Về vấn đề này, cô không dám suy nghĩ sâu xa.  

Dù tò mò, nhưng phải kiềm chế trái tim nóng lòng muốn háo hức kia.

Lúc Bác Doanh quấn quýt, biểu cảm nhỏ trên mặt rất nhiều.

Hạ Cảnh Tu rũ mắt quan sát cô, khóe môi âm thầm nhếch lên.

Một lúc sau, Bác Doanh khó xử ngước mắt lên, hơi chột dạ nói: “Hạ tổng, vậy tôi về phòng trước đây. ”

Hạ Cảnh Tu nghiêng người, nhường đường cho cô.

“…….”

Nhìn động tác của anh, Bác Doanh có hơi bối rối.

Hóa ra không phải là đang chờ mình à?  

Cô cúi đầu đi về phía trước, một bên tự nhủ là may mắn vừa rồi mình không suy nghĩ nhiều, một bên lại không khống chế được suy nghĩ có phải anh đang chờ người khác hay không.

Bác Doanh suy nghĩ thất thần, phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Rẽ trái”

Bác Doanh dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.

Hạ Cảnh Tu đút hai tay vào túi, thản nhiên đi theo sau cô, vẻ mặt thẳng thắn vô tư.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, vài giây sau, Bác Doanh cúi đầu nhìn chân mình.

Ồ, cô vừa định rẽ phải.

Cô sờ chóp mũi, khẽ gật đầu: “Cám ơn Hạ tổng”

Hai người đi một trước một sau, hành lang yên tĩnh không tiếng động. Chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua cửa phòng, có thể nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động rất nhỏ.

Hạ Cảnh Tu không lên tiếng nữa, Bác Doanh cũng không biết nói gì. Cô luôn cảm thấy mình nói nhiều sẽ sai nhiều.

Trên đường im lặng đi đến cửa phòng của Bác Doanh, cô chuẩn bị tâm lý quay đầu lại.

Vừa mới quay người lại, đã thấy bóng lưng của anh để lại cho mình.

Bóng lưng kia, không biết vì sao thấy có một chút cô đơn.

“Doanh Doanh?”

Bác Doanh còn đang nhìn, thì Trì Lục đẩy cửa đi ra, “Cậu đứng ở cửa làm gì vậy? ”

“Không có gì.” Bác Doanh nhìn cô, “Sao cậu lại ra ngoài? ”

Trì Lục bật cười, “Thì cậu đi lâu vậy mà chưa trở về, mình với anh cậu đều lo là cậu rớt cầu tiêu luôn rồi.”  

Bác Doanh tức giận trừng mắt nhìn Trì Lục, “Mấy người có thể bớt trông ngóng mình một chút được không hả.”

Trì Lục nhún nhún vai, “Là anh cậu nói đấy.”

Bác Diên cách đó không xa nghe cô ấy nói xấu mình, cũng không lên tiếng phản bác.

Bác Doanh nhìn biểu cảm của hai người này, cảm thấy buổi tối này no không phải vì ăn hải sản, mà ăn ‘cẩu lương’ của hai người này đến phát no.  

Cô khinh bỉ, lẩm bẩm: “Hai người cứ ăn hiếp hai người độc thân như mình với Viên Viên.”

Viên Viên còn đang ăn bỗng nhiên bị ‘cue’, vội vàng nuốt, thẳng thắn nói: “Chị Doanh Doanh, em cảm thấy ăn ‘cẩu lương’ của bọn họ rất vui nha. ”

“………”

Bác Doanh ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ liếc Viên Viên một cái.

‘Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Trì Lục buồn cười, thấp giọng hỏi: “Còn ăn nữa không? ”

“Mình no rồi.” Bác Doanh nhìn đống hỗn độn trên bàn, “Chờ Viên Viên ăn xong thì về. ”

Dứt lời, Viên Viên đáp: “Em cũng no rồi.”

“…….”

Bốn người rời phòng, đi xuống đại sảnh dưới lầu thì Bác Diên gặp phải người quen.

“Bác tổng.”

“Bùi tổng.”

Nghe được lời chào hỏi lịch sự của hai người, Bác Doanh theo bản năng giương mắt lên.

Người chào anh trai cô là một người đàn ông đeo kính, mặc áo sơ mi tối màu và quần đen.

Tướng mạo của người đàn ông này nhìn vừa nhã nhặn lại vừa âm trầm, làm cho người ta dễ dàng chùn bước.

Bác Doanh cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Đột nhiên, cô chú ý tới vết cào trên cổ của người đàn ông.

Bác Doanh đang khiếp sợ, bỗng nhiên nghe được tên của mình.

Là Bác Diên đang giới thiệu mình với người đàn ông tên ‘Bùi tổng’ này, “Em gái tôi, Bác Doanh. ”

Nghe vậy, lông mày Bùi Ngạn khẽ nhíu lại, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nghe danh đã lâu. ”

“……….?”

Bác Doanh khó hiểu nhìn anh ta.

Đôi mắt của người đàn ông không hiểu lại lóe lên tia sáng, gật đầu với cô, “Bùi Ngạn. ”

“Chào anh.”

Bùi Ngạn gật đầu, rồi chào hỏi với Trì Lục, sau đó nhấc chân đi vào trong.

Nhìn bóng dáng của người đàn ông, Viên Viên kích động nắm lấy cánh tay Bác Doanh, “Chị Doanh Doanh, người này đẹp trai quá! ”

Bác Doanh gật đầu, “Ừ, nhưng em khỏi hy vọng, anh ta có người yêu rồi. ”

“Hả?” Viên Viên kinh ngạc, “Sao chị biết?”

Bác Doanh và Trì Lục nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Vết cào màu đỏ trên cổ anh ta em không nhìn thấy sao? Rõ ràng là do phụ nữ cào.”

Viên Viên: “…”

Bác Diên ở bên cạnh nghe mấy người nói chuyện ho khan một tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn Bác Doanh, “Mày quan sát kỹ thế. ”

Bác Doanh nháy mắt, kéo theo người bên cạnh vào ‘hố’, “Trì Lục cũng có thấy nha. ”

Trì Lục vẻ mặt vô tội làm động tác ‘không liên quan đến tôi’

*Động tác ‘không liên quan đến tôi’ là như này

🤷
Bác Diên không trả lời.

Đang giằng co, Viên Viên đột nhiên nói một câu giật gân, “Anh ta đã bị phụ nữ cào rồi còn đến club, không lẽ có ‘đàn ông’ trong club này sao?

“……..”

Club đương nhiên là có đàn ông, nhưng đàn ông này với ‘đàn ông’ trong miệng Viên Viên có ý tứ khác nhau.  

Vốn dĩ, Bùi Ngạn sẽ đến cùng lúc với Hạ Cảnh Tu, nhưng tạm thời lại có việc nên mới đến trễ.

Anh ta vừa đi vào, người bên trong đều đồng loạt nhìn.

Bùi Ngạn chẳng cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên đi vào trong.

Lạc Tiêu nhìn chằm chằm anh ta, buồn bã nói: “Sao không để ngày mai rồi đến?”  

Bùi Ngạn thuận tay cầm ly rượu bên cạnh cụng ly với Lạc Tiêu, cười nói: “Tao cũng định vậy, nhưng ngày mai phải đi công tác rồi.”

Lạc Tiêu: “……..”

Anh ta đột nhiên không muốn uống ly rượu này nữa.

“Mày với Hạ Cảnh Tu bị gì thế.” Lạc Tiêu tức giận nói: “Mỗi lần sinh nhật tao, nếu không phải có việc thì là đến trễ.”    

Nghe vậy, Bùi Ngạn nở nụ cười, “Hạ tổng hôm nay lại đến trễ? ”

Hạ Cảnh Tu không để ý tới anh ta.

Lạc Tiêu hừ hừ một tiếng, “Không chỉ đến trễ, còn ở trước mặt tao anh hùng cứu mỹ nhân. ”

“Hử?” Bùi Ngạn nhướng mày, muốn hóng chuyện một chút, “Sao. ”

Lạc Tiêu rất thích ‘phá đám’ người khác, kể hết những chuyện xảy ra trong hành lang.  

Nghe xong, Bùi Ngạn cười như không cười mà nhìn Hạ Cảnh Tu, “Cái này không giống tác phong của Hạ tổng lắm nha, quen biết sao?

Không đợi Hạ Cảnh Tu lên tiếng, Lạc Tiêu liền giành giật nói: “Người kia gọi cậu ta là Hạ tổng, cậu ta liền giống như chuột gặp được mèo vậy, mày nói thử quen hay không.”

Bùi Ngạn “Ô” một tiếng, “Chuyện gì đang xảy ra vậy? ”

Hạ Cảnh Tu lườm hai người, “Rất rảnh? ”

Lạc Tiêu: “Ừ. ” Lạc Tiêu nhớ lại, bùi ngùi nói: “Nói thật, nếu không phải Hạ tổng quen với cô ta, tao còn định.”

Bùi Ngạn dùng loại ánh mắt ‘mày đang chê mày sống lâu quá hả’  nhìn Lạc Tiêu, phối hợp hỏi: “Đại mỹ nữ?”

Lạc Tiêu suy nghĩ một chút nói: “Không phải là đại mỹ nữ xinh đẹp rực rỡ, nhưng cũng không xấu. Khuôn mặt tròn nhỏ mắt to, làm tao có cảm giác thấy là muốn  thương yêu.”

Diện mạo của Bác Doanh rất dễ kích thích dục vọng bảo vệ của đàn ông.

“Mặc váy đen?”

Lạc Tiêu sửng sốt, “Sao mày biết?”

Lúc này Hạ Cảnh Tu cũng đem ánh mắt rơi vào trên người anh ta.

Bùi Ngạn dương mày, huyền bí nói: “Vừa mới gặp ở dưới lầu”

Lạc Tiêu gật gật đầu, không cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngược lại Hạ Cảnh Tu, nhìn chằm chằm anh ta, lúc này mới hời hợt di chuyển ánh mắt.

Nhìn anh như vậy, Bùi Ngạn cười mà không nói.

Ngồi lại trong phòng khoảng nửa tiếng, Hạ Cảnh Tu vì có việc nên đi trước.  

Vừa trở lại xe, điện thoại di động của anh liền rung lên.

Bùi Ngạn: [ Đừng nói anh em không đáng tin cậy. Tiết lộ cho mày một thông tin, tao vừa mới gặp được đại tiểu thư của Bác Hối ở dưới lầu, bộ dạng rất giống với ảnh cô gái trong ví tiền của mày. ]

Hạ Cảnh Tu nhìn chằm chằm thông tin kia rất lâu, sắc mặt trầm tĩnh nhìn mưa to ngoài cửa sổ mà trở về.

Anh vẫn biết Bác Doanh có một người anh trai, lúc trước, Bác Doanh thỉnh thoảng còn đem anh đi so sánh với anh trai của cô.

Phần lớn so sáng đều là hạ thấp anh trai cô để nâng anh lên.

Hạ Cảnh Tu nghe cô nói năng bậy bạ, cũng không vạch trần.

Nhưng anh thật sự không nghĩ cô sẽ là em gái của Bác Diên. Tất nhiên họ Bác thì hiếm, nhưng không đến nỗi là rất hiếm hoi.  

Đương nhiên chủ yếu hơn là, bác doanh thời cấp 3, thấy gia cảnh cũng không tệ, nhưng không đến mức là giàu có. Thỉnh thoảng, cô còn vì đem tiền đi mua tạp chí mà không ăn cơm, đến chỗ anh ăn chực.

Vì vậy, anh không bao giờ liên kết hai người này lại với nhau.

Nghĩ đến đây, Hạ Cảnh Tu hứng thú mỉm cười.

Đúng là tiểu lừa đảo.

……

Vừa tắm xong đi ra, Bác Doanh liền hắt hơi một cái.

Cô xoa xoa mũi, chạy vào phòng bếp pha một ly thuốc cảm cúm.

Uống xong, Bác Doanh kéo lê dép trở về phòng nghỉ ngơi.

Nằm xuống nhắm mắt lại, cô không hiểu sao lại nghĩ đến lúc gặp Hạ Cảnh Tu vào buổi tối. Bác Doanh dù sao vẫn thấy, Hạ Cảnh Tu đã thay đổi không ít.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hơn bảy năm một người thay đổi cũng chuyện thường.

Dù sao, cô cũng thay đổi rất nhiều.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại Bác Doanh rung lên, là Trì Lục gửi cho cô mấy bức ảnh, hỏi cô bộ quần áo nào đẹp hơn.

Bác Doanh chăm chú nhìn, toàn là quần áo cho nam, chắc là mua cho anh trai cô.

Cô chọn ra mấy tấm, đang định kết thúc thì bỗng nhiên nhớ tới áo sơ mi của Hạ Cảnh Tu bị mình hắt cà phê.  

Bác Doanh: [ Cái màu trắng này mình vừa mới gửi, cậu đừng mua để lại cho mình. ]  

Trì Lục: [ ? ]

Bác Doanh: [ Đền cho người khác. ]

Trì Lục: [ Người khác? ]

Bác Doanh: [ . ]

May mà Trì Lục biết được tâm tư của cô, không truy hỏi đến cùng, mà đồng ý nhường áo sơ mi kia cho cô.

Trưa hôm sau, Bác Doanh vừa cùng các đồng nghiệp ăn cơm trưa xong, liền nhận được quần áo.

Quần áo là Viên Viên tự đưa tới, nói là sợ cô sốt ruột.

Bác Doanh nghẹn lời, cô có gì mà phải sốt ruột.

Nhưng sau khi nhận được quần áo, Bác Doanh lại có chút đau đầu, làm thế nào để trả lại cho Hạ Cảnh Tu đây?

Hai người bây giờ cũng không có phương thức liên lạc, cô cũng không thể trực tiếp đến văn phòng để trả lại cho anh. Nếu đi qua đó thì không biết công ty sẽ đồn thế nào nữa.    

Bác Doanh nghĩ đến lúc tan ca, mới nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.

Cô có thể đưa quần áo cho trợ lý Hạ Cảnh Tu, nhờ trợ lý đưa cho anh.

Bác Doanh biết trợ lý ở bên cạnh ông chủ lớn này, rất biết giữ bí mật. Cô cũng không cần lo Kỳ Học Chân sẽ đi tiết lộ thông tin không chính xác ra ngoài.  

Nghĩ vậy, Bác Doanh đi tìm nick Wechat của Kỳ Học Chân trong nhóm công ty, rồi gửi lời mời thêm bạn bè

Ngay sau đó, lời mời đã được chấp nhận.  

Ánh mắt Bác Doanh sáng ngời, gửi một meme đáng yêu, giới thiệu bản thân.

Lúc này Kỳ Học Chân đang đứng bên cạnh bàn làm việc của Hạ Cảnh Tu, anh ta còn mấy văn kiện muốn Hạ Cảnh Tu ký.

Điện thoại rung lên, anh liền lấy ra xem.

Khi thấy được tin nhắn giới thiệu của Bác Doanh, trong con ngươi của Kỳ Học Chân có chút kinh ngạc.  

Mặc dù anh ta phản ứng không nhanh, nhưng người có thể làm được vị trí trợ lý này đều phải là người tinh khôn.  

Hai ngày nay, Kỳ Học Chân đại khái đã biết được chút bí mật của ông chủ, mà bí mật này có liên quan đến nhân viên mới được tuyển dụng bởi bộ phận pháp lý.

Nghĩ đến đây, Kỳ Học Chân nhanh chóng đồng ý thêm bạn với Bác Doanh.

Kỳ Học Chân: [ Bác tiểu thư, tìm tôi có việc gì sao? 】

Bác Doanh không ngờ Kỳ Học Chân sẽ thẳng thắn như thế, cô nghẹn ngào rồi cũng nói rõ ra ý đồ của mình.

Thấy tin nhắn của cô, Kỳ Học Chân ho một tiếng: “Hạ tổng.”  

Hạ Cảnh Tu đang xem văn kiện, thuận miệng nói: “Nói.”

Kỳ Học Chân không lên tiếng, giơ điện thoại di động đến trước mắt anh. Anh ta cảm thấy mình truyền đạt lại không tiện, vẫn là để cho Hạ Cảnh Tu tự xem sẽ tốt hơn

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Kỳ Học Chân quan sát thần sắc của Hạ Cảnh Tu, muốn kiểm chứng thử mình suy đoán có đúng hay không.

Quả nhiên sau vài giây, thanh âm của Hạ Cảnh Tu nặng nề nói: “Cho cô ấy lên đây.”

Kỳ Học Chân ngẩn ra, “Bây giờ?”

Hạ Cảnh Tu ngước mắt liếc mắt nhìn anh ta, hỏi ngược lại: “Không lẽ ngày mai?”

Kỳ Học Chân: “…….”

Lúc nhận được tin, thực ra Bác Doanh đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng Kỳ Học Chân giống như biết cô đang suy nghĩ gì, nói cho cô biết trợ lý trên lầu đều đã tan ca, giờ chỉ có anh ta và Hạ Cảnh Tu ở đây thôi.

Nhìn số tầng hiển thị trong thang máy, Bác Doanh hít thở sâu vài lần, mới gian nan bước đi.

“Bác tiểu thư.”

Kỳ Học Chân ở cửa thang máy chờ cô, mỉm cười nói: “Hạ tổng ở trong văn phòng, cô vẫn nên tự đem quần áo trả lại cho anh ấy đi.”

Cửa văn phòng Hạ Cảnh Tu mở rộng, để cho cô không có bất kỳ trở ngại nào mà bước vào.

Bác Doanh đứng tại chỗ nhìn xung quanh, đang chần chờ có cần gõ cửa hay không thì người ở bên trong đã ngẩng đầu lên trước.

Văn phòng tổng giám đốc rộng rãi, được hoàng hôn chiếu vào mà trở nên ấm áp sáng sủa. Hạ Cảnh Tu mặc âu phục giày da tựa vào lưng ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Ánh mắt kia, làm trong lòng Bác Doanh cảm thấy sợ.

Giằng co một lúc lâu, Bác Doanh cố lấy hết dũng khí để nói: “Hạ tổng, tôi tới đây để trả quần áo. ”

Cô tiến về phía trước vài bước, nhẹ nhàng nói: “Lần trước thật ngại quá, đã làm bẩn quần áo của anh.”

Tầm mắt Hạ Cảnh Tu dừng trên mặt cô, rồi lại dời xuống dừng ở cái túi trên tay cô.

Trong chốc lát, anh liền trả lời: “Hóa ra cô vẫn còn nhớ.”

Bác Doanh kinh ngạc nhìn anh.

Hạ Cảnh Tu giơ tay nới lỏng cà vạt, chậm rãi nói: “Cô là làm bẩn quần áo của tôi.”

Lời này quá đột ngột, làm trong đầu Bác Doanh phải xoay tròn vài vòng mới hiểu được, anh muốn ám chỉ là cô làm bẩn quần áo của anh, lúc trả lại thì trả cho Kỳ Học Chân mà không phải trực tiếp trả cho anh.

Sau khi hiểu được ý của anh, Bác Doanh nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào.

Đôi môi cô mấp máy, vang lên âm thanh: “Tôi nghĩ anh đang bận.”

“Quả thật.”

Nghênh đón ánh mắt của cô, Hạ Cảnh Tu nói một câu: “Nhưng thời gian để nhận lại một bộ quần áo, tôi vẫn có thể thu xếp được.”

Bác Doanh nghẹn lại.

Cô nhìn Hạ Cảnh Tu, cảm thấy anh rõ ràng đang cố ý.

Cô đấu tranh trong vài giây, đến gần bàn làm việc của anh đặt túi xuống.

“Hạ tổng, vậy tôi để quần áo ở đây.” Cô mím môi, “Lúc trước là do tôi lỗ mãng. ”

Hạ Cảnh Tu “Ừ” một tiếng, nhưng không đi đến chạm vào cái túi kia.

Bác Doanh nhất thời không đoán ra được tâm tư của anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có việc gì nữa thì tôi tan làm trước đây, Hạ tổng vất vả rồi.”

Nói xong, Hạ Cảnh Tu vẫn không có phản ứng.

Bác Doanh vụng trộm liếc nhìn anh, chậm rãi xoay người rời đi.

Nhìn thấy cửa văn phòng gần trong gang tấc, Bác Doanh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thêm hai bước nữa là cô sẽ đi ra ngoài.

Âm điệu lâu ngày không nghe kia đột nhiên vang lên.

“Bác Doanh.”

Khi Hạ Cảnh Tu gọi tên cô, giọng điệu rất bình thản, nhưng ở bên trong lại ấn ý sự lưu luyến không thể nói nên lời, khiến người nghe dễ dàng hiểu lầm, hiểu lầm rằng anh đang thâm tình gọi mình.  

Đương nhiên, Bác Doanh không có ảo tưởng như vậy vào giờ phút này.

Thân thể cô cứng đờ, quên mất nơi cần đi tiếp theo.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Bác Doanh nín thở, lúc thả lỏng lại ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc.

Hạ Cảnh Tu đã đến gần, đứng ở phía sau cô.

“Quay người lại.”

Giọng nói của người đàn ông vang lên.

Bác Doanh nhắm mắt quay đầu lại.

Cô ngước mắt lên, ngẩng mặt lên nhìn anh trước khi anh lên tiếng, mặt mày diu dàng nói: “Hạ Cảnh Tu, đã lâu không gặp nha. ”

Ngay lập tức, bầu không khí khó xử liền thay đổi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play