Vết Cắn Của Mùa Xuân

Chương 10


3 tháng

trướctiếp

Gió nhẹ thổi vào mặt, trong mắt tràn đầy xuân ý, trên cành lá lốm đốm điểm thêm một màu xanh dịu dàng. Thời tiết mùa này có thể nói là sảng khoái có sảng khoái, nhưng bứt rứt cũng có bứt rứt.

Từng đợt lạnh cũng đã rút, mầm xanh đã bắt đầu đâm chồi, hoa phượng tung bay tứ phía, trong sương mù trông chúng giống như những bông hoa tuyết, nhưng “tuyết” này nhìn rất đẹp mắt, nhưng đồng thời cũng đem đến ɕảɷ giác khó chịu cho mũi.

Thời Khương không thích điều này chút nào bởi vì cô bị dị ứng với chúng.

Nhưng năm nay hình như có nhiều hoa phượng hơn thì phải, mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua hoa phượng lại nhảy múa như điên, bay đầy khắp trời. Mỗi khi có một trận mưa xuân tưới xuống, chúng mới bắt đầu yên lặng một hồi, nhưng đợi đến khi mặt trời mọc, chúng lại tiếp tục "làm xằng làm bậy".

Biệt thự Lệ Giang này được chuẩn bị sẵn cho Thời Khương và Kỳ Kiến Tầm sau khi kết hôn, nằm trong khu vực tốt nhất Đế Đô, cạnh một hồ nước nhân tạo, trong phòng ngủ lầu hai còn có thể cảm nhận được hơi ẩm và luồng không khí mát mẻ nhè nhẹ. Biệt thự là biệt thự ba tầng theo phong cách phương Tây, có phòng tập thể dục, phòng chơi bida và nhiều tiện ích giải trí khác nhau ở tầng hầm.

Sân sau còn có một mảnh đất trống, Thời Khương không thường xuyên về nơi này nên tự nhiên cũng không biết nên chăm sóc như thế nào, Kỳ Kiến Tầm thì suốt ngày chuyên tâm làm việc nên cũng không rảnh lo đến nó, chỉ có dì Vân thỉnh thoảng đến phụ giúp bọn họ dọn dẹp biệt thự.

Cách đây mấy ngày, ông cụ đã nhờ người mang theo mấy nhánh cây hoa hồng nhập khẩu về đây trồng, trải qua vài ngày giông bão, những cánh cây và những bông hoa hồng đã bị gió lốc và mưa sa tàn phá không thương tiếc, thật lãng phí cho những bông hồng được chăm bón cẩn thận.

Thời Khương dựa vào xe lăn, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn những cánh hoa hồng bay tán loạn bên ngoài, các nhân viên chăm sóc hoa hồng vẫn đang cật lực cắt những bông hoa hồng bất chấp thời tiết sương mù dày đặc.

Thời Khương nhìn riết cũng ɕảɷ ŧɦấყ chán nản, cô cụp mắt liếc nhìn điện thoại, chú ý đến thời gian trên màn hình, dường như nhớ ra điều gì đó liền bấm gọi điện cho ai đó.

Sau khi bấm nút gọi cỡ chừng mười giây mới có người bắt máy.

“Dì Trương.” Thời Khương thân thiết gọi đối phương.

Dì Trương đối diện ཞõ ཞàŋɠ là vui mừng khôn xiết: "Tiểu thư, cô muốn tới xem lão phu nhân sao? Lão phu nhân ngày nào cũng nhắc tới cô.”

Ánh mắt Thời Khương nhìn về phía đôi chân đang bị thương của mình, cô hơi có chút khó xử, ngập ngừng nói: "Dì Trương, bên cháu có chút việc nên lần này không thể đi thăm bà ngoại được.”

“Không sao, tiểu thư ở bên ngoài quay phim nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy nhé!”

Thời Khương gật gật đầu, sau đó lại hỏi: "Bà ngoại đâu rồi, bà ngoại không sao chứ? Bà vẫn ăn uống ngon miệng chứ? Lúc khám bác sĩ có nói gì không?"

"Được rồi được rồi.” Dì Trương cười nói: “Gần đây sức khỏe của lão phu nhân cũng không tệ lắm, chỉ có điều thỉnh thoảng buổi tối sẽ hay gặp ác mộng. Bà ấy cứ nói mãi về quá khứ và nhắc tới chuyện của con."

Dừng một chút, dì Trương còn nói: "Tiểu thư, khi nào con mới có thể tới thăm lão phu nhân?”

Thời Khương nhớ lại lời bác sĩ nói khi lần trước đi tái khám, cô cân nhắc nói: "Chắc là nửa tháng nữa, nửa tháng tới con mới có thời gian.”

“Bà ngoại đâu, bà ngoại có đang ở bên cạnh dì không, con muốn nói chuyện với bà.”

“Có đây, tiểu thư.” Giọng dì Trương có chút xa xăm, tiếng bước chân chậm rãi vang lên: “Tôi sẽ lập tức đưa điện thoại cho lão phu nhân ngay đây.”

Thời Khương đợi vài giây, sau đó mới thật cẩn thận chậm rãi mở miệng: "Bà ngoại, là con đây, bà có nghe thấy con nói không?"

Người ở đầu dây bên kia chậm rì rì hỏi: “Con là ai?"

Chuyện như vậy chắc chắn đã xảy ra rất nhiều lần, cảm xúc của Thời Khương không có bất kỳ kinh ngạc hay nghi hoặc nào, đáy mắt cô tràn đầy ý cười dịu dàng, cô rất nhẫn nại như là đang dỗ dành trẻ con: "Con là Thời Khương đây.”

Lão nhân thì thào tự nói một lát, lập tức như là kịp phản ứng: "Thời Khương Thời Khương a, ngươi cũng đã lâu không có đến thăm bà ngoại..."

Bà cụ dường như đang chìm đắm trong ký ức của chính mình: "Con cũng đừng suốt ngày cứ nhớ thương bà ngoại, con ở bên đó nhớ học tập cho tốt, đừng có suốt ngày nghĩ cách gây chuyện..."

“Bà ngoại.” Thời Khương lên tiếng cắt ngang hồi ức của bà cụ, cô cười nói: “Con đã tốt nghiệp rồi mà, tốt nghiệp cũng đã mấy năm rồi.”

“Nói bậy!” Bà cụ lập tức mắng cô: "Đừng tưởng rằng bà ngoại không biết con đang kiếm cớ trốn học.’

“……”

Bà cụ ở đầu dây bên kia vẫn còn đang lẩm bẩm, kể lại những chuyện thời sinh viên của Thời Khương. Thời Khương cũng yên lặng lắng nghe, khóe môi còn nở một nụ cười nhẹ.

“Bà ngoại, lát nữa cháu sẽ đến thăm bà.”

Bà cụ không trả lời, Thời Khương thậm chí còn có thể tưởng tượng ra điện thoại δί độηɠ đã bị bà ngoại ném sang một bên, cô ngơ ngác ngồi mãi ở đó, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm điều gì đó.

_

Ở nhà nghẹn ba tuần, cả ngày chỉ có thể nằm trên giường và nằm trên giường, Thời Khương gần như phát điên, cả người còn béo lên tận năm cân.

Theo người đại diện của cô, chị Hoa nói cô thật sự có phúc, lúc bị thương luôn có chồng chăm sóc kề cận bên cạnh, chị ấy cũng rất sẵn lòng nhận lấy phần phước lành này.

Sau ba tuần bất động ở nhà, vết sưng tấy ở mắt cá chân phải của Thời Khương đã hoàn toàn giảm bớt, trông cô vẫn như trước, nhưng khi đi lại cô vẫn có ɕảɷ giác hơi lạ và không dám dùng sức.

Kỳ Kiến Tầm đã giúp cô hẹn bác sĩ và buổi chiều cô có lịch đi tái khám.

Từ sau khi Kỳ Kiến Tầm nói từ lúc này anh sẽ bớt thời gian để ở nhà với cô, mỗi ngày anh đều tan tầm đúng giờ, tiệc rượu xã giao gì gì đó đều không đi, cùng cô ăn cùng nói chuyện với cô.

Thời Khương ngay từ ban đầu cũng ɕảɷ ŧɦấყ không thoải mái khi tự dưng có thêm một người bên cạnh, nhưng đến bây giờ cô đã có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật coi sự tồn tại của anh hoàn toàn bình thường giống như sự tồn tại của không khí vậy.

Kỳ Kiến Tầm đối xử với cô rất chu đáo và vô cùng chiều chuộng, đôi khi cô cũng từng hoài nghi không biết có phải Kỳ Kiến Tầm vừa uống nhầm thuốc hay không.

Buổi chiều đến bệnh viện, Kỳ Kiến Tầm cũng không nói ཞõ ཞàŋɠ là anh có đi cùng cô hay không, còn cô thì cũng không buồn hỏi. Kỳ Kiến Tầm sáng sớm đã đến công ty, xem ra chắc là sẽ không trở về.

Liên tiếp mấy tuần không ra khỏi cửa, Thời Khương hôm nay cố ý trang điểm xinh đẹp, đánh má hồng, tô son môi, tóc xoăn dài để xõa tự nhiên, Thời Khương chọn một cái váy có tay áo dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác kaki. Dù phương tiện di chuyển hiện tại của cô là xe lăn nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cô trở thành một cô gái xinh đẹp nhất ngồi trên xe lăn!

Tài xế đã chở Kỳ Kiến Tầm đến công ty nên lúc này không có ai chở cô đi, cô liền gọi điện cho Khương Minh Thành để trưng dụng tài xế của anh ấy.

Ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua khe hở trên cành lá nhè nhẹ rơi xuống, ánh mặt trời hôm nay có chút gay gắt.

Người đi đường ai nấy đều đeo khẩu trang che kín mít mặt mũi. Khẩu trang và kính râm đã hoàn hảo giúp che giấu khนôຖ ๓ặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, trên cơ bản đã che khuất được hai phần ba gương mặt, chỉ có cái trán đầy đặn là lộ ra trong không khí, khả năng bị người khác nhận ra chắc hẳn không cao.

Lúc Thời Khương đến bệnh viện thì bỗng nhận được điện thoại của Kỳ Kiến Tầm.

Vừa mới nhấc máy, giọng điệu lạnh lùng của đối phương lập tức truyền tới tai cô: "Em đang ở đâu?"

“Tôi?” Thời Khương nghĩ thầm hình như mình cũng đâu làm gì đắc tội với anh: “Tôi đang ở bệnh viện.”

“...” Kỳ Kiến Tầm trầm mặc một lát, sau đó anh hạ giọng nói: "Tại sao không gọi cho anh?”

“Ách…” Thời Khương ɕảɷ ŧɦấყ khó hiểu, chẳng lẽ cô muốn tới bệnh viện cũng phải gọi thông báo cho anh sao?

“Chẳng phải anh đang ở công ty à?”

“...” Lần này Kỳ Kiến Tầm lại trầm mặc thêm vài giây, sau đó anh nói: “Một mình à?”

“Còn có tài xế của anh tôi nữa.”

"Em không sợ bị người khác nhận ra sao?"

Thời Khương sờ sờ cằm, nhíu mày trầm tư mấy giây: "Tôi ɕảɷ ŧɦấყ... nếu đi cùng anh thì tỉ lệ bị nhận ra sẽ càng lớn hơn.”

“…”

Bên kia đột nhiên im lặng, ngay lúc Thời Khương cho rằng Kỳ Kiến Tầm đang định cúp máy thì cô đột nhiên nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Ở đó chờ anh."

Sau khi cúp điện thoại, Thời Khương nhớ lại phản ứng vừa rồi của Kỳ Kiến Tầm, lúc này cô mới muộn màng nhận ra những lời nói của mình dường như đã khiến cho Kỳ Kiến Tầm tức giận.

Không thể giải thích được.

Sau khi Thời Khương tái khám xong, Kỳ Kiến Tầm mới khoan thai đến muộn.

Trên trán người đàn ông có một lớp mồ hôi mỏng, thần sắc vẫn lạnh nhạt như ngày nào, góc cạnh kính mắt hiện ra chút ánh sáng, đôi mắt đen kịt như đầm sâu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thời Khương ở giữa hành lang đông đúc người đến người đi.

Bước chân anh hơi dừng lại, sau đó liền nhanh chóng nhấc chân đi về phía Thời Khương.

Thời Khương hơi kéo kính râm xuống một chút, vừa vặn đặt ở vị trí sống mũi, một đôi mắt hồ ly nâng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, lông mi cong cong chớp chớp, sau khi nhìn chằm chằm thái dương của người nọ hai giây, cô lấy tay đẩy gọng kính lên: "Anh sốt ruột như vậy làm gì chứ, tôi cũng đâu có chạy mất đâu.”

Kỳ Kiến Tầm liếm liếm đôi môi khô khốc, lên tiếng hỏi: "Kết quả thế nào?”

Một tay Thời Khương xoay điện thoại δί độηɠ, cặp mắt dưới kính râm vừa mở vừa khép lại: "Bác sĩ nói tình trạng vết thương hồi phục không tệ, chừng một tuần nữa là có thể xuống giường rồi.”

Kỳ Kiến Tầm thở dài, anh cũng biết rõ Thời Khương căn bản sẽ không nhớ rõ những lời bác sĩ đã nói với mình nên anh cũng không hỏi kỹ nữa, quyết định lát nữa sẽ tự mình đi hỏi bác sĩ một lần nữa.

Tài xế được trưng dụng từ Khương Minh Thành đã “bị” Kỳ Kiến Tầm cho về nhà

Anh tự lái xe tới đây, sau khi tái khám xong, Kỳ Kiến Tầm đẩy Thời Khương đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.

Suốt cả quãng đường Thời Khương vẫn đeo kính râm và khẩu trang, nói thật thì thời tiết mùa này hơi oi bức. Việc đầu tiên Thời Khương làm khi lên xe là lập tức tháo khẩu trang và kính râm ra rồi nhanh chóng hít hà một ngụm không khí trong lành.

Sau khi nhét xe lăn vào cốp xe, Kỳ Kiến Tầm cũng theo sát leo lên ghế lái, nhìn khนôຖ ๓ặt đỏ ửng của Thời Khương, anh lên tiếng hỏi: "Thừa dịp lần này có cơ hội ra ngoài, em muốn đi đâu không?"

Thời Khương nghiêng đầu nhìn anh, mím môi không nói gì, dường như đang suy tư gì đó, trong ánh mắt lại mang theo vài phần nghiền ngẫm: "Vậy tổng giám đốc Kỳ, anh cùng tôi đi dạo siêu thị đi.”

Lông mày Kỳ Kiến Tầm thoáng buông lỏng vài phần, khóe môi anh cong lên thành một vòng cung khó thấy: "Không sợ bị lộ thân phận à?"

Hai đầu lông mày Thời Khương hơi nhướng lên, cô không ngờ tên đàn ông này còn nhớ tới những lời cô nói, cô cố ý nói: "Vậy anh cứ thả tôi xuống đi, để tôi tự mình đi là được rồi."

Sắc mặt Kỳ Kiến Tầm trong nháy mắt lập tức tối sầm xuống.

Nhưng Thời Khương lại ɕảɷ ŧɦấყ cực kỳ sảng khoái.

Hai người bọn họ đi đến một siêu thị gần biệt thự Lệ Giang. Nói thật, mặc dù bọn họ đã kết hôn ba năm nhưng Thời Khương vẫn chưa quen thuộc lắm với hoàn cảnh xung quanh khu này, đây là lần đầu tiên cô đến siêu thị này.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, có vẻ như cô quả thực đã phớt lờ Kỳ Kiến Tầm như lời Khương Minh Thành nói. Trong một năm, số lần gặp mặt của bọn họ có thể đếm trên đầu ngón tay, sau khi cô về nhà căn bản đều chỉ lo nghỉ ngơi hai, ba ngày, nhiều nhất là một tuần, ngoại trừ về nhà mẹ đẻ, đến nhà cũ của nhà họ Kỳ, đi thăm bà ngoại, thời gian dành cho Kỳ Kiến Tầm thật sự cũng không có bao nhiêu.

Lại nghĩ tới mấy biểu hiện kì lạ gần đây của Kỳ Kiến Tầm, bộ dạng của anh thật sự giống như một người đàn ông giàu có đang oán giận vợ mình.

Cũng khó trách, một mình anh giữ phòng trống lâu như vậy nên có chút oán trách cô cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ như vậy, từ tận đáy lòng Thời Khương chợt toát ra vài phần xấu hổ.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Kỳ Kiến Tầm mở cửa ghế phụ lái, xe lăn cũng đã được đẩy tới bên cạnh cô, ánh mắt Thời Khương lúc này có chút đăm chiêu và ngây ngốc.

Lúc Thời Khương giật mình hoàn hồn, ánh mắt cô nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm bất tri bất giác có thêm vài phần đồng cảm.

Cô lắc đầu, đeo khẩu trang và kính râm lên, trang bị tốt cho mình rồi sau đó được Kỳ Kiến Tầm đỡ lên xe lăn.

Bây giờ đang gần chạng vạng tối nên trong siêu thị tương đối có nhiều người, Thời Khương ngồi xe lăn, người phía sau đẩy cô là một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, hai người khó có thể không thu hút sự chú ý của những người xung quanh. 

Thời Khương cúi đầu, một tay đỡ trán, cô có chút hối hận vì đã để Kỳ Kiến Tầm đi cùng cô đến siêu thị.

Thực ra Thời Khương cũng không muốn mua gì cả, cô chỉ đơn thuần muốn đi dạo một lát. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Kiến Tầm?”

Đột nhiên có một giọng nam vang lên từ phía sau.

Hai người nhất thời đều nhìn qua.

Người đàn ông đang mặc một thân quần áo thoải mái, dáng người cao ráo, tướng mạo cũng không tính là nổi bật, tuổi tác hình như cũng không kém Kỳ Kiến Tầm là bao, nhưng thoạt nhìn anh ta có vẻ hơi già dặn và vẻ mặt cũng hơi khó chịu khó gần.

Đấy là những gì Thời Khương đánh giá về người này.

“Ngụy Nham.” Kỳ Kiến Tầm thản nhiên mở miệng.

Thời Khương cũng biết người nọ, Ngụy Nham là một trong những bạn nối khố của Kỳ Kiến Tầm, nhưng người này dường như luôn có thành kiến với cô, ngay cả cách anh ta nhìn cô cũng dường như tràn đầy hận ý.

Người đàn ông được gọi là Ngụy Nham đi tới trước mặt bọn họ, đầu tiên anh ta cụp mắt nhìn Thời Khương.

Cái nhìn đó lập tức làm cô ɕảɷ ŧɦấყ khó chịu, vẫn giống như trước kia, sắc mặt cô vẫn vô cảm và còn có chút khinh thường.

Sau đó Ngụy Nham lại liếc nhìn sang chỗ khác: "Kiến Tầm, chúng ta nói chuyện một lát nhé?"

Kỳ Kiến Tầm rũ mắt nhìn Thời Khương, giống như đang chờ đợi ý kiến của cô.

Ngụy Nham nhíu nhíu mày, không nói gì.

Thời Khương tùy ý xoay điện thoại δί độηɠ, thản nhiên nói: "Anh đẩy tôi đến quầy đồ ăn vặt đi, tôi muốn chọn mua một số thứ.”

Sau khi Kỳ Kiến Tầm rời đi, Thời Khương ngồi trên xe lăn chậm rãi di chuyển, liếc nhìn đồ ăn nhẹ trên kệ, cô rất nhanh liền ɕảɷ ŧɦấყ buồn chán và có chút cáu kỉnh nên liền bấm số của Kỳ Khai Dương.

"Khi nào cậu về?"

Kỳ Khai Dương dường như cũng đang rất phiền não: "Sinh nhật ông cố tôi mới về, còn tới mười ngày nữa lận. Cậu định tặng quà gì cho ông cố tôi vậy?”

“Rượu.” Đầu ngón tay trắng nõn của Thời Khương lướt qua túi xách, rồi lôi ra một gói que cay; “Ông nội từ trước đến giờ luôn thích uống rượu mà.”

"Không có ý tưởng mới mẻ gì cả." Kỳ Khai Dương ghét bỏ nói: "Sinh nhật ai cậu cũng tặng rượu cả."

Thời Khương nhướng mày, có chút xấu hổ nói: "Ai bảo ông ngoại để lại cho tôi một xưởng sản xuất rượu chứ?”

Kỳ Khai Dương khinh thường nói: "Cậu đang ở đâu vậy, sao nghe ồn ào thế?”

Thời Khương nghiêng đầu nhìn quầy hàng rau bên cạnh: "Bác trai bác gái bên cạnh đang cướp đồ ăn.”

"Cậu đang ở siêu thị à?"

“Ừ.”

“Một mình?”

“Còn có chú của cậu.”

“Chú tôi? Chú tôi đi siêu thị?”

“Ừ.”

“Đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

Thời Khương nhẹ nhàng thở dài: "Chú cậu gần đây còn làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi lắm, nhiều chuyện lắm, đợi cậu về mới có thể kể hết.”

Chiều cao của xe lăn hơi thấp, Thời Khương muốn với tới quả xoài khô trên cùng, cô đã cố gắng thử hai lần nhưng vẫn không thể với tới, ngay lúc cô đang định đứng dậy để với lấy thì bỗng có một bàn tay mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô: "Cô muốn lấy cái này à?"

“Đúng vậy.” Thời Khương theo bản năng liền đáp lại.

Sau đó tay người nọ cầm lấy quả xoài khô đưa cho Thạch Giang.

Thời Khương ngước mắt, con ngươi dưới kính râm hơi giật mình, đối diện cô là một nam sinh trẻ tuổi, tướng mạo rất đẹp trai. Tầm mắt cô hướng về phía sau, ở vị trí cách bọn họ chừng hai, ba mét liền nhìn thấy đang có vài nam sinh đứng tụ tập nhìn về phía bọn họ với dáng vẻ đầy thích thú.

Trong nháy mắt Thời Khương liền hiểu rõ mọi chuyện.

Cô nhận lấy quả xoài khô, khóe môi dưới khẩu trang hơi cong lên: "Cảm ơn cậu.”

Đôi tai trắng nõn của nam sinh hơi ửng đỏ, cậu ta do dự hai giây, rồi đưa điện thoại ra: "Cái kia... có thể thêm wechat được không?"

Thời Khương nhìn mã QR wechat đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, cô nhất thời giật mình.

Cô còn chưa nghĩ ra nên cự tuyệt nam sinh này như thế nào thì đột nhiên có một bàn tay to lớn của một người đàn ông đáp ở trên vai cô, Thời Khương thậm chí còn có thể thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út của người nọ đang tản ra thứ ánh sáng có ɕảɷ giác tồn tại rất mạnh.

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu cô liền truyền đến giọng nói quen thuộc của Kỳ Kiến Tầm, nếu nghe kỹ thì có chút cứng ngắc, thậm chí còn có phần cảnh cáo: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ vợ tôi, nhưng nếu muốn thêm Wechat thì không thể đâu."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp