Kiều Vi mở mắt ra, cô phát hiện thân thể này rất suy yếu.
Cô đã bệnh hai ba năm nay rồi, cũng quen với cảm giác cơ thể yếu ớt. Thậm chí giờ phút này cô còn thấy khá tốt, chỉ bị thiếu sức lực chứ không có đau đớn dày vò.
Đối với cô mà nói, không thấy đau đã như ở trên thiên đường.
Cô lặng lẽ nằm trên chiếc giường gỗ cứng đơn sơ, đón nhận luồng thông tin trong đầu.
Kiều Vi ở thế giới khác đã chết, đang tuổi trẻ khỏe mạnh lại đột nhiên bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, sau khi làm phẫu thuật thì lại di căn, tình trạng chuyển biến xấu rất nhanh.
Hai năm cuối đời cô không chỉ yếu ớt mà còn chịu đau đớn, người con gái từng tràn đầy nhiệt huyết đã bị bệnh tật hành hạ đến mức gầy trơ xương.
Nhưng dù là vậy cô vẫn muốn sống tiếp, chỉ tiếc rằng đến cuối vẫn thua trước ma bệnh.
Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa cô đã xuyên vào một quyển truyện niên đại, trở thành vợ trước lót đường của nam chính, tên là Kiều Vi Vi.
Trong quyển tiểu thuyết này, Kiều Vi Vi vốn không có trực tiếp lên sàn diễn, vừa mở đầu truyện thì nam chính đã xem mắt bàn hôn sự với nữ chính, bàn xong cả hai đi lãnh chứng nhận kết hôn ngay.
Thật ra nữ chính trùng sinh đã sớm biết chồng của Kiều Vi Vi sẽ là nhân vật tai to mặt lớn sau này, vừa sống lại cô ta liền nghĩ cách nhờ người trong nhà giới thiệu để gả cho nam chính, trở thành mẹ kế của con trai Kiều Vi Vi.
Thân là nữ chính trùng sinh, đương nhiên cô ta thuận buồm xuôi gió, nam chính vốn chỉ muốn tìm nữ chính để chăm sóc con mình, kết quả anh cũng dần cũng bị nữ chính thu phục.
Còn về phần nam chính, đương nhiên nam chính tiểu thuyết phải có hào quang của nhân vật chính, không hỏi cũng biết anh hô mưa gọi gió như thế nào. Tuy rằng xuất thân nông thôn lại không có học thức nhưng cuộc đời và con đường sự nghiệp về sau đều một mực trôi chảy.
Ngoại truyện hấp bánh bao ngọt ngào ở cuối còn viết đến đời cháu trai của nam nữ chính, đứa cháu trai này là con cháu sáng láng của cán bộ. Nói cách khác, nam chính trở thành ông nội, cuối cùng ngồi chắc ở vị trí cao. Thứ mà nữ chính nhắm đến chính là điểm này.
Kết thúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn, HE in hoa.
Về phần vợ trước Kiều Vi Vi, cô vốn dĩ không hề trực tiếp xuất hiện trong chính văn, chỉ được nhắc đến qua một câu: "Bỏ trốn với người khác, sau đó thì chết", sau không thấy nhắc lại nữa.
Chồng và con trai chưa từng nhắc đến cô, trong mắt bọn họ chỉ có nữ chính tỏa sáng lấp lánh.
Kiều Vi hiểu rồi, vợ trước Kiều Vi Vi này chính là bia đỡ đạn người ta thường hay nói đến đây mà.
Thật không may hiện giờ cô đã trở thành Kiều Vi Vi.
Sau khi đón nhận kí ức của Kiều Vi Vi cô mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra - Kiều Vi Vi thật sự đã bỏ trốn với người ta.
Cô có một mối tình đầu, tình đầu thi đậu đại học rồi lên thủ đô học.
Mà Kiều Vi Vi học hết cấp ba thì cha qua đời, mẹ của cô cũng mất mấy năm trước, cô bỗng chốc trở thành cô gái không chốn nương thân, không cha không mẹ, chỉ có thể bỏ học bắt đầu làm việc ở vị trí của cha. Nhưng cha cô là một công nhân kỹ thuật, cô không làm được, nên cương vị đó đã bàn giao cho người khác, nhà máy sắp xếp cho cô một công việc vặt, nhưng cô vẫn làm không xong, cả ngày chỉ thấy khổ không chịu nổi.
Người khác không đành lòng nhìn, bèn nghĩ cách giúp cô: "Chi bằng tìm một người đàn ông rồi gả đi."
Đúng lúc bộ đội sắp xếp xem mắt tập thể, đơn vị đề cử cô tham gia. Nam chính đã nhìn trúng cô. Nam chính là quân nhân, ở thời đại này đây là một nghề rất vẻ vang, có địa vị xã hội cao và thu nhập tốt, thế là Kiều Vi Vi kết hôn ngay lập tức.
Sau khi kết hôn thì theo quân đội, tổ chức cũng có sắp xếp việc làm cho người nhà của quân nhân, ai ngờ cô vừa làm được hai tháng đã không muốn làm nữa, lại còn nhanh chóng mang thai, công việc trước hết gác lại một bên.
Sau khi sinh con thì Kiều Vi Vi ở nhà chăm con, không đi làm trở lại.
Thật ra trong lòng cô không muốn làm việc, tuy người ta thường nói lao động là vinh quang nhưng cô vẫn muốn được đi học, cô muốn thi đại học. Nhưng chăm con làm nội trợ không phải là chuyện dễ dàng gì, một người mới lên chức mẹ như cô mỗi ngày đều mệt mỏi rã rời, không còn sức đâu mà ôn bài luyện tập.
Mơ ước phai nhạt đi từng ngày trong tiếng khóc rống của con trẻ và chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng.
Khi con lên ba tuổi, mối tình đầu của cô trở về. Anh ta đã tốt nghiệp đại học, sau đó đi làm kỹ thuật viên ở xưởng động cơ dầu ma dút của tỉnh, hào quang chói lóa.
Anh chàng kỹ thuật viên nhờ người mang vài cuốn sách về cho Kiều Vi Vi. Thời đại này có một số sách không thể mua được trong hiệu sách, đều là nhờ sinh viên đại học mang về từ thủ đô. Kiều Vi Vi cảm động, bèn viết một bức thư cho kỹ thuật viên nọ.
Kỹ thuật viên hồi âm, thế là hai người bọn họ cứ vậy mà tạo dựng lại mối quan hệ.
Thư từ qua lại, tình cảm mông lung trong quá khứ như bừng sống dậy. Tài văn chương của kỹ thuật viên viết ra những lời đứng đắn nghe cứ như lời tình, dỗ Kiều Vi Vi say mê đến mức không biết đường về.
Kiều Vi Vi trong cơn bốc đồng đã đề nghị ly hôn với nam chính.
Đương nhiên nam chính không đồng ý. Thời đại này ly hôn chính là một chuyện rất mất mặt, sẽ bị người đời đàm tiếu.
Kiều Vi Vi bị tình yêu làm cho váng đầu, cô mặc kệ tất cả, gửi con cho hàng xóm, một mình lao lên tỉnh theo đuổi hạnh phúc.
Lúc đó cô nào biết mình sẽ đuổi tới hôn lễ của kỹ thuật viên và thiên kim xưởng trưởng. Kỹ thuật viên nhìn thấy cô, ánh mắt né tránh. Thì ra anh ta chỉ tự cho mình phong lưu, muốn yêu đương trong tư tưởng chứ không muốn nghiêm túc với Kiều Vi Vi. Anh ta những tưởng Kiều Vi Vi đã là phụ nữ có gia đình, sẽ tương đối an toàn. Nào ngờ, Kiều Vi Vi lại máu gà lên não, thật sự chạy đến đây tìm anh ta.
Kiều Vi Vi cũng chẳng gây ồn ào, còn ăn một miếng kẹo hỉ trong đám cưới. Cô ngậm viên kẹo ngọt ngào rồi quay đầu rời đi, vừa trở về thì nằm xuống, một ngày một đêm không uống giọt nước nào, người lại sốt cao.
Cứ như thế, sinh mệnh gặp nguy hiểm.
Khó trách vừa mở đầu truyện nam chính đã trở thành gà trống nuôi con, còn phải tìm mẹ kế cho con mình.
Tiếp nhận xong hồi ức ở nơi đây, Kiều Vi thở dài một tiếng.
Cô liều mạng muốn sống nhưng lại thua dưới tay ma bệnh, còn Kiều Vi Vi này lại không biết quý trọng sinh mạng như thế.
Lúc mới vừa xuyên vào, thông tin cuộc đời nữ phụ lót đường trút vào đầu Kiều Vi giống như vịt bị nhồi thức ăn, não đau nhói như bị mấy trăm cây kim đâm vào. Kiều Vi chỉ có thể nằm bất động.
Những tin tức này mang theo rất nhiều cảm xúc, oán hận, bất mãn, hối hận, tức giận. Phần lớn đều là những cảm xúc tiêu cực, duy nhất khác biệt là cảm giác áy náy.
Sự áy náy này không phải dành cho nam chính mà là dành cho đứa con của cô và nam chính. Cô không có chút tình cảm nào với nam chính, trước khi nhắm mắt, một chút dịu dàng và băn khoăn không bỏ xuống được là dành cho con trai mình.
Trên thực tế, Kiều Vi đã xem qua truyện gốc nên biết được, về sau con trai của Kiều Vi Vi và nam chính được mẹ kế chăm sóc, trong mắt người khác, đứa nhỏ cũng coi như sống khá tốt.
Nữ chính trong truyện mặc dù trùng sinh không có bàn tay vàng gì cả nhưng kiếp trước cô ta đã làm chủ gia đình cả đời, tất cả mọi thứ trong nhà đều gánh vác được, thậm chí có thể nói quản gia là sở trường của cô ta.
Còn nam chính là một sĩ quan, thuộc vào nhóm có thu nhập cao, cả nhà sống rất khá. Con trai của nguyên chủ Kiều Vi Vi cũng được ăn no mặc ấm, tuy đứa nhỏ trầm tính không thích nói chuyện nhưng sau này thi đậu đại học, hơn nữa thành tích còn nổi bật.
Người người đều khen nữ chính là một người mẹ kế tốt.
Những người khác cũng thỉnh thoảng nhắc tới nữ phụ lót đường Kiều Vi Vi này, ai nấy đều nhếch miệng nói: "Sống trong phúc mà không biết mình có phúc."
Còn mắng cô là "hết ăn lại nằm nên hóa đần", thậm chí có người quen của nam chính còn mắng ở trước mặt nam chính và con trai, mắng nữ phụ lót đường xong còn nói: "Sau này con phải thật hiếu thảo với mẹ kế của con."
Mỗi lúc như thế con trai của nữ phụ chỉ im lặng không nói gì.
Về sau, nam chính và con trai không chủ động nhắc đến cô nữa, một lần cũng không. Ít nhất là không xuất hiện trong truyện, đến tác giả cũng chẳng miêu tả đến, vậy nên nam chính và con trai có nhớ tới cô hay nhắc đến cô hay không Kiều Vi cũng không biết.
Tóm lại, nữ phụ Kiều Vi Vi chính là một nhân vật lót đường tiêu chuẩn.
Kiều Vi nhắm mắt lại, tiếp nhận phần cảm xúc này của Kiều Vi Vi.
Một lúc lâu sau, khi tin tức hỗn tạp trong não bộ rốt cuộc dừng lại, Kiều Vi mở mắt ra. Từ nay về sau cô đã trở thành Kiều Vi Vi rồi.
Là vợ của người ta, là mẹ của người ta.
Thật ra Kiều Vi Vi còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì đã nhận vị trí làm việc, làm việc chưa được một năm thì kết hôn, hiện giờ con trai mới bốn tuổi, mà cô chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi. So với tuổi thật của Kiều Vi thì vẫn còn rất trẻ,
Đối với Kiều Vi thì giành được một cơ hội sống mới, một cơ thể trẻ trung hơn trước đã là vận may không gì sánh nổi.
Việc quan trọng là tìm người cứu mình. Cơ thể này đang sốt cao, nhờ chút năng lực thần kì nên vẫn chưa chết, thế nhưng đã cực kỳ yếu ớt.
Kiều Vi thử vùng vẫy ngồi dậy, nhưng lại ngã khỏi giường. Cũng may giường này không phải là một cái giường hẳn hoi, phía dưới dùng gạch đắp nên, mặt trên thì kê một tấm không biết là ván bàn hay ván cửa, như vậy là có một chiếc giường nằm, độ cao tổng thể rất thấp, nên ngã xuống không đau.
Kiều Vi suy yếu ngồi dưới đất thở hổn hển một lúc.
Đây là một gian nhà cực kì nhỏ hẹp, vốn không có cái cửa sổ nào đàng hoàng, ánh sáng rất kém, vừa cũ kỹ lại đổ nát, chỉ có một chiếc giường đơn sơ và một cái bàn gỗ cũ.
Kiều Vi Vi bỏ nhà chạy đến tỉnh lỵ này, tới nơi thì chạy thẳng tới xưởng động cơ dầu ma dút nhưng không thấy kỹ thuật viên đâu. Cô lại không có thư giới thiệu, không thể vào ở nhà khách, đành phải đi hỏi thăm đầu đường gần xưởng động cơ dầu ma dút có chỗ ở hay không. May thay gặp được một bà cụ, bà ấy nói nhà mình có phòng trống, có giường ngủ.
Kiều Vi Vi đi theo bà ấy, thì ra thứ được gọi là "phòng" là một gian được ngăn ra ở một góc hẻo lánh trong nhà, chỉ đủ chỗ để xoay người. Bên trong thật sự có một cái giường, nhưng lại không có lấy cái cửa sổ nào tử tế.
Nhưng Kiều Vi Vi mới lên tỉnh lỵ nên chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, cũng không thể ở nhà khách, hơn nữa trong lòng cô còn có chuyện, cũng liền ở tạm bợ như vậy. Sau khi thỏa thuận xong xuôi với bà cụ, một ngày ba hào, ở một ngày tính một ngày, bao một bữa cơm, thì Kiều Vi Vi liền ở lại đây luôn.
Cô vốn tưởng rằng kỹ thuật viên xin nghỉ thì sẽ sớm đi làm trở lại, không ngờ cô nghe ngóng tin tức thì biết được anh ta nghỉ phép là vì làm lễ cưới. Cô lảo đảo chạy đến hiện trường hôn lễ, tận mắt nhìn hoàng tử bạch mã trong mộng cưới người khác thì mới tuyệt vọng, trở về nhà bắt đầu sốt cao rồi ngã xuống.
Trên lý thuyết, đã một ngày một đêm trôi qua, cơ thể này hẳn đã lạnh lẽo mới đúng. Bởi vì Kiều Vi xuyên vào nên cô mới "sống" lại.
Kiều Vi nằm suy nghĩ miên man, chợt mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ xe cùng tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất khi thắng.
Tiếng động này quá rõ ràng bởi vì thế giới này rất yên tĩnh, ở chỗ này thì không có chuyện nghe thấy tiếng động cơ ô tô ầm ầm mọi lúc mọi nơi như thời đại sau. Thỉnh thoảng có người đi xe đạp trong ngõ nhấn chuông còn nghe lanh lảnh, đừng nói chi là âm thanh của bánh xe, năng lực xuyên thấu rất mạnh, có thể vang rất xa.
Lòng Kiều Vi hơi lay động, cô chậm rãi đỡ giường ngồi dậy.
Quả nhiên, một lát sau có tiếng bước chân tiến vào nhà. Tiếng bước chân kia rất nặng nề, dường như mỗi bước đều dùng sức đạp thật mạnh.
Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, giọng người đàn ông hỏi thăm xem có cô gái nào ở vùng khác đến đây thuê nhà hay không. Bà cụ thề thốt phủ nhận, không muốn thừa nhận.
Tuy Kiều Vi tiếp nhận ký ức của Kiều Vi Vi nhưng những ký ức ấy giống như thước phim trắng đen cũ vậy, từng phần bày trên kệ, cần phải kích phát thì mới có tác dụng. Dù sao cô cũng không phải người của thời đại này, nhất thời không hiểu vì sao bà cụ lại không thừa nhận.
Mà tình hình hiện giờ của cô rất không ổn, cần người cứu giúp. Cô mở miệng muốn kêu lên, lại phát hiện cổ họng vừa khô vừa đau, không phát ra được âm thanh nào.
Trong sân, người đàn ông lớn tiếng quát hỏi: "Lão đồng chí bà có dám cam đoan mình nói thật không? Tôi hỏi người khác, mọi người đều nói có một cô gái trẻ được bà mang về nhà."
"Bà có biết cô ấy là ai hay không mà còn dám thu nhận?"
"Cô ấy có thư giới thiệu không? Có chứng minh công tác không? Ai cho phép bà tự mình thu nhận người không rõ thân phận?"
Ồ, thì ra là thế.
Vào lúc này, Kiều Vi đã đoán ra được thân phận người đàn ông ở ngoài sân rồi.
Mau vào đi, tôi ở trong này!
Cô mở to miệng, nhưng chính là cổ họng quá đau. Vừa khô vừa rát, chỉ có thể phát ra vài âm thanh khàn đặc.
Kiều Vi nhìn cửa một chút, giường ở tận cùng bên trong, chiếc bàn tồi tàn hơi dựa ra bên ngoài. Nếu cô muốn đi ra cửa, ước chừng phải đi qua năm, sáu bước như vậy. Chỉ cần có thể đi qua là có thể đẩy cửa cầu cứu rồi.
Kiều Vi trước tiên đỡ giường rồi lại vịn bàn, cô không có sức lực, chậm rãi bước một bước, lại bước một bước...
Trong sân, bà cụ không thể chối cãi, rõ ràng đã bị người đàn ông này dọa sợ, ngập ngừng thừa nhận: "Đúng là có một cô gái nhỏ, không phải dân lưu vong, không phải... cô ấy đến tỉnh lỵ là để tìm người..."
Người đàn ông hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
Bà cụ chỉ vào căn phòng nhỏ dựng lên trong góc nhà mình, mở miệng ra lại là nói dối: "Ngày hôm qua tôi nhìn thấy cô ấy trở về phòng, hôm nay lại không thấy cô ấy ra ngoài, chắc là còn ở bên trong."
Người đàn ông mím môi, sải bước đi tới.
Bà cụ không an tâm, thật ra bà ấy vốn dĩ không nhìn thấy Kiều Vi. Ngày hôm qua bà ấy đi thăm người thân, chỉ để lại cho Kiều Vi một bữa cơm. Kiều Vi cũng chẳng tìm bà ấy, hôm nay bà ấy cũng định sẽ như vậy, ai ngờ người đàn ông mặc quân phục đi xe Jeep này lại đột ngột đến tìm Kiều Vi.
Trông rất có khí thế, có vẻ là cán bộ có chức quyền, cũng không biết thân phận như thế nào.
"Kiều Vi!" Người đàn ông đập cửa rầm rầm: "Là anh!"
Kiều Vi ở trong phòng, lòng hô to: Mau vào đi! Anh mau vào đi!
Thế nhưng cổ họng đau đến mức không kêu ra được, nội tâm cô cực kì gấp gáp. Cô lại bước đến trước một bước, bám vào cạnh bàn thở dốc.
May thay, người đàn ông như đang kìm lại lửa giận, sau khi đập cửa vài cái mà không thấy người lên tiếng thì quay đầu hỏi một câu: "Cô ấy có ở đây không?"
Bà cụ lo sợ: "Chắc là có?"
"Rầm" một tiếng, người đàn ông một cước đá văng cả cánh cửa! Rớt cả bản lề trục cửa.
Bà cụ sợ đến mức lùi về sau.
Kiều Vi đang lo người đàn ông không nghe thấy tiếng trả lời sẽ bỏ đi, chợt một tiếng "Rầm" thật lớn vang lên, cánh cửa mở tung, ánh sáng mặt trời bên ngoài rọi vào, nghiêng nghiêng trông như dòng thác ánh sáng, chia gian nhà nho nhỏ thành hai mảng sáng tối.
Khung cửa thấp bé, người đàn ông cao lớn cúi đầu bước vào trong, anh đứng lại giữa dòng thác ánh sáng, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Toàn thân anh mặc quân phục màu xanh, vai rất rộng, thân cao chân dài. Ánh sáng rọi vào một bên mặt, chia cắt khuôn mặt anh thành hai nửa sáng tối.
Một bên góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén. Một bên sóng mũi thật cao, chiếc bóng đổ xuống trông như một ngọn núi.
Khóe miệng của anh nhếch lên, không biết là đang làm công tác chuẩn bị hay là đang kìm nén cảm xúc, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Kiều Vi..."
"Anh cho em một cơ hội cuối cùng, em chọn đi."
"Ly hôn, hoặc là theo anh về nhà."
Đúng như Kiều Vi dự đoán, người đàn ông này chính là người chồng bị nữ chính để mắt tới của Kiều Vi Vi, tên là Nghiêm Lỗi.
Anh luôn gọi tên Kiều Vi Vi là Kiều Vi, thật trùng hợp.
( truyện đăng trên app TᎽT )