Bác Doanh đã quên mình ra khỏi công ty như thế nào, làm sao mà về nhà được.
Vừa đến nhà, cô không chú ý đến ánh mắt Trì Lục, trực tiếp trở về phòng. Cô vùi mình vào trong chăn, hối hận nắm lấy mái tóc dài của mình.
Đúng là điên rồi, một ngày mà tình cờ gặp Hạ Cảnh Tu đến hai lần, còn là dưới tình huống mình bị yếu thế nữa.
Bác Doanh ở trong phòng phát tiết một hồi, mới tĩnh tâm suy nghĩ lại những thăng trầm trong ngày
Mười phút sau, Bác Doanh đưa ra một kết luận, đó là cô phải nộp CV lại lần nữa.
Nghĩ đến đây, Bác Doanh yếu ớt thở dài.
Trì Lục đứng ở cửa nhìn cô một lát, nhịn không được mà cười, “Sao vừa về nhà là thở dài rồi, phỏng vấn không thuận lợi sao?”
Bác Doanh tủi thân, “Ừm, mình lại phải tìm công ty mới rồi. ”
Trong chuyện tìm việc làm thì yêu cầu của cô rất cao, người khác tìm việc là các phương diện khác không khó khăn lắm là được, nhưng Bác Doanh thì không. Ngoại trừ điều kiện tốt, còn phải có cảm giác, xem mình có thiện cảm tốt đối với công ty này hay không.
Advertisement
Trì Lục: “………..”
Trì Lục đang muốn an ủi Bác Doanh, thì tiếng chuông điện thoại của Bác Doanh vang lên.
Hai người liếc nhau một cái, Bác Doanh uể oải bắt máy, thuận tiện mở luôn loa ngoài.
Sau khi đối phương hỏi qua thân phận của cô liền đi thẳng vào chủ đề, “Cô Bác chúc mừng cô, cô đã được trúng tuyển vào công ty chúng tôi………”
Đối phương nói gì tiếp theo, Bác Doanh cũng không nghe được, cô chỉ biết, cô đã trúng tuyển vào công ty của Hạ Cảnh Tu.
Cúp điện thoại, vẻ mặt Bác Doanh ngơ ngác nhìn Trì Lục.
Trì Lục đi đến ngồi xuống giường cô, “Trúng tuyển rồi sao vẻ mặt vẫn như vậy hả? ”
Bác Doanh liếc cô một cái, muốn nói lại thôi, “Cậu không hiểu đâu. ”
Nghe vậy, Trì Lục nhướng mày, “Cậu không nói thì sao tớ hiểu được. ”
“………….”
Bác Doanh suy nghĩ, cuối cùng cũng không nhịn được. Cô là người không thể che giấu được bí mật nào hết, cô rất thích chia sẻ mọi thứ với bạn bè cúa mình.
Trừ khi nếu câu chuyện nói ra sẽ khiến tất cả mọi người khó chịu thì cô mới giấu đi.
Trì Lục nhìn cô, “Còn chưa biết nói từ đâu sao?”
“…………..Không phải.” Bác Doanh thay đổi tư thế nằm, ánh mắt nhìn lên trần nhà, “Cậu còn nhớ Hạ Cảnh Tu không? ”
Trì Lục sửng sốt, cố gắng nhớ lại, “Là học bá mà cậu theo đuổi 2 năm vẫn chưa theo đuổi được?”
Bác Doanh nghẹn họng.
Cô liếc nhìn Trì Lục, hùng hồn nói: “Mình không phải là chưa theo đuổi được mà là mình chưa thật sự nghiêm túc thôi!”
Nghe vậy, Trì Lục bắt đầu cười, “Ừm, không nghiêm túc thật, mà lúc nào cũng mua đồ ăn sáng, đưa tới gần 100 chai nước đúng không?”
Bác Doanh: “…………”
Cảm thấy trong lời nói của Trì Lục có sự trêu chọc, cô tức giận trừng mắt nhìn Trì Lục, “Rốt cuộc cậu đứng về phía mình hay phía anh ta.”
Advertisement
Trì Lục tỏ vẻ khiến cho Trì Doanh sốt ruột, “Cậu đoán thử. ”
Bác Doanh không nói lời nào nữa.
Trì Lục dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô, “Sau đó thì sao, hôm nay cậu gặp phải anh ta? ”
“Ừ.” Bác Doanh không nhăn nhó nữa, kể hết những chuyện đã xảy ra trong nửa ngày hôm nay.
Trì Lục nghe xong cười một tiếng.
“Các cậu vẫn còn có duyên phận nha.”
Bác Doanh bĩu môi, “Này mà là duyên phận gì chứ.”
Chẳng qua là xui xẻo thôi.
Trì Lục thấy cô như vậy, không vội vạch trần cô.
Trì Lục khuyên cô vài câu, rồi đổi đề tài, “Đói chưa, tối nay chúng ta đi ăn lẩu.”
“………..” Bác Doanh nhìn Trì Lục, “Cậu không giúp mình giải quyết vấn đề hả?”
Trì Lục sửng sốt, hiểu được ý Bác Doanh muốn nói là điều bất trắc,”Không lẽ anh ta là sếp của cậu thì cậu định từ bỏ luôn cơ hội tốt như vậy à?”
“…………”
Bác Doanh cũng từng suy nghĩ như vậy, nhưng không mãnh liệt.
“Có một chút.” Cô thành thật mà nói: “Mình sợ lúc gặp phải thì dễ lúng túng lắm.”
Tuy Hạ Cảnh Tu không nhớ ra cô, nhưng chuyện giữa hai bọn họ cô vẫn nhớ rất rõ.
Trì Lục lắc đầu, dùng thân phận ‘người từng trải’ khuyên nhủ: “Không cần thiết. Cơ hội ngàn năm có một, huống chi đây là một trong ngàn công ty cậu chọn ra đấy.”
Bác Doanh “Ừ” một tiếng, biết lời nói của Trì Lục rất có lý
Cô buồn bực thở dài, “Để mình suy nghĩ thêm lát nữa đi. ”
Trì Lục gật đầu, “Vậy có ăn lẩu không? ”
“…………..”
Bác Doanh và Trì Lục nhìn nhau trong ba giây, nhanh nhẹn đứng dậy, “Ăn chứ. ”
–
Ăn lẩu xong, Bác Doanh kéo Trì Lục đi dạo phố.
Trong lúc ăn cơm, chuyện cô có đi làm hay không, cũng rõ ràng rồi. Có ngốc mới từ bỏ cơ hội tốt như vậy.
Về phần Hạ Cảnh Tu, anh ta cũng không nhớ mình, thì sao cô còn phải coi trọng anh ta chứ.
Nghĩ như vậy, Bác Doanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhưng Bác Doanh không ngờ tới lúc đi dạo cũng có thể gặp được Hạ Cảnh Tu.
Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ ngoài cửa bước vào, cô ngẩn người. Cô với Hạ Cảnh Tu rốt cuộc là nghiệt duyên gì vậy, một ngày có thể gặp nhau đến ba lần.
Trì Lục chẳng có ấn tượng gì với khuôn mặt của Hạ Cảnh Tu, nhìn thoáng qua một cái rồi tiếp tục xem quần áo cho cô.
“Doanh Doanh.” Trì Lục xem một hồi, chọn được rất nhiều bộ phù hợp với cô, “Cậu đi thử mấy bộ này đi.”
Tay Bác Doanh chùng xuống, lúc này mới hoàn hồn, “Nhiều như vậy? ”
“Không nhiều.”
Trì Lục nói, “Nơi cậu đi làm dù sao hồi cấp 3 cũng là bạn –“
Cô còn chưa dứt lời, đã bị Bác Doanh cắt ngang: “Được rồi, mình biết bây giờ mình đi thử, cậu đi chọn tiếp cho tớ nha.”
Trì Lục còn chưa kịp phản ứng, Bác Doanh đã ôm đống quần áo đi vào phòng thử đồ.
Trì Lục nhướng mày, dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không để tâm quá.
Một bên, trước khi vào cửa hàng Hạ Cảnh Tu đã nhìn thấy cô.
Anh rũ mắt nhìn bóng lưng cô giống như chim sợ cành cong mà chạy trốn, lông mày khẽ nhíu lại, khóe môi có chút cong lên.
Trần Bội Nghi đi vào chung với anh cũng không chú ý tới sự khác thường của con trai mình, bà nhìn xung quanh một chút, phát hiện quần áo trong cửa hàng này đều là phong cách trẻ trung, không thích hợp với bà.
“Hạ Cảnh Tu.” Trần Bội Nghi chưa kiên nhẫn nhìn thử mà trực tiếp nói: “Đi thôi, ở đây không có đồ mẹ muốn. ”
Hạ Cảnh Tu ngừng lại, nhìn một vòng nói: “Không phải lần trước mẹ nói muốn mua quần áo cho Trần Linh sao?”
Trần Linh là em họ của Hạ Cảnh Tu.
Trần Bội Nghi sửng sốt, “Mẹ nói khi nào chứ? ”
Hạ Cảnh Tu ngồi xuống một bên, nghiêm trang nói: “Là mẹ nói lần trước lúc em ấy thi kỳ thi hằng tháng đứng thứ 5.”
“………….?”
Trần Bội Nghi nhìn mặt con trai mình khẳng định như vậy, không khỏi hoài nghi ký ức của mình.
Bà nghiêm túc suy nghĩ lại, hình như là có chuyện như vậy.
“Nhưng không phải con muốn trở về để họp sao, có thời gian đợi mẹ chọn quần áo cho Linh Linh sao?”
Hai mẹ con khó khăn lắm mới đi ăn cơm cùng nhau, ăn cơm xong Trần Bội Nghi muốn đi shopping, Hạ Cảnh Tu nói chỉ có thể đi với bà nửa tiếng, buổi tối anh còn có công việc.
Hạ Cảnh Tu “Ừ” một tiếng, “Buổi họp có thể hoãn lại, để con đi với mẹ.”
Trần Bội Nghi nhướng mày kinh ngạc.
Không đợi Trần Bội Nghi hỏi, Hạ Cảnh Tu nhìn về phía tủ có nhân viên đang chờ một bên, “Phiền cô giới thiệu một chút. ”
Nhân viên mỉm cười nói: “Được, mời qua bên này. ”
“…………”
–
Trong phòng thử quần áo, Bác Doanh đang trong giai đoạn các thiên nhân đánh nhau.
*Thiên nhân ở các cõi Dục, Sắc và Vô sắc, khi tuổi thọ sắp hết thì 5 tướng xuất hiện.
Cô thay xong váy mới nhưng không có can đảm để ra ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, Trì Lục gọi một tiếng: “Doanh Doanh, cậu còn chưa thay xong hả?”
Bác Doanh không còn cách nào khác, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đi ra.
Bộ đồ cô thử đầu tiên là một chiếc đầm dài có thắt lưng rất bó sát, nhìn từ phía trước , cổ áo rất cao, chỉ lộ ra bờ vai thẳng xinh đẹp của cô. Nhưng nhìn một bên thì “lưng bướm” nhìn thất rất rõ không sót một chỗ nào.
*Lưng bướm là khi lưng của chúng ta không có thịt thừa, hai xương bả vai nhô ra, sau lưng tạo thành hình dạng của cánh bướm, vì vậy được gọi là “lưng bướm”, xương bả vai cũng được gọi là “xương bướm”.
Chiếc đầm này được thiết kế rất cẩn thận.
Ánh đèn trong cửa hàng sáng trưng, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô.
Bác Doanh từ nhỏ đến lớn đều được người khác ưa thích, khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn, đôi mắt to và trong sáng, lúc cười lên nhìn vô cùng đẹp mắt, vô cùng có cảm giác của thiếu nữ, làm cho người khác đặc biệt cảm thấy thoải mái.
Ánh mắt Hạ Cảnh Tu dừng lại trên người cô vài giây, sau đó ánh mắt lại dừng trên mặt cô.
Anh nhìn chằm chằm một hồi, sau khi thấy tai cô đỏ bừng xấu hổ, mới không nhìn nữa.
“Rất đẹp nha.” Trì Lục nhìn một chút, “Lấy cái này đi. ”
Bác Doanh cảm nhận được ánh mắt cách đó không xa, không tự nhiên kéo góc váy, “Không được đâu, cái này không hợp để mặc đi làm, quá hở hang rồi. ”
Trì Lục liếc mắt nhìn cô một cái, “Chỉ lộ cái lưng, nếu cậu thấy hở quá thì mặc vào cuối tuần. ”
Bác Doanh: “………”
Trong việc mua quần áo, cô không nói gì với tư cách làm người mẫu của Trì Lục. Dù sao, ánh mắt phối đồ của Trì Lục rất tốt.
Cô “Ồ” một tiếng, “Vậy được. ”
Trì Lục nói: “Cậu vào thử tiếp mấy cái khác đi.”
Bác Doanh giãy dụa hai giây, nhìn Trì Lục: “Không thử nữa đâu, mua một cái này là được rồi. ”
“Vậy sao được.” Trì Lục không chút suy nghĩ: “Mua nhiều hơn chút, chúng ta không thiếu tiền.” ”
“…………”
Bác Doanh không lay chuyển được Trì Lục, mặt xám xịt đi vào phòng thử đồ.
Liên tiếp thử thêm vài bộ, cũng không tệ lắm
Mặc bộ quần áo cuối cùng đi ra ngoài, Trì Lục lại không có thời gian đánh giá. Chỉ trong chốc lát, cô ấy đã đưa ra chủ ý giúp mẹ Hạ Cảnh Tu
Bác Doanh nhìn thoáng qua, không dám lên quấy rầy.
Đột nhiên, Trần Bội Nghi chú ý tới cô.
“Cô Bác thử xong rồi.” Bà khen ngợi: “Bộ đồ này rất đẹp, thích hợp để đi làm. ”
Nghe được những lời này, trái tim Bác Doanh căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Hạ Cảnh Tu.
Hạ Cảnh Tu cúi đầu nhìn điện thoại di động, vẫn chưa nhìn cô.
Đột nhiên, hình như anh chú ý đến thứ gì đó, mà ngước mắt nhìn cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong con ngươi của anh vẫn xa lạ như trước.
Bác Doanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút chua xót.
Cô mím môi, mỉm cười nói: “Cảm ơn dì ạ.” ”
Trần Bội Nghi quen thuộc nói: “Tôi vừa mới nhận ra cô Trì, không ngờ lại trùng hợp như vậy. ”
Trước đây cô ở nước ngoài xem show diễn Của Trì Lục, nhưng người mẫu catwalk trang điểm đều rất đậm, lần đầu tiên không nhận ra là chuyện bình thường.
Sau khi nhận ra Trì Lục, Trần Bội Nghi liền có ý muốn nhờ Trì Lục.
Bà nhờ Trì Lục chọn giúp mình vài bộ quần áo phù hợp với Trần Linh, thậm chí còn muốn Trì Lục chọn cho bà vài bộ.
Bà biết ánh mắt phối đồ của người mẫu rất tốt.
Trì Lục nở nụ cười, nhìn về phía Bác Doanh: “Bộ này không tệ nha, thứ hai cậu đi làm thì mặc cái này đi. ”
“……… Ừm. “Bác Doanh yếu ớt đồng ý.
Ba người phụ nữ cùng nhau nói chuyệnvài câu, trong chốc lát đã thân thiết rồi.
Trần Bội Nghi rất thích các cô gái trẻ tuổi, huống chi bà cảm thấy Bác Doanh có chút quen mắt, tự nhiên bà cũng có hảo cảm với khuôn mặt của cô.
Cô nhìn Bác Doanh, trực tiếp hỏi: “Cô Bác, nhìn cháu nhỏ tuổi thế đã tốt nghiệp đại học hay chưa? ”
Bác Doanh cong môi dưới, thành thật nói: “Dạ cháu là nghiên cứu sinh khoa luật đã tốt nghiệp rồi ạ. ”
Trần Bội Nghi kinh ngạc, nhìn khuôn mặt có một không hai của cô, hoàn toàn không tưởng tượng ra rằng cô học luật.
Bà gật đầu, khen ngợi: “Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, cháu đang đi làm ở văn phòng luật sư sao? ”
Bác Doanh: “Không phải ạ. “Cô hơi khó xử, ” Cháu vẫn chưa đi làm. ”
Trần Bội Nghi: “Cháu vẫn đang tìm việc? ”
Trì Lục cười nói: “Hôm nay cô ấy vừa tìm được, tuần sau mới bắt đầu đi làm ạ. ”
Nghe vậy, Trần Bội Nghi ôn hòa cười: “Dì chúc mừng con trước nha, công ty nào mà may mắn có thể tuyển được một cô gái xinh đẹp như vậy. ”
Sắc mặt Bác Doanh cứng đờ, môi mấp máy.
Trì Lục không chú ý đến vẻ mặt của cô, nói tiếp, “Tập đoàn Hạ Thị, dì hẳn là đã từng nghe tên rồi.”
“………..”
Lời vừa nói ra, hạt bụi trong không khí dường như đều ngưng lại..
Vài giây sau, Trần Bội Nghi chợt nở nụ cười: “Trùng hợp thật nha. ”
Trì Lục: “Hả? ”
Trần Bội Nghi nhìn chằm chằm Bác Doanh một chút, càng cảm thấy quen mắt.
Bỗng dưng, trong đầu bà hiện lên một đoạn phim mơ hồ. Một lúc sau, nụ cười trong mắt bà càng sâu hơn, giải thích: “Con trai dì cũng làm việc ở đó.” ”
Trì Lục mơ mơ hồ hồ cảm giác được điều gì đó.
Trì Lục nhìn vẻ mặt chột dạ của Bác Doanh, theo bản năng nhìn lại người đàn ông mà cô vẫn bỏ qua trước đó.
Quả nhiên, một giây sau Trần Bội Nghi liền lên tiếng. Bà nhìn người cách đó không xa mà gọi: “Cảnh Tu. ”
Hạ Cảnh Tu giương mắt lên.
Trần Bội Nghi nhìn anh, ý vị thâm trường nói: “Con và cô Bác rất có duyên đấy, nếu sau này ở công ty cô ấy có gì không hiểu, thì con quan tâm cô ấy nhiều chút được không? ”
Hạ Cảnh Tu dừng một chút, đứng dậy đến gần.
Anh dừng lại chỗ có thể thấy rõ mọi vẻ mặt của Bác Doanh, khẽ đáp: “Dạ được. ”