Quả cầu thịt màu hồng tò mò quan sát thế giới này bằng con mắt vừa mọc ra.

Nó không biết bầu trời là cái gì, cũng không biết mặt đất là cái gì, rừng cây là cái gì, Thâm Uyên là cái gì, thứ gì nó cũng không biết. Lốc xoáy chi chít trên bầu trời và dưới Thâm Uyên lại là cái gì, nó càng không thể biết.

Nó chỉ biết rằng đây là nơi mà mình sinh ra, cũng là nơi mà mình sống sót.

Mỗi một tế bào của nó đều đang hút máu tươi mà quạ đen để lại. Trong lúc bất tri bất giác, vũng máu đã biến mất không còn dấu vết, lộ ra mặt đất đen như mực.

Quả cầu thịt màu hồng ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn lốc xoáy màu đen dày đặc trên bầu trời, con mắt to long lanh của nó tràn đầy tò mò.

Lại có rất nhiều lốc xoáy màu đen bay qua bầu trời Thâm Uyên, phun ra rất nhiều sinh vật sống có hình thù kỳ lạ. Tiếng nước ào ào truyền ra từ dưới Thâm Uyên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết điếc tai, tiếng phẫn nộ gào rống, tiếng rên rỉ tuyệt vọng.

Lại thêm một lát nữa, tiếng nhai nhóp nhép truyền ra từ Thâm Uyên, khiến người ta sởn gai ốc.

Quả cầu thịt màu hồng sợ hãi run lên, vội vàng chui vào bụi cỏ cách đó không xa. Nó biết, những thứ sinh trưởng dày đặc này có thể che giấu tung tích của mình.

Vừa chen vào bụi cỏ, đang định chui xuống đáy một tảng đá thì quả cầu thịt màu hồng bỗng nhớ đến thứ gì đó, nó quay đầu nhìn về phía trái tim của quạ đen nằm bên vách núi bằng con mắt to tròn long lanh.

Trái tim ấy đã từng màu đỏ rực tươi sống biến thành màu nâu tối tăm, tỏa ra mùi hôi thối.

Quả cầu thịt màu hồng không biết cái gì gọi là đói khát, nhưng nó có thể cảm nhận được cơ thể của mình lúc nào cũng ngứa ngáy. Cảm giác ngứa ngáy ấy xâm nhập vào mỗi một tế bào, khiến nó nôn nóng không thôi, khiến nó gần như nổi điên.

Nếu thật sự không áp chế cảm giác ngứa ngáy này, nó loáng thoáng cảm nhận được mình sẽ bị chất nhầy màu đen kia đồng hóa rồi đánh mất toàn bộ ý thức, biến thành một trong vô số lốc xoáy kia. Trong lốc xoáy chỉ có hỗn loạn, điên cuồng và ác niệm.

Ngứa…

Ngứa quá…

Quả cầu thịt màu hồng run rẩy cơ thể trong suốt, phát ra tiếng rên khe khẽ. Nó cần nuốt chửng thứ gì đó để giảm bớt sự thống khổ vô cùng tận này.

Không biết do dự bao lâu, nó vặn vẹo người, thay đổi phương hướng rồi bò đến bên Thâm Uyên dùng cái bụng mềm mại của mình bọc lấy trái tim kia.

Cảm giác ngứa ngáy biến mất, mỗi một tế bào đều phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Chít chít, chít chít… Lần này tiếng kêu nhỏ của nó không còn là sợ hãi, mà tràn đầy hân hoan.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Dường như chất nhầy màu đen dưới Thâm Uyên cũng nghe thấy tiếng kêu của quả cầu thịt màu hồng, biến thành từng cây xúc tu màu đen, men theo vách đá, nhanh chóng nhảy lên trên.

Chít! Quả cầu thịt màu hồng hoảng sợ kêu to, lập tức bò về phía bụi cỏ. Nhưng cơ thể của nó đang bao bọc một trái tim vẫn chưa tiêu hóa hết, khiến cả người nó căng phồng, nặng trĩu, làm liên lụy bước chân của nó.

Nó lăn mấy vòng, hơi xây xẩm mặt mày, con mắt to tròn nhìn chằm chằm vào xúc tu màu đen.

Khát vọng thèm ăn và nỗi sợ hãi cái chết hòa lẫn trong lòng nó. Nó lại thử bò về phía trước, nhưng vẫn chỉ nhúc nhích được mấy cái.

Cuối cùng, trước khi cái chết thật sự ập đến, quả cầu thịt màu hồng phun trái tim kia ra, sau đó mấp máy từng bước một, nhanh chóng bò vào bụi cỏ.

Xúc tu màu đen quấn quanh trái tim, nuốt chửng nó, mấy cái lốc xoáy xuất hiện trên thân xúc tu trơn trượt, giống hệt như từng con mắt đen ngòm, tìm kiếm bóng dáng của quả cầu thịt màu hồng.

Chúng bò về phía bụi cỏ, để lại từng vệt ướt át màu đen trên mặt đất. Vệt ướt này chứa kịch độc, khiến bùn đất dơ bẩn bốc lên khói trắng, khiến cây cỏ phát ra tiếng bốc cháy xì xèo, sau đó nhanh chóng héo úa.

Quả cầu thịt màu hồng trốn sau một chiếc lá, hoảng sợ trợn tròn mắt.

Phải trốn! Không thì sẽ chết!

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt thúc đẩy nó nhanh chóng rùi khỏi bụi cỏ, bò về phía rừng cây sương mù đen lượn lờ.

Sột sột soạt soạt, xì xà xì xào, đằng sau là tiếng xúc tu màu đen mấp máy. Chúng đang không ngừng đến gần, mùi hôi thối khó có thể miêu tả khiến không khí trở nên vô cùng đặc sệt.

Quả cầu thịt màu hồng sợ đến nỗi run lẩy bẩy, tốc độ chạy trốn liên tục tăng lên. Bỗng một cây xúc tu đụng vào mông nó, lạnh lẽo ẩm ướt, ẩn chưa kịch độc.

May mà quả cầu thịt màu hồng sinh ra từ vực sâu nên không sợ độc tố.

Nó hoảng sợ hét lên, thân thể không thể giữ thăng bằng mà lăn lông lốc về phía trước.

Càng nhiều xúc tu màu đen vươn lên, lốc xoáy mọc trên làn da màu đen trơn trượt cứ như từng cái miệng há to, thi nhau đớp về phía quả cầu thịt màu hồng. Một cây xúc tu to bự nhất đã treo trên đầu quả cầu thịt màu hồng, lốc xoáy màu đen mở to hút vào, phun ra mùi hôi thối.

Quả cầu thịt màu hồng nhắm mắt lại thật chặt, co người lại thành một cục nho nhỏ.

Sắp chết rồi à? Ý nghĩ tuyệt vọng chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của nó.

Nhưng cái chết vẫn chưa ập đến.

Trận tàn sát sắp bắt đầu thì dừng lại một cách đột ngột, xúc tu màu đen như bầy rắn nhanh chóng rút lui như thủy triều. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tiếng ồn ào náo động chung quanh đã biến thành một mảnh tĩnh mịch.

Quả cầu thịt màu hồng ngã nhào dưới mặt đất vẫn nhắm mắt thật chặt, cơ thể mềm mại run lên, thịt mềm núc ních.

Nó chờ thêm một lát, chuyện đáng sợ trong tưởng tượng của nó vẫn chưa xảy ra.

Lại chờ thêm một lát, nó mới cẩn thận mở mắt ra, sợ hãi bất an đưa mắt nhìn chung quanh.

Những xúc tu màu đen kia đã biến mất, chỉ để lại những vết ướt đầy kịch độc trên mặt đất. Ngay giây cuối cùng sắp thành công, chúng lại buông tha cho con mồi này.

Quả cầu thịt màu hồng chớp mắt mấy cái, phát ra tiếng kêu “gru gru” nghi hoặc. Nó không rõ vì sao lại như vậy.

Nó bắt đầu quan sát môi trường chung quanh.

Không biết từ lúc nào, nó lại xông vào một nơi quái dị, bụi cỏ dày đặc và cây cối khổng lồ đã biến mất, mặt đất chỉ có một mảnh trụi lủi, mặt đất đen nhánh hôi thối biến thành một lớp cát mịn khô ráo, phô thành một vòng tròn khổng lồ.

Chính giữa vòng tròn, một thân cây đen ngòm cắm vào bầu trời tối tăm như một thanh kiếm.

Quả cầu thịt màu hồng không biết đó là thân cây, nhưng lại phát hiện ra được sự khác biệt giữa những thân cây.

Lá của cái cây này màu đen, mọc cực kỳ sum suê, từng khóm từng khóm nhẹ nhàng rung động, phát ra tiếng vang xào xạc. Nó giương nanh múa vuốt xông lên bầu trời, ngay cả lốc xoáy dày đặc cũng né tránh tán cây khổng lồ của nó.

Không có cỏ dại và cây cối nào có thể đến gần nó, tất cả sinh lực chung quanh đều bị nó cướp đoạt, ngay cả chất dinh dưỡng trong đất đen cũng bị nó hấp thụ, dần dần biến thành đất cát không thể sinh ra thảm thực vật.

Mảnh đất sỏi đá cằn cỗi này là lãnh vực của cây đại thụ đen. Chính vì e ngại cây này nên bầy xúc tu kia mới vội vàng rút lui.

Bản năng mách bảo quả cầu thịt màu hồng cảm nhận được nguy hiểm. Nó cứng đờ tại chỗ, cơ thể mềm mại cuộn mình thành một hạt đầu căng tròn, đôi mắt to tròn chớp chớp, sau đó chậm rãi xê dịch về đằng sau.

Nó hoạt động rón rén hết cỡ.

Nó rất nhỏ bé, cũng rất gầy yếu, đây là một loại may mắn.

Cây đại thụ đen kia không chú ý đến sinh mệnh nhỏ bé vào nhầm lãnh địa của mình này. Nó lẳng lặng đứng sừng sững tại chỗ, dùng lá ma sát lá, phát ra tiếng vang xào xạc liên tục.

Không biết trôi qua bao lâu, quả cầu thịt màu hồng vẫn không thể rời khỏi mảnh đất cát này. Nó đã tiêu hao quá nhiều thể lực.

Ngứa…

Ngứa quá…

Nó không dám phát ra âm thanh, không thể phát tiết sự thống khổ cứ liên tục ập đến ấy, dần dần cơ thể nó xụi lơ, biến thành một cái bánh mỏng trải trên mặt đất.

Nó rất mỏi mệt, cũng rất sợ hãi, cảm giác đói khát không được thỏa mãn khiến nó tuyệt vọng. Cho dù nó vẫn chưa biết cái gì gọi là tuyệt vọng.

Nó nằm trên đất cát, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, không khí quá mức khô ráo nhanh chóng hấp thụ hơi nước trên người nó. Nó bắt đầu khô quắt lại, làn da bóng loáng dần dần trở nên cứng đơ lại, xuất hiện nếp nhăn, màu hồng nhạt dần dần biến thành màu xám.

Nó từ một quả cầu thịt tròn trịa biến thành một mảnh da chết.

Dục vọng sinh tồn vẫn rất mãnh liệt, nhưng ý thức lại càng ngày càng mơ hồ, không lâu sau, sinh mệnh nhỏ bé vừa chào đời này sẽ biến mất vĩnh viễn.

Nó không muốn chết…

Nó vẫn muốn được ngắm nhìn thế giới này thêm nữa…

Quả cầu thịt màu hồng vất vả nhấc mí mắt, nhưng ngay sau đó lại bất lực nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên giọt nước rơi xuống từ trên trời, nện xuống mặt đất phát ra tiếng vang lộp độp.

Trời đổ mưa.

Nước mưa thấm vào tấm da chết này, làm hồi sinh các tế bào vẫn chưa tử vong. Con mắt to long lanh ra sức mở ra, dục vọng sinh tồn bỗng tăng vọt, quả cầu thịt màu hồng vất vả mấp máy, cực độ khát vọng nhìn về phía bụi cỏ và đất đen cách đó không xa.

Nó muốn sống! Nó không muốn bỏ cuộc!

Nhưng lớp da chết khô cứng nhăn nheo bọc quanh quả cầu thịt màu hồng, khiến nó không thể nhúc nhích. Chỉ còn cách thoát khỏi lớp da chết này, chui ra khỏi vỏ bọc thì nó mới có thể trở lại nơi an toàn.

Mưa làm mềm da chết, khiến quả cầu thịt màu hồng có không gian nhúc nhích. Nó lăn lộn, cọ xát trên mặt cát.

Nó liều mạnh lê lết, dốc hết sức tìm kiếm một tia sinh cơ.

Một tiếng “xèo” nho nhỏ vang lên, lớp da chết xám xịt kia cuối cùng cũng bị cát vụn thô ráp mài rách một đường, thịt mềm lấp lánh trong suốt tràn ra từ vết rách, liều mạng vặn vẹo.

Tiếng kêu nhỏ ẩn chứa vui sướng vang vọng trong màn mưa.

Quả cầu thịt màu hồng nhanh chóng thoát khỏi lớp da chết, bò về phía đất đen cách đó không xa. Thân thể của nó thu nhỏ một vòng, năng lượng trước đó không lâu vừa hấp thụ đã tiêu hao gần hết trong kiếp nạn sống còn lần này.

Nó bò vào bụi cỏ, ẩn giấu thân thể, cả người quả cầu thịt màu hồng đều xụi lơ, bụng nhỏ nâng lên hạ xuống, thở hổn hển.

Ngứa…

Vẫn đang ngứa…

Ngứa hơn lúc trước…

Cảm giác khó chịu lại kéo đến.

Quả cầu thịt màu hồng phát ra tiếng rên rỉ mong manh. Nó biết, mình lại sắp chết nữa rồi.

Nó cần đồ ăn, nhưng nó không biết thứ gì ăn được, càng không biết nên làm cách nào để chiếm được đồ ăn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dường như tuyệt vọng là một loại cảm xúc không bao giờ có thể thoát khỏi.

Tí tách… Một giọt nước đỏ thẫm chảy men theo chiếc lá hình răng cưa, rơi trên người quả cầu thịt màu hồng. Mỗi một tế bào trong cơ thể của nó đều hút giọt nước đó, bên trong giọt nước ẩn chứa độc tố cực mạnh có khó thể tưởng tượng được. Mà độc tố, chính là một trong những đồ ăn của quả cầu thịt màu hồng.

Năng lượng ồ ạt tràn vào thân thể, cảm giác thoải mái lan ra mỗi một tế bào, quả cầu thịt màu hồng cất tiếng rên rỉ run rẩy.

Cảm giác ngứa ngáy nôn nao thoáng chốc biến mất.

Quả cầu thịt màu hồng vội mở mắt, nhìn về phía mảnh lá đang nhỏ nước. Mảnh lá hình trứng gập làm đôi từ chính giữa, viền lá mọc đầy răng cưa, tựa như những cái bẫy kẹp chân. Trên mảnh lá mọc đầy lông tơ, từ lông tơ phân bố chất lỏng màu đỏ thẫm.

Ngửi thấy mùi thơm ngọt tỏa ra từ chất lỏng, những loài côn trùng độc trong rừng cây sẽ không kìm lòng được mà bay đến đây, rơi vào cái bẫy chết chóc ấy.

Nhưng đối với quả cầu thịt màu hồng, đó không phải là cạm bẫy, mà là đồ ăn!

Trong hạt mưa rơi tí tách, quả cầu thịt màu hồng bắt đầu trèo lên thân cây quái dị này. May mà rễ cây và lá cây của loài thực vật này mọc đầy gai nhọn và lông tơ, đủ để có chỗ bám vào.

Hồng hộc, quả cầu thịt màu hồng thở hổn hển, không biết trượt xuống thân cây bao nhiêu lần, cuối cùng nó cũng trèo lên mảnh lá to nhất, tham lam hấp thụ chất độc màu đỏ thẫm.

Chất độc đã được nước mưa gột rửa, hương vị trở nên loãng hơn nhiều, nhưng đối với sinh mệnh nhỏ yếu này, đó chính là hy vọng sống sót của nó.

Quả cầu thịt tham lam ăn cơm, làm mảnh lá rung lên. Chỉ trong chớp mắt, mảnh lá bỗng khép lại, răng cưa đâm xuyên qua cơ thể của quả cầu thịt.

Chít! Tiếng kêu thảm thiết nhỏ bé hoàn toàn không thể khiến màn mưa dao động, nghe hơi tội, mà cũng hơi buồn cười. Quả cầu thịt màu hồng bị kẹp giữa răng xưa, đau đến nỗi điên cuồng vặn vẹo, nhưng vẫn nhanh chóng hấp thụ nọc độc trên lá cây.

Bất cứ đau đớn nào cũng không thể xóa nhòa niềm vui được ăn, đây chính là ý nghĩa của sự sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play