Túc Bảo lặng lẽ thu bức tranh trong tay lại. Ông Tô đè nén lửa giận xuống, răn dạy:

- Hàm Hàm, em gái tặng quà cho con là muốn làm bạn với con mà con lại đẩy người là không đúng rồi.

Ông nhìn về phía con búp bê rơi vỡ trên đất, không khỏi nhíu mày. Đứa con này của thằng hai rất yếu ớt, mỗi lần nói một câu hơi nặng lời với nó là nó khóc rống lên.

Quả nhiên nước mắt của Hàm Hàm rơi xuống ngay tức thì, dậm chân hét lớn:

- Con không muốn!

Túc Bảo lấy can đảm đưa bức tranh cho Hàm Hàm, nói:

- Chị ơi, chị đừng khóc, đây là quà Túc Bảo tặng chị...

Hàm Hàm nhìn bức tranh trong tay bé con, đẩy bé con ra quát:

- Ai muốn thứ đồ rách nát này của mày, mày cút đi!

Vợ của Tô Tử Lâm là Vi Uyển nghe thấy tiếng động thì đi lên, vội vàng nói:

- Hàm Hàm con không được nổi nóng!

Nói xong lại quay sang ông Tô:

- Ba, Hàm Hàm còn nhỏ...

Ông Tô khiển trách: 

- Còn nhỏ thì phải dạy dỗ, vấn đề này ba không phải chỉ mới nói một lần. Mấy đứa dạy con như thế nào? Tuổi còn nhỏ mà đã ngang ngược như vậy, sau này trưởng thành tồn tại ngoài xã hội kiểu gì?

Vi Uyển cúi đầu, thưa: 

- Con biết rồi ba.

Ông Tô tức giận nắm tay Túc Bảo rời đi.

Hàm Hàm thấy ông nội không để ý tới nó mà xoay người đi thẳng thì càng khóc to hơn, sau khi chạy vào phòng thì gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất. Đáy lòng Vi Uyển cảm thấy vô cùng khó chịu, cho rằng ông cụ nói chuyện nặng lời quá rồi. #tytnovel.com# 

Con của cô ta tự cô ta sẽ dạy dỗ, người khác lấy tư cách gì mà khoa tay múa chân?

Cho dù đó có là ông nội của nó thì cũng không được.

Mặc dù ông Tô và bà Tô khá hiểu lý lẽ, rất tôn trọng cô ta và gần như sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà cô ta. Nhưng bình thường cô ta cũng rất hiếu thuận với bọn họ mà, bưng trà rót nước, ngày lễ ngày tết tốn công suy nghĩ mua quà gì cho họ, chắc không có cô con dâu nào tốt hơn cô ta đâu nhỉ?

Chỉ là cô ta giữ vững lối suy nghĩ về vấn đề con cái này, nuôi con trai nghèo, nuôi con gái giàu, quan niệm này của cô ta thì có gì sai chứ?

Hàm Hàm là thiên kim nhỏ của nhà họ Tô, cho dù sau này không đi làm kiếm tiền cũng có thể sống rất tốt. Mới có bao lớn sao phải nghĩ làm sao để tồn tại trong xã hội, lẽ nào có điều kiện thì không thể sống vui vẻ một chút sao?

Vi Uyển bước vào phòng, ôn tồn dỗ dành Hàm Hàm:

- Được rồi, cục cưng Hàm Hàm ngoan không khóc nữa...

Hàm Hàm khóc càng dữ dội hơn:

- Con không! Con không muốn!

Vi Uyển:

- Được rồi, được rồi…

Bản chuyển ngữ “Phúc bảo ba tuổi rưỡi được tám người cậu cưng chiều" mà bạn đang đọc thuộc quyền sở hữu của nhóm dịch autumnnolove được đăng tải duy nhất và miễn phí trên ứng dụng t-y-t, user nền tảng thu phí vui lòng không thu phí trên bản dịch của nhóm mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ông Tô và Túc Bảo về phòng của cô bé, con vẹt nhìn thấy Túc Bảo về phòng thì vỗ cánh phành phạch muốn bay tới nhưng lại bị xích chân kéo lại.

Túc Bảo bèn an ủi:

- Tiểu Ngũ ngoan nhé, chờ cậu làm phòng cho cậu xong thì tớ sẽ thả cậu ra.

Bởi vì phòng của Túc Bảo đã được trang trí xong khi bé nằm viện rồi, mà các cậu không biết bé con có một chú vẹt. Căn phòng không được bày biện riêng biệt, có rất nhiều thứ nguy hiểm đối với chú vẹt. Ví dụ Tiểu Ngũ đã quen với cuộc sống ngoài tự nhiên, nếu thả rông trong phòng sẽ đụng phải thủy tinh. Vậy nên tạm thời Tiểu Ngũ sẽ bị buộc ở trong phòng Túc Bảo, chờ khi nào có thích ứng rồi lại thả ra sau.

Ông Tô nhìn thấy cục bột nhỏ thấp giọng an ủi vẹt thì đau lòng không thôi. Chắn chắn bé con rất buồn.

- Túc Bảo, bình thường chị đều như vậy, tính cách không được tốt cho lắm, con đừng buồn...

Không ngờ được Túc Bảo lại cười:

- Không sao đâu ông ngoại.

Nhìn thấy biểu cảm phức tạp của ông ngoại, Túc Bảo an ủi ngược lại:

- Thật sự là không sao đâu ông ngoại, Túc Bảo cũng không thích đưa đồ của mình cho người khác.

Túc Bảo không biết tại sao người lớn cứ nhất quyết bắt con của mình phải nhường nhau, có lẽ người lớn nghĩ như vậy là lịch sự nhưng con của họ lại không nghĩ như vậy. Đồ của mình chính là của mình, tại sao phải vì thể hiện lịch sự đưa đồ mà mình thích cho người khác chứ?

Ông Tô sửng sốt.

Túc Bảo còn nhỏ như vậy, nhưng dường như cái gì bé con cũng hiểu...

Trong lòng ông Tô càng chua xót hơn, vẻ mặt dịu dàng xoa xoa đầu bé rồi nói:

- Túc Bảo, những bức tranh này đều do con vẽ sao?

Nhắc đến tranh vẽ thì khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo trở nên chuyên chú ngay lập tức, bé gật đầu nói:

- Dạ, Túc Bảo thích vẽ, trước đây lúc ở nhà ba, Túc Bảo vẽ rất nhiều bức tranh.

Nhưng rất nhiều tranh đều bị dì xé mất rồi, còn một ít bé giấu ở trong sách mà lúc đi bé quên cầm về...

Ông Tô chỉ vào một bức tranh trong đó, hỏi:

- Đây là cái gì?

Túc Bảo hóa thân thành người hướng dẫn nhỏ, bé vui vẻ giới thiệu:

- Đây là hai bạn nhỏ đi chơi ở trong khu rừng kì lạ.

- Ông ngoại, ông ngoại nhìn này, ở đây có một dây leo hoa! Đây là dây chuyền do nàng Xuân làm.

- Lúc bác đá rơi từ trên núi xuống đã vỡ thành hai mảnh nhưng trong vết nứt lại mọc ra cỏ may mắn, nên gọi là bác may mắn.

- Ông ngoại nhìn này, đây là chị hoa, chị ấy đang hất cằm lên nói “hừ, bọn họ đều không đẹp bằng ta”, chị ấy là một chị hoa rất kiêu ngạo!

Theo lời Túc Bảo giới thiệu, Tiểu Ngũ cũng dần im lặng. Thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn bức tranh của Túc Bảo. Ông Tô rất đỗi ngạc nhiên, ông phát hiện bản thân giống như đã lạc vào trong thế giới hoạt hình của Hayao Miyazaki.

Tranh của Túc Bảo mang màu sắc tươi mới, một bông hoa, một hòn đá cũng có sinh mạng của chúng, nhìn bức tranh thôi trái tim không khỏi bình tĩnh lại. Vừa ấm áp vừa chữa lành...

Ông không nhịn được mà chụp lại hết tất cả những bức tranh của Túc Bảo, nghĩ ngợi rồi ông gửi cho một người bạn già. Người bạn già kia của ông là nhân vật cấp bậc “bậc thầy" trong lĩnh vực hội họa, ông Tô nghĩ Túc Bảo thích vẽ tranh, xem xem liệu có thể lọt vào mắt xanh của đối phương hay không, để đối phương nhận Túc Bảo là học trò nhỏ. - chuyển ngữ bởi Thạc An của autumnnolove

Khi hai ông cháu nhà họ Tô đang vui vẻ ngắm tác phẩm hội họa không biết chán thì ở dưới tầng có tiếng động truyền đến, người ở đi lên nói:

- Ông chủ, bà chủ về rồi.

Ông Tô nắm lấy tay Túc Bảo nói:

- Đi thôi bà ngoại về rồi.

Ở dưới tầng Tô Tử Lâm đẩy xe lăn, bà Tô ngồi trên xe lăn giọng nói run run nói:

- Túc Bảo đâu...?

Nói xong bà ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bé gái mềm mại trắng nõn được ông Tô dắt tay đi từ trên tầng xuống. Trong nháy mắt bà Tô như bị ai đó bóp lấy cổ, bà không thốt lên được gì cả. Chỉ có đôi mắt rưng rưng nước mắt không kìm nổi mà lặng lẽ rơi xuống.

Đây là con của Ngọc Nhi...

Trông đứa bé giống hệt với Ngọc Nhi khi còn bé...

Nhưng Ngọc Nhi của bà mãi mãi không về nữa rồi.

- Túc Bảo… - Bà Tô thốt lên. 

Túc Bảo thoát khỏi tay ông Tô, bé chạy đến trước mặt bà Tô gọi:

- Bà ngoại!

Bé chần chừ một chút rồi duỗi bàn tay nhỏ ra, vững vàng nắm lấy bàn tay của bà Tô.

Túc Bảo đã đồng ý với mẹ rồi, bé đồng ý với mẹ sẽ ngoan ngoãn chăm sóc và hiếu thuận với bà ngoại. Vậy nên chắc chắn sẽ bé làm tốt!

Bà Tô nghe thấy tiếng gọi "bà ngoại" thì khóc không thành tiếng rồi ôm Túc Bảo vào lòng!

- Túc Bảo, bé Túc Bảo của bà ngoại!

Bà lão khóc rất thương tâm, Túc Bảo không biết phải làm sao để an ủi bà ngoại, chỉ biết duỗi tay ra vỗ nhẹ lên lưng bà cụ, nói:

- Không khóc, không khóc nha, bà ngoại ngoan, bà đừng khóc nữa!

Trên tầng.

Vi Uyển vừa dỗ vừa trêu chọc, khó khăn lắm mới dỗ được Hàm Hàm ra ngoài nhưng lại nhìn thấy bà Tô và Túc Bảo đang ôm nhau.

Ông Tô nhẹ giọng nói:

- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.

Tô Tử Lâm im lặng bận trước bận sau, hết lấy giấy ăn lại đi bưng nước. Hàm Hàm ôm lấy con búp bê lại tức giận tiếp.

Vì sao bà nội của nó lại trở thành bà ngoại của cái đồ đáng ghét kia?

Đồ đáng ghét ấy cướp đồ chơi của nó giờ còn cướp cả ông bà nội của nó nữa.

Hàm Hàm tức giận rồi thì quay đầu chạy lên tầng, kết quả lúc chạy qua phòng của Túc Bảo bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu cạc cạc.

- Nghèo haha, dạ xoa xoa! Harry Potter cưỡi chổi cạc cạc cạc!

Nhất thời Hàm Hàm liền bị hấp dẫn sự chú ý, nó đẩy cửa phòng Túc Bảo ra, kết quả chỉ nhìn thấy một con chim xanh biếc đang đứng trên một cái giá, hai mắt nó sáng lên lập tức chạy tọt vào phòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play