Quả cầu thịt màu hồng ra sức mắng chửi hai con côn trùng khổng lồ kia.
Rõ ràng cái gì cũng nhìn thấy, nhưng lại cứ bị một tầng cứng rắn chặn đường, như thể bị nuốt vào bụng. Nói không sợ hãi thì tất nhiên là dối lòng, nhưng cảm xúc còn mãnh liệt hơn sợ hãi là sự phẫn nộ.
Phẫn nộ hai con côn trùng khổng lồ, nhưng càng nhiều là phẫn nộ bản thân mình. Nhỏ yếu khiến người ta bất lực đến nông nỗi này.
Sau khi mắng chửi một trận, cuối cùng quả cầu thịt màu hồng cũng mệt mỏi. Nó nằm bẹp thành một cái bánh tráng mỏng, vỏ bánh nhô lên hạ xuống, mệt nhọc thở hổn hển.
“Vật nhỏ, tao kiếm đồ ăn cho mày nè.” Cô gái đeo găng tay chỉ vàng, thò về phía một tấm mạng nhện khổng lồ vắt giữa rừng cây.
Một con nhện to bằng trứng bồ câu lẳng lặng nằm trên mạng nhện, cả người mọc đầy lông đen, hoa văn trên lưng tạo thành hình đầu lâu dữ tợn, răng nọc sắc bén nhỏ từng giọt độc tố đặc sệt, vừa thấy đã biết không phải là hạng lương thiện.
Trong khu rừng này, nếu xếp hạng cho đám độc trùng thì con nhện mặt quỷ này tuyệt đối có tên trên bảng.
“Cẩn thận một chút, bị nó cắn một phát thì con sẽ mất mạng đấy.” Ông lão trầm giọng nhắc nhở.
“Biết rồi sư phụ, con đeo găng tay mà.” Động tác của cô gái nhanh như chớp, lập tức duỗi về phía con nhện.
Đánh hơi được nguy hiểm, con nhện lẳng lặng nằm đó bỗng nhảy vọt lên, khiến mạng nhện bị rung mạnh, cành lá dính chặt vào mạng nhện cũng rung chuyển xào xạc, chỉ trong tích tắc, rừng cây yên tĩnh thoáng chốc trở nên ầm ĩ.
Nhưng cú nhảy của nó lại trực tiếp nhảy vào lòng bàn tay của cô gái, bị bóp thật chặt.
Kít kít, kít kít! Con nhện phát ra tiếng kêu kinh sợ.
Bình thủy tinh được nhét trong túi áo của cô gái, quả cầu thịt màu hồng nằm trong bình bỗng run lên, sau đó nhanh chóng cuộn thân thể giãn ra như bánh tráng thành quả cầu thịt.
Nó ghét nhất là tiếng kêu kít kít, mấy con sâu bọ kêu tiếng này đều không phải là thứ tốt lành!
Nó cố gắng bò lên nóc bình thủy tinh, muốn bò đến bên túi vải để xem thử rốt cuộc bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Nhưng thành bình thủy tinh quá trơn, không có lực ma sát, nó bò lần nào cũng bị ngã xuống lần ấy.
Ngã vô số lần, nó vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục chăm chỉ bò lên trên.
Trải qua cái chết một lần, nó biết phẩm đức “kiên trì” quan trọng cỡ nào đối với sinh tồn.
Lúc bị thi miết xé thành từng mảnh, nếu nó nảy sinh dù chỉ là một chút suy nghĩ bỏ cuộc, thì nó sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Bò lên rồi ngã xuống, bò lên rồi lại ngã xuống, quả cầu thịt màu hồng vừa đau đớn vừa cố gắng bò lên.
Cô gái bóp chặt nhện mặt quỷ.
So với con người, kích cỡ của côn trùng vốn nên rất nhỏ bé, nhưng sức lực của con nhện mặt quỷ này lúc giãy dụa lại có thể khiến cánh tay của cô gái liên tục lắc lư, cơ bắp run lên.
“Sư phụ, mau mở nắp bình hộ con! Con không giữ được nó!” Cô gái đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng sợ.
Cô thường xuyên nói đừng khinh thường bất cứ sinh vật nào trong khu rừng này, nhưng vẫn phạm phải sai lầm coi thường đối phương.
Không biết cố gắng bao nhiêu lần, cuối cùng quả cầu thịt màu hồng cũng bò lên nóc bình thủy tinh, bên trên có ánh sáng chiếu vào, cảnh tượng khu rừng xuất hiện trước mắt, còn có thể thấp thoáng ngửi thấy mùi hôi thối và mùi tanh quen thuộc của bùn đất.
Chít chít! Quả cầu thịt màu hồng cất tiếng kêu hưng phấn.
Thì ra bò lên mặt phẳng bóng loáng, nhất là lúc bò lên trên thì thân thể cần thiết tiết ra chất nhầy, còn phải biến làn da bám vào mặt phẳng thành giác hút, thế thì có thể qua lại tự nhiên ở bất cứ địa hình nào.
Đây là điều mà nó học được từ loài sên.
Quả cầu thịt màu hồng vừa tích lũy kỹ năng sinh tồn mới, vừa dùng thân thể húc nắp bình thủy tinh. Nó biết, làm vậy thì mình có thể chạy ra ngoài.
Pặc một tiếng, nắp đậy được mở ra, quả cầu thịt màu hồng sững sờ tại chỗ! Nó không ngờ mình lại khỏe đến thế.
Không chờ nó ra ngoài, một thứ đen thui rơi xuống.
Pặc một tiếng, nắp đậy lại bị đóng lại.
Quả cầu thịt màu hồng mới hậu tri hậu giác phát hiện, mình vừa bỏ lỡ một cơ hội chạy trốn. Chít chít! Nó phát ra tiếng kêu thất bại.
“Vật nhỏ! Nếu mày có thể sống sót, tao sẽ cho mày làm đồ chơi của tao.” Cô gái giơ bình thủy tinh lên, cười tủm tỉm nói nhỏ.
Quả cầu thịt màu hồng ngây thơ chớp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt phủ kín hình xăm đáng sợ của cô gái.
“Đừng nhìn tao, nhìn dưới mông của mày đi. Sao mày không có tính cảnh giác cơ bản nhất vậy hả?” Cô gái vươn ngón tay chọc vào quả cầu thịt màu hồng cách chai thủy tinh.
Không có tính cảnh giác? Không có khả năng! Thấy thứ tự dưng rơi vào bình, phản ứng đầu tiên của quả cầu thịt màu hồng không phải là quan sát, mà là chạy trốn. Đây là bài học mà nó hấp thụ được trong Thâm Uyên.
Nó lập tức xoay quanh nắp đậy, hoàn toàn không dám dừng lại.
Nhện mặt quỷ không bò lên trên, cũng không quan tâm tới một con sâu khác, mà dùng khớp chân sắc bén của mình liên tục gõ lên thành bình thủy tinh. Chỉ cần đập vỡ thủy tinh thì nó vẫn có thể chạy ra ngoài, đây chính là sự khác biệt giữa có thực lực và không có thực lực.
Nó là loài côn trùng đứng trên đỉnh chuỗi thực vật côn trùng nên lúc nào cũng nghĩ đến cách phá vòng vây bằng bạo lực.
Nghe tiếng vang trong trẻo phát ra từ bình thủy tinh, cô gái sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
“Sư phụ, có khi nào cái bình sẽ bị nó đập vỡ không?” Cô gái không dám tiếp tục cầm bình, vội vàng đặt trên tảng đá bên cạnh.
“Không bao giờ, cái bình này rất chắc chắn, chỉ cần con không làm rơi nó thì một con côn trùng không thể đập vỡ được đâu.” Ông lão bình tĩnh xua tay.
Nhện mặt quỷ hung ác tấn công bình thủy tinh.
Trong khu rừng này, chỉ cần sống thật lâu thì sẽ có đủ thực lực để mưu sinh, ít nhiều gì cũng sinh ra chút trí tuệ. Loài nhện bình thường sẽ chỉ biết chạy tung lung, mù quáng tìm lối ra, đâu biết rằng đập vỡ thủy tinh thì có thể chạy thoát.
Quả cầu thịt màu hồng dính chặt thân thể lên nắp bình không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không bị con côn trùng này coi là thức ăn là được rồi.
Nhưng nó vui mừng quá sớm.
Sau mấy phút đồng hồ liên tục va đập, cuối cùng nhện mặt quỷ cũng ý thức được tiếp tục làm vậy sẽ chỉ phí công. Nó lẳng lặng nằm yên một lát, tám con mắt mọc trên đỉnh đầu âm u nhìn lên nóc bình.
Cảm giác lạnh cả người truyền khắp toàn thân, khiến quả cầu thịt màu hồng khẽ run bắn lên.
Linh cảm chẳng lành nhanh chóng thành sự thật. Con côn trùng đầy lông màu đen kia thế mà lại nhanh chóng trèo lên thành bình, lộ ra gai móc sắc bén, chuẩn bị tấn công mình. Quả cầu thịt màu hồng không trốn tránh mà cứng ngắc tại chỗ.
“Vật nhỏ sợ quá ngu người rồi à?” Cô gái cúi xuống, hào hứng quan sát.
Quả cầu thịt màu hồng vẫn tiếp tục bám vào nắp bình, không né tránh. Dường như nó đã từ bỏ giãy dụa.
“Mày vô dụng quá! Thế mà đã không được rồi à? Chậc chậc chậc.” Cô gái thất vọng lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại sửng sốt.
Chỉ thấy quả cầu thịt màu hồng kia bỗng buông giác hút ra, khiến thân thể của mình rơi xuống. Nhện mặt quỷ đã bò đến bên cạnh nó vừa vươn gai móc ra thì lại vồ hụt. Lúc trước nó nhanh chóng bò lên trên để tập kích đều thành uổng phí công sức!
Nhện mặt quỷ phát ra tiếng kêu vừa thất bại vừa phẫn nộ.
“Sư phụ có thấy gì không? Con trùng này thật thông minh! Nó còn biết giương đông kích tây nữa chứ!” Cô gái lộ vẻ vui sướng.
Ông lão quét lá rụng, trải đá vụn, châm một đống lửa trại. Ánh lửa ấm áp xua tan cảm giác lạnh lẽo mà sương mù đen xâm nhập vào thân thể. Ông ta thản nhiên liếc nhìn bình thủy tinh, mỉm cười hiền lành. ( truyện trên app T𝕪T )
Cô gái nâng bình thủy tinh đến bên đống lửa, để sư phụ cùng xem diễn với mình.
Quả cầu thịt màu hồng rơi xuống đáy bình, tiếp tục nằm yên đó như một con cá ướp muối.
Nhện mặt quỷ kêu kít kít mấy tiếng, sau đó không thể không trèo xuống men theo thành bình thủy tinh. Không biết sẽ phải ở trong cái bình này bao lâu, tất nhiên nó cần ăn cơm. Huống chi, con mồi này thoạt nhìn rất mũm mĩm, chắc chắn hương vị sẽ không tệ.
Độc trùng đầy lông tơ lại đến gần, cái chết treo trên đỉnh đầu, quả cầu thịt màu hồng vẫn nằm phơi bụng dưới đáy bình.
“Rơi xuống thì rất dễ, trèo lên thì khó hơn. Tốc độ của mày chắc chắn không nhanh bằng con nhện, mày mau chạy đi chứ!” Cô gái dùng đầu ngón tay xăm đầy phù văn chạm vào thành bình thủy tinh, thử nhắc nhở con sâu màu hồng.
Ông lão cười liếc nhìn cô ta, thầm than tiểu đồ đệ quả là ngây thơ đáng yêu.
Nhện mặt quỷ đã trèo xuống đáy bình, nhanh chóng bò về phía con sâu màu hồng, gai móc sắc bén đâm về phía con mồi.
“Chết chết, lần này chết chắc rồi!” Cô gái than thở không thôi, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại lần nữa khiến cô ta khiếp sợ.
Quả cầu thịt màu hồng kia lại vèo một tiếng nhảy lên nắp bình, bám chặt vào nắp bình. Thế tấn công của nhện mặt quỷ lại lần nữa vồ hụt.
Cô gái trợn tròn mắt, vồ vập hỏi: “Sư phụ, ngài có thấy cảnh tượng vừa rồi không? Con trùng này không có cánh, sao nó bay lên được vậy?”
“Nếu con nhìn kỹ thì sẽ thấy, lúc rơi xuống, một sợi tơ giãn ra từ thân thể của nó, dính vào nắp bình. Khi con nhện chạy đến chỗ nó thì sợi tơ đó sẽ kéo mạnh nó lên trên. Nó không biết bay, nó dùng cách treo dây.”
Sức quan sát của ông lão cực kỳ nhạy bén.
Nghe vậy, cô gái sững sờ, ánh mắt liên tục tỏa sáng, kìm lòng không đậu cảm thán: “Con trùng này thông minh đến đáng sợ! Chắc nó phải là Einstein giới côn trùng ấy nhỉ?”
Ông lão buồn cười.
Trong bình, con nhện mặt quỷ nổi điên mà không làm được gì. Nó kêu kít kít loạn xạ một trận, gai móc đầy lông vung tứ tung, gõ vào thành bình thủy tinh phát ra tiếng vang lách cách, cứ như đang trút cơn tức lên đó.
Con sâu màu hồng kia im lặng dính chặt vào nắp bình, mắt to lóe lên vẻ đắc chí. Cái chết không chỉ mang lại đau đớn cho nó mà còn mang lại nhiều kỹ xảo sinh tồn hơn.
“Tao đặt tên cho mày, gọi là Einstein được không?” Cô gái cười ha ha, giọng nói ẩn chứa cưng chiều, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thân thể mũm mĩm của con sâu màu hồng cách bình thủy tinh.
Nhện mặt quỷ không có khả năng từ bỏ con mồi này. Sau khi trút hết cơn giận ra ngoài, nó lại bắt đầu bò lên trên, vừa bò đến gần thì quả cầu thịt màu hồng lại rơi xuống.
Nhện mặt quỷ đổi chiều bò xuống dưới, vừa bò xuống đáy bình thì vèo một phát, quả cầu thịt màu hồng lại treo lên nóc bình.
Nhện mặt quỷ: … Kít kít kít kít kít! Kít kít kít kít kít! Kít kít kít kít kít kít!
Tao phải giết mày! Nghe thấy gì không? Tao phải giết mày!
“Buồn cười chết mất! Ha ha ha!” Cô gái một tay ôm bụng, một tay lau nước mắt, cười rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi cô ta không hưởng thụ cảm xúc vui sướng như thế này.
Ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng tối tăm. Còn cười được thì cứ cười đi, sau đêm nay, e rằng mày sẽ không bao giờ cười nổi nữa đâu.
Trèo lên, rơi xuống, trèo xuống, treo lên… Hai con sâu bọ trình diễn một trò hề buồn cười trong bình thủy tinh. Cô gái chống tay lên má, xem mãi không chán.
Sau mấy phút liên tiếp, nhện mặt quỷ đã chán ghét trận truy đuổi không có kết quả này. Nó không thông minh bằng quả cầu thịt màu hồng, nhưng cũng có trí tuệ, hơn nữa thực lực của nó mạnh hơn. Nó lẳng lặng nằm dưới đáy bình, tám con mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Quả cầu thịt màu hồng dính chặt vào nắp bình, cũng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chúng đều biết, nếu không thể thoát ra ngoài thì sẽ có một trong hai phải chết. Kẻ chết sẽ biến thành thức ăn của kẻ chiến thắng.
Bỗng nhiên, nhện mặt quỷ nhếch phần đuôi nhòn nhọn lên cao, phun một luồng tơ nhện màu trắng về phía quả cầu thịt màu hồng trên nắp bình. Tơ nhện có độ dính rất mạnh nhanh chóng quấn quanh quả cầu thịt.
“Không ổn, ra tuyệt chiêu rồi!” Cô gái lộ vẻ căng thẳng.
Tuy rằng con sâu màu hồng rất thông minh, nhưng lại không có thủ đoạn tấn công, trốn tránh chỉ giúp nó kéo dài thời gian chứ không thể bảo vệ tính mạng.
“Quả nhiên, đối mặt với kẻ địch mạnh, trốn tránh là phương thức chống cự vô dụng nhất.” Nhìn con sâu màu hồng bị tơ nhện quấn quanh thành quả cầu, cô gái tiếc hận thở dài một hơi.
Nhện mặt quỷ nhanh chóng bò lên nắp bình, phần đuôi liên tục nhả tơ nhện, càng quấn càng dày. Quả cầu thịt màu hồng bị quấn trong tơ nhện ra sức nhảy lên, giãy dụa dữ dội, nhưng vẫn chỉ phí công vô ích.
Răng nọc sắc bén của con nhện đâm vào kén tơ, bắt đầu tiêm nọc độc.
Dần dần, con mồi liên tục giãy dụa va chạm trở nên yên ắng một cách khác thường, không còn nhúc nhích. Dường như nó đã từ bỏ hy vọng sống sót. Không lâu sau, nó sẽ bị chất kịch độc hòa tan thành chất lỏng đầy dinh dưỡng.
Đứng trước thực lực cách xa nhau, dường như kết cục này đã được viết sẵn.
Nụ cười trên môi cô gái vụt tắt, đôi mắt tràn đầy ánh sáng tối tăm mờ mịt.
“Cứ thế chết à? Thật nhàm chán!” Bình luận một sinh mệnh vụt tắt bằng giọng điệu hờ hững nhất, cô ta mất hứng thú thu hồi tầm mắt.