Bệ bếp đất dễ nhóm lửa nhưng lại khó dập lửa.
Nếu thả củi quá nhiều thì có dội nước cũng khó dập tắt được. Nếu không còn cháy nhiều lắm thì cứ để nồi lên nấu nước sôi. Chờ ăn cơm nước xong xuôi, lửa tự nhiên tắt, nước cũng đã nấu sôi lên, vừa vặn có thể rửa chén.
Nước nóng hòa tan dầu, lại dùng xơ mướp lau nhẹ một cái, dù không có nước rửa chén, Kiều Vi nhìn kỹ một chút, cảm thấy cũng coi như khá sạch sẽ.
Nghiêm Tương vẫn cần mẫn như vậy.
Cậu bé còn nhỏ, một lần không cầm được quá nhiều, nhưng có thể chạy từng chuyến, mang bát đũa đã được rửa sạch úp trên chiếc bàn dưới mái hiên để phơi khô.
Mặt trời lên cao, Kiều Vi dọn dẹp xong phòng bếp, cô lau tay, nhìn thấy trên trán Nghiêm Tương lấm tấm mồ hôi.
"Con thay quần áo đi." Cô dặn dò Nghiêm Tương.
Mở cửa bước vào trong gian phòng của Nghiêm Tương, cô tìm được một chiếc áo ba lỗ đưa cho cậu: "Mặc cái này."
Trời mùa hè, để cho bạn nhỏ mặc áo sơ mi có tay như thế rất khó chịu a. Quân Quân nhà đoàn trưởng Triệu mặc áo ba lỗ, mặc dù có chút bẩn thỉu nhưng nhìn rất mát mẻ, cũng không gò bó.
Nghiêm Tương rất vui vẻ.
Không cần Kiều Vi hỗ trợ, tự cậu cởi từng chiếc cúc một.
Cám ơn trời đất, Kiều Vi thầm nghĩ. Cô biết nuôi trẻ con rất mệt mỏi. Trong trí nhớ nguyên chủ còn có loại cảm giác mệt mỏi bực bội khi chăm trẻ, nhưng may mắn là lúc cô tiếp nhận thì giai đoạn mệt mỏi nhất đã qua.
Nhìn đi, Nghiêm Tương có thể tự mình ăn cơm, đi tiểu, lấy quần áo, mặc quần áo, còn có thể giúp cô làm chút việc nhà, thật là bớt lo.
Nghiêm Tương nhanh chóng thay xong áo, cảm giác sau lưng rất thoải mái, hai cái tay nhỏ đầy thịt vỗ vỗ vào bụng nhỏ của cậu: "Dễ chịu!"
Kiều Vi buồn cười, nói: "Tương Tương thích mặc áo ba lỗ à?"
"Thích!"
"Sao trước kia lại không mặc?"
Buổi sáng không phải Nghiêm Tương tự mình mặc quần áo sao?
Nghiêm Tương ngước đôi mắt đen lúng liếng, cực kỳ vô tội: "Mẹ không thích nha."
"Mẹ không thích con mặc áo ba lỗ."
"Mẹ không thích con chơi với bọn Quân Quân."
Kiều Vi dừng lại.
Ký ức bị phát động, nhớ lại hồi ức, quả thật đúng là như vậy.
Ai da.
Kiều Vi day day thái dương, để tay xuống: "Sau này Tương Tương muốn mặc cái gì thì mặc cái đó. Chỉ cần thấy dễ chịu thì con đều có thể mặc."
Nghiêm Tương thật vui vẻ: "Tốt quá!"
So với quần áo cao cấp đẹp đẽ, đương nhiên trẻ em càng thích mặc đồ dễ chịu như vậy hơn.
Kiều Vi đứng lên chống nạnh nhìn xung quanh.
Quần áo đã giặt, chén đũa đã rửa, gian phòng đã quét dọn. Con trai lớn đã có thể tự mình chơi an tĩnh.
Hình như không còn việc gì để làm.
Kiều Vi trở lại phòng làm việc, trên kệ sách nhỏ chất dày đặc các loại sách, nhét không còn khe hở. Cô nhìn qua hết một lần, phát hiện số sách mình đã đọc qua hoặc chưa đọc nhưng biết tên sách có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cơ bản là số sách còn lại cô đều chưa từng đọc, thậm chí còn chưa nghe nói qua.
Nhưng những quyển sách này, chỉ xem tên liền biết, cho dù ở thời đại này được coi như là sách báo lưu hành phổ biến, nhưng tùy tiện lấy cuốn nào cũng đều là văn học nghiêm túc ở hậu thế.
Dường như nguyên chủ dựa vào đọc những sách này mà giết thời gian.
Thời đại không có internet, thậm chí không có TV, Kiều Vi cũng chỉ đành tùy tiện rút ra một quyển từ trên kệ, ngồi dưới mái hiên bên ngoài, chậm rãi đọc.
Thỉnh thoảng nâng mắt nhìn Nghiêm Tương mặc quần áo dễ chịu mát mẻ, tự chơi dưới bóng cây trong sân rất tĩnh lặng.
Người trẻ tuổi ở hậu thế rất khó để mà chuyên tâm đọc những tác phẩm văn học của thời đại này. Đừng nói là đọc sách, đến xem phim truyền hình bọn họ cũng xem với tốc độ rất nhanh, thậm chí chỉ cần coi đoạn cut đã xem như biết hết kịch bản.
Nhưng Kiều Vi đã trải qua ốm đau và cái chết, tâm tính của cô sớm bị đau đớn mà đến morphine y tế cũng không áp chế được tra tấn.
Cô là một người có thể trầm lặng đến hạ tâm.
Ve sầu vẫn mãi kêu.
Nghiêm Tương chơi mệt rồi trở về phòng ngủ trưa.
Cậu lại tỉnh ngủ, đi uống nước rồi tiếp tục chơi.
Thỉnh thoảng nâng đầu nhìn xem, mẹ vẫn ngồi ở dưới mái hiên đọc sách.
Kiều Vi vẫn đọc, thẳng đến lúc một chiếc bóng bao phủ lấy cô.
Trước mắt chợt tối lại, cô tự nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm Lỗi.
"Làm gì vậy?" Anh hỏi, từ trên cao nhìn xuống.
Vốn đã cao, mà anh còn đứng, Kiều Vi thì ngồi.
Nếu như trong tay Kiều Vi chỉ có một quyển sách thì Nghiêm Lỗi cũng không hỏi đến vấn đề vô nghĩa này. Nhưng anh liếc qua cái bàn bên cạnh, một chồng sách thật cao chất ở nơi đó.
Đều là sách trên giá sách của cô. Mặc dù cô cũng sẽ đọc đi đọc lại nhưng trước kia đều là một quyển đọc trong mấy ngày, đột nhiên lấy nhiều sách ra ngoài như thế là làm gì?
Đôi mắt Kiều Vi đau nhức, cô đứng lên dùng sức xoa khóe mắt trong: "Không có chuyện gì, sửa sang lại một ít sách. Mấy giờ rồi? Sao anh lại về sớm thế?"
"Hôm nay nhà tắm mở, em quên à?" Nghiêm Lỗi để một cái túi lưới xuống bàn, cứng nhắc nói một câu: "Người ta nói quả đào nhiều dinh dưỡng."
Nói xong, lắc người liền đi vào nhà.
Kiều Vi trì hoãn một giây mới phản ứng được — Hôm qua bác sĩ ở bệnh viện nói cô bị thiếu chất dinh dưỡng.
Cho nên hôm nay anh mua đào về.
Gì cơ, anh thần cơ diệu toán đến mức tính được hôm nay cô không mua được trái cây sao?
Kiều Vi nhếch khóe miệng.
Nghiêm Tương đang cầm đồ chơi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy anh, đứa nhỏ vui vẻ: "Ba trở về rồi!"
Trong phòng truyền đến thanh âm của người đàn ông: "Lấy đồ đi tắm rửa thôi."
Nghiêm Tương reo hò: "Đi tắm thôi!"
Mặc dù bồn tắm ở nhà cũng có thể tắm, nhưng nước chảy ào ào trong nhà tắm thú vị hơn nhiều.
Nghiêm Lỗi thay đồng phục ra, chỉ mặc áo ba lỗ hình chữ 工. Mùa hè nóng nực, rất nhiều đàn ông đều mặc như thế.
Anh đi ra ngoài tìm chậu tắm, lại thấy trong sân không có ai. Sách ở trên bàn nhỏ so với vừa rồi thì ít hơn phân nửa.
Bỗng nhiên Kiều Vi bước chân lưu loát đi ra từ phòng bếp, cô cầm số sách còn lại lên, chỉ chừa mấy quyển trên bàn, sau đó quay người đi vào bếp.
Nghiêm Lỗi không hiểu. Anh đi theo, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thấy những sách Kiều Vi vừa đều bị cô chồng trên mặt đất nhà bếp, nằm bên cạnh đống củi.
Nghiêm Lỗi nhíu mày: "Làm gì vậy?"
Kiều Vi nói: "Bỏ những quyển sách này."
Nghiêm Lỗi ngạc nhiên. Bởi vì sách này đều là bảo bối của cô, nếu anh tùy tiện mở ra, cô còn có thể lạnh mặt cả một ngày.
Sao đột nhiên lại không cần nữa?
"Bỏ thì đem bán đi." Anh nói.
Tiệm sách có thu mua sách cũ, nếu không được cũng có thể đem bán cho những nơi thu mua phế liệu. Chồng sách trong phòng bếp làm gì?
Kiều Vi trầm ngâm một chút, quyết định vẫn nên nói rõ với anh.
"Những sách này có tư tưởng không tốt cho lắm. Em không muốn để người khác đọc được." Cô nói, "Em có cảm giác sau này sẽ quản ngày càng nghiêm, anh là quân nhân bộ đội thì còn bị quản nghiêm ngặt hơn, em sợ người khác trông thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh."
Rất dễ mất mạng đó.
Lúc đầu Kiều Vi chỉ muốn giết thời gian buổi chiều nên tùy tiện rút quyển sách, dự định thảnh thơi mà đọc từ từ dưới mái hiên.
Nào biết được tư tưởng của nguyên chủ, cô nhận thấy rõ ràng khát vọng mà nguyên chủ hướng tới là gì. Cho nên loại sách vở mà cô ấy thích đọc cũng rõ ràng, thật sự là không phù hợp tư tưởng chủ lưu thời đại này.
Kiều Vi phát giác không đúng lắm, nhanh chóng mở cả quyển sách ra, xác định ở thời đại này, nội dung quyển sách có lẽ có vấn đề.
Bây giờ còn chưa có gì, nhưng đợi đến khi thời đại ngày càng khắc nghiệt, có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng tại sao bên trong nguyên văn Nghiêm Lỗi không xảy ra chuyện vì thứ này?
Kiều Vi chợt nhớ ra, trong truyện gốc, sau khi Lâm Tịch Tịch kết hôn, cô ta nói với Nghiêm Lỗi rằng anh đã cưới mình rồi, cô ta không hi vọng anh nhớ nhung quá khứ.
Nghiêm Lỗi cũng muốn bắt đầu cuộc sống mới, đem đồ vật của vong thê xử lý hết sạch. Không nói chi tiết là xử lý thế nào, chỉ nói sơ lược qua là "đều xử lý sạch sẽ".
Hiện giờ lại không có chuyện này, Kiều Vi thay thế nguyên chủ, vậy thì phải đến lượt cô xử lý.
"Cho nên, em muốn đốt đi." Cô nói, "Lúc nấu cơm vừa vặn có thể dùng giấy nhóm lửa."
Nghiêm Lỗi trầm mặc một chút, hỏi: "Không tốt đến mức nào?"
"Bây giờ không có việc gì nên không sao." Kiều Vi nói, "Hiện giờ nếu có báo cáo cho lãnh đạo biết, em cảm thấy cũng chỉ phê bình anh hai câu thôi."
Cô nhìn Nghiêm Lỗi: "Chỉ sợ thời điểm có chuyện..."
Sau này Nghiêm Lỗi có thể leo đến vị trí cao như vậy, không thể nào là người ngu ngốc, cũng không có khả năng không có khứu giác chính trị.
Tương phản là, mặc dù trình độ văn hóa của anh không cao, nhưng đầu óc không hề chậm, rất mẫn cảm với chính trị.
Cũng chính vì đến tận hôm nay nguyên chủ không cho anh đụng sách bảo bối kia của mình, bằng không anh mà sớm biết chút nội dung trong đó, đại khái sẽ xử lý chúng từ sớm.
Kỳ thật Nghiêm Lỗi ở trong quân đội sớm phát giác được xu thế biến hóa của bầu không khí sớm hơn những người khác, chỉ là anh không ngờ dưới mí mắt mình, ngay trên giá sách của vợ lại tồn tại những quyển sách không thích hợp.
May mắn, chính cô tự tỉnh ngộ.
Nghiêm Lỗi nhìn Kiều Vi một chút, nghiêm túc nói: "Vậy thì đốt đi."
Anh lại hỏi: "Chỉ bao nhiêu đây thôi sao?"
Bên trên giá sách vẫn còn không ít, anh phải biết những cái khác có phải an toàn đáng tin hay không.
"Không rõ lắm. Em phải lật xem một lần nữa mới xác nhận được." Kiều Vi nói.
Ở đời sau, in ấn sách là tách ra từng câu từng đoạn, khoảng cách dòng cũng lớn.
Nhưng lúc này ấn phẩm lại không giống như vậy, một đoạn là dài gần đủ hai trang ở hậu thế. Chữ viết dày đặc, đoạn văn siêu dài.
Cho dù Kiều Vi luyện thành bản lĩnh đọc nhanh như gió tại thời đại bùng nổ tin tức, thế mà cả buổi chiều đến đôi mắt cũng sắp mù.
Cô thấy Nghiêm Lỗi nhíu mày, ý thức được lời này có chỗ sơ suất — Những sách này đều là của nguyên chủ, ở thời đại vật tư thiếu thốn, thư tịch cũng ít ỏi, mỗi một quyển đều sắp bị nguyên chủ lật đến nát.
Cô lại nói phải lật xem thêm một lần mới có thể xác nhận.
Kiều Vi cũng không sợ, ánh mắt bình tĩnh, nói cho anh biết: "Trước khi anh tìm được em, thật ra em vẫn luôn phát sốt, sốt gần hai ngày một đêm, không chết là may rồi. Sau khi tỉnh lại em cảm thấy đầu óc hồ đồ. Không, cũng không phải hồ đồ, nhưng có loại cảm giác không giống như trước kia. Một số việc em không thể nhớ rõ, suy nghĩ có hơi thay đổi."
"Nghiêm Lỗi, hôm qua anh đã hứa với em, coi như em của ngày xưa đã chết."
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, ánh mắt cô sạch sẽ.
Nghiêm Lỗi gật đầu: "Đi. Tranh thủ làm xong."
Anh xoay người đi ra ngoài, lấy chậu treo trên tường rồi đi vào nhà.
Một nhà ba người hai cái chậu, hai vợ chồng mỗi người một cái, đi ra ngoài tắm rửa.
Trong chậu có khăn mặt, miếng xà phòng và quần áo sạch sẽ để thay.
Nghiêm Lỗi cầm chậu tắm ở trong tay, còn Kiều Vi thì cắp nó trên hông. Giữa hai người còn nắm tay Nghiêm Tương.
Đi ra ngoài không bao xa lại đụng phải một nhà Đoàn trưởng Triệu.
Lần đầu tiên Kiều Vi nhìn thấy đoàn trưởng Triệu, đương nhiên, không tính từ trong trí nhớ của nguyên chủ.
Làn da đoàn trưởng Triệu ngăm đen, không cao như Nghiêm Lỗi, nhưng rất cường tráng, giống như hắc thiết tháp.
Vợ chồng đoàn trưởng Triệu rất biết sinh con.
Một nhóm đông đúc đi ra ngoài tắm rửa: con trai đầu Cương Tử 14 Tuổi, con gái thứ hai Anh Tử 11 Tuổi, con trai thứ ba Hoa Tử 9 Tuổi. Con trai thứ tư Quân Tử 5 Tuổi chính là đứa trẻ hôm nay muốn lôi kéo Nghiêm Tương cùng đi chơi. Đứa nhỏ nhất Ngũ Ni Nhi còn chưa đặt tên, mới hai tuổi.
Hôm nay nhà tắm mở cửa, cả một nhà anh ta đều đi tắm.
Bộ đội phát phiếu tắm miễn phí. Nếu tắm bồn tắm trong nhà còn phải nấu nước nóng, tốn củi và than đá. Mà người nhà của anh ta đông thì càng tiêu tốn nhiều hơn. Cả một nhà chỉ tắm rửa vào những ngày nhà tắm mở cửa, rất hiếm khi nấu nước tắm ở nhà.
Hai nhà người chào hỏi: " Đi tắm à."
Hợp thành một đường cùng đi, trên đường lại có tốp năm tốp ba nhà khác, đều là những gia đình quân nhân còn ở tại khu nhà cũ, cùng nhau đi về hướng đại viện.
Trên đường có người lẩm bẩm: "Nếu chúng ta cũng ở đại viện thì tốt biết bao."
Nghiêm Lỗi nghe thấy, nhịn không được liếc nhìn Kiều Vi một chút.
Đây là chuyện vợ anh vẫn luôn đau đáu trong lòng, lúc trước cô nghe được lời này sẽ lập tức cúi mặt xuống, làm mặt khó chịu với anh.
Nhưng hôm nay cô giống như không nghe thấy. Nắm bàn tay nhỏ của Nghiêm Tương, dung dăng dung dẻ mà đi.
"Tương Tương, lên nào!" Kiều Vi dùng sức nâng cánh tay lên.
Nghiêm Lỗi dùng sức theo. Hai người cùng nhấc bổng cậu bé lên, Nghiêm Tương co chân lên, lơ lửng trên không. Lơ lửng một lúc mới buông ra, đứa nhỏ cười khanh khách không ngừng.
Nghiêm Lỗi lại liếc mắt nhìn Kiều Vi.
Ánh nắng ngả về tây, nụ cười của cô còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời.
Một lát sau Nghiêm Lỗi mới dời ánh mắt.
Người nhà họ Triệu vui tươi hớn hở mà nhìn.
Nhà anh ta đông người, càng náo nhiệt hơn. Quân Tử nhất quyết muốn anh cả và chị hai phải nhấc bổng mình lên. Nhưng sức lực của Cương Tử lẫn Anh Tử đều không bằng người lớn, chỉ nâng hai bước liền không nâng nổi nữa.
Quân Tử bất mãn ồn ào. Anh Tử làm chị, vỗ sau ót cậu một cái: "Nâng em hai bước đã là không tệ rồi."
Làm em trai bị huyết mạch đáng ghét áp chế.
Chị Dương mắng cô bé: "Con nhẹ một chút, đừng đánh Quân Quân choáng váng, vốn đã không được khôn lanh rồi."
Quân Tử lại giơ chân ồn ào: "Con khôn lanh mà!"
Nghiêm Lỗi cùng Kiều Vi cũng quay đầu nhìn cả một nhà họ Triệu kêu loạn vô cùng náo nhiệt, đều mỉm cười.
Chỉ có một cô gái trẻ tuổi đi theo phía sau nhà họ Triệu, yểu điệu xinh đẹp, nhưng trên mặt không cười, đôi mắt một mực xuyên qua khe hở giữa đám đông, nhìn chằm chằm Nghiêm Lỗi cùng Kiều Vi.
Chính là Lâm Tịch Tịch.