Từ lúc đi ra cửa hàng rồi ngồi trong xe, cả hai đều rất yên lặng.
Trì Lục nhìn người ngồi bên cạnh mà không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô. Trì Lục quan sát vẻ mặt đa dạng của cô, khóe môi nhếch lên.
Đột nhiên, Bác Doanh hối hận mà đập vào cửa sổ, tại sao lại kéo Trì Lục đi dạo phố? Không đi dạo phố thì đâu có gặp Hạ Cảnh Tu, cũng không xảy ra chuyện mất mặt như vậy.
Bác Doanh chỉ cần nhắm mắt lại, là sẽ nghĩ đến tình cảnh xấu hổ vừa rồi.
Sau khi Hạ Cảnh Tu lên tiếng đồng ý, anh còn khách sáo giơ tay ra trước mặt cô, Bác Doanh “đâm lao thì phải theo lao”, gắn gượng mà chạm vào lòng bàn tay của anh.
Bàn tay người đàn ông rất lớn, lòng bàn tay ấm áp, bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Chỉ trong chốc lát, Bác Doanh lại có xúc cảm lâu lắm không gặp.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau.
Cũng chẳng được coi là nắm tay đâu, đó là do Bác Doanh đơn phương nắm tay mà thôi. Cô nghe người khác nói nếu cùng người mình thích nắm tay nhau sẽ có cảm giác bị điện giật, nghe vậy cô liền muốn thử, thế nhưng Hạ Cảnh Tu rất bướng bỉnh, hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Cuối cùng, Bác Doanh nghĩ ra một cách, so tay với anh.
Thái độ Hạ Cảnh Tu đối với cô cũng hết cách
Bác Doanh quấn chặt lấy khiến anh không thể tránh được. Khi hai người so tay, cô nhân cơ hội đem năm ngón tay đan chặt vào lòng bàn tay anh.
Lúc đó là vào mùa đông, hai người đứng dưới ngọn đèn đường, mặc áo phao giống nhau, khuôn mặt cứng đờ, ngón tay cũng lạnh cóng, nhưng trong lúc đan tay vào nhau, Bác Doanh không chỉ cảm giác được nhịp tim của mình, mà còn cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay.
Lúc này, cô không phân biệt được là mồ hôi của mình hay của Hạ Cảnh Tu.
……
“Khụ khụ.” Trì Lục thấy mặt Bác Doanh càng ngày càng đỏ, nhịn không được lên tiếng, “Doanh Doanh, cậu đang nghĩ gì thế? ”
Bác Doanh thoát khỏi hồi ức quay đầu nhìn cô ấy, “Cậu nói xem mình còn có thể đổi ý không? ”
Trì Lục liếc cô một cái, vừa khởi động xe vừa nói: “Cậu thấy sao. ”
Bác Doanh trầm mặc, cô biết là không nên, nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời mà Trần Bội Nghi nói lúc cô không hiểu gì thì có thể tìm Hạ Cảnh Tu giúp đỡ, thì cô liền mua vé máy bay ngay trong đêm để chạy trốn
Trì Lục biết cô đang rối rắm điều gì, cười nhạo nói: “Cậu nghĩ nhiều thế làm gì, tuy hai người làm chung công ty, nhưng anh ta là ông chủ, nếu anh ta không muốn thì quanh năm cũng không gặp được mấy lần đâu. ”
Bác Doanh “Ừ” một tiếng, cũng có lý.
Trì Lục mỉm cười, đột nhiên nói: “Nhưng Hạ Cảnh Tu ——” Ánh mắt Trì Lục mỉm cười nhìn cô, kéo dài giọng, “Không những không xấu mà lại càng đẹp trai hơn nha. ”
Nghe nói như vậy, Bác Doanh có chút tự hào, cô dương dương tự đắc nói: “Đương nhiên rồi, cậu cũng không nhìn xem là ai là người nhìn trúng anh ta. ”
Trì Lục ý vị thâm trường nhìn cô.
Bác Doanh ngượng ngùng, sờ chóp mũi rồi mở miệng, “Mình nói lúc trước. ”
Nghe vậy, Trì Lục cười, “Bây giờ cậu còn nhìn trúng anh ta cũng không phải không được. ”
“……”
Bác Doanh nghẹn một tiếng, làm bộ thắt dây an toàn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thầm: “Như vậy vẫn không được. ”
Cô không còn là Bác Doanh của tuổi mười sáu thích một người thì liền nhiệt huyết theo đuổi người ta nữa.
Nghĩ vậy, lồng ngực Bác Doanh trở nên khó chịu.
–
Ngày đầu tiên đi làm, tám giờ rưỡi Bác Doanh đã gần đến công ty.
Cô thấy thời gian còn sớm, nên chậm rãi đi đến quán cà phê để mua một ly.
Bởi vì do Hạ Cảnh Tu mà nguyên một đêm cô ngủ không ngon nên lúc này hai mí mắt đang đánh nhau.
Uống vài ngụm cà phê, Bác Doanh thấy người ra vào tập đoàn Hạ thị nhiều rồi, lúc này mới cầm ly cà phê đi vào trong.
Cô là một nhân viên mới, nên cần phải đăng ký tại quầy lễ tân trước rồi mới đến bộ phận làm việc của mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, Phương Bác Dụ mà cô từng tán gẫu vào ngày phỏng vấn, cũng được tuyển dụng.
Khi đăng ký, Phương Bác Dụ xuất hiện bên cạnh cô.
“Cô Bác.”
Bác Doanh ghé mắt.
Phương Bác Dụ cười cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết thế nào cô cũng sẽ được tuyển dụng mà. ”
“………..” Bác Doanh sững sờ, mỉm cười nói: “Trùng hợp thật. ”
Phương Bác Dụ giơ tay về phía cô, chủ động nói: “Sau này chính là đồng nghiệp cùng nhau chiến đấu rồi, mong được chiếu cố nhiều hơn. ”
Bác Doanh lễ phép đáp lại.
Đăng ký xong, hai người đi đến thang máy.
Phương Bác Dụ nói tương đối nhiều, vừa đi vừa trao đổi với Bác Doanh, Bác Doanh nghe, thỉnh thoảng phụ họa thêm hai câu, hình ảnh nhìn qua rất hài hòa.
Từ quầy lễ tân đến thang máy, có một chỗ rẽ.
Khi hai người đi vào chỗ rẽ thì có phía ngược lại có người đến. Vì bất ngờ nên cô không kịp đề phòng, chân và tay Bác Doanh đều không thể điều khiển được.
……
Hiện trường im lặng vài giây, mọi người nghe thấy động tĩnh đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía này.
Kỳ Học Chân là người đầu tiên phản ứng lại, “Hạ tổng! ”
Bác Doanh lờ mờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn Hạ Cảnh Tu. Trên chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết của anh, có dấu vết cà phê của cô.
Cô nhìn chằm chằm trong vài giây, ánh mắt hạ xuống, nhìn thấy cà phê nhỏ giọt trên mặt đất. Trong hai giây này, Bác Doanh muốn tự sát ngay tại chỗ.
Cô nhắm mắt lại, thật lòng cảm thấy mình và công ty của Hạ Cảnh Tu có thể không hợp nhau.
“Hạ tổng.” Mí mắt Bác Doanh run rẩy, không dám nhìn vẻ mặt lúc này của anh, cô nhẹ giọng nói: “Tôi xin lỗi. ”
Hạ Cảnh Tu không để ý tới cô, mà nhìn về phía trợ lý: “Sững sờ cái gì? ”
Kỳ Học Chân sửng sốt, “Hử? ”
Hạ Cảnh Tu lạnh lùng nhìn anh ta một cái, “Còn không gọi dì vệ sinh tới dọn dẹp? ”
Kỳ Học Chân chợt phản ứng lại, vội vàng xoay người đi sai người gọi dì vệ sinh tới.
Sau khi thấy Kỳ Học Chân rời đi, Hạ Cảnh Tu nhìn người còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “Còn đứng đây làm cái gì? ”
Bác Doanh “Hả” một tiếng, không hiểu ý của anh.
Hạ Cảnh Tu giơ tay lên, nhìn đồng hồ, “Ngày đầu tiên đi làm mà muốn đến trễ sao? ”
“…………” Bác Doanh giật mình, nhìn anh: “Vậy quần áo của anh——”
Cô còn chưa nói xong đã bị Hạ Cảnh Tu ngắt lời.
“Phòng làm việc có cái mới.”
Nói xong, Hạ Cảnh Tu sải bước rời đi.
Bác Doanh nhìn bóng lưng anh biến mất, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Phương Bác Dụ còn ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, trấn an nói: “Đừng lo lắng, tôi thấy Hạ tổng không phải là người nhỏ mọn đâu. ”
Anh ta vỗ vai Bác Doanh, “Đi thôi, đến văn phòng trước. ”
Không còn cách nào khác.
Bác Doanh đi theo nói xin lỗi với dì vệ sinh, mới cùng Phương Bác Dụ vào thang máy.
–
Bởi vì một chuyện này xảy ra trong đại sảnh, cô đến bộ phận pháp lý còn chưa kịp giới thiệu thì mọi người đã biết cô rồi.
Bác Doanh cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, xấu hổ cười.
Nhìn bộ dáng thận trọng của cô, có người bật cười: “Bác Doanh phải không, không cần khẩn trương vậy đâu, công ty của chúng tôi rất dân chủ. ”
“Đúng đúng đúng, Hạ tổng là người rộng lượng, sẽ không so đo với cô đâu.”
Bác Doanh chột dạ gật đầu, “Thật ngại quá, chắc là tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho bộ phận chúng ta chứ?”
“Đương nhiên là không.” Để cho cô thoải mái một chút, có người nói đùa: “Bị đại mỹ nữ như cô làm đổ cà phê, nói không chừng Hạ tổng rất cam tâm tình nguyện đấy. ”
“………….”
Bác Doanh im lặng, nhớ lại chuyện lúc nãy, nhỏ giọng phản bác lại: “Tôi không cố ý làm đổ, chỉ là vô tình đụng phải thôi. ”
Quản lý Lữ xuất hiện, hòa giải: “Họ thích giỡn lắm, cô yên tâm. ”
Anh ta nhìn Bác Doanh với Phương Bác Dụ, chỉ chỉ nói: “Trước tiên thì đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Hai người lập tức đi theo.
Ngày đầu tiên đi làm thì thật sự không có chuyện gì quan trọng.
Lữ Tu Hiền giới thiệu đơn giản về tình hình bộ phận cho hai người, đồng thời sắp xếp thêm cho bọn họ hai vị tiền bối.
Tiền bối hướng dẫn Bác Doanh là một người đàn ông đeo kính, chừng ba mươi tuổi, có chút mập mạp, nhìn sơ qua rất thật thà.
“Xin chào, tôi là Tôn Hồng Ba, gọi anh Tôn là được.” Anh ta nhìn Bác Doanh, chỉ chỉ nói: “Trong khoảng thời gian mới vào công ty này, cô theo tôi để làm quen với tình hình nha.”
Bác Doanh cười, vui tươi nói: “Chào anh Tôn, chắc là em không cần tự giới thiệu chứ?”
Tôn Hồng Ba phối hợp nói: “Từ lâu đã nghe danh. ”
Bác Doanh: “………..”
Tôn Hồng Ba nhìn nụ cười cứng đờ trên mặt cô, an ủi, “Đừng để tâm đến chuyện đại sảnh, yên tâm đi, công việc mà đa dạng các loại tình huống, làm quen là được. ”
Bác Doanh gật gật đầu, nói đùa: “Em biết rồi ạ, nhưng em hy vọng những tình huống như này về sau sẽ ít gặp lại một chút.”
Tôn Hồng Ba hiểu rõ, nói cho cô biết chuyện nhân viên mới vào cần làm những gì, dặn dò cô và Phương Bác Dụ đến phòng nhân sự ở bên kia để nhận thẻ nhân viên.
Lúc nhận xong quay trờ về, Bác Doanh đã bắt đầu quen thuộc với cơ cấu công ty.
Người mới vào công ty, nói chung sẽ không bị sắp xếp quá nhiều việc, đầu tiên là phải làm quen với cơ cấu công ty, tìm hiểu các thành viên trong bộ phận, và tiến hành huấn luyện đề phòng các việc ngoài ý muốn
Cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp mở tài liệu thì nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô đã chủ động làm quen.
“Bùi Vân Mộng.”
Bác Doanh cười cười: “Chào cô.”
Tuổi của Bùi Vân Mộng và Bác Doanh gần bằng nhau, cô ấy vào công ty sớm hơn cô nửa năm.
Hai người đều không có tính cách quá trầm lặng, nên chỉ trong chốc lát đã thân thiết với nhau. Nói xong hai câu, hai người mới bắt đầu làm việc của mình.
Bác Doanh cầm quyển sổ tay nhân viên trong tay, vừa mở ra đã nhìn thấy ảnh của Hạ Cảnh Tu trước.
Ngón tay cô dừng lại, có chút chột dạ nhìn xung quanh.
Hiện tại mà nói, khi nhìn Hạ Cảnh Tu cô thật sự có hơi ngượng ngùng, ảnh chụp cũng vậy.
Bác Doanh thở dài, cũng không biết Hạ Cảnh Tu có ghi hận cô hay không. Hoặc là, có nhớ tới nhân vật như cô hay không.
–
Văn phòng tổng giám đốc, khi Kỳ Học Chân đi vào, Hạ Cảnh Tu đã rửa mặt lại rồi thay quần áo sạch sẽ.
Anh ta ngước mắt nhìn vẻ mặt ấm áp của người đàn ông, có chút mê hoặc.
Không phải ông chủ của anh bị nghiện sạch sẽ sao? Sao bị nhân viên làm đổ cà phê mà tâm trạng còn tốt hơn so với buổi sáng nữa.
Anh ta suy nghĩ một chút, nghĩ cũng không ra.
Kỳ Học Chân vẫn như thường lệ báo cáo lại công việc trong một ngày, Hạ Cảnh Tu vừa nghe vừa ký văn kiện đặt ở một bên.
Bỗng dưng, anh ngắt lời Kỳ Học Chân: “Buổi chiều có phải huấn luyện nhân viên mới không? ”
Kỳ Học Chân sửng sốt, cúi đầu nhìn chiếc máy tính bảng trong tay mình, “Đúng vậy, nhưng buổi chiều Hạ tổng có một cuộc họp, huấn luyện nhân viên đã sắp xếp cho Triệu tổng. ”
Hạ Cảnh Tu xoay bút trong tay, thản nhiên nói: “Bảo Triệu tổng chủ trì cuộc họp đi, tôi đi huấn luyện nhân viên mới. ”
“………”
Kỳ Học Chân ngây ngẩn cả người: “Hả?”
Hạ Cảnh Tu ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta, “Có vấn đề gì sao? ”
Kỳ Học Chân nghẹn họng, vội vàng đáp: “Không có gì ạ. ”
Chỉ là anh ta không biết sao vị này lại đột nhiên thay đổi, trước kia khi nhân viên mới huấn luyện, sếp cũng chẳng có hứng thú mà đi xem thử.
Báo cáo xong công việc, Kỳ Học Chân định đi ra ngoài.
Trước khi đi, anh ta đột nhiên nhớ tới bộ quần áo Hạ Cảnh Tu vừa thay ra , nói một câu: “Hạ tổng, tôi đem quần áo của anh ra ngoài nhé. ”
Hạ Cảnh Tu không thích người khác vào phòng làm việc của mình, bình thường nếu có gì đều là trợ lý Kỳ Học Chân thay mặt xử lý.
Quần áo bẩn cũng như vậy.
Vừa dứt lời, không đợi Kỳ Học Chân quay người, Hạ Cảnh Tu liền lên tiếng: “Quần áo gì? ”
Kỳ Học Chân kinh ngạc nhìn anh, “Quần áo vừa bị đổ cà phê. ”
“……….” Vẻ mặt Hạ Cảnh Tu hơi dừng lại, liếc anh ta một cái nói: “Không cần. ”
Kỳ Học Chân khó hiểu nhìn anh.
Hạ Cảnh Tu cũng không biết nghĩ cái gì mà khóe môi nhếch nhẹ lên, âm thanh nặng nề: “Để xuống trước đi, có người xử lý rồi. ”
“………..?”
Kỳ Học Chân trợn tròn mắt, muốn hỏi thêm hai câu nữa, nhưng bị Hạ Cảnh Tu lạnh lùng nhìn, liền không dám hỏi nữa.
Đi ra khỏi văn phòng, Kỳ Học Chân lại lần nữa cảm thấy ông chủ của mình có gì đó không đúng.
–
Buổi sáng, Bác Doanh đọc xong sổ tay nhân viên thì đi làm quen với các đồng nghiệp trong phòng.
Vào buổi chiều, bọn họ có buổi huấn luyện nhân viên mới trong vòng hai ngày.
Đợt tuyển dụng này của công ty, ngoại trừ Bác Doanh và Phương Bác Dụ của bộ phận pháp lý ra, các bộ phận khác cộng lại cũng có mười mấy người, nên buổi huấn luyện rất náo nhiệt.
Cho đến nay, Bác Doanh chỉ quen với Phương Bác Dụ, nên ngồi chung với anh ta.
Khi Hạ Cảnh Tu đến văn phòng huấn luyện, hai người đang thấp giọng trao đổi.
Bước chân anh dừng lại, ánh mắt dừng lại chỗ đó
Kỳ Học Chân nhìn thấy anh bất động nên nhìn lại.
“Hạ tổng?”
Âm thanh của anh ta vừa phát ra, mọi người ở bên trong đồng thời quay đầu lại đây.
Sau khi nhìn thấy Hạ Cảnh Tu ở cửa, lông mi Bác Doanh khẽ chớp. Anh mặc bộ âu phục tối màu, áo sơ mi từ màu trắng biến thành màu đen, nhìn vẫn lạnh lùng cấm dục như trước, nhưng so với buổi sáng lại có chút thần bí.
Bác Doanh nhìn rồi lia mắt sang chỗ khác.
Hồi cấp 3, cô cảm thấy Hạ Cảnh Tu mặc đồng phục rất đẹp, vừa sạch sẽ vừa có hương vị muốn quyến rũ người khác.
Hạ Cảnh Tu “Ừ” một tiếng, lúc này mới thu hồi ánh mắt, trực tiếp đi lên bục.
Mà tầm mắt rơi vào trên người anh, cũng không giảm bớt, các nhân viên mới dù nam hay nữ vẫn còn đang nhìn anh.
Kỳ Học Chân biết ông chủ mình có sức hút như vậy, nghiêm túc ho một tiếng, thu hút lại sự chú ý của mọi người.
Sau khi giới thiệu đơn giản, Hạ Cảnh Tu tiếp tục buổi huấn luyện. Điều anh muốn nói không nhiều lắm, chỉ có một vài thứ nền tảng.
Lúc đầu, mọi người rất chăm chú lắng nghe
Bác Doanh cũng vậy, nhưng cô không thể không thừa nhận, buổi huấn luyệ của công ty thật sự rất nhàm chán, nhàm chán đến mức cô bắt đầu muốn ngủ.
Sau khi liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Bác Doanh quyết định làm chút gì đó để hết buồn ngủ, cô không thể ngủ ở đây được. Nghĩ đi nghĩ lại, Bác Doanh chỉ có thể lấy quyển sổ ghi chép ra mà vẽ.
Phương Bác Dụ vô tình nhìn lướt qua, bật cười hỏi: “Cô đang làm gì vậy? ”
Bác Doanh dừng lại, giơ tay lên nói: “Tôi đang vẽ. ”
Phương Bác Dụ nhướng mày, “Cô từng học vẽ? ”
“Ừm.”
Phương Bác Dụ đoán thứ cô đang vẽ: “Cô vẽ con thỏ à?” ”
“………..?”
Bác Doanh quay đầu nhìn anh ta một cái: “Cáo rõ ràng.”
Phương Bác Dụ hơi nghẹn, nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống con cáo.
Hai người ở dưới thì thầm nói chuyện, đều rơi vào trong tầm mắt của người ở trên bục.
Đột nhiên, Bác Doanh cảm thấy có chút lạnh. Cô xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm: “Anh có thấy nhiệt độ điều hòa hơi thấp không?”
Phương Bác Dụ đang muốn trả lời, trên bục truyền đến thanh âm lạnh như băng: “Nhân viên bên trái hàng thứ năm. ”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ.
Bác Doanh tiếp nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng, nghiêng đầu nhìn về phía Phương Bác Dụ.
Phương Bác Dụ sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy.
“Hạ tổng.”
Vẻ mặt Hạ Cảnh Tu nhạt nhẽo liếc anh ta một cái, “Tôi nói đến đâu rồi? ”
Phương Bác Dụ: “? ”
Đột nhiên, cảm giác sợ hãi khi đi học bị giáo viên bắt lại ập đến. Anh ta đưa mắt nhìn Bác Doanh cầu cứu.
Bác Doanh chớp chớp mắt, ngước nhìn người đàn ông ở trên bục.
Nhìn con ngươi đen nhánh của anh ta một lát nhau, Bác Doanh chột dạ rũ mắt xuống, âm thầm lắc đầu.
Cô không biết Hạ Cảnh Tu vừa mới nói cái gì, cô chỉ biết Hạ Cảnh Tu hình như…….đang tức giận? Giống như con cáo trên bức tranh của cô vậy, hung thần ác sát.