Trên bầu trời tối tăm phủ đầy lốc xoáy đen ngòm đáng sợ, cứ như một bức tường giấy lên đầy nấm mốc, loang lổ từng đốm, âm u đến đáng sợ.
Mùi tanh tưởi từ từ lan tỏa trong không khí. Phải có tận hàng ngàn hàng vạn thi thể chồng chất lên nhau, thối rữa sinh dòi thì mới có thể bốc ra mùi hôi thối khủng khiếp cỡ này.
Lốc xoáy chậm rãi di chuyển, thổi đến từ một nơi rất xa, cứ như hồn ma, lại như lối vào cổng địa ngục.
Dường như bị thứ gì đó thu hút, vô số lốc xoáy tụ tập trong một góc trời tối tăm. Dưới vùng trời này, một vực sâu khổng lồ ăn sâu xuống lòng đất, hình thành một cái hồ tĩnh mịch.
Chất lỏng màu đen đặc sệt sục sôi dưới vực sâu, chúng đang sôi trào, phát ra âm thanh ùng ục khe khẽ.
Những chất lỏng ấy như có sinh mệnh, chầm chậm xoay tròn, hình thành lốc xoáy dày đặc, không khác gì lốc xoáy trên bầu trời. Lốc xoáy và lốc xoáy xoay trộn vào nhau, nuốt chửng lẫn nhau.
Lốc xoáy nhỏ bị lốc xoáy to đè ép, lốc xoáy to lại bị lốc xoáy lớn hơn xé nát. Chúng đang tự giết lẫn nhau, tính chất đặc sệt vượt quá sức tưởng tượng kia trông giống chất rắn hơn, mỗi một lốc xoáy đều là sinh vật sống, mỗi một lốc xoáy đều đang rên rỉ.
Sâu bên trong Thâm Uyên, vẫn còn nhiều lốc xoáy tương tự như vậy đang thôn tính lẫn nhau, phát ra âm thanh đáng sợ.
Nơi này không có yên tĩnh, không có bình thản, cũng không có ánh sáng…
Một ý niệm mong manh sinh ra từ sâu bên trong Thâm Uyên, chung quanh chỉ có bóng tối, còn có rất nhiều riếng gầm rú đau đớn. Mà niệm này lại vô cùng rõ rệt, hoàn toàn khác hẳn với sự điên cuồng, hỗn loạn, ác dục chung quanh.
Một đám ác dục điên cuồng đang chìm xuống, chìm xuống dưới cùng của Thâm Uyên, chỉ có ý niệm mong manh này là đang bay lên.
Nó ra sức dâng lên.
Rất nhiều ác niệm điên cuồng nhận thấy sự khác biệt của nó nên đều ùa về phía nó, hòng xé nát nó.
Ý niệm mong manh này không có mắt tai miệng, còn rất ngây thơ. Nhưng bản năng của nó biết rằng, mình nhất định phải trốn khỏi nơi đáng sợ này.
Nó tựa như một con cá nhỏ bơi trong dòng nước siết, bơi ngược chiều ngoi lên mặt nước.
Nó không nhìn thấy thứ gì, nhưng nó lại có thể cảm nhận được, chỉ cần lên trên, lên trên, không ngừng lên trên… Vậy thì sự hỗn loạn và bóng tối vây quanh mình sẽ biến mất.
Bì bõm… Một thanh âm nho nhỏ vang lên, giữa Thâm Uyên tanh tưởi ngút trời, ở bên trong vô số lốc xoáy màu đen, một quả cầu thịt màu hồng nho nhỏ chỉ to bằng hạt đậu nành bỗng ngoi lên, thân thể có tính chất trong suốt như thạch trái cây.
Quả cầu thịt lúc thì ngoi lên, lúc thì chìm xuống, lúc thì bị cuốn vào lốc xoáy, lúc lại vặn vẹo thân thể mũm mĩm, ra sức bơi lội.
Chung quanh nó toàn là chất lỏng đặc sệt, mưu toan nhuộm đen nó, nuốt chửng nó.
Quả cầu thịt màu hồng may mắn tránh thoát một lốc xoáy lớn, đi đến bên bờ. Thân thể đầy thịt của nó đụng vào vách đá cứng rắn, trên vách đá có khe hở rất nhỏ, là lối đi thông lên trên.
Chỗ cửa ra là bầu trời màu xám, trên trời cũng có rất nhiều lốc xoáy, hơn nữa còn dày đặc hơn. Có lẽ bầu trời còn đáng sợ hơn cả Thâm Uyên này.
Nhưng quả cầu thịt màu hồng không nhìn thấy. Nó chỉ mơ hồ cảm nhận được rằng, trên mặt đất có ánh sáng.
Một lốc xoáy xông đến gần, quấn lấy quả cầu thịt màu hồng, sức hút đáng sợ như muốn kéo quả cầu thịt trở về dưới đáy Thâm Uyên một lần nữa. Tại nơi đó, ý niệm mong manh vừa chào đời này sẽ bị xay nát thành từng mảnh, trở về với hư vô.
Quả cầu thịt vội vàng nhét cơ thể mềm mại của mình vào kẽ hở trên tường đá.
Lốc xoáy vẫn xoay tròn, tỏa ra lực hút, nhưng kẽ hở hẹp hòi đã kẹp chặt quả cầu thịt.
Lốc xoáy càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhanh, hình thành lực hút mạnh hơn nữa. Nó cảm nhận được sự tồn tại của quả cầu thịt màu hồng. Nó là ác, là dục, là giết chóc. Nó không cho phép một thứ tinh khiết như thế sinh ra từ thân thể của mình.
Rõ ràng quả cầu thịt này có ý thức, nó không hề điên cuồng, hoàn toàn không hòa hợp với sự tanh tưởi dơ bẩn chung quanh.
Phải tiêu diệt nó! Đây là nhận thức chung của tất cả ác niệm trong Thâm Uyên.
Càng nhiều lốc xoáy hội tụ lại đây, phát ra tiếng òm ọp nho nhỏ. Chúng muốn nuốt chửng sinh mệnh còn nhỏ yếu này.
Chít chít, quả cầu thịt màu hồng phát ra âm thanh mong manh. Nó mấp máy thân thể mềm nhũn, mượn lực ma sát trong kẽ hở vách đá để bò lên trên.
Theo bản năng, nó biết bên trên chính là lối ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Những lốc xoáy xé nát, rên rỉ, bốc mùi tanh tưởi trong Thâm Uyên cách nó càng ngày càng xa.
Bỗng nhiên, những lốc xoáy dày đặc trên bầu trời cứ như há to miệng, phun ra từng đống dơ bẩn không chịu nổi vào vực sâu. Thứ đó rơi xuống vũng chất nhầy, phát ra tiếng vang lộp bộp, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Chấn động của gợn sóng lan tỏa trong kẽ hở vách đá, bị quả cầu thịt màu hồng cảm nhận được. Nó vội vàng dừng động tác, hồi hộp bất an chờ đợi.
Tiếng gào rống điếc tai vang vọng trong Thâm Uyên, dường như địa ngục đã mở rộng cánh cổng vào thời khắc này.
Những thứ từ trên trời rơi xuống Thâm Uyên lại là sinh vật sống, có thứ như dã thú, có thứ lại giống con người, cũng có thứ trông như quỷ quái. Nhưng cụ thể chúng là thứ gì thì đã không thể phân biệt được nữa.
Chất nhầy màu đen trong Thâm Uyên bao vây chúng, chất kịch độc trong dịch nhầy ăn mòn làn da của chúng, hòa tan nội tạng của chúng. Chúng điên cuồng bóp lấy chính mình, hòng bóc dịch nhầy kịch độc đó ra khỏi người mình. Chúng đau đớn giãy dụa, tuyệt vọng vươn tay lên trời.
Bỗng nhiên, một sinh vật sống hình người bị dịch nhầy màu đen bao bọc bò về phía vách đá nơi quả cầu thịt màu hồng đang trốn, hai tay vịn chặt khe đá, muốn trèo lên trên.
Á á á… Âm thanh như vậy phát ra từ miệng nó, vừa sắc bén vừa điên cuồng, xé rách không khí tanh tưởi.
Quả cầu thịt màu hồng không nghe thấy thứ gì, nhưng lại có thể cảm nhận được sự chấn động của khe đá. Thân thể mũm mĩm của nó bắt đầu rơi xuống, sắp bị chất nhầy màu đen nuốt chửng.
Chít chít, chít chít! Quả cầu thịt màu hồng nôn nóng khẽ kêu lên, thân thể đùn ủi đùn ủi, tăng tốc độ bò sát.
Sinh vật sống hình người kia cũng đang trèo lên trên, động tác nhanh nhẹn như khỉ. Khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến nó tạm thời quên đi cơn đau đớn khi thân thể bị ăn mòn. Chất nhầy màu đen bám trên người nó bị kéo dài thành từng sợi, nhỏ từng giọt xuống dưới.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra, chất dịch nhầy ấy có sinh mệnh. Chúng uốn éo như thân rắn, kéo ra từng sợi mỏng như tơ nhện, một đầu bám chặt vào vách đá, một đầu khác lại chui vào cơ thể của sinh vật sống hình người ấy, quấn quanh khung xương của nó.
Chẳng mấy chốc, sinh vật sống hình người ấy đã không thể bò được nữa. Từng sợi dây li ti màu đen quấn quanh người nó, hình thành một cái kén tằm khổng lồ, dính trên vách đá. Sợi li ti nhẹ nhàng mấp máy, ghim từng sợi vào cơ thể của sinh vật sống hình người, chậm rãi hút máu thịt của đối phương.
Bên dưới vách đá, những sinh vật sống giãy dụa dưới Thâm Uyên giờ đây cũng đã biến thành chất dinh dưỡng cho chất nhầy màu đen kia.
Chất lỏng sôi sùng sục, phát ra tiếng nhai nhóp nhép, nghe cực kỳ dính nhớp. Mùi máu tươi thay thế mùi tanh tưởi của thi thể thối rữa, càng khiến người ta buồn nôn.
Quả cầu thịt màu hồng vẫn bị kẹt giữa khe đá không nhúc nhích. Nó căng thẳng đến nỗi không dám phát ra tiếng chít chít lí nhí nữa. Bên dưới cách nó không xa, kén tằm hình người màu đen kia đang lẳng lặng vắt ngang ở đó. Không lâu sau, kén tằm đã bị xẹp xuống, máu thịt đã bị hút khô.
Những sợi li ti màu đen quấn quanh kén tằm chậm rãi mấp máy, rút ra rồi bò về Thâm Uyên. Một bộ xương người trắng hếu xuất hiện trước mắt, rơi xuống từ vách đá rồi bị nện xuống mặt hồ màu đen bên dưới, tan vỡ thành từng mảnh xương vụn.
Chốc lát sau, những mảnh xương vụn ấy cũng bị chất nhầy màu đen nuốt chửng.
Sự chấn động hình thành từ động tác nhai nuốt của chất nhầy màu đen đã biến mất, lúc này quả cầu thịt màu hồng mới nhúc nhích thân thể mềm mại của mình, tiếp tục bò lên trên. Nó có thể cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng, nó muốn đi đến nơi sáng sủa hơn.
Nhưng nó không phát hiện chất nhầy màu đen được hình thành từ những ác niệm điên cuồng ấy vẫn đuổi theo nó. Sự tồn tại của nó không nhận được sự cho phép của thế giới hắc ám này.
Ùng ục ùng ục, một khúc xương tay trắng hếu bỗng ngoi lên từ Thâm Uyên, chất nhầy màu đen chung quanh biến thành từng sợi li ti, quấn quanh khúc xương ấy, tạo thành từng thớ cơ bắp cường tráng.
Chốc lát sau, một cánh tay đứt màu đen chậm rãi bò lên vách đá, năm đầu ngón tay cắm vào kẽ hở tảng đá như đinh sắt, khiến vô số đá vụn rơi xuống, móng tay sắc bén hiện lên màu đen ngòm, có vẻ nhuốm đầy kịch độc.
Nhìn từ xa, trông thứ đó càng giống một con nhện đen, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Cuối cùng, quả cầu thịt màu hồng cũng bò đến lối ra, thân thể mũm mĩm chui ra từ khe hở, sau đó ngã gục xuống mặt đất, bụng nhỏ cũng sụp xuống, thở hổn hển.
Nó không biết cái gì là mỏi mệt, nhưng nó biết lúc này mình không muốn nhúc nhích chút nào.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua từ bên trên. Linh cảm được nguy hiểm, quả cầu thịt màu hồng vội vàng mấp máy cơ thể nho nhỏ bò về phía trước.
Nhưng nó vẫn chậm một bước, một thứ lạnh lẽo cứng rắn đè nó xuống mặt đất khiến nó không thể nhúc nhích. Nó không nhìn thấy thứ gì, chỉ có thể phát ra tiếng kêu chít chít, cơ thể mềm nhũn giãy dụa mãnh liệt.
Chít! Tiếng kêu nhỏ bé bỗng trở nên sắc bén, quả cầu thịt màu hồng bị một loại cảm giác đáng sợ chưa từng thấy đánh trúng!
Nó ngừng giãy dụa, cơ thể mất khống chế co lại.
Nó không biết loại cảm giác này gọi là đau đớn. Nó chỉ biết rằng, một thứ sắc bén bỗng nhiên đâm xuyên qua cơ thể của mình.
Cạc cạc… Tiếng kêu chói tai vang vọng trên bầu trời Thâm Uyên tanh tưởi bốc mùi, một con quạ đen đôi mắt đỏ ngầu giẫm lên một quả cầu thịt màu hồng, cái mỏ nhọn hung ác mổ xuống.
Quả cầu thịt ngừng vặn vẹo, cơ thể trở nên cứng đơ, cứ như đã chết. Quạ đen tiếp tục mổ mấy cái, sau đó buông móng vuốt ra, chuẩn bị nuốt chửng quả cầu thịt.
Quả cầu thịt màu hồng khẽ run rẩy. Trực giác nhạy bén khiến nó ý thức được, chẳng mấy chốc mình sẽ không còn tồn tại nữa.
Nó liều mạng bò lên trên, trốn thoát Thâm Uyên, trốn thoát hắc ám, trốn thoát tuyệt vọng, cuối cùng vẫn rơi vào sự tuyệt vọng khác.
Nó không biết cái gì là đau khổ, nhưng nó đã bị sự đau khổ nuốt chửng.
Quạ đen há cái mỏ nhọn, rướn cổ về phía trước, hung ác mổ xuống…
Cạc! Một tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt ngang qua bầu trời, mấy sợi lông vũ màu đen dính máu bay tứ tung chung quanh.
Con quạ đen đang chuẩn bị dùng bữa thì chợt bị một cánh tay đứt màu đen hung ác bóp chết. Móng tay sắc bén đâm thủng thân thể của nó, những ngón tay như sắt thép bẻ gãy đôi cánh và cổ của nó, một quả tim vẫn đang đập thình thịch rơi ra từ lồng ngực bị đâm thủng, rơi xuống mặt đất, bị máu tươi xối ướt đẫm, ngay sau đó lại có một nhãn cầu đỏ ngầu rơi ra từ hốc mắt, lăn vào vũng máu.
Quả cầu thịt màu hồng chạy trốn cực giỏi. Ngay khi con quạ đen điên cuồng vỗ cánh hòng trốn thoát khỏi sự tập kích của cánh tay kia, nó đã nhanh chóng bò vào bụi cỏ, cơ thể mũm mím chen vào dưới đáy một tảng đá.
Cánh tay đứt bóp quạ đen thành một đống thịt nát, làn da trên lòng bàn tay của nó biến thành một lốc xoáy màu đen, nuốt chửng đống thịt nát đó.
Kết thúc sự tàn sát, mùi máu tươi trở nên nồng nặc hơn.
Cánh tay đứt hoạt động năm ngón tay tìm kiếm chung quanh, móng tay gõ trên mặt đất phát ra âm thanh cộc cộc cộc, lốc xoáy từ lòng bàn tay xuất hiện trên mu bàn tay, cứ như con mắt đang tìm kiếm bóng dáng của quả cầu thịt màu hồng chung quanh.
Tìm cả buổi, cánh tay đứt không tìm được bất cứ thứ gì. Nó dựng đứng cả canhs tay, lốc xoáy từ mu bàn tay quay trở lại lòng bàn tay, tựa như con mắt tối đen đang âm u tuần tra chung quanh.
Bỗng nhiên, nó thấy một tảng đá, có khí tức quen thuộc lưu lại trên đó. Lốc xoáy trong lòng bàn tay khẽ nhíu lại như ánh mắt, năm đầu ngón tay sắc bén đã nhanh chóng bò đến gần.
Mùi tanh tưởi bỗng đến gần, linh cảm tử vong sắp kéo đến khiến quả cầu thịt màu hồng run cầm cập.
Răng rắc răng rắc, đây là tiếng móng tay cứng cáp bám vào tảng đá. Rung động của sóng âm khiến quả cầu thịt màu hồng cứng đờ, sau đó nó cảm nhận được tảng đá bị xê dịch, một tia gió lạnh thổi vào.
Thân thể cứng đờ thoáng chốc lạnh buốt, quả cầu thịt màu hồng chợt cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một cây xúc tu nhuyễn thể quấn quanh cánh tay đứt màu đen như một con rắn, nhanh chóng kéo nó về Thâm Uyên. Thì ra toàn bộ vật sống đều không được phép rời khỏi nơi tối tăm ấy.
Cánh tay đứt giãy dụa mãnh liệt, móng tay sắc bén xẹt qua vách đá, khiến từng mảnh đá vụn rơi lả tả xuống dưới. Rất nhiều xúc tu vươn lên từ dưới Thâm Uyên, quấn quanh cánh tay đứt từng chút một rồi siết chặt nó.
Cánh tay đứt rơi xuống mặt hồ đen ngòm, bị lốc xoáy dưới vực sâu thôn phệ, biến thành mấy quả bong bóng màu xám. Chung quanh khôi phục sự tĩnh mịch, mùi hôi thối và mùi máu tươi bốc lên trong không khí.
Trên vách đá, một đống lông vũ màu đen bị ngâm trong vũng máu đỏ thẫm, tuyên bố một trận tàn sát vừa kết thúc.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, quả cầu thịt màu hồng mới run run rẩy rẩy bò ra từ dưới tảng đá, cẩn thận mò theo mùi máu tươi, mấp máy đến bên cạnh vũng máu.
Trái tim của quạ đen đã ngừng đập, nhãn cầu đỏ ngầu giờ càng đỏ rực vì bị máu tươi nhuộm đẫm.
Quả cầu thịt màu hồng hơi rung động, dùng mỗi một tế bào trên thân thể ngửi mùi máu tươi. Bỗng nhiên, nó nảy sinh một khát vọng mãnh liệt. Nó bò vào vũng máu, hấp thụ máu của quạ đen như một miếng bọt biển, cơ thể mềm mại bọc quanh nhãn cầu đỏ ngầu, đưa vào thân thể của mình.
Nhãn cầu biến mất, tan chảy thành chất nhầy, bị quả cầu thịt màu hồng hấp thụ. Cơ thể nhỏ như hạt đậu nành của nó phình to lên như hạt đậu tằm, làn da ngứa ngáy, thịt mềm bắt đầu run lên, ngay sau đó, mặt ngoài bóng loáng trên người nó bỗng chốc mọc ra một con mắt trong veo, sáng sủa, long lanh.
Con mắt ấy xoay tròn, nhìn bầu trời dày đặc lốc xoáy, nhìn khu rừng sương mù đen lượn lờ, nhìn Thâm Uyên tràn lan ác niệm…
Thì ra, đây chính là thế giới đã sinh ra nó.
Thì ra, từ nửa tỉnh nửa mê cho đến có ý thức rõ ràng, chỉ cần một con mắt…