Edit: LiLy
*********
Dưới đáy biển
Lam Giao gặm xong một con cá không rõ nguồn gốc, chưa thấy đã thèm cậu liếm liếm khóe môi, bẻ xương cá có độ lớn như một cây tăm, chậm rãi cậu xỉa.
Hàm răng của cậu trắng và bén, sắc như lưỡi dao, lực cắn rất mạnh, có thể dễ dàng xé nát bất kỳ con mồi hung mãnh nào.
Làm một giao nhân thích sạch sẽ, Lam Giao thích nằm bẹp trên giường vỏ sò khổng lồ, cẩn thận dùng xương cá chọc ở khe giữ các răng nhanh, nhẹ nhàng thanh lý cặn thức ăn.
Con cá vừa nãy có vị rất ngon, mặc dù là loài chưa từng thấy trước đây nhưng chất thịt của nó trắng như tuyết, có kết cấu mềm và mịn. Ngoài lớp da dày hơn, hình dáng cơ thể nhỏ hơn và số lượng nhỏ hơn, nó không có khuyết điểm nào khác
Tuyệt hơn nữa nếu mình săn được thêm một con khác.
Hôm nay là ngày thứ ba cậu tỉnh lại từ sau giấc ngủ dài, cũng giống hai ngày trước, trừ bỏ việc đi săn để lấp đầy bụng, thì chính là bơi lội khắp nơi tìm kiếm những đồng bạn say giấc giống cậu.
Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm ở vùng biển lân cận mà không tìm thấy gì, cậu có chút nản lòng.
Lam Giao sinh ra ở thế kỷ 21, sống cùng bộ tộc của mình ở vùng biển sâu mà con người không thể khám phá. Cậu từng phân hóa ra hai chân để lên đất liền, thông qua những mối liên hệ được tích lũy bởi các trưởng bối trong thế giới loài người. Cậu đã có được danh tính hợp pháp, học đến trình độ đại học ở thế giới loài người.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đang do dự có nên ở lại thế giới loài người không hay là trở về biển sâu, thì thế giới đột nhiên bạo phát đại thảm họa, phảng phất như tận thế giáng lâm, Giao Nhân Vương khẩn cấp gọi tộc nhân trở về biển sâu để tránh né tai nạn.
Lam Giao lần đầu tiên đối mặt với đại thảm họa, có chút kinh hoảng. Trong tộc các trưởng bối bình tĩnh, đâu vào đấy chuẩn bị công tác tránh tai.
Giao nhân là một chủng tộc cổ xưa và thần bí.
Nghe đâu, giao nhân đã tồn tại từ trước khi sinh vật biển bắt đầu lên phát triển trên đất liền. Bất quá, giao nhân cổ đại và giao nhân hiện đại không giống nhau về ngoại hình. Khi chúng tiếp tục tiến hóa theo năm tháng dài đằng đẵng, giao nhân càng ngày càng hướng tới sự hoàn mỹ.
Bọn họ nắm giữ ngoại hình mỹ lệ, tuổi thọ siêu dài, khả năng chiến đấu tuyệt vời và những siêu năng lực mà khoa học không thể giải thích được. Hạn chế duy nhất là khả năng sinh dục của họ đang dần thoái hóa dẫn đến tộc nhân giảm mạnh.
Lam Giao đã một trăm tuổi, là giao nhân trẻ nhất trong bộ tộc.
Cha mẹ cậu vào 500 năm trước đã bất ngờ qua đời trong một vụ tai nạn, chỉ lưu lại một quả trứng bé nhỏ cho bộ tộc ấp nở.
Vì lý do nào đó, cậu đã được ấp suốt một năm nhưng không có động tĩnh gì. Những người trong bộ tộc tưởng cậu là một quả trứng chết nên luyến tiếc đặt cậu vào một cái vỏ sò để bảo quản. Rồi hàng trăm năm sau, cậu phá xác và chui ra khỏi vỏ, nhỏ bé chỉ bằng lòng bàn tay, vô tri bơi lội trong biển, xém nữa trở thành thức ăn của những loài cá biển sâu khác. Khi những người trong bộ lạc phát hiện ra cậu, họ bị dọa cho phát sợ, từ đó sốt sắng bảo vệ cậu mãi đến tận khi thành niên.
Giao nhân ba mươi tuổi là thành niên, họ sẽ căn cứ vào sở thích của mình để chọn giới tính .
Lam Giao rất sùng bái Giao Nhân Vương, nên phân hoá thành nam.
Giao Nhân Vương đối với cậu rất tốt. Ông đã đặt tên thật cho cậu và từng bước dạy cậu nhiều kỹ năng mạnh mẽ khác nhau.
Lam Giao (蓝鲛 [jiāo]) tên thật là 曒 [jiǎo]. Trong ngôn ngữ của giao nhân, 曒 có nghĩa là tương lai và hy vọng nên Lam Giao còn được gọi là Lam Kiểu (蓝曒).
Tên thật của giao nhân có thể khế ước với các loài sinh vật. Đặc biệt là nhân loại, cho nên không thể dễ dàng được tiết lộ, một khi giao nhân nói ra tên thật, tức cùng con người định ra khế ước.
Hàng ngàn năm trước, một giao nhân đã bị con người mê hoặc và dại dột trao đổi tên thật của mình, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.
Toàn thân giao nhân đều là bảo.
Không phân biệt là nữ hay nam, đều có được vẻ ngoài hoàn mỹ không tì vết, được con người yêu thích.
Nước mắt giao nhân có thể hóa thành ngọc trai, nếu là huyết lệ thì càng là bảo vật vô giá.
Giao tiêu của giao nhân là hàng dệt thượng hạng, mỏng nhẹ nhẵn nhụi, vào nước không ướt, chế thành quần áo mặc lên người, vừa mỹ quan lại cao quý, là mặt hàng cung không đủ cầu.
Trừ ra, con người còn thích sưu tầm đôi mắt, vảy, tóc tai, móng tay, mỡ,... của giao nhân
Bị bức hại nhiều lần, cuối cùng giao nhân cũng trở nên thông minh hơn, bắt đầu học tập ngôn ngữ loài người, văn hóa tri thức, phong tình dân tộc. Họ phân hoá ra hai cái chân ngụy trang thành loài người thâm nhập nội địa, học cách tự bảo vệ mình tốt hơn. Dần dần, giao nhân biến mất. Thế giới loài người, trong thời đại đề cao khoa học, giao nhân đã hoàn toàn trở thành một sinh vật huyền thoại.
Khi thảm họa xảy ra, giao nhân từ khắp nơi trên thế giới tụ tập dưới biển sâu.
Lam Giao lẩm nhẩm đếm và thấy rằng toàn bộ bộ tộc gộp lại tổng cộng không quá mười nghìn người, hơn nữa trừ cậu ra mọi người đều đã hơn năm trăm tuổi.
Các trưởng bối tuổi thọ cao, trong cuộc đời trải qua mấy lần thảm họa, kinh nghiệm phong phú, bọn họ dạy Lam Giao cách thu thập những vỏ sò khổng lồ kiên cố nhất trong biển sâu, sau đó dùng bùn núi lửa bôi lên, rồi dùng một loại tinh thể màu tím để gia cố thêm cho vỏ sò.
Lam Giao quyết định tìm loại vỏ sò to lớn mà giao nhân thích nhất trong biển—xà cừ, đường kính dài đến hai mét, tuổi thọ ít nhất hai trăm năm. Say sưa ngon lành gặm sạch sẽ phần nhuyễn thể bên trong, sau đó trải lên tấm giao tiêu mềm mại, thành công làm thành một chiếc giường thoải mái.
Dựa theo lời trưởng bối dạy, bôi thật nhiều lớp bùn núi lửa lên, đính tinh thể tím lên, khi vỏ sò trở nên trong suốt như pha lê liền có thể mang về cung điện nơi các tộc nhân sinh sống.
Giao Nhân Vương bảo cậu đem vỏ sò đặt ở nơi sâu nhất trong cung điện, trong khi những chiếc vỏ sò của các tộc nhân khác ở bên ngoài để bảo vệ.
Lam Giao bò vào bên trong vỏ sò, điều chỉnh chức năng sinh lý, tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Giấc ngủ này, ngủ rất lâu.
Lam Giao không biết chính mình đã ngủ bao nhiêu năm đến cậu tỉnh lại liền phát hiện bản thân không ở trong cung điện giao nhân, vỏ sò bị vùi một nửa trong lớp bùn dưới đáy biển, mặt trên mọc đầy rong biển.
Cậu khó khăn đẩy nắp vỏ sò để bò ra, vẻ mặt mông lung nhìn vùng biển xa lạ trước mặt.
Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh táo, cậu há miệng phát ra sóng âm, kêu gọi tộc nhân.
Gọi hồi lâu tộc nhân không có tới, nhưng lại dẫn về rất nhiều con cá hình thù kỳ quái.
Chúng nó hung ác hướng cậu vọt tới, ý đồ tấn công. Lam Giao mới vừa tỉnh ngủ, bụng bị bỏ đói nhiều năm, lộ ra răng sắc nhọn như đao đại khai sát giới.
Mấy con cá đó đi săn không thành còn bị săn ngược lại, sợ tới mức chạy trốn tứ phía.
Lam Giao bắt được con cá béo ụ nhất, mổ bụng, lấy ra miếng thịt tươi nhất, nhai kỹ nuốt chậm.
Chờ lấp đầy bụng, xung quanh đã không còn con cá nào dám tiếp cận hắn, tất cả đều thông minh bơi đường vòng.
Lam Giao từ trong bùn lôi ra vỏ sò, tỉ mỉ rửa sạch, tìm một mảnh san hô dưới đáy biển quyết định an cư lạc nghiệp.
Cậu không biết mình đã ngủ say bao nhiêu năm, theo lời trưởng bối giải thích, một lần giao nhân ngủ sâu tầm khoảng trăm năm.
Trăm năm, thương hải tang điền.
*Thương hải tang điền: sư thay đổi lớn lao
Cung điện dưới đáy biển biến mất, vỏ sò có khả năng bị hải lưu cuốn trôi.
Thế nhưng, toàn bộ vùng biển đều không gặp tộc nhân nào, sóng âm cũng không có hiệu quả, nơi này chút xa nha!
Lam Giao xỉa răng xong, từ trong trầm tư hoàn hồn, chậm rãi xoay người, chuẩn bị tiếp tục bơi đi.
Dù như thế nào, cậu đều phải tìm được tộc nhân.
Ra khỏi vỏ sò, sửa sang lại giao tiêu, khép lại nắp vỏ, chiếc đuôi dài của Lam Giao vung một cái, trong nháy mắt bơi hơn mười mét.
Cậu dự định lên mặt biển nhìn.
Ba ngày nay luôn tìm trong đáy biển, còn chưa ra khỏi mặt nước đâu!
Biển sâu u ám, trừ một chút loài biết phát sáng, còn lại không có lấy một tia sáng.Theo Lam Giao bơi dần lên trên, lòng biển từ từ sáng ngời.
Trong làn sóng xanh ngọc bích, giao nhân nhẹ nhàng đung đưa chiếc đuôi dài màu xanh lam, vây đuôi hình quạt thanh thoát như một tấm màn che. Những lớp vảy tỉ mỉ xếp thành tầng tầng lớp lớp tỏa sáng rực rỡ cho đến khi chúng nhỏ lại và biến mất hoàn toàn ở bên hông.
Vòng eo phía trên thắt lưng trắng nhuận như oánh, đường cong ưu mỹ, vân da rõ ràng. Mái tóc dài màu xanh nhạt hơi xoăn xõa tung, du đãng như mây như sương trên làn sóng.
Lam Giao hơi ngửa đầu, để lộ ngũ quan tinh xảo tuyệt luân được thiên nhiên cẩn thận điêu khắc, đôi mắt màu lam đậm như bảo thạch lộng lẫy, chiếc mũi duyên dáng, đôi môi phấn nộn, dáng vẻ 17-18 tuổi, đâu đó vẻ thiếu niên và thanh niên cùng tồn tại, vừa thanh thuần lại gợi cảm, lỗ tai của cậu hay đúng hơn là vây tai được bao phủ bởi những chiếc vảy nhỏ xíu, càng lên trên những chiếc vây càng dài ra, nhẹ nhàng lay động, đẹp như họa.
*phấn nộn: đầy đặn, hồng hào
Ở trong biển, giao nhân hô hấp bằng mang.
Mang nằm ẩn phía sau vây tai dưới lớp vảy, khi thở ra mang trông giống như một đường vạch mỏng, khi hít vào mang đóng lại hoàn toàn như không còn tồn tại.
Theo Lam Giao bơi lên trên mặt biển, cậu gặp phải càng ngày càng nhiều loài cá, có lớn có bé, chúng nó đối với việc cậu đột nhiên xông vào lãnh thổ liền tỏ vẻ hung hăng chuẩn bị tấn công, Lam Giao mặt bình tĩnh, há miệng phát ra sóng siêu âm, một đám cá trong nháy mắt biến thành thi thể, đối với những con cá có hình thể to hơn cậu nhiều, Lam Giao vung móng vuốt sắc nhọn, quật đuôi xông tới như một mũi tên, sau vài cú qua lại, cá lớn bị xé nát thành mảnh nhỏ, máu nhuộm đại dương.
Lực chiến quá mạnh, những con cá đằng xa sau khi quan sát đều từ từ lùi về sau, chạy xa khỏi vị hung thần ác sát này.
Thiên nhiên luôn tuân theo quy tắc mạnh được yếu thua
Giao nhân là vương giả của biển cả, cho dù chỉ mới một trăm tuổi, Lam Giao cũng có thể xưng bá vùng biển này.
Không còn trở ngại, cậu bơi đến thích ý .
Khoảng cách mặt biển còn có hai mươi mét, cậu đột nhiên dừng di chuyển.
Bên trên có thuyền!
Cái bóng hổng lồ dài trăm mét, là một con thuyền lớn.
Lam Giao hiện tại đang trong hình dạng giao nhân, trước khi hiểu rõ tình hình, dựa vào tính cách của loài người, kiểu gì cũng gặp chuyện xui xẻo.
Cậu do dự bơi xuống dưới.
Khoa học kỹ thuật của con người phát triển, những con thuyền to lớn kiểu này đều trang bị radar, lỡ mà bị phát hiện, hậu quả khó mà lường được.
Một con cá voi biến dịdài mấy chục mét bơi qua, Lam Giao liếc mắt nhìn, nhân cơ hội tới gần, bơi sát ở dưới bụng nó. Cá voi đối hành vi của cậu cảm thấy thật khó hiểu, nhưng vì không cảm thấy ác ý, nên liền mặc kệ cậu.
Có cá voi yểm trợ, Lam Giao vô thanh vô tức rời khỏi phạm vi của con thuyền.
Ngay khi một cá voi một giao nhân bơi ra xa hơn mười mét, mặt nước đột nhiên nổ tung, ầm ầm ầm, hình thành vòng xoáy, khiến vô số loài cá gần đấy bị cuốn vào, tử thương vô số.
Lam Giao quyết định nhanh chóng, rời khỏi phạm vi của vòng xoáy. Con cá voi khổng lồ hoảng sợ, do hình thể quá lớn nó chậm lại một nhịp và bị vòng xoáy kéo đi. Vòng xoáy như cái cối xay thịt, một con cá voi lớn như vậy đã bị xoắn thành thịt nát.
Lam Giao hơi kinh ngạc.
Chỉ có vũ khí năng lượng cao của con người mới có thể gây ra hậu quả khủng khiếp như vậy.
May mà cậu bơi nhanh hơn, chỉ chậm một chút thôi thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Cậu ngẩng đầu, xuyên thấu qua làn nước, phát hiện con thuyền kia lắc lư dữ dội và dường như đang nghiêng. Rõ ràng, nó đã bị tấn công bởi vũ khí nóng.
Một cuộc chiến đang nổ ra trên biển.
Lam Giao biểu tình nghiêm nghị.
Ngủ một giấc tỉnh lại, thế giới đã biến hóa đến long trời lở đất?
Trái đất ơi, liệu có còn hòa bình~
Vòng xoáy chậm rãi biến mất, đáy biển dần khôi phục yên tĩnh.
“Bụp—— ”
Theo tiếng vật nặng rơi, một “vật thể” màu lam nhạt rơi xuống biển.
Lam Giao định thần nhìn lại, phát hiện đó là một “giao nhân” !
Cậu bỗng cảm thấy phấn chấn, bất chấp nguy hiểm, dứt khoát bơi về phía “giao nhân”.
Rất nhanh, cậu tiếp cận “giao nhân”, vòng tay ôm lấy đối phương, nhanh chóng bơi về hướng đáy biển, mãi đến khi không còn thấy bóng đáy thuyền, cậu mới chậm rãi dừng lại.
Hít một hơi dài, cậu lúc này mới có thời gian kiểm tra tình hình của đồng tộc.
Vừa nhìn, cậu liền sửng sốt.
Đây là một “Giao nhân bị tàn tật ?”.
Bình thường đuôi giao nhân tính cả vây đuôi dài gần 2 mét, mà đuôi đồng tộc này cùng lắm là hơn 1 mét một chút. Giao nhân bình thường sở hữu vây tai đẹp đẽ, nhưng giao nhân này vây tai chỉ có một khúc màng mỏng nhánh, vừa nhỏ vừa xấu. Đuôi cá xỉn màu ảm đạm tối tăm và vảy hơi bị bong ra trông như con cá chết bị đánh vảy.
Lam Giao giật mình, lập tức thăm dò động mạch của cậu ta, sờ sờ phần mang, sau một lát trong mắt cậu dần toát ra thần sắc đau thương.
Cậu ta đã chết.
____________________
Ê đuýt to tâm sự:
Tên thật của bé Giao “曒” là từ khó nhất hôm nay ạ ಥ‿ಥ tra từ điển không thấy phải đi hỏi, hỏi cũng không ai biết.
Tui edit một chữ tiếng trung cũng không biết, nữa chữ càng không hiểu. Chỉ biết văn phong tác giả dí dỏm ( tác giả nói :))) nên tui sẽ dịch hài một chút.
_(: D) ̄|_