Cô đã mơ một giấc mơ.

Đó là một cơn ác mộng.

Lộc Khê khó khăn chống người ngồi dậy, sự run rẩy không thể kiềm chế lan đến cả hiện thực khiến cô có cảm giác như vẫn đang ở trong mơ. Những mảnh kí ức rời rạc, ngắt quãng lần lượt hiện lên trong đầu cô, bao gồm làn khói dày đặc, lửa và những tiếng hét chói tai.

Đồng hồ báo thức vẫn liên tục reo vang.

Lộc Khê duỗi cánh tay nặng nề của mình ra lấy điện thoại ở đầu giường. Tay cô run đến mức phải cố gắng nhiều lần mới tắt được báo thức.

Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Lộc Khê không đứng dậy ngay mà ngồi trên giường ngơ ngác, xuất thần Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nỗi bi ai trong giấc mơ đã hoàn toàn lấn át cảm xúc của cô, khiến cô cảm thấy mỗi lần hít thở hơi thở đều mang theo cảm giác ẩm ướt.

Chỉ cần thả lỏng thần kinh, cô sẽ khóc ngay lập tức mất.

Vừa rồi cô mơ thấy Lý Hướng Vãn.

Trong hình ảnh mơ hồ, run rẩy, anh cũng không khác mấy so với hình ảnh trong kí ức, chỉ có điều tính tình lạnh lùng hơn trước, thậm chí còn trở nên thờ ơ với cô. Từ đầu đến cuối, anh dùng sức kéo cô đi trong làn khói dày đặc, anh chỉ muốn đưa cô đi đâu đó. Dù cô nói gì anh cũng chỉ lặp lại năm chữ: "Không còn kịp nữa rồi."

Không còn kịp nữa rồi...

Lộc Khê dừng một chút, cái gì không còn kịp nữa rồi?

À, là hoả hoạn.

Cô nhớ lại trong giấc mơ có một đám cháy, Lý Hướng Vãn muốn giúp cô thoát khỏi đám cháy.

"Ha..." Lộc Khê cười nhạo chính mình.

Đều đã chia tay được một năm nhưng cô vẫn ôm mộng chờ đợi người trong lòng như chúa cứu thể đến giải cứu mình.

Đầu óc chỉ toàn yêu đương thế này là không được, đầu óc yêu đương không quên nổi bạn trai cũ lại càng không được!

Cô xoa mặt, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, không cho phép bản thân đắm chìm trong cảm xúc này nữa, thay quần áo vào phòng tắm rửa mặt. Bước vào phòng tắm cô chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, tiếng hét kinh khủng hơn bình thường nhiều.

Hơn nữa trong không khí có mùi gì đó không thể diễn tả được.

Lộc Khê vừa đánh răng vừa tự hỏi.

Cãi nhau lâu như vậy rồi, không biết khi nào họ mới cãi ra kết quả nữa?

Mà mùi này là mùi gì nhỉ? Có phải điện nhà cô bị cháy rồi không?

Cùng lúc đó, bên ngoài, tiếng hét ngày càng ầm ĩ.

Lộc Khê đang đánh răng thì sững lại, như nhận ra điều gì đó, cô lao ra khỏi phòng tắm và mở rèm cửa ra.

Dưới tầng tụ tập rất nhiều người, đều ngẩng đầu chỉ trỏ, có người còn muốn xông lên, lại bị người khác ngăn cản.

Lộc Khê không kìm được thò đầu ra ngoài, lập tức nghe thấy một tiếng ầm ầm, cũng như tiếng nổ lách tách rõ ràng của thứ gì đó đang cháy.

Cùng lúc đó, người dưới lầu phát hiện ra cô đang ở trên tầng, nhanh chóng giơ loa lên, hét: "Cháy! Mau xuống dưới! ! ! !"

Thực sự có cháy?!

Lộc Khê cuối cùng cũng nhận ra và lập tức quay người lao vào nhà vệ sinh. Đầu óc hỗn loạn nhưng may mắn là cô vẫn nhớ những thường thức bản để tự cứu mình, cô lập tức cầm chiếc khăn tắm, làm ướt nó trong chậu rửa mặt, ôm vào lòng rồi vội vã đi ra cửa.

Giờ phút này, sự hoảng loạn trong lòng cô đã lấn át mọi thứ, suy nghĩ duy nhất của cô là muốn trốn thoát.

Trong lúc vội vàng mang giày vào, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ phía sau: "Lộc Khê."

Lộc Khê sững người trong giây lát, quay người lại.

Cảnh trong mơ và thực tế chồng chéo lên nhau, cô trái lại không biệt nổi mình vẫn đang mơ hay là điên rồi nữa. Lý Hướng Vãn mặc áo sơ mi và quần sẫm màu, đứng thẳng trong phòng khách. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lộc Khê ngây người chớp mắt.

Lý Hướng Vãn cũng thấy kinh ngạc, anh liếc nhìn chiếc khăn tắm ướt trong tay cô, sau đó nhìn quần áo của cô, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, nhắc nhở: "Cởi áo khoác lông ra đi."

Lộc Khê ngoan ngoãn làm theo ngay lập tức.

Khi cô đang cởi áo khoác, Lý Hướng Vãn đi đến bên cạnh cô, mở cửa, lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang đưa cho cô.

Lộc Khê ngoan ngoãn nhận lấy, ngước mắt hỏi anh: "Của anh đâu?"

"Anh không cần." Giọng anh bình tĩnh.

Sự bình tĩnh này phần ảnh hưởng đến Lộc Khê, khiến sự hoảng loạn của cô giảm xuống.

Lý Hướng Vãn rũ mắt, chờ cô chuẩn bị xong mới hỏi: "Làm sao biết có cháy?"

“Em đang đánh răng thì ngửi thấy mùi." Lộc Khê đi theo Lý Hướng Vãn một lúc, đột nhiên nhớ lại, hỏi: "Sao anh lại ở trong phòng khách nhà em?"

Không đợi Lý Hướng Vãn trả lời, cô chợt nhận ra họ đang đi về hướng ngược lại, vội vàng nhắc nhở: "Cầu thang gần nhất ở bên kia."

Lý Hướng Vãn trầm giọng "Ừ", chỉ nói: "Biết."

Lộc Khê hơi khựng lại, cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, cô cẩn thận nhớ lại rồi chợt nhận ra.

Là trong giấc mơ!

Lý Hướng Vãn chú ý thấy cô dừng lại, hỏi : "Làm sao vậy?"

"Trong giấc mơ..."

Nói được một nửa, một tiếng hét chói tai của một đứa bé vang lên từ phía sau.

Lông mày của Lộc Khê nhướng cao lên.

Chờ chút, chuyện này cũng rất quen thuộc.

Lý Hướng Vãn ở phía trước cũng dừng lại, trầm tư nhìn cô.

"Em nhớ rõ?"

"Là nhóc Tuấn Hạo!"

Bọn họ đồng thời mở miệng.

Lộc Khê chọn phớt lờ câu hỏi của Lý Hướng Vãn trong làn khói dày đặc và tiếng la hét, quay người, bước nhanh về phía nhà Lâm Tuấn Hạo mà không cần suy nghĩ. 

Lý Hướng Vãn không chút do dự nhìn cô, suy nghĩ một lát, theo sát phía sau.

"Chị Lan! Chị Lan!" Lộc Khê hét lớn khi tới gần 704 nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả. Càng đi về phía phòng 704 khói càng dày đặc.

Lộc Khê còn cảm thấy bản thân hơi thấy khó thở.

Tim cô đập nhanh cực độ, quay lại tìm Lý Hướng Vãn, chỉ thấy anh vững vàng đi theo cô, vẻ mặt bình tĩnh và lãnh đạm, sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, anh nói: "Chị Lan có thể đã ngất đi rồi, sau khi đi vào, anh cõng chị Lan, em cõng nhóc Tuấn Hạo."

Lộc Khê nghĩ đây có thể là phỏng đoán của Lý Hướng Vãn nên ngoan ngoãn gật đầu.

Tình hình thực sự trong phòng lại tệ hơn cô nghĩ, chị Lan không chỉ ngất xỉu mà dường như bị hoảng loạn ngã khỏi ghế, đầu đầy máu.

Bên cạnh cô là chiếc ghế ăn bị lật lại, trước mặt cô là một chiếc tủ bát đang mở, có lẽ chị ấy đã ngã khi đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc họ bước vào, Lâm Tuấn Hạo đang khóc rồi lao tới kéo tay áo Lộc Khê: "Dì Lộc Khê! Cứu mẹ cháu với!"

Lộc Khê trấn an vỗ lên người Lâm Tuấn Hạo, sau đó quay lại nhìn Lý Hướng Vãn: "Lý Hướng Vãn"

"Lại đây giúp anh." Lý Hướng Vãn không chút do dự, đi thảng đến chỗ chị Lan, kéo mạnh chị ấy, đồng thời nói với Lộc Khê: "Đỡ chị ấy lên lưng anh."

Người bất tỉnh nặng đến mức Lộc Khê phải cố gắng hai lần mới nhấc lên được Vương Lan lên lưng Lý Hướng Vãn,  chưa kịp lấy hơi thở đều lại, cô đã lập tức đứng dậy, ôm lấy nhóc Tuấn Hạo.

Đồng hồ điện tử hiện là 7:53.

Nhờ sự hợp tác của Lộc Khê, bốn người nhanh chóng đến được cầu thang thoát hiểm.

Đối mặt với đống đổ nát, bắt tay vào di chuyển đồ vật.

Lộc Khê cũng cẩn thận đặt Lâm Tuấn Hạo xuống.

Lâm Tuấn Hạo bị sặc nên liên tục ho khan, hô hấp vội vàng, gương mặt đỏ bừng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lộc Khê vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu bé, rất nóng.

Cô bất ngờ hỏi: "Cháu sốt à?"

Lâm Tuấn Hạo ngoan ngoãn gật đầu: "Không sao đâu ạ, cháu thường xuyên bị sốt."

"Dì dọn đồ trước, cháu ở đây trông mẹ nhé?"

Lâm Tuấn Hạo vẫn gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dạ."

Lộc Khê quay đầu lại thấy bóng dáng bận rộn của Lý Hướng Vãn, cảm giác quen thuộc kì lạ đó luôn đọng lại trong đầu cô.

Lòng của cô còn có nhiều nghi ngờ nhưng đây không phải là lúc thích hợp để hỏi.

Cô đang định giúp, Lý Hướng Vãn đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một chút rồi đi thẳng về phía cô.

"Làm sao vậy?" Lộc Khê thấy vẻ mặt lo lắng của anh, đứng dậy hỏi.

"Không còn kịp nữa rồi." Anh nói.

Lộc Khê cảm thấy đầu choáng váng, vội vàng hỏi: "Anh làm sao biết không còn kịp nữa?"

"Có phải em nhớ điều gì đó không?" Lý Hướng Vãn không trả lời câu hỏi của cô.

"Hả?"

"Hoả hoạn, anh và mọi thứ đang diễn ra."

Lộc Khê càng mơ hồ, cô cau mày bối rối: "Đó là giấc mơ của em..."

"Đó không phải là mơ đâu, Lộc Khê." Lý Hướng Vãn trầm giọng ngắt lời: "Rõ ràng  em đã rời khỏi toà nhà thành công, tại sao em vẫn..."

Anh không nói tiếp nữa.

"Anh đang nói gì thế?" Nội tâm Lộc Khê rất hoang mang: "Đang có cháy, chúng ta phải chạy khỏi đây nhanh chóng. Tại sao vào giờ phút này anh lại hỏi muốn hỏi vấn đề đó?"

"Bởi vì không còn kịp nữa rồi." Sự bình tĩnh của Lý Hướng Vãn cuối cùng cũng có vết nứt, giọng nói mang theo sự nóng nảy: "Là bởi vì em nhất quyết muốn cứu những người không liên quan này!"

Lộc Khê không hiểu điều gì đã khiến anh đột nhiên tức giận, Vương Lan, Lâm Tuấn Hạo cũng không phải những người không liên quan, cho dù không liên quan thì đó cũng là hai mạng người!

Cô kỳ quái trừng mắt nhìn anh, cúi đầu an ủi Lâm Tuấn Hạo: "Không có việc gì, dì dẫn cháu sang hành lang bên kia."

Cô nói xong định kéo Vương Lan đi nhưng lại bị Lý Hướng Vãn kéo lại.

"Anh làm gì vậy?" Lộc Khê cuối cùng cũng không thể bình tĩnh, hét lên.

Lý Hướng Vãn hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không kịp nữa rồi, hai phút nữa toà nhà sẽ sập. Em thậm chí còn không có thời gian để dọn xong những thứ này, huống chi phải cõng thêm hai người."

"Anh luôn nói không kịp nữa, không kịp nữa nhưng rốt cuộc là không kịp chỗ nào? Anh là thần tiên hay pháp sư mà có thể biết trước?"

Lý Hướng Vãn nhìn cô thật sâu, trong mắt anh có nhiều cảm xúc mà cô không thể hiểu được. Nhưng trong vài giây, anh đã lấy lại được bình tĩnh trước ánh mắt dò hỏi của Lộc Khê, anh thu lại những cảm xúc xáo trộn đó từng chút một.

Anh tàn nhẫn nói: "Đoạn cuối trong giấc mơ vừa rồi của em chắc chắn là cảnh anh bị toà nhà sập xuống đè chết."

Lộc Khê ngừng thở, không thể tin nắm chặt cổ tay của anh.

"Rõ ràng em đã bị anh đẩy ra rồi, tại sao vẫn không sống sót?" Anh lại hỏi.

Lộc Khê lại bắt đầu cảm thấy đầu đau dữ dội, cô lắc đầu nói: "Em không biết, em... em bị choáng, sau đó em ói ra rất nhiều chất lỏng màu đen. Em không biết nữa... nhưng đó là giấc mơ của em mà..."

"Đó không phải mơ." Lý Hướng Vãn bình tĩnh nói: "Lộc Khê, hiện tại cũng không phải mơ." Anh đứng dậy, quan sát phản ứng của Lộc Khê, chậm rãi nói: "Em hãy nghe anh nói và ghi nhớ kỹ này."

Lộc  Khê ngơ ngác nhìn anh.

"Đây không phải lần đầu anh đến cứu em, cũng có lẽ không phải lần cuối cùng. Lần này chúng ta không có thời gian nhưng lần sau..." Lý Hướng Vãn tạm dừng: "Lần sau em muốn cứu họ thì khi thức dậy, lập tức đi tìm chị Lan, tìm tới trước khi chị ấy ngã xuống."

Lộc Khê ngơ ngác.

"Nghe hiểu không?" Lý Hướng Vãn thúc giục.

Lộc Khê gật đầu.

"Nhớ kỹ chưa?"

Lộc Khê lại gật đầu.

"Tỉnh dậy làm gì trước tiên?"

Lộc Khê lặp lại: "Đi tìm chị Lan."

Lý Hướng Vãn thở phào nhẹ nhõm, thần sắc bình tĩnh hơn một chút: "Những việc khác chờ sau khi chúng ta trốn thoát thành công sẽ anh sẽ từ từ giải thích, được chứ?"

Lộc Khê vẫn gật đầu.

"Tôi hơi sợ." Một lúc sau, cô nhỏ giọng nói.

Lý Hướng Vãn cúi người bế Lâm Tuấn Hạo lên, sau đó dịu dàng ôm Lộc Khê vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."

***

7:30.

Lộc Khê thình lình mở mắt rời khỏi giường.

Nhanh thật, cô nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play