Hòn đá vẽ trong không trung một đường parabol rồi chuẩn xác đập lên cái cây to đen xì đã khô quắt.
Một tiếng ‘bịch’ gần như không nghe thấy nhưng vào tai Phương Dật Chi mà nói lại chẳng khác nào sấm sét. Cơ bắp cả người cậu căng cứng, hơi khụy gối, mũi chân dùng sức ghim xuống, chuẩn bị lao ra bất cứ lúc nào.
FUCK! Nếu biết con quái nhỏ gây chuyện như thế thì khi nãy lúc chạy trốn nên ném quách nó cho zombie xơi rồi.
Bà mẹ, đen vãi.
Ngoài mặt Phương Dật Chi vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã không ngừng chửi rủa.
Có lẽ do thân cây quá dày nên hòn đá nhỏ không thể làm nó rung. Hoặc chăng do đàn bướm vừa mới ra đời nên cần một thời gian để bổ sung năng lượng. Nói chung, điều tồi tệ nhất đã không xảy ra.
Hòn đá lặng lẽ rơi xuống bãi cát mềm, những con bướm cọ xát cánh vào nhau tạo ra tiếng xào xạc nhưng không bay tới để rải phấn độc.
Phương Dật Chi yên lặng chờ mấy giây, xác nhận nguy hiểm đã qua, bấy giờ mới dám thở.
“Chít?’’ Một con châu chấu màu hồng nhạt trốn trong bụi cây dùng càng gãi đầu một cái.
Sao lũ bướm không lao đến? Chúng nó tính đợi ăn một bữa no cả thể hả!
“Ăn ông nội mày ý mà ăn.’’
Lời nói lạnh băng vang lên trên đỉnh đầu, một bàn chân to duỗi ra dẫm nát con châu chấu, di đi di lại.
“UU’’ Con châu chấu không thể hô hấp chỉ có thể đau đớn gào thét thảm thiết, hai cái càng ghim vào thịt trên mu bàn chân của Phương Dật Chi, nước tràn ra từ đôi mắt to.
Phương Dật Chi dùng sức nghiến đến mấy lần, cảm giác được đống thịt dưới chân đã nát bấy mới rủ lòng từ bi tha cho nó.
Cậu nhấc chân, liếc mắt nhìn. Mới lúc nãy thôi cái bụng còn tròn vo vo giống một viên ngọc màu hồng giờ đã biến thành một miếng bánh tráng, hai cái càng không bị giẫm giống như vỏ bánh mọc ra hai cái tai, một con mắt to đáng thương chớp chớp, có một giọt nước mắt chảy ra.
“Đừng có tỏ vẻ đáng thương với bố đây, bố đây đếch dính chưởng đâu!’’ Phương Dật Chi cười lạnh nhưng đôi mắt lại hơi sáng lên.
Mẹ nó, rõ ràng là quái vật nhưng sao lại đáng yêu thế nhỉ?
Bánh tráng màu hồng lấy càng lau nước mắt, cái bụng chầm chậm phình lên, lần nữa trở lại làm một quả bóng thịt. Nó không dám công khai khiêu khích, chỉ dám dữ tợn liếc Phương Dật Chi qua khe hở của cái càng.
“Mày lườm tao?’’ Phương Dật Chi lại nhấc chân.
Cái quả bóng thịt màu hồng vội vàng nhắm chặt mắt, giơ hai càng làm dáng đầu hàng.
Phương Dật Chi thay đổi xoành xoạch nhìn con quái nhỏ, chân giơ lên nhưng vẫn không giẫm nó.
Cậu cáu điên ‘chép’ miệng một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu lần tới còn vậy, mày mà xuất hiện dưới dạng người trước mặt tao, tao nhất định tiễn mày luôn.’’
Biến thành người đồng nghĩa với việc con quái nhỏ này ăn thịt người, cậu chẳng thể cứ ngồi yên mà không để ý được.
Bóng thịt màu hồng vẫn như cũ nhắm chặt mắt, giơ càng, thịt mềm trên người run lên. Nhìn qua có vẻ nó đang rất sợ, rất hèn, giống như chẳng thể tạo ra được chút nguy hiểm nào.
Nhưng tiềm lực của nó thực sự khiến con người phải kiêng dè!
Phương Dật Chi nhìn cái cây lớn màu đen rồi lại nhìn cái con quái nhỏ đang run như cầy sấy, bấy giờ mới xoay người bước đi. Nhưng mới bước được hai bước, bắp chân chợt đau nhói.
“Xít.’’ Cậu hít vào một hơi, quay lại nhìn, chỉ thấy trên bắp chân trái bị cái đuôi của một con bọ cạp màu hồng chích, chất độc đang truyền vào, chỗ cái đuôi bị gãy còn có một sợi tơ nhện.
“Fuck! Mày đánh lén tao!’’ Phương Dật Chi lập tức đưa tay rút cái đuôi kia.
Quả bóng thịt màu hồng nhạt lập tức dùng hai càng cuốn lấy tơ nhện, kéo lại cái đuôi bị hắn ném đi, đôi mắt như hạt ngọc đầy nét gian xảo.
Mối thù bị giẫm nó cũng chưa quên đâu!
“Làm ơn mắc oán! Hôm nay ông nhất định phải làm thịt mày!’’
Phương Dật Chi tức điên, lau máu độc trên bắp chân rồi sải bước về phía con quái nhỏ, tay nắm thành đấm.
Quả bóng thịt lập tức biến thành con dế nhũi, hai cái chân trước như biến thành cái xẻng nhỏ, đào xuyên qua lớp đất xốp rồi lao xuống đất.
Khi khiêu khích con mồi mạnh hơn mình, bạn phải chuẩn bị tốt đường thoát cho mình, đây là một trong những quy luật săn bắt.
Khi Phương Dật Chi lao tới, cậu chỉ nhìn thấy một cái đuôi mũm mĩm vặn vẹo biến mất trong lòng đất, một nắm cát hôi hám được đào ra rơi xuống mu bàn chân, giống như nước bọt phun ra khiêu khích.
Phương Dật Chi hất bùn cát đi, nhếch môi tức đến bật cười.
Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ không cần phải so đo với một con quái nhỏ, xoay người bước mấy bước rồi lại đột ngột quay đầu nhìn cái động, hung ác nói: “Bà mẹ mày, hôm nay không tóm được mày thì tên bố đây sẽ viết ngược lại.’’
Hai bàn tay đột ngột mọc ra móng tay đen kịt sắc lẻm, Phương Dật Chi ngồi xổm xuống, mặt mày dữ tợn đào theo cái động con dế nhũi kia đào ra.
Tốc độ đào của dế nhũi màu hồng nhạt đã chậm lại, nghe thấy đằng sau có tiếng động nó không tin quay đầu nhìn.
Móng tay sắc bén chạm tới cái mông đẫy đà của nó dọa nó sợ hết hồn. Con sâu lớn quái đản đuổi kịp rồi!
“Chít!’’ Sốt ruột kêu một tiếng, con dế nhũi liều mạng đào thẳng về phía trước.
Phương Dật Chi cũng nhanh chóng đào đất, da dẻ trắng nõn dính đầy bùn đen trông vừa nhếch nhác vừa buồn cười.
Cái dáng không khác lần ở bờ cát quậy đám chó săn.
Nhưng cậu là người không để ý lắm tới hình tượng, miệng không ngừng hung ác nói: “Đào đi! Mày đào tiếp đi! Có ngon thì đào xuyên trái đất đi! Mày có chạy đến chân trời góc biển ông đây cũng sẽ tóm được mày!’’
Bùn cát văng lung tung, một người một trùng điên cuồng đào hố.
Con dế hồng vẫn không có năng lực đào xuyên trái đất, phía trước xuất hiện đá lớn khiến nó không thể đào tiếp, ngay giây sau nó bị một bàn tay lớn bẩn thỉu túm được.
“Ha ha ha, tóm được rồi!’’
Phương Dật Chi bò nửa người từ trong hố đất chui ra ngoài, cười khà khà. Nãy tức bao nhiêu giờ sướng bấy nhiêu! Sự lo lắng và tuyệt vọng khi vùng vẫy trong vực thẳm của cái chết đã bị hắn lãng quên từ lâu.
“Biết cái gì gọi là ba dao sáu lỗ không? Là hình phạt cho mấy kẻ nói không giữ lời đấy!’’
Phương Dật Chi dùng dây leo trói con dế nhũi lại, hắn nhổ mấy cây hoa độc rồi đâm vào cái bụng tròn vo của dế nhũi.
“Chít! Chít! Chít!’’
Mỗi đâm, dế nhũi lại hét thảm một tiếng, nước mắt đáng thương đong đầy hai mắt.
“Cái đồ phản bội! Nếu không phải mày từng cứu mạng tao thì hôm nay mày chết chắc!’’
Phương Dật Chi trút giận xong, treo con dế nhũi lên một cái cây, chỉ vào đầu nó uy hiếp: “Còn dám đánh lén nữa bố bóp nát mày.’’
Trên bụng bị cắm ba cái gai độc, đau đến thấu tim, con dế nhũi ngoài việc rơi nước mắt thì nào dám tính kế nữa. Người nó cứng ngắc, yếu ớt kêu, mắt ướt nước cầu xin thương xót.
Gương mặt hung tợn của Phương Dật Chi dịu dần nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Lần sau gặp tao nhất định sẽ giết mày đấy.’’
Cậu dùng móng tay sắc bén đâm đâm cái bụng tròn vo của dế nhũi rồi mới xoay người, hòa mình vào làn sương mù dày đặc.
“Chít?’’ Con dế nhũi kêu một tiếng thăm dò.
Trong sương mù dày đặc thấp thoáng bóng cây to nhưng tìm không thấy bóng dáng cao lớn kia. Đi thật rồi, dế nhũi vung vẩy chân trước dạng răng cưa cắt đứt dây leo.
Một cục thịt mềm rơi xuống gốc cây, quay vòng vòng chóng cả mặt, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, kêu một tiếng giận dữ rồi rút gai ra.
Lần sau mà gặp được cái con sâu to kỳ lạ kia nó nhất định sẽ độc chết cậu!
Con dế nhũi có cái bụng tròn vo chậm rãi bò đến mép cát, nhìn cái cây cổ thụ đen xì mà chảy nước miếng. Nó muốn biến thành bướm bay qua đó, trà trộn vào để trộm thức ăn, nhưng sau khi cố gắng gần hết nửa ngày, nó vẫn chỉ là một con dế nhũi.
Có vẻ muốn biến thành hình dáng của đối phương thì phải ăn sống con mồi. Nếu nó ngốn hết lũ bướm trên cây thì nó nhất định sẽ to hơn cái con sâu to kỳ quái kia! Lúc đó nó có thể dẫm nát đối phương dưới chân.
Nước bọt chẳng bao lâu đã chảy đầy đất nhưng dế nhũi vẫn không cử động. Trước đó nó dám dùng đá ném cây là bởi con sâu lớn vẫn ở đây, lúc sâu lớn chạy thoát thân nó có thể phi lên đầu sâu lớn.
Nhưng giờ sâu lớn đi rồi, nó chắc chắn chạy không nổi với lũ bướm. Trước khi nó kịp dẫn đàn bướm bay qua phía kia vực thẳm thì chính nó đã bị biến thành một đống cát giống như nửa cơ thể của con sâu già kia.
Hậu quả quá nghiêm trọng, không thể làm vậy được! Dế nhũi lắc đầu, lặng lẽ rút lui.
Chẳng biết bò lung tung không mục đích trong rừng rậm bao lâu, dế nhũi bất ngờ có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như có cái gì đó đang gọi nó từ trong hư không.
Đi theo đường vô hình này, dế nhũi vừa đi vừa ngừng, nó đánh hơi xung quanh rồi từ từ đi tới một cái hang động chứa đầy xương khô và xác thối rữa, mùi hôi thối bốc lên tận trời.
Tiếng gọi càng trở nên mãnh liệt hơn, dế nhũi chui vào đất, không tiếng động lẻn vào trong hang, nó khẽ đào lớp đất trên đỉnh đầu chỉ để hé đôi mắt to nhòm ra bên ngoài.
Một thứ không thể quen hơn đang nằm trên vách đá cách đó không xa, giáp xác cứng rắn tỏa ra ánh sáng đỏ, chính là con thi biệt cạp nó miếng thịt mà.
Dế nhũi hiểu ra, trong mắt nó là lửa giận.
Con thi biệt cũng cảm ứng được, con mắt đen thùi như hạt đậu nhìn xung quanh, phát ra tiếng chít chít.
Toàn thân bắp thịt của dế nhũi đều đang tích tụ sức lực, sẵn sàng lao ra giết chết con thi biệt kia bất cứ lúc nào, nhưng giây sau nó chợt đờ người.
Dưới lời kêu gọi của con thi biệt lớn kia, một đám thi biệt nhỏ chui từ trong đám xương khô và thi thể mục rữa ra, điên cuồng kêu lên. Chúng bò trên vách đá lít nha lít nhít mang theo mùi hôi nồng nặc. Vách đá bị nhấn chìm bởi lớp giáp xác bóng loáng trở nên âm u.
Dế nhũi cứng đờ trong đất không dám thở.
Con thi biệt lớn giẫm đám lít nhít thi biệt, ở trên vách đá xoay vòng nhìn xung quanh bằng đôi mắt nham hiểm. Cơ thể bị viên đạn bắn xuyên qua đã lành lại, để lại một vết sẹo hình tròn.
Kể từ đó, con thi biệt này đã ngộ ra một chân lý - chiến đấu một mình là cách ngu ngốc nhất để săn bắt, chỉ khi theo đàn thì nó mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Thế là nó tìm vài con cái, điên cuồng giao phối, dùng xác chết nuôi dưỡng, ngắn ngủi vài chục giờ nó đã có được vương quốc của riêng mình. Nó sẽ tiếp tục nhân giống cho đến khi đàn của nó lớn đến mức chiếm được cả khu rừng thậm chí là toàn bộ thế giới.
Sự u ám trong đôi mắt đậu đen, con thi biệt có dã tâm này cảm giác được kẻ thù cũ của bản thân đang ở gần.
Mày muốn chết sao?
Tiếng chít chít đắc ý vang vọng trong hang động, thi biệt bò xuống vách đá, hướng chỗ dế nhũi đang nấp bò tới. Đống con cháu của nó cũng bò xuống, như thủy triều tràn lên mặt đất.
Dế nhũi sợ đến mất mật, nó quay đầu đào xuống lớp đất bùn.
Thi biệt rất giỏi đào hang.
Chỉ nghe ‘chít chít’, dưới sự chỉ huy của con thi biệt lớn, cả ngàn con thi biệt lít nha lít nhít tranh nhau lao vào trong đất, điên cuồng đuổi theo dế nhũi.