Chít! Tiếng kêu la đau đớn truyền ra từ bụi cỏ.
Một quả cầu thịt màu hồng tròn vo bị lá của cây bắt ruồi biến dị kẹp mạnh, răng cưa cứng rắn đâm xuyên qua cơ thể của quả cầu thịt.
Hiển nhiên đây là điều rất đau đớn, nhưng quả cầu thịt màu hồng chỉ vặn vẹo cơ thể, đôi mắt to hơi ướt át, nhưng tốc độ ăn chất độc của nó vẫn không hề giảm bớt.
Một lát sau, mảnh lá giãn ra, răng cưa rút ra, đau đớn được giảm bớt, quả cầu thịt màu hồng nhanh chóng bò về phía giọt chất độc màu đỏ thẫm lớn nhất trên mảnh lá.
Vì miếng ăn, nó có thể bất chấp tất cả.
Mảnh lá bị chấn động, lại lần nữa kẹp chặt, đâm xuyên qua cơ thể quả cầu thịt.
Chít! Tiếng thét còn thê thảm hơn lúc trước, nhưng đồng thời cũng nhận được hồi báo rất phong phú. Một giọt nọc độc đỏ thẫm lăn vào bụng quả cầu thịt màu hồng. Từ khi trèo lên cây bắt ruồi này, nó không thay đổi vị trí chút nào.
Mấy tháng trôi qua, nó đã mập lên nhiều, màu sắc càng tươi ngon hơn, chất thịt trong veo, cành lá vốn cao lớn giờ đây đã bị cơ thể mũm mĩm của nó đè cho oằn mình, sắp chạm xuống mặt đất.
Một con thi miết* chui ra từ bùn đất, đôi râu nhẹ nhàng đung đưa, đánh hơi không khí chung quanh.
(*: một loài họ dế)
Nó ngẩng đầu lên, nhìn về phía mảnh lá gần sát mặt đất. Mùi thơm ngọt bay ra từ mảnh lá khiến nó thèm nhỏ dãi.
Nó thò móng vuốt sắc bén, móc lấy mảnh lá.
Mảnh lá khẽ rung lên, sau đấy bất thình lình khép lại.
Chít! Một tiếng hét thảm đột ngột vang lên, phát ra từ thứ trên mảnh lá!
Thi miết nhanh chóng đung đưa râu, càng ra sức kéo mảnh lá, móc câu cứng như kìm sắt dễ dàng cạy mở răng cưa. Một quả cầu thịt mũm mĩm lăn ra từ mảnh lá, rơi xuống mặt đất.
Chít chít… Quả cầu thịt phát ra tiếng kêu bất an, ngã đến nỗi choáng váng đầu óc, mãi mà không thể hoàn hồn.
Thi miết lập tức buông mảnh lá ra, nhào lên người con mồi, răng cưa sắc bén trên miệng hung ác cắn đứt một miếng thịt mềm trong suốt lấp lánh.
Quả cầu thịt màu hồng đau đến nỗi kêu rũ lên, thân thể mũm mĩm giãy dụa mãnh liệt, ném thi miết ra ngoài.
Thi miết nằm ngửa trên mặt đất, miệng vẫn nhấm nuốt miếng thịt mềm. Chất thịt thoạt nhìn tươi ngon nhưng thực tế lại rất mềm dẻo. Răng cưa trên miệng thi miết liên tục mấp máy, nhưng mãi mà không thể nhai nát miếng thịt đó. Mấy phút sau, nó bỏ cuộc, cứ thế nuốt chửng luôn miếng thịt từng chút một vào bụng.
Khi thi miết đang tập trung nhai thì quả cầu thịt màu hồng đã chui xuống mặt đất, nhanh chóng trốn thoát, tiếng kêu chít chít tràn ngập phẫn hận.
Thù này, nó ghim chắc rồi!
Thi miết xoay người, còn muốn cắn thêm một miếng thịt nhưng lại phát hiện con mồi đã biến mất. Nó dùng râu chạm vào bùn đất, sau khi ngửi được mùi để lại, cái chân mọc đầy gai nhọn sắc bén lập tức đào bùn đất lên, đuổi theo con mồi.
Dưới bùn đất tối om như mực, tanh hôi vô cùng, thân thể bị kẹt ở đây rất khó nhúc nhích. Điều này khiến quả cầu thịt màu hồng liên tưởng đến Thâm Uyên đã sinh ra mình. Thâm Uyên khiến nó sợ hãi.
Nó chạy trốn đến một nơi đủ xa, lập tức chui ra từ bùn đất rồi chạy về phía một tảng đá lớn. Tảng đá này đầy lỗ thủng chi chít, là một hơi phù hợp để ẩn náu.
Quả cầu thịt màu hồng chui vào một lỗ thủng, không lâu sau lại xoay người chui ra, thân thể mềm nhũn bọc quanh mấy cục đá vụn và bùn đất, lê lết từng chút một chui vào lỗ thủng.
Nó phun đá vụn ra bịt lỗ thủng, kẽ hở còn sót lại thì dùng bùn đất bít kín, không lâu sau, một lỗ thủng trên tảng đá này đã biến mất, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy một chỗ nhô lên, quả thực không hề sơ hở.
Lát sau, một con thi miết chui ra từng bùn đất dưới tảng đá, nhẹ nhàng đung đưa râu, đánh hơi mùi để lại trong không khí.
Nó trèo lên tảng đá, dùng khớp chân cứng rắn gõ lên chỗ nhô ra, thi thoảng lại buông râu xuống dò xét như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng không thu hoạch được gì.
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, tiếng gõ nhè nhẹ liên tiếp vang lên, quả cầu thịt màu hồng trốn trong lỗ thủng co rúm lại, không dám thở mạnh một hơi.
Rõ ràng mùi còn ở đây, nhưng vì sao trước mắt chỉ có tảng đá? Thi miết nghĩ nát óc mà không hiểu. Gõ được một lát, nó mất hết kiên nhẫn, quay đầu rời khỏi tảng đá, chui xuống bùn đất.
Tiếng gõ đã ngừng, nhưng quả cầu thịt màu hồng vẫn không dám chui ra. Nó chờ thêm một lát, xác định nguy hiểm đã rời xa thì mới dùng thân thể mũm mĩm của mình đẩy hòn đá nhỏ ra, sau đó bò ra từ lỗ thủng.
Nó vặn mông, nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi nguy hiểm này. Lúc đi ngang qua Thâm Uyên, không biết nghĩ đến điều gì, bỗng một tia sáng lóe lên trong con mắt của nó.
Quả cầu thịt màu hồng lưỡng lự trong chốc lát rồi bỗng phát ra tiếng kêu trong trẻo, chít!
Tiếng kêu này tràn ngập quyết tâm liều mình đến cùng, rất có khí thế. Quả cầu thịt màu hồng cẩn thận bò đến bụi cỏ cách Thâm Uyên rất gần, thò đầu rướn cổ nhìn ra.
Đúng như nó nghĩ, mỗi ngày chất nhầy màu đen kia sẽ trèo lên vách đá để tìm kiếm tung tích của nó ở chung quanh. Từng vết ướt đan xen để lại trên mặt đất, có vết đã khô cằn, có vết vẫn còn mới tinh.
Xem ra từ này về sau không thể đến nơi này, trừ phi không còn cách nào khác.
Quả cầu thịt màu hồng run rẩy thịt mềm trên người mình, cẩn thận quan sát thêm một lát, lúc này mới nhanh chóng bò ra bụi cỏ, dùng thân thể mình để bao bọc vết ướt màu đen còn sót lại trên mặt đất. Độc tố trong vết ướt đó được lưu trữ trong bụng nó, còn bùn đen thì bị nó nhả ra ngoài.
Tiếng động dính nhớp truyền ra từ dưới Thâm Uyên, những thứ đáng sợ kia cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé này đang cách nó rất gần.
Quả cầu thịt màu hồng vội vàng chạy vào sâu trong rừng, thân thể mũm mĩm lảo đảo bò lết, bối rối không thôi. Cuối cùng cũng rời xa Thâm Uyên, nó lại bò lên tảng đá lúc trước, nhổ độc tố vào lỗ thủng mà lúc trước nó từng trốn, sau đó chặn lại bằng hòn đá nhỏ như ban đầu.
Nó không biết cái bẫy này có tác dụng hay không, nhưng chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng cho mỗi lần phản công, tóm lại sẽ không sai được.
Nó vẫn còn ngây thơ, nhưng lại là một sát thủ bẩm sinh.
Sau khi xong việc, nó nằm bẹp trên mặt đất thở hổn hển một lát, sau đó mới chậm rãi rời đi.
Chít chít, chít chít, tiếng kêu mềm nhũn tràn đầy đắc chí và ranh ma.
Quả cầu thịt màu hồng đi ngang qua khu vực mọc cây bắt ruồi, nhìn chằm chằm vào thân cây bằng con mắt tràn đầy khát vọng. Nhưng dường như ngay từ khi sinh ra, nó đã biết nên né tránh nguy hiểm như thế nào, cuối cùng nó vẫn rời khỏi nơi này.
Nó muốn đi tìm đồ ăn một lần nữa, nhưng chỗ nào sẽ có đồ ăn? Nan đề này đè nặng trong lòng quả cầu thịt màu hồng.
Không biết bò bao lâu, sắc trời trở tối, những lốc xoáy như vết mốc ẩn giấu trong bóng đêm, đã không còn thấy rõ vị trí của chúng. Quả cầu thịt màu hồng mệt mỏi đến nỗi nằm bẹp dí trên mặt đất, thân thể tròn trịa chầm chậm giãn ra, biến thành một hình tròn dẹt mỏng tanh như miếng bánh tráng.
Đây là một phương thức thả lỏng, có thể mau chóng hồi phục thể lực.
Cảm giác đói khát như bóng với hình, ngứa ngáy đến nỗi khiến người ta nổi điên. Miếng bánh tráng nâng lên hạ xuống, cất tiếng thở dồn dập. Nó rất muốn kêu to mấy tiếng để trút hết sự thống khổ vĩnh viễn không thể thoát khỏi ấy.
Một con kiến nho nhỏ bò đến từ nơi xa, nhẹ nhàng chạm râu vào miếng bánh tráng, hình như đang phân biệt xem đây có phải là một loại thức ăn hay không.
Quả cầu thịt màu hồng bất chợt cứng đờ, cái bụng phập phồng hoàn toàn ngưng bặt, cả người căng thẳng. Nó không dám hô hấp, không dám nhúc nhích, tỏa ra mùi thơm ngọt như cây bắt ruồi theo bản năng.
Là đồ ăn! Con kiến xác nhận phán đoán của mình rồi chậm rãi trèo lên miếng bánh tráng, dùng răng cưa trên miệng cắn xuống lớp da.
Thân thể đang giãn ra của quả cầu thịt màu hồng bất thình lình khép lại, bọc con kiến vào bụng. Con kiến chưa kịp giãy dụa thì đã bị chất dịch dạ dày mà quả cầu thịt tiết ra hòa tan thành chất dinh dưỡng. Chất dinh dưỡng được quả cầu thịt hấp thụ, chỉ một chút thôi cũng đủ để cảm giác ngứa ngáy điên cuồng trong bụng nó bình tĩnh lại.
Cảm giác thoải mái khiến quả cầu thịt màu hồng vui vẻ đung đưa thân thể.
Chít chít, chít chít! Nó phấn khởi kêu lên, thân thể mềm mại lăn lộn trong đống lá khô.
Nó là bậc thầy chạy trốn bẩm sinh, cũng là thợ săn thích học hỏi nhất. Từ cây bắt ruồi, nó học được cách kiên nhẫn chờ đợi, cách dụ dỗ con mồi, cách cho con mồi một kích chí mạng.
Nó tiếp tục nằm bẹp dí trên mặt đất, giãn hết thân thể, im lặng chờ đợi con mồi kế tiếp lơ đễnh đi ngang qua nơi này.
…
Thi miết bò vào một cái hố đất, bên trong hố đất là một thi thể, ổ bụng của thi thể phồng lên, bên trong là một bầy thi miết.
Tiếng cắn nhai rất nhỏ, nhưng vì chi chít vang lên nên vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một. Sột sà sột soạt, dính nha dính nhớp, khiến người ta sởn gai ốc.
Thi miết cắn rách làn da của thi thể, bò vào ổ bụng, chuẩn bị ăn cơm.
Nhưng vừa ăn được một miếng, nó bỗng sững sờ tại chỗ, đột nhiên một suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu nó - ăn thịt thối cũng vô ích, chỉ có thể duy trì nhu cầu sinh tồn cơ bản. Muốn trở nên mạnh hơn thì cần phải ăn thứ có năng lượng cao hơn.
Bắt đầu từ thời khắc này, thi miết sinh ra tư duy. Nó xuất hiện sự khác biệt trên cơ bản với tất cả đồng loại của nó.
Nếu nó thông minh hơn một chút thì sẽ biết, đó gọi là tiến hóa.
Con mắt đen như giọt mực của nó âm u nhìn về phía bầy thi miết chung quanh. Có những con thi miết ăn nhiều, thân thể cường tráng, lớp giáp xác bóng loáng tỏa sáng, đánh nhau với chúng thì kẻ bị thương nhất định sẽ là mình. Nó dời tầm mắt, chẳng mấy chốc đã nhắm ngay một con thi miết nhỏ vừa nở ra từ trứng.
Nó dùng râu của mình liên tục chạm vào con mồi nhỏ yếu này.
Thi miết con không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, nó cũng dùng râu của mình chạm vào con thi miết lớn.
Thi miết lớn bỗng nhào lên, răng cưa sắc bén trong miệng cắt đứt đầu thi miết con, nhai mấy cái vỡ nát rồi nuốt vào bụng.
Bầy thi miết chung quanh không có năng lực tư duy nên hoàn toàn không rõ cảnh tượng này đồng nghĩa với điều gì. Chúng vẫn tiếp tục gặm nhấm thi thể, không quan tâm tới đồng loại biến dị này.
Một ngày một đêm trôi qua, thi thể thối rữa vẫn nằm dưới hố, chưa bị bầy thi miết gặm nhấm sạch sành sanh. Chỉ có một con thi miết to bằng nắm đấm chui ra từ ổ bụng thi thể, răng cưa miệng sắc bén như lưỡi dao liên tục chà vào nhau, phát ra tiếng răng rắc khiến người ta ê răng.
Đồng loại của nó đã biến mất, còn nó thì biến thành một con quái vật lớn.
Muốn trở nên lớn hơn, nó cần nhiều năng lượng hơn!
Trong đầu chợt hiện lên một cái bóng màu hồng, đó là đồ ăn tốt nhất! Tìm đến nó! Giết chết nó! Ăn thịt nó!
Thi miết lập tức bò lại gần tảng đá hôm qua. Khứu giác càng nhạy bén sau khi tiến hóa khiến nó xác định, mình đã bị lừa rồi! Quả cầu thịt màu hồng kia đích xác đang nấp trong tảng đá này!
Răng cưa sắc bén hung ác cắn lên hòn đá nhô ra, nhanh chóng lôi hòn đá ra chỗ khác.
Một lỗ thủng xuất hiện trước mắt nó, mùi thơm sực nức chỉ thuộc về quả cầu thịt màu hồng bay ra từ lỗ thủng. Thi miết phấn khởi đung đưa xúc tu, không chút do dự thò răng cưa vào lỗ thủng, nuốt chửng thứ bên trong lỗ thủng.
Xèo xèo xèo… Đây là tiếng kịch độc ăn mòn vật thể, một luồng khói đen bốc lên từ trên đầu thi miết.
Ngay sau đó, thi miết rơi xuống tảng đá, bụng lật ngửa, mười sáu cái chân mọc đầy gai sắc bén liều mạng giãy dụa trong không khí, bị đau đớn tra tấn đến nỗi điên cuồng. Răng cưa sắc bén như lưỡi dao của nó đã bị ăn mòn tan chảy, đầu cũng bị mất một mảng lớn.
Nó bị trúng bẫy rồi!
Cơn phẫn nộ và đau đớn xưa nay chưa từng có khiến thi miết phát ra tiếng kêu chói tai.
Không biết giãy dụa bao lâu, cuối cùng nó cũng hồi phục lại, vất vả xoay người, lảo đà lảo đảo bò vào sâu trong rừng.
Con mồi gian xảo kia, nó nhất định phải thịt sạch!
…
Quả cầu thịt màu hồng đã nằm yên một đêm. Số lượng kiến, rết, ốc sên, cuốn chiếu bị nó ăn thịt nhiều đếm không xuể.
Hiển nhiên năng lượng của những con côn trùng sâu bọ ấy nhiều hơn chất độc của cây bắt ruồi rất nhiều. Quả cầu thịt màu hồng ăn đến nỗi tròn lẳn hẳn lên, diện tích lúc nó nằm bẹp thành bánh tráng to hơn rất nhiều, bắt được số lượng sâu bọ cũng tăng lên rất nhiều.
Đây là một vòng tuần hoàn tích cực. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, quả cầu thịt màu hồng có thể nằm mãi như thế, chờ thức ăn tự đưa đến cho mình.
Nhưng từ lúc chào đời, nó đã có trực giác rất mạnh đối với nguy hiểm. Thân thể của nó bỗng run rẩy, ngay sau đó mỗi một tế bào đều lạnh buốt. Quả cầu thịt màu hồng lập tức thu mình lại, nhanh chóng bò đi thật xa.
Không thể tiếp tục ở lại đây, nếu không sẽ xảy ra chuyện chẳng lành. Không biết vì nguyên nhân gì, nó có thể cảm nhận được thi miết đang đến gần.
Nó vừa rời đi không lâu thì một con thi miết khổng lồ bò đến chỗ mà lúc nãy nó nằm, dùng râu liên tục đánh hơi mùi thơm để lại. ( truyện trên app T𝕪T )
Chạy rồi!
Thi miết phát ra tiếng kêu chít chít, tức giận đến độ nổi điên.
Quả cầu thịt màu hồng đổi sang chỗ khác để nằm sải lai. Không lâu sau, cảm giác sởn gai ốc lại lần nữa ập đến, thân thể vẫn còn bọc nửa con sên chưa tiêu hóa xong, nó lê lết rời khỏi nơi này.
Thi miết lại lần nữa chạy đến nơi mà nó vừa nằm, râu liên tục lắc lư, gai nhọn trên chân hung ác bấu xuống mặt đất.
Lại chạy tiếp rồi!
Quả cầu thịt màu hồng nằm sải lai một lát, ăn mấy con côn trùng, cảm nhận được thi miết đến gần thì nhanh chóng đổi vị trí rồi tiếp tục nằm sải lai. Bất tri bất giác, nó đã bò khắp khu rừng bao phủ sương mù đen này.
Thi miết đuổi theo nó lúc nào cũng chạy đến nơi khi nó đã rời đi, phát ra tiếng kêu gào của kẻ thất bại. Mỗi khi đánh mất con mồi, tính nết của con độc trùng này sẽ càng ngày càng điên cuồng. Có lẽ một ngày nào đó, hai kẻ thù này sẽ gặp nhau ở một nơi nào đó, đánh nhau đến khi một bên mất mạng.
Hôm nay, quả cầu thịt màu hồng trèo lên một cái cây lớn, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Tiếng cành cây khô bị đạp gãy truyền đến từ dưới gốc cây, hai sinh vật chưa từng thấy bao giờ chậm rãi tiến vào tầm nhìn của quả cầu thịt màu hồng. Chúng rất khổng lồ, ngoại hình hoàn toàn khác với những con côn trùng sâu bọ trong rừng.
Chỉ trong chốc lát, chuông cảnh báo nguy hiểm của quả cầu thịt màu hồng bị kéo lên cao nhất!
Im lặng! Không thể bị phát hiện!
Quả cầu thịt màu hồng vịn chặt một cái lá cây, con mắt đen láy trên đỉnh đầu của nó mở thật to, không chớp mắt nhìn chằm chằm bên dưới.
Mỗi bước đi của hai sinh vật này sẽ đạp chết rất nhiều sâu bọ! Nếu mình nằm dưới gốc cây thì lúc này cũng đã bị đạp bẹp dí mất rồi! Chúng cực kỳ mạnh!
Rốt cuộc chúng là thứ gì?
… Có ăn được không?