Tranh thủ lúc con quái vật này vẫn còn nhỏ yếu, giết chết nó là sự lựa chọn tốt nhất!
Cô gái chỉ hơi híp mắt rồi đưa ra quyết định. Nhưng trước đó, cô ta phải nghiệm chứng suy đoán của mình một chút. Thế là cô ta đẩy tảng đá bên cạnh ra, tìm một con bò cạp toàn thân đen ngòm, kích cỡ rất lớn dưới bùn đất.
“Ăn thứ gì biến thành thứ đó, thật sự có năng lực quỷ dị như vậy sao?”
Cô gái cầm bò cạp độc bằng một tay, tay còn lại mở nắp bình thủy tinh, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo: “Ăn đi, để tao xem thử.”
Quả cầu thịt màu hồng lúc thì lắc lư bốn chân bên trái, lúc lại đung đưa bốn chân bên phải, tám con mắt di chuyển trên cái đầu tròn xoe, dung nhập vào nhau như tám giọt nước, biến thành một con mắt, sau đó lại tách ra thành hai con mắt, bốn con mắt…
Nó cứ như một đứa bé lần đầu nhận được quà, tò mò chơi đùa với thân thể của mình, phát ra tiếng kêu khẽ phấn khởi.
Nhưng đối với nó mà nói, thời gian vui vẻ lúc nào cũng ngắn ngủi. Mấy phút sau, cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt hơn lúc trước bùng nổ trong mỗi một tế bào của nó. Năng lượng tiêu hao để biến thân đã vượt qua mức mà nó có thể chịu được.
Quả cầu thịt màu hồng bỗng cứng đờ, sau đó cất tiếng thét sắc bén.
Tám khớp chân của nó nhanh chóng thoái hóa, tám con mắt nhỏ dung hợp thành một con mắt to, ứa ra nước mắt ướt sũng. Nó lại biến về hình dạng ban đầu, run rẩy đau đớn đến cực hạn.
Đúng lúc này, bỗng một sinh vật đen thui rơi xuống từ đỉnh đầu của nó, giáp xác cứng rắn đụng vào thành bình thủy tinh, phát ra tiếng vang “leng keng”. Mùi độc trùng xa lạ nhanh chóng lan tỏa trong không gian chật hẹp này, mật độ vượt quá chỉ tiêu.
Quả cầu thịt màu hồng lập tức ngừng run rẩy, con mắt long lanh ngập nước nhanh chóng nhắm ngay con mồi. Cùng thời khắc đó, chính nó cũng biến thành con mồi.
Một đôi càng kẹp chặt quả cầu thịt màu hồng rồi kéo nó về phía mình, hai cái răng cưa miệng đâm mạnh vào thân thể của nó.
Cùng lúc đó, quả cầu thịt màu hồng cũng triển khai phản công. Nó phun ra tơ nhện màu hồng, quấn quanh con mồi, siết chặt răng cưa đâm vào người mình, chuẩn bị tiêm ngược nọc độc cho đối phương.
Nhưng trước khi tung ra sát chiêu, thịt mềm trên người quả cầu thịt màu hồng bỗng run lên, sau đó nằm yên không nhúc nhích. Một cây kim độc từ đằng sau đâm vào cái mông tròn vo của nó, chất độc được rót vào người nó như dòng suối.
Dễ chịu… Cảm giác ngứa ngáy trong mỗi một tế bào đều được an ủi, tiết ra dopamine sung sướng.
Chít chít ~ chít chít ~ mỗi lần quả cầu thịt màu hồng rên rỉ đều sẽ mang theo âm rung, dập dờn vang vọng trong bình thủy tinh, thân thể siết chặt sung sướng nằm bẹp thành một cái bánh mềm.
Hành động phản kích con mồi ngưng bặt, đây là thời khắc hưởng thụ nhất.
Cũng như nhện mặt quỷ, độc tố của bò cạp không phải cung cấp vô hạn. Sau mấy phút, bình sữa đen bự này cũng bị bú hết sạch. Quả cầu thịt màu hồng tiếc nuối lầm bầm một tiếng, lúc này mới nhả ra tơ nhện màu hồng, quấn quanh bò cạp thành một quả cầu kín mít.
Tơ nhện mà nhện mặt quỷ nhả ra là hợp chất phái sinh, dùng để săn mồi, chỉ là công cụ. Nhưng tơ nhện mà quả cầu thịt màu hồng nhả ra lại là một phần trong thân thể nó, là vật sống, mỗi một sợi tơ đều có sinh mệnh, mỗi một sợi tơ đều đang mấp máy.
Khi bọc quanh con mồi, những sợi tơ li ti ấy cũng đang ăn uống.
Chúng tiết ra men tiêu hóa và độc tố, nhanh chóng hòa tan con mồi, tham lam mút vào. Những sợi tơ còn sẽ đánh nhau để tranh giành thức ăn, quấn quanh nhau lộn xộn thành một đống, thít lại như một đống sợi rối khó gỡ.
Không gỡ được thì đành phải nuốt chửng lẫn nhau, cuối cùng biến thành một quả cầu bọc dịch dinh dưỡng. Quả cầu thịt màu hồng vội vàng ghé lại gần quả cầu này, hợp lại thành một thể.
Cảm giác chắc bụng khiến nó thoải mái run lên, thân thể mềm nhũn giãn ra thành một cái bánh, ở giữa phồng lên, cứ như trứng ốp la.
Mấy giây sau, dưới sự thôi thúc của bản năng, nó mọc ra hai cái càng lớn, mông dài ra biến thành đuôi châm độc, còn nhỏ giọt chất độc đặc sệt. Năng lượng thu hoạch được sau khi ăn thịt con mồi giờ đây lại tiêu hao hết sạch.
Quả cầu thịt màu hồng tức giận đến nỗi kêu bậy bạ, thịt mềm run lên. Tạm thời nó vẫn không thể kiểm soát được sự biến hóa này.
Cô gái giơ bình thủy tinh lên trước mắt, cẩn thận quan sát từ đầu đến cuối.
Cách một lớp thủy tinh, con quái vật nhỏ kia thế mà lại đang đối diện với cô ta, trong con mắt to kia không còn sự phẫn nộ và hoang dại như trước, ngược lại còn hơi thân mật. Hình như nó đã hiểu nhầm gì đó.
“Chẳng lẽ mày cho rằng tao đang nuôi mày?” Khóe miệng cô gái cong lên, nở nụ cười lạnh lẽo.
Nhưng cô ta vẫn bỏ một con rắn nhỏ vừa bắt được vào bình thủy tinh.
Bò cạp hồng lập tức dùng càng kẹp thân thể mảnh dài của con rắn, đồng thời ghim châm độc vào người nó. Con rắn vung cái đầu tam giác, hung ác cắn lên lưng bò cạp hồng, răng nọc nhanh chóng rót độc tố vào người nó.
Chít! Con mồi này thế mà cũng là một bình sữa!
Bò cạp hồng cất tiếng kêu vui sướng, ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, mặc cho con rắn công kích mình. Mấy phút sau, nó ăn uống no đủ, vui vẻ thoải mái, lúc này mới nhả tơ nhện quấn quanh con rắn, hòa tan rồi hấp thụ.
Cho dù là hình thái bọ cạp, nó vẫn có thể dùng kỹ năng của nhện.
Chưa kịp trải nghiệm cảm giác sung sướng vì no bụng, thân thể của nó dần dần kéo dài, biến thành một con rắn nhỏ màu hồng, đầu tam giác và răng nọc sắc bén chứng minh sự nguy hiểm của nó.
Cô gái buông bình thủy tinh xuống, chậm rãi thở hắt ra một hơi. Mấy lần thí nghiệm đều chứng minh suy đoán của cô ta, đây căn bản không phải là con sâu bọ nào, mà là một con quái vật. Phương hướng tiến hóa của nó đơn giản thô bạo, nhưng không có giới hạn.
“Bây giờ mày ăn bọ cạp, rắn độc, sau này thì sao? Sau này mày có ăn thịt người không?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào con rắn trong bình thủy tinh, giọng nói lạnh lẽo: “Sau khi ăn thịt người, mày có biết thành người không?”
“Sau khi biến thành người, có khi nào mày sẽ ẩn nấp giữa bọn tao, thèm nhỏ dãi bọn tao không?”
“Mày tiếp cận bọ tao, dụ dỗ bọn tao đến chỗ tối, sau đó cắn đứt cổ bọn tao.”
“Mày sẽ đâm răng nọc vào làn da của bọn tao, hút khô máu của bọn tao.”
“Sau đó mày sẽ ăn luôn thịt bọn tao, tùy tiện ném xương cốt ở một góc bẩn thỉu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Toàn bộ thành thị sẽ biến thành lò sát sinh của mày, thây cốt con người sẽ chồng chất thành ngọn núi hôi thối.”
“Mày đi ngang qua nơi nào, nơi đó sẽ biến thành địa ngục.”
Cô gái nở nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm: “Quái vật như bọn tao, chỉ cần tồn tại một con là được, mày nói xem có đúng không?” Một tia sáng tối tăm lướt qua đôi mắt đen như mực của cô ta.
Con rắn tỏng bình dần dần biến thành quả cầu thịt tròn trịa, hai con mắt dung nhập thành một. Nó không hiểu được lời nói của cô gái, lại có thể dùng ánh mắt trao đổi với cô gái.
Cho ta ăn, cho ta ăn! Ta đói bụng rồi!
Con mắt này rất sáng ngời, cũng rất dễ hiểu. Nó ra sức mở to mắt, chớp từng cái một, cứ như một đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời không lâu, ánh mắt tinh khiết trong veo. Thế giới của nó không còn thứ gì khác ngoài ăn uống, nhưng đây cũng là điểm đáng sợ nhất của nó.
Nó là một Thâm Uyên sẽ không bao giờ lấp đầy!
Cô gái lẳng lặng đối diện với quái vật nhỏ, nụ cười trên môi càng ngày càng lạnh lẽo. Bỗng nhiên, cô ta buông tay ra, khiến bình thủy tinh rơi xuống lửa trại.
Bộp một tiếng, tia lửa văng tung tóe, hơi nóng ập đến. Quả cầu thịt màu hồng bị bỏng đến nỗi kêu chít chít liên tục, con mắt ứa nước mắt, nhìn về phía cô gái như xin giúp đỡ.
Cứu ta! Con mắt của nó biết nói.
Cô gái cầm gậy gỗ, đẩy mấy cây củi cháy rất to đến bên bình thủy tinh.
“Cứu mày? Không có khả năng. Gặp phải tao, coi như mày xui xẻo.” Cô gái cười khẽ lẩm bẩm, đôi mắt đen như mực chỉ có tàn nhẫn, không có thương hại.
Quả cầu thịt màu hồng vừa kêu cứu chít chít, vừa chạy qua chạy lại trốn trong bình, thịt mềm phát ra tiếng xì xèo vì bị nướng cháy. Đây là đau đớn mà nó chưa bao giờ gặp phải, hơi nước trong mỗi một tế bào đều bị cháy khô, biến thành hơi nóng khiến tế bào nổ tung.
Nó chảy ra chất lỏng màu hồng, thịt mềm bị co rút nứt nẻ, thân thể vừa mập lên một chút dần dần khô quắt.
Tốc độ chạy trốn của nó càng ngày càng nhanh, lúc thì biến thành nhện, lúc thì biến thành bọ cạp, lúc lại biến thành con rắn. Nó dùng răng nọc của nhện cắn, dùng kìm của bọ cạp đánh, dùng đầu của rắn độc va đập…
Nó nghĩ mọi cách phá vỡ bình thủy tinh này, dục vọng sinh tồn khiến nước mắt chảy ròng ròng!
Nó liều mạng trèo lên Thâm Uyên, không phải vì kết cục đáng buồn này!
Chít chít! Chít chít! Tiếng thét chói tai liên tục truyền ra từ đống lửa, vô cùng thảm thiết. Cô gái không hề dao động, ánh mắt lóe lên ánh sáng tối tăm.
Sắc trời đã tối, sương mù đen dày đặc, cứ như thủy triều dâng lên, bất tri bất giác đã nuốt chửng toàn bộ khu rừng. Gió lạnh thổi qua, cành lá rung xào xạc, khiến người ta bất an.
Cô gái vểnh tai, cảnh giác nhìn chung quanh.
Tiếng cành khô bị đạp gãy mơ hồ truyền ra từ sương mù.
Cô gái vội vàng dùng gậy gỗ bới bình thủy tinh ra từ đống lửa, không bận tâm tới nhiệt độ nóng bỏng, cầm bình lên rồi nhét vào túi áo khoác. May mà bộ quần áo này chống thấm nước chống cháy nên không bị cháy thủng túi.
“Sư phụ, là ngài à?” Cô gái nhìn vào sương mù tối om kêu một tiếng.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nghe thấy động tĩnh thì không được lên tiếng, tìm một chỗ ẩn nấp để trốn trước đã. Con ấy à, con thế này thì sao sư phụ yên tâm được?” Khuôn mặt hiền lành của ông lão dần dần hiện lên trong sương mù.
“Đã khuya rồi, trừ hai thầy trò chúng ta, ai dám đến nơi quái quỷ này chứ. Con vừa nghe tiếng động đã biết là ngài.”
Cô gái hơi chu môi, nét mặt ngây thơ. Chỉ tiếc trên mặt cô ta đầy hình xăm, cứ như một con ma mặt đen, bày ra vẻ mặt chỉ trông dữ tợn chứ không có nét ngây thơ nào.
Ông lão im lặng dời mắt từ gương mặt của tiểu đồ đệ, thở hắt ra một hơi.
Cô gái vuốt ve cái bình trong túi áo, tâm trạng hơi tối tăm.
Chỉ cần một chút nữa thôi, cô ta sẽ giết chết con quái vật nhỏ này. Lão già này trở về thật không đúng lúc. Nếu để ông ta thấy quái vật nhỏ có thể tiến hóa, có thể biến hình, chắc chắn ông ta sẽ mang về nuôi dưỡng. Còn hậu quả sau khi nuôi dưỡng thành công, ông ta sẽ không quan tâm.
Nếu mình ngăn cản ông ta thì sẽ chỉ gợi lên sự nghi ngờ của ông ta, vậy thì mọi thứ đã lên kế hoạch lúc trước đều biến thành uổng phí.
Cô gái không dám tiết lộ suy nghĩ trong lòng, kiềm chế không mò vào túi áo, giả vờ như suy sụp hỏi: “Sư phụ, ngài nói xem rốt cuộc chúng ta phải làm gì mới có thể chiến thắng mấy con quái vật kia? Chúng ta có thể vượt qua tất cả các phó bản không?”
Ông lão cụp mi nhìn lửa trại cháy hừng hực, chậm rãi nói: “Muốn chiến thắng những con quái vật đó, đầu tiên con phải biến thành quái vật trước đã.”
“Biến chính mình thành quái vật?” Cô gái lặp lại những lời này, hai tay ôm đầu gối, khẽ run lên.
“Nhất định phải làm vậy sao?” Giọng nói của cô ta ẩn chứa nỗi sợ hãi không thể che giấu.
“Đây là cách duy nhất.”
Nhìn về phía tiểu đồ đệ tính cách ngây thơ, đôi mắt đục ngầu của ông lão chợt hiện lên ánh sáng mịt mờ, ẩn chứa âm mưu nào đó.