Lý Hướng Vãn?
Anh mặc chiếc áo sơ mi đen và quần tây sẫm màu mà anh thường mặc đi làm hàng ngày, cúi đầu đứng trong phòng khách tràn ngập ánh nắng ban mai, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói với cô: "Đi theo anh, tòa nhà cháy rồi."
Lộc Khê chậm rãi chớp mắt.
Ảo giác?
Lý Hướng Vãn sải bước đến gần cô, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía cửa.
Ảo giác gì mà còn kéo cô đi được vậy?
Lộc Khê ngẩn ra, để Lý Hướng Vãn kéo về phía cửa, sau đó cô chợt nhận ra mình đang mặc đồ con thỏ màu hồng, là đồ mặc ở nhà, cô vội nắm lấy tủ giày ở cửa, nói: "A! Em phải thay quần áo!"
"Không còn thời gian nữa rồi." Lý Hướng Vãn gấp gáp nói, kéo cô đi tiếp.
Lộc Khê hất vài cái mới có thể gỡ tay Lý Hướng Vãn ra, chạy về phòng khách, cảm thấy rất hoang đường, không tự chủ được nói: "Nếu không thì anh uống một tách trà trước, em đi thay áo quần..."
Đi thay quần áo, thuận tiện bình tĩnh lại, hình như cô đang xuất hiện ảo giác.
Lý Hướng Vãn người đứng đối diện cô, nhìn thời gian: 7:52.
Cảm giác bất lực và lo âu lan khắp cơ thể, không nói một lời, anh lần nữa bước đến nắm chặt lấy tay Lộc Khê, tay còn lại dùng sức mở cửa nhà cô ra.
Mùi khói nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Lộc Khê lập tức ho vài cái.
Thật sự có cháy?
Cô kinh ngạc quay đầu, tự hỏi tại sao lại có cháy, huống chi Lý Hướng Vãn lại xuất hiện ở đây. Cô không nghe thấy tiếng mở cửa hay bước chân.
Cứ như thể anh vừa đáp xuống phòng khách của cô bằng đường hàng không vậy.
"Lý..."
"Đi theo anh." Lý Hướng Vãn nói, nắm chặt lấy cổ tay cô đi thẳng ra cửa, rẽ trái rồi đi về phía trước.
"Bên kia..." Lộc Khê mờ mịt: "Cầu thang ở bên kia."
Lý Hướng Vãn vẫn không quay đầu, bình tĩnh nói: "Anh biết."
Biết mà còn đi hướng xa hơn.
Hơn nữa nếu có cháy ở toà nhà cao tầng chẳng phải nên tự cứu mình bằng cách đóng chặt cửa lại và ở yên trong nhà chờ người đến cứu hay sao?
Nhân tiện, cháy được bao lâu rồi?
Không ai báo cháy hay sao?
Tại sao xe cứu hoả vẫn chưa đến?
Bằng mắt thường cũng có thể thấy khói trong hành lang càng dày đặc hơn, còn mang theo cảm giác bỏng rát khó chịu. Lộc Khê lấy tay che miệng, ho mạnh mấy cái, cố gắng xua tan đi cảm giác khó chịu ở cổ họng.
Lý Hướng Vãn nhìn cô, lấy từ trong túi ra một chiếc khẩu trang mới toanh đưa cho cô: "Đeo vào."
Khẩu trang còn hơi ẩm, chắc đã được anh nhúng qua nước.
Lộc Khê nhận lấy, ngơ ngẩng nửa giây mới hỏi: "Còn anh?"
"Anh không cần."
Anh nói xong kéo cô tiếp tục tiến về phía trước, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ.
"Không phải chúng ta nên về nhà hay sao?" Lộc Khê nhỏ giọng đề nghị.
Lý Hướng Vãn: "Không nên."
Lộc Khê: "Vậy em tự về..."
Lý Hướng Vãn lạnh lùng từ chối: "Không được."
Lộc Khê mang khẩu trang vào, đang hoảng sợ không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của một đứa bé.
Cô dừng lại, nói với người trước mặt: "Hình như là giọng của nhóc Tuấn Hạo."
Lý Hướng Vãn: "Ừm."
"Họ có thể đang cần giúp đỡ."
Lý Hướng Vãn: "Ừm."
"Chúng ta có nên…"
Lý Hướng Vãn ngắt lời cô: "Không còn thời gian nữa."
Lộc Khê cau mày, trong lòng cảm thấy rất bất mãn, hỏi lại: "Không thử làm sao biết không còn thời gian?"
Đang nói chuyện, hai người đã chạy đến cầu thang thoát hiểm, cả trong và ngoài cửa đồ chất thành đống, thậm chí còn có chiếc tủ cao bằng nửa người chặn cửa.
Lý Hướng Vãn không trả lời, buông tay cô ra bắt đầu di chuyển đồ. Anh làm rất nhanh và đã dọn sạch một khoảng trống nhỏ trong thời gian ngắn.
Một năm không gặp, Lộc Khê cảm thấy mình càng không thể hiểu nổi Lý Hướng Vãn. Từ nãy đến giờ, anh luôn biểu hiện từ chối giao tiếp, cô hỏi nhiều nửa câu anh cũng lười trả lời. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Kỳ lạ là tuy không muốn nói chuyện với cô nhưng lại nhất quyết cứu cô.
Cô khẳng định 100% là Lý Hướng Vãn không sống ở đây. Vậy cơ hội nào để anh đi qua nhà cô và trùng hợp gặp phải hoả hoạn?
Lại còn bất chấp sự an toàn của mình để cứu cô?
Lộc Khê bắt đầu dọn dẹp cùng với Lý Hướng Vãn nhưng trong lòng cô vẫn không muốn từ bỏ cứu Lâm Tuấn Hạo ở bên kia.
Lâm Tuấn Hạo là con trai của chị Vương Lan nhà kế bên, mới 5 tuổi.
Lộc Khê thường gặp cậu bé ngồi một mình trước nhà khi đi làm về.
Vương Lan thích mở cửa sổ và cửa chính để gió đi vào. Vào mùa hè, Lâm Tuấn Hạo thường ngồi hóng gió và ăn dưa hấu.
Cậu bé là một đứa trẻ rất ngoan.
Lộc Khê bị ốm một thời gian, Vương Lan chăm sóc cô rất nhiều, ngay cả nhóc Tuấn Hạo cũng thường xuyên cho cô kẹo và đồ ăn vặt, cậu bé mỉm cười, ngẩng gương mặt hơi bẩn lên nói: "Dì ơi, hôm nay kẹo ngọt lắm ạ!"
Cô thật sự không có cách nào thấy chết mà không cứu được.
Nghĩ vậy, Lộc Khê ném đồ trong tay sang một bên, quay người đi về phía nhà Vương Lan.
"Lộc Khê." Lý Hướng Vãn nói, đứng ở cửa cầu thang, trong tầm tay chỉ còn có một tủ giày cao nửa người: "Lại đây giúp anh chuyển nó đi."
"Em muốn đi tìm chị Lan." Lộc Khê dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bước đi, nhấn mạnh: "Em nhất định phải đi."
"Giúp anh dọn xong cái này, anh và em cùng đi." Lý Hướng Vãn nói.
Lộc Khê do dự chưa đến nửa giây đã đồng ý ngay: "Được."
Chiếc tủ giày màu nâu nhìn bằng mắt thường có vẻ cũ kỹ, không biết đã ở đây bao lâu rồi. Khi cô đặt tay vào một góc và dùng lực, một mảnh gỗ lập tức nứt ra, đâm vào tay Lộc Khê.
Cô đau đớn run lên nhưng không kêu lên, di chuyển đến nơi có thể chịu được sức nặng rồi nói với Lý Hướng Vãn: "Thêm lần nữa."
Lý Hướng Vãn im lặng nhìn tay cô, gật đầu.
Lộc Khê đếm ngược đến ba.
"Ba."
"Hai."
"Một."
Hai người cùng nhau dùng sức, cuối cùng cũng đã di chuyển được chiếc tủ qua một bên. Sự di chuyển này làm khuấy động rất nhiều bụi tích tụ lâu ngày, đồng thời, làn khói dày đặc xuyên qua các khe hở lần lượt đi vào cầu thang thoát hiểm.
Cho dù mang khẩu trang, Lộc Khê vẫn bị ho.
Lý Hướng Vãn nhìn cô, nói: "Lùi ra sau."
Lộc Khê vội la lên: "Chị Lan..."
Lý Hướng Vãn bình tĩnh ngắt lời cô: "Mở cửa trước."
Lộc Khê bất đắc dĩ bước từng bước lùi ra phía sau.
Lý Hướng Vãn còn nói: "Đi phía sau anh."
Lộc Khê biết đây không phải là lúc để tranh cãi nên cô ngoan ngoãn đứng sau lưng anh.
Lý Hướng Vãn nắm tay nắm cửa, cảm nhận nhiệt độ trên tay cầm.
Nó không nóng, thấp hơn nhiệt độ bàn tay anh một chút. Về cơ bản, anh chắc chắn rằng không có lửa ở cầu thang thoát hiểm.
Lý Hướng Vãn thoáng yên tâm, nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa ở ra một khe nhỏ, đồng thời nín thở, cơ bắp ở cánh tay căng cứng. Sự chắc chắn cơ bản không có nghĩa là chắc chắn hoàn toàn, anh không thể đảm bảo 100% liệu có luồng khí mạnh ùa vào lúc mở cửa hay không.
May mắn thay, phía sau cánh cửa không có gì khiến anh phải lo lắng nhưng một làn khói đen và sóng nhiệt đã lan vào, tầm nhìn rút ngắn trong gang tấc.
Lý Hướng Vãn thích ứng vài giây, nâng đồng hồ lên nhìn thời gian: 7:58. Sau đó anh không suy nghĩ gì nữa, kéo Lộc Khê lao vào làn khói đen .
Lộc Khê không hề có chút phòng bị đã bị kéo đi, đầu cô trống rỗng, lúc phản ứng lại cô lập tức vùng vằng thoát ra khỏi tay Lý Hướng Vãn: "Lý Hướng Vãn! Sao anh nói mà không giữ lời?"
Lý Hướng Vãn nói mà không giữ lời hoàn toàn phớt lờ cô.
Anh chậm rãi mò mẫm dựa vào tường đi xuống cầu thang, tầm nhìn không rõ ràng, không dám hành động liều lĩnh nên mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
"Lý Hướng Vãn!" Lộc Khê giọng điệu cực kỳ bất mãn, cô muốn giãy giụa nhưng Lý Hướng Vãn dùng sức nắm mạnh bàn tay cô.
"Đừng lộn xộn." Giọng anh trầm thấp, lộ ra vẻ không vui: "Em vốn không thể cứu được mọi người, hãy tự cứu mình trước đi!"
Lộc Khê ngẩn người, trong đầu đột nhiên hiện lên tiếng hét bén nhọn như của người trước mặt nhưng giọng điệu rất lo lắng, gần như thét lên: "Đừng ngu ngốc như vậy! Em vốn không thể cứu được mọi người!"
"A!" Cô theo bản năng ôm đầu, kinh hãi nghĩ: Đây là gì vậy? Lý Hướng Vãn từng nói những điều này với cô lúc nào?
Lý Hướng Vãn gấp gáp quay đầu lại, hỏi: "Em sao thế?"
Nhìn thấy hành động của cô bèn hỏi: "Đau đầu à?"
Lộc Khê không phủ nhận.
"Có thể là trúng độc nhẹ, không cần lo lắng." Anh bình tĩnh mở miệng, vừa nói vừa đi xuống dưới: "Phần lớn khói của đám cháy chứa rất nhiều khí độc nhưng em đang đeo khẩu trang nên không phải là vấn đề lớn. Chúng ta mau chóng đi ra ngoài, em sẽ không sao đâu."
Lộc Khê mờ mịt gật đầu, vừa sợ hãi vừa buồn bã: "Chị Lan, bọn họ sẽ không sao đâu đúng không?"
Lý Hướng Vãn im lặng một lát, thành thực nói: "Anh không biết."
Lộc Khê cắn môi dưới, nuốt xuống cảm xúc nghẹn ngào trong cổ họng rồi im lặng. Bọn họ rất nhanh đã đi tới tầng hai, nơi này không có nhiều khói đen như trên tầng, tầm nhìn cũng xa hơn, có lẽ họ đã đi qua tầng bị cháy.
Bọn họ sẽ sớm được an toàn.
Lộc Khê đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy một bóng người lao vào, cô nhìn kỹ hơn thì thấy đó là Lâm Bình, là chồng của chị Lan!
Cô buột miệng gọi: "Anh Lâm Bình!"
Lâm Bình sắc mặt trắng nhợt chứa đầy lo lắng, lớn tiếng hỏi: "Hai người có nhìn thấy Vương Lan và Hạo Hạo không?!"
Lộc Khê lắc đầu.
Nghe vậy Lâm Bình không nhiều lời nữa, quay đầu lại ra sức chạy lên trên.
"Anh Lâm Bình!" Lộc Khê lại hét lên.
Đồng thời Lý Hướng Vãn cũng gọi cô: "Lộc Khê."
Giọng anh rất bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng.
Cảm xúc bị kìm nén của Lộc Khê gần như sắp nổ tung, cô run rẩy hỏi anh: "Tại sao?"
Lý Hướng Vãn im lặng, tất cả những gì anh có thể làm làm kéo cô đi và trốn thoát. Mục đích của anh luôn rõ ràng, chính xác, chính là đưa cô thoát ra khỏi đám cháy.
"Tại sao vậy, Lý Hướng Vãn?" Khi nói ra những lời này nước mắt của Lộc Khê cũng chảy xuống. Đó là hai mạng người, còn là người cô quen thuộc. Cô càng khóc càng lớn, càng khóc lại càng khó chịu hơn. Con người thật nhỏ bé khi đứng trước thảm họa. Lộc Khê không còn nơi nào để trút bỏ sự tự trách và nỗi buồn nhưng cô rất cần một lối thoát, chỉ có thể nắm chặt lấy Lý Hướng Vãn và hỏi anh: "Tại sao anh lại lạnh lùng như thế?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phía trước là lối ra của cầu thang thoát hiểm ở tầng một, từ khi Lâm Bính đi vào đã mở nó ra, nó vẫn mở như thế. Ánh nắng mặt trời từ ngoài đi vào đồng thời, khói đen cũng theo luồng bay ra ngoài.
Nó giống như cánh cửa ngăn cách giữa sự sống và cái chết.
Bóng dáng Lý Hướng Vãn vẫn cứng đờ, im lặng không nói.
Sau đó, anh ho một tiếng.
Bên ngoài ầm ĩ nhốn nháo, tiếng xe cứu hoả vang lên từ xa đến gần như ngay bên tai. Lộc Khê nghe rõ tiếng ho của anh trong tiếng ồn ào, náo loạn đó.
Lý Hướng Vãn không mang khẩu trang, cô chợt nhận ra điều này.
Nếu nói có khí độc thì tình trạng của anh còn nghiêm trọng hơn cô.
Một loạt cảm xúc tự trách chồng lên cô, thấy bọn họ chuẩn bị bước ra khỏi khu dân cư, Lộc Khê muốn xin lỗi: " Lý..."
"A! ! ! ! ! ! !"
Đám đông vây xem phía trước đột nhiên hét lên đầy sợ hãi, đồng thời cô nghe thấy những tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến từ trên đầu mình, dường như làm rung chuyển cả mặt đất. Sau đó, cô bị đẩy mạnh từ phía sau, toàn thân cô bị lực này xô đi một đoạn dài.
Khi mọi chuyện xảy ra, đầu óc Lộc Khê hoàn toàn đờ đẫn. Nếu có thể miêu tả thì đó chính là cô bị, sau đó không tránh được nên bị ngã. Tiếp đó, có một người tốt bụng nào đó đã kéo cô ra khỏi đám hỗn loạn đó.
Cuối cùng khi cô quay lại tìm Lý Hướng Vãn, tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là một toà nhà đổ nát mất một nửa và một làn khói đen cuồn cuộn bay lên trời.
Chỗ vừa rồi cô đứng bây giờ đã đổ nát.
Toàn thân Lộc Khê tê dại, lạnh thấu xương. Cô run rẩy không kiềm chế được, chỉ vào nơi mình vừa đi ra, đồng thời tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người xung quanh.
Nhưng cô không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của họ, càng lo lắng cô càng không thấy rõ, vì thế cô định mở miệng nói.
Cô muốn nói: Cầu xin mọi người, cầu xin mọi người, cầu xin mọi người...
Có người giúp cô tháo khẩu trang ra, cô há miệng hít thở không khí trong lành, lồng ngực phập phồng dữ dội. Lộc Khê cố gắng nuốt những gì đang trào ra từ bên trong cơ thể vào, vừa mở miệng, cảm giác buồn nôn dâng trào đến cổ họng. Cô lập tức cúi người xuống, một dòng chất lỏng màu đen lớn chảy ra từ cổ họng cô, rồi thế giới của cô chìm vào bóng tối.
***
7:30, đồng hồ báo thức vang lên.
Lộc Khê ở trên giường đột nhiên mở mắt.