chất lỏng, nhưng ngay sau đó cô phát hiện mình không thể cử động, thậm chí còn không thể cảm nhận được cơ thể của mình.
Lộc Khê chuyển động tròng mắt quan sát xung quanh, nhận ra rằng có lẽ họ đã bị đè dưới phiến đá rất lớn.
Lúc này, ngay cả hít sâu cô cũng không làm được, cảm giác hít thở không thông ngăn ở trong lồng ngực. Cô cố gắng nhìn rõ Lý Hướng Vãn lần nữa, phát hiện trên trán anh nổi gân xanh, chất lỏng rơi xuống mặt cô đến từ sau đầu anh.
Lý Hướng Vãn đang chảy máu!
Lộc Khê muốn nói chuyện, nhưng cũng không thể phát ra âm thanh.
Lý Hướng Vãn cũng giống như vậy, thật ra lúc này sắc mặt của anh nhìn không tốt lắm, không biết chỗ nào đã bị đè ép, mặt sưng tấy, gần như hơn nửa khuôn mặt đều là máu.
“Lý…” Cô gian nan nói ra một chữ.
Tầm mắt tan rã của Lý Hướng Vãn từ từ tụ lại, anh liếc nhìn cô rồi nở một nụ cười trấn an.
Anh muốn nói điều gì đó nhưng lần sụp đổ thứ hai đã kéo tới.
Lộc Khê lại bất tỉnh.
***
Lộc Khê giật mình tỉnh dậy khỏi giường, cô gần như nhảy dựng lên nhìn đồng hồ trên tay.
7:20.