Biến mình thành quái vật…

Cô gái cụp mắt nhìn đống lửa, ngẩn ngơ suy nghĩ. Ánh lửa đỏ rực nhảy nhót trong đôi mắt đen láy của cô, không ngừng thay đổi hình dạng, giống như hai đốm lửa ma trơi.

“Thế giới này vốn dĩ rất tồi tệ, nếu như chúng ta biến bản thân thành quái vật, vậy thì những người còn lại sẽ ra sao? Bọn họ còn có hy vọng không?”

Câu hỏi này chọc cười ông lão. Ông ta hờ hững dùng cây gậy gỗ đào đống lửa, từ tốn mở miệng: “Con có còn nhớ, điều đầu tiên ta nhắc nhở con khi con vừa tới đây hay không?”

Cô gái ngẩn người, trả lời: “Nhớ, không nên tin tưởng vào hy vọng.”

“Nhớ là tốt rồi. Ở nơi này, hy vọng chính là lối vào của tuyệt vọng. Con lo sợ bọn họ không còn hy vọng, thực ra từ lúc mới bắt đầu, thứ này đã không tồn tại trên đời rồi.”

Ông lão vứt cây gậy gỗ trên tay vào trong đống lửa, hờ hững nhìn nó bị đốt cháy thành tro bụi: “Những người còn lại cũng có thể biến thành quái vật, chỉ cần bọn họ bằng lòng. Khi tất cả mọi người đều trở thành quái vật, vậy sự sợ hãi có còn tồn tại hay không? Sự tuyệt vọng có còn tồn tại nữa không?”

Ông lão nhìn về phía tiểu đồ đệ, con ngươi sâu thẳm lần đầu tiên lộ ra vẻ thâm độc.

Cả người cô gái run lên, không dám phát ra tiếng.

Khi tất cả mọi người trở nên điên cuồng, vậy thì điên cuồng sẽ trở thành trạng thái bình thường. Bởi vì không thể xoá bỏ sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng, mọi người chỉ có thể huỷ diệt bản thân.

Thế giới này đang không ngừng trở nên tồi tệ, con người sống ở trong đó cũng là sản phẩm của cái ác. Đầu tiên bọn họ vứt bỏ hy vọng, sau đó là đến đạo đức và tình cảm. Bọn họ giết hại lẫn nhau, buông thả bản thân, vứt bỏ nhân cách.

Bọn họ sở hữu vẻ ngoài của loài người, nhưng thực ra nội tâm đã sớm…

Không đợi cô gái nghĩ sâu hơn, ông lão đã yếu ớt thở dài: “Thật ra, chúng ta đều là quái vật, không thể nói là thay đổi hay không thay đổi.”

Cô gái bỗng nhiên siết chặt nắm đấm, khớp xương không chịu nổi áp lực, phát ra tiếng ken két.

Ông lão nhìn thoáng qua cô một cái, nói: “Nếu như cho con một cơ hội, để con quay lại thế giới cũ, con còn có thể sống như ngày xưa nữa hay không?”

“Người khác tiếp cận con từ đằng sau, vỗ vai con, liệu con có trở tay chặt đứt đầu kẻ đó hay không?”

“Xảy ra mâu thuẫn với kẻ khác, con sẽ lựa chọn giải quyết mâu thuẫn, hay là giải quyết kẻ gây ra mâu thuẫn?”

“Con có thể hẹn hò, kết hôn, sinh con một cách bình thường hay không?”

“Con có thể chịu đựng được mỗi khi đêm đến, chồng của con nằm ngủ ở bên cạnh con hay không?”

“Con có chắc rằng nửa đêm khi con nghe thấy tiếng hít thở của cậu ta, con sẽ không bóp chết cậu ta hay không?”

“Con có thể yêu thương con cái của con một cách thật lòng thật dạ hay không, lúc nó chọc giận con, con sẽ không nảy ra ý định giết nó?”

Mỗi một câu hỏi của ông cụ giống như dao nhọn xoáy sâu vào trái tim.

Cô gái lắc đầu nguầy nguậy, không thể thốt ra nửa lời, bàn tay siết chặt thả lỏng ra, im lặng ôm chặt lồng ngực đau nhói.

Cựu chiến sĩ rút lui khỏi tiền tuyến còn mắc chứng PTSD, những người mỗi phút mỗi giây đều đứng trên lằn ranh sinh tử như bọn họ làm sao có thể quên được những ký ức khủng khiếp kia?

Vì muốn sống, ngay cả lúc đi ngủ bọn họ cũng phải mở to một con mắt. Bọn họ không dám tin tưởng bất cứ người nào, lại càng không muốn tiếp cận đối phương. Mỗi khi gặp vấn đề, trước tiên bọn họ sẽ dùng bạo lực và giết chóc để giải quyết vấn đề. Nhân cách của bọn họ đã sớm thoái hoá, biến bản thân thành những con thú hoang.

Thú hoang thì sao có thể hòa nhập vào nền văn minh? Thế giới của thú hoang chưa từng có những thứ như là văn minh này!

Về nhà, một cụm từ tốt đẹp biết nhường nào. Nhưng đối với người nhà sống ở một thế giới khác mà nói, sự trở về của bọn họ có lẽ là khởi đầu của một mối tai hoạ.

Cô gái gục đầu xuống, phát ra tiếng thút thít yếu ớt.

Ông lão nhìn lên bầu trời đêm, thở dài nói: “Ta chưa bao giờ muốn về nhà. Đi chung một đoạn đường với con, nhìn con trưởng thành, ta đã không còn gì hối tiếc.”

“Sư phụ!” Cô gái nghẹn ngào gọi.

“Không nói nữa, đến giờ rồi.” Vẻ mặt của ông lão trở nên nghiêm túc, nhìn khắp nơi.

Cô gái vội vàng lau nước mắt, đứng thẳng người dậy.

“Nhớ rõ, nhất định phải kiên trì cho đến phút cuối cùng! Chỉ cần con ý chí kiên định, vậy thì tàn hồn này sẽ không chiếm được thân thể của con! Sư phụ hộ pháp cho con!” Ông lão cũng đứng dậy theo, rút trong tay áo ra một thanh Hàng Ma Chử.

“Tới đây!”

Sau khi phát ra một tiếng cảnh cáo khàn khàn, sương mù ở xung quanh bắt đầu cuộn trào, rừng cây rậm rạp không biết đã bị sương mù giăng kín từ bao giờ, tầm nhìn chỉ giới hạn trong một tấc vuông, đập vào mắt là một màu đen kịt.

Bọn họ đã sớm không đường lui!

Cô gái sợ hãi nhìn màn sương dày đặc. Chúng nó đen như mực, sền sệt như bông, chen chúc kéo đến từ bốn phương tám hướng.

Cảm giác nghẹt thở khiến cô gái không ngừng há miệng thở dốc, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo thái dương.

Sương mù dày đặc giống như dòng sông, chảy qua làm ướt bùn đất, im lặng dập tắt đống lửa. Nguồn sáng duy nhất trong đêm đen đột nhiên biến mất, nhiệt độ chợt giảm xuống, hơi thở phả ra ngưng tụ lại thành sương.

Bóng đêm giống như một con thú dữ, mạnh mẽ cắn nuốt người ta! Trong không gian vắng lặng, tiếng thở dốc nặng nề của cô gái có vẻ vô cùng rõ ràng.

“Sư phụ!” Tiếng gọi hoảng sợ bất an cũng bị sương mù nuốt chửng, gần như không thể nghe thấy.

“Ta ở đây.” Ông lão lấy điện thoại di động ra bật màn hình lên, giọng nói vô cùng bình thản.

Lúc này cô gái mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cũng lấy điện thoại di động ở trong túi ra, mở đèn pin lên.

Tia sáng sáng rực cũng bị sương mù đen kịt xâm chiếm, biến thành một màu xám tro ảm đạm, hắt lên gương mặt tái nhợt, hai hốc mắt lõm sâu giống như hai cái động đen ngòm, bên trong ẩn chứa bí mật không thể nói với người khác. Cô gái nhìn thấy gương mặt vô cùng quỷ dị của sư phụ, trái tim giật thót. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Á!” Cô bỗng nhiên phát ra tiếng thét chói tai.

Chỉ thấy màn sương màu đen sau lưng ông lão đột nhiên ngưng tụ thành rất nhiều khuôn mặt dúm dó, cái nào cái nấy hốc mắt trống rỗng, miệng há thật to, im lặng gào thét. Những gương mặt đó cắn xé lẫn nhau, bày ra vẻ mặt oán hận, giống như quỷ đói giành ăn.

Đám sương mù đen kia thế mà lại có ý thức! Chúng kéo tới chỗ ông lão, làm ra động tác xâu xé, lại bị ánh sáng tỏa ra trên người ông lão ngăn cách ở bên ngoài cách đó nửa mét. Chúng nó giãy dụa, uốn éo, im lặng rít gào, mang theo từng luồng gió lạnh, làm tóc tai và quần áo của ông lão rối bời.

Trái tim của cô gái suýt nữa đã bị cảnh tượng này làm cho sợ muốn vỡ ra. Sau đó, cô cảm nhận được đằng sau của mình cũng có gió lạnh thổi đến.

Tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh tuôn như mưa. Cô gái không cần quay đầu lại cũng biết, sau lưng mình chắc chắn cũng bị một đám mặt quỷ ngưng tụ từ sương mù màu đen bám chặt lấy. Chúng nó là hơi nóng tỏa ra khi Thâm Uyên sôi sục, cũng là tàn hồn và chấp niệm mà những kẻ đã chết dưới Thâm Uyên để lại. Chúng nó ngày ngày đêm đêm quanh quẩn trong khu rừng u ám này, tìm kiếm cơ thể để cướp đoạt.

Đồng thời, chúng nó cũng chính là con mồi mà ông lão và cô gái muốn săn lùng.

“Ngay lúc này!”

Ông lão hiển nhiên cũng nhìn thấy những cái mặt quỷ vặn vẹo giống như giòi bọ ở sau lưng cô gái. Ông ta nhảy vọt tới phía trước, nắm lấy cằm cô gái, cố định gương mặt trải đầy gai xanh của cô, dùng mũi nhọn của Hàng Ma Chử nhanh chóng khắc lại ký hiệu trên vầng trán trơn láng của cô gái.

Thì ra phần da trống trải ở đây là để lại cho giờ phút này.

“Một khi viết xong hai chữ chiêu hồn, toàn bộ những tàn hồn này sẽ xông vào cơ thể của con. Nếu con chịu đựng được thì sẽ là Quỷ Vương, nếu không chịu được, trước khi đến giờ, sư phụ sẽ viết hết một nét cuối cùng trong hai chữ phong ấn. Nói chung, sư phụ đảm bảo ngươi sẽ không chết!”

Tốc độ nói chuyện của ông lão rất nhanh, tốc độ khắc ký hiệu còn nhanh hơn. Những ký tự này uốn éo khó phân biệt, hết sức phức tạp, không giống với bất cứ một loại chữ viết nào trong thế giới hiện thực ở bên kia.

Viết xong hai chữ “chiêu hồn”, cổ tay của ông lão xoay ngược lại, khắc ra hai chữ “phong ấn”. Chỉ là một nét cuối cùng trong chữ “ấn” bị ông ta chừa lại.

Đợi khi cô gái hấp thu toàn bộ tàn hồn ở trong sương mù đen, cất trữ trong cơ thể, thì việc phong ấn cô mới có giá trị thực sự. Một nét cuối cùng, phải để lại ở thời khắc đó.

Thứ ông lão cần chính là một con quỷ mạnh nhất, chứ không phải thứ hàng lỗi. Cơ bắp trên mặt ông ta không nhịn được run rẩy, khoé môi nở nụ cười, trong đôi mắt tỏa ra sự thâm độc.

Hàng Ma Chử đâm vào da thịt, phát ra tiếng xì xèo khi thiêu đốt với nhiệt độ cao. Cô gái đau tới mức kêu thảm thiết, nhưng không giãy dụa.

Sương mù đen ở xung quanh giống như bị kích thích, tốc độ sôi sục càng lúc càng nhanh. Những gương mặt quỷ lượn lờ trong sương mù đen cũng bày ra vẻ mặt đau đớn tột độ, xông vào cơ thể của cô gái.

Chừa lại một nét cuối cùng, ông lão nhanh chóng lùi ra đằng sau.

Ông ta mắt mở trừng trừng nhìn những mặt quỷ kia chui vào từ đôi mắt, lỗ tai, miệng, lỗ mũi của đồ đệ, thi nhau gặm cắn nội tạng và đại não của đồ đệ. Ông ta nghe tiếng kêu thảm thiết của đồ đệ, lại giống như đang nghe một ca khúc, trên mặt lộ ra nét hưởng thụ.

… Quái vật đáng sợ nhất thường đội lốt da người.

Cuối cùng cô gái cũng phát hiện sư phụ có vấn đề, loạng choạng nhảy bổ tới phía trước.

“Đau quá, đau quá! Sư phụ cứu con!”

Chưa bao giờ tưởng tượng được, trên đời lại có sự đau đớn đến mức độ này! Giống như mỗi một khớp xương bị người ta đập vỡ, từng cái móng tay bị người ta rút ra, con ngươi bỗng nhiên nứt toác, hàng ngàn hàng vạn mũi dao cứa vào trong da thịt…

Mỗi một lỗ chân lông của cô gái đều đang chảy máu, hai tay bấu chặt vào trong bùn đất.

Cô lăn lộn giống như giòi bọ, cầu xin: “Sư phụ cứu con! Đau quá! Con thực sự rất đau! Con không thể chịu nổi nữa!”

Không ai có thể chịu đựng nổi, những người trải qua sự đau đớn này thường sẽ tự sát trong lúc mất trí. Nhưng chết cũng không sao. Thứ ông lão cần là một quỷ nô, chứ không phải một người sống.

Cô gái vừa lăn lộn giãy giụa, vừa bò đến gần, dùng sức nắm lấy cổ chân của ông lão.

“Ông, ông hại tôi!” Cô gái thoi thóp nói.

Ông lão không hề nhúc nhích, chỉ cười mỉa mai: “Ngày nhận ngươi làm đồ đệ, ta đã nói với ngươi rằng, đừng nên tin tưởng bất cứ kẻ nào, trong đó cũng bao gồm cả ta. Là chính ngươi không nghe lời sư phụ dạy dỗ, còn trách được ai?”

“Ha…” Cô gái phát ra âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng vỡ nát.

Cô ngước khuôn mặt đau khổ dúm dó lên, cũng cười mỉa mai, lộ ra hai hàm răng bị máu nhuộm đỏ tươi: “Ông nói đúng, không nên tin tưởng bất cứ kẻ nào. Tôi không nên tin tưởng ông, ông cũng không nên tin tưởng tôi.”

Ánh mắt ông lão loé lên, trực giác mách bảo có vấn đề, vội vàng co chân lùi về sau.

Nhưng đã muộn rồi.

Cô gái trở tay, thế mà lại nhét một quả lựu đạn cỡ nhỏ vào trong đôi vớ sạch sẽ trắng tinh của ông lão, sau đó nhanh chóng lăn xuống hố đất bên cạnh.

Uy lực của lựu đạn không lớn, nhưng cũng dư sức làm nổ banh hai chân của ông lão. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, sau đó là lá khô tung bay cùng với từng làn sương mù dày đặc.

Cô gái bò ra khỏi hố đất, vừa thở dốc vừa cười gằn.

Tiếng kêu thảm thiết của ông lão xuyên thấu qua biển sương, thu hút sự chú ý của đám mặt quỷ kia. Hai cái chân đứt lìa văng vào trong đống lá khô ở cách đó không xa, xương trắng âm u nhô ra khỏi chỗ đứt.

Mùi máu tươi nồng nặc gần như khỏa lấp sự tanh tưởi toả ra từ trong sương mù đen.

Cô gái bò về phía ông lão, trong mắt ngập tràn sát ý. Máu tươi đỏ đậm ngấm vào ký tự đen kịt, khiến cô giống như một bộ thi thể bị cháy đen sống lại từ trong nghiệp hoả địa ngục.

Ông lão có thể sống đến bảy tám mươi tuổi trên cuộc đời này, tất nhiên năng lực không hề kém. Hai cánh tay của ông ta cực kỳ rắn chắc, ôm lấy một gốc cây ở bên cạnh, chỉ hai ba phát đã lết cơ thể tàn tật bò lên chỗ cao. Ngón tay cào đứt vỏ cây, phát ra âm thanh ken két, vụn gỗ thi nhau rơi xuống, tung bay giữa không trung.

Cho dù không còn hai chân, ông ta vẫn có thể hành động bình thường. So với mặt quỷ trong sương mù đen, ông ta càng giống một con quỷ hơn.

Tai mắt mũi miệng không ngừng có tàn hồn chui vào, cơ thể của cô gái giống như bị đổ chì, càng lúc càng nặng nề. Mỗi phút mỗi giây trôi qua, sự đau đớn khiến người ta khó thể tưởng tượng được có thể xé nát ý thức của cô.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn ông lão túm lấy từng sợi từng sợi dây leo, từ cành cây này đu sang cành cây khác, nhanh chóng bỏ chạy.

“Đệt cụ ông!” Cô gái hụt hẫng, không ngừng chửi bới, giọng nói lanh lảnh loáng thoáng mang theo một chút dày dặn của đàn ông.

Cô nằm rạp dưới đất, khó khăn giơ tay phải lên, sờ soạng lên trán của mình. Móng tay cố tình nuôi dài cực kỳ bén nhọn, đủ để làm một con dao.

Một nét cuối cùng trong chữ “phong ấn” do ai khắc lên, thì cái cơ thể trữ đầy ác quỷ này sẽ do kẻ đó điều khiển. Cô đã sớm tìm ra được bí mật lớn nhất của sư phụ. Điều buồn cười là, lão già kia còn đắc ý nói với cô rằng, không nên tin tưởng bất cứ kẻ nào.

“Muốn để tôi làm quỷ nô cho ông, lão già, ông cũng không tự soi gương xem, ha…” Cô gái cười khẽ một cách vui sướng, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Sương mù dày đặc giống như cảm nhận được hành động tiếp theo của cô, tốc độ lan tràn rõ ràng nhanh hơn, lại phân ra thành hai luồng, quấn lấy hai tay của cô gái giống như con mãng xà.

Một nét cuối cùng của phong ấn, cuối cùng cũng không thể hoàn thành.

Cô gái không cười nổi. Bàn tay sắp đâm rách mi tâm bị bắt chéo ra sau lưng, không thể nhúc nhích. Cô tê liệt ngã xuống đất, không ngừng co quắp. Vô số mặt quỷ xem cô như hang ổ, cắn phá ở bên trong. Máu tươi chảy ra từ lỗ chân lông chầm chậm biến thành màu đen, phát ra mùi hôi tanh thối rữa.

Cơ thể tươi sống này đang đi tới cõi chết. Khi nó bị vỡ tung, đám mặt quỷ chen chúc ùa tới giống như ong độc sẽ lại tản ra khắp nơi, lại hoà nhập vào trong màn sương mù dày đặc. Điều khác biệt là, trong số đó sẽ xuất hiện thêm một gương mặt chết không nhắm mắt, tràn đầy gai đen.

Gió lạnh rít gào bên tai, cô gái kiệt sức mở to hai mắt, không để cho mình bị bóng tối nuốt chửng.

Chỉ cần viết xuống một nét cuối cùng, là cô có thể kiểm soát cơ thể của mình. Nhưng cô lại không thể nhúc nhích!

Mẹ nó! Mẹ nó mẹ nó mẹ nó… Vô số câu mắng chửi hiện ra trong đầu.

Ngay khi tuyệt vọng nhất, cô gái nghe thấy trong túi áo của mình phát ra tiếng kêu chít chít yếu ớt. Đôi mắt xám tro lập tức phát sáng, cô giống như người chết đuối vớ được một cọng rơm cứu mạng, vội vàng bò dậy, loạng choạng bổ nhào tới một tảng đá lớn.

Cơ thể nặng nề va chạm vào tảng đá, xương sườn phát ra tiếng rạn nứt. Lọ thuỷ tinh cất trong túi tất nhiên cũng bị vỡ tan tành.

“Einstein, mau ra đây! Nếu như mày có thể cứu tao, lần này tao sẽ không giết mày!” Cô gái nằm sấp trên tảng đá, sốt ruột gọi to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play