“?”

Thời Khương đột nhiên mở to hai mắt, cả người không ngừng run rẩy, khó có thể tin nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm, cũng không thèm nhìn trộm anh nữa.

Kỳ Kiến Tầm cong khóe môi, trong cổ họng khẽ cười khàn khàn, cũng không biết là đang cười Thời Khương, hay là đang cười với người ở đầu dây bên kia.

Anh thu hồi tầm mắt, một tay kéo cà vạt xuống.

Chú Trương ở đầu dây bên kia dường như cũng bị kinh ngạc trước lời nói của anh, giọng điệu ông ấy vô thức giảm xuống vài độ: "Đừng lừa chú, đây có phải là lời cô gái Thời Khương đó nói không?"

“Ừ.” Kỳ Kiến Tầm không hề che giấu liền gật đầu.

Chú Trương trầm mặc một lát rồi cúp điện thoại với chút do dự.

Thời Khương tạm dừng phim truyền hình, tháo tai nghe xuống: "Kỳ Kiến Tầm, anh nói dối như vậy mà không ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ chút nào à?"

Kỳ Kiến Tầm đi tới bên giường, khẽ nhíu mày với cô, cố tình giả ngu: "Nói dối gì chứ?”

“Cái đó…” Thời Khương liếm liếm môi, ánh mắt né tránh một lát: "Chuyện tôi kêu anh về sớm…”

"Đó không phải là những gì em nói lúc sáng sao?"

“Là anh tôi nói." Thời Khương gông cổ lên cãi lại.

Kỳ Kiến Tầm khẽ nâng kính lên, ánh mắt nhìn Thời Khương có thêm vài phần nghiêm túc: "Lời anh trai nói chẳng lẽ không đúng à?”

“……”

Thời Khương nhất thời có chút nghẹn ngào, bây giờ cô nên nói thế nào đây?

Nếu nói Khương Minh Thành nói đúng thì chẳng phải cô đang thừa nhận Kỳ Kiến Tầm hoàn toàn không có tật xấu gì sao, còn nếu nói Khương Minh Thành nói không đúng, vậy chẳng phải là tự tay cô đang lật đổ những lời bịa chuyện buổi sáng của mình sao.

Thời Khương ngã người xuống giường, trợn mắt nói: "Coi như lý lẽ anh mạnh."

“Vẫn còn muốn giấu à?” Kỳ Kiến Tầm ngồi xuống cạnh Thời Khương, thân hình anh cúi thấp xuống. Sau lưng anh là bầu trời tràn ngập ánh sáng, trong mắt anh dường như còn đang tràn ngập một chút màu sắc.

“Tôi có cái gì mà giấu chứ?”

Đúng rồi, là cô đã tự bê đá đập chân mình.

Thời Khương cũng không biết mình tranh cãi với anh những lời này là có mục đích gì, trong lòng cô dường như đang muốn tìm cho mình một câu trả lời, nhưng cô lại không biết mình muốn cái gì.

Cô lại nghiêng người, mái tóc dài thuận thế rủ xuống lướt qua tai cô.

Nửa người Thời Khương đè chăn, hai tay lười biếng chống trán, nhìn chằm chằm Kỳ Kiến Tầm: "Cho nên anh về sớm như vậy, chỉ là lấy cớ hay là..."

"Về nhà chăm sóc cho em."

Kỳ Kiến Tầm liền ngắt lời cô.

Hai giây sau, Thời Khương né tránh tầm mắt của anh, chớp mắt nhìn lên trần nhà.

Nhưng ánh mắt của Kỳ Kiến Tầm chưa bao giờ có ý né tránh nửa phần, đôi mắt đen như vực sâu dường như đang chảy ra một dòng nước chậm rãi, tuy không ཞõ ཞàŋɠ, nhưng cũng đủ khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.

Thời Khương cố gắng đè nén loại ɕảɷ giác khó hiểu này, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhưng giọng điệu lại giống như là đang tỏ vẻ hờn dỗi.

“Ai cần anh cạnh bên chăm sóc chứ?”

“Già mồm.”

Thời Khương quả thật cũng không cần Kỳ Kiến Tầm cạnh bên chăm sóc, hai người đều tự làm việc riêng của mình, ngoại trừ mỗi khi cô xuống giường hành động không tiện thì mới thông báo cho Kỳ Kiến Tầm một tiếng, còn lại mọi thời gian khác hai người ở chung với nhau rất bình yên.

Khi màn đêm buông xuống, làn gió đêm xuân mát lạnh lùa vào qua cửa sổ làm cho rèm cửa tung bay tứ phía. Nương theo cái lạnh mùa xuân thoáng thối lui, xem như mùa xuân đã chính thức rời xa Đế Đô, cũng không biết sau này đợt khí lạnh có quay lại hay không nữa.

Kỳ Kiến Tầm đứng dậy đóng cửa sổ lại, tay anh nhấn nút trên chiếc remote điều khiển từ xa, rèm cửa sổ cũng chậm rãi khép lại, trong phút chốc, bỗng có một ɕảɷ giác tù túng từ từ dâng lên trong phòng ngủ.

Trước đây, sau bữa tối, Kỳ Kiến Tầm sẽ đến thư phòng để giải quyết công việc, đến giờ nghỉ ngơi mới về phòng, Thời Khương ở một mình trong phòng ngủ khá thoải mái, nhưng mà hôm nay, Kỳ Kiến Tầm lại giống như đang hành động theo lời cô nói, lúc nào cũng kè kè bên cạnh cô.

Trái lại Thời Khương, bên cạnh cô đột nhiên có thêm một người có ɕảɷ giác tồn tại mạnh mẽ như vậy, cô làm gì cũng không được tự nhiên lắm.

Lúc Thời Khương từ phòng tắm đi ra, Kỳ Kiến Tầm còn đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng động anh liền đứng dậy đi tới đỡ cô.

Thời Khương cau mày, nghiêng đầu đánh giá người đàn ông.

Dáng người cao ngất, ánh mắt lạnh nhạt, cử chỉ..... đầu ngón tay phải của anh đang đặt trên eo cô, hành động này cũng không lịch sự cho lắm, nhưng dù sao ngày thường cô cũng đã quen rồi, nhưng cô lại ɕảɷ ŧɦấყ hôm nay anh có chút kỳ quái. 

Không, phải nói là cực kỳ kỳ quái.

Nhận ra tầm mắt của Thời Khương, Kỳ Kiến Tầm cũng đưa mắt nhìn sang: "Em nhìn cái gì vậy?”

Ánh mắt Thời Khương đầy phức tạp, cô chần chờ thu hồi tầm mắt, rồi lắc đầu.

Bác sĩ có kê đơn thuốc xịt, cần xịt lên vùng sưng tấy hai đến ba lần một ngày.

Đã mấy ngày trôi qua nhưng vết sưng tấy ở vùng trẹo vẫn chưa giảm đi đáng kể, chỉ có vài vết bầm tím đang dần mờ đi.

Thời Khương nhíu mày đánh giá một lát, sau đó lại nghiêng người lấy bình xịt trên tủ đầu giường, lúc quay đầu lại thì phát hiện Kỳ Kiến Tầm đang nhìn chằm chằm vào mắt cá chân cô.

“Em chườm nóng lần nào chưa?” Anh hơi ngẩng đầu lên, trong tròng mắt phản chiếu một thứ ánh sáng yếu ớt.

“Không có.” Thời Khương lắc đầu.

“Chờ anh một chút.” Anh nói xong liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, Kỳ Kiến Tầm đã nhanh chóng quay lại, trên tay anh còn cầm theo một chiếc khăn lông mềm nhũn đã được vắt khô, ngón tay anh bị hơi nóng làm cho phiếm hồng, ngay cả khớp xương mu bàn tay cũng hơi đỏ lên.

Thời Khương nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy kháng cự.

Kỳ Kiến Tầm ngồi xuống bên cạnh cô, anh lắc lắc chiếc khăn trong tay, trong đôi mắt đen láy thoáng qua vài nụ cười, giọng nói của anh cũng dần chậm lại như đang dỗ dành: “Đắp vào sẽ giúp giảm sưng tấy.”

Thời Khương nhíu mày càng sâu, cô liền rụt chân lại, hận không thể tránh xa Kỳ Kiến Tầm ngay lập tức.

Kỳ Kiến Tầm nhanh tay lẹ mắt nắm lấy mắt cá chân còn nguyên vẹn của Thời Khương, mắt cá chân của cô trắng nõn mịn màng, nằm gọn ngay trong lòng bàn tay anh.

Da thịt hơi lạnh áp sát vào lòng bàn tay hơi nóng, cái chân kia của Thời Khương không nhịn được khẽ run lên, cánh tay của Kỳ Kiến Tầm cũng khẽ lắc lư theo hành động của cô, nhưng sức lực nắm mắt cá chân cô lại không hề giảm đi nửa phần.

Hơi nóng trong lòng bàn tay truyền từ ngoài vào trong, không ngừng thấm vào da thịt Thời Khương.

Trong cổ họng Thời Khương trào ra vài tiếng kêu rên kháng cự, thấy không thoát được, cô lập tức trừng mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm, nói: "Buông ra."

Kỳ Kiến Tầm ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non nớt của Thời Khương, mỗi chỗ ngón tay anh đi qua đều để lại một ɕảɷ giác ngứa ngáy tê dại.

Anh nhẹ nhàng dụ dỗ: "Em có muốn chân mình bớt sưng không?”

“Có muốn đi giày cao gót không?”

“Có muốn đứng lên mặc quần áo đẹp không?”

Kỳ Kiến Tầm càng nói sắc mặt Thời Khương càng lúc càng trở nên sa sầm xuống.

Tất cả đều đâm thẳng vào tim cô......

Thấy Thời Khương đã có chút bĩnh tĩnh lại, Kỳ Kiến Tầm hơi dùng lực kéo người về phía mình, giọng nói khàn khàn của anh như thì thầm bên tai cô: "Ngoan nào."

"Nó không nóng đâu."

Đúng lúc này, điện thoại δί độηɠ của Kỳ Kiến Tầm ở đầu giường bên kia chợt vang lên, trong tay anh còn đang cầm khăn lông nóng, không tiện đi qua lấy điện thoại δί độηɠ, nên anh liền bảo Thời Khương đưa qua giúp anh.

Thời Khương nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình điện thoại, nói: "Của ông nội.”

Ánh mắt Kỳ Kiến Tầm hơi khựng lại.

“Sao vậy?” Thời Khương nhìn ra sự chần chừ của anh.

“Khi em trở về, anh vẫn chưa nói với ông nội chuyện em bị thương.”

Và cuộc điện thoại tối nay có lẽ là của ông nội gọi tới để hỏi thăm…

“……”

Những lời sau Kỳ Kiến Tầm không nói, nhưng Thời Khương cũng nhanh chóng hiểu ý anh.

Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó Kỳ Kiến Tầm liền nhấn nút nghe.

Giây tiếp theo sau khi nhấn trả lời, một giọng nói giận dữ của một ông cụ lập tức già truyền qua loa điện thoại: "Tiểu tử thối nhà ngươi, sao cháu không nói cho ông biết Thời Khương đã về nhà, nếu không phải ông đến tham dự tiệc rượu của chú Trương, nghe ông ta nói Thời Khương đã trở lại thì có phải cháu còn tiếp tục giấu ông cho đến khi Thời Khương đi tiếp đúng không?"

"Còn có Tiểu Vân kia cũng vậy, hai người hợp tác với nhau giấu ông già này, không nói tiếng nào liền thu dọn hành lý đến chỗ hai đứa, cũng không nói là đi chăm sóc Thời Khương đang bị thương..."

Ông cụ Kỳ ở đầu kia không ngừng nổ súng làm cho hai người liên tục đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không ai dám lên tiếng.

Kỳ Kiến Tầm chỉ vào điện thoại δί độηɠ, ánh mắt anh đảo qua đảo lại giữa Thời Khương và điện thoại, ra hiệu cho cô nghe điện thoại, sau đó anh chỉ vào chiếc khăn tắm và đôi chân sưng tấy của cô rồi sau đó lại chị về chính mình, ý tứ không cần nói cũng biết.

Thời Khương cau mày, chống cự bằng cách nháy mắt với anh.

Kỳ Kiến Tầm quay mặt đi, không nhìn cô nữa mà cúi đầu để tản nhiệt cho chiếc khăn nóng.

“Kỳ Kiến Tầm, nói chuyện, ông biết cháu đang nghe điện thoại!” Một lúc lâu vẫn không nhận được hồi âm, ông cụ liền tức giận lên tiếng thúc giục.

Thời Khương trừng mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm, cắn răng trả lời: "Ông nội, là cháu.”

“……”

Ông cụ trầm mặc hai giây, giọng điệu trong nháy mắt lập tức chậm lại, thái độ hoàn toàn quay ngoắt 180 độ so với trước đó: "Là Thời Khương à, nghe nói cháu đang bị thương hả, vết thương có nghiêm trọng lắm không?"

“Ông nội, cháu không sao.”

“Không sao mà phải nằm trên giường cả mấy ngày nay à?” Trong giọng nói của ông cụ đều lộ ra vẻ lo lắng: “Ngày mai ông qua thăm cháu, không tận mắt nhìn thấy cháu ông không yên lòng chút nào cả.” ( truyện trên app T𝕪T )

Thời Khương ngước mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm, người đàn ông cúi đầu đang lắc lắc khăn tắm, cũng không thèm nhìn cô một cái, cô liền nói tiếp: “Ông không cần phải qua đâu ạ, có dì Vân ở đây chăm sóc cho cháu rồi.”

Dừng một chút, cô lại ác ý bổ sung một câu: "Hơn nữa còn có Kỳ Kiến Tầm nữa.”

Chủ đề lại lần nữa chuyển sang Tề Kiến Huân, quả nhiên, ông cụ vừa nghe đến tên anh lại tức giận: “Kỳ Kiến Tầm đâu, bảo nó nghe điện thoại cho ông!”

Thấy tránh không khỏi, Kỳ Kiến Tầm bất đắc dĩ nhìn Thời Khương, để tránh ông cụ đánh đòn phủ đầu, anh liền chủ động nói trước: "Ông nội, ông không cần tới đây, cháu gạt ông chính là sợ ông lo lắng, một tháng sau không phải là sinh nhật của ông rồi sao, đến lúc đó cháu sẽ dẫn Thời Khương về thăm ông.”

Nói xong, anh liền ném ánh mắt sang cho Thời Khương.

Thời Khương hiểu ý, vội vàng nói: "Đúng vậy, đến lúc đó cháu sẽ đến uống rượu mừng với ông, hai ta không say không về.”

“……”

Ông cụ được trấn an lúc này mới hài lòng nói: "Được rồi, là do cháu chủ động nói đấy, đến lúc đó đừng có viện cớ lo bận việc ở đoàn phim rồi đi đâu đó tận mấy tháng trời mới về nhà.”

“Được ạ!”

Sau khi cúp điện thoại, khí chất dịu dàng dỗ dành của Thời Khương hoàn toàn biến mất, cô ném điện thoại đến trước mặt Kỳ Kiến Tầm, còn chưa kịp nói muốn tính sổ với anh thì khăn lông trong tay Kỳ Kiến Tầm đã đắp lên mắt cá chân cô trước một bước.

Một cỗ xúc cảm không cách nào nói rõ theo bản năng khiến Thời Khương rên lên một tiếng, cũng đã quên mất mong muốn muốn tính sổ với anh: "Xì..."

Kỳ Kiến Tầm từ từ nhấc cái khăn lên và nhẹ nhàng xoa bóp vùng bị sưng bằng các đầu ngón tay.

Trải qua ɕảɷ giác châm chích ban đầu, sau đó là một ɕảɷ giác êm dịu, Thời Khương thở dài một hơi, cô duỗi tay ra sau, cả người cũng ngã hết hết ra sau, quả nhiên phương pháp này có thể làm cho mắt cá chân bớt sưng tấy, khiến nước da cô dần trở nên sáng sủa hơn, khนôຖ ๓ặt cô cũng mang theo vài phần lười biếng.

Thời Khương thoải mái nheo mắt lại, ánh mắt hẹp dài liếc nhìn đỉnh tóc của Kỳ Kiến Tầm, sau đó tầm mắt cô tiếp tục đi xuống, liền nhìn thấy lông mày và sống mũi cao ráo của người đàn ông. Cô thất thần một lát rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh bị sốt, tôi thức đêm chăm sóc cho anh, lần này anh lại xoa bóp chân cho tôi, xem như chúng ta huề nhau.”

Chiếc khăn tắm còn vương trên mắt cá chân cô thêm mấy giây rồi Kỳ Kiến Tầm mới nhấc nó lên, hàng mi dài thẳng tắp hướng lên trên, hai đầu lông mày dường như cũng trở nên căng thẳng, ánh mắt anh dường như cũng mất đi chút ấm áp: "Em muốn tính toán với anh ཞõ ཞàŋɠ như vậy sao?"

Thời Khương không chú ý tới cảm xúc của anh, cô nheo mắt lại, ánh đèn trên đỉnh đầu cô dường như đang lung lay tỏa ra vô số vòng sáng, cô cũng không để ý lắm: "Anh em ruột còn đã tính toán ཞõ ཞàŋɠ rồi, huống chi chúng ta chỉ là một cặp vợ chồng plastic không có tình cảm gì..."

“Ai ô ô, a..... Anh nhẹ một chút.”

Lời còn chưa dứt, cô đã cảm nhận được toàn bộ chiếc khăn tắm ở dưới chân bỗng trở nên nóng đến mức làm cho toàn thân cô không nhịn được rùng mình.

Kỳ Kiến Tầm không lên tiếng, sau đó Thời Khương cũng không nói gì nữa, cô nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung, một lúc lâu sau, cô đột nhiên mở mắt, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc hỏi anh: "Kỳ Kiến Tầm, anh cho anh trai tôi uống canh mê hồn gì vậy?"

Làm cho anh ấy quan tâm đến anh như vậy!

“?”

Kỳ Kiến Tầm thoáng sững sờ.

Thời Khương tặc lưỡi nói: "Không có gì, chỉ là nói bừa mà thôi.”

“……”

"Nếu như có thể…" Hàng lông mi Kỳ Kiến Tầm khẽ run, anh nâng mí mắt lên nhìn Thời Khương, trong mắt anh dường như đang có vô số dòng nước ngầm dâng trào, từ từ ngưng tụ thành vòng xoáy và rỉ ra và bắt đầu tan rã từng chút một: "Anh ngược lại lại muốn rót thuốc mê hồn cho em uống..."

Thời Khương tỉnh táo vài phần, bị anh nhìn chằm chằm đến mức phát run: "Có ý gì?”

Kỳ Kiến Tầm chậm rãi hít thở, khi anh ngước mắt lên và nhắm mắt lại, dục vọng bắt đầu tuôn ra và lặng lẽ lớn lên trong lòng anh.

Nhịp tim Thời Khương đột nhiên đập nhanh hơn, cô hít sâu một hơi để kiềm chế ɕảɷ giác hoảng hốt không khống chế được, sau đó cô liền nhanh nhẹn rút chân của mình từ lòng bàn tay Kỳ Kiến Tầm về: "Có phải anh đang thèm khát thân thể tôi không?"

Cô xoay người lăn vào trong chăn của mình, kiên quyết đè chặt ý nghĩ này của Kỳ Kiến Tầm: "Anh bị cảm còn chưa khỏi hẳn, đừng hòng lây bệnh sang cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play