Trang viên nhà họ Tô có diện tích là 8.000 mét vuông, là một trong những trang viên biệt thự có quy mô diện tích lớn nhất. Tám người con trai của nhà họ Tô mỗi người đều có sự nghiệp riêng của mình, nhưng cũng không ra ở riêng. So với rất nhiều gia đình hào môn thượng lưu thì nhà họ Tô là trường hợp đặc biệt - đoàn kết nhất.
Nhà họ Tô trước kia vui vẻ hòa thuận, nhưng kể từ sau khi Tô Cẩm Ngọc mất tích thì toàn bộ trang viên cũng lâm vào một bầu không khí không thể nào tả rõ được. Tô Nhất Trần ra sức làm việc, rất ít khi về nhà. Những người anh em khác của nhà họ Tô đều bận việc riêng của mình. Ban ngày ông Tô đến viện dưỡng lão bầu bạn với bà Tô, buổi tối mới về nhà.
Hôm nay là lần duy nhất mà 8 người anh em tề tựu ở nhà ngoại trừ ngày Lễ Tết. Mấy người cậu muốn dẫn Túc Bảo đi khắp nơi nhưng lại bị ông Tô quát bảo dừng lại:
- Túc Bảo vừa mới xuất viện sao có thể đi khắp nơi? Bé con phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Mấy người cậu đành phải từ bỏ, nhưng lại muốn đưa Túc Bảo đi xem phòng của bé con.
Ông cụ trừng mắt:
- Vây ở đây hết làm gì? Nhanh đi đón mẹ mấy đứa về đi, bảo với bà ấy Túc Bảo về rồi.
Bởi vì con gái mất tích, bà cụ bị bệnh không gượng dậy nổi. Bản thân cố chấp đòi đến viện dưỡng lão, không muốn quay về. Hai ba năm trở lại đây là nằm liệt trên giường luôn, chẳng có tâm trạng làm gì cả. Bà cụ càng ngày càng tiều tụy… #tytnovel.com#
Cuối cùng ông cụ Tô hớn hở kéo bé Túc Bảo lại, nói:
- Túc Bảo lại đây, ông ngoại dẫn con đi xem phòng nhé.
Mấy anh em nhà họ Tô: “...”
Trên tầng.
- Túc Bảo, đây là phòng của con đấy. Con có thích không? - Ông Tô dắt Túc Bảo đi vào phòng.
Đồ dùng trong phòng mang gam màu hồng, đây là màu sắc mộng mơ mà bé gái thích nhất. Giường được làm theo hình một chiếc lâu đài nhỏ, có một cái cầu thang nhỏ có thể leo lên đỉnh lâu đài hoàn thành ước mơ làm công chúa của những bé đứa.
Bên cạnh lâu đài có một cái cầu trượt, phía trước có một cái sofa và một chiếc gương trang điểm khá thấp nhưng lại cực kỳ rộng. Trên bàn trang điểm đặt mấy cái giá đựng trang sức, nơ con bướm, dây buộc tóc, kẹp hoa,... với đủ các kiểu dáng, cái gì cần có đều có.
Túc Bảo chưa từng thấy phòng công chúa nào giống như căn phòng trước mắt, bé ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi:
- Ông ngoại ơi, đây thật sự là phòng của con sao?
Lúc bé ở nhà của ba, căn phòng mà bé ở chỉ to bằng cái giường trước mặt…
Bà nội nói không thể để bé ở phòng quá to, sát khí xui xẻo của bé sẽ làm ảnh hưởng đến phong thủy trong nhà.
Mỗi lần ông Tô nghe thấy Túc Bảo gọi một tiếng "ông ngoại" tâm trạng sẽ lại tốt hơn một chút, ông cụ cười đáp:
- Tất nhiên rồi.
Mặc dù căn phòng công chúa này không phải to nhất nhưng cũng không kém bao nhiêu.
- Thích không? - Tô Ý Thâm ở bên cạnh hỏi.
Túc Bảo gật mạnh đầu, ngoan ngoãn nói:
- Cảm ơn ông ngoại, cảm ơn cậu út.
Ông Tô nhìn Túc Bảo rồi âm thầm thở dài.
Cục bột nhỏ vẫn hơi dè dặt, giống như con thú nhỏ vừa tiến vào một môi trường xa lạ nên còn cẩn thận từng li từng tí để sinh tồn.
Đến khi nào mới có thể nhìn thấy bé con không chút kiêng kỵ gì mà làm nũng mới bọn họ đây?
Tô Ý Thâm xoa đầu cô bé, nói:
- Không cần cảm ơn đâu Túc Bảo. Đợi lát nữa các anh chị đi học về cùng chơi với con được không?
Túc Bảo nghi ngờ hỏi:
- Anh chị?
Tô Ý Thâm: - Ba anh trai, một chị gái. Là con của cậu cả và cậu hai.
Nhà họ Tô cũng chỉ có anh cả Tô Nhất Trần và anh hai Tô Tử Lâm là đã kết hôn: Tô Nhất Trần có hai đứa con trai, một đứa học lớp 2, một đứa học lớp lá ở mầm non; Tô Tử Lâm có một trai một gái, con trai học lớp lá và con gái học lớp chồi. Tô Ý Thâm cảm thấy đều là trẻ con, chắc chắn có thể cùng nhau chơi. Bé Túc Bảo ở nhà họ Lâm rất cô đơn, đồng bọn nhỏ của bé chỉ có vẹt và con thỏ nhỏ nên cực kỳ cần thiết có bạn cùng trang lứa cùng trưởng thành.
Bé con hiểu chuyện gật đầu, mặc dù không nói câu gì nhưng đáy mắt lại lặng lẽ hiện lên vẻ mong chờ. Bé chưa từng có bạn bè, ba và dì không cho bé chạy lung tung ra ngoài mà ông bà nội cũng không thích dẫn bé ra ngoài đi bộ. Có một lần bé đứng ở trong hàng rào nhìn thấy những người bạn nhỏ đeo balo tan học về nhà, bọn họ tay trong tay vui vẻ chạy làm bé rất ngưỡng mộ.
Đột nhiên Túc Bảo ngẩng đầu hỏi:
- Cậu út, có thể cho Túc Bảo giấy và bút màu không?
Bé muốn tặng món quà nhỏ cho các anh và chị.
Bản chuyển ngữ “Phúc bảo ba tuổi rưỡi được tám người cậu cưng chiều" mà bạn đang đọc thuộc quyền sở hữu của nhóm dịch autumnnolove được đăng tải duy nhất và miễn phí trên ứng dụng t-y-t, user nền tảng thu phí vui lòng không thu phí trên bản dịch của nhóm mình.
Nháy mắt đã đến buổi trưa.
Có một chiếc xe dừng lại ở bên ngoài trang viên nhà họ Tô, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp trên đầu đội một chiếc mũ Elisabeth nắm tay một cô bé xuống xe.
Bé gái mặc một chiếc váy lolita bồng bềnh, trong ngực ôm hai con búp bê tinh xảo, trên đầu buộc một chiếc nơ có cùng tông màu với chiếc váy, khéo léo lại xinh đẹp.
Người phụ nữ dặn dò:
- Hàm Hàm, lát nữa nhìn thấy em gái thì phải đưa cho em một con cúp bế nghe chưa?
Hàm Hàm bĩu môi không nói câu gì.
Người phụ nữ nhíu mày, nói:
- Lúc nãy chúng ta vừa mới thỏa thuận với nhau rồi mà đúng không? Con một con, em gái một con. Không được cáu kỉnh!
Hàm Hàm nghe xong lời này thì cáu kỉnh ngay lập tức:
- Con không muốn! Con muốn hai con cơ!
Nói xong thì không quay đầu lại mà chạy thẳng vào trang viên.
Em gái gì chứ, nó không muốn em gái!
Tất cả đồ chơi đều là của nó hết!
Vẻ mặt người phụ nữ bất đắc dĩ, cũng hết cách với con bé. Đành phải xoay người nói với cậu bé đang lề mà lề mề ở sau lưng:
- Tô Tử Tích, con nhanh cái chân lên, em gái đang chờ ở nhà.
Ai mà biết được Tô Tử Tích cũng bĩu môi nói:
- Con không cần em gái.
Cậu bé đã có một đứa em gái đáng ghét, hơi một tí là cướp đồ chơi và ném hỏng đồ chơi của mình mà bố mẹ nói phải trái với nó thì nó sẽ khóc.
Tô Tử Tích không muốn có thêm một đứa em gái nào nữa!
Nói xong cậu bé cũng chạy đi luôn.
Hàm Hàm chạy vào phòng của mình, đóng cửa một cái "rầm". Đúng lúc này đồng hồ trẻ con của nó vang lên tiếng chuông, bên trên hiển thị hai chữ "bà ngoại".
- Alo, bà ngoại ạ. - Giọng điệu của Hàm Hàm vẫn còn chút không vui.
Bà ngoại ở đầu dây bên kia hỏi:
- Ai chọc công chúa nhỏ nhà ta vậy? Sao lại không vui?
Hàm Hàm bĩu môi nói:
- Mẹ bảo con đưa một con búp bê cho em gái, con không cho!
Bên kia đầu dây điện thoại, một bà lão với bộ tóc được chải theo kiểu phu nhân tinh xảo đảo đảo tròng mắt:
- Là đứa em gái mới tới của con hả?
Túc Bảo bị ba ruột ngược đãi, đánh đập, ông Tô và mấy người anh em nhà họ Tô điên cuồng chạy tới Nam Thành, chuyện này cũng đã truyền đến chỗ bọn họ rồi.
Hàm Hàm gật đầu nói: ( truyện đăng trên app TᎽT )
- Đúng rồi ạ!
Nó nhìn hai con búp bê trong tay, yêu thích không muốn rời tay. Nó biết phải cho em gái nhưng nó thích hết, bỗng nhiên nó không muốn cho. Nó lại nghe thấy bà ngoại ở đầu dây bên kia điện thoại nói:
- Hàm Hàm này, nhà con mới có thêm một em gái nữa, con không còn là công chúa nhỏ duy nhất nữa, sau này ông nội và bác cả cũng như các chú của con đều sẽ không còn đối xử tốt với con nữa.
Tuổi Hàm Hàm còn nhỏ, bé phản bác lại ngay lập tức:
- Bà ngoại nói bậy!
- Sao bà ngoại lại nói bậy được? Trước đây ở nhà chỉ có mỗi con là con gái, bây giờ lại có thêm một đứa nữa. Con xem bây giờ không phải bắt con tặng búp bê cho nó sao? Mọi người đều yêu em gái không còn yêu con nữa rồi!
Hàm Hàm tức giận, khóc lóc tắt điện thoại. Nó cầm lấy búp bê đập mạnh xuống đất thành một mớ hỗn độn. Không cho thì không cho, cho dù nó đập vỡ búp bê cũng không cho em gái! - chuyển ngữ bởi Thạc An của autumnnolove
Ở ngoài cửa, Túc Bảo lấy can đảm gõ cửa phòng Hàm Hàm. Thì ra vừa nãy bé đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được chị về nhưng chị vừa về là vào phòng luôn.
Túc Bảo muốn tặng quà của mình cho chị, đây là tranh mà bé tự vẽ, bên trên còn có cầu vồng xinh đẹp, và các bạn nhỏ tay trong tay cùng nhau chơi đùa.
- Chị ơi? - Túc Bảo ngập ngừng gọi một câu.
Hàm Hàm đột nhiên mở cửa, hung hăng ném con búp bê đã vỡ nát về phía Túc Bảo:
- Mày cút đi! Cái đồ đáng ghét!
Tay nhỏ của Túc Bảo cứng đờ, ngây ngẩn cả người.