(EDIT) GIAO NHÂN GIẢ TRANG THÀNH NHÂN NGƯ VẠN NGƯỜI MÊ

CHƯƠNG 2: NHÂN NGƯ


1 tháng


Edit: LiLy 

*********

Lam Giao đã gặp rất nhiều người chết.

Thời điểm thảm họa diễn ra, vô số người chết oan chết uổng trên đường lẩn trốn ra biển, cậu nhìn thấy rất nhiều thi thể thê thảm, nhưng mà trong đông đảo cái chết, làm cậu ấn tượng sâu sắc nhất lại là một vị đàn anh thời đại học.

Khi cậu mới vừa lên năm nhất. Vào ngày nọ, khi cậu đang sốt ruột chạy về hướng lớp học do sắp trễ giờ, đột nhiên trên đỉnh đầu có thứ gì đó rơi xuống, cậu phản ứng nhanh nhẹn nhanh chóng lui về phía sau. “Ầm” một tiếng vang thật lớn, trên đất nhiều hơn một thi thể huyết nhục mơ hồ.

Là nhân chứng đầu tiên, cậu phải ở lại cục cảnh sát một buổi sáng để tường trình, sau đó được trường học săn sóc an bài cho bác sĩ tâm lý, tiến hành một tuần tư vấn tâm lý.

Tuy rằng Lam Giao cảm thấy buổi tư vấn tâm lý có hơi dư thừa, cậu dù sao cũng là một giao nhân đại sát tứ phương ở trong biển, tự tay giết qua ăn qua vô số loại cá, đối mặt với tình cảnh có máu me đến mấy đều có thể trấn định tự nhiên. Nhưng vì đang ở thế giới loài người, nên vẫn phải tuân thủ quy tắc của con người.

Kết thúc buổi tư vấn tâm lý, cậu lại tiếp tục đi học bình thường. Từ lời bàn tán của bạn học cậu biết được nam sinh nhảy lầu kia là học trưởng năm hai, bị một học trưởng năm ba lừa tình lừa tiền, trước đó họ còn từng xảy ra quan hệ, nghĩ quẩn liền nhảy lầu. Còn tên năm ba kia, dùng tiền lừa gạt được tân trang cho bản thân, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. 

Không ít bạn học căm giận bất bình, nhưng đáng tiếc chứng cứ không đủ, không có cách nào truy cứu trách nhiệm, nam sinh kia chỉ có thể mất mạng vô ích.

Lam Giao tự nhận cậu không phải là sứ giả của chính nghĩa, cậu chỉ là không ưa cách người đứng sau mọi chuyện được nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Giao nhân luôn luôn yêu ghét rõ ràng, đối với lừa đảo càng ghét cay ghét đắng.

Lam Giao vẫn không quên hình ảnh nam sinh nằm trong vũng máu, nên quyết định sẽ tặng tên năm ba một chút giáo huấn.

Cậu lặng lẽ bắt đầu điều tra, đầu tiên là vị trí ký túc xá, thời khóa biểu, một ngày hẹn hò bao nhiêu lần, địa điểm hẹn hò. Tiếp theo “vô tình” xuất hiện ở phụ cận tên năm ba, sử dụng sóng siêu âm có trong âm thanh để công kích tên kia.

Sóng hạ âm có tần suất thấp hơn 20hz, loài người không thể nghe được, âm thầm làm rối loạn hệ thần kinh, kích thích đến não khiến cho ban đêm hắn ta không thể ngủ được, mỗi ngày đều mơ thấy nam sinh nhảy lầu. Sau một thời gian tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, hắn bắt đầu nảy sinh ảo giác vào ban ngày. Một tuần sau, không chịu nổi sự tra tấn, hắn phát điên lao vào cục cảnh sát quyết định đầu thú.

Nam sinh kia không phải tự sát mà là do hắn giết!

Vào ngày xảy ra vụ nhảy lầu, cả hai đã cãi nhau trên tầng cao nhất của tòa nhà giảng dạy, dưới sự kích động, tên năm ba đã đẩy nam sinh rơi xuống sân trường.

Tên năm ba giết người lừa đảo, hoảng sợ bỏ chạy.

Vì tòa nhà giảng dạy đã hơn mười năm tuổi và không có camera giám sát được lắp đặt trên tầng cao nhất nên kẻ lừa đảo đã khai man bằng chứng ngoại phạm và bỏ trốn.

Từ vụ án giết người biến thành tự sát.

Chẳng trách rơi khi xuống trước mặt Lam Giao nam sinh kia chết không nhắm mắt.

Hung thủ cuối cùng sa lưới, kết án tử hình.

Bây giờ, sau giấc ngủ sâu dài không biết bao nhiêu năm, tỉnh dậy không tìm được bất kỳ tộc nhân nào, lại phát hiện ra một đồng tộc rõ ràng đã bị loài người giết chết, ngoài bi thương, trong lòng Lam Giao còn dâng lên một cơn phẫn nộ nồng đậm.

Cậu ngẩng đầu, đồng tử màu pha lê xanh lam co lại dựng thẳng giống như dã thú.

Kẻ sát nhân đang ở trên con thuyền lớn ngoài biển.

Máu tràn ra từ vết thương trên đuôi của “giáo nhân tàn tật” đưa tới một lượng lớn cá ăn thịt, một đám cá mập răng cưa vọt tới, Lam Giao ánh mắt sắc bén, chiếc đuôi gần hai mét tàn nhẫn quật ngang con cá mập gần nhất, nội tạng của nó nát ngay lập tức, nôn ra một ngụm máu, nó vùng vẫy bơi ra ngoài. Mấy con cá mập bị kinh sợ, vây quanh con mồi không dám manh động.

Lam Giao phẫn nộ không chỗ phát tiết, đám này cá mập này lại không biết điều mà xông đến, quả thực là như đứng trước họng súng

Cậu ngoác miệng, phát ra làn sóng siêu âm mạnh mẽ, hơn trăm con cá mập giống như bị điểm huyệt, trong nháy mắt mất đi năng lực hành động, Lam Giao một tay ôm lấy “giao nhân tàn tật” tay còn lại phóng ra móng vuốt, cậu lao đi giữa bầy cá mập, bất cứ nơi nào cậu bơi qua, nước biển đều nhuốm màu máu.

Sau mười phút, cậu mang theo “giao nhân tàn tật” hướng tới đáy biển sâu, lưu lại màn máu đặc quánh, những miếng thịt nát rải rác của đám cá mập trở thành bữa thịnh yến những loài cá ăn thịt khác.

Lam Giao trở lại mảng san hô đang ở, mở nắp vỏ sò ra, cẩn thận đem “giao nhân tàn tật” đặt vào bên trong .

Cơ thể của cậu ta nhỏ nhắn, nằm ở bên trong vỏ sò không chiếm bao nhiêu diện tích.

Biển sâu u ám khó nhìn rõ, Lam Giao sờ vào chiếc vòng tay bằng vàng có khắc những đồ đằng đặc thù phía trên cổ tay trái, chỉ chốc lát sau trong lòng bàn tay phải của cậu xuất hiện một viên ngọc châu to tròn tỏa sáng.

*Đồ đằng: trong chương này có nghĩa là hoa văn mà tộc giao nhân sử dụng (có thể mỗi tộc giao nhân sẽ có đồ đằng khác nhau chăng ?)

Đây là Giao Nhân Châu.

Mỗi giao nhân cả đời chỉ có một viên Giao Nhân Châu, hình thành bên trong đuôi cá, tuổi thọ giao nhân càng dài Giao Nhân Châu càng lớn, có nhiều công dụng, thường dùng làm Tị Thủy Châu hoặc đèn chiếu sáng.

*Tị Thủy Châu: viên châu dùng để tránh nước tồn tại trong truyền thuyết.

Trong tay Lam Giao có hai viên Giao Nhân Châu, to bằng quả bóng bàn, là di vật cha mẹ để lại  cho cậu.

Giao Nhân Châu vừa xuất hiện, bốn phía sáng như ban ngày, “giao nhân tàn tật” nằm trong vỏ sò chiếu sáng rõ ràng.

Trước chỉ vội vã nhìn mấy lần không kịp nhìn kĩ, lúc này quan sát tỉ mỉ, cơn phẫn nộ trong Lam Giao tăng vọt.

Đây rõ ràng là một giao nhân vị thành niên!

Cậu ta đã phải gánh chịu sự bạo lực khủng khiếp!

Ngoài vết thương ở đuôi, trên cơ thể còn nhiều vết bầm tím cùng gãy xương, cậu ta chết một cách phi thường đau đớn.

Lam Giao siết chặt nắm tay.

Các giao nhân đều rất bao che khuyết điểm, tuyệt đối không cho phép đồng tộc bị người ngoại tộc bắt nạt. Giờ khắc này, cậu hận không thể lao ra mặt biển, giết chết hung thủ.

Nhưng mà, lý trí ngay lập tức chiếm ưu thế hơn cảm xúc.

Giao Nhân Vương từng dạy cậu tuyệt đối không hành động vội vàng khi chưa chuẩn bị đầy đủ.

Sau khi tỉnh lại, cậu hoàn không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi đến mức nào.

Tầm mắt Lam Giao rơi vào chiếc đồng hồ kim loại đeo trên cổ tay phải của “giao nhân tàn tật”.

Hai phút sau, cậu tìm ra chức năng của đồng hồ kim loại.

Đây là một sản phẩm công nghệ cao tên là thiết bị nhận dạng thân phận, tương tự như smartphone thế kỷ 21, có đầy đủ chức năng, thông tin cá nhân, không chỉ chống nước chống cháy mà còn có khả năng chống sốc. Bật màn hình thao tác bật lên từ đồng hồ, may mắn thay, các chữ cái được sử dụng Lam Giao đều hiểu được.

Dưới biển không có mạng nên Lam Giao chỉ có thể kiểm tra các ứng dụng bên trong thiết bị.

Cậu tìm được nhật ký của “giao nhân tàn tật” .

Tuy rằng nhìn lén nhật ký của người khác là một việc vô đạo đức, nhưng tình huống bây giờ đặc thù, cậu cần thiết phải có chút hiểu biết về thế giới bên ngoài.

Hai tay chắp tay trước ngực, Lam Giao áy náy mặc niệm  vài câu, nắm chặt tay trái “giao nhân tàn tật ”, dùng vân tay mở khóa nhật ký

Nhật ký rất nhiều, cơ hồ là từ khi “giao nhân tàn tật ” có trí nhớ liền bắt đầu viết, vì chiết xuất tin tức hữu dụng, Lam Giao kiểm tra mấy trang đầu tiên và những trang mới nhất.

Tuy rằng rất nhiều nội dung còn mơ hồ, mà đại khái có thể cho ra một ít kết luận.

“Giao nhân tàn tật ” tên là Thư Lan, năm nay 18 tuổi, sinh ra tinh cầu Alphard, đang học ở học viện nhân ngư Triều Tịch, nửa tháng trước học viện tổ chức hoạt động du lịch đi tới tinh cầu Thủy Tổ, Thư Lan tích cực báo danh tham gia.

Không may một tuần trước, phi thuyền vũ trụ đến tinh cầu Thủy Tổ thì bị hải tặc tinh tế hải tặc bắt cóc.

Nhân ngư?

Lam Giao nghi hoặc nhìn Thư Lan bên trong vỏ sò.

Nguyên lai hắn không phải giao nhân, mà là nhân ngư?

Lam Giao có biết về nhân ngư, họ cũng là sinh vật dưới đáy biển.

Bọn họ không có răng nanh sắc nhọn và móng vuốt sắc bén có thể thu vào, càng không có siêu năng lực, đuôi cá ngắn và yếu, không thể tấn công bằng sóng siêu âm, họ chỉ có thể ca hát để mê hoặc nhân loại, vì năng lực sinh tồn kém họ đã tuyệt chủng vào ngàn năm trước, cuối cùng chỉ còn được nhắc trong truyện cổ tích phương tây .

Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.

Lam Giao ngủ say năm ngàn năm, người cá đã tuyệt chủng một lần nữa xuất hiện trên thế gian, còn giao nhân trái lại biến mất.

Đúng, là 5000 năm.

Lịch trên thiết bị nhận dạng biểu hiện thời gian chi tiết.

Hôm nay là ngày 20 tháng 8 năm 4990 theo lịch tinh tế (tinh cầu Thủy Tổ – ngày 20 tháng 8 năm 7100 theo lịch Trái Đất).

Lam Giao bàng hoàng khi biết mình đã ngủ năm ngàn năm, tuy rằng còn có nhiều việc không hiểu, nhưng cũng không ngăn cản được cậu báo thù cho Thư Lan.

Nhân ngư cùng giao nhân bốn bỏ năm lên thì cũng là họ hàng gần, làm tròn thì cũng coi như là đồng tộc .

Vi đồng tộc báo thù, thiên kinh địa nghĩa.

*Thiên kinh địa nghĩa: lẽ hiển nhiên.

Hải tặc tinh tế sao?

Vẻ mặt Lam Giao lạnh lùng, mấy con cá xung quanh sợ đến bơi đường vòng.

“Xin hãy yên nghỉ.”

Lam Giao giúp Thư Lan sửa sang lại dáng vẻ, chải lại mái tóc, mặc cho cậu ấy trang phục giao tiêu xinh đẹp nhất. Lam Giao dừng một chút, một giây sau, ngoại hình của cậu phát sinh biến hóa trở nên giống Thư Lan như đúc.

Đây là một loại siêu năng lực của giao nhân —— ngụy trang.

Cởi thiết bị nhận dạng của Thư Lan xuống, đeo vào trên cổ tay của chính mình, khép lại vỏ sò, Lam Giao không quay đầu lại hướng mặt biển bơi đi.

Trên mặt biển, trận chiến giằng co hơn một giờ còn chưa kết thúc.

Chiếc thuyền lớn bị chiến hạm quân đội trên không nổ thành thuyền nát, nghiêng sang một bên chậm rãi chìm vào biển. Nhưng chủ nhân của con thuyền vẫn kiên trì chống cự, cử ra hơn mười chiếc cơ giáp công kích chiến hạm, thả xuống biển tàu ngầm, ý đồ chạy trốn khỏi chiến trường.

*Cơ giáp: robot chiến đấu do con người điều khiển.

Lam Giao như rắn nước leo lên đáy thuyền, nhìn thấy tàu ngầm chưa khởi động, cậu bình tĩnh bơi qua, tháo chiếc vòng tay bằng vàng khắc hình rắn trên cánh tay phải, truyền vào tinh thần lực, vòng tay khôi phục thành một cây thương vàng dài hai mét.

Câu thương này được chế tạo từ kim loại đặc thù cùng tinh thạch dưới đáy biển, thay đổi hình thái căn cứ vào năng lực của giao nhân, mỗi giao nhân sau khi trưởng thành sẽ được trưởng bối chỉ đạo để rèn một món vũ khí, hằng ngày sẽ ở hình dạng vòng tay, lúc chiến đấu gỡ xuống biến thành vũ khí có lực sát thương siêu cường.

Móng vuốt của Lam Giao tuy rằng sắc bén, nhưng để xuyên thủng tàu ngầm thì có chút khó khăn, không bằng sử dụng cây thương cho thuận tiện.

Cây thương dễ như ăn cháo đục mấy chục lỗ dưới đáy tàu ngầm, nước biển lập tức chảy vào.

Lam Giao thấy được thì dừng tay, cấp tốc bơi tới con thuyền lớn.

Bên này không có một bóng người, cậu thần không biết quỷ không hay mà lên thuyền.

Cho dù ngụy trang thành nhân ngư, hành động của cậu vẫn nhanh nhẹn như cũ, cài đuôi dùng sức ưỡn một cái, cả người nhẹ nhàng trượt trên boong tàu.

Những tên hải tặc đang bận bịu chiến đấu, hoàn toàn không biết trên thuyền nhiều hơn một người.

Tên thuyền trưởng có râu thưa cầm vũ khí công suất lớn, thô lỗ chỉ đạo cấp dưới vận chuyển vật tư trên thuyền cùng những con tin quan trọng. 

“Nhanh! Nhanh cái tay lên! Toàn bộ con mẹ nó dùng hết sức cho lão tử!”

“Đệt! Nhẹ tay với nhân ngư thôi tụi nó đều là hàng đắt giá hết, chết một đứa cả đời tụi bây kiếm tiền không đền nổi!”

“Đếm thử coi, có thiếu đứa nào không?”

Tên hải tặc gầy gò đếm đếm, và phát hiện quả thật thiếu một đứa. Hắn bị dọa trắng mặt: ”Báo…báo cáo lão đại, thiếu…thiếu một đứa!”

Thuyền trường râu thưa trừng mắt, hung ác tóm chặt cổ áo của hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mày nói cái gì? Thiếu một đứa? Là thằng nào động đến hàng của tao?!”

Tên hải tặc gầy gò nơm nớp lo sợ trả lời: “Có…Có khi nào…Đứa đó bỏ trốn rồi?”

“Bỏ trốn?!” thuyền trưởng chỉ tay đám nhân ngư mềm yếu sợ sệt đến chỉ có thể khóc sướt mướt, từ mũi thở ra hai luồn khí, “Mày con mẹ nó nói với lão tử, đám nhân ngư đứng cũng không vững chỉ có thể ỷ lại xe đi bộ, có thể tự mình bỏ trốn?”

Cổ tên hải tặc gầy gò thiếu chút nữa bị bẻ gãy, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, hoảng sợ cầu xin: “Lão…lão đại…thả lỏng…sắp tắt thở rồi…”

Thuyền trưởng râu thưa hừ lạnh hai tiếng, ném hắn ta đi một cách ghét bỏ.

Tên hải tặc gầy gò tìm về cái mạng nhỏ, không kịp chờ đợi hít một hơi ho khan mấy tiếng, hắn hét lớn: “Nhất định là tên Trương Điền! Hắn từ lâu đã mơ ước tiểu nhân ngư rồi!”

“Trương Điền đâu?” thuyền trưởng râu thưa hỏi.

Tên hải tặc gầy gò nhanh chóng lắc đầu: “Không biết.”

Râu tua tủa thuyền trưởng tức giận đến mài răng: “Còn không mau đi tìm! Nếu đứa nhân ngư đó xảy ra chuyện gì, lão tử thiến tụi mày!”

Tên hải tặc gầy gò theo bản năng che đũng quần, vội vã bỏ chạy.

Thuyền trưởng râu thưa “phi” một tiếng: ”Một lũ ngu xuẩn!”

Thanh niên đeo kính đứng ở bên cạnh xem cuộc vui nãy giờ, thảnh thơi thổi kẹo cao su “bụp” bong bóng nổ tung, hắn tiếp tục nhai, vừa nhai vừa nói: “Lão đại, mau chóng rút lui, quân đội hỏa lực quá mạnh bọn lão ngũ cầm cự không được bao lâu nữa.”

“Không được, một đứa nhân ngư cũng không thể thiếu!” thuyền trưởng râu thưa liếc hắn một cái, “Lão tử đã nhận tiền, liền phải theo tiền làm việc.”

Thanh niên đeo kính cau mày: “Tôi sợ kéo dài thời gian sẽ khiến Hắc Đế chú ý.”

Thuyền trưởng râu thưa nghe đến hai chữ “Hắc Đế”, mặt lộ vẻ hung tướng, ánh mắt âm hiểm: ”Đừng ở trước mặt lão tử nhắc tới hắn! Đệt! Hải tặc mà không ăn cướp thì gọi là hải tặc chắc?!”

Hắc Đế là ai?

Hắn là thủ lĩnh thực sự của hải tặc tinh tế, một kẻ điên cực đoan hiếu chiến. Hắn không làm hải tặc chuyện hải tặc hay làm, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện lật đổ Đế quốc Atlantis. Hắn huấn luyện đám hải tặc như quân nhân, còn lập 7 giới luật, không giết người phóng hỏa, không đánh cướp bình dân, không làm hại con tin, càng không được đánh chủ ý lên nhân ngư,...ai dám vi phạm một khi bị hắn phát hiện, lập tức giết chết.

Toàn bộ tinh tế mấy trăm ngàn tên hải tặc bị kìm hãm khổ không thể tả, muốn phản kháng nhưng đánh không lại Hắc Đế, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.

Đương nhiên, cũng có số ít kẻ không muốn tuân thủ giới luật.

Tỷ như tên thuyền trưởng râu thưa cùng thuộc hạ của hắn.

Nghèo!

Càng ngày càng nghèo, nghèo đến không mua nổi dịch dinh dưỡng!

Dưới lợi ích cám dỗ, thuyền trưởng râu thưa bí quá hóa liều dẫn dắt một ngàn hải tặc nằm vùng ở tinh cầu Thuỷ Tổ, đánh cướp một phi thuyền vũ trụ.

Tuyệt vời, trong phi thuyền vũ trụ thế nhưng có tới bốn mươi tiểu nhân ngư mới vừa thành niên!

Mắt thuyền trưởng râu thưa ngay lập tức biến thành biểu tượng “¥¥”.

Nhưng ngay khi hắn vừa thu tiền đặt cọc từ người mua, chiến hạm quân đội liền xuất hiện đem thuyền của hắn nổ đến tan nát, làm hại hắn không thể không đưa con tin sang nơi khác.

Về phần Hắc Đế giới luật, hắn khịt mũi coi thường.

Giết người phóng hỏa kim thắt lưng, tu cầu bổ lộ không thi hài.

*Câu trên có nghĩa là giết người phóng hỏa thì đeo thắt lưng vàng, còn làm cầu sửa đường khi chết không giữ được xác, tổng ý đang mỉa mai người làm việc thiện.

Hải tặc thì phải có bộ dáng của hải tặc !

Huống hồ, hắn sớm nghe ngóng Hắc Đế hiện tại đang ở tinh vực HR90, trời cao hoàng đế xa,  cũng không thể làm gì được hắn.

“Tàu ngầm đâu? Chuẩn bị xong chưa?” tên thuyền trưởng râu thưa hỏi.

“Hẳn là sắp xong rồi, nhưng mà tàu ngầm chỉ có thể chứa 100 người.” thanh niên đeo kính có vẻ khó xử. Trên thuyền tổng cộng có 1000 tên hải tặc, vừa rồi chết hơn hai trăm người, lại thêm vào bốn mươi nhân ngư, tổng có hơn 800 người.

Thuyền trưởng râu thưa cong miệng lên: “Trước tiên đem nhân ngư đưa lên!”.

Những người khác có thể sử dụng thuyền dự phòng, nhưng có thoát khỏi vòng vây của quân đội hay không, phải xem vận may của họ.

Thanh niên đeo kính bất đắc dĩ nói: “Được thôi!”

Đột nhiên, một hải tặc thất hoảng loạn chạy vào khoang, trong miệng gào to: “Lão đại không xong! Không xong!”

“Đệt! Lão tử còn khỏe!”

“Không phải…là…là tàu ngầm…” tên thuộc hạ kia thở không ra hơi, “Tàu ngầm bị thủng…thủng, nước tràn…sắp chìm!”

Râu tua tủa thuyền trưởng nghe vậy sắc mặt tái xanh.

Trong lối đi ở đuôi con thuyền, một tên hải tặc vẻ mặt gian xảo hùng hùng hổ hổ bước đi, đó chính là người thuyền trưởng râu thưa muốn tìm, Trương Điền.

Lúc này, hắn đang sợ hãi vì đã làm sai, sợ bị thuyền trưởng giết. Hắn lề mề không dám đi lên khoang chính.

Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, nhân ngư có thể yếu ớt đến như vậy, chỉ nhẹ nhàng đẩy một chút, đánh một chút, đá một chút, liền chết!

Thật xui xẻo!

Hắn sống ba mươi năm, đầu ngón tay của nhân ngư cũng chưa có sờ qua, một lần cướp nhiều nhân ngư như vậy, tà niệm ngo ngoe rục rịch, lớn gan liều lĩnh chọn một nhân ngư muốn trộm nếm thử tư vị, kết quả tính cách nhân ngư này quá cương liệt, thà chết không theo, dám dùng móng tay cào mặt hắn. Hắn thẹn quá hóa giận, tay đấm chân đá nhân ngư, muốn dùng bạo lực bắt nhân ngư đi vào khuôn khổ hầu hạ hắn, nhưng dùng lực quá mạnh, nhân ngư sống sờ sờ bị hắn đánh chết.

Trương Điền lập tức luống cuống, sợ thuyền trưởng giết hắn, tay chân vụng về đem thi thể nhân ngư từ cửa sổ ném mạnh ra biển, hủy thi diệt tích.

Chờ tỉnh táo lại, Trương Điền liền hối hận.

Sớm biết, hắn đã nhẹ tay một chút.

Đều nói nhân ngư cần được nuông chiều dỗ dành, gặp rồi mới biết, bọn họ so với trong tưởng tượng của hắn càng mềm yếu.

Trương Điền ngập ngừng bước đi, tự hỏi liệu bản thân có nên bỏ trốn, dù sao cuộc chiến bên trên rất khốc liệt thêm một người như hắn cũng không ích gì, giữ mạng mới quan trọng.

“Xì xì —— ”

Phía trước truyền đến âm thanh rất nhỏ do vật thể ma sát với mặt đất.

Trương Điền nghi ngờ dừng lại, rút ​​khẩu súng laser từ thắt lưng ra, dán sát người vào vách tường hành lang, thận trọng tiến về phía trước. 

“Xì xì xì —— ”

Âm thanh càng ngày càng gần, Trương Điền lo lắng đề phòng, siết chặt súng laser, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Khi một chiếc đuôi cá màu xanh tiến vào tầm mắt, hắn chấn động kinh ngạc đến mức trợn mắt hốc mồm.

Vóc người mảnh khảnh, mái tóc xanh dài đến ngang lưng, làn da trắng không tì vết, đôi mắt xanh to tròn và khuôn mặt xinh xắn như búp bê, đây không phải là nhân ngư mà hắn đã ném xuống biển sao?

A!

Cậu ta chưa chết?

Sau khi ngâm mình nước biển cậu ta có vẻ sảng khoái thanh thuần, Trương Điền bật thốt lên: “Quá tốt rồi! Cậu còn sống!”

Lam Giao hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng đánh giá tên hải tặc phía trước, ung dung thong thả mở ra năm ngón tay, bắn ra móng vuốt sắt bén.

Đã tìm được hung thủ sát hại Thư Lan.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Vật phẩm tùy thân:

Giao Nhân Nhâu [2]

Vòng tay trữ vật [1]

Hoàng kim mâu/ Cây thương vàng (vòng tay) [1]

Vỏ sò khổng lồ [1]

Thiết bị nhận dạng thân phận [1]

___________________

Từ editor:

Cổ tay trái là vòng chứa đồ, tay phải là vòng vũ khí nhá. À tụi nó làm bằng hợp kim vàng hết đấy, giao nhân giàu thật (つ✧ω✧)つ

Xe đi bộ bản gốc là xe ba bánh cho người khuyết tật. Bạn có thể lên mạng tra thử hình ảnh và tự đắp filter tinh tế cho ẻm nha.

Lần ra chương tiếp theo là ngày 22 nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play