Có ăn được không?
Chúng sắp đi ngang qua nơi này rồi, rốt cuộc có ăn được không…
Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu quả cầu thịt màu hồng, cứ như hồn ma vất vưởng. Cuối cùng, lòng hiếu kỳ mãnh liệt che khuất nỗi sợ hãi, nó run rẩy thịt mềm trên người, âm thầm trượt xuống thân cây, nấp dưới đống lá rụng thối rữa, bám theo chúng.
Mùi tanh của bùn đất vây quanh nó, cho nó cảm giác an toàn.
Quả cầu thịt màu hồng kéo dài thân thể thành hình sợi vừa mập vừa ngắn, bắt chước cách bò sát của loài ốc sên, lặng lẽ bám theo sau.
Ốc sên là loài bò sát yên tĩnh nhất trong khu rừng này, nhưng tốc độ bò sát quá chậm chạp của nó thì không đáng học hỏi chút nào. Quả cầu thịt màu hồng rất giỏi học tập các loại kỹ xảo sinh tồn. Nó cực kỳ chắc chắn, mình sẽ không bị phát hiện.
Cách khe hở của lá rụng, con mắt to tròn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Hai sinh vật quái dị này còn to hơn bất cứ loài sâu nào! Phải làm thế nào mới có thể ăn thịt chúng đây?
“Hửm?”
Cô gái mặt tròn cột tóc đuôi ngựa cao, mặc áo khoác dù bỗng ngoảnh đầu nhìn chung quanh, khó hiểu thốt lên một tiếng.
“Sao vậy?” Giọng nói bạn đồng hành của cô gái cực kỳ trầm ổn.
“Sư phụ, con cảm thấy có người đang nhìn chúng ta.” Cô gái liên tục quay dầu, tuần tra tất cả các góc âm u. Làn da lộ bên ngoài vẽ đầy phù văn màu đen, có lớn có nhỏ, chi chít dày đặc, sắp xếp thành đồ đằng thần bí.
Ngay cả khuôn mặt trắng nõn của cô gái cũng được đồ đằng bao phủ, không thể thấy rõ ngũ quan, chỉ có một mảnh da nhỏ giữa ấn đường là sạch sẽ trơn bóng. Điều đó khiến cô trông rất thần bí, cũng rất đáng sợ.
Một ông cụ hạc phát đồng nhan* đứng bên cạnh, hai tay chắp sau lưng, chân không đeo giày leo núi, trên người cũng không mặc áo khoác dù mà lại đeo một giày vải bông, mặc một bộ đồ luyện võ. Dường như đối với ông ta, đi ngang qua khu rừng nguy cơ bốn phía này chỉ là một lần thể dục buổi sáng thôi.
(*: Chỉ những người già tóc tai bạc phơ nhưng vẻ mặt sáng láng, khỏe mạnh nhanh nhẹn)
“Nơi này ngoại trừ chúng ta, không có người sống khác.” Ông lão thản nhiên nói.
“Nhưng con có cảm giác như bị thứ gì đó theo dõi.” Cô gái nhíu mày, ánh mắt càng trở nên cảnh giác hơn.
“Bị theo dõi ư?” Ông lão mỉm cười, tiến về phía trước: “Đừng quan tâm, ngoại trừ Quỷ Vương, đời này ta chưa bao giờ sợ ai. Nơi này mới chỉ là ngoài rìa, còn chưa đến phúc địa. Con mồi của chúng ta đều ở sâu trong rừng, tiếp tục đi thôi.”
Cô gái lưỡng lự mấy giây, lại tiếp tục nhìn chung quanh rồi mới đi theo ông lão.
Cô vừa đi vừa quay đầu, nhưng mãi mà không thể tìm được thứ nhìn lén mình.
“Mặc kệ mày là yêu ma quỷ quái gì, sư phụ ở đây, mày ra ngoài chỉ còn nước chết!” Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt hung ác.
Quả cầu thịt màu hồng trốn trong đống lá khô: … Có phải bị phát hiện rồi không nhỉ?
Nó không nhúc nhích nằm yên một lát rồi tiếp tục bám theo sau, động tác còn cẩn thận dè dặt hơn lúc trước. Nó nhất định phải làm rõ xem hai con côn trùng khổng lồ này có ăn được không.
Hai người bước đi rất chậm, đề phòng hoàn cảnh chung quanh mỗi thời mỗi khắc.
Càng đi sâu vào trong rừng, sắc trời càng tối, sương mù đen tanh hôi đến cực hạn ngăn cách tầm mắt, mọi thứ đều đặc sệt, mơ hồ. Toàn bộ cây cốc đều trông rất quái dị, cứ như ác quỷ dữ tợn, lờ mờ, vặn vẹo hết sức.
Thi thoảng lại có một con rắn độc to đùng vắt vẻo trên cây. Bị tiếng bước chân làm kinh động, cái đầu tam giác của chúng lập tức ngóc lên, lưỡi rắn đỏ ngầu phun ra từ hai chiếc răng nọc sắc bén.
Chúng uốn éo thân thể sặc sỡ, phát ra tiếng kêu xì xì đe dọa, chuẩn bị nhào ra bất cứ lúc nào, dùng răng nọc cắn xuyên qua cổ con mồi.
Tiến vào nơi này cứ như bước vào địa ngục, hoặc như bước vào ổ bụng của một thi thể đã sớm thối rữa, cảm giác không có chỗ chạy trốn khiến người ta ngộp thở.
Vẻ cảnh giác trong mắt cô gái càng mãnh liệt, một bàn tay siết chặt quai đeo ba lô, tay còn lại thò ra sau eo, cầm báng súng.
Tư thế dạo chơi trên sân vắng của ông lão cũng trở nên căng thẳng hơn.
“Cẩn thận dưới chân.” Ông lão bỗng lên tiếng cảnh cáo, giọng nói ẩn chứa sự hồi hộp.
Cô gái tức khắc dừng bước, cúi đầu nhìn xuống.
Lá khô và đá sỏi bị thứ gì đó ăn mòn, hiện lên vệt cháy đen. Một lớp chất nhầy bao trùm trên vệt cháy, bốc lên mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Cô gái vội vàng lùi về sau, ngoảnh đầu xem xét. Chung quanh có nhiều dấu vết hơn, đan xen phức tạp, tựa như vệt lốp xe trong bãi đỗ xe tải. Nhưng kết hợp với chất nhầy này sẽ thấy càng giống như một sinh vật kịch độc nào đó đã từng bò ngang qua nơi này.
“Con sên biến dị à?” Cô gái suy đoán.
Nhìn từ kích cỡ của vệt ướt này có thể thấy, con sên khổng lồ cỡ này, hẳn là có thể nuốt chửng một người. Chất nhầy mà nó tiết ra còn độc hơn cả axit, dính vào sẽ chết ngay, khiến xương bị tan chảy thành vũng nước. Gặp phải loại quái vật này, không ai có thể sống sót trở về!
Thấy giày của mình dính vào chất nhầy bị lõm xuống một miếng, cô gái vội vàng lùi về sau, bất chợt đổ mồ hôi đầm đìa.
“Không phải ốc sên, là Thâm Uyên.” Ông lão ngẩng đầu nhìn lại.
Cô gái cũng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời cách đó không xa. Lốc xoáy dày đặc hội tụ trong góc trời tối tăm, tựa như đàn muỗi mắt lởn vởn trên đỉnh đầu con người vào mùa hè. Trên bầu trời xa hơn cũng có lốc xoáy, nhưng ít hơn nhiều.
Bên dưới những con “muỗi mắt” ấy chính là Thâm Uyên.
“Bệnh nhân mắc hội chứng sợ lỗ mà thấy thì sẽ điên mất.” Cô gái nuốt nước miếng, giọng hơi khàn khàn.
Cô cũng chỉ mới đến nơi này lần đầu.
Trong truyền thuyết, Thâm Uyên kia chính là ngọn nguồn của tất cả khủng bố, đồng thời cũng là nơi kết thúc tất cả khủng bố. Lốc xoáy trên bầu trời đều được sinh ra từ sâu bên trong Thâm Uyên. Nếu có thể lấp kín Thâm Uyên thì thế giới không có hy vọng, cũng không có ánh sáng này sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Đến lúc đó, tất cả người làm nhiệm vụ sẽ trở lại nơi ban đầu của mình, tiếp tục cuộc sống hoặc đáng buồn, hoặc bình thản, hoặc hạnh phúc của họ.
Nhưng, chưa một ai thử phương pháp đó. Mỗi một người muốn đến gần Thâm Uyên đều đã biến mất.
Sắc mặt cô gái tái nhợt khi thấy những lốc xoáy ấy.
“Dung lượng phó bản có hạn, phải tìm một chỗ để vứt rác, không thì có nhiều người làm nhiệm vụ và quỷ quái bị nhốt như vậy sẽ khiến phó bản nổ tung vì chứa quá nhiều.” Ông lão nhìn chằm chằm vào bầu trời kia, ánh mắt sâu thẳm.
Ông ta vừa dứt lời thì vô số lốc xoáy chiếm cứ bầu trời lại co thắt, phun ra rất nhiều thứ.
Những thứ đó rơi xuống dưới, xuống nơi mà hai người không thể nhìn thấy. Cành lá chi chít chặn mất tầm nhìn trước mắt, đi tiếp mấy trăm mét sẽ đến Thâm Uyên. Trừ phi chán sống, không thì sẽ chẳng ai dám đến gần Thâm Uyên, đi xem thử nơi bắt đầu của thế giới này.
Nhưng không nhìn thấy cũng không thể ngăn cản nỗi sợ hãi dâng lên.
Tiếng gầm thét, tiếng rít gào, tiếng la ó… Đủ loại thanh âm đáng sợ liên tục vang lên. Nhưng thanh âm còn đáng sợ hơn những tiếng kêu đó là tiếng gặm nhấp nhớp nháp từ bên dưới. ( truyện trên app T𝕪T )
Âm thanh dòi bọ chui vào lỗ tai rồi gặm nhấm ngay bên màng nhĩ, có lẽ cũng là thế này đây.
Nỗi sợ hãi từ ánh mắt lan tràn lên cơ mặt của cô gái. Cô lặng lẽ dịch người đến bên cạnh ông lão, kéo vạt áo ông lão, gian nan nuốt nước miếng: “Sư phụ, chúng ta mau đi thôi.”
“Đừng sợ. Lúc phó bản đổ rác cũng là lúc chúng ta an toàn nhất. Thâm Uyên sẽ không tràn ra ngoài, chúng đang bận dùng bữa.” Ông lão vỗ đầu cô gái, hiền lành cười nói: “Trời đánh còn tránh bữa ăn.”
Cô gái cạn lời: “Sư phụ, lúc này sư phụ đừng nói đùa!”
“Con nhát gan thế này, sao ta có thể yên tâm để con vào phó bản một mình được.” Vẻ mặt ông lão tràn đầy lo âu, buông mi quan sát những vệt ướt trên mặt đất, lắc đầu nói: “Phạm vi hoạt động của Thâm Uyên tăng lên rồi, đây không phải là chuyện tốt.”
Cô gái sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch: “Sư phụ, có khi nào Thâm Uyên sẽ khuếch tán đến thành thị không?”
“Không biết nữa.” Ông lão lo lắng nói: “Đây là kết quả tệ nhất.”
Nỗi sợ hãi trong mắt cô gái bỗng tăng vọt, lại nhanh chóng biến thành mong chờ và buồn bã: “Nếu thật sự có ngày đó thì ngược lại sẽ là chuyện tốt đối với chúng ta.”
Ông lão không tiếp lời, chỉ thở dài vỗ đầu cô học trò. Khi sinh tồn trở nên đáng sợ hơn cả cái chết, dường như cùng hủy diệt với thế giới này là kết cục tốt nhất.
“Đi thôi.” Mặc dù ông lão nói rời đi, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Sư phụ, đó là cái gì?” Cô gái kéo vạt áo ông lão, chỉ về một nơi xa hơn.
Đó là một cây đại thụ cao chọc trời, cắm tới tận trời cao, tán cây màu đen giãn ra vô cùng ngang ngược. Tại nơi đó, lốc xoáy trên bầu trời cũng trở nên ít ỏi hơn hẳn, cứ như thể sợ hãi sự tồn tại của thân cây đó. Nó là bóng ma âm u nhất trong khu rừng này.
Ông lão quay đầu nhìn lại, cảnh cáo: “Đó là cây Đầu Lâu, độ nguy hiểm không kém Thâm Uyên. Sau này con đến đây một mình thì không được đến gần nó.”
“Cây Đầu Lâu?” Nghĩ đến cái tên này, cô gái thắc mắc: “Con có thấy có đầu lâu nào trên cây đâu?”
“Chờ con thấy được thì đã quá trễ rồi.” Ông lão nghiêm khắc nhắc nhở: “Tiến vào phó bản nguy hiểm thì sư phụ có thể cứu con. Tiến vào những nơi khác trong khu rừng này, sư phụ cũng có thể cứu con. Chỉ riêng Thâm Uyên với cái cây này là con không được đến gần, không thì dù thần tiên đến đây cũng không tài nào cứu được con đâu!”
“Con biết rồi sư phụ.” Cô gái nấp sau lưng ông lão, khẽ lẩm bẩm: “Nếu không đi cùng sư phụ thì có đánh chết con, con cũng sẽ không đến nơi quái quỷ này đâu!”
Nhìn cây đại thụ xa xa, đôi mắt sâu không lường được của ông lão dần dần hiện lên vẻ sợ hãi.
Quả cầu thịt màu hồng nấp trong bụi cỏ nhìn lén hai người.
Tiếng kêu của hai con côn trùng khổng lồ này nghe dị thế, không phải chít chít, không phải kít kít, mà là bla blô. Sau này mình có thể bắt chước.
Quả cầu thịt màu hồng vẫn không nhúc nhích, tiếp tục mai phục tại chỗ, mùi tanh của bùn đất bao bọc quanh người nó.
Bởi vì đã lâu chưa ăn cơm, cảm giác ngứa ngáy nôn nao như đang thiêu đốt mỗi một tế bào của nó. Quả cầu thịt màu hồng đang trong quá trình săn bắt không muốn rời khỏi hai con mồi, thế là nó lặng lẽ giãn thân thể, bọc một miếng lá khô vào bụng.
Lá khô có vị gì nhỉ, nó còn chưa ăn thử đâu.
… Huệ ~
Cảm giác buồn nôn như một cây búa tạ gõ lên đầu nó. Nó vội vàng nhả lá khô ra, thân thể mũm mĩm cứng đờ không nhúc nhích, hô hấp cũng dừng lại.
Cho dù bị thứ ghê tởm quấy nhiễu khẩu vị, nó vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực cơ bản của một thợ săn - khi thực lực không bằng con mồi, nhất định phải hoàn toàn che giấu bản thân!
“Ai?” Cô gái bất thình lình ngoảnh đầu, khẽ quát một tiếng.
Quả cầu thịt màu hồng lập tức cứng đờ.
Cô gái kéo ông lão ra sau lưng mình, một tay rút súng ra, chĩa về phía bụi cỏ mà quả cầu thịt màu hồng đang ẩn nấp.
Ông lão buông thõng cánh tay, một thanh chày Hàng Ma lặng lẽ trượt xuống bàn tay giấu trong ống tay áo của ông ta.
Bị phát hiện rồi à? Quả cầu thịt màu hồng quả thực không thể tin được sự thật này! Nó thất bại run rẩy thịt mềm hồng hào trên người, đang định chui xuống bùn đất từ kẽ nứt thì lại nghe thấy tiếng gió lao vùn vụt truyền đến từ đằng sau.
Một con thi miết to bằng nắm đấm bất chợt nhảy ra từ bụi cây, nhào lên người quả cầu thịt màu hồng.
Kít kít! Chít chít!
Hai kẻ thù lập tức nhào vô đánh nhau, lăn ra bụi cỏ.
Cô gái: “… Thì ra là độc trùng.”
Ánh mắt ông lão lóe lên, lắc đầu nói: “Hai con này đều không phải là độc trùng bình thường. Bắt chúng lại.”
Cô gái vội vàng lấy túi lưới rồi chạy lên.
Nhưng cô vẫn chậm một bước, hình như con thi miết kia đã xảy ra biến dị nào đó, thân thể tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm tối tăm, kích cỡ to hơn đồng loại rất nhiều, vừa cắn xé vừa phát ra tiếng kêu kít kít điên cuồng, độc tính và lực sát thương đều rất đáng sợ.
Chỉ hai ba cái, gai ngược sắc bén của nó đã xé nát con độc trùng màu hồng nhạt, chiếc râu nhanh chóng đung đưa, tìm kiếm những mảnh thịt rải rác, khẩn cấp ăn hết sạch thịt của con mồi.
Độc trùng màu hồng chỉ kêu một tiếng chít chít rồi hoàn toàn yên tĩnh.
Trận chiến này bắt đầu quá nhanh, kết thúc cũng quá bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp.
Cô gái giơ súng nhắm vào thi miết, vẻ mặt rất sợ hãi.
Không thể coi thường bất cứ một giống loài nào trong khu rừng này, kể cả một con côn trùng!