Quyến Luyến

chương 5: đang chờ tôi à


3 tháng

trướctiếp

Đối mặt với ý nghĩa sâu xa trong con ngươi của Bác Diên, Bác Doanh cũng không thể trốn tránh nữa.

Cô im lặng vài giây, giọng nhỏ nhẹ giải thích: “Rõ ràng chỉ là yêu thầm mà. ”

Cô không có yêu sớm.

Nghe vậy, Bác Diên nhướng mày, dùng nét mặt ‘cười như không cười’ mà nhìn cô, “Yêu thầm? ”

Không đợi Bác Doanh nói tiếp, anh không chút khách khí mà vạch trần cô, “Làm gì có đứa con gái nào yêu thầm mà rầm rộ đến nỗi cả hai trường đều biết

Cảm giác yêu thầm hẳn là chua xót, không ai biết.

Mà ‘yêu thầm’ của Bác Doanh, nói là ‘minh luyến’ thì cũng không quá.

*Minh luyến là khi bạn thích crush mà crush cũng biết. (Nguồn: Zhidao.baidu)

Nghe nói như vậy, Bác Doanh không những không cảm thấy ngượng ngùng, mà còn thấy tự hào, “Em là vậy đó. ”

Cô mạnh miệng nói: “Đâu có ai quy định, lúc yêu thầm thì không thể để cho người khác biết đâu.”  

Advertisement

Bác Diên: “…”

Nhìn biểu cảm của anh bị mình làm nghẹn họng, Bác Doanh không nhịn được cười: “Có phải anh cũng thấy em nói rất có lý không.”

“Không hề.” Bác Duyên liếc cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Ngồi yên đi, thắt dây an toàn vào. ”

Vào những ngày mưa đường rất trơn trượt.

Bác Doanh ngượng ngùng, ngoan ngoãn nghe lời.

Cô im lặng vài giây, lại nhịn không được giống như chim sẻ nhỏ líu ríu nói chuyện, “Nãy anh lừa em, rõ ràng anh biết Hạ Cảnh Tu.”

Bác Diên im lặng, “Mày muốn thăm dò cái gì? ”

“……..” Bác Doanh nghẹn lời, không muốn bị anh nhìn thấu tâm tư, ánh mắt mơ hồ nói: “Không có nha, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”  

Bác Diên cười khẽ.

Bác Doanh rũ mắt xuống, mím môi yên lặng.

Thực sự cô muốn hỏi chút chuyện liên quan đến Hạ Cảnh Tu, nhưng không phải vì cô còn thích anh.  

Bác Doanh đơn thuần chỉ tò mò thôi, tò mò trong bảy năm không gặp này, làm thế nào mà anh được như hiện tại.

Rồi khi nào thì quên mất cô.

Nhưng Bác Doanh vẫn chưa nghĩ qua, đối với một người tò mò, bất kể thế nào, dù sao bản thân cũng mang theo chút tình cảm không rõ ràng trong đó.

Cô đang ngẩn người, bỗng nhiên chú ý tới đây không phải là con đường về nhà.

“Anh, chúng ta không về nhà sao?”

Bác Diên “Ừm” một tiếng, “Không phải hôm qua mày nói với Trì Lục muốn đi ăn cơm ở ‘Trăn Việt’ sao?”

‘Trăn Việt’ là một club tư nhân mở chỉ dành cho hội viên, ăn uống vui chơi đều có đủ.

Bác Doanh thích ăn hải sản của nhà bọn họ, ăn một lần liền nhớ mãi không quên, còn mong muốn mỗi ngày đều được ăn.

Nhưng mấy ngày trước Trì Lục và Bác Diên đều bận rộn, không để ý tới cô.

“Thật hả?” Mắt Bác Doanh sáng lên, “Anh không nói sớm, biết vậy trước khi tan làm em đã không ăn vặt rồi.”  

Bác Diên: “…”

“Trì Lục đâu, qua đó trước rồi sao?”

“Ừm.” Bác Duyên nhìn đồng hồ, “Chắc đã đến nơi rồi.”    

Quả thật Trì Lục  đến sớm hơn hai người, hôm nay cô ấy quay quảng cáo ở gần đó, sau khi kết thúc liền dẫn theo trợ lý Viên Viên qua đây.

Cô ấy vừa ngồi xuống, liền nghe được tiếng náo nhiệt truyền đến từ phòng bên cạnh.

Trì Lục hỏi qua bồi bàn mới biết được, có người tổ chức sinh nhật ở đây quên đóng cửa, nên mới có âm thanh truyền đến.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh liền bị cửa đóng chặt ngăn cách bên ngoài.

Khi Hạ Cảnh tu đến club, thời gian đã không còn sớm.

Anh vừa đưa áo khoác cho bồi bàn, phòng liền bị người mở ra.

“Ô.” Lạc Tiêu quan sát từ trên xuống dưới một cái, “Khách quý đến rồi.”

Hạ Cảnh Tu liếc anh ta một cái, “Khùng điên gì thế? ”

Lạc Tiêu liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ đồng hồ chất vấn: “Ngài nhìn thử bây giờ mấy giờ rồi. ”

“Kẹt xe.” Hạ Cảnh Tu nhìn vào trong, thuận miệng hỏi: “Đến hết rồi sao? ”

Lạc Tiêu gật đầu, nhìn về phía sau hắn, “Đàm Nhuế đâu? Mày không qua đón cô ấy à? ”

“Dưới lầu.”

Lạc Tiêu không hỏi nhiều nữa, kéo anh vào bàn rượu, ồn ào nói người đến trễ phải bị phạt ba ly.

Hạ Cảnh Tu vừa uống ly đầu tiên, Đàm Nhuế đi vào.

Cô ta vừa mới đi toilet để trang điểm, nhìn qua lộng lẫy xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô ta thấy Hạ Cảnh Tu đang bị vây quanh ở giữa, nghi hoặc nói: “Mọi người đây là đang làm gì vậy?”  

Nghe được giọng nói của cô ta, ánh mắt Lạc Tiêu sáng ngời, ồn ào nói: “Nào nào, Đàm tiểu thư với Cảnh Tu cùng nhau đến trễ, nên cũng bị phạt ba ly. ”

Đàm Nhuế: “……..”

Cô ta dừng một chút, sảng khoái đáp ứng, “Được thôi. ”

Lạc Tiêu là một đại thẳng nam, không có chút ‘thương hoa tiếc ngọc’, mà đưa cho Đàm Nhuế một ly rượu.

Đàm Nhuế uống hết một ly liền bắt đầu ho khan, ở đây đều là bạn bè, liên tục la hét uát một chén liền bắt đầu ho khan, ở đây đều là bằng hữu, liên tục la hét, “Thôi Lạc Tiêu, Đàm Nhuế uống một ly là được rồi, cậu đừng làm quá. ”

Lạc Tiêu nhún nhún vai, đang muốn đồng ý, Đàm Nhuế liền ngắt lời.

“Không được đâu.” Đàm Nhuế nghiêng mắt nhìn về phía người bên cạnh, mỉm cười nói: “Hạ tổng ba ly, nam nữ bình đẳng ”

“Chuyện này cần gì bình đẳng.” Lạc Tiêu không thèm để ý nói: “Cậu uống một ly là đã nể mặt tôi rồi.”  

Đàm Nhuế mím môi dưới, muốn nói lại thôi.

Bên cạnh có người biết tâm tư của cô ta lên tiếng, “Nếu không thì Nhuế tỷ tìm người uống giúp hai ly còn lại đi?”  

Bàn tay Đàm Nhuế cầm ly rượu dừng lại, ôn nhu nói: “Không tốt lắm đâu. ”

“Có gì mà không tốt chứ.” Tròng mắt người nọ đảo quanh, chỉ vào Hạ Cảnh Tu, “Hạ tổng, Nhuế tỷ với cậu đến trễ, không thì cậu vất vả uống thêm hai ly nữa?”

Hạ Cảnh Tu cúi đầu nhìn di động, nghe nói như vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn lướt qua người nọ, thản nhiên nói: “Ai đề nghị người đó uống. ”

Nụ cười trong mắt Đàm Nhuế ngưng lại, mím môi nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, để tôi tự uống.”  

“…………..”

Lạc Tiêu căn bản không kịp ngăn cản, Đàm Nhuế cũng đã nâng ly uống xong rồi.

Anh ta ngượng ngập, liếc mắt nhìn Hạ Cảnh Tu, lại nhìn Đàm Nhuế, trực giác không đúng lắm.

Trong nhóm bọn họ, tuy Hạ Cảnh Tu tâm tư khó đoán, nhưng cũng được coi là rất ga lăng, bất cứ ai bị gây khó dễ, hầu hết anh đều đứng ra giải vây.  

Ăn xong bữa chính, Lạc Tiêu thừa dịp mọi người đang ồn ào vui đùa, đến bên cạnh anh hỏi thăm: “Hôm nay mày có chuyện gì vậy, tâm trạng không tốt?”  

Hạ Cảnh Tu rũ mắt nhìn điện thoại di động, không trả lời lại.

Lạc Tiêu dùng khuỷu tay thúc cánh tay anh, “Hỏi mày đấy, vừa nãy có phải mày có chút quá không nể mặt Đàm Nhuế rồi hay không?”

“Có sao?” Hạ Cảnh Tu cũng không có loại cảm giác này, anh từ sô pha đứng dậy, “Tao ra ngoài hút điếu thuốc.”  

Lạc Tiêu liếc anh một cái, giống như theo đuôi, “Tao cũng đi.”

Hai người đi đến cuối hành lang, bên kia có một cửa sổ nhỏ thông khí.

Mưa không biết đã ngừng từ khi nào, chỉ còn tiếng nước mưa lưu lại dưới mái hiên.    

Hạ Cảnh Tu vừa châm thuốc lá, liền thấy được bóng dáng cách đó không xa.

Tay anh dừng lại, đột nhiên dập tắt điếu thuốc.

Lạc Tiêu vừa định châm lửa, mới vừa đưa điếu thuốc qua, liền thấy được hành động ngoài dự đoán này của anh.

Lạc Tiêu trừng mắt, chẳng biết tại sao: “Hạ Cảnh Tu mày làm gì vậy?”

Dứt lời, bóng người quay lưng với họ dừng lại cách đó không xa.

Nghe được cái tên quen thuộc, Bác Doanh cho là mình bị ảo giác. Não còn chưa kịp xử lý, cô đã phản ứng theo bản năng trước.    

Cô theo hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy người đàn ông bị bao phủ bởi màn đêm và ánh sáng.

Hạ Cảnh Tu mặc áo sơ mi màu nhạt và quần tây tối màu, nhìn qua hơi có chút phong phanh. Nhưng lại phác họa rất rõ dáng người của anh, vai rộng eo hẹp chân dài, so với dáng người mẫu còn đẹp hơn.

Bác Doanh chớp chớp mắt, đang tự hỏi nên tới chào hỏi rồi mới đi, hay là trực tiếp đi luôn, thì phía sau có người đụng phải cô.

Bất ngờ chưa kịp phòng bị. Bác Doanh mang giày cao gót đi loạng choạng hai bước mới đứng vững.

Bác Doanh nhíu mày, bên tai truyền đến giọng nói lỗ mãng của người đàn ông: “Ngại quá ‘tiểu thư’, tôi uống hơi nhiều.”

*Nguyên văn ở đây là 不好意思小姐, mình không nhớ rõ lắm nhưng có lần mình đọc đâu đó thì ở trung quốc nếu là 小姐 thì có nghĩa là đang chỉ gái ngành, gái đứng đường ấy. Có bạn nào biết thì góp ý lại cho mình nhé.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông vươn tay muốn chạm vào cô.

Bác Doanh nhíu mày, đang muốn tránh sang một bên, cổ tay người đàn ông bị giữ chặt.

“A….. Đau đau đau……..”

Người đàn ông mở miệng la hét.

Hạ Cảnh Tu giống như không nghe thấy, năm ngón tay động đây, gia tăng sức lực.

Lạc Tiêu ở bên cạnh nhìn, kinh hồn bạt vía.

Tức giận rồi tức giận rồi, anh ta rõ ràng cảm nhận được cơn giận dữ được tỏa ra từ bên trong Hạ Cảnh Tu.

Không nói Lạc Tiêu, ngay cả Bác Doanh cũng cảm giác được.

Cô ngước mắt nhìn Hạ Cảnh Tu, lại nhìn người xa lạ bị đau đến ngũ quan đều vặn vẹo, kêu một tiếng: “Hạ tổng. ”

Hạ Cảnh Tu nhìn cô, không lên tiếng.

Bác Doanh mím môi dưới, đang muốn nói lại thôi, một bên truyền đến thanh âm xa lạ.

“Hạ tổng, Lạc tổng.”

Là quản lý câu lạc bộ lại đây, ông ta vừa nhận được tin tức, nói là có người say rượu gây sự.

Quản lý nhìn hai vị tổ tông này, lại nhìn người bị đau đến không phát tiếng động, tim thấp thỏm bất an, khép na khép nép nói: “Đây là tiểu thiếu gia của Lý gia, anh ta tối nay uống hơi nhiều rồi. ”

Hạ Cảnh Tu không để ý tới.

Ngược lại Lạc Tiêu giương mắt, “Quản lý Lưu, từ lúc nào ‘Trăn Việt’ là nơi có thể để những ‘A Miêu A Cẩu” vào được vậy?”

*A Miêu A Cẩu: không rõ thân phận hoặc dùng để chỉ một số người hoặc bất kỳ ai (với ý khinh thường).

Quản lý Lưu chẳng nói nên nói, chỉ có thân phận như Lạc Tiêu với Hạ Cảnh Tu, mới có thể nói thiếu gia Lý gia ở Thành Tây thành ‘A Miêu A Cẩu’.

Ông ta nuốt nước bọt, căng thẳng nói: “Xin lỗi, là do chúng tôi giám sát không chặt chẽ.” ”

Ông ta nhìn Hạ Cảnh Tu, thấp giọng hỏi: “Hạ tổng, tiểu thiếu gia Lý này đã đau đến mức không phát ra tiếng động luôn rồi, cậu xem? ”

Hạ Cảnh Tu lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nhìn về phía Bác Doanh.

Nhận được ánh mắt của anh, Bác Doanh mở miệng: “Thôi bỏ đi. ”

Trong chốc lát, người liền biến mất ở trước mặt họ.

Lạc Tiêu mặc dù là một đại thẳng nam, nhưng ở phương diện nào đó lại rất khôn khéo. Anh ta hiểu rõ Hạ Cảnh Tu, biết anh sẽ không hành sự vô duyên vô cớ, hơn nữa một tiếng ‘Hạ tổng’ của Bác Doanh, anh ta nghe rất rõ.

Nghĩ đến đây, anh ta hắng giọng: “Cảnh Tu, mày với cô ấy từ từ nói chuyện, tao về phòng trước đây.”  

Nói xong, anh ta nhanh chóng rời đi.

Ngay lập tức, hành lang trở nên yên tĩnh.

Bác Doanh còn đứng ở bên tường, chỉ cách Hạ Cảnh Tu hai bước.      

Khoảng cách này, cô có thể rõ ràng ngửi được mùi gỗ trầm không nồng không nhạt trên người anh.

Ngửi một hồi, Bác Doanh đột nhiên có chút choáng váng.

Vừa mới ở trong phòng ăn cơm, cô và Trì Lục liều mạng uống hai ly rượu. Tửu lượng của cô tuy ổn, nhưng bình thường, cũng không đến mức say như bây giờ.

Nghĩ đến đây, Bác Doanh muốn chào tạm biệt Hạ Cảnh Tu.

Cô vừa lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, trước tiên nhìn thấy mặt mày anh.

Bộ phận đẹp nhất của Hạ Cảnh Tu, là đôi mắt.

Màu sắc con ngươi của anh rất đậm, nhìn rất thâm tình. Cho dù bản thân anh cũng không cho là như vậy.

Trong nháy mắt, lời nói đến miệng Bác Doanh lại thay đổi.

“Hạ tổng, sao anh lại ở đây?”

Hạ Cảnh Tu nhìn cô mà không trực tiếp trả lời.

“Ừm.” Anh nhìn Bác Doanh, “Một mình? ”

Bác Doanh sửng sốt, lắc đầu: “Không phải, tôi đến đây ăn cơm với anh trai. ”

Hạ Cảnh Tu biết cô có một người anh ruột, nhưng chưa từng thấy qua.

Lời này vừa nói ra, Bác Doanh chú ý tới vẻ mặt Hạ Cảnh Tu có vài phần buông lỏng, cô còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, liền nghe thấy anh hỏi: “Vừa rồi đang tìm toilet? ”

Club này nơi nào cũng tốt, nhưng nhà vệ sinh mỗi tầng thiết kế rất đặc biệt, làm cho khách lần đầu tiên đến rất khó tìm.

Bác Doanh ngượng ngùng gật đầu, “Ừ. ”

Lần trước cô ăn ở tầng ba, vốn tưởng rằng toilet ở tầng hai giống như tầng ba, nhưng đi một vòng cô cũng không thấy.

Hạ Cảnh Tu biết rõ, nhấc chân đi về phía bên kia.

Đi hai bước, anh quay đầu lại nhìn người còn đang đứng tại chỗ, hơi nhíu mày: “Còn không đi theo?”

Bác Doanh: “Hả?”

Hạ Cảnh Tu nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng dễ nghe chui vào trong tai cô.

“Không phải muốn đi toilet sao?”

Bác Doanh: “……..”

Từ toilet đi ra, Bác Doanh rẩy rẩy vết nước trên tay.

Đang rẩy đến một nửa, cô bỗng nhiên lại cứng đờ.

“Hạ……. Hạ tổng, anh còn chưa đi sao? ”

Hạ Cảnh Tu liếc nhìn bàn tay ướt sũng của cô, cằm khẽ nâng lên, “Bên cạnh có giấy. ”

“…………”

Bác Doanh hơi dừng lại, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi. ”

Nhưng cô không quen với việc rút giấy.

Hạ Cảnh Tu liếc mắt nhìn cô một cái, hiểu rõ tâm tư cô như lòng bàn tay.    

Anh “ừm” một tiếng, không miễn cưỡng.

Bác Doanh lén lút nhìn anh, hỏi lại một lần nữa, “Anh là…….. đang chờ tôi à? ”

Hạ Cảnh Tu liếc cô một cái, “Cô thấy sao. ”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp