Trong phòng bếp chồng chất rất nhiều sách, Kiều Vi xé sách để nhóm củi, quả nhiên dùng rất tốt.
Cô nấu cơm trong nhà bếp, Nghiêm Lỗi ở bên ngoài cầm quần áo thay ra khi tắm rửa, mang đi giặt tẩy. Mùa hè rất dễ ra mồ hôi, quần áo không giặt sẽ có mùi hôi. Xoa xà phòng vào cổ áo và ống tay áo, lại ném vào trong nước mấy lần.
Đối với thể lực của Nghiêm Lỗi thì việc nhỏ như vậy không tính là gì.
Anh vốn chính là thiếu niên nông thôn, cái gì cũng làm được. Sau này vào thời điểm trưng binh, trong thư giới thiệu mà cán bộ thôn gửi lên trên đã báo cáo sai tuổi nhập ngũ, vậy nên có thể nói anh đã lớn lên trong quân đội, thể trạng và thể năng đều chuẩn cmnr.
Thậm chí anh giặt quần áo còn nhanh hơn Kiều Vi nấu cơm.
Quần áo đều đã phơi xong, anh sụt sịt mũi ngửi ngửi, tự hỏi sao hương vị rau xào trong nhà hôm nay lại thơm nức mũi thế này?
Anh vừa cầm khăn mặt lau tay, vừa đi đến cửa phòng bếp nhìn thoáng qua.
Kiều vi xé rất nhiều trang sách đặt ở bên chân, thỉnh thoảng lại ném một xấp vào trong bếp, trong nháy mắt ngọn lửa cháy bùng lên. Xào trên lửa mạnh, chỉ nhìn lửa kia, nghe âm thanh xèo xèo trong chảo kia anh đã cảm thấy món ăn này rất thơm.
Chỉ là cánh tay của cô dường như không có sức, lúc nghiêng chảo đổ đồ ăn ra bên ngoài có hơi vất vả.
Nhưng rất nhanh cô lại làm sạch chảo, bắt đầu xào món kế tiếp.
Nghiêm Lỗi cầm khăn mặt, ngưng mắt nhìn một hồi.
Nếu như người đối với mình vô tình, cơm nấu ra đều mang theo sự qua loa tạm bợ, ăn ở trong miệng cũng khó mà nuốt trôi. Không cách nào ăn cơm chung một bàn, cũng không cách nào ngủ chung một giường.
Nhưng bây giờ, mặc dù Kiều Vi vất vả cầm chảo nhưng bộ dáng cô vung sạn sắt mang theo một loại nhịp điệu thanh thoát, sức sống dạt dào.
Chỉ là thỉnh thoảng cô sẽ đổi tay cầm, sau đó vùng vẫy cánh tay.
Giặt quần áo thôi mà cũng có thể nhức mỏi thành cái dạng này, thật vô dụng.
Nghiêm Lỗi nhìn một hồi rồi trở vào phòng.
Tiến vào giữa phòng làm việc phía tây, anh thấy trên giá sách trống đi một mảng. Giá sách không lớn, trước kia bị nhét đầy, hiện giờ có một mảng bị thiếu rất rõ ràng.
Sách đều được chuyển đến phòng bếp để nhóm lửa.
Kỳ thật Nghiêm Lỗi vẫn hơi không thể tin nổi. Trước kia những cuốn sách này đều là bảo bối của cô, cô không cho phép anh đụng vào.
Quay đầu nhìn thấy Nghiêm Tương đang chơi ở phòng khách, anh lại nhìn giá sách một chút, rút lấy một cuốn ngẫu nhiên, mở ra đọc đọc.
Nhưng thời đại này không có thứ gì là văn học mạng vô tri, để được in ấn thành sách đều là các tác phẩm được biên tập hỏa nhãn kim tinh ngàn chọn vạn tuyển từ vô số các bản thảo gửi về. Mặc kệ nội dung như thế nào, lập ý như thế nào, tối thiểu từ câu mở đầu lối hành văn đã rất xuất sắc, văn phong hơn hẳn người.
Nghiêm Lỗi vừa đọc vừa học hỏi.
Không biết đọc bao lâu, bỗng nhiên trong sân có tiếng gọi ăn cơm. Anh dứt ra khỏi sách, giật mình hoàn hồn lại, hồi tưởng nội dung vừa mới đọc, lại nhịn không được mà nhíu mày một chút.
Quả đúng là có thể ẩn ẩn cảm giác những từ ngữ trong đó lộ ra một chút tinh thần tư tưởng không tốt.
Không chắc chắn lắm, anh cảm thấy mình nên đọc lại.
Nhưng bên ngoài Kiều Vi đã hô "Ăn cơm", anh nghĩ hay là trước hết gấp mép sách lại. Suýt nữa đã gấp mép sách, anh chợt nhớ lúc trước bởi vì anh gấp mép sách của cô để đánh dấu, cô chê anh không biết quý trọng sách vở, nổi giận không cho anh động vào sách của cô nữa.
Anh nhớ rõ cô có một cái thẻ đánh dấu trang bằng tre, cô toàn dùng thẻ kẹp trang sách để ghi lại tiến độ đọc. Nghiêm Lỗi kéo ngăn kéo ra, muốn tìm thẻ đánh dấu trang, lại khựng tay — trong ngăn kéo của cô, những lá thư kia đều không thấy đâu nữa.
Vốn chúng được buộc lại bằng dây thun ngay ngắn chỉnh tề. Sau khi cô để lại thư chia tay rồi trốn đi, anh đã mở ra đọc hết, đọc xong rồi lại nhét lung tung vào trong ngăn kéo.
Mất hết rồi.
Chẳng lẽ cũng như sách, bị ném vào trong lửa xử lý hết rồi sao? Hay là, cô cất giữ kỹ hơn?
Nghiêm Lỗi nhớ tới tên kỹ thuật viên kia, trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan thanh tú. Quả thật vừa nhìn dáng vẻ liền biết là người đọc sách.
Nhưng tên đó lại là một kẻ vô trách nhiệm, lại rắp tâm bất lương. Nếu cô đã trải qua chuyện này một lần mà còn chưa tỉnh ngộ, vẫn còn thích cái loại người này... vậy sau này cô yêu đương ra sao anh cũng mặc kệ.
Nghiêm Lỗi kẹp thẻ đánh dấu trang sách rồi cất quyển sách trở về, đi ra bên ngoài. Bàn nhỏ đã được kéo từ dưới mái hiên ra giữa sân, Kiều Vi bưng thức ăn lên, nóng hôi hổi. Nghiêm Tương dùng sức lực muốn kéo chiếc ghế gỗ ở dưới mái hiên ra tới bên cạnh bàn. Kia đều là ghế bằng gỗ cây già du, rất chắc chắn.
Nghiêm Lỗi không giúp Nghiêm Tương, mỗi một tay ôm hai cái khác, còn nói to với con trai: "Dùng sức!”
Nghiêm Tương nhanh chóng dùng hết sức lực để kéo!
Kiều Vi để chén cơm xuống, trách cứ Nghiêm Lỗi: "Con còn nhỏ!”
Cô đi qua nhấc cái ghế trong tay Nghiêm Tương lên, nào ngờ cánh tay kia đau ê ẩm, suýt chút nữa làm rơi ghế xuống đất. Cô phải dùng hai cánh tay mới bắt lấy được cái ghế, đem đến bên cạnh bàn.
Nghiêm Lỗi dọn xong ghế, hỏi: “Cánh tay này là do giặt quần áo đúng không?”
Nhìn cô vung lắc đến mấy lần.
Kiều Vi nhe răng: "Buổi sáng giặt quần áo, buổi chiều bắt đầu đau."
Đó là bởi vì cô vẫn chưa từng làm những công chuyện nặng nhọc như thế. Nói trắng ra chính là thiếu rèn luyện.
Nghiêm Lỗi cắn môi khống chế biểu cảm, cố nén không nói ra những lời khó nghe.
Cũng không có gì để nói. Năm đó chiến hữu lẫn lãnh đạo đều khuyên nhủ anh, nói rằng mặc dù Kiều Vi Vi có trình độ văn hóa cao nhưng trông không phải người làm được việc.
Chính cô cũng từng nói, cô không làm được những công chuyện nặng nhọc thế này.
Lúc ấy anh đã hứa hẹn, những công việc nặng nhọc bẩn thỉu cứ để anh làm.
Chuyện anh đã hứa rồi thì sẽ không hối hận. Nói được thì phải làm được.
Nghiêm Lỗi gắp thức ăn, tức giận nói: "Khi không lại giặt quần áo làm gì. Sau này đừng giặt nữa."
Kiều Vi nhìn anh một cái.
Kỳ thật vừa rồi cô đã nhìn thấy anh mang quần áo hôm nay đi giặt rồi phơi lên. Anh không giống những người đàn ông khác, không động tay làm việc nhà, thà gác chân lên nhìn cũng không duỗi một đầu ngón tay, cái gì cũng chờ vợ mình tới làm.
Kiều Vi cảm thấy thật ra mình có thể chung sống với người đàn ông này.
Nghiêm Lỗi không hiểu tại sao sóng mắt của Kiều Vi khi liếc nhìn anh một cái lại đẹp như vậy. Trong ánh mắt kia giống như mang ý cười, chứa đựng trìu mến.
Trước giờ cô chưa từng nhìn anh như thế. Nghiêm Lỗi có hơi khó chịu, cúi đầu và một miệng đầy cơm, bắt đầu ăn.
Chỉ mới ăn một miếng là biết thức ăn hôm nay cực kỳ ngon.
Lúc này bếp ăn của bộ đội phân cấp dựa theo chức vụ, phân thành lớn, vừa và nhỏ. Cán bộ từ cấp sư đoàn trở lên ăn bếp nhỏ, cán bộ đoàn và doanh là bếp vừa, trở xuống thì ăn bếp lớn.
Nghiêm Lỗi là cấp đoàn, ăn cơm bếp vừa.
Nhưng hôm nay anh cảm giác đồ ăn trong nhà còn thơm hơn đồ ăn của bộ đội ở bếp vừa, có thể đuổi kịp trình độ bánh rán đầy dầu béo ngậy ở bếp nhỏ.
Nghiêm Lỗi nhìn thoáng qua bàn đồ ăn, lập tức hiểu rõ tại sao lại thơm như thế — Kiều Vi cho rất nhiều dầu.
Kỳ thật gia đình cán bộ vốn dư dả hơn những gia đình bình thường một chút, được ăn dầu ăn thịt. Nhất là một nhà Nghiêm Lỗi chỉ có ba nhân khẩu, so với nhà đoàn trưởng Triệu càng không tiếc dùng dầu.
Nhưng hôm nay Kiều Vi dùng lượng dầu vượt mức bình thường, theo Nghiêm Lỗi thấy, đây đã chạm đến mức độ lãng phí nghiêm trọng.
Nhưng... đồ ăn thật thơm.
Nghiêm Lỗi lại ăn nửa bát cơm, sau khi nuốt xuống thì hỏi: "Dầu trong nhà còn đủ dùng không?"
"Cũng còn được." Kiều Vi nói.
Thật sự cô thấy hơi chột dạ. Bởi vì cô vốn không biết chính xác lượng dầu trước kia. Những ký ức của nguyên chủ giống như đang xem phim, từng chi tiết vụn vặt đều mơ hồ, không chính xác đến mức độ đó.
Mới rồi thật ra cô cũng biết mình bỏ dầu nhiều. Cô thích ăn bánh rán dầu, ngay cả ở thế giới cũ, đến mẹ cũng nổi giận với cô: "Con đây không phải ăn dầu mà là uống dầu.”
Cô ngại thế hệ trước quá tiết kiệm, cho dầu ít, đồ ăn không thơm.
Lúc này bị Nghiêm Lỗi chất vấn, trong nội tâm thấy hơi chột dạ.
Đang suy nghĩ sau này phải chú ý lượng dầu nấu ăn, lại nghe Nghiêm Lỗi nói: "Dầu không đủ thì đi mua, phiếu dầu đều ở trong hộp. Nếu phiếu dầu không đủ thì cứ nói, để anh nghĩ cách."
Thời đại này tiền đương nhiên quan trọng, nhưng phiếu càng quan trọng hơn. Người không có phiếu thì có tiền cũng không mua đồ được, hoặc là chỉ có thể đi mua đồ giá cao.
Trong chốc lát Kiều Vi thấy đồng cảm với Lâm Tịch Tịch.
Lâm Tịch Tịch là người chân chính là sống qua niên đại này, chân chính nếm trải cái khổ của thời đại. Cô ta trùng sinh trở về muốn ôm đùi Nghiêm Lỗi cũng là quá bình thường.
Ai mà không muốn chứ.
Đây chính là thời đại mà đến dầu cũng phải tiết kiệm.
Chỉ vì một ngụm dầu này thì ôm đùi cũng là chuyện nên làm.
Hôm nay bầu không khí ăn cơm tốt hơn hôm qua nhiều. Nghiêm Tương ăn nhiều thêm nửa bát so bình thường.
Nhìn thấy Kiều Vi một bên lắc tay một bên nheo mắt nhìn anh, biểu cảm kia truyền đạt ý tứ của cô rất rõ ràng. Nghiêm Lỗi nhịn không trợn trắng mắt, cạn lời mà nói: "Để đó đi, anh rửa chén."
Kiều vi cười lên: "Cảm ơn."
Vợ chồng lâu năm, cảm ơn cái gì nữa. Bệnh tâm thần.
Nghiêm Lỗi mặt lạnh đi lấy nửa nồi nước đun bằng sức nóng của củi đốt thừa trong nhà, trước tiên anh tráng bát đũa trong nước ấm để làm tan dầu, sau đó dùng xơ mướp lau qua.
Quay đầu nhìn lại, trong nồi nổi lên một tầng váng dầu, trong ánh chạng vạng, nước lờ mờ lóe lên vệt sáng năm màu.
Thực sự phá của mà.
Cũng may anh có năng lực để cô phá.
Từ trước đến nay, phàm là đàn ông có năng lực nuôi gia đình mạnh, có thể cho vợ con cuộc sống thoải mái, phần lớn sẽ có chút kiêu ngạo tự phụ.
Nghiêm Lỗi cũng không ngoại lệ.
Cũng kỳ quái, kết hôn nhiều năm như thế, mua cho cô nhiều quần áo bông lụa như vậy, cho cô ăn đồ ngon, trứng gà đầy đủ nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác thành công như hôm nay.
Nghiêm Lỗi giật mình.
Hoặc có thể là, trước giờ cô chưa từng nhìn anh với ánh mắt tươi cười như thế.
Loại ánh mắt này chứa đựng sự vui vẻ cùng hài lòng, ánh mắt lóe lên giống như đang nói: Người đàn ông cũng không tệ.
....
Chậc!
Còn nói "cảm ơn" với anh, thật sự hỏng đầu rồi.
Rửa bát đũa xong, Nghiêm Tương vẫn ngồi ở bên cạnh hỗ trợ phơi bát như mọi khi.
Nghiêm Lỗi hỏi: "Mẹ con đâu?"
"Ở trong phòng."
Nghiêm Lỗi quay đầu nhìn lại, trong phòng làm việc quả nhiên đang sáng đèn, cô còn kéo màn cửa lên.
Vừa tiến vào phòng, Kiều Vi đã hỏi anh: "Anh đọc quyển sách này rồi?"
Trong tay cô đang cầm cuốn sách Nghiêm Lỗi kẹp thẻ đánh dấu trang.
Nghiêm Lỗi thừa nhận: "Đọc một chút."
Anh nhìn cô một chút. Nhưng trên mặt cô cũng không có loại tức giận vì anh chạm vào sách của mình, ngược lại đôi mắt cô hơi sáng lên, hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
"Cảm thấy hơi có vấn đề. Cảm giác tư tưởng không phù hợp lắm." Nghiêm Lỗi cân nhắc nói, "Cuốn này em tự đọc lại đi, không tốt, lập tức đốt."
Dù sao cô đều đã đốt nhiều như thế, thêm một quyển này cũng không nhiều hơn.
Đôi mắt Kiều Vi đảo tròn, giống như có chủ ý gì đó. Quả nhiên, cô nói: "Có vấn đề hay không, tự anh nhìn xem sẽ tốt hơn là để em xem."
"Em có ý gì?" Nghiêm Lỗi nhíu mày, nghiêm nghị cảnh cáo cô, "Anh cho em biết, anh sẽ không bị những thứ này làm sa ngã."
"Em biết nha. Cho nên để tự anh quyết định đến cùng là nên giữ hay nên đốt, không phải càng thích hợp hơn em sao?" Kiều Vi mỉm cười, "Tiêu chuẩn của anh nghiêm ngặt hơn em, tự anh phán đoán thì càng không có cá lọt lưới, an toàn hơn, không phải à?"
Đúng là như vậy. Từ khi ý thức được dưới chân mình đèn tối, để loại văn học tràn ngập tư tưởng giai cấp tiểu tư sản này tồn tại lâu ngay dưới mí mắt như thế, Nghiêm Lỗi thật không có cách nào tín nhiệm sức phán đoán của Kiều Vi.
Cô sớm đã bị sa ngã rồi.
Cho nên mới nảy sinh ảo tưởng với tên kỹ thuật viên yếu như gà kia.
Anh nhận lấy: "Vậy để anh kiểm tra."
Kiều Vi hé miệng cười một tiếng, mang ghế dưới bàn đọc sách lôi ra, làm thủ thế "Mời" với anh rồi quay người đi ra ngoài.
Nghiêm Lỗi kéo cổ áo hai lần, ngồi xuống trước bàn sách rồi bắt đầu đọc.
Hành văn vẫn rất hấp dẫn, lại là vừa đọc vừa học hỏi. Trước kia đa phần Nghiêm Lỗi đọc loại văn tuyên truyền chính trị, chưa từng được đọc văn học lôi cuốn ngoạn mục như thế.
Lúc Kiều Vi bưng một cái đĩa tiến vào, cô nhìn thấy anh đang nhíu mày, chuyên chú lật trang sách.
Bị tiếng bước chân của cô kinh động, Nghiêm Lỗi mới hoàn hồn. Nhìn qua, vậy mà anh đã đọc nhiều đến thế rồi ư?
Không cảm giác được thời gian trôi qua.
"Đọc có hay không?" Quai hàm Kiều Vi đang ngậm một miếng nhai nuốt, cô đưa cái đĩa trong tay tới, "Ăn đào đi."
Trong đĩa là quả đào Nghiêm Lỗi mang về. Cô đã rửa sạch sẽ, cắt thành từng miếng nhỏ.
Nghiêm Lỗi cầm một miếng: "Còn cắt ra làm gì?"
Ăn quả đào, trực tiếp cầm lên gặm là được rồi. Hoặc là bẻ ra, mỗi người gặm một nửa cũng được.
Bổ ra như thế quá tinh xảo, có loại cảm giác giai cấp tiểu tư sản mục nát.
Đôi mắt Kiều Vi chợt giật hai lần: "Ui... Miếng to quá Tương Tương không ăn được."
Cũng đúng, lý do này có thể tiếp nhận. Mà Nghiêm Lỗi lại phát hiện, cắt thành miếng nhỏ vừa vặn bỏ vào miệng một lần, rất ngon… không bị văng nước.
Thấy anh không còn chất vấn sao lại bổ đào ra nữa, Kiều Vi nhẹ nhàng thở ra, truy hỏi anh: "Sách đọc có hay không?"
Nghiêm Lỗi lại nhặt một miếng đào bỏ vào trong miệng, nhai hai lần rồi nuốt xuống, dùng ngón tay chỉ trang bìa sách, rất nghiêm túc nói: "Anh có thể vì trách nhiệm mà nói cho em biết, tinh thần tư tưởng của quyển sách này chắc chắn có vấn đề.”
"Không phải... " Kiều vi vươn tay, ngón tay trắng nõn ấn quyển sách xuống, có hơi cúi người, "Em là hỏi anh, quyển sách này xem có hấp dẫn không?"
Đôi mắt sáng ngời trong suốt, nhìn thẳng vào Nghiêm Lỗi!