Edit: LiLy
*********
“Đáng chết, thằng khốn Trương Điền đem nhân ngư giấu ở đâu rồi?”
Trên lối đi hẹp, tên hải tặc gầy gò biên vừa tìm người vừa thầm nguyền rủa con tàu nghiêng khiến hắn khó có thể tiến về phía trước.
“Rốt cuộc là ở khoang nào?”
Hắn không ngừng đẩy cửa khoang thuyền, tìm kiếm từ khoang này sang khoang khác, sau hơn mười phút, khi hắn đang định bỏ cuộc thì bộ đàm trên thắt lưng vang lên. Giọng nói tục tằng của thuyền trưởng ngay lập tức phát ra từ bộ đàm.
“Sấu Hầu, mày tìm được Trương Điền cùng nhân ngư chưa?”
*Sấu Hầu: khỉ gầy
“Chưa…… Chưa thấy……”
“Đệt! Mày đùa tao à? Nội trong vòng một phút phải tìm được cho tao! Lũ chó đế quốc thế mà đem tàu ngầm của lão tử phá hủy rồi!”
“Dạ, dạ lão đại!”
Sấu Hầu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, sợ thuyền trưởng bỏ lại hắn.
“Trương Điền! Trương Điền! Nghe được thì kêu một tiếng!”
Sấu Hầu hô lớn, phát hiện phía trước có động tĩnh, trong lòng vui vẻ, nhanh chóng chạy tới.
“Trương ——”
Cổ hắn giống bị người bóp lấy, thanh âm đột nhiên im bặt, kinh hãi đến mức lông trên toàn bộ cơ thể đều dựng thẳng lên.
Trên mặt đất cách hắn hai mét chảy một bãi máu loãng, Trương Điền nằm trên đất trong tư thế quái dị, huyết nhục mơ hồ, cánh tay bị cắt thành hai đoạn nằm cạnh chân, hai mắt lồi ra, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, cái chết của hắn ta thật kinh khủng.
Sấu Hầu sợ hãi đến mức thân thể run lên giống như cái sàng, hàm răng run cầm cập, hắn nuốt nước miếng chậm rãi lui về phía sau.
Trương Điền đã chết!
Đã xảy ra chuyện gì? Trên thuyền có dã thú sao? Nếu không thi thể Trương Điền vì cái gì lại trông đáng sợ giống như bị móng vuốt dã thú xé nát?
“Xì xì ——”
Trong hành lang vang lên một âm thanh chói tai, Sấu Hầu cảnh giác xoay người lại, ánh đèn đột nhiên lóe lên, khiến hắn sợ hãi rút súng laser ra, nín thở tìm kiếm mục tiêu.
"Ai vậy? Ra đây! Đừng giả vờ nữa! Tao biết mày ở đó!”
Hắn phô trương thanh thế, ý đồ tìm ra người giở trò quỷ, nhưng mà đáp lại hắn ta chính là một mảnh yên tĩnh.
Mồ hôi từ trán chảy xuống, Sấu Hầu nhìn chằm chằm phía trước, thật cẩn thận đi tới. Nếu bây giờ hắn ngẩng đầu lên, liền sẽ nhìn thấy một nhân ngư màu lam đang treo trên trần nhà.
Lam Giao nheo đôi mắt dã thú của cậu , nhìn chằm chằm vào cổ tên hải tặc, lợi dụng sự bối rối của hắn, móng vuốt sắc nhọn đánh thẳng vào động mạch chủ.
“A!”
Sấu Hầu hét lên đau đớn, kinh hoảng hoảng loạn che lại cổ, nhưng mà máu vẫn giống như suối phun ra, rất mau, hắn ngã xuống mặt đất không nhúc nhích.
Lam Giao lưu loát trượt mình xuống mặt đất, phần đuôi dưới cong lại, vững vàng đứng thẳng. Đôi mắt cậu lạnh lùng quét qua những thi thể trên mặt đất. Cậu nhặt khẩu súng laser lên thử vài động tác, phát hiện thao tác khá đơn giản, Lam Giao vừa lòng rời đi.
Chính tay đâm chết hung thủ hại Thư Lan là chưa đủ, toàn bộ hải tặc trên thuyền đều là đồng lõa, cậu muốn tiêu diệt tất cả không chừa một ai.
Giao nhân có khứu giá nhạy bén, hành lang vẫn còn lưu lại mùi của Sấu Hầu, cậu đi theo mùi này dễ như trở bàn tay mà tìm được khoang thuyền nơi có đông đảo hải tặc cùng nhân ngư.
Lúc này trong khoang là một mảnh hỗn loạn.
“Lão đại, lão ngũ bọn họ chống đỡ không nổi chúng ta chỉ còn lại hai cơ giáp!”
“Lão đại, quân đế quốc bắt đầu lên thuyền! Chúng ta cần lập tức chạy đi!”
“Anh, anh thật sự muốn mang theo những nhân ngư này à?”
“Hay là……thả bọn họ đi?”
Một đám hải tặc nòng cốt vây quanh thuyền trưởng râu thưa mồm năm miệng mười, thuyền trưởng râu thưa giận tím mặt, tát một cái vào tên hải tặc nói câu “thả bọn họ” khiến hắn ngã trên đất.
“Đánh rắm! Thả bọn họ, lão tử lỗ vốn ai đền?” Hắn gào rống, cơ thể cường tráng phóng ra uy áp của tinh thần lực cấp 6, khiến mấy tên hải tặc khác im như ve sầu mùa đông, không dám phản đối.
“Còn không mau làm việc! Muốn chờ đến khi quân đế quốc dùng súng bắn vào đầu các ngươi sao?” thuyền trưởng râu thưa đối với đám thuộc hạ không biết cố gắng này tay đấm chân đá.
Bọn hải tặc vừa lăn vừa bò tản ra, chuẩn bị cho kế hoạch trốn thoát khẩn cấp.
Hai tên cướp biển bước tới trước mặt nhân ngư, xoa tay cười nói: "Nào, để ca ca cõng các em đi.”
“A a, tránh ra! Ngươi tránh ra!” Các nhân ngư sợ hãi cong đuôi, co rúm lại thành một cụm, run bần bật, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Vẻ tươi cười trên mặt hải tặc cứng đờ, có chút hoảng loạn.
Bọn chúng đã quen thô lỗ, với tư cách là hải tặc, chúng chưa từng tiếp xúc với những nhân ngư mỏng manh được đế quốc cẩn thận bảo hộ. Lúc này bị nhân ngư ghét bỏ, một tên hai tên không biết làm sao.
Đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không được, càng không thể sử dụng bạo lực thương tổn nhân ngư, nếu không con hàng bị thương giá cả sẽ giảm xuống, thuyền trưởng chắc chắn sẽ lột da bọn hắn.
Làm sao bây giờ?
Hai tên hải tặc, hai mặt nhìn nhau.
“Tụi mày nhìn cái gì? Mau làm việc!” thuyền trưởng râu thưa chửi ầm lên, “Tìm vài đứa nữa hỗ trợ vận chuyển nhân ngư!”
“Vâng, lão đại!”
Hai người không dám chần chờ, gọi bốn năm tên hải tặc, cùng nhau làm việc.
Nỗi sợ trong lòng nhân ngư lên đến đỉnh điểm khi biết mình sắp bị chuyển đi, họ vùng vẫy đến quyết liệt.
Lam Giao an tĩnh mà dán ở cửa khoang, nghe được tiếng kêu thê lương của nhân ngư, thần sắc lạnh lùng.
Trong khoang thuyền có ít nhất hai ba trăm hải tặc, mỗi tên đều cường tráng và được trang bị hoàn mỹ. Nếu cậu liều mạng xông vào, không chỉ không cứu được nhân ngư mà bản thân còn khả năng bị bắt lại.
Phải nghĩ ra một chiến lược vẹn toàn.
Cậu ngẩng đầu tìm tòi, phát hiện trên trần nhà có một cái cửa hình vuông nhỏ, hẳn là lối vào ống thông gió.
Nhanh chóng quyết định, cậu đem súng laser nhét vào vòng trữ vật, lòng bàn tay bám vào vách tường lưu loát leo lên lỗ thông gió, dùng sức đẩy cửa nhỏ ra, phát hiện không gian bên trong không hề nhỏ, cậu trườn vào như một con rắn.
Ống thông gió uốn lượn và phân nhiều nhánh, Lam Giao nhĩ lực kinh người, bằng âm thanh phát ra từ mệnh lệnh của tên thuyền trưởng, cậu tìm được lỗ thông gió gần hắn nhất.
*Nhĩ lực: khả năng nghe
Nhìn xuống qua khoảng trống nhỏ của lỗ thông gió, có thể thấy rõ lưng và cái ót của tên thuyền trưởng.
Cậu lấy súng laser, nhẹ nhàng hướng nòng súng thon dài ra ngoài, điều chỉnh đường ngắm, không chút do dự bắn vào đầu thuyền trưởng râu thưa.
Hồi đại học Lam Giao từng tham gia câu lạc bộ bắn súng, cậu rất tự tin vào tài thiện xạ của mình. Nếu không có gì bất ngờ, phát súng này chắc chắn sẽ làm nổ tung đầu đối phương.
“Bằng——”
Viên đạn laser từ trên trời giáng xuống, khi sắp bắn trúng tên thuyền trưởng, thì một màn sáng mờ hiện lên phía sau hắn, chặn đứng viên đạn một cách hoàn hảo.
Lam Giao ngẩn người, lập tức cái đuôi trượt đi như một tia chớp rời khỏi lỗ thông gió. Gần như cùng lúc đó, lỗ thông gió bị khẩu súng năng lượng cao bắn trúng, nổ tung. May mắn cậu chuồn lẹ tránh được một kiếp.
“Đệt! Quân đế quốc đã lẻn vào trong thuyền rồi!”
Thuyền trưởng râu thưa giơ cao khẩu súng, nhắm ngay trần nhà.
“Bằng bằng bằng bằng ——”
Tiếng súng vang lên dày đặc.
“A a a ——”
Các nhân ngư bị tiếng súng dọa sợ tới khóc, toàn bộ khoang thuyền cãi cọ ồn ào, lộn xộn, bọn hải tặc giơ súng bắn loạn xạ.
Lam Giao trong ống thông gió đang hối hận vì sai sót của mình, đuôi của cậu nhanh chóng hoạt động, trượt ra khỏi phạm vi bắn. Cậu tìm thấy một lỗ thông hơi tạm thời an toàn, thở hổn hển.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi đánh lén thuyền trưởng râu thưa, cậu nhíu chặt mày.
Lớp màn sáng đột nhiên xuất hiện kia là cái gì?
Thậm chí đủ kiên cố để chặn lại súng laser?
Chẳng lẽ…5000 năm sau nhân loại cũng có siêu năng lực?
Lam Giao theo bản năng mà cắn ngón cái, biểu tình ngưng trọng.
Có khả năng này!
Suy cho cùng trong biển xuất hiện sinh vật biến dị, nhân ngư lên bờ, nhân loại bước vào thời đại tinh tế có được siêu năng lực cũng không kỳ quái.
Nếu đơn đả độc đấu, Lam Giao tuyệt đối có tự tin chiến thắng tên thuyền trưởng râu thưa vẻ mặt dữ tợn kia, nhưng vì đối phương có con tin, cơ hội thắng của cậu giảm đi rất nhiều.
Cậu không dám đặt cược tính mạng của nhân ngư.
Nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?
Đám hải tặc đã bắn mấy phút đồng hồ, trần nhà đã bị bắn nát, chúng không thể không ngừng bắn, dù vậy vẫn chưa tìm thấy kẻ đột nhập.
“Đệt! Người đâu rồi? Thật là lãng phí đạn của lão tử!” tên thuyền trưởng giận nghiến răng nghiến lợi.
Thanh niên đeo kính bên cạnh hắn nhắc nhở: “Lão đại, mau chóng rút lui.”
Thuyền trưởng râu thưa dậm chân, vì không muốn mất cả người lẫn của hắn chỉ có thể chạy trốn trước.
Các nhân ngư quá mềm yếu, một nửa trong số họ đã ngất đi vì sợ hãi. Những hải tặc không rảnh lo thương hương tiếc ngọc, thô bạo nắm lấy cánh tay. kéo họ đi.
“Hu hu ——” nhân ngư bị kéo đi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cái đuôi không ngừng giãy giụa, bộ váy trên người nhân ngư dính đầy tro bụi.
Lam Giao co ro ở trong góc ống thông gió, nhìn nhân ngư bị kéo đi mà lòng nóng như lửa đốt.
Những nhân ngư này là như thế nào?
Vì sao lại mềm yếu như trẻ con, chỉ biết khóc thút thít?
Nhân ngư dù yếu hơn giao nhân nhưng họ vẫn biết dùng tiếng hát để mê hoặc lòng người. Nhiều nhân ngư như vậy nếu cùng nhau hát không tin không mê hoặc được hải tặc, kéo dài thời gian chờ đợi cứu viện.
Mắt thấy họ sắp bị kéo ra khỏi khoang, Lam Giao khẽ cắn môi, giơ súng lên bắn vào tên hải tặc đang kéo nhân ngư.
Lúc này cậu thành công.
Cánh tay tên hải tặc kia bị đục một lỗ, ném nhân ngư xuống, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Lam Giao ánh mắt sáng lên, không cho những hải tặc khác có thời gian phản ứng, “Bằng bằng bằng” liên tục mười phát bắn trúng mục tiêu, nhưng cũng làm cậu bại lộ vị trí, thuyền trưởng râu thưa nhắm súng vào cậu.
Lam Giao phản ứng nhanh nhẹn, dùng cả hai tay đẩy toàn bộ cơ thể về phía sau. Ống thông gió nghiêng xuống 45 độ, cậu dễ dàng như trở bàn tay trượt ra khỏi phạm vi của khoang thuyền.
“Bằng ——”
Đạn năng lượng cao làm nổ tung mặt trên của lỗ thông gió, từ trên rơi xuống vô số đá vụn cùng tro bụi, Lam Giao nhanh chóng nhắm mắt ngừng thở.
Ngay sau đó, càng nhiều tiếng súng vang lên, tiếng gào thét của bọn hải tặc vang lên từ trên đầu: “Quân đế quốc tới! Chạy mau!”
Lam Giao nhẹ nhàng thở ra.
Quân cứu viện quân tới rồi, cậu rốt cuộc có thể không kiêng nể gì mà đại khai sát giới.
Chỉ là, cái ống thông gió này có chút dài, cái đuôi cậu vẫn luôn trượt xuống, không biết sẽ đi đến nơi nào.
Lam Giao trong cái khó ló cái khôn, thu lại súng laser, phóng ra móng vuốt cắm chúng vào bề mặt kim loại của thông gió ống.
“Két két két ——”
Âm thanh chói tai quanh quẩn ở ống thông gió, tia lửa văng khắp nơi, 30 giây sau, Lam Giao cuối cùng cũng ngừng trượt.
Thật trùng hợp, nơi cậu dừng lại có một ống thông gió khác. Ống dẫn này bằng phẳng, phía trước cách ba bốn mét còn có lỗ thông gió .
Lam Giao nắm lấy cơ hội bò vào, cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa, khi đến lỗ thông gió, năm ngón tay của cậu biến thành móng vuốt, dùng sức nắm lấy, giữ chặt tấm lưới.
Cậu mở ra lỗ thông gió, nhưng không lập tức đi ra ngoài, vây tai cẩn thận lắng nghe âm thanh, bên ngoài lặng yên không một tiếng động thì liền yên tâm nhảy xuống.
“Bạch bạch ~”
Đuôi cá màu lam dính đầy bụi lắc qua lắc lại trên không, không có cách nào chạm đất. Cậu chỉ có thể buông tay, lưu loát nhảy xuống ——
“Cẩn thận!”
Bên tai vang lên một giọng nam lười biếng, đồng thời, hai cánh tay cường tráng chuẩn xác đỡ được cơ thể Lam Giao.
Đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp, Lam Giao thiếu chút nữa nổi giận.
Phản ứng đầu tiên của cậu là bị hải tặc phát hiện, phản ứng thứ hai là người này không giống hải tặc, bởi vì trên người này không có sát khí, ngược lại có một mùi tử đàn nhàn nhạt.
Lam Giao theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang ôm cậu, bất ngờ đối diện với một đôi mắt thâm thúy.
Cậu ngẩn người, nhất thời quên phản ứng.
Đây là một đôi mắt không thể nhìn thấu, đẹp như Tử Tinh thạch quý hiếm dưới đáy biển, dù ở trong hoàn cảnh tối tăm u ám cũng có thể tỏa sáng lấp lánh rực rỡ, bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú, trái tim cậu không tự chủ được mà đập nhanh hơn, “Bịch, bịch”, vô cùng vang dội
Lam Giao sinh sống ở Giao Nhân tộc, đã gặp qua đủ loại đôi mắt đặc sắc, giao nhân sống càng lâu, ánh mắt càng sâu trầm cơ trí. Mà đôi mắt của người nam nhân trước mặt này, so với Giao Nhân Vương không chút nào kém cỏi, thậm chí càng thâm sâu khó lường, giống vũ trụ bao la thần, nhìn không thấy điểm cuối.
Lam Giao nhéo lòng bàn tay, cưỡng ép bản thân dời đi tầm mắt, sau đó cậu nhìn thấy quân trang màu xanh thẫm cùng với ngôi sao vàng trên vai tượng trưng cho cấp bậc quân sự cấp cao.
Hắn là quân nhân!
Là quân đế quốc thực hiện chiến dịch giải cứu nhân ngư.
Lam Giao nhanh chóng cúi đầu, mái tóc dài hơi xoăn màu lam hơi ướt sũng che nửa khuôn mặt nhỏ. Bò tới bò lui trong ống thông gió, toàn thân cậu dính đầy tro bụi, cái đuôi cũng trở nên xám xịt, làn da trắng như tuyết biến thành màu đen, nhìn cậu giống mấy đứa trẻ vừa nghịch bùn dơ xong.
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc chú ý hình tượng, việc cấp bách là câu nên làm thế nào mới có thể cư xử giống như một nhân ngư, lừa qua mắt hắn.
Nhớ lại những nhân ngư mềm yếu nhìn thấy trong khoang thuyền, Lam Giao âm trầm nắm tay thu hồi móng vuốt sắc bén, cắn đôi môi phấn nộn, nước mắt lưng tròng, cong đuôi lại thân thể khẽ run, cố gắng làm chính mình nhìn giống tiểu nhân ngư lã chã chực khóc.
_______________
Ê đuýt to đây:
Có lẽ các bạn sẽ bất ngờ vì bé Giao đứng bằng đuôi, tại tui cũng vậy, nhưng nghĩ lại cái đuôi có thể quật nát cá mập chắc chắn có thể đứng được (;;;・_・)
Hí hí anh Hoàng xuất hiện rồi nha, các bạn thấy anh Hoàng ngon không ạ !!!
Ngày 24 có chương nhé.