Nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Bác Doanh, Phương Bác Dụ lại cảm thấy tuyệt vọng.

Anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì đón nhận cơn tức giận của ông chủ mới. Dù sao đổi lại là ai gặp phải chuyện này cũng đều sẽ tức giận.

Anh ta giương mắt nhìn Hạ Cảnh Tu, đang muốn nói hai câu thì thấy đuôi lông mày trên khuôn mặt bình tĩnh của người vừa rồi nhướng lên, khóe môi cong lên một chút.

Phương Bác Dụ sửng sốt, quên mất mình muốn nói cái gì.

Bỗng dưng, ánh mắt Hạ Cảnh Tu trở lại dừng trên mặt anh ta

“Không biết?” Lúc anh nói chuyện, giọng nói rất bình tĩnh.

Phương Bác Dụ chớp chớp mắt, nhìn thấy vẻ mặt của anh không chút thay đổi, ngây ngốc gật đầu, “Hạ tổng, tôi–“

Anh ta còn chưa nói hết, Hạ Cảnh Tu khoát tay ngắt lời, “Ngồi xuống đi.”

Anh nhìn xung quanh một vòng, nói đùa: “Tôi huấn luyện có chút nhàm chán, mọi người cố chịu đựng, tối nay có người khác tới thay sẽ thú vị hơn nhiều.”

Lời này vừa nói ra, có vài đồng nghiệp tích cực đáp lại, “Hạ tổng, chỉ cần anh đứng ở đó thì đồng nghiệp nữ của chúng tôi không thấy nhàm chán đâu.”

Những người khác cười to, không ít đồng nghiệp nữ giống như bị nói trúng tim đen mà đỏ mặt.

Hạ Cảnh Tu cười khẽ, phối hợp hỏi lại: “Phải vậy không? ”

“Phải!” Một số người nói: “Không tin thì anh hỏi các bạn nữ thử xem.”

“………..”

Hạ Cảnh Tu đương nhiên không hỏi, anh rũ mắt xuống, nhìn các nhân viên mới ở đây một vòng, liền thu hồi ánh mắt.

Rõ ràng là không tập trung nhìn một chỗ, nhưng vẫn khiến những người ngồi ở dưới mơ mộng.

Tưởng tượng lúc này người anh chính là bản thân, bóng dáng phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của anh, cũng chỉ có mình.

Dù khi anh tiếp tục buổi huấn luyện nhàm chán, bạn vẫn cho là anh đang nghiêm túc trao đổi ám hiệu với mình trong ‘lớp học’.

Bác Doanh cũng vậy.

Cô không xác định được có phải là ảo giác hay không, cô có cảm giác tầm mắt Hạ Cảnh Tu thỉnh thoảng sẽ dừng ở chỗ cô.

Có vẻ như đang nhìn cô, nhưng có vẻ như lại không phải.  

Nhưng cô biết, đây là “thủ đoạn” mà Hạ Cảnh Tu thường dùng, từng chút từng chút khiến bạn chú ý, rồi lại khiến bạn ‘rơi vào lưới tình’.

Trước đây cô thường xuyên bị mắc mưu, nhưng bây giờ chắc chắn sẽ không.

Nghĩ đến đây, Bác Doanh theo bản năng liếc mắt nhìn người đàn ông trên bục.

Lúc không nhìn anh, Bác Doanh cảm thấy ý chí của mình rất kiên định. Nhưng khi nhìn rồi cô đột nhiên muốn rút lại những suy nghĩ vừa rồi.

Người đàn ông trên bục nghiêng người về phía cô, nút âu phục của anh không biết đã cởi ra từ lúc nào, lộ ra tỷ lệ thân hình hoàn mỹ.

Ánh mắt Bác Doanh nhìn từ trên đi xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay lộ ra trên cánh tay đang đút vào túi quần, lại từ từ hướng lên trên, dừng ở yết hầu bị cổ áo sơ mi che đi một nửa.

Khi nói chuyện, yết hầu của anh chuyển động lên xuống, vừa cấm dục vừa gợi cảm, có sức hấp dẫn chết người đối với cô.

…..

Cô đang quan sát, bên tai truyền đến giọng nói của Phương Bác Dụ.

“Bác Doanh.”

Bác Doanh hoàn hồn, chột dạ chớp chớp mắt, “Hả?”

Phương Bác Dụ nhìn tai đỏ của cô, nghi ngờ nói: “Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi gọi cô nãy giờ mà cô không nghe.”

“…….” Bác Doanh liếc nhìn anh ta một cái, “Không có, cậu gọi tôi làm gì, lại muốn bị Hạ tổng điểm danh nữa hả?”    

Phương Bác Dụ nghẹn một tiếng, không nói gì: “Hạ tổng đã kết thúc buổi huấn luyện rồi, còn gọi tôi làm gì chứ.”  

“Hả?” Bác Doanh ngẩng đầu mạnh mẽ, vừa vặn nhìn thấy Hạ Cảnh Tu từ trên bục rời đi.

Dường như chú ý tới động tĩnh của cô, Hạ Cảnh Tu đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại.

Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt hai người nhìn nhau. Khoảnh khắc đó, cô dường như thấy được mình trong mắt anh.

Trong hai ngày huấn luyện, Bác Doanh quen biết không ít người.    

Mặc dù không nhớ tên và khuôn mặt của tất cả mọi người, nhưng cô đã thêm Wechat với tất cả các đồng nghiệp mới.

“Bác Doanh.”

Bác Doanh “Ừ” một tiếng, nhìn đồng nghiệp mới ngồi bên cạnh cô, là Đặng Sở Khiết ở bộ phận tài chính.

Sau hai ngày huấn luyện, hai người so với những người khác thì thân thiết hơn một chút.

Đặng Sở Khiết nằm sấp trên bàn làm việc, tò mò nói: “Còn một tiếng nữa là buổi huấn luyện kết thúc rồi, cậu nghĩ Hạ tổng có đến hay không?”  

Trừ buổi chiều đầu tiên Hạ Cảnh Tu đến huấn luyện hơn nửa tiếng, ngoài ra cũng không xuất hiện nữa.    

Bác Doanh giật mình, lắc đầu: “Tôi không biết đâu. ”

Nghe vậy, Đặng Sở Khiết yếu ớt thở dài, “Huấn luyện đã chán rồi, Hạ tổng không đến lại càng chán hơn.”  

Bác Doanh bật cười, “Cậu muốn Hạ tổng đến à? ”

Nghe nói như vậy, Đặng Sở Khiết có chút ngượng ngùng gật đầu, nhỏ giọng thanh minh cho mình, “Hạ tổng có mặt ở đâu thì nơi đó liền ‘cảnh đẹp ý vui’, mọi người chắc là đều muốn anh ấy tới.”

“………..”

Bác Doanh trầm mặc một hồi, không có cách nào phản bác.

Không bao lâu, quản lý huấn luyện đến, không phải là Hạ Cảnh Tu.

Còn một tiếng cuối cùng, Bác Doanh cảm thấy càng gian nan hơn trước. Cô nhìn thời gian, cảm thấy một giây trôi qua như một năm vậy.

Đến giờ tan tầm, Bác Doanh thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng kết thúc, cô không bao giờ muốn tham gia buổi huấn luyện nhân viên nữa.

Vừa trở lại bộ phận pháp vụ, Bùi Vân Mộng còn chưa rời đi nhìn nàng cười, “Đây là biểu cảm gì đây? ”

Bác Doanh: “Biểu cảm như trút được gánh nặng.”  

Bùi Vân Mộng vui vẻ, “Lúc trước tôi cũng vậy đấy.”

Cô ấy đè giọng nói: “Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao công ty của chúng ta lại có buổi huấn luyện nhân viên nữa.”  

Bác Doanh suy nghĩ một chút, suy đoán: “Có thể đây là phúc lợi mà các nhà tư bản cho chúng ta trước khi bắt đầu chính thức làm việc?”

Bùi Vân Mộng không hiểu, “Là sao? ”

Bác Doanh nhíu mày, vừa thu dọn đồ đạc vừa giải thích, “Thì lúc huấn luyện có thể tan tầm đúng giờ, nhưng khi chính thức làm việc rồi thì nhất định không còn chuyện đó nữa.”

Cô biết, nhân viên tập đoàn Hạ thị thường xuyên tăng ca.

Bùi Vân Mộng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy Bác Doanh nói rất có lý.

Cô đang muốn trả lời, một bên truyền đến tiếng ho khan nặng nề.

Trong phút chốc, hai người đều cứng đờ.

Lữ Tu Hiền liếc mắt nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh, lúc này mới nhịn cười nhìn về phía hai nữ sinh đang *giả làm đà điểu, “Vân Mộng Bác Doanh, hai người đang nói chuyện cái gì vậy? ”

*giả làm đà điểu có nghĩa khi gặp nguy hiểm đà điểu sẽ vùi đầu vào và nghĩ rằng nếu mình vô hình thì sẽ an toàn. Đây chỉ là một truyền thuyết, loài đà điểu dường như không có thói quen này, nhưng câu nói đã trở nên phổ biến. (Nguồn: Zhidao.baidu)

Bùi Vân Mộng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, giọng nói run rẩy: “Hạ tổng, Giám đốc Lữ. ”

Lữ Tu Hiền cười cười, “Ừm, tan tầm rồi sao còn chưa về?”

Lữ Tu Hiền thuận miệng hỏi: “Hôm nay có cần tăng ca không?”

Bùi Vân Mộng: “…….. Không cần ạ. ”

Bác Doanh nghe lời này, cảm thấy giám đốc của Hạ Cảnh Tu cũng xấu xa như anh, thật sự là ‘nồi nào không mở vung nồi nào’.

‘Nồi nào không mở vung nồi nào’ là một câu thành ngữ dùng để chỉ giữa người với người không nên đề cập đến những chuyện riêng tư của người khác, nói điều nên nói, điều không nên nói thì không nên nói. (Nguồn: Baidu)

Lữ Tu Hiền mỉm cười, “Bác Doanh thì sao? Sao vẫn chưa về. ”

Bác Doanh ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Tôi vừa mới huấn luyện xong, đợi lát nữa mới về. ”

Lữ Tu Hiền gật đầu, căn dặn: “Trên đường trở về nhớ chú ý an toàn, bên ngoài mưa rất lớn. ”

Hai người đồng ý, “Dạ, cảm ơn giám đốc. ”

Cơn mưa ở Bắc Thành giống như lúc Hạ Cảnh Tu xuất hiện vậy, không hề báo trước. Rõ ràng buổi sáng còn trời quang mây tạnh, thế mà buổi chiều lại mưa to đột ngột ập đến.

Nghĩ đến đây, Bác Doanh lén ngước mắt liếc nhìn người đàn ông vẫn không nói gì.

Cô thoáng nhìn lại bị Hạ Cảnh Tu ‘bắt tại trận’.

Ánh mắt Bác Doanh dừng lại, đang định bình tĩnh di chuyển, Hạ Cảnh Tu mở miệng.

“Buổi huấn luyện rất nhàm chán?”

Bác Doanh như bị đẩy vào thế bắt buộc, sống lưng thẳng tắp.

Cô khẽ chớp mắt, môi mấp máy: “Hạ tổng, tôi nói đùa ấy mà. ”

Hạ Cảnh Tu cụp mắt nhìn cô, không nặng không nhẹ nói: “Phải không. ”

“Ừm.” Bác Doanh chột dạ không thôi, còn muốn thanh minh gì đó, tiếng chuông điện thoại di động Hạ Cảnh Tu vang lên.

Ngay lập tức, cô thở phào nhẹ nhõm.

Tựa hồ cảm nhận được sự thả lỏng của cô, Hạ Cảnh Tu kéo môi dưới, trực tiếp tắt màn hình dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người.

Anh không trả lời.

Bác Doanh trong đầu đầy dấu chấm hỏi, khó hiểu nhìn anh.

Sao không trả lời điện thoại! Không biết người khác gọi điện thoại cũng phải cần can đảm sao?!

Hạ Cảnh Tu giống như ‘đi guốc trong bụng’ cô, *thư thái nhìn cô, “Còn có việc gì sao? ”

*Nguyên văn ở đây Vân đạm phong kinh/云淡风轻 là dùng để hình dung thời tiết tốt có gió nhẹ nhàng, mây mờ nhạt. Ngoài ra còn dùng để biểu đạt tâm trạng, tính cách thư thái, yên tĩnh, nhàn nhã của con người. (Nguồn: Zhidao.baidu)

Bác Doanh dừng một chút, chợt phản ứng lại, “À, không có, Hạ tổng trò chuyện với giám đốc Lữ tiếp đi, chúng tôi đi trước đây. ”

Nói xong, cô không đợi Hạ Cảnh Tu nói chuyện, liền kéo Bùi Vân Mộng đi.

Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Hạ Cảnh Tu cười khẽ.

Lữ Tu Hiền nhìn anh chằm chằm nửa giây, chợt cười, “Hiếm khi thấy cháu hứng thú như vậy nha.”  

Hạ Cảnh Tu không lên tiếng.

Lữ Tu Hiền nhìn anh, suy đoán: “Chuyện cháu sốt ruột đến mức tự mình xuống lấy văn kiện là giả chứ?”

Lữ Tu Hiền và cha mẹ Hạ Cảnh Tu là bạn tốt nhiều năm, lúc còn trẻ đi làm luật sư, sau đó gặp phải một ít chuyện, liền trở thành đối tác thương thiệp cùng với ba của Hạ Cảnh Tu.

Tuy hai người ở công ty là cấp trên cấp dưới, nhưng sau khi tan làm, ông đối với Hạ Cảnh Tu cũng được coi là bậc trưởng bối nhìn anh lớn lên.

Hạ Cảnh Tu đối với ông, cũng không giống với các cấp dưới khác.

“Chú Lữ.” Hạ Cảnh Tu cũng không che giấu, anh cười cười nói: “Cô ấy còn phải nhờ chú quan tâm nhiều hơn.”

Lữ Tu Hiền kinh ngạc, không ngờ mình đoán trúng. Ông nghĩ lại suy đoán lần trước của Triệu Húc Chi, lại liên tưởng đến những lời anh nói lúc phỏng vấn, cùng với thần sắc của Bác Doanh khi đối mặt với anh, không chắc chắn hỏi: “Bạn gái cũ? ”

“Không phải.”

Hạ Cảnh Tu không giải thích nhiều, lạnh lùng nói: “Tính tình của cô ấy tương đối thẳng thắn, rất dễ đắc tội với người khác, có gì nhờ chú chỉ dẫn nhiều hơn. ”

Lữ Tu Hiền sửng sốt, nâng mắt lên nhìn hắn, “Ý của cháu là, nên mài giũa cô ấy nhiều hơn? ”

Hạ Cảnh Tu suy nghĩ một chút, “Từ từ thôi ạ, không cần quá mức đâu. ”

Hạ Cảnh Tu cầm văn kiện trực tiếp đi đến bãi đỗ xe ngầm.

Sau khi lên xe, lúc này anh mới gọi lại số điện thoại vừa cúp máy.

Đầu bên kia rất nhanh đã nghe máy, là bạn của anh Lạc Tiêu.

“Còn chưa tới?”

Hôm nay là sinh nhật Lạc Tiêu, mấy người đã sớm nói muốn tụ tập lại, Hạ Cảnh Tu cũng đồng ý.

“Vừa mới ra khỏi công ty.”

Lạc Tiêu “Ồ” một tiếng, “Được rồi, chờ mày với Bùi Ngạn, nhanh lên đó. ”

Hạ Cảnh Tu: “Gấp gì chứ. ”

Lạc Tiêu trách móc, “Mỗi năm sinh nhật của tao, tụi mày đều đến trễ, mấy năm trước thì không nói nữa, năm ngoái đến phút cuối cùng rồi mày với Bùi Ngạn mới đến, mày nói xem tao gấp cái gì chứ?”

Nói đến đây, Lạc Tiêu đột nhiên nhớ tới gì đó, “Mày từ công ty tới đây, sẽ đi ngang qua chỗ Đàm Nhuế phải không? ”

Bọn họ mấy người đều là bạn bè lớn lên cùng nhau.

Hạ Cảnh Tu “Ừ” một tiếng, “Sao? ”

Lạc Tiêu: “Mày tiện thể đi đón cô ấy luôn đi, cô ấy cũng chưa tới, tao vừa thấy cô ấy nhắn trong nhóm nói tài xế có việc xin nghỉ, mưa lớn cũng không tiện bắt taxi. ”

Nói xong, Hạ Cảnh Tu chậm chạp không lên tiếng.

Lạc Tiêu kêu vài tiếng, đầu bên kia không chỉ không trả lời, mà còn cúp điện thoại.

“Dừng xe.”

Lúc Lạc Tiêu nói chuyện, Hạ Cảnh Tu vừa khéo nhìn thấy người đứng dưới biển hiệu trạm xe buýt.

Vào mùa xuân mưa rất lớn, gió rất lạnh.

Bác Doanh mặc bộ quần áo lần trước Trì Lục chọn cho cô, âu phục màu đen phối với váy xếp ly cùng màu, vừa tự nhiên vừa có khí chất, bên hông đeo một thắt lưng nhỏ, nhìn sẽ bớt đi sự nặng nề, lại thêm chút sự hoạt bát.

*Bộ đồ Bác Doanh sẽ giống như này nè.


Cô một mình đứng ở đó, nhưng cô đơn.

Cách một khoảng xa, Hạ Cảnh Tu thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy khóe môi cô đang cười.

Bác Doanh đúng là đang cười, ngày mưa bắt taxi không tiện, nhưng cô lại lười không muốn đến ga tàu điện ngầm, chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh trai của cô là Bác Diên giúp đỡ.

Bác Diên từ trước đến nay chẳng chiều chuộng cô, lạnh lùng trả lời khiến cô chậm rãi chờ đợi.

Bác Doanh bĩu môi, lập tức tìm Trì Lục kể tội.

Anh trai cô chẳng nghe lời ai hết, chỉ nghe lời bạn gái thôi.

Chỉ chốc lát sau, tin nhắn của Bác Diên gửi đến. Anh trai bảo cô tìm nơi trú mưa đi đợi lát nữa anh tới.

Bác Doanh nhíu mày, vênh vang trả lời: [ Đợi lát nữa là bao lâu? năm phút hay mười phút đây? ]

Bác Diên: [ Hai mươi phút. ]  

Bác Doanh: [ Đợi hai mươi phút đến nỗi hoa hiên vàng cũng lạnh luôn rồi, anh nhẫn tâm để em gái đáng yêu của anh bị cảm sao? ]

Bác Diên: [ Ừ. ]

Bác Doanh không tin được thứ mình nhìn thấy, gửi cho anh một loạt lời chửi bới đồ trọng sắc khinh em gái, kèm theo vài meme rút đao.

Cô vừa gửi vừa cười, tuyệt đối không cảm thấy phải chờ đợi quá lâu.

Lúc đang gửi, Bác Doanh nhạy bén nhận ra cái gì đó.

Cô di chuyển ánh mắt ra khỏi màn hình rồi nhìn xung quanh.

Nhưng cơn mưa này thực sự rất lớn, mưa che khuất hết ánh sáng, làm mờ đôi mắt của mình, làm cho cô không nhìn được rõ.

Cái gì cũng chưa kịp nhìn thấy, xe Bác Diên dừng lại cách cô không xa, nhắn tin cho cô để cô chạy qua.

Mặt đường tất cả đều là nước, Bác Doanh đi thật cẩn thận, Bác Diên cũng không thúc giục.

Khi cô đến gần, Bác Diên cầm ô đen xuống xe, mở cửa xe cho cô.

“Em tự làm được mà.”

Bác Diên không để ý tới cô, một tay che ô cho cô, một tay chắn nóc xe cho cô vào. Thấy cô ngồi xuống, Bác Duyên mới đóng cửa lại, đi đến ghế lái.

“Tại sao anh lại lái xe? Tài xế đâu? ”

Bác Doanh rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho anh, cũng thuận tiện lau nước mưa trên người mình.

Bác Diên “Ừm” một tiếng, “Nghỉ phép rồi. ”

Bác Doanh “Ồ” một tiếng, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên chú ý tới bóng dáng người ngoài cửa sổ đưa lưng về phía mình.

Cô sửng sốt, tay tự nhiên nhấn nút cửa sổ xe.

Chú ý tới động tác của cô, Bác Duyên nhíu mày, “Sao vậy? ”

Bác Doanh chớp mắt, thấy bóng dáng kia đi về góc đường bên kia rồi lên một chiếc xe màu đen.

“Bác Doanh?”

“Hả…….” Bác Doanh ngẩng đầu nhìn về phía Bác Diên, sờ mũi nói: “Không sao. ”

Bác Diên: “……..”

Trong xe yên tĩnh một lát, Bác Doanh thật sự không kiềm chế được sự tò mò.

“Anh.”

“Gì?”

Bác Doanh nằm trên lưng ghế thò đầu về phía trước, “Anh có biết tập đoàn Hạ thị không? ”

“……….” Bác Diên lạnh lùng liếc cô một cái, “Thì công ty mày đang làm việc. ”

Bác Doanh nghẹn họng, “Em không nói cái này.” Cô nhìn anh, “Anh biết hiện tại tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị là ai không? ”

Bác Diên nhìn đoạn đường tắc nghẽn phía trước, chậm rãi đạp phanh, cố ý hỏi: “Ai?” ”

Bác Doanh dừng một chút, úp úp mở mở nói: “Là một nhân vật lợi hại nhỏ hơn anh hai tuổi.”

“Tên gì?”

Bác Doanh nhìn bộ dáng thật sự không biết của anh, chần chờ vài giây nói: “Hạ Cảnh Tu đó. Anh chưa bao giờ nghe qua à?”

Nghe vậy, Bác Duyên quay đầu lại nhìn cô, ý vị thâm trường nói: “Hạ Cảnh Tu? Nghe cái tên này sao giống tên đối tượng yêu sớm hồi học cấp 3 của mày vậy.”

Bác Doanh: “………..”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play