Mình sắp chết rồi à?

Khi bị thi miết xé nát, suy nghĩ tuyệt vọng nhất lướt qua trong đầu quả cầu thịt màu hồng.

Thế nhưng một đứa trẻ vừa chào đời như nó nhanh chóng biết được một điều, thì ra trên thế gian này còn có thứ đáng sợ hơn cả chết.

Cơ thể của nó bị xé rách thành từng mảnh, đồng thời cơn đau dữ dội cũng bám vào từng mảnh nhỏ ấy, bị tách ra thành vô số miếng nhỏ. Mỗi một mảnh nhỏ đều có ý thức độc lập, mỗi một mảnh nhỏ đều giãy dụa trong tuyệt vọng. Chúng tách rời nhau, đồng thời lại liên thông với nhau, chia sẻ tất cả cảm nhận của mình.

Thế là đau đớn biến thành vực thẳm không có điểm cuối.

Con mắt của nó cũng bị xé nát, nhưng lại mọc ra lần nữa trên mỗi một mảnh nhỏ.

Tầm nhìn trở nên cực kỳ rối loạn, có con mắt thấy một đống lá khô, có con mắt thấy bùn đất tanh hôi, có con mắt thấy cái đầu của thi miết ghé sát vào mình, có con mắt thấy bầu trời âm u.

Dường như cả thế giới đều đang vỡ vụn.

Ý thức trở nên hỗn loạn đến cực hạn, đau đớn, tuyệt vọng, phẫn nộ, điên cuồng… Toàn bộ suy nghĩ của nó bị mở rộng đến vô hạn. Mỗi một mảnh nhỏ đều bị thương nặng, gánh vác đau đớn dữ dội. Năng lượng nhanh chóng xói mòn khiến cảm giác ngứa ngáy khó có thể miêu tả đang bùng nổ trong mỗi một mảnh nhỏ.

Quả cầu thịt màu hồng vẫn luôn cho rằng Thâm Uyên là nơi đáng sợ nhất. Mãi đến thời khắc này, nó mới hốt hoảng ý thức được rằng, thì ra chính mình cũng là một Thâm Uyên.

Nếu cứ mặc cho mỗi một mảnh nhỏ tiếp tục phân tách, thì trong cơn ngứa ngáy điên cuồng, chúng sẽ biến thành chất lỏng màu đen đặc sệt, chúng sẽ dần dần đánh mất ý thức rõ ràng, chúng sẽ khô quắt lại, biến thành từng mảnh da chết.

Đến lúc đó, ta sẽ không còn tồn tại. Một ta đã từng liều mạng cướp đoạt lý trí của mình, từng liều mạng chống lại sự xâm nhập của ác niệm, từng khát vọng ánh sáng bên trên Thâm Uyên đến thế…

Cảm giác và sự trân trọng đối với “ta” bỗng trở nên vô cùng mãnh liệt ngay khi cái chết ập đến! Mỗi một con mắt vỡ vụn của quả cầu thịt màu hồng đều đang rơi lệ.

Cho dù bây giờ, nó vẫn chưa biết “rơi lệ” là cảm xúc như thế nào.

Ta không thể đánh mất “ta” được! Ta muốn “ta” tồn tại!”

Ý nghĩ này cứ như sấm sét gào thét trên bầu trời, như cách rất xa cũng như cách rất gần, mang theo uy lực có thể làm rung chuyển cả Thâm Uyên và mặt đất.

Chỉ trong chớp mắt, những mảnh ý thức vỡ vụn bắt đầu dính liền lại với nhau trong sự đau đớn khó có thể tưởng tượng nổi. Nguồn sức mạnh vô hình đẩy chúng ra, nhưng niềm khát vọng mãnh liệt dù thế nào đi nữa cũng phải sống sót lại khiến chúng xích gần lại.

Chỉ có chiến thắng mỗi một “ta”, thì mới có thể biến thành “ta” chân chính.

Sinh mệnh nhỏ bé vừa chào đời không lâu này, mặc dù vẫn đang đắm chìm trong ngây thơ, nhưng cũng đã hiểu được ý nghĩa của sự sống.

Cô gái quyết đoán nã một phát súng, viên đạn bắn xuyên qua thân thể thi miết một cách chuẩn xác.

Thi miết đang xông về phía cô gái lập tức ngã xuống mặt đất, vùng vẫy mấy cái chân đầy gai ngược, cất tiếng kêu kít kít thảm thiết. Chất lỏng màu đỏ thẫm và nội tạng vừa trắng vừa vàng chảy ra từ vết thương đang liên tục mở rộng, bốc mùi tanh hôi gay mũi.

Cô gái kinh hãi: “Sao máu của nó giống hệt máu người vậy?”

“Đừng phân tâm!” Ông lão nghiêm khắc cảnh cáo.

Nhưng đã trễ rồi.

Thi miết nhanh chóng xoay người, nhắm ngay cô gái, lớp giáp xác trên lưng nó bỗng tách làm đôi, lộ ra một đôi cánh. Không ngờ con thi miết này đã tiến hóa đến mức biết bay!

Đôi cánh ma sát với không khí phát ra tiếng vù vù chói tai. Cô gái không kịp né tránh nên bị thi miết nhào lên mặt, kìm cắt sắc bén còn cứng hơn cả sắt thép, nhưng vẫn không thể cứa đứt da mặt của cô gái.

Cô gái vội túm lấy cánh của thi miết, ra sức kéo nó xuống, vứt trên mặt đất.

Ông lão tung chày Hàng Ma, muốn đóng đinh thi miết trên mặt đất.

Nhưng tốc độ của thi miết còn nhanh hơn họ nghĩ, lại lăn mình một phát né tránh chày Hàng Ma, vừa kêu kít kít chói tai vừa chui vào lùm cây.

“Mẹ nhà mày nữa!” Cô gái chửi thề một câu, sau đó rút một con dao găm từ sau eo, hung ác đuổi theo nó.

“Đừng đuổi theo!” Ông lão lập tức kéo cô gái lại: “Thi miết là sinh vật quần cư, con đuổi theo nó coi chừng rơi vào hang trùng! Không thể ở lại đây, có lẽ con thi miết kia sẽ gọi đồng bọn của nó đến đây tấn công chúng ta!”

Sắc mặt cô gái thay đổi mấy lần, cuối cùng áp chế lửa giận, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.

“Mẹ kiếp, suýt nữa thì cứa rách khuôn mặt xinh đẹp của con!” Cô gái vuốt ve vết cào trên mặt, vẫn tức giận bất bình.

Nhìn gương mặt vẽ đầy đồ đằng dữ tợn trên gương mặt cô gái, ông lão bỗng im lặng mất một thoáng.

Hai người nhanh chóng dọn dẹp đồ vật rồi chuẩn bị rời đi.

“Ủa?”

Lúc đi ngang qua con độc trùng màu hồng bị xé nát, cô gái nghi ngờ thốt lên: “Sư phụ mau nhìn kìa, có phải con trùng này đang tự hồi sinh không?”

“Tự hồi sinh?” Ánh mắt ông lão lóe lên, lập tức đến gần.

Hai người khom lưng xem xét, trong mắt đều hiện lên ánh sáng khác thường.

Chỉ thấy từng miếng thịt màu hồng rải rác trên mảnh lá lại mọc ra từng sợi tơ li ti, dần dần lan tràn ra chung quanh, nhẹ nhàng mấp máy, cẩn thận thăm dò như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Các miếng thịt cách nhau không xa, thế nên những sợi tơ li ti đó nhanh chóng tìm đến nhau, sau đó quấn quýt nhau, dùng sức kéo đối phương.

Lá sen bị xé rách sẽ không đứt đoạn ngay lập tức. Sợi tơ trắng trong túi lá sẽ nối liền vết rách với nhau.

Tình huống của độc trùng màu hồng cực kỳ giống lá sen, nhưng lại có sự khác biệt trên bản chất. Mỗi một miếng thịt của độc trùng màu hồng đều còn sống, thứ chúng cần làm không chỉ là nối liền vết rách, mà là kéo từng miếng thịt lại gần nhau, sau đó dính liền với nhau một lần nữa.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến cô gái và ông lão nhìn không chớp mắt.

“Sư phụ, đây là con trùng gì vậy? Trước kia sư phụ từng thấy nó bao giờ chưa?” Cô gái nhỏ giọng hỏi.

Cô cũng sợ quấy rầy con độc trùng này hồi sinh.

“Chưa từng thấy. Chờ nó sống lại rồi chúng ta hẵng rời đi. Con lấy cái bình đựng độc trùng ra đây.” Ông lão trầm giọng dặn dò, ánh mắt hiện lên một tia sáng.

Cô gái vội lấy ra một chiếc bình thủy tinh trong suốt, hơi phấn khởi chờ đợi. Một con độc trùng có năng lực hồi sinh, đủ để cho cô chơi lâu lắm đây.

Mỗi một miếng thịt đều được sợi tơ tìm thấy, sau đó chậm rãi kéo lại gần nhau. Sức mạnh của sợi tơ có hạn, cho nên quá trình này rất lâu dài, rất gian nan.

Hai phút sau, ông lão đã mất kiên nhẫn, ra lệnh: “Cất nó vào bình, chúng ta đi thôi!”

Cô gái vội vàng lấy ra một cái xẻng nhỏ, xúc mười mấy miếng thịt rồi bỏ vào bình thủy tinh. Động tác của cô rất gấp gáp, miếng thịt đã dính liền với nhau bị va chạm lúc rơi xuống đáy bình, khiến sợi tơ bị đứt gãy nên lại tan rã.

Cô gái không có thời gian quan sát cẩn thận, chỉ nhét bình vào ba lô rồi vội vàng rời khỏi nơi này.

Ý thức vừa tụ lại một chỗ giờ lại bị phân liệt. Bóng tối bao phủ cứ như lại trở về Thâm Uyên. Biến cố ấy khiến sự tuyệt vọng càng ập đến dữ dội hơn, nhưng ngược lại khơi mào chấp niệm “tìm lại bản thân” mãnh liệt hơn nữa.

Mỗi một miếng thịt đều đang phát ra tiếng kêu mong manh, kêu gọi lẫn nhau, mỗi một miếng thịt đều cố gắng hết sức vươn dài sợi tơ của mình, tìm kiếm mình của thuở ban sơ.

Tại nơi mà không người hay biết, trong bóng đêm triệt để, một sinh mệnh gần như tan biến lại lần nữa đạt được sự hồi sinh.

Trải qua thời gian dài bôn ba, cuối cùng ông lão và cô gái cũng đến phúc địa trong rừng. Họ tìm được một tảng đá bằng phẳng, ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Sư phụ, có khi nào con sẽ chết không?” Cô gái lo lắng hỏi.

“Có sư phụ ở đây, con nhất định sẽ không sao đâu. Chỉ cần vượt qua, con sẽ trở thành người làm nhiệm vụ mạnh nhất.” Ông lão khẳng định.

Đôi mắt ảm đạm của cô gái tỏa ra ánh sáng sáng ngời, đôi môi tái nhợt không kìm lòng được mà nhếch lên, nở nụ cười ẩn chứa hy vọng.

Ông lão nhìn cô với vẻ hiền lành, nhưng sâu trong đôi mắt lại hiện lên một tia tối tăm.

Hy vọng ư? Thế giới này cái gì cũng có, nhưng lại không có hy vọng.

“Đúng rồi, con phải xem con trùng kia cái đã!” Cô gái vỗ lên đầu gối, nhanh chóng mở ba lô, lấy ra một cái bình thủy tinh.

Ông lão tò mò nhìn sang.

Một con sâu lành lặn nằm trong bình thủy tinh, tròn trịa, mũm mĩm, thân thể trong suốt, có màu hồng nhạt, trong thân thể không có nội tạng, cực kỳ tinh khiết, trên đỉnh đầu là một con mắt đen láy long lanh, cứ như biết nói.

Sau khi thấy ánh sáng, nó vội vàng dán con mắt lên thành bình thủy tinh, con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cô gái.

Đối diện với ánh mắt phẫn nộ của nó, cô gái bỗng chốc kinh ngạc đến nỗi không thể nói nên lời.

“Sư phụ, nó… Nó… Nó… Nó sống lại kìa!” Cô gái lắp bắp: “Hình như nó có trí tuệ! Nó đang giận con!”

“Đưa ta xem.” Giọng điệu của ông lão bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lóe lên.

Cô gái cầm chặt bình thủy tinh, hơi luyến tiếc, nhưng vẫn do dự đưa bình cho ông lão.

Ông lão cười khẽ, nói: “Con yên tâm, sư phụ sẽ không giành đồ chơi của con đâu. Nếu năng lực hồi sinh của con trùng này rất mạnh, độc tính cũng tạm được thì ta sẽ giúp con luyện chế nó thành cổ trùng, nuôi trong thân thể của con. Sau này con sẽ có thêm thủ đoạn bảo vệ mạng sống.”

“Cảm ơn sư phụ!” Cô gái cất cao giọng, đầy mặt vui sướng.

Ông lão lắc lư chiếc bình.

Con sâu mập màu hồng trong bình lăn qua lăn lại, xây xẩm mặt mày.

Ông lão cầm chắc chiếc bình.

Con sâu màu hồng lập tức vịn chặt thành bình thủy tinh, giữ thăng bằng, con mắt to đen như mực hung ác trừng ông lão, trong mắt có lửa giận đang bốc cháy hừng hực. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chít chít, chít chít, chít chít… Nó vừa dồn dập vừa lớn tiếng rít lên.

Ánh mắt ông lão liên tục lập lòe, cảm xúc hơi dao động.

Cô gái bịt miệng cười trộm, trêu ghẹo: “Sư phụ đừng lắc lư nữa. Tuy con nghe không hiểu nó đang kêu gì, nhưng con cảm thấy nó đang mắng chửi tục lắm.”

Ông lão: “…”

Con sâu màu hồng: Chít chít chít chít chít! Chít chít chít chít chít chít!

Ta phải ăn thịt ngươi! Ta phải ăn thịt ngươi!

“Con nuôi nó cho đàng hoàng đi. Đúng là nó có trí tuệ rồi.” Ông lão trả bình thủy tinh cho cô gái.

Cô gái vội ôm cái bình, đôi mắt sáng sủa nhìn chằm chằm vào con sâu màu hồng.

“Nó thật sự rất đẹp, giống thạch trái cây trong suốt! Sư phụ có biết chủng loại của nó là gì không?”

“Không biết, chắc cũng cùng chủng loại với sên.”

“Sư phụ, sư phụ nghĩ nó ăn thứ gì?”

“Con bắt mấy con sâu bọ nhét vào đi, xem thử nó có ăn không.”

“Lỡ nó bị sâu bọ ăn mất thì sao?”

“Vậy thì chứng minh nó không có năng lực nào khác ngoài sống lại, bị ăn thịt cũng chẳng có gì đáng tiếc.”

“Thế để con bắt mấy con độc trùng hung mãnh, xem thử nó có thể sống sót không.”

Chỉ vài ba câu nói là vận mệnh của con sâu màu hồng đã bị định đoạt. Không ai quan tâm quyết định này có tàn khốc với nó hay không.

Nhỏ yếu, chính là nguyên tội trong thế giới này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play