Chị Dương vỗ vào cánh tay của Lâm Tịch Tịch một cái: “Ai sinh con mà không có rạn da trên bụng chứ, cậu con mà dám ghét bỏ mợ, xem mợ có dùng chày cán bột cán ông ta thành miếng vỏ sủi cảo không! Con bị làm sao đấy?!”
Lúc này, Anh Tử bám vào bức tường ngăn giữa phòng tắm và phòng thay đồ, gào to: “Mẹ! Mẹ đang làm gì đó! Nhanh lên đi, chỗ này có vòi nước!
Chị Dương cũng gào to: “Đến liền! Con chiếm chỗ trước đi!”
Sau đó chộp lấy Ngũ Ni Nhi đã cởi đồ xong, hấp ta hấp tấp vọt vào bên trong, cứ như đi đánh giặc.
Kiều Vi bưng chậu đi vào.
Phòng tắm tràn ngập sương mù trắng xóa, hơi nóng xông vào người. Tiếng nước chảy rào rào, khi có ai muốn nói chuyện đều phải gân cổ lên rống. Liếc mắt nhìn sơ qua, xung quanh đều là thân thể người.
Ký túc xá đại học của Kiều Vi có phòng tắm riêng, cả đời cô chưa từng đi đến loại nhà tắm lớn truyền thống này, chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ.
Cô đi tìm khắp nơi nhưng cũng không tim được chị Dương và hai đứa nhỏ ở chỗ nào. Nhưng người dưới vòi nhanh chóng thay đổi, chỉ một lát cô đã không tìm được chỗ vòi nước nào không có người.
Tuy hôm qua đã được tắm bồn tắm nhưng không thoải mái bằng nước máy từ vòi sen. Kiều Vi ngẩng đầu mà ào ào vọt lên phía trước.
Lâm Tịch Tịch đi theo phía sau Kiều Vi.
Khi cô ta trở về từ cõi chết, máy nước nóng trong nhà vẫn chưa được phổ biến đến thành phố bậc ba nơi cô ta sống, lúc tắm rửa đều tắm ở nhà tắm công nhân viên chức nhà máy. Giống như trước đây, cô ta quen thuộc loại nhà tắm lớn này hơn Kiều Vi nên rất nhanh đã tìm được một vòi nước.
Cô ta nhìn chằm chằm Kiều Vi qua khoảng trống giữa mọi người trong khi tắm. Nhưng Kiều Vi không có gì đáng nghi, chỉ là tắm rửa bình thường thôi.
Lâm Tịch Tịch có hơi nhụt chí.
Muốn gội đầu, lại phát hiện mình không có xà phòng. Nhà cậu chỉ mang theo hai miếng xà phòng cắt lát, bên chỗ cậu có một miếng, còn một miếng thì đưa cho mợ.
Ở cái thời đại khó chịu này, đến dầu gội ong hoa cũng không có.
Lâm Tịch Tịch lau mặt, không thể không đi tìm chị Dương. Nhưng vì có quá nhiều người nên không dễ tìm, cô ta chỉ có thể lớn tiếng gọi “Mợ”, “Mợ ơi!”
Chẳng bao lâu sau đã tìm được chị Dương và xà phòng mà cô ta cần. Chị Dương nói: “Con nhanh lên, dùng xong rồi thì mang về cho mợ.”
Bên chỗ chị Dương một lớn hai nhỏ, ba người cùng xài chung một cái vòi nước, ba người đều phải gội đầu và tắm rửa.
Lâm Tịch Tịch đồng ý, cầm lấy xà phòng quay trở về vòi nước của mình, bỗng nhiên trong lòng rung động.
Đàn ông tắm rửa rất nhanh, đặc biệt là bộ đội nam, đúng không nhỉ?
Cô ta nhanh chóng gội đầu…
Kiều vi rất thích tắm nước nóng, nhưng xà phòng này lại khiến cô thấy không thoải mái.
Chờ sau khi tắm rửa xong, người cũng sạch được đôi chút, đảo mắt qua thì thấy chị Dương đang ở chỗ vòi nước phía xa. Sau khi chị gội đầu cho Ngũ Ni Nhi thì chị Dương và Anh Tử chà lưng cho nhau. Ngũ Ni Nhi quỳ rạp trên đất đào mấy miếng gạch vụn được lát dưới sàn.
Kiều Vi vắt khăn lông, lau khô đầu tóc và cơ thể, lên tiếng chào chị Dương: “Tôi ra ngoài trước đây.”
Chị Dương liếc mắt nhìn Ngũ Ni Nhi, thầm nghĩ muốn nhờ Kiều Vi giúp mình đưa Ngũ Ni Nhi ra ngoài trước. Nhưng nhớ đến Kiều Vi là người lãnh đạm nhất quán, chị ta hơi mấp máy môi rồi từ bỏ, không mở miệng.
Nhưng Kiều Vi đã sống ở bệnh viện trong một thời gian khá dài, mà ở phòng bệnh dễ thấy nhất là sự biến hóa của con người. Tuy chị Dương không nói nhưng ánh mắt và biểu cảm kia, Kiều Vi vừa nhìn đã hiểu.
Vì chị Dương đã giúp cô trông Nghiêm Tương vài ngày, Kiều Vi bèn chủ động nói: “Ngũ Ni Nhi tắm xong rồi sao? Hay là con đi ra ngoài cùng với dì nhé?”
Trên mặt chị Dương lộ ra nụ cười tươi, vội vàng quàng khăn tắm lên lưng, vắt khô rồi lau người Ngũ Ni Nhi thật khô, sau đó đẩy con bé cho Kiều Vi: “Mặc quần áo cho con bé rồi giao nó cho ba nó là được, ba nó tắm nhanh lắm.”
Kiều Vi đồng ý, sau đó dẫn Ngũ Ni Nhi ra ngoài.
Vợ của đoàn trưởng Nghiêm luôn là người lãnh đạm, mặt u ám, cũng không thích tiếp xúc với mọi người, đặc biệt là những người từ nông thôn lên. Anh Tử không thích cô cho lắm, cũng hơi sợ cô.
Con bé oán giận nói: “Chị Tịch Tịch đi đâu vậy, thật là.”
Vừa rồi khi chị Dương tắm cho Ngũ Ni Nhi xong, muốn nhìn xem Lâm Tịch Tịch đã tắm rửa xong chưa, nếu tắm xong rồi thì nhờ Lâm Tịch Tịch đưa Ngũ Ni Nhi ra ngoài trước. Kết quả lại không tìm thấy Lâm Tịch Tịch, cũng không biết cô ta đã đi đâu.
Tắm xong, đi ra ngoài mà cũng không thèm nói một tiếng.
Trong lòng chị Dương có chút không vui.
Kiều Vi cũng phát hiện không thấy Lâm Tịch Tịch đâu, cô mặc quần áo cho Ngũ Ni Nhi xong thì thuận miệng hỏi Lâm Tịch Tịch đã chạy đi đâu, Ngũ Ni Nhi nói: “Không nói không nói không nói…”
Vừa nói vừa lắc đầu kịch liệt, làm tóc bay lên hết, cười ha ha.
Đến mức Kiều Vi cũng cười không ngừng.
Kiều Vi mặc quần áo cho Ngũ Ni Nhi và bản thân xong thì đưa con bé ra khỏi nhà tắm. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bên ngoài nhà tắm có tốp năm tốp ba người đang tụ tập nói chuyện phiếm, cơ bản đều là đàn ông.
Những người sống ở đại viện sau khi tắm xong thì thường về nhà riêng của mình. Những người đang chờ người nhà ở ngoài nhà tắm đều là người của khu nhà cũ. Đàn ông tắm rửa nhanh, ra ngoài trước đợi người nhà dưới bóng cây và bên chân tường.
Kiều Vi liếc mắt một cái là thấy được đoàn trưởng Triệu và Nghiêm Lỗi.
Đoàn trưởng Triệu mặc một cái áo hình chữ 工, Nghiêm Lỗi thay sang một cái áo sơ mi sạch sẽ, ngắn tay, cổ tròn, màu xanh xám, trông như đồng phục huấn luyện của quân đội.
Cơ ngực, cơ lưng, bắp tay đều căng đầy trong áo đồng phục.
Trông có hơi dũng mãnh.
Đương nhiên Nghiêm Tương cũng ở đó, đứa nhỏ ngồi xổm một bên, cúi đầu trông như đang xem kiến. Mà Lâm Tịch Tịch không thấy trong nhà tắm, lại đột nhiên ngồi xổm ở bên cạnh Nghiêm Tương, giống như đang chơi cùng Nghiêm Tương.
Khóe miệng Kiều Vi giật giật.
Khó trách không tìm được cô ta trong đó, hóa ra là đã ra đây từ sớm, tơ tưởng tiếp cận Nghiêm Lỗi.
Trong nguyên tác Lâm Tịch Tịch kết hôn với Nghiêm Lỗi mà không hề có bất kỳ cảm tình nào, cưới trước yêu sau, ban đầu là nhờ thông qua chuyện chăm sóc Nghiêm Tương, cẩn thận từ từ mở cửa trái tim của Nghiêm Lỗi.
Nếu là thời điểm này ở trong nguyên tác, ngày hôm qua hẳn là Kiều Vi đã chết, mà Nghiêm Lỗi xử lý hậu sự của cô ở tỉnh lỵ căn bản không trở về được. Nghiêm Tương bị bỏ ở nhà của đoàn trưởng Nghiêm, Lâm Tịch Tịch sớm biết Kiều Vi sống lại, nên nữ chính mới nhân cơ hội đi lấy lòng Nghiêm Tương, trước tiên để Nghiêm Tương tiếp nhận cô ta.
Chấp niệm muốn làm mẹ kế thật lớn, đến mức tự thiết lập ra tính cách “yêu trẻ con”.
Kiều Vi đưa Ngũ Ni Nhi qua. Đoàn trưởng Triệu cũng hô to một tiếng: “Sao lại để dì Kiều dẫn con ra?”
Hai mắt anh ta nhìn thoáng qua, không thấy vợ và con gái lớn ở sau lưng cô.
Kiều Vi cười nói: “Chị Dương với Anh Tử vẫn chưa tắm xong, còn đang kỳ cọ.”
Đoàn trưởng Triệu khom lưng bế Ngũ Ni Nhi, nói lời cảm ơn với Kiều Vi: “Cảm ơn em dâu.”
“Sao lại khách sáo như thế.” Kiều Vi nói: “Đám nhỏ đi đâu rồi?”
Đoàn trưởng Triệu vẫn còn ba đứa con trai.
Đoàn trưởng Triệu nói: “Đi về trước rồi. Bọn nó không thể ở đây được. Mấy đứa nhà anh mà yên tĩnh được một nửa Nghiêm Tương chắc chị dâu em phải thắp nhang cảm tạ mất.”
Đang nói, Nghiêm Tương đã đứng lên ôm lấy chân của Kiều Vi, vui vẻ gọi: “Mẹ.”
Lâm Tịch Tịch cũng đứng dậy theo.
Đoàn trưởng Triệu liếc mắt nhìn cháu gái của mình một cái.
Người trẻ tuổi của thế hệ sau không hiểu rõ hoàn toàn, thật ra ở thời đại này, thậm chí là sau thập niên tám mươi chín mươi, những cô gái từ trong thôn lên nhà của thân thích trong thành phố như Lâm Tịch Tịch đều bị mặc định là bảo mẫu. Người thành phố tìm bảo mẫu, nếu thuê người ngoài thay vì thân thích đều sẽ bị họ hàng bàn tán.
Tìm người thân làm bảo mẫu cũng cần phải tìm người có quan hệ huyết thống gần gũi. Giống như Lâm Tịch Tịch chính là cháu ngoại gái của đoàn trưởng Triệu, giúp nhà đoàn trưởng Triệu làm việc, chăm sóc em trai em gái, đây đều là những việc mà cô ta nên làm.
Đoàn trưởng Triệu cũng giống như Anh Tử, cảm thấy cô vợ của Nghiêm Lỗi chỉ nên nhìn từ xa chứ không thể đến gần. Không ngờ hôm nay người ta lại dắt Ngũ Ni Nhi ra ngoài.
Lâm Tịch Tịch tắm rửa xong thì ra ngoài sớm, mặc kệ Anh Tử và Ngũ Ni Nhi, không giúp mợ cô ta trông coi đám nhỏ, đoàn trưởng Triệu không khỏi có chút bất mãn với cháu gái của mình.
Linh hồn trung niên của Lâm Tịch Tich đương nhiên biết rõ những chuyện trần tục này. Chỉ là mục tiêu trong lòng cô ta chính là “làm vợ quan lớn” để thay đổi vận mệnh cuộc đời, nên cô ta không quan tâm những tiểu tiết này.
Sau đó cô ta quay mặt đi, giả vờ không nhìn thấy.
Nghiêm Tương lấy trong túi quần ra một miếng gạch vụn: “Mẹ, nhìn nè!”
“Con đào ra à?” Kiều Vi cười nói: “Ngũ Ni Nhi cũng đào ra một miếng.”
Nghiêm Tương nói với Kiều Vi: “Anh Cương Tử đào ra giúp con, anh ấy đào ra mấy miếng.”
Đoàn trưởng Triệu cười mắng: “Nhìn lại thì sàn nhà tắm đều bị mấy đứa nhỏ này đào lên hết rồi.”
Kiểu Vi cũng đã ra ngoài, Nghiêm Lỗi lập tức nói: “Đi thôi.”
Hai vợ chồng chào đoàn trưởng Triệu, sau đó lại hai người mỗi người một tay dắt Nghiêm Tương đi về giống như khi bọn họ đến.
Đi được nửa đường, mấy lần Kiều Vi buông tay Nghiêm Tương ra, lắc lắc cánh tay.
Nghiêm Lỗi hỏi: “Làm sao thế?”
Kiều Vi nhe răng: “Cánh tay đau.”
Lúc sáng giặt quần áo hai tay mỏi nhừ, khi ấy cô chỉ thấy hơi nhức nhức, bây giờ mới bắt đầu đau cơ. Khác với cơn đau do dao cắt, mỏi cơ là một loại đau âm ỉ rất khó chịu.
Chắc là căng cơ do vận động quá mức.
Không nặng lắm nhưng cô thấy khó chịu.
Cô vừa lắc lắc cánh tay vừa hỏi Nghiêm Tương: “Tương Tương, ban nãy con chơi với chị Tiểu Lâm à?”
Nghiêm Tương lại nói: “Con chơi với kiến, còn chị ấy nói chuyện.”
Kiều Vi hỏi Nghiêm Tương: “Con có thích chơi cùng chị Tiểu Lâm không?”
Nghiêm Tương lắc đầu không chút do dự: “Không thích.”
Lâm Tịch Tịch muốn làm mẹ kế của Nghiêm Tương, chắc chắn sẽ dốc hết sức lấy lòng Nghiêm Tương. Nghiêm Tương lại nói không thích một cách chắc chắn như thế, khiến Kiều Vi hơi kinh ngạc: “Tại sao vậy?”
Nghiêm Tương nói nghiêm túc với cô: “Chị ấy nói chuyện không ngừng, rất ồn ào.”
Cuối cùng cũng hiểu, Lâm Tịch Tịch đã dùng quá sức.
Kiều Vi nén cười, nói: “Mẹ cũng nói nhiều mà.”
Nghiêm Tương lại nói: “Mẹ không ồn ào, con thích nói chuyện với mẹ.”
Hai mắt đứa nhỏ sáng ngời, cười thật tươi. Sự khác biệt giữa ở cùng mẹ ruột và ở cùng người khác, có thể nói cái này chính là tiêu chuẩn kép của quốc tế.
Lúc này đây, Kiều Vi càng kiên định muốn thay Kiều Vi Vi tiếp tục cuộc hôn nhân này, không cho Nghiêm Tương trở thành đứa con bị mẹ kế nhận nuôi, trở thành đứa trẻ trong lời nghị luận “không phải con ruột, là do người trước kia để lại” của người khác.
Tất nhiên chuyện này cũng rất có lợi cho chính bản thân cô.
Sự hiểu biết của cô về sinh tử và hôn nhân khác biệt với người thường. Cô không hề chờ mong tình yêu. Đối với tình yêu, nếu có thể thêu hoa trên gấm thì không có cũng không thành vấn đề.
Ngược lại, có thân phận có đơn vị có tổ chức, có được phúc lợi và đãi ngộ phong phú, những cái đó quan trọng hơn. Dẫu sao cô cũng phải sống sót ở nơi này.
Ai lại không muốn sống một cuộc sống nhẹ nhàng, bằng không Lâm Tịch Tịch lấy đâu ra chấp niệm với Nghiêm Lỗi đến vậy.
Về đến nhà, Nghiêm Lỗi mới chú ý đến quần áo phơi trên sào phơi đồ: “Em giặt quần áo?”
Quan niệm truyền thống là nam chủ ngoại nữ chủ nội, nhưng đàn ông truyền thống lại thường có quan niệm coi thường giá trị lao động của công việc nhà.
Hiện tại Kiều Vi cũng không làm việc gì khác, việc nhà chính là công việc của cô, Nghiêm Lỗi trả lương tương đương cho cô. Làm tốt công việc thì đương nhiên muốn báo cáo một chút với sếp, cũng không thể im lặng cống hiến được.
Kiều Vi nhe răng, lắc lắc tay: “Giặt tới đau tay.”
Không ai bắt cô giặt, trước kia cô không giặt, đều là Nghiêm Lỗi giặt. Bây giờ lại đột nhiên chủ động giặt giũ.
Nghiêm Lỗi hừ một tiếng, đi qua sờ thử, nhíu mày: “Sao lại còn ướt như vậy?”
Lẽ ra đã phơi một ngày, với nhiệt độ và ánh mắt trời hôm nay, quần áo vốn nên khô ráo hết rồi.
Kiều Vi vô tội: “Em vắt không nổi, đành treo lên.”
Tuy rằng Nghiêm Lỗi không thể hiện biểu cảm gì nhưng Kiều Vi có thể đọc được sự bất đắc dĩ trên mặt anh.
Nhưng cô cũng hết cách mà. Cơ thể này tuy khỏe hơn cơ thể của cô ở thế giới khác khá nhiều, nhưng tay chân lại gầy guộc. Thời đại này không có máy giặt, giặt quần áo, đặc biệt là một lượng lớn quần áo như vậy, thì thật sự là một chuyện khó khăn.
Người phát minh ra máy giặt xứng đáng được hưởng Thái Miếu!
Nghiêm Lỗi không nói một tiếng, đặt chậu tắm sang một bên, sau đó lấy từng bộ đồ trên dây phơi xuống vắt nước một lần nữa.
Tay anh lớn, khi vắt quần áo sẽ cầm cổ áo, giũ ra, vuốt phẳng rồi xoắn lần lượt từ cổ áo đến gấu áo, vắt từng chút cho ráo nước.
Kiều Vi nhìn, cô rất thích ý thức trật tự mà anh thể hiện ra trong quá trình làm việc.
Cô nói: “Em đi nấu cơm.”
Kiều Vi cũng đặt chậu tắm xuống rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Nghiêm Lỗi liếc nhìn bóng lưng của cô, tuy rằng vừa đi vừa lắc tay, nhưng bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, mang theo một loại sức sống của tuổi trẻ. Không còn chán nản như trước đây, như thể đang muốn chết chìm trong hôn nhân với anh.
Anh lại treo quần áo đã vắt ráo nước lên dây thừng.
Cho nên, “cô của lúc trước đã chết”, ý là cô muốn có một cuộc sống tốt đẹp với anh lần nữa, có đúng không?
Thật vậy sao?
Nghiêm Lỗi không khỏi tự hỏi đi hỏi lại bản thân mình.