(EDIT) GIAO NHÂN GIẢ TRANG THÀNH NHÂN NGƯ VẠN NGƯỜI MÊ

CHƯƠNG 4: LẦN ĐẦU GẶP NAM NHÂN ĐÓ


3 tuần


Edit: LiLy 

*********

Tất nhiên là không thể khóc thật!

Nước mắt giao nhân sẽ biến thành ngọc trai giá trị liên thành. Bề ngoài cậu ngụy trang thành nhân ngư, nhưng bên trong đặc tính của giao nhân vẫn không thay đổi.

Lam Giao trong lòng thấp thỏm, tận lực xem nhẹ ánh mắt dò xét của nam nhân, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, có vẻ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Không ai nói gì, không khí an tĩnh đến quỷ dị, khi Lam Giao cho rằng kỹ thuật diễn vụng về của mình bị nhìn thấu, hai vây cá tựa hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của nam nhân, ngay sau đó một chiếc áo choàng quân đội được khoác lên người, mang theo hơi ấm cơ thể quấn chặt lấy cậu, chỉ lộ ra đầu cùng một chút đuôi cá.

Lam Giao có chút ngơ ngơ, mùi hương thanh đạm và dễ chịu của gỗ tử đàn vương vấn trong mũi. 

“Đừng sợ, hải tặc không thể làm tổn thương cậu nữa.” Nam nhân an ủi, ngữ khí ôn hòa giống như dỗ dành trẻ con.

Lam Giao cọ cằm vào chiếc áo choàng tinh tế mềm nhẵn được thêu những hoa văn đặc thù, hít hít cái mũi, đem nước mắt thu hồi lại.

May mắn!

Cậu không có lộ ra sơ hở nha!

Kế tiếp chỉ cần nghe theo an bài thì có thể lừa gạt thành công.

Nhưng mà —— cậu vẫn phải để nam nhân ôm sao?

Nhân ngư cũng không thể tự mình trượt trên mặt đất nha?

“Bạch bạch bạch ——” là tiếng bước chân có tiết tấu của quân ủng khi đạp trên mặt đất.

“Trưởng quan, đã tiêu diệt toàn bộ hải tặc, vẫn còn thiếu một nhân ngư bị bắt cóc ——” thượng úy nhìn đến nhân ngư nhỏ được bọc áo choàng trong lòng ngực trưởng quan, gương mặt nghiêm túc hiện lên một tia kinh ngạc, lặng im hai giây, anh nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, nghiêm chỉnh hội báo, “Thêm nhân ngư này, toàn bộ con tin đã được an toàn.”

“Làm không tồi.” nam nhân ôm Lam Giao không nhanh không chậm nói, “Mau chóng chữa trị cho các nhân ngư, chăm sóc kỹ lưỡng cho bọn họ.”

“Rõ, trưởng quan!” Thượng úy thực hiện động tác chào, tiếp theo hướng cấp trên vươn đôi tay: “Thỉnh trưởng quan đem nhân ngư giao cho cấp dưới.”

Anh cần phải đưa nhân ngư đến chỗ quân y Hàn để khám chi tiết sức khỏe.

Đáng thương những nhân ngư nhỏ không biết thế gian hiểm ác là gì, bị bọn hải tặc tra tấn đến không ra hình người. Một nửa trong số họ bị mất nước nghiêm trọng, vảy xỉn màu, một số thì kinh hãi quá mức xuất hiện phản ứng kích động.

Nghe nói nhân ngư trong lồng ngực trưởng quan bị một tên hải tặc lâu la kéo đi một mình, không biết đã chịu phải màn tra tấn vô nhân tính gì mà gương mặt lộ ra bên ngoài áo choàng dính đầy tro bụi, đôi mắt ướt dầm dề, hiển nhiên là vừa mới khóc.

Cũng may vận khí cậu ấy không tồi được trưởng quan cứu.

“Không cần, ta ôm cũng được.” Nam nhân từ chối, thoải mái ôm nhân ngư nhỏ lướt qua thượng úy đi đến phía trước .

Đội trưởng vẻ mặt kinh ngạc, xấu hổ thả cánh tay giữa không trung xuống, nhìn bóng lưng thẳng tắp của trưởng quan, trong lòng mọc ra một dấu chấm hỏi lớn.

Là ai nói bệ hạ lạnh nhạt với nhân ngư ?

Lại là ai nói các nhân ngư khi nhìn thấy bệ hạ, đều sợ ngất xỉu?

Không phải họ ở chung khá hòa bình hay sao?

Nhân ngư nhỏ ngoan ngoãn mà dựa vào lòng ngực bệ hạ, không khóc cũng không quậy, an an tĩnh tĩnh, vây đuôi lộ ở bên ngoài áo choàng lắc qua lắc lại, xinh đẹp lại đáng yêu.

Địa Cầu hay còn gọi là tinh cầu Thủy Tổ, cội nguồn của con người, đồng thời cũng là nơi nhân ngư được sinh ra. Hầu hết các nhân ngư sinh ra ở các hành tinh xa lạ sẽ tò mò quay trở lại tinh cầu Thủy Tổ để thăm viếng khi họ đến một độ tuổi nhất định.

Các học sinh của Học viện Nhân ngư Triều Tịch cũng thật không may mắn, ngay khi đang du lịch vui vẻ tự nhiên lại bị bọn hải tặc hung hãn bắt cóc. 

Bọn hải tặc âm hiểm xảo trá vì để tránh sự truy đuổi của quân đội, cố ý đưa nhân ngư xuống vùng biển nơi tín hiệu bị rối loạn để làm ảnh hưởng đến tốc độ dò tìm của radar.

Khi căn cứ đồn trú trên Địa Cầu nhận được tin nhân ngư bị hải tặc bắt cóc đã ngay lập tức cử người đến giải cứu. Nhưng thật không may, bọn hải tặc lại rất thành thạo công nghệ phản trinh sát, căn cứ chỉ có thể dùng quân hạm trên không tìm kiếm từ từ.

Sau năm sáu ngày không tìm được thông tin nào. Trong lúc bọn họ lòng nóng như lửa đốt, Hoàng đế của Đế chế Atlantis bệ hạ Mes · Gale, thao túng cơ giáp từ trên trời giáng xuống, dễ như trở bàn tay khóa tọa độ của thuyền hải tặc, dẫn quân hạm thẳng tiến đến mục tiêu, tấn công chớp nhoáng thuyền hải tặc mở ra một cuộc chiến ác liệt.

Vì sợ làm tổn thương đến con tin, quân đội đã phải mất hơn hai giờ đồng hồ. Tiểu đội đặc chủng tiên phong đã mạo hiểm tính mạng, vượt qua làn đạn lẻn vào thuyền hải tặc, tiêu diệt bọn hải tặc trong một lần, thành công giải cứu nhân ngư.

Về phần tại sao bệ hạ, người lẽ ra đang có mặt trên tinh cầu Thủ Đô lại đến nhanh như vậy, đó không phải là điều mà anh nên tìm hiểu. Dù sao khi còn ở Học viện Quân sự, anh thường nghe giảng viên nói rằng hành tung của bệ hạ rất tuyệt mật và khó nắm bắt, dù có cách xa bao nhiêu tinh vực, ngài vẫn luôn có thể kịp thời đến giải quyết các vấn đề khó khăn. 

Tỷ như sự kiện nhân ngư bị hải tặc bắt cóc lần này, vì quân đội chậm chạp chưa giải cứu được nhân ngư nên mạng tinh tế đã ầm ĩ cả lên. Các đại nhân vật từ giới cấp cao sôi nổi phê bình chỉ trích sự việc lần này, căn cứ đóng quân ở tinh cầu Thủy Tổ bị cư dân mạng mắng đến máu chó đầy đầu, uy vọng mà quân đội Đế quốc tích lũy nhiều năm gặp phải nguy cơ.

Mặc dù các kỹ thuật viên ở căn cứ đồn trú nổ lực làm việc cả ngày lẫn đêm, sắp phá được tín hiệu can thiệp của hải tặc nhưng nhân dân tinh tế không thể chờ đợi được nữa và tất nhiên gia đình của các nhân ngư cũng vậy.

Một số tội phạm có ý đồ lật đổ đế quốc đã nhân cơ hội đục nước béo cò, châm ngòi thổi gió. Trong tình huống này, dư luận đế quốc phải đối mặt với những thách thức nghiêm trọng, lúc này sự xuất hiện của bệ hạ quả thật như một vị thần từ trên trời giáng xuống, quét sạch bọn hải tặc, nhanh chóng giải quyết mớ hỗn độn để giúp phía chính phủ lấy lại uy vọng.

Ánh mắt thượng úy nóng rực nhìn nam nhân phía trước, trong lòng dâng lên nồng đậm sùng kính.

Lam Giao được bế suốt chặng đường, ngửi ngửi mùi tử đàn hương, tinh thần căng thẳng dần dần thả lỏng, nhưng mà một khi thả lỏng, cơn mệt mỏi liền ập đến.

Cậu mới vừa sau thức tỉnh giấc ngủ 5000 năm, thân thể còn ở trạng thái nửa suy yếu, vì tìm kiếm tộc nhân mà ba ngày nay cậu bận tối mày tối mặt. Đặc biệt hôm nay liên tục phải tập trung cao độ, thêm nhiều lần sử dụng sóng âm, lại cùng hải tặc đánh đấm, cơ thể cậu đã sớm đạt tới cực hạn.

Lén lút đem cơ thể dựa vào ngực của nam nhân, nhỏ nhẹ ngáp một cái, đôi mắt mơ màng, đầu gật gà gật gù, ẩn ẩn có dự cảm sẽ bị Chu Công gọi đi. 

Tất nhiên không phải Lam Giao tin vào “người lạ” mà là ở đất nước nơi cậu từng sinh sống, mỗi khi có thiên tai ập đến, quân nhân sẽ luôn là những người ở tuyến đầu để bảo vệ tính mạng và tài sản của người dân. Mối quan hệ giữa người dân và quân nhân gần gũi như cá với nước.

Người nam nhân này đem lại cho Lam Giao cảm giác vô cùng ôn nhu, không có chút ác ý, vì vậy cậu liền không tự chủ được mà buông lỏng cảnh giác, tin tưởng rúc vào người hắn, bắt đầu ngủ gật.

Mes · Gale cảm thấy có một cái đầu nhỏ dán trên ngực mình, bước đi vững vàng hơi dừng lại. Hắn cúi đầu chăm chú nhìn xoáy tóc đáng yêu trên đỉnh đầu tiểu nhân ngư, trong đôi mắt tím hiện lên ý cười. Hắn bình tĩnh điều chỉnh biên độ của cánh tay để tiểu nhân ngư có thể tựa người thoải mái hơn.

Lam Giao hoàn toàn không để ý đến điều đó, điều duy nhất khiến cậu bất mãn chính là phụ kiện quân trang của người nam nhân có hơi cộm lên má của cậu.

Không biết đi được bao nhiêu phút, bọn họ đã đến được boong tàu. 

Thuyền hải tặc đã được quân hạm bám trụ, không hề chìm xuống, những nhóm quân nhân bận rộn quét tước chiến trường, từ khoang thuyền nâng ra những khối thi thể của bọn hải tặc. Nhóm quân y khẩn cấp cứu trị những nhân ngư bị mất nước, còn những nhân ngư tình trạng đặc biệt nghiêm trọng phải trở về căn cứ bằng chuyên cơ để tiếp tục điều trị.

Khi Mes · Gale ôm tiểu nhân ngư xuất hiện, quân y Hàn Hoa kinh ngạc đến thiếu chút nữa không cầm được máy dò tự động trên tay.

Thế nhưng lại có một nhân ngư lặng lẽ nép mình trong lòng bệ hạ, mơ màng sắp ngủ ? Kìa bộ dáng tin tưởng đó, giống như xem bệ là người thân mà gần gũi.

Nhìn kìa, khuôn mặt nhỏ đang gắt gao dán vào ngực bệ hạ kìa!

Hoàng đế bệ hạ, người thống trị Đế quốc Atlantis 1200 năm, rốt cuộc mùa xuân của ngài xuất hiện rồi sao?

Đương nhiên, cái ý tưởng này chỉ là chợt lóe qua rồi biến mất.

Hàn Hoa nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, đặt máy dò xuống, đi về phía Mes · Gale, cung kính chào hắn, vươn tay ra nghiêm túc nói: “Bệ hạ, xin hãy giao tiểu nhân ngư cho tôi.”

Anh được biết từ những nhân ngư khác rằng có một tên hải tặc đã một mình lôi một nhân ngư tên Thư Lan ra ngoài để làm chuyện bậy bạ. Trong suốt khoảng thời gian dài như vậy, không biết chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra với tiểu nhân ngư. Có lẽ là để che đi một số dấu vết không ổn, bệ hạ dùng áo choàng bao bọc lấy thân thể cậu ấy.

Tưởng tượng đến cảnh tiểu nhân ngư chịu khổ, trái tim Hàn Hoa vô cớ nhói lên.

Nhân ngư dễ mến như vậy, sao lại có người nhẫn tâm làm tổn thương bọn họ?

Lần này Mes không từ chối, động tác nhẹ nhàng đem tiểu nhân ngư trong lòng ngực giao cho Hàn Hoa.

Hàn Hoa gấp không chờ nổi mà đón lấy nhưng còn chưa kịp ôm chặt, nhân ngư đang ngủ say đột nhiên mở mắt, toàn thân căng thẳng, ánh mắt sắc bén, hoàn toàn tiến vào trạng thái chuẩn bị cho chiến đấu.

Đây là phản ứng căng thẳng quá độ sau khi trải qua sang chấn!

Hàn Hoa gần như có thể phán định, nhân ngư này đã trải qua điều gì đó khủng khiếp.

“Đừng sợ, Thư Lan, hiện tại cậu đã an toàn.” Hàn Hoa ôn nhu trấn an.

Lam Giao chợt tỉnh khi nghe thấy tên của nhân ngư, bây giờ cậu vẫn đang giả vờ làm tiểu nhân ngư mềm yếu nên không thể tỏ ra quá cảnh giác. Cậu nhanh chóng rũ hàng mi dày để kìm nén sự sắc bén trong mắt, ngoan ngoãn để quân y ôm.

Hàn Hoa nhẹ nhàng thở ra. Còn có thể nghe lời khuyên bảo chứng tỏ là tình hình không đến nỗi tệ như tưởng tượng. Chỉ mong nhân ngư này dưới sự chăm sóc yêu thương của các nhân viên y tế, có thể lấy lại được cảm giác hạnh phúc như trước.

“Tôi sẽ đưa cậu ấy lên quân hạm để kiểm tra, trưởng quan ngài…” Hàn Hoa chần chờ nhìn về phía bệ hạ. Khi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, bọn họ thông thường sẽ gọi bệ hạ là “ngài".

“Không cần cố kỵ ta, làm công tác của cậu đi.” Mes liếc nhìn tiểu nhân ngư trong lòng ngực hắn.

“Rõ.” Hàn Hoa không hề hỏi nhiều, gấp không chờ nổi trị liệu cho nhân ngư.

Lam Giao ngây người một lát, có chút không nỡ mà buông tay, lòng ngực nam nhân vừa rộng lại ấm áp, ôm thoải mái đến mức suýt chút nữa cậu ngủ quên ở đó, tiếc quá đi.

Thật tiếc là sau này bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa.

Lam Giao không tự chủ được mà ngẩng mặt nhìn về phía nam nhân.

Nhưng mà nam nhân đã quay người lại thảo luận với cấp dưới, Lam Giao chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng đĩnh bạt soái khí của hắn, cùng với mái tóc dài đen tuyền được buộc lại bằng một cài tóc bằng vàng.

“Làm sao vậy?” Hàn Hoa phát hiện tiểu nhân ngư đang trộm ngắm bệ hạ, anh ôn nhu dò hỏi.

Lam Giao nhanh chóng cúi đầu, không trả lời.

Hàn Hoa chỉ cho rằng cậu bị tổn thương tâm lý nên cũng không truy vấn, lên quân hạm anh lập tức dẫn cậu ấy đến khoang y tế.

Lam Giao úp mặt vào áo choàng quân đội, hít một hơi thật sâu, mùi tử đàn hương thật sảng khoái.

Có rất nhiều nhân ngư cũng đang được điều trị trong khoang y tế, mỗi một vị quân y đều hóa thân thành thiên sứ, nhẹ nhàng an ủi bọn họ. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, một số nhân ngư có tâm lý mạnh mẽ đã nhanh chóng hồi phục tinh thần.

Hàn Hoa đem Lam Giao đặt trên giường nước chuyên dụng dành cho nhân ngư. Anh muốn cởi áo choàng quấn quanh người cậu xuống, nhưng Lam Giao theo bản năng giữ chặt chiếc áo lại.

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nhìn một chút vết thương của cậu thôi.” Hàn Hoa biết nhân ngư đang trong trạng thái căng thẳng nên động tác càng nhẹ nhàng hơn.

Lam Giao chớp chớp mắt. Thư Lan thật đã chết, cậu ấy được giấu trong vỏ sò lớn dưới đáy biển. Vốn dĩ Lam Giao chỉ muốn trả thù cho Thư Lan, rồi sau đó sẽ quay trở lại biển để tìm kiếm đồng tộc, nhưng mà hiện tại mọi chuyện đã phát triển theo một hướng không xác định. Cậu không thể mạo hiểm bại lộ thân phận giao nhân nên chỉ có thể tiếp tục giả làm nhân ngư, lấy bất biến ứng vạn biến.

Cậu thả lỏng tay để quân y cởi bỏ áo choàng, tiến hành kiểm tra cơ thể cho cậu. Giao nhân ngụy trang vô cùng hoàn mỹ, mặc kệ là vân tay hay là đồng tử đều giống bản gốc như đúc, chỉ cần không xét nghiệm DNA, ngụy trang của cậu có thể đánh lừa tất cả.

Ngoại trừ bị tro bụi bao phủ, nhân ngư dưới lớp áo choàng không có vết thương nào trên người, điều này khiến Hàn Hoa có chút nghi ngờ máy dò trong tay mình có vấn đề. Anh kiểm tra lại hai ba lần, các trị số đều đạt mức tiêu chuẩn sức khỏe cơ bản, cuối cùng anh ấy cũng cảm thấy yên tâm.

Trong cái rủi có cái may, nhân ngư bình an không bị thương gì.

Hàn Hoa trả lại áo choàng cho Lam Giao, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Đợi lát nữa cậu sẽ được đến chuyển căn cứ, tĩnh dưỡng cho tốt, chờ các nhân ngư đều khôi phục, căn cứ sẽ phái quân hộ tống các vị về nhà.”

Lam Giao ôm chặt áo choàng, trong con ngươi màu lam nhạt trong suốt toát ra vẻ bối rối.

Về nhà?

Nhà của cậu là Địa Cầu.

Không thể rời đi.

Nhưng là hiện tại cậu thân bất do kỷ, chỉ có thể tạm thời nghe theo sắp đặt của nhân loại.

*thân bất do kỷ: không phải lúc nào mình cũng tự quyết định được chuyện của mình, phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác .

Nửa giờ sau, quân hạm y tế mang theo toàn bộ nhân ngư di chuyển đến khối đại lục duy nhất trên Thủy Tổ tinh.

5000 năm trước, Địa Cầu đã trải qua một trận đại nạn diệt thế, toàn bộ vỏ trái đất đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cho tới bây giờ, trừ bỏ lục địa Á-Âu còn tồn tại, những lục địa khác toàn bộ chìm vào đáy biển.

Do không gian sống cùng nguồn năng lượng bị hạn chế, những nhân loại sống sót sau thảm họa đã quyết chí tự cường, phát triển công nghệ với tốc độ chóng mặt, chế tạo phi thuyền vũ trụ, tiến vào vũ trụ rộng lớn để tìm đường sống. Sau một thời gian dài khám phá, nhân loại cuối cùng rời khỏi Địa Cầu và di cư sang hành tinh khác, bước vào kỷ nguyên tinh tế.

Khối lục địa cổ xưa này là nơi từng sinh sống của một số cư dân không muốn rời khỏi trái đất, đồng thời là nơi căn cứ phía Đông đồn trú. Ngoài cơ sở quân sự, căn cứ còn có trung tâm chăm sóc nhân ngư 

Là một nhân ngư khỏe mạnh, Lam Giao được chuyển vào một phòng bệnh ở khu tĩnh dưỡng.

Nói là phòng bệnh không bằng nói là một bể bơi nhỏ rộng rãi được bố trí ấm áp chu đáo.

Dù sao bản chất nhân ngư vẫn là cá, không thể sống tách khỏi nước.

Lam Giao tiến vào trong nước, chậm rì rì bơi qua bơi lại hai vòng. Khi đã quen với sự rộng lớn của biển cả, hồ bơi nhỏ này thực sự không đủ tầm. Cậu mất hứng bơi lên mặt nước và dựa vào chiếc ghế xếp dành riêng cho nhân ngư bên cạnh hồ. Vây đuôi của cậu vẫn lưu lại trong nước, nhẹ nhàng di chuyển tạo thành những tia nước nhỏ.

Rửa đi một thân tro bụi, cậu trở nên sạch sẽ, với mái tóc óng mượt như tơ, làn da trắng nõn và lớp vảy ánh lên màu tươi sáng, thật là một tiểu mỹ nhân ngư xinh đẹp.

Đương nhiên trong mắt giao nhân, nhân ngư còn cách chữ xinh đẹp đến xa.

Nhân viên y tế của cậu đã mang đến cho cậu một bữa tối thịnh soạn. Lam Giao cắm nĩa vào miếng thịt cá trắng như tuyết đã được xử lý tốt, xem kỹ hai giây, cậu cau mày cho miếng cá vào miệng

Chậm rãi nhai nó hai lần, trong mắt cậu lộ ra vẻ ghét bỏ.

Hóa ra nó đã được nấu chín, không có bất kỳ gia vị nào lại còn có một chút mùi tanh của đất. Hương vị thực sự là quá quá tệ.

Cậu gian nan nuốt xuống, hoài niệm về những con cá béo ú hình thù kỳ quái mà cậu đã săn được ở biển trước đó.

Tuy nhiên, dù bữa tối có khó ăn đến đâu thì cậu vẫn phải gặm cho bằng hết.

Hiện tại cậu là nhân ngư, một nhân ngư đối với thế giới tinh tế hoàn toàn không biết gì cả.

Mặc kệ vị giác, Lam Giao ăn sạch sẽ bữa tối, đưa chiếc đĩa trống cho nhân viên y tế đến lấy đồ ăn, cậu được nhân viên thưởng cho một đĩa snack cá khô nhỏ.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Khi Lam Giao ngụy trang thành nhân loại: đối mặt với đồ ăn của con người, đã tự thôi miên bản thân “Tui là người, tui là người, tui thích ăn thịt kho tàu, gà rán, pizza, hamburger…”

Khi Lam Giao ngụy trang thành nhân ngư: đối mặt với đồ ăn của nhân ngư, đã tự thôi miên bản thân “Tui là nhân ngư, tui là nhân ngư, tui thích ăn thịt cá đã được nấu chín —— Không được, thịt cá này quá khó ăn a a a! Hu hu ~~”

Lam Giao ăn trong nước mắt.

————————————

Ê đuýt to:

Ai nói năm nhất đại học rất nhàn ra combat với tui, ngày nào tui cũng dậy từ 5h30 rồi tới 15h mới về nhà vậy, đây là còn chưa vô học chính thức đó =(((((( 

Sắp đi học rồi các bạn à =)))

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play