Bốn mắt nhìn nhau.
Đối với chuyện như thế này, xưa nay Nghiêm Lỗi sẽ không thua khí thế. Dù sao cũng là người trải qua chiến trường.
Anh nhìn lại Kiều Vi: "Em có ý gì?"
Ngón tay Kiều Vi nhẹ nhàng vuốt vuốt bìa sách: "Em biết, chủ đề tư tưởng mà sách này truyền đạt có khả năng có chỗ không hoàn toàn phù hợp với tinh thần văn minh do đảng, quốc gia và chính phủ tuyên truyền, giá trị hơi khác biệt. Cũng bởi vì em biết, cho nên lúc giám sát đang nghiêm ngặt hơn, những sách này biến thành chứng cứ tư tưởng hai chúng ta trước đó không đủ kiên định, em mới quyết định xử lý bọn chúng. Em biết, em hiểu rõ ràng.”
"Những điều này em đã nói với anh." Cô nói, "Nhưng... tới bây giờ em không hề nói những quyển sách này không hay."
Nói đùa à, cho dù có là cấm thư, hoàng thư ở thời đại này thì đều quy về văn học nghiêm túc ở hậu thế. Với yêu cầu văn học rất cao ở thời đại này, căn bản không tồn tại văn học vô tri tràn ngập trên internet như thời đại sau. Nền tảng văn chương cơ bản của từng quyển đều vô cùng chắc chắn.
Không có chuyện không hấp dẫn người đọc. Không có khả năng đọc không hay.
Nhất là ở thời đại tin tức bế tắc như thế, nhu cầu giải trí còn đơn giản như vậy.
Nghiêm Lỗi mãnh liệt cảm giác Kiều Vi có ý đồ làm anh sa ngã. Anh muốn phản bác, nhưng vừa mở miệng, một ngón tay Kiều Vi liền áp xuống môi.
"Không cần tranh luận với em." Khuôn mặt cô cũng cúi xuống, cách anh rất gần, "Anh dùng thái độ phê phán để đọc là được rồi. Anh đã cho rằng nó không đúng, vậy hẳn anh phải biết vì sao nó không đúng, rồi mới có thể ủng hộ kiên định hơn với những gì anh cho là đúng.”
"Cứ đọc tiếp là được. Anh đọc xong, cảm thấy có vấn đề không đúng, vậy thì đốt. Anh đọc một quyển chúng ta đốt một quyển."
Gương mặt cô trắng nõn thanh tú, cách gần như thế, hơi thở còn mang theo mùi đào thơm ngát.
Nghiêm Lỗi bắt lấy ngón tay cô đặt trên môi mình.
"Được. Anh đọc." Anh nói, "Nhưng chỉ cần anh cảm thấy có vấn đề..."
"Anh yên tâm." Kiều Vi không cần anh cảnh cáo, "Sau này, tuyệt sẽ không có bất kỳ thứ gì trên giá sách ảnh hưởng anh làm quan... khụ, ảnh hưởng đến tư tưởng tiến bộ của anh."
Xém chút đã nói ra hai chữ “quan lộ”.
Niên đại này không thịnh hành cách nói như vậy, nghe vào giống như cố tình làm việc chỉ vì danh lợi. Mà tư tưởng của người ở niên đại này thật sự rất thuần túy, rất chính thống, thậm chí còn rất cao thượng.
Giống như Nghiêm Lỗi, kiểu trẻ em xuất thân nông thôn nghèo khổ như anh, hẳn là phải hướng tới cuộc sống ở nhà ngói gạch đỏ lớn mới đúng chứ? Nhưng anh có thể cứng rắn phản đối ý kiến của vợ, tặng danh ngạch lại cho người khác.
Loại vô tư vô vị lợi của bọn họ là xuất phát từ nội tâm.
Nghiêm Lỗi buông tay Kiều Vi ra.
Nhưng anh cũng không lập tức đọc sách tiếp. Anh bình tĩnh kẹp thẻ đánh dấu trang, cất sách trở lại trên kệ cao: "Ngày mai lại tìm thời gian đọc.”
Cái gì đọc hay hay đọc không hay, tóm lại có khả năng khiến anh không buông bỏ được.
Nghiêm Lỗi ngồi trên ghế, tay chống lên bàn giằng co với Kiều Vi đang cúi người nhìn anh.
Vậy thì cũng thật tốt, bằng không thì cắt ngang anh cũng không hay. Dù sao vừa rồi anh cũng đã đọc hết sức chăm chú.
Kiều Vi nói: "Em muốn tâm sự với anh vài chuyện."
Nghiêm Lỗi dang chân rộng ra một chút, ngồi càng vững vàng: "Em nói đi."
Kiều Vi nhìn hai bên một chút, đi dời cái ghế gỗ vuông tới, ngồi ở bên bàn đọc sách. Cô kéo ngăn kéo lấy ra mấy tờ giấy.
Nhìn lướt qua nội dung mình ghi chép, cô nâng mắt: "Em vẫn luôn không rõ thu nhập cụ thể của nhà chúng ta."
Kinh tế quá trọng yếu. Hiện giờ Kiều Vi không ra ngoài làm công, chỉ phụ trách việc trong nhà, thu nhập của Nghiêm Lỗi là nguồn kinh tế duy nhất của gia đình. Thế nhưng theo ký ức nguyên chủ lưu lại mà Kiều Vi đã rà quét, cô chỉ có một ít nhận thức mơ hồ về thu nhập của Nghiêm Lỗi.
"Sao lại quan tâm tới chuyện này?" Nghiêm Lỗi thấy hơi ngạc nhiên.
Vợ anh luôn không quá để tâm tới chuyện này, bởi vì nhà mẹ cô không còn người nào, không giống mấy cô gái khác sẽ cầm tiền của chồng đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Cô chỉ cần đủ tiền tiêu là được. Mà chi phí trong nhà anh cho cô ở trong hộp cũng đủ tiêu.
Mỗi lần cô đi vào thành phố đều sẽ mua một món quần áo mới, cho tới bây giờ anh chưa từng nói cái gì. Cô hoàn toàn không chủ động hỏi đến phương diện tiền bạc.
Nhưng Kiều Vi lại rất quan tâm.
Cha ruột chỉ sợ cô liên lụy đến ông ta, một cuộc điện thoại cắt đứt huyết mạch thân duyên. Bạn trai thì vội vàng chia tay, mặc dù trong cuộc trò chuyện cuối cùng anh ta không nói chi tiết, nhưng cũng không khó đoán, xét đến cùng đều là vì tiền.
Kiều Vi là người sống ở hậu thế, không có sự cao thượng như người ở thời đại này, mở miệng ra đều là chủ nghĩa, đều là vì quốc gia. Cô là người sống lại cải mệnh, cô chỉ muốn trải qua những tháng ngày thật tốt.
Sống trên đời sao có thể không nói đến tiền.
"Không biết thu nhập của nhà mình như thế nào thì sao em liệu cơm gắp mắm được?" Cô nói, "Em cảm thấy trước kia mình dùng tiền có hơi vung tay quá trán, em sợ anh không chịu nổi."
Ai không chịu nổi chứ.
Nghiêm Lỗi đặt tay trên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh: "Tiền lương được cấp vào ngày 15, một tháng được 127 đồng. Trợ cấp phải tùy tình hình ..."
Kiều Vi đưa cho anh một trang giấy trắng, cũng đưa bút cho anh: "Viết xuống đi, xem rõ hơn.”
Nghiêm Lỗi nhận bút, bắt đầu viết lưu loát liên tục.
Trình độ văn hóa của anh không cao, nhưng chữ viết rất đẹp mắt. Bàn tay cầm súng cũng có thể điều khiển bút chuẩn xác, lại mạnh mẽ hữu lực.
Liệt kê từng đầu mục cho Kiều Vi. Tiền lương bao nhiêu, các loại trợ cấp theo thứ tự là gì, mỗi tháng phiếu lương bao nhiêu, phiếu dầu, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu trứng gà, phiếu đường, phiếu công nghiệp.
Theo từng mục anh liệt kê, Kiều Vi càng thêm hiểu rõ thời đại này.
Nghiêm Lỗi liệt kê rõ ràng xong thì gác bút lại, hai ngón tay kẹp lấy tấm danh sách rồi đưa đến trước chóp mũi Kiều Vi.
Kiều Vi nhận lấy nhìn qua một lần, cô nhớ tới hôm nay đi chợ nông sản nhìn thấy vài phần trong đó có giá một hào, khóe miệng cô nhếch lên: "Xem ra thời gian qua nhà chúng ta sống cũng không tệ."
Nghiêm Lỗi "Hừ" một tiếng qua lỗ mũi.
"Được rồi, trong lòng em đã có tính toán." Kiều Vi hỏi, "Vậy bây giờ chúng ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
Nghiêm Lỗi bất ngờ khi cô hỏi đến tiền tiết kiệm. Anh dừng một chút, nhưng vẫn đứng dậy, đóng cửa ngăn phòng khách và phòng phía tây lại, ngăn cách Nghiêm Tương ở bên ngoài.
Sau đó anh mới đi vào trong phòng ngủ, lấy chiếc hộp sắt từ trên nóc tủ xuống, mở cái khóa sắt nhỏ rồi lại lấy một cái hộp sắt nhỏ khác bên trong.
Phía trên in dòng chữ "Kẹo đậu phộng hạt mè".
Mở hộp kẹo đậu phộng ra, Nghiêm Lỗi cầm mấy xấp tiền thật dày bên trong, lại lấy ra một trang giấy đưa cho Kiều Vi: "Đều có ghi chép lại."
Kiều Vi cầm giấy mở ra xem, mỗi tháng anh đều bỏ tiền vào trong hộp kẹo đậu phộng, sẽ ghi chép một chút. Liếc nhìn một lần, cơ bản đều là bỏ tiền vào, gần như không có lấy tiền ra ngoài.
"Một tháng có thể để dành 40 đồng..." Kiều Vi trầm ngâm.
"Đừng tính, mỗi tháng cho em 50, đưa về quê 25, chính anh dùng một ít." Trong mắt Nghiêm Lỗi chứa sự cảnh giác, "Hiện giờ mỗi tháng anh nhất định có thể để dành không ít hơn 40 đồng."
Trên tờ giấy kia ghi chép lít nha lít nhít, thời gian đã rất lâu. Nhìn ra được anh đã bắt đầu tiết kiệm tiền từ rất lâu về trước.
Đương nhiên có khả năng khi xưa tiền lương không cao như bây giờ, để dành ít, sau đó dần dần có thêm.
Số dư mới nhất còn lại là 2372 đồng.
Cân nhắc đến giá hàng bây giờ, dựa theo hậu thế, quy đổi một chút, tương đương với...
Kiều Vi thở dài một hơi.
Người đàn ông này thật sự rất biết tiết kiệm tiền!
Trong quan niệm truyền thống, quan tâm tiết kiệm của cải thì luôn là đức tính tốt, quả thực quá tốt rồi. Như vậy mới cho người ta cảm giác an toàn.
Kiều Vi ngẫm lại muốn khen ngợi người đàn ông này. Cho dù là thời đại gì, cho dù là nam hay nữ, một người có năng lực kiếm tiền nuôi gia đình rất mạnh, lại còn có thể tiết kiệm tiền như thế đều rất đáng khen.
Nhưng khi cô nâng mắt lên, nhìn thấy trong mắt Nghiêm Lỗi tràn đầy cảnh giác.
Kiều Vi không hiểu: "Ánh mắt kia của anh là ý gì?"
Nghiêm Lỗi làm mặt căng thẳng: "Hiện giờ anh cũng là đoàn trường, không thể không gửi tiền về quê. Hơn nữa nếu trong tay bọn họ có tiền có phiếu, tự sống tốt thì sẽ không tới chỗ em kiếm chuyện.”
Anh vừa nói như thế, trong đầu Kiều Vi nảy lên cảm giác bực bội và chán ghét, tương tự như lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Lỗi lúc trước, cô cũng tự nhiên sản sinh ra cảm giác phiền chán — Tất cả đều là cảm xúc của nguyên chủ Kiều Vi Vi lưu lại.
Kiều Vi bừng tỉnh ngộ ra. Hóa ra là một tràng mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Cuộc đời trước của cô chưa từng trải qua hôn nhân mẹ chồng con dâu, nhưng cô nghĩ nghĩ một hồi thì xua tay: "Không phải ý kia. Anh nhất định phải gửi tiền về, cái này em không hỏi đến. Không ai có thể không cần cha mẹ.”
Cô nói như thế, thân thể căng cứng của Nghiêm Lỗi mới hơi buông lỏng, nhưng anh lại hồ nghi: "Vậy hôm nay em đang làm gì?"
Bỗng nhiên vợ buông quá khứ thanh cao xuống, khi không lại hỏi từ chuyện thu chi từ lớn đến nhỏ trong nhà, Nghiêm Lỗi liền trực tiếp nghĩ đến việc anh gửi tiền về quê.
Thì ra anh căn bản không tin cô. Kiều Vi bất đắc dĩ: "Em không phải đã nói rồi sao, em muốn làm cho rõ để liệu cơm gắp mắm mà.”
"Anh kiếm được thật sự không ít." Cô chân thành khen anh, "Còn tiết kiệm tiền như thế. Cái này rất tốt, sau này phát huy, phát huy."
Kiều Vi cười tủm tỉm, cầm sổ giấy ghi chép tiền tiết kiệm kia trả lại cho Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi cầm tiền nhét trở về cất kỹ, lại mang cái hộp cất lên đầu tủ một lần nữa. Vỗ vỗ bụi trên tay rồi đi ra bên ngoài phòng làm việc.
Kiều Vi lắc lắc cánh tay mấy lần, đưa cho Nghiêm Lỗi một trang giấy: "Anh xem cái này một chút, có thể tìm người làm được không?"
Trên giấy vẽ thứ gì đó, Nghiêm Lỗi hỏi: "Cái này là gì?”
Kỳ thật vẽ cũng rất tốt, có thể nhìn ra ba vật thể hình trụ cố định thành hình mũi khoan. Rồi từ đỉnh dùng dây thừng treo xuống một hình trụ thứ tư. Hình trụ thứ tư treo buông thõng xuống, ở giữa còn buộc một cây gậy ngắn nằm ngang, nhìn giống như vị trí tay vịn.
Nghiêm Lỗi hỏi: "Giã gạo sao?"
Nếu phía dưới có thêm một cái cối bằng đá, đích thật hơi giống với đồ giã gạo ở nông thôn.
"Có thể nhìn rõ kết cấu không? Em cảm giác mình vẽ rất rõ ràng mà." Kiều Vi rất vui vẻ.
Quả thật rất rõ ràng dễ hiểu. Nghiêm Lỗi nói: "Em còn biết vẽ tranh?”
Trước kia thì không biết.
Tất nhiên. Bởi vì đây là kỹ năng của Kiều Vi, không phải kỹ năng của nguyên chủ.
Kiều Vi bỏ qua đề tài này, trực tiếp nói với Nghiêm Lỗi: "Cái này không phải giã gạo, là dùng để giặt quần áo." ( truyện trên app T𝕪T )
Nghiêm Lỗi: "Hả?”
"Anh nhìn hình dạng này......" Kiều Vi khoa tay múa chân với anh, "Phía dưới thả một cái bồn hoặc là thùng, ngâm quần áo ở bên trong, cây gậy treo này, đầu vói vào trong thùng. Em sẽ nắm lấy tay cầm, cái thanh nhỏ nằm ngang chỗ này chính là nơi để cầm vào. Em nắm lấy chỗ này, rồi mới dùng cây gậy này khuấy động xoay tròn trong thùng liên tục, giặt quần áo sạch sẽ."
Có thể nói đây là máy giặt chạy bằng cơm.
Nghiêm Lỗi hoài nghi: "Cái này có thể giặt sạch quần áo không?”
"Chắc chắn... à, hẳn là có thể." Kiều Vi nói, "Thật ra nguyên lý của cái này không khác gì cầm gậy gõ quần áo. Nói thật em rất nghi ngờ cái phương thức dùng gậy đập đập kia, có thật là giặt sạch sẽ được không vậy?"
"Đương nhiên có thể." Nghiêm Lỗi cực kỳ vững tin, "Hơn ngàn mấy trăm năm đều giặt như thế."
"Vậy thì em khẳng định cái này cũng có thể." Kiều Vi cũng rất kiên định.
Bởi vì lồng của máy giặt đều chuyển động như vậy.
Mà "máy giặt nhân công” này là Kiều Vi lướt trúng video trên trên mạng lúc nằm trên giường bệnh.
Tác giả video sinh sống tại một thị trấn nhỏ, vị họ hàng lớn tuổi trong nhà anh ta tự chế ra, nghe nói dùng hơn mười năm, một thùng quần áo chỉ hao phí nhân lực hai bát cơm.
"Em mày mò cái này làm gì? Không phải anh đã nói với em không cần quan tâm chuyện giặt quần áo sao?"
Kiều Vi thật sự rất vui mừng, xuyên vào truyện ở niên đại này, sống lại rồi gặp được một người đàn ông chủ động gánh vác chuyện giặt quần áo, không giống như nhiều đàn ông khác, ăn cơm chiều xong thì chân vắt chéo, đến cái rắm cũng không buồn thả.
Nhưng cô có suy nghĩ của riêng mình.
"Em muốn phân chia công việc nhà lại lần nữa." Kiều Vi nói, "Thật ra em rất ghét rửa chén."
"Em muốn đảm đương chuyện giặt quần áo, đổi lại anh rửa chén.”