Chị Dương vừa quay đầu lại, thấy hai mắt Lâm Tịch Tịch đang nhìn chằm chằm về phía trước, chị ta quay lại liếc nhìn một lần nữa, phát hiện cái mà cô ta đang nhìn chính là Nghiêm Lỗi và Kiều Vi. 

Chị Dương đi chậm lại một bước, đợi Lâm Tịch Tịch đi lên, chị dùng khuỷu tay huých nhẹ cô ta: “Nhìn gì đấy?”

Cuối cùng Lâm Tịch Tịch mới hoàn hồn, che giấu nói: “Không có gì.”

Chị Dương lại càng thêm nghi ngờ cháu gái mình để ý đến đàn ông đã có vợ.

Đoàn trưởng Nghiêm đúng thật là một người trẻ đẹp, gương mặt tuấn tú kia ai nhìn một lần rồi thì sẽ muốn nhìn thêm lần nữa.

Nhưng bộ đội không thể có loại vấn đề tác phong thế này, danh tiếng con gái trong nhà cũng sẽ bị hủy hoại, lại càng sợ liên lụy đến cậu của cô ta, chính là chồng của chị ta. Chị Dương cố ý nói: “Hai vợ chồng Tiểu Nghiêm nhìn hạnh phúc thật. Chỉ là hơi ít con, mới có một đứa, thể nào cũng phải sinh thêm ba bốn đứa mới đủ.”

Chị ta vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Tịch Tịch. Nhưng biểu cảm của Lâm Tịch Tịch vô cùng kỳ lạ, cũng không biết là đang có ý gì.

Thật ra Lâm Tịch Tịch coi trọng Nghiêm Lỗi không phải vì anh đẹp trai. Khi Lâm Tịch Tịch chết đã là một bác gái nửa đời đau khổ tang thương, trong lòng của cô ta, gương mặt đàn ông chỉ là mây bay.

Năm đó cô ta nhìn trúng mặt mũi của thanh niên trí thức, sống chết đòi gả cho thanh niên trí thức, lại còn mang thai trước khi cưới.

Khi thanh niên trí thức trở về thành phố, chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi đó cô ta mới được hưởng một chút vinh quang, sau là những tháng ngày đau khổ bất tận.

Mẹ chồng ở thành thị chướng mắt cô con dâu nông thôn này, luôn tìm cách gây khó dễ. Chồng cô ta trở về thành phố thì cũng cảm thấy mất mặt. Các thanh niên trí thức khác về thành phố rồi mới kết hôn, cưới vợ đều cưới con gái thành phố, chỉ có anh ta không chịu nổi cám dỗ ở nông thôn, lại bị cha và anh trai trai cô ta đánh đập, ép cưới cô con gái nông thôn nhà bọn họ. Sau khi trở về thành phố, anh ta cũng ưỡn thẳng lưng, vênh mặt hất cằm sai khiến, mắng mỏ la hét với cô ta. 

Lâm Tịch Tịch là một cô vợ nông thôn, ở trong thành phố rộng lớn mênh mông không có nơi nương tựa, chỉ có thể cúi đầu lấy lòng cha mẹ chồng, chị chồng em chồng, cả gia đình nhà chồng.

Nhưng chuyện khiến cô ta thấy sụp đổ nhất chính là sau khi theo chồng về thành phố, bộ lọc thân phận “thanh niên trí thức” trong mắt cô ta đều tan vỡ hết.

Hóa ra thanh niên trí thức trong thành phố cũng chỉ là người bình thường, người cô ta nhìn trúng có gương mặt không tồi, nhưng thật sự chỉ là một người thường mà thôi. Cả đời anh ta chưa bao giờ cho cô một ngày yên bình.

Một cành hoa trong thôn lại bị tra tấn ở thành phố đến tóc mai sương gió, mặt nhuốm trần sắc.

Mà khi người đàn ông đó đến tuổi trung niên lại còn bị sa thải, nghèo đến mức cô ta chỉ có thể cúi mặt đi sang thị trấn bên cạnh để vay tiền cậu mợ.

Cô ta cứ uất nghẹn như vậy mà chết.

Người phụ nữ trung niên trải qua bao tang thương khốn khổ được quay trở về thời thanh xuân, biết gương mặt của người đàn ông không thể mài ra ăn. Nghiêm Lỗi đẹp trai là một chuyện may mắn, anh có tiền đồ rộng mở mới thật sự là cái cô ta nhìn trúng.

Lâm Tịch Tịch muốn nghịch thiên sửa mệnh. Lần này cô ta muốn chọn đúng người.

Lâm Tịch Tịch nhẹ giọng hỏi chị Dương: “Mợ, hai vợ chồng đoàn trưởng Nghiêm vẫn luôn có quan hệ tốt như thế à?”

Chị Dương ngưng lại một lát.

Thật ra chị Dương cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, quan hệ của hai vợ chồng đoàn trưởng Nghiêm trước nay vốn luôn không tốt, hàng xóm cũng biết chuyện. Thế nhưng hiện tại nhìn xem, sao lại đột nhiên trở nên khá tốt rồi?

Nhưng đây là chuyện nhà người ta, rảnh rỗi không có việc làm thì nhiều chuyện chút cũng không sao. Nhưng tiền đề là nhà mình không thể xảy ra chuyện xấu hổ gì để người khác bàn tán.

Chị ta khẳng định: “Vẫn luôn tốt như vậy mà! Con nhìn người ta đi, một người là cán bộ, một người làm công tác văn hóa. Trông xứng đôi biết bao, có gì mà không tốt được.” 

Lâm Tịch Tịch mím môi, trong mắt như lộ ra chút cảm xúc không rõ ràng.

Chị Dương nhìn thấy, nhíu mày lại.

Khi đến đại viện, chỉ có mấy người đàn ông mặc áo ba lỗ, chân mang dép lê đang ngâm bồn, cùng với mấy người phụ nữ bế trẻ con, tất cả đều đang tắm rửa.

Nói vậy thì nhà xưởng sẽ có nhà tắm cho công nhân viên chức và người nhà sử dụng, hơn nữa nhà tắm cũng không thu phí. Nhưng thị trấn nhỏ kinh tế không được tốt, không có nhà máy. Thực ra cả huyện chỉ có hai nhà máy thôi.

Cho nên ở trong thị trấn nhỏ này, nhà ai nhìn sơ qua có diện mạo, tinh thần tương đối tốt, trạng thái vệ sinh tương đối sạch sẽ thì đại khái có thể biết trong nhà có người làm công nhân ở trong huyện. Nhưng nếu không có người nhà làm công nhân, cũng chỉ có thể ở nhà nấu nước tắm rửa, nên không tắm thường xuyên.

Ngoài ra còn có người nhà của bộ đội, bọn họ đều tinh thần phấn chấn, sạch sẽ. Quần áo bọn họ mặc đa phần đều rất đẹp.

Một nhà ba người của Nghiêm Lỗi chính là gia đình cán bộ quân đội điển hình.

Nam khí phách, nữ xinh đẹp, mặc quần áo thoáng mát, ngay cả quần áo giày dép của đứa nhỏ nhìn qua cũng như đồ mới.

Đến trước cửa nhà tắm, Nghiêm Lỗi đang định đưa chậu quần áo của Nghiêm Tương cho Kiều Vi, Kiều Vi lại đẩy lưng Nghiêm Tương: “Đi theo ba đi.”

Nếu Nghiêm Lỗi từ chối hoặc chất vấn, Kiều Vi đã chuẩn bị tốt một đống lý do thoái thác, nói cho anh biết trẻ con cần phải trau dồi nhận thức về giới tính ngay khi còn nhỏ. Con trai không nên đến nhà tắm nữ.

Không ngờ Nghiêm Lỗi lại không nói gì, đưa phiếu tắm rửa rồi dẫn Nghiêm Tương vào nhà tắm nam.

Khiến cho Kiều Vi có loại cảm giác vận sức nhưng không có chỗ dùng.

Cô đứng tại chỗ nhìn hai cha con đi vào.

Nhà đoàn trưởng Triệu thì do chị Dương dắt Quân Tử. Quân Tử vừa thấy Nghiêm Tương đi nhà tắm nam thì giằng khỏi tay mẹ: “Con cũng qua bên đó.”

Chị Dương cũng không quản con, chỉ đưa quần áo của con cho chồng. Đoàn trưởng Triệu đưa Ngũ Ni Nhi đang ngồi trên cổ cho vợ, rồi đi dẫn ba đứa con trai đi vào.

Mấy người phụ nữ cùng nhau đi vào.

Thật ra nhà tắm không có nhiều bé trai cho lắm, nếu có thì cũng chỉ là mấy đứa rất nhỏ, xét về độ tuổi có thể chấp nhận được. Gần như không có bé trai nào quá lớn.

Kiều Vi cởi quần áo, từ từ hiểu rõ. Ở thời đại này một nhà năm sáu đứa nhỏ, không được nuôi dưỡng kỹ lưỡng như bọn trẻ là con một ở đời sau. Mấy đứa nhỏ được nuôi thả, trẻ con có năng lực tự chăm sóc rất mạnh, bé trai hơi lớn một chút là có thể nhảy xuống sông tự tắm, căn bản không cần kè kè bên cạnh mẹ mọi lúc mọi nơi.

Kiều Vi lại tính toán một chút, lập tức bật cười.

Không nói đến mấy đứa mười tuổi, chỉ nói mấy đứa bé trai bảy tám tuổi ở thời đại này, thật ra cũng đã trở thành mấy cụ ông đầu tóc bạc phơ, mặt không đổi sắc làm một hơi mấy chục cái hít xà đơn trong công viên ở thời của Kiều Vi.

Không giống như những đứa bé được nuông chiều từ nhỏ của thế hệ sau.

Kiều Vi là người đã hình thành cảm giác ưu việt đi trước thời đại, Ở một nơi như nhà tắm, cô tự cho mình là đúng, cảm thấy sẽ phát sinh tình huống mà cô nghĩ sẽ phát sinh. Thậm chí cô còn chuẩn bị dùng quan niệm của đời sau để tẩy lễ một mấy vị đồ cổ ở thời này.

Kết quả là… người ta vẫn là người thời trước.

Tưởng tượng đến Nghiêm Lỗi cũng là một ông cụ nào đó ở thời của cô, thậm chí còn khi còn già hơn, sau đó trói chặt chân ở xà đơn trong công viên, xoay một vòng rồi lại thêm một vòng… Kiều Vi không khỏi bật cười lần nữa.

Đương nhiên, xét lấy địa vị sau này của Nghiêm Lỗi, càng có khả năng anh là một ông lão ở viện dưỡng lão cao cấp, ngắm phong cảnh non nước, trầm tư nhìn bàn cờ.

Ở phía sau còn có vệ sĩ và điều dưỡng tận tâm.

Nhưng Kiều Vi lại không thể không tưởng tượng đến cảnh các cụ già tập thể dục buổi sáng ở công viên, nghĩ đến là không thể nào nhịn cười.

Chị Dương cởi quần áo, quay đầu nhìn cô, thắc mắc: “Cười gì thế? Có chuyện gì buồn cười à?”

“À, chỉ là đột nhiên em nghĩ đến một câu chuyện buồn cười.” Kiều Vi nói.

Chị Dương nhất quyết muốn nghe. Đời sau có rất nhiều truyện cười, Kiểu Vi chọn một câu chuyện an toàn, không mang theo tính thời đại và chính trị, khiến cho chị Dương ù ù cạc cạc mà bật cười.

Trong nhà tắm lớn, mọi người đều khỏa thân, không có gì phải xấu hổ.

Chị Dương mới từ nông thôn lên, lúc đi nhà tắm lớn lần đầu tiên thì vô cùng xấu hổ, Nhưng nhà tắm lớn thì miễn phí, bản thân ở nhà muốn tắm phải đốt củi và than đá. Sự xấu hổ này lập tức được bỏ qua, bất kể lần nào nhà tắm mở cửa, chị Dương đều sẽ không bỏ sót, sẽ vội vàng thúc giục cả nhà đi tắm.

Đối với chị ta, nước nóng miễn phí mà không cần thì chẳng khác nào bị lỗ, bị người khác chiếm lấy lợi ích.

Không ai được phép lười biếng không đi tắm.

Mọi người nhanh chóng cởi quần áo ra.

Chị Dương cúi đầu cởi quần áo cho Ngũ Ni Nhi, để lộ Lâm Tịch Tịch ở bên cạnh.

Lâm Tịch Tịch đóng cửa tủ lại, đánh giá Kiểu Vi từ trên xuống dưới, bỗng nhiên kêu một tiếng, giả vờ kinh ngạc, nói: “Dì Kiều, trên bụng của dì là sao thế?”

Kinh nghiệm ở trong phòng bệnh khiến cho Kiều Vi không hề xấu hổ về cơ thể của mình. Cô nghe thấy thì cúi đầu thoáng nhìn.

Cơ thể cô nhận được này khỏe mạnh hơn cơ thể ốm yếu ban đầu của cô rất nhiều, nhưng xét từ góc độ của thế hệ tương lai thì chỉ có thể coi là mảnh khảnh thon thả, chứ không được săn chắc lắm. Kiều Vi bị bệnh tật tra tấn đến gầy trơ xương, thứ cô khao khát nhất chính là một cơ thể săn chắc cường tráng.

Cô sờ vào cái bụng nhỏ, phẳng lì nhưng không săn chắc: “Là cái này sao?”

Cô nhìn kỹ một chút, cuối cùng cũng xác định, nói: “Cái này chính là… vết rạn da.”

Lâm Tịch Tịch che miệng lại, làm ra vẻ kinh ngạc: “Nhìn đáng sợ quá, tôi còn tưởng dì bị bệnh ngoài da gì đó. Chồng dì không chê à?”

Đương nhiên Lâm Tịch Tịch biết đó là vết rạn da. Cô ta đã từng sinh ba đứa con. Có rạn da, viêm tuyến sữa, ngực chảy xệ, són tiểu, eo đau, gót chân đau, bệnh hậu sản… không hề thiếu thứ nào.

Cô ta cố ý nói như thế.

Cô ta trùng sinh trở về, sứ mệnh cuộc sống là “gả cho Nghiêm Lỗi sau này làm quan to”. Nào biết được vợ trước vốn nên qua đời của Nghiêm Lỗi vẫn còn sống.

Mục tiêu phú quý trong cuộc đời của cô ta sao có thể thực hiện được!

Lâm Tịch Tịch hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vốn muốn bắt tội Kiều Vi vì “bỏ nhà theo trai”, nhưng lại không có chứng cứ, lúc tâm trạng tồi tệ, lúc cởi quần áo lại nhìn thấy cơ thể của Kiều Vi, nhìn lại bản thân, bỗng nhiên cô ta cảm thấy tự tin.

Tôi trẻ, tôi đẹp, tôi là đại khuê nữ trong thôn!

Tôi còn có tầm nhìn từ thập niên tám mươi đến chín mươi, người ở thời đại này không thể so sánh được.

Tức khắc cô ta lại ưỡn ngực, ra đòn công kích với Kiều Vi - nhục nhã thân thể.

Nếu cô ta công kích nguyên chủ Kiều Vi Vi thì không chừng thật sự có hiệu lực. Tính cách Kiều Vi Vi lại có chút xuân thương thu buồn, tự suy nghĩ rồi lại xót cho thân mình.

Nhưng Kiều Vi căn bản không thèm để ý.

Kiều Vi thậm chí còn không thấy thẹn khi khỏa thân trước mặt người khác phái, cô còn để ý đến mấy vết rạn da này sao?

Một cơ thể khỏe mạnh không có bệnh tật quấn thân, rạn da một tí thì có làm sao.

Nhưng cô cảm nhận được ác ý của Lâm Tịch Tịch vô cùng rõ ràng - sự nhục mạ giữa phụ nữ đối với phụ nữ, mở rộng ra là muốn khiến cô xấu hổ về tuổi tác bắt nguồn từ những vết rạn da.

Cô hơi hơi mỉm cười: “Đừng sợ, cô cũng sẽ có thôi. À … mà có thể là sẽ có rất nhiều.”

Đó là lời thật lòng.

Ở thời đại này không thịnh hành kết hôn muộn, hơn nữa Lâm Tịch Tịch ôm mộng muốn gả cho Nghiêm Lỗi, làm vợ kế cho một gia đình tái hôn, còn gì tốt hơn chuyện sinh thêm nhiều con, càng trói chặt người đàn ông này.

Vốn dĩ loại truyện mẹ kế này thích viết về chuyện nữ chính và nam chính sinh con đẻ cái.

Đặc biệt là, so với tuổi tác của Nghiêm Tương và Nghiêm Lỗi, cô ý thức được tuy Lâm Tịch Tịch chết ở tuổi trung niên, nhưng giả sử như cô ta không chết mà vẫn sống đến thời của Kiều Vi thì cũng là một bà lão bảy mươi.

Cho nên, tuy trước mắt là một thân thể thanh xuân dào dạt, gương mặt mỹ lệ, là một cô gái trẻ đẹp, nhưng Kiều Vi nhìn vào cô ta, xuyên qua lớp da, nhìn thấu được tinh thần già nua mốc meo bên dưới. 

Chị Dương vừa lúc đứng lậy, đấm đấm sau lưng: “Hai người đang nói gì đó?”

Lâm Tịch Tịch lập tức cao giọng cáo trạng: “Mợ, dì Kiều nói trên bụng con sẽ có mấy vết rạn kia. Mợ, mợ xem mấy cái vết rạn đó trông xấu quá! Con còn chưa đến mười tám, sao dì Kiều có thể nói như thế với một thiếu nữ như con.”

Lúc này lại bắt đầu giả vờ gọi “dì Kiều.”

Cố gắng hủy hoại hình tượng của Kiều Vi trong mắt người khác.

Trong quan điểm của cô ta, nếu một người xung quanh nói cô xấu thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến bản thân cô và người bên cạnh cô.

Kiều Vi lại không thèm để ý, nói: “Đều sẽ có thôi. Cô nhìn mọi người xem, trên bụng ai mà không có chứ?”

Người đến tắm rửa đều là gia đình của quân nhân trong đại viện, gia đình quân nhân, người nhà của quân nhân, chính là ám chỉ vợ của quân nhân.

Thời đại này có người phụ nữ nào kết hôn mà không sinh con? Hai ba đứa là bình thường, bốn năm đứa cũng không phải nhiều. Trên bụng ai mà không có một đường sọc nâu sẫm, mảng cơ lỏng lẻo nằm trên bụng.

Ngực còn chảy xệ.

Nhà tắm vốn có tiếng ồn trắng ào ào, người xung quanh vốn không chủ ý đến hai người đang nói cái gì. Hai người bắt đầu cao giọng, khiến cho người bên cạnh đều nhìn sang.

Kiều Vi nói: “Tôi biết cô vẫn còn là con gái, nhưng con gái các cô cũng đừng ỷ mình tuổi còn trẻ mà chướng mắt phụ nữ đã kết hôn bọn tôi. Có rạn da thì làm sao, ai sinh con xong lại không có vết rạn da? Trừ phi cô không muốn sinh con. Tiểu Lâm, tương lai sau này cô kết hôn rồi thì không định sinh con sao?”

Kiều Vi nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch Tịch, chờ cô ta trả lời.

Lâm Tịch Tịch nghẹn họng.

Không thể nói “không sinh”, điều này không chỉ đi ngược lại với quan niệm thời đại mà còn đi ngược lại với quan niệm của bản thân Lâm Tịch Tịch.

Trong sách, Lâm Tịch Tịch luôn muốn sinh con, trói chặt Nghiêm Lỗi lại.

Bây giờ cô ta biết trả lời thế nào?

Thật ra khi Lâm Tịch Tịch bắt đầu nhục nhã thân thể Kiều Vi, Kiểu Vi không hề tức giận.

Cô gái như hoa như ngọc này trong xương cốt thực chất là một bà lão, tam quan của cô ta hoàn toàn tụt hậu so với Kiều Vi.

Kiều Vi không có khả năng tranh thắng thua về tam quan với một bà lão tóc bạc trắng đi trên đường.

Nhưng Kiều Vi bỗng nhiên nhớ ra Lâm Tịch Tịch đã sinh rất nhiều con cho Nghiêm Lỗi, sau đó một nhà hai người bọn họ vô cùng náo nhiệt.

Trong sự ồn ào náo nhiệt này, truyện chỉ tóm gọn một câu: “Nghiêm Tương ở góc phòng lặng lẽ nhìn.”

Nhớ đến những chi tiết này, đột nhiên Kiều Vi lại nổi giận - người phụ nữ tính tình như phật, ốm đau bệnh tật, sinh tử giày vò lại đột nhiên bắt đầu nổi giận.

Cho nên cô mới phản kích lại Lâm Tịch Tịch.

Hai vợ chồng đoàn trưởng Triệu còn đang cân nhắc tìm một đối tượng kết hôn cho Lâm Tịch Tịch trong quân doanh, sao có thể nói cái gì mà “không có ý định sinh con.”

Nhà tắm, nhà vệ sinh công cộng, còn có tiệm cơm, đều là những nơi vô cùng quan trọng để phụ nữ xã giao. Hôm nay nếu Lâm Tịch Tịch nói một câu “tôi không sinh”, ngày mai có thể sẽ truyền khắp toàn bộ đại viện nhờ miệng của mấy người phụ nữ này. Đến lúc đó còn giới thiệu đối tượng cho cô ta thế nào. Người ta còn không ngại lùi xa ra ba thước.

Chị Dương nói đỡ cho Lâm Tịch Tịch: “Muốn kết hôn thì đương nhiên phải sinh con. Chuyện này còn cần phải nói sao.”

“Chính là như thế. Cho nên Tiểu Lâm cũng đừng cười nhạo cái bụng xấu của phụ nữ đã kết hôn sinh con như bọn tôi.” Cô nói: “Chỉ là thời điểm của cô chưa đến, chờ khi đến rồi, cô cũng sẽ có.”

Mấy người phụ nữ đứng gần đó hiểu ra, đều trợn trắng mắt nhìn về phía Lâm Tịch Tịch.

Nhưng là Lâm Tịch Tịch chủ động tấn công, hiện giờ Kiều Vi chỉ tự vệ mà thôi.

Bời vì nghĩ đến Nghiêm Tương trong sách, cảm xúc của Kiều Vi dao động bởi sự ảnh hưởng của nguyên chủ. Sau khi tự vệ xong rồi, cô bắt đầu phản công.

“Mấy cô gái nhỏ như cô, tuy rằng tuổi trẻ mặt đẹp, nhưng cũng đừng mở miệng nói chồng của tôi chê bụng tôi xấu. Phụ nữ không sinh chẳng lẽ con cái từ trên trời rơi xuống? Đó là bọn tôi sinh cùng với chồng. Bọn tôi hoài thai mười tháng, bụng căng ra muốn hư, mấy người đàn ông bọn họ không chia sẻ thay cho bọn tôi được. Dựa vào đâu mà ghét bỏ mấy vết rạn trên bụng của tôi? Hơn nữa, đàn ông có vợ ghét bỏ vợ mình để làm gì? Muốn ở cùng với mấy cô gái nhỏ như cô à?”

Lâm Tịch Tịch là đóa hoa trong thôn, trẻ tuổi xinh đẹp. 

Huống chi cô ta còn là nữ chính. Nhân vật chính đều có hào quang của mình.

Lâm Tịch Tịch là một thiếu nữ nông thôn, nhưng trên người có mang buff “phơi cũng không đen” của thế giới này, cả người cô ta trắng phát sáng, chị Dương ở bên cạnh cô ta bị đối lập thành một miếng than đen.

Hơn nữa, Lâm Tịch Tịch thật sự làm việc ở nông thôn, công việc lao động chân tay không hề nhẹ. Lao động chân tay cường độ lớn khiến cho thân hình cô ta cân đối săn chắc, vô cùng trẻ đẹp và khỏe mạnh.

Chẳng trách cô ta nhìn thấy vết rạn da trên người Kiều Vi lại sinh ra cảm giác ưu việt.

Nông thôn có nhiều bộ đội, đương nhiên có rất nhiều người trong gia đình quân nhân là phụ nữ nông thôn.

Bây giờ người đàn ông của bọn họ đều có tiền đồ, lại chưa già, vẫn còn tuổi trẻ cường tráng, đúng là tuổi không an phận. Bọn họ nên đề phòng mấy cô gái trẻ như thế này.

Kiểu Vi vừa nói như thế, tức khắc xung quanh có vài ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía Lâm Tịch Tịch.

Lâm Tịch Tịch: Công kích!

Kiểu Vi: Bắn trả!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play