Cảm giác bị một con châu chấu nhỏ khiêu khích là như thế nào?
Phương Dật Chi nhếch mép và nở nụ cười không vui. Cậu hơi cong đầu gối, toàn thân dồn sức, cả người bắn ra như một mũi tên. Dòng nước lũ cuồn cuộn không thể ngăn cản được bước chân của cậu, nhờ sự trợ giúp của đá nổi và gỗ nổi, cậu cưỡi gió đạp sóng, đi nhanh như bay.
Con châu chấu nhỏ vốn dĩ đang chạy trước anh ta trong nháy mắt đã bị cậu ném lại phía sau.
“Cho qua nhé!” Trong khoảnh khắc vượt qua đối phương, anh ta khẽ cười và nói một câu khiêu khích.
Con châu chấu hồng quả thực bị kích thích.
“Chít!” Một tiếng kêu dài giận dữ báo hiệu cuộc thi bắt đầu.
Con châu chấu hồng liều mạng đá chân, thoáng cái đã nhảy được rất xa, dần dần vượt qua loài côn trùng to lớn kỳ lạ và giành lại vị trí dẫn đầu của mình.
Khi họ lướt qua nhau, nó khẽ lẩm bẩm một tiếng vô cùng đắc thắng: “Chết tiệt, thưa ngài.”
Phương Dật Chi nhất thời không nói nên lời, tâm trạng không vui không hiểu sao xen lẫn cảm giác dở khóc dở cười, trên khuôn mặt tuấn tú bất tri bất giác kéo ra một nụ cười. Nụ cười này không bệnh hoạn cũng không điên rồ, chỉ đơn thuần là buồn cười thôi.
“Tiểu quái vật, hôm nay ông đây sẽ đánh với ngươi.” Phương Dật Chi hạ giọng lẩm bẩm một câu, tăng tốc, đuổi kịp con châu chấu có cái bụng tròn xoe màu hồng kia.
“Thật ấu trĩ!” Tự chế nhạo chính mình một câu, nhưng người đàn ông lại cắn chặt răng hơn.
Châu chấu hồng quay đầu lại thấy nguy to, vì thế cũng tăng tốc, hai chân sau suýt chút nữa thì bùng lên đốm lửa.
Phương Dật Chi cau mày, lại tiếp tục tăng tốc. Một người và một con châu chấu đang ngược dòng nước lũ, rượt đuổi nhau, lúc vượt qua nhau luôn khiêu khích đối phương một câu.
“Chậm quá. Mọc thêm hai chân nữa đi!”
“Giỏi lắm!”
“Rác rưởi, ngươi không được!”
“Chít chít chít, chít chít chít!”
Gió thổi tung tóc mai của Phương Dật Chi, để lộ khuôn mặt hơi mỉm cười. Cậu bây giờ nhìn qua chỉ là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, có chút tùy tiện và bất cần đời, không còn là người đàn ông điên rồ trước kia nữa.
Không biết chạy được bao lâu, một người một châu chấu cuối cùng cũng tới được khu đất cao.
Trên cao không có đất đá lở, chỉ có mưa như trút nước và cây cối bị ép cong.
Phương Dật Chi đứng trên cái cây cao nhất nghỉ ngơi lấy sức.
Thấy cậu dừng lại, con châu chấu hồng vốn đã kiệt sức từ lâu cũng dừng lại và đáp xuống một cái cây đối diện. Nó hóp chặt bụng rồi thở ra từng hơi nhỏ. Nếu da bụng phập phùng quá mứ thì con côn trùng lớn đối diện sẽ nhìn ra được sự suy yếu của nó.
Nhưng Phương Dật Chi chưa hề nhận ra sự mệt mỏi của con châu chấu mà trái lại, cậu cau mày nhìn xuống chân, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Con châu chấu hồng cũng cúi đầu nhìn xuống.
Trong đất bùn ẩm ướt có thứ gì đó đang khuấy động, đùn ra những ụ đất.
Bị ụ đất tác động, cái cây mà Phương Dật Chi đang đứng bắt đầu rung chuyển. Cái cây nơi con châu chấu hồng dừng chân cũng kêu lên xào xạc và lắc qua lắc lại.
Trong đất có vật sống!
Phương Dật Chi bám chặt vào thân cây và bày thế trận sẵn sàng đón địch. Con châu chấu hồng biến ra hai chiếc càng lớn kẹp chặt vào một cành cây.
Một người một bọ vừa mới ổn định cơ thể thì vô vàn đôi tay vươn ra từ trong đất bùn ẩm ướt. Có đôi tay đã biến thành xương trắng, đầu ngón tay nhọn hoắt. Có những cánh tay còn vương thịt thối, bốc mùi hôi thối nồng nặc, một số cánh tay mọc đầy sợi nấm, màu sắc xanh đen.
Những cánh tay này điên cuồng cào bới, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi bùn đất. Rất nhanh, từng xác chết nhô đầu ra, một số là bộ xương dày đặc, hai hốc mắt tối tăm và trống rỗng. Một số nát rữa như bùn, ruột treo lủng lẳng ở bụng. Một số thì sưng tấy và bốc mùi, da họ rỉ ra chất dịch xác chết đen đặc.
Xác chết sổ lồng, ma quỷ hoành hành, khu rừng tối tăm này đã trở thành địa ngục.
Vài con chuột chui ra khỏi đất và hoảng sợ chạy tán loạn. Vô số đôi cánh tay tóm lấy chúng và xé chúng thành từng mảnh.
Theo mùi máu tươi, thêm nhiều xác chết kéo đến tụ tập, tranh giành số lượng thịt chuột ít ỏi đến mức đáng thương. Đến khi hết thịt chuột, chúng bắt đầu cắn xé lẫn nhau, ngươi bóp xương cổ của ta, ta túm lấy ruột của ngươi, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Phương Dật Chi ngay lập tức nín thở.
Con châu chấu hồng không hề có kinh nghiệm đối phó với loại quái vật này, phần bụng đang hít mạnh vào phình lên dồn dập, thở ra mấy hơi lớn.
Vài luồng không khí yếu ớt nhưng đối với đám xác sống mà nói lại là đinh tai nhức óc. Từng chiếc đầu lâu thối rữa ngẩng đầu lên, những cặp mắt đục ngầy nhìn về phía ngọn cây, vô số ánh mắt thâm độc sắc như dao phóng tới.
Con châu chấu hồng liều mạng hóp bụng, hai cái càng bịt chặt miệng.
Nhưng đã quá trễ, nó đã bị một đám xác sống khóa chặt từ lâu.
Thứ thành sự thì ít bại sự thì nhiều! Phương Dật Chi nghiêm nghị trách mắng: “Còn ngây ra đó là gì, chạy tiếp đi!”
Ngón chân khẽ đạp, bóng người cao lớn tráng kiện đã nhảy tới một cái cây cách đó không xa.
Châu chấu hồng vội vàng đuổi theo, không còn dám khiêu khích một cách trẻ trâu nữa.
Thêm nhiều xác chết chui ra khỏi mặt đất, truy đuổi theo mùi người sống dưới tán cây. Chúng há những cái miệng hôi thối, thè cái lưỡi đã nát rữa một nửa, phát ra những tiếng gầm ghè trầm thấp. Chúng nghiến hàm răng nhọn hoắt, chảy nước miếng màu vàng mủ, xương ngón tay sắc nhọn cào lên vỏ cây, để lại những vết móng tay đan xen nhau.
Dưới chân đen ngòm một đám đông, toàn bộ đều là xác sống, nếu người mà rơi xuống, chưa đến một giây đã bị xé thành trăm mảnh. Da đầu Phương Dật Chi tê dại. ( truyện trên app T𝕪T )
“Tất cả những xác chết bị chôn trong khu rừng này đều đã bị đánh thức. Tại sao vậy?”
Anh cau chặt lông ày, nghĩ mãi không ra.
Xác chết không biết mệt, không cảm thấy đau đớn, cho dù chạy tới chân trời góc bể, chúng vẫn sẽ bám riết không buông. Cho dù thực lực của Phương Dật Chi có mạnh tới đâu cũng chỉ là một con người, không thể giết hết tất cả mấy vạn xác sống.
Nếu chúng tràn vào thành phố, nơi các nhà làm nhiệm vụ sinh sống thì mọi người đều sẽ chết! Đó mới là đại nạn tận thế!
“Chết tiệt! Thật con mẹ nó rắc rối!”
Phương Dật Chi hất mái tóc ướt nhẹp, chửi rủa một cách vô cùng cáu kỉnh. Cậu biết, những xác chết này đột nhiên sống lại chắc chắn có quan hệ nhất định với hành vi mạo hiểm của mình. Tàn cuộc này cậu không thể không nghĩ cách dọn dẹp.
“Chít chít, chít chít!” Con châu chấu hồng vừa chạy thoát thân vừa lẩm bẩm, trông rất khẩn trương.
Phương Dật Chi nghe mà trong lòng khó chịu: “Đừng lải nhải nữa, ông đây có cách giải quyết!”
Anh ta “chậc” một tiếng, cực kỳ không tình nguyện mà mở tay ra. Một lát au, trong lòng bàn tay cậu xuất hiện một vòng xoáy đen kịt, khảm vào trong thịt, một chiếc điện thoại di động chầm chậm hiện ra từ trong đó, bị năm ngón tay nắm chặt.
Không đến mức vạn bất đắc dĩ thì Phương Dật Chi cũng không muốn liên lạc với những con quái vật đó, nhưng rắc rối lớn lúc này đã không còn là chuyện một mình cậu có thể giải quyết.
Trong danh bạ toàn là những cái tên lộn xộn, không có cái nào quen mắt. Phương Dật Chi nhanh chóng lướt màn hình, thỉnh thoảng còn phải giữ thăng bằng cơ thể, dáng vẻ có hơi chật vật. Mồ hôi lạnh từ góc trán cậu chảy xuống.
Những xác sống chui từ trong bùn đất ra hết cái này đến cái khác, ùn ùn không dứt, tính toán sơ bộ, có khoảng hơn tám chín vạn.
“Lập tức lắc người là có thể giải quyết ngay, vấn đề chắc là không lớn.” Phương Dật Chi bình tĩnh lại, lục tìm danh bạ cẩn thận hơn.
Chết tiệt, lần này trở về cậu nhất định phải để tên của mấy con quái vật kia lên đầu!
Đầu đột nhiên nặng trĩu, Phương Dật Chi ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy một con châu chấu màu hồng đang dùng móng vuốt túm chặt lấy tóc cậu, thò ra một cái đầu, cặp mắt to tròn xoe đang nhìn thẳng vào cậu, bên trong dạt dào vẻ cầu xin và lấy lòng, cái bụng mềm mại phập phồng lên xuống, thở hổn hển.
“Mày xem tao là xe buýt à? Có tin tao ném mày xuống không?” Ngoài miệng thì mắng chửi nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược, Phương Dật Chi đội con quái vật nhỏ này nhảy qua các ngọn cây.
Trong danh bạ đột nhiên xuất hiện một cái tên quen thuộc “Mai Vũ Hiên”, chú thích là “Máy nghiền thịt”.
Mắt Phương Dật Chi lóe sáng, lập tức nhấn nút gọi điện thoại. Cùng lúc đó, con châu chấu hồng dùng càng kẹp một sợi tóc của cậu, khẽ kéo, cái càng còn lại chỉ xuống dưới cây.
Phương Dật Chi cúi đầu nhìn xuống.
Những cây dây leo thô to đen kịt từ dưới đất leo lên, nhào về phía xác sống, số lượng nhiều đến mức kinh người. Phóng tầm mắt nhìn, tất cả cây cối xung quanh đều đang đung đưa, mặt đất sụp đổ, lá rụng như mưa. Đây là trận lũ do cây dây leo gây ra. Chúng thắt cổ xác chết, hút cạn máu thịt, nghiền nát xương, sau đó quấn từng chiếc đầu lâu rơi đầy dưới đất lên, khảm vào trong thân cây.
Những chiếc đầu lâu chi chít giống như chiến lợi phẩm trang điểm cho cây dây leo, cảnh tượng vô cùng khiếp người. Đáy thuyền mọc đầy hà chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Toàn bộ khu rừng đều bị những cây dây leo khủng bố này bao phủ, âm khí cuồn cuộn từ trong tròng mắt trống rỗng của những chiếc đầu lâu tràn ra, tạo thành một màn sương dày đặc đen kịt.
Phương Dật Chi choáng váng.
Cây cối mọc đầy đầu lâu, cảnh tượng này sao càng nhìn lại càng thấy quen thuộc vậy nhỉ?
Một tia sáng lóe lên trong đầu như điện xẹt, Phương Dật Chi đột nhiên quay đầu nhìn về phía nơi ở của cây đầu lâu, sau đó không hề chùn bước mà chạy nhanh về nơi đó.
Con châu chấu màu hồng dùng càng lớn chỉ về hướng cây đầu lâu và gật đầu thật mạnh.
Bướm ma, nó muốn ăn bướm ma!
Một lúc sau, một người một bọ đã tới khu vực cấm này, đứng trên một cái cây lớn nhìn ra xa. Phía trước chính là cái cây khổng lồ màu đen đó.
Những cây dây leo khảm đầy đầu lâu quấn lấy nhau tựa như đàn rắn, nhanh chóng tụ tập về cây khổng lồ, đến rìa cát thì chui xuống đất rồi biến mất.
Chúng không phải là cây dây leo, chúng là rễ của cái cây này.
Phương Dật Chi nhìn cái cây khổng lồ cao chót vót tới tận mây xanh kia, con ngươi hơi co lại. Hóa ra đầu lâu treo đầy trên cành cây là từ đây mà ra! Chúng không phải là sẹo mọc tự nhiên mà là đầu lâu người hàng thật giá thật!
Cậu vốn tưởng rằng sau khi vực thẳm nuốt chửng đám bướm, cái cây này sẽ héo úa mà chết. Nhưng cậu nghĩ sai rồi.
Để khôi phục sức sống, cái cây này đã đánh thức hàng vạn xác chết bị chôn dấu dưới lòng đất, sau đó lại thắt cổ nuốt chửng những xác chết đó chỉ trong vỏn vẹn vài phút. Máu thịt, xương tủy thậm chí là chút linh hồn còn sót lại của con người đều là thức ăn của nó.
Ngọn cây của nó treo đầy những chiếc đầu lâu, trông vô cùng khủng bố. Nhưng tận sâu trong lòng đất, những chiếc đầu lâu đang quấn trên rễ của nó sợ rằng còn nhiều hơn cả giòi ở trong bể tự hoại.
Lòng tham và sự giết chóc của nó còn đáng sợ hơn cả vực thẳm!
Nguồn thức ăn chính của vực thẳm chỉ là rác thải do phó bản đổ xuống, những chất nhầy màu đen kia sẽ không chủ động giết người. Nhưng cái cây này, nếu như nó giết người, thì người chết không chỉ có một hai mà là hàng nghìn hàng vạn!
Mà bây giờ, đã nhận được bổ sung đầy đủ, những chiếc đầu lâu được khả trên thân cây giống như vết sẹo đang nhả ra bướm đêm ùn ùn không dứt. Vô số con sâu bướm mềm như nhung chui ra từ trong tròng mắt, lỗ mũi và miệng. Chúng chen chúc nhau, cọ xát vào nhau, phát ra những tiếng loạt xoạt.
Không biết qua bao lâu, thân cây trơ trụi lại quay trở về dáng vẻ cành lá rậm rạp, nhìn từ xa lại dạt dào sức sống.
Những con bướm đêm kia là do âm khí hóa thành, cũng là hiện thân của tàn hồn. Cái cây này dường như không chỉ là một cái cây mà còn là một địa ngục.
Phương Dật Chi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, ánh mắt khẽ run.
Cậu tưởng rằng bản thân có thể thanh lọc thế giới này. Nhưng sự thật chứng minh, mỗi lần thử của người làm nhiệm vụ đều đang khiến thế giới này tồi tệ hơn.
Dòng nước lũ màu đen khiến vực thẳm tăng vọt. Cái cây khổng lồ này nuốt xác sống xong còn sâu rễ tốt cây hơn so với lúc trước. Cân bằng một khi bị phá vỡ, tất cả đều sẽ đi về phía hủy diệt nhanh hơn.
Phương Dật Chi chớp mắt, đột nhiên nở một nụ cười bệnh hoạn: “Thật thú vị, lần sau thử cách khác xem sao.”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn, trầm thấp khàn khàn: “Quỷ ngàn mặt, mày chết chưa? Chưa chết thì lên tiếng đi!”
“Yên tâm đi, cho dù mày có chết thì bố mày cũng không chết.”
“Tao lớn tuổi hơn mày mà.”
Không đợi phía bên kia mắng tục một câu hoàn chỉnh, Phương Dật Chi đã ngắt liên lạc.
Con châu chấu hồng nằm trên đầu cậu không biết đã trượt xuống dưới gốc cây từ bao giờ, lặng lẽ nhảy đến bên rìa cát, dùng càng nhặt một hòn đá lên, dùng sức ném về phía cây đầu lâu. Lúc trước Phương Dật Chi ném lão già đập trúng vào thân cây, khiến lũ bướm sợ hãi bay đi, để lại cho nó ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Nó cũng làm điều tương tự, muốn dẫn dụ đám bướm mới sinh ra tới.
Nó muốn ăn cái cây này!
Phương Dật Chi còn chưa kịp bình ổn hơi thở, suýt chút nữa đã bị con quái vật nhỏ này làm cho tức chết.
Oh shit! Vậy mới nói cậu ghét nhất là làm việc nhóm! Bởi vì đồng đội heo thật sự quá nhiều!