Vết Cắn Của Mùa Xuân

Chương 8


3 tháng

trướctiếp

Khương Minh Thành tuy bị lừa một vố nhưng anh ấy cũng không ra đi tay trắng.

Trước khi về còn mang theo một nửa số trứng luộc trà của nhà họ.

Trước khi đi, Khương Minh Thành còn không quên đi đến trước mặt Thời Khương, thì thầm nói với cô: “Thừa dịp hai người hiện tại đều đang ở nhà, hai người tranh thủ cơ hội này để bồi đắp thêm tình cảm vợ chồng đi, đừng có suốt ngày cứ ở không như thế. Em nên quan tâm đến Tầm nhiều hơn, hai vợ chồng kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà số lần gặp mặt nhau trong một năm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chuyện này mà truyền ra ngoài là người ta cười cho thối mặt đấy. May mà em gả cho Kiến Tầm, tính tình thằng nhóc ấy tốt nên lúc nào cũng bao dung cho thói hư tật xấu của em, cậu ấy cũng chưa từng nói điều gì không hay về em cả, cũng không có những thói hư tật xấu mà đàn ông thường có, nếu em mà gả cho một cậu thiếu gia xốc nổi nào đó thì ngay cả đến thời gian khóc em còn không có đâu.”

"Có cầm đèn lồng đi soi cũng không tìm ra được người đàn ông thứ hai như vậy đâu. Hai người còn trẻ, cũng mau chóng tính đến chuyện có con đi, trưởng bối hai nhà cũng có thể an tâm phần nào..."

Lúc đầu Thời Khương có thể cho lời nói vào tai này ra tai kia, nhưng về sau Khương Minh Thành càng lúc càng nói nhiều, càng nghe cô càng ɕảɷ ŧɦấყ tức giận.

Cô nhịn không được liền ngắt lời Khương Minh Thành: "Xem cách anh khen anh ta kìa, nếu anh ta tốt như vậy thì em nhường anh ta cho anh nhé, để anh gả cho anh ta nhé.”

“...” Khương Minh Thành mím môi, ánh mắt nhìn Thời Khương quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, anh ấy trầm mặc một lát, sau đó đưa tay chọc vào trán Thời Khương: “Đầu gỗ.”

Thời Khương theo bản năng liền né tránh, cô cau mày nói: "Ở trước mặt Kỳ Kiến Tầm, anh không thể bớt dài dòng vài câu à, em lớn như vậy rồi, anh có thể giữ lại cho em chút thể diện được không?"

“Cho dù em có lớn như thế nào thì cũng là một tay anh nuôi lớn.” Khương Minh Thành ra vẻ trưởng bối nói: “Cha mất rồi, anh trai cũng giống như cha vậy, cha giao em cho anh nên anh đương nhiên có nhiệm vụ quản em.”

Thấy Kỳ Kiến Tầm đi về phía này, Thời Khương liền bực bội đẩy anh ấy: "Anh còn chưa đi à?”

Khương Minh Thành cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa: “Em nhớ kỹ lời anh nói đó.”

“Dài dòng.”

“…”

Trước khi rời đi, Khương Minh Thành còn không quên mở hé cửa, nói thêm: “Có thời gian nhớ về nhà ăn cơm cùng nhau.”

Sau khi Khương Minh Thành rời đi thì cũng là lúc Kỳ Kiến Tầm phải đến công ty. Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nay nên cô cũng đã ɕảɷ ŧɦấყ khỏe hơn nhiều rồi.

Mấy ngày liên tiếp Thời Khương đều quen nhìn thấy dáng vẻ Kỳ Kiến Tầm mặc đồ ở nhà nên cô gần như quên mất người đàn ông này mặc âu phục trông như thế nào.

Lúc này Kỳ Kiến Tầm đang rũ mắt chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, gấu áo nhét vào thắt lưng, vì cử động nên phần vải ở bụng bị kéo thành một nếp nhăn nhẹ, nhưng lát sau đã nhanh chóng phục hồi trở lại.

Thời Khương ɕảɷ ŧɦấყ áo sơ mi màu đen càng hợp với Kỳ Kiến Tầm hơn, càng thể hiện rõ sự thành thục ổn trọng trên người anh và cũng càng giúp anh trông quyến rũ hơn. Mặc dù khนôຖ ๓ặt lạnh tanh của anh làm cho người khác có vài phần e dè khi tới gần, nhưng chính sự thờ ơ này đã giúp anh trở thành hình tượng một người cao quý mà người thường khó có thể noi theo, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt khỏi anh.

Thời Khương chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông mặc vest lại có thể trông đẹp mắt đến như vậy, anh giống như một con công đực đang dang rộng đôi cánh, không phải là đang bày tỏ tình cảm hay là khinh thường gì đó mà chỉ đơn giản là đang khoe ra vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình.

Kết quả, ánh mắt của Thời Khương đều dán chặt vào người của Kỳ Kiến Tầm, ánh mắt cô cũng dán chặt vào vòng eo và lồng ngực săn chắc của anh.

"Vừa rồi anh trai đã nói gì với em vậy?" Kỳ Kiến Tầm vẫn còn đang rũ mắt, chợt lên tiếng hỏi cô.

Thời Khương chớp chớp mắt, cô chợt tỉnh táo lại, liền cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm để che giấu đi suy nghĩ hoang đường của mình: “Sao hôm nay anh nhiều chuyện thế?”

“Bí mật à?” Kỳ Kiến Tầm nhẹ nhàng nhướng mi, đuôi mắt anh khẽ đảo qua, nốt ruồi nhỏ trên mí mắt trái như ẩn như hiện: “Việc đó không thể cho ai biết à?”

Thời Khương ấn nhẹ khuỷu tay vào lưng ghế sô pha, dùng mu bàn tay đỡ cằm, cô nhìn chằm chằm Kỳ Kiến Tầm, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy ý cười, vẻ mặt có chút lười biếng: "Anh muốn biết à?"

Kỳ Kiến Tầm rũ mắt nhìn cô, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Anh trai bảo anh bớt bận rộn một chút để hai chúng ta có thời gian bên nhau nhiều hơn.” Thời Khương vừa mở miệng đã nói dối, thậm chí cô cũng không cần ghi ra một bản nháp, cô đã sử dụng kỹ năng ghi nhớ cơ bản của diễn viên để đối phó với tình huống này: "Anh ấy cũng nói anh thật may mắn khi cưới được tôi. Tính tình tôi tốt, lại rất bao dung cho những thói hư tật xấu của anh, cũng chưa bao giờ nói điều gì xấu về anh cả, đặc biệt là cũng không có tật xấu gì. Nếu như anh mà cưới người khác thì chắc tóc trên đầu anh bây giờ cũng rụng hết rồi."

“Cho dù có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thể tìm thấy người thứ hai như tôi đâu, anh ấy bảo anh phải biết quý trọng tôi.”

Trong cổ họng người đàn ông phát ra tiếng động rất nhỏ, Kỳ Kiến Tầm rũ mí mắt xuống, cũng không vạch trần cô: "Toàn ca ngợi em à?”

“Đương nhiên rồi!” Thời Khương trừng mắt.

Kỳ Kiến Tầm gật đầu: "Tốt lắm.”

“Cái gì tốt chứ?” Đột nhiên anh đáp lại một chữ như thế làm cô không hiểu anh đang ám chỉ ý gì.

Kỳ Kiến Tầm chỉ cong khóe môi và cũng không nói gì.

Dì Vân đã đóng gói trứng luộc trà định mang cho Khương Trạm đặt lên bàn ăn, mắt thấy Kỳ Kiến Tầm sắp ăn xong, Thời Khương nâng cằm ý bảo anh nhìn về phía bọc trứng: "Kỳ Kiến Tầm, lát nữa anh đến công ty nhớ mang trứng luộc trà đó cho Trạm Trạm đấy.”

Kỳ Kiến Tầm đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy mấy quả trứng gà với vỏ trứng có màu hơi nâu cam đã được gói trong một túi nhựa nhỏ. Anh kinh ngạc nhìn nó hai giây, sau đó liền quay đi không có biểu cảm gì.

Không nghe thấy anh trả lời, Thời Khương liền cất điện thoại δί độηɠ đi, cô quay sang Kỳ Kiến Tầm: "Anh có nghe thấy không vậy?”

Kỳ Kiến Tầm thắt cà vạt, bình tĩnh trả lời: "Không.”

“......”

“Anh đang ra vẻ gì đây?” Thời Khương vỗ nhẹ vào lưng ghế sô pha, cố gắng thu hút sự chú ý của Kỳ Kiến Tầm: "Trạm Trạm luôn có thói quen ăn rất ít nên giữa buổi rất hay bị đói, thân làm dượng như anh mà không thể trông chừng nó giúp tôi được sao, dù sao anh cũng tính là trưởng bối của thằng bé!"

Kỳ Kiến Tầm dừng tay lại, anh quay đầu nhìn về phía Thời Khương đang kêu gào với mình, ánh mắt anh lập tức trở nên tối sầm, giọng nói cũng hơi trầm xuống: “Anh cũng sẽ bị đói.”

Lời nói có vẻ nghẹn ngào, Thời Khương nhất thời bối rối không biết nói gì.

Lần đầu tiên Thời Khương nhận thấy trong mắt anh có chút oán giận, nhận thức này đối với cô mà nói có chút quá mức thái quá, cô chớp chớp mắt mấy cái, khi nhìn lại lần nữa, đáy mắt Kỳ Kiến Tầm đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình thường, như thể vừa rồi cô mới bị hoa mắt nhìn nhầm.

“Anh đói…” Giọng điệu của Thời Khương cũng mất tự nhiên thấp xuống, còn có chút thiếu tự tin: “Nếu anh đói thì bây giờ lo ăn no đi.”

“......”

Lần này Thời Khương chắc chắn dám xác định mình không hề bị hoa mắt, cô ཞõ ཞàŋɠ nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm khẽ nhếch môi.

Thời Khương bị anh nhìn như vậy cả người liền ɕảɷ ŧɦấყ không được tự nhiên, giống như mình vừa nói điều gì đó làm anh tổn thương.

Cô mím môi, giọng nói nói ra có chút ngượng ngùng: "Được rồi, nể tình hôm nay anh đã tích cực hợp tác với tôi để chống lại anh trai tôi, tôi cho phép anh mang theo một quả trứng!"

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn không quên châm chọc: Muốn ăn thì nói thẳng đi, còn bày đặt quanh co lòng vòng!

Kỳ Kiến Tầm hôm nay đến công ty muộn hơn bình thường một chút, anh không trực tiếp lên tầng cao nhất mà là rẽ vào bộ phận nghiên cứu phát triển trước. Tốp nhân viên trong bộ phận nghiên cứu phát triển trong nháy mắt liền trở nên nơm nớp lo sợ, nhưng sau khi vào anh cũng không giải thích nhiều, chỉ để lại một quả trứng trên vị trí bàn làm việc của Khương Trạm rồi rời đi.

Anh  mang theo quả trứng luộc trà thuộc về mình, ở trước mắt bao người, đi lên tầng cao nhất.

Vừa mở cửa ra liền thấy có người ngồi trong phòng làm việc, Kỳ Kiến Tầm liền nhíu mày: "Sao cậu lại tới đây nữa?”

Đinh Phong sợ hãi tỉnh dậy, anh ta vội vàng rút chân ra khỏi bàn cà phê, nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm đang đứng ở cửa, anh ta tặc lưỡi, tựa lưng vào ghế sofa: “Sao hôm nay cậu đến muộn vậy? Chuyện này không bình thường chút nào. Tôi chờ cậu đã lâu đến mức ngủ quên luôn rồi này."

Kỳ Kiến Tầm nhíu mày càng sâu, sau đó anh liền mở cửa đi vào trong.

“Cậu không có công ty à?”

Suốt ngày chạy đến công ty của người khác.

"Còn không phải vì lo lắng cho cậu sao?" Đinh Phong lại một lần nữa đặt chân lên bàn trà, vừa nói vừa run rẩy, trông không giống dáng vẻ lo lắng chút nào: "Ngày đó cậu giúp tôi đỡ rượu nên mới bị sốt cao mấy ngày, đây không phải là trong lòng tôi đang ɕảɷ ŧɦấყ áy náy nên đến thăm cậu sao."

“Thu hồi lòng tốt giả tạo của cậu đi.” Kỳ Kiến Tầm cầm lấy bìa tạp chí nội y gợi cảm trên bàn làm việc, tiện tay ném về phía Đinh Phong: “Lấy cái đống đồi trụy này của cậu về luôn đi.”

Đinh Phong nhanh nhẹn bắt được tất cả: "Không biết hưởng thụ.”

Đinh Phong tùy ý cuộn cuốn tạp chí thành một cái ống tròn, rồi thích thú vỗ vào lòng bàn tay mình, tầm mắt anh ta tản mạn dạo qua một vòng, bỗng anh ta chú ý tới quả trứng trà Kỳ Kiến Tầm đang cầm trên tay, anh ta hứng thú lên tiếng: "Lại cướp được từ chỗ Khương Trạm à?”

Kỳ Kiến Tầm sửng sốt, nhất thời không hiểu ý của anh ta.

Đinh Phong chặc lưỡi: “Dù sao cậu cũng là vai vế dượng mà lại đi cướp đồ của cháu à?”

Mi tâm Kỳ Kiến Tầm khẽ nhúc nhích, ánh mắt anh chậm rãi rơi xuống vật trong tay mình.

“Kỳ Kiến Tầm…” Đinh Phong híp mắt, nói gằn từng chữ một: “Cậu giấu đủ kỹ đấy.”

“Cái gì?” Kỳ Kiến Tầm thoáng giật mình, trong mắt anh chợt hiện lên một tia kinh ngạc.

Đinh Phong cầm quyển tạp chí chậm rãi đi về phía Kỳ Kiến Tầm, thản nhiên nói: "Chúng ta đã quen nhau từ thời mặc tã rồi, nhiều năm trôi qua như vậy tôi cũng không để ý, nếu không phải lần trước Khương Trạm nhắc nhở tôi..."

Nói đến đây, Đinh Phong cười rất đắc ý, lời nói cũng uyển chuyển hơn: "...Không biết tại sao năm đó cậu lại muốn cưới Thời Khương nữa."

“Này, cậu trừng tôi làm gì?”

Nhìn thấy ánh mắt Kỳ Kiến Tầm nhìn mình hoàn toàn không có thiện ý, nụ cười trên mặt Đinh Phong lại càng càn rỡ hơn.

Ánh mắt Kỳ Kiến Tầm càng trở nên lạnh lùng, anh cau mày, khó chịu nhìn về phía Đinh Phong đang cười ngây ngô.

Kỳ Kiến Tầm che giấu biểu cảm của mình quá tốt, nếu không phải quen biết anh từ nhỏ, Đinh Phong cũng thành công bị anh lừa rồi. Dáng vẻ anh càng bình tĩnh và ánh mắt anh nhìn anh ta càng lạnh lùng thì chứng tỏ suy đoán của anh ta là đúng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cách tốt nhất để đối phó với Kỳ Kiến Tầm, người không chịu thừa nhận cho đến giây phút cuối cùng, là chia nhỏ sự việc và giải thích từng cái ཞõ ཞàŋɠ, làm cho anh muốn không thừa nhận cũng khó.

Đinh Phong cầm tạp chí đi vòng quanh Kỳ Kiến Tầm hai vòng, vừa đi vừa quan sát từ trên xuống dưới, đầu kia của tạp chí gõ nhẹ lên vai anh: "Cậu có bản lĩnh thích người ta mà không có bản lĩnh thừa nhận à?"

“......”

Đồng tử của Kỳ Kiến Tầm chợt co lại, nhưng anh vẫn luôn im lặng.

“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho vợ cậu biết đâu! "Đinh Phong bỏ quyển tạp chí sang một bên, hai tay anh ta đè lên bả vai Kỳ Kiến Tầm, còn khẽ nhéo hai cái: “Nhìn dáng vẻ cậu căng thẳng kìa.”

“......”

Môi Kỳ Kiến Tầm khẽ giật giật, hàm dưới cũng cong lên trông có chút căng thẳng, "Nói xong chưa, nói xong rồi thì đi mau."

“Chờ đã, Kỳ Kiến Tầm, cậu không phải là người tốt gì cả.” Đinh Phong mở to mắt: “Tôi vừa nói sẽ giữ bí mật cho cậu, thế mà cậu lại nhẫn tâm đuổi tôi đi nhanh như thế.”

"Nếu còn không chịu đi thì lần sau cậu tự mình uống rượu đi."

“Ách.....” Đinh Phong đành thỏa hiệp: " Được rồi, tôi đi là được chứ gì.”

Anh ta cầm lấy cuốn tạp chí của mình và vẫy nó trước mặt Kỳ Kiến Tầm, còn cố gắng nói thêm câu cuối cùng: "Chẳng phải là bị tôi nói trúng tim đen rồi sao, chẳng phải cậu thẳng thắn lên tiếng thừa nhận là ổn thỏa rồi sao, sao cậu mất kiên nhẫn thế?”

Trên đường ra cửa, Đinh Phong cà lơ phất phơ ngâm nga một giai điệu khó hiểu: “Tình yêu cần phải nói ra…”

“......”

Khi cánh cửa văn phòng đóng lại, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Kỳ Kiến Tầm một tay vịn mặt bàn ngồi trở lại ghế, anh nhéo mi tâm, nhất thời có chút tâm phiền ý loạn.

Cửa văn phòng đột nhiên bị gõ vang.

“Vào đi.”

Trần Trạch ôm một chồng văn kiện đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Kỳ.”

Anh ấy đặt tài liệu lên bàn Kỳ Kiến Tầm, bắt đầu báo cáo chuyện xảy ra trong công ty mấy ngày nay cùng với lịch trình ngày hôm nay.

“Tổng giám đốc Kỳ, giám đốc Dương nói muốn để Bùi Anh làm người phát ngôn cho dòng kính râm nữ mới của WE… "Trần Trạch có chút khó xử lên tiếng.

Cuộc họp cấp cao của công ty ngày hôm qua do giám đốc Dương chủ trì. Ông ta ỷ vào tư lịch cao của mình ngang hàng với vai vế cha của Kỳ Kiến Tầm nên chỗ nào ông ta cũng phải chen miệng vào để thể hiện quyền uy của mình.

“Ai?” Kỳ Kiến Tầm nhíu mày.

“Bùi Anh." Trần Trạch nói lại.

“Không biết, chưa từng nghe qua, danh tiếng không đủ, sức ảnh hưởng không đủ.” Kỳ Kiến Tầm chỉ đơn giản nói vài câu đã nhanh chóng đánh rớt người nọ, hoàn toàn không nể mặt mũi của vị giám đốc Dương nào đó.

Trần Trạch mím môi cười trộm, lại tiếp tục nói: "Đúng rồi, tổng giám đốc Kỳ, người phụ trách điện ảnh và truyền hình Hoa Dã nói phu nhân đã nhận ɓộ ρɦıɷ “Bán Mộng Phù Sinh".”

Bút máy Kỳ Kiến Tầm đang ký tên hơi dừng lại, thậm chí còn để lại một chấm mực ཞõ ཞàŋɠ trên tờ giấy.

Anh gật đầu, làm như không chút để ý hỏi: "Ừ, nam chính là ai?”

Đi theo Kỳ Kiến Tầm nhiều năm như vậy, Trần Trạch đương nhiên biết rõ tâm tư của ông chủ nhà mình, anh ấy cười trả lời: "Lục Minh, anh ta đã kết hôn rồi.”

Kỳ Kiến Tầm nâng mí mắt lên liếc anh ấy một cái: "Ừ.”

“Tổng giám đốc Kỳ, tối nay có tiệc rượu do tổng giám đốc Trương....”

“Hủy bỏ.” Trần Trạch còn chưa nói xong thì đã bị Kỳ Kiến Tầm ngắt lời.

Anh tháo mắt kính xuống, cúi đầu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào xương mày.

“Hả?” Trần Trạch nhất thời sửng sốt.

Bình thường nếu có tiệc rượu xã giao liên quan đến công việc tổng giám đốc Kỳ đều sẽ đi, lần này anh đột nhiên từ chối khiến Trần Trạch có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

“Còn cần tôi nói lại lần nữa à?” Kỳ Kiến Tầm hơi nhướng mày, trầm giọng nói.

“Không, không cần.”

Chạng vạng tối đến giờ tan tầm, Kỳ Kiến Tầm thu dọn đồ đạc và rời khỏi công ty cùng những nhân viên bình thường, đây là lần “ra về sớm” hiếm hoi trong sự nghiệp của anh.

Lúc trở lại biệt thự Lệ Giang, Thời Khương còn đang nằm trên giường xem phim, nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm đẩy cửa vào, hai người đều sửng sốt, mắt to trừng mắt nhỏ.

Thời Khương ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Đúng lúc điện thoại trong túi Kỳ Kiến Tầm vang lên, anh lấy điện thoại ra quơ quơ về phía Thời Khương: "Anh nhận điện thoại trước.”

Thời Khương cũng không nói gì nữa, cô vô thức giảm âm lượng phim truyền hình trong tai nghe xuống hai vạch, tập trung một nửa sự chú ý vào Tề Kiến Huân.

“Chú Trương.”

Kỳ Kiến Tầm nhận điện thoại, tiện tay đem áo khoác tây trang treo lên giá áo cạnh cửa.

“Kiến Tầm, tôi nghe trợ lý của cậu nói tối nay cậu không đến à, sao nói không đến là không đến thế, tôi mới có hai loại rượu ngon, còn định tối nay thưởng thức cùng cậu.”

Kỳ Kiến Tầm một tay giật mạnh cà vạt, đầu ngón tay dùng lực làm gân xanh nổi lên: “Trong nhà xảy ra chuyện.”

"Có thể có chuyện gì chứ. Vợ cậu cũng vắng nhà suốt ngày, có ai quản cậu đâu chứ, bên nhà cũ dạo gần đây cũng vô cùng im ắng. Nói tóm lại là cậu đang kiếm cớ không đi thôi..."

“Thật sự tôi không đi được, chú Trương......”

Kỳ Kiến Tầm bất đắc dĩ mỉm cười, đầu ngón tay anh đặt trên cà vạt không nhúc nhích, anh cầm điện thoại δί độηɠ quay người lại, tình cờ bắt gặp ánh mắt Thời Khương đang lén liếc nhìn anh.

Tiếp theo cũng không nghe anh nói gì nữa.

Ánh mắt hai người giao nhau, hai giây sau, Thời Khương mím môi chủ động thu hồi tầm mắt, âm thanh phim truyền hình trong tai nghe chậm rãi truyền vào tai cô, nhưng làm thế nào cô cũng không thể nghe lọt được một chữ, mà hai giây vừa rồi khi hai người nhìn nhau, Thời Khương ɕảɷ ŧɦấყ ánh mắt kia của Kỳ Kiến Tầm hình như còn có thâm ý khác.

Thời Khương giơ tay đỡ trán, hai tay vừa đủ che tầm mắt, cô liếc mắt ra ngoài, vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe động tĩnh của Kỳ Kiến Tầm.

Tầm mắt cô nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm hình như còn đang nhìn mình, toàn bộ khนôຖ ๓ặt của anh đều bị che khuất ẩn trong bóng tối.

Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng chậm rãi, cũng không biết là đang nói với Thời Khương, hay là đang nói với người trong điện thoại.

“Thời Khương về rồi, cô ấy bảo tôi bớt bận rộn một chút để có thời gian ở bên cô ấy nhiều hơn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp