Quả cầu thịt màu hồng nhạt khó khăn lắm mới tỉnh lại từ trong sự đau đớn vì bị thiêu cháy, đang kìm nén sự ngứa ngáy trong tế bào. Cái lọ bỗng nhiên bị vỡ nát, khiến nó lại bị cắt trúng.
Nó đau đến nỗi không ngừng kêu chít chít, căm tức mắng chửi.
Im lặng trong chốc lát, phát hiện bên ngoài không có nguy hiểm, lúc này nó mới len lén bò ra khỏi túi áo, quan sát khắp nơi. Ngọn lửa thiêu cháy quá nhiều tế bào, khiến nó co rút lại một vòng, nhưng cũng to bằng một quả trứng ngỗng.
So với lúc mới sinh, suy cho cùng nó vẫn trưởng thành hơn.
Bên ngoài tối đen, từng cơn gió lạnh thổi qua, cây cối đều bị sương mù dày đặc cắn nuốt, trong ẩm ướt phát ra từng tiếng cọ xát xì xà xì xầm, giống như bầy quỷ đang thì thầm. Từng con sâu lớn lơ lửng trong sương mù, cơ thể uốn éo tới lui, xấu xí quái dị.
Quả cầu thịt hồng nhạt vội vàng rụt đầu lại, không dám nhìn nữa. Nó muốn đợi những con sâu kia bay đi hết rồi mới đi ra.
“Einstein, tao nhìn thấy mày rồi! Mau ra đây đi, con mẹ nó đừng giả chết nữa!” Một giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên.
Quả cầu thịt hồng nhạt âm thầm ló đầu ra, nhìn về phía giọng nói phát ra, một gương mặt nhuốm đầy máu đen phóng to ở trước mắt.
Cô gái trượt xuống dọc theo tảng đá, nghiêng người nằm trên mặt đất, lưng cong lại, dốc sức dúi đầu vào trong túi áo. Hai tay của cô vẫn bị màn sương màu đen trói chặt ở sau lưng, những gương mặt quỷ giống như giòi bọ chui vào trong tai, mắt, mũi, miệng của cô.
Cô còn đang co giật, hơi thở dần trở nên mỏng manh.
“Trong túi của tao có mảnh vỡ thuỷ tinh, mày biến thành bò cạp kẹp lấy một miếng, sau đó khắc một nét lên trán của tao! Khắc xong thì tao sẽ không giết mày!” Cô gái lừa gạt con quái vật nhỏ kia.
Trên thực tế, bây giờ cô còn không có sức giết chết một kiến. Cô cũng biết cách làm của mình hết sức nực cười, cũng biết con quái vật nhỏ này không hiểu được mệnh lệnh phức tạp như vậy. Nhưng trong lúc tuyệt vọng, cô chấp nhận thử bất cứ biện pháp nào.
Cô dùng sức uốn éo cơ thể, đưa cái trán tới trước mặt con quái vật.
“Khắc đi mà! Tao xin mày! Mày là hy vọng duy nhất của tao!” Cô gái xuống nước cầu xin, sau đó thoáng ngẩn ra, bật cười tự giễu.
Một dòng máu đỏ sậm men theo khoé miệng của cô từ từ chảy ra.
Trên đời này chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là “hy vọng”. Bất cứ thứ gì trông có vẻ tốt đẹp đều là cạm bẫy cho sự tuyệt vọng.
Ví dụ tốt nhất chính là con quái vật nhỏ màu hồng nhạt ở trước mặt này. Cơ thể của nó mềm mại yếu ớt, màu sắc tươi sáng rực rỡ, đôi mắt trong suốt long lanh, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu. Nhưng nó lại là một cái vực sâu sống, biết tự do đi lại.
Cầu xin nó giúp đỡ, tuyệt đối là một chuyện cười!
Càng nhiều tàn hồn chui vào trong thất khiếu của cô gái, muốn cướp đoạt thần trí của cô gái. Cơ thể của cô đang phình lên, da thịt căng trướng như sắp nứt ra, từng cái mụn nhọt nhanh chóng di chuyển dưới làn da, dường như trong đó có rất nhiều con giun ký sinh, mạch máu từ máu tím bầm chuyển thành màu đen sẫm, loáng thoáng toả ra mùi hôi thối mục nát.
Tử vong đã đến gần.
Nếu như có thêm nhiều tàn hồn chui vào trong cơ thể của cô gái, cô sẽ giống như một quả bóng nước, nổ tung toé trong đống máu tươi tanh tưởi. Xương cốt và thịt nát của cô sẽ phủ kín mặt đất ở xung quanh, mục nát rồi biến thành một vũng nước đen ngòm.
Cô gái nặng nề thở dốc, đôi mắt nhìn chằm con quái vật nhỏ kia. Hai dòng huyết lệ chảy xuống từ khoé mắt, khiến khuôn mặt phủ kín gai đen trông càng thêm thê thảm đáng sợ.
“Thôi vậy, mày đi đi.”
Trong lúc đối mặt, cô gái vốn đang dùng sức ngẩng mặt lên chợt gục đầu xuống, đập xuống đất.
“Xem như mày may mắn, không chết trong tay tao.” Cô từ từ nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng, để tránh cho mình đau tới kêu rên.
Quả cầu thịt hồng nhạt một câu cũng không hiểu. Nhưng nó cũng nhìn ra được, con sâu lớn này sắp chết rồi.
Chít chít! Nó lắc lư cái đầu, phát ra tiếng kêu vui vẻ, sau đó nghênh ngang bò ra khỏi miệng túi, men theo khoá kéo bò lên cần cổ của cô gái, sau đó lại bò lên gương mặt dính đầy máu tươi của cô.
Cơ thể theo bản năng hấp thụ máu tươi, quả cầu thịt hồng nhạt cứ nghĩ mình có thể ăn no. Nhưng một giây sau, cái đầu tròn trịa của nó lập tức vung vẩy, nhả hết số máu tươi vừa nuốt vào bụng ra ngoài.
Làn da của cô gái đã đau đến tê dại, vẫn chưa cảm nhận được trên mặt của mình có một vật nhỏ. Nhưng một tiếng “phì” lanh lảnh khiến cô bất thình lình lấy lại một chút tỉnh táo.
Âm thanh kia rất giống tiếng người, xuất hiện cực kỳ đột ngột.
“Kẻ nào?” Cô gái mở choàng mắt ra, lại nhìn thấy trên mặt mình có một quả cầu thịt màu hồng nhạt, đôi mắt to lúng liếng nhìn chằm chằm cô, bên trong có lửa giận đang cháy phừng phừng, còn có một chút ghét bỏ.
Ghét bỏ? Cô gái ngây ngẩn cả người.
Sau khi ăn con rắn nhỏ, quả cầu thịt màu hồng nhạt này đã mọc ra một bộ phận là cái miệng. Chỉ là hai cái răng độc quá dài, lúc nào cũng cắn phải chính mình, nó dứt khoát bỏ luôn phần răng đi.
Nó há miệng, phun ra mấy ngụm máu tươi, phát ra tiếng “phì phì phì” nhỏ bé. Không ngờ cái con sâu lớn này lại dở như vậy!
Cô gái: …
Máu ăn không ngon, vậy thịt có ngon hay không?
Vết bỏng của quả cầu thịt hồng nhạt vẫn chưa khép lại, đây là lúc nó cần bổ sung năng lượng nhất. Nó không nỡ buông tha một con mồi lớn như vậy, thế là nó biến thành bò cạp, leo lên tóc mai của cô gái, duỗi ra một cái càng, kẹp lấy vành tai của cô gái.
Cô gái: “Đệt, mày muốn làm gì?”
Cái càng kẹp chặt, xoắn qua trái, vặn sang phải, sau đó giật mạnh ra.
“Tao đệt mẹ mày!” Giọng nói của cô gái chợt thay đổi, trở nên nặng nề khàn đặc, giống như đồng thiết.
Cái càng ngắt xuống một chút thịt, nhanh chóng cho vào trong miệng.
“Quả nhiên là mày ăn thịt người! Nếu như bố đây không chết thì mày chắc chắn sẽ phải chết!” Cô gái hung hăng mắng chửi, giọng nói trầm thấp khàn đặc.
“Phì!” Đáp lại cô là một tiếng phỉ nhổ.
Cũng không phải trên tinh thần, mà là phỉ nhổ thực sự.
Quả cầu thịt hồng nhạt nhả ra một cục thịt nhỏ xíu, đầu lưỡi dài mảnh phân nhánh tìm tới ngoài miệng, đầu lưỡi run rẩy, đôi mắt mệt mỏi híp lại.
Con sâu lớn này dở chết đi được!
Quả cầu thịt hồng nhạt tiếc nuối trừng mắt nhìn cô gái một cái, chuẩn bị bò đi. Chữa trị vết bỏng tiêu tốn quá nhiều năng lượng, bây giờ nó đang ngứa muốn chết! Nó phải nhanh chóng tìm được con mồi kế tiếp trong thời gian ngắn.
“Mày đừng đi mà! Mày quay lại đi! Mày ngắt một miếng thịt trên trán tao xuống đi! Cái chỗ ngay giữa mi tâm này!” Giọng nói khàn khàn vô cùng nôn nóng, cô gái ngẩng đầu nhìn về phía con quái vật nhỏ kia.
Quả cầu thịt hồng nhạt men theo khoá kéo của áo khoác bò xuống vạt áo bên dưới, sau đó lại bò lên trên một đoạn, đến ngay đũng quần. Đằng trước là một cục u to tướng, giống như một ngọn núi nhỏ cản đường, tính chất cứng rắn, hơn nữa còn toả ra hơi nóng. ( truyện trên app T𝕪T )
Đối với quả cầu thịt hồng nhạt còn rất yếu ớt mà nói, muốn bò qua ngọn núi này cũng có chút khó khăn. Nó rướn đầu lưỡi, thè đầu lưỡi phân nhánh ra, chuẩn bị đi đường vòng.
Cô gái ưỡn hông lên, giọng nói khàn đặc: “Einstein, mày mau quay về đi! Giúp anh một chuyện, anh sẽ nuôi mày!”
Cô muốn nặn ra một nụ cười hiền lành, nhưng gương mặt lại vặn vẹo. Nếu nói trước đó là vì cầu sinh nên mới nói chuyện với một con sâu, vậy thì bây giờ là để duy trì ý thức tỉnh táo. Chỉ cần suy nghĩ không bị tan vỡ, cô có thể kiên trì chịu đựng đến một giây cuối cùng.
Cô không ngừng ưỡn hông, muốn đẩy con quái vật nhỏ trở về.
Quả cầu thịt hồng nhạt bị lắc tới chóng mặt, thù mới hận cũ lập tức đổ dồn lên đầu.
Con sâu lớn này muốn giết nó, thịt còn khó ăn, đúng là đáng chết!
Nó vung vẩy kim độc trên đuôi, đâm mạnh xuống ngọn núi nhỏ ở phía trước.
Đối với đàn ông mà nói, trên đời này có một sự đau đớn khủng khiếp nhất. Nếu như đau đớn được chia thành cấp độ, nó có thể xếp hàng đầu!
“Á!!!!”
“Cô gái” gân cổ phát ra tiếng quỷ tru, tiếng hét xé toạch sương mù dày đặc, xông thẳng lên trời. Cơn đau cực hạn giải phóng tiềm lực mạnh mẽ nhất, cơ thể cô chợt bắn lên, trời xui đất khiến thế nào lại thoát khỏi sự ràng buộc của đám sương mù đen trên tay mình.
Phản ứng của cô gái khá là nhanh lẹ, cảm nhận được hai tay thả lỏng, cô lập tức đứng dậy, đầu ngón tay rạch mạnh lên mi tâm một cái, lập tức để lại một vết máu.
Một nét cuối cùng của phong ấn đã hoàn thành! Mặt quỷ ập tới giống như thuỷ triều lập tức thối lui, ẩn vào trong sương mù dày đặc.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cô gái đã được cứu.
Con bò cạp màu hồng đang nằm trên hông của cô men theo ống quần trượt xuống dưới, bị choáng váng mặt mày, biến trở lại thành bộ dạng tròn xoe.
Cô gái quỳ rạp dưới đất, cong lưng thở dốc, trong miệng hộc ra một búng máu. Thoạt nhìn cô giống như một con chó dở sống dở chết, ngoài miệng lại nở nụ cười nhẹ, vô cùng vui sướng.
Cười được mấy giây, sắc mặt của cô lập tức thay đổi, cô lập tức đứng dậy kéo quần ra, xem thử bộ phận quan trọng của mình. Đau thì vẫn đau, cũng sưng lên, nhưng may mà cô sở hữu năng lực đặc biệt, không đến mức bị tàn tật suốt đời.
“Đệt cụ mày! Mày dám đâm tao!”
“Cô gái” xách con quái vật nhỏ lên, giáng mấy cái bạt tai vào cái đầu tròn vo của nó.
Trong mắt của quả cầu thịt hồng nhạt lập tức loé lên ngôi sao, không ngừng kêu chít chít.
“Mày còn dám mắng tao!”
“Cô gái” vung cánh tay, lại giáng thêm mấy cái bạt tai.
“Đệt cụ mày, đệt cụ mày!” Đừng hiểu lầm, đây không phải là cô gái đang nói chuyện.
Trong lúc tức giận, quả cầu hồng nhạt bắt chước lại giọng nói của con sâu lớn, không ngừng hét lên. Tuy rằng nó không hiểu gì cả, nhưng có thể thông qua giọng nói mà phán đoán, âm thanh kỳ quái này chắc chắn có tác dụng uy hiếp.
Cô gái: …
Lửa giận lập tức tắt ngóm, chỉ còn lại sự dở khóc dở cười.
“Đệt cụ mày!” Quái vật nhỏ lặp lại một câu, giọng nói lanh lảnh non nớt, mang theo một chút ngọng nghịu giống như trẻ con chưa dứt sữa.
Cánh tay đang giơ cao của cô gái nhẹ nhàng hạ xuống, xoa đầu quái vật nhỏ một cái.
“Đệt, tao tính toán với mày làm gì. Mày chẳng hiểu cái gì cả!” Cô thở ra một hơi, đặt quái vật nhỏ xuống tảng đá lớn ở bên cạnh.
Sau đó cô nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người, nằm xuống đất, tay chân chấm đất, dùng sức cong lưng. Cơ thể thon gầy phủ lên một tầng cơ bắp mỏng manh, cánh lưng cong lên lộ ra hình dạng xương sống. Xương hàm sắc bén, đốt xương rõ ràng, giống như những mũi nhọn.
“Grừ grừ…”
Cô gái phát ra tiếng gầm nhẹ giống như thú hoang, tấm lưng cong lên lộ ra hình dạng gấp khúc. Đốt xương sống uốn cong nghiêm trọng nhất chợt đâm rách da, phát ra một tiếng xé rách.
Tiếng gầm của cô gái chợt cất cao, trở nên thảm thiết. Mồ hôi lạnh hoà lẫn với máu đen, chảy dọc xuống da giống như giọt mưa.
Quả cầu thịt hồng nhạt vốn định len lén chạy trốn bị cảnh tượng quỷ dị này làm sợ ngây người. Nó mở to hai mắt quan sát thật kỹ.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trên đời này, đối với nó mà nói đều là tài liệu học tập tốt nhất. Nó cần để ý tất cả mọi thứ xung quanh, cũng cần học hỏi tất cả mọi thứ xung quanh.
Cột sống đâm rách da, khoét ra một cái lỗ. Chỗ rách da nhanh chóng lan rộng, kéo dài ra khắp toàn bộ tấm lưng. Một cơ thể đầm đìa máu tươi chui ra từ chỗ da thịt bị rách, chầm chậm đứng thẳng dậy.
Cơ thể này thoát thai ra từ cơ thể gầy yếu lúc trước, nhưng lại cường tráng, cao lớn, săn chắc, từng khối cơ bắp xếp nhau san sát, ẩn chứa sức mạnh to lớn, trên làn da tái nhợt đã không còn dấu vết gai đen, mà là một mảnh trơn bóng.
Anh ta phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ sảng khoái, lau vết máu trên mặt, lộ ra ngũ quan tà mị sắc bén, con ngươi đen kịt, ánh mắt u ám, giống như một con thú hoang đang săn mồi.
Khí tức toả ra trên người anh ta còn nguy hiểm hơn cả lớp sương mù dày đặc, cánh tay dang rộng, duỗi người một cái, phát ra tiếng cười trầm thấp hùng hồn.
Tìm được đường sống từ trong cõi chết, là một chuyện đáng để ăn mừng.
Anh ta sải bước, đi tới chỗ túi da trống rỗng đang co rút lại thành một vũng máu đặc sệt, nhặt quần áo dưới đất lên, nhanh chóng mặc vào.
“Chiêu hồn.” Hầu kết thoáng di chuyển, giọng nói trầm thấp.
Vừa ra lệnh, sương mù đen đã tản đi không ít lại hội tụ về, từng cái mặt quỷ tuôn ra từ trong biển sương mù, im lặng rít gào, vẻ mặt oán độc, tranh nhau chui vào túi da.
Cô gái, không, bây giờ anh ta đã là một người đàn ông. Người đàn ông lùi ra sau mấy bước, hai tay khoanh trước ngực, có chút hào hứng nhìn cảnh tượng này.
Túi da trống rỗng bị từng cái mặt quỷ lấp đầy, giống như một quả bóng bay đang được bơm hơi, từ từ phồng lên, vết thương rạn nứt trên lưng chầm chậm khép lại.
Mấy phút sau, một cô gái mặt toàn gai đen đã đứng trước mặt người đàn ông, cơ thể giống như xác ướp khô quắt, hốc mắt lõm sâu không có con ngươi, giống như hai cái lỗ đen kịt, ngoác miệng ra, phun ra từng luồng âm khí, trong âm khí có một cái mặt quỷ giãy dụa.
“A a a a!!!”
Miệng của cô gái cũng là một màu đen ngòm, không có hàm răng, đầu lưỡi, cổ họng. Tiếng thét mà cô phát ra không phải là cùng một giọng nói, mà là tổ hợp từ hàng ngàn, hàng vạn tiếng thét, có chói tai, có cao vút, có thê lương.
Càng nhiều mặt quỷ chui vào cái miệng sâu không thấy đáy này, ở nhờ nơi đây, nhồi đầy cơ thể của cô gái. Cô không còn giống một cái xác ướp khô quắt nữa.
Sóng âm tầng tầng chấn động, xua đi làn sương mù màu đen, cây cối ở xung quanh từ từ hiện ra. Điện thoại di động bị vứt vào một góc vẫn còn đang sáng đèn, chiếu sáng góc nhỏ âm u này.
Lá khô rơi xuống từ trên ngọn cây, thi nhau bay phấp phới, tạo ra từng cái bóng quỷ.
“Phong ấn!”
Người đàn ông vừa dứt lời, mặt quỷ vọt đến từ bốn phương tám hướng lập tức thi nhau tản đi. Cô gái vẫn đang thét chói tai, âm thanh cực kỳ chói tai.
“Im miệng!” Người đàn ông lạnh lùng quát lớn.
Cô gái đang rít gào lập tức ngậm chặt miệng, hai chữ “phong ấn” trên trán tỏa ra ánh sáng, xua đi mấy cái mặt quỷ hung ác đang lởn vởn ở xung quanh. Vẻ mặt oán hận đọng lại trên gương mặt của cô gái, giống như một cái mặt nạ không tháo ra được.
Quả cầu thịt hồng nhạt nhìn mà ngây người, miệng nó há to, một nửa đầu lưỡi phân nhánh ngây ngốc lè ra bên ngoài.
“Mày cũng im miệng luôn đi.” Người đàn ông nhìn nó một cái, giọng nói không hề lạnh lùng, trái lại còn toát lên một chút ý cười.