Quyến Luyến

Chương 1: Khóc trôi cả lớp makeup


3 tháng

trướctiếp

Lúc chào tạm biệt Hạ Cảnh Tu, Bác Doanh không ngờ mình lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.

Lúc khóc lớp trang điểm của cô trôi hết, vô tình dính vào bộ âu phục tối màu của anh.

Vài phút trước, Bác Doanh ở trong phòng cãi nhau với Bùi Uyển Ngọc một trận, rồi bỏ đi với đôi mắt ngấn lệ.

Cô vừa cúi đầu vừa đi, không ngờ lại đụng phải người ở góc phố.

Sau khi đụng phải, Bác Doanh nhịn đau mà lùi về sau hai bước.

Cổ họng cô khô khan, giọng khàn khàn nói: “Xin lỗi.”

Nói xong một lát, đối phương vẫn chưa phản ứng.

Bác Doanh nhíu mày, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Vừa ngước mắt lên, gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Hạ Cảnh Tu đập vào mắt cô.

Ánh sáng nhà hàng Nhật rực rỡ nhưng không chói mắt, thiết kế trang trí và ánh sáng tạo ra một bầu không khí ấm cúng và thoải mái.

Ánh sáng màu vàng ấm áp trên đỉnh đầu chiếu xuống , phác thảo đường nét ngũ quan đẹp trai của Hạ Cảnh Tu, khiến người ta không thể dời mắt.

Bác Doanh sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, ngay cả nước mắt cũng dừng lại.

Cô vô thức mở miệng, “Hạ–“

Lời còn chưa nói xong, Hạ Cảnh Tu đột nhiên rũ mắt xuống, nhìn vào mắt cô.

Đồng tử của người đàn ông này thật thâm thúy, ánh mắt rất lãnh đạm.

Chỉ vài giây sau, Hạ Cảnh Tu liền thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Không sao. ”

Bác Doanh ngây người.

Anh ta có nhận ra mình hay không?

Trong lúc nhất thời, Bác Doanh không chắc chắn.

Lát sau, Hạ Cảnh Tu dùng hàng động để tháo gỡ nghi ngờ của cô.

Anh nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt nhạt nhẽo hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”

Giọng nói lạnh lùng xa cách, giống như đối với người lạ vậy.

Bác Doanh chợt hoàn hồn lại, lông mi chớp chớp, biết điều mà nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Hạ Cảnh Tu lên tiếng rồi lướt qua bên người cô.

Có cơn gió thoảng qua bên tai, điều hòa trong tiệm lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh.

Bác Doanh nhìn bóng lưng của người đàn ông dần biến mất, mới thu hồi lại cảm xúc rồi rời đi.

…….

Đi vào góc đường, bước chân Hạ Cảnh Tu dừng lại.

Anh suy nghĩ vài giây, đang muốn nghiêng người thì cách đó không xa truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Hạ tổng đến rồi.”

Hạ Cảnh Tu gật đầu, nhấc chân đi tới.

Lữ Tu Hiền gật đầu, “Học đại học ngoại ngữ, sau đó thi đậu nghiên cứu sinh khoa luật, lại có kinh nghiệm thực tập tại công ty luật nổi tiếng, là một nhân tài hiếm có. ”

Giám đốc bộ phận nhân sự gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng tiếc nuối, “Lý lịch của cô gái này trong số những người phỏng vấn hôm nay cũng được coi là số 1 số 2, mà biểu hiện vừa rồi của cô ấy lại làm tôi hoài nghi cô ấy không có tính chuyên nghiệp lắm.”  

Vốn là cô xem trọng Bác Doanh nhất, không ngờ tới lúc phỏng vấn cô ấy lại thất thần nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Tu. Thái độ như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ tự hỏi sau khi cô ây vào công ty có có suy nghĩ không đúng đắnhay không.

Hạ Cảnh Tu nghe hai người nói chuyện, rũ mắt đánh giá sơ yếu lý lịch trước mặt anh.

Ở trên cùng bên phải sơ yếu lý lịch, có một bức ảnh ID hai inch. Người trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa cao, ánh mắt khi cười cong như trăng lưỡi liềm, khóe môi cong lên, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái.

Tiếp theo là nơi học tập và kinh nghiệm thực tập của cô, cũng như giới thiệu bản thân đơn giản.

…………….

Anh im lặng một lát, ngón tay gõ nhẹ vào sơ yếu lý lịch trước mặt, thản nhiên nói: “Kiến thức của cô ấy rất tốt. ”

Lời này vừa nói ra, mấy vị giám đốc đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được tâm tư của Hạ Cảnh Tu.

Bỗng dưng, Triệu Húc Chi to gan suy đoán: “Hạ tổng, có phải cậu quen cô Bác này hay không?” có phải quen vị Bác tiểu thư này hay không? ”

Cẩn thận nghĩ lại, bọn họ cũng mơ hồ nhận ra có điểm không đúng. Từ buổi trưa ăn cơm, đến buổi chiều phỏng vấn thì Hạ Cảnh Tu xuất hiện, nghĩ như thế nào cũng thấy có chút kỳ lạ

Khi bọn họ phỏng vấn, bình thường Hạ Cảnh Tu sẽ không xuất hiện.

Hạ Cảnh Tu cụp mắt, khép sơ yếu lý lịch trước mặt lại “Ừ” một tiếng, không giải thích nhiều, “Tôi còn có việc, buổi phỏng vấn giao lại cho mấy người.” 

Sau khi Hạ Cảnh Tu đi, mấy vị giám đốc mỉm cười, thống nhất đưa ra quyết định.

Bác Doanh nhất định phải giữ lại, nhân tài ưu tú như vậy, sao có thể thả đi được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp