Cuối tháng ba đã bước vào đầu xuân, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn còn se lạnh, những tia nắng ấm áp xuyên qua không khí lạnh lẽo xiên vào phòng bệnh chia làm hai phần sáng và tối.
Trong ánh sáng lờ mờ, Thời Khương tựa vào giường bệnh, hai mắt cô trống rỗng ngây ngốc. Cô đang mặc một chiếc áo blouse trắng có cùng màu với bệnh viện, nhưng chất vải trông ཞõ ཞàŋɠ đã rất cũ kỹ.
Chân trái cô cong lên làm cho ống quần xắn lên đến bắp chân, đôi chân thon dài nhỏ nhắn cân xứng xinh đẹp tuyệt trần, da thịt lộ ra bên ngoài mịn màng và nhẵn nhụi, chỉ có điều, so với đôi chân phải hoàn hảo không tì vết thì bàn chân trái lại hiện lên một vết sưng tấy ཞõ ཞàŋɠ.
Bàn chân thanh mảnh vốn có sự tương phản rất lớn với hình dáng tổng thể của cơ thể.
"Chị, em gọt táo cho chị ăn nhé?" Trợ lý Kiều Viên đặt con dao gọt trái cây lên bàn, cô ấy nghiêng người đưa quả táo trong tay cho Thời Khương.
Thời Khương nghiêng mắt nhìn sang, toàn bộ khนôຖ ๓ặt của cô vừa vặn bị ánh mặt trời từ bên chiếu vào bao phủ.
Cô có một khนôຖ ๓ặt xinh đẹp thanh thoát như sông nước Giang Nam, khนôຖ ๓ặt nhỏ nhắn thanh tú, nước da trắng lạnh dường như còn có thể phản chiếu cả ánh sáng, khi cô đảo đôi mắt hồ ly nhìn sang, chỉ một ánh mắt cũng đủ để cho người ta biết ɕảɷ giác phong tình vạn chủng là gì.
Chẳng qua lúc này Thời Khương không có tâm tình phóng thích mị lực của mình, cô hơi nheo mắt lại, cả khนôຖ ๓ặt trong nháy mắt liền nhăn lại, bật thốt lên giọng điệu đã lây nhiễm với một ít chất giọng Bắc Kinh: "Đau quá, chị không muốn ăn..."
Kiều Viễn sửng sốt một chút, sau đó tầm mắt cô liền rơi xuống mắt cá chân đang bị thương của Thời Khương: "Vẫn còn đau à, em thấy hình như nó còn sưng hơn rất nhiều so với lúc sáng đấy." Cô ấy lại đưa quả táo trong tay lên phía trước: "Ăn đi, bác sĩ nói ăn nhiều hoa quả sẽ giúp vết thương hồi phục nhanh.”
Thời Khương bĩu môi, bất mãn lên tiếng: "Vậy cắt cho chị một nửa thôi.”
Kiều Viên cúi đầu cắt táo, miệng cũng không nhàn rỗi: "Chị, gần đây chị cứ an tâm dưỡng thương đi, bác sĩ nó phải hạn chế cử động ít nhất ba tuần, có thể bình phục hoàn toàn hay không còn phải xem quá trình hồi phục sau này. Công việc bên đoàn làm phim đã kết thúc, ɓộ ρɦıɷ sắp quay chị cũng không cần lo lắng, chị Hoa sẽ thương lượng với đạo diễn, hoặc là hoãn lại việc khởi quay hoặc là cho chị đến đoàn phim muộn một chút.”
Thời Khương nhận lấy quả táo, ánh mắt cô rơi xuống bàn chân bị thương của mình, mơ hồ sửa lại lời Kiều Viên vừa nói: "Em thấy chị giống đang lo lắng cho công việc lắm sao? Chị chỉ là đang lo lắng cho cái chân của mình, phải què lâu như vậy, chị không thể đi trên những giày cao gót xinh đẹp được nữa, cũng đáng tiếc cho đôi chân đẹp này của chị không có cách nào xuất hiện trước ống kính..."
Giọng điệu dần dần chuyển từ tự tin sang tiếc nuối.
Kiều Viên: "......
Là do cô ấy suy nghĩ nhiều rồi.
Vốn dĩ buổi sáng Thời Khương còn đang quay cảnh quay cuối cùng, vì cô đóng vai bác sĩ nên phải quay mấy cảnh bước nhanh xuống cầu thang liên tục, nhưng xui xẻo thay Thời Khương không cẩn thận lại bước hụt bậc thang, trực tiếp ngã từ bậc thang thứ tư xuống đất, và kết quả là bị chẩn đoán trật chân.
Lúc ấy Thời Khương cũng không ɕảɷ ŧɦấყ đau đớn gì, chỉ là có chút không thoải mái, liền chịu đựng chịu khó quay xong mấy cảnh phía sau.
Kết quả là tình trạng hiện tại đang nằm trong bệnh viện.
Dây chằng bị thương, nhưng cũng may là bị thương không nặng, chưa tới mức phải nằm trên giường suốt hai, ba tháng trời.
“Chị…” Kiều Viên đột nhiên gọi cô làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thời Khương.
Cô ấy nuốt quả táo trong miệng xuống, trong giọng nói ẩn chứa một chút không chắc chắn: "...... ąŋɧ ཞể hình như đã lên hot search rồi.”
Thời Khương khẽ cau mày, cô cũng đã quên việc mất mình đã có chồng vì đã lâu không về nhà, trong tiềm thức cô còn đang nghĩ xem vị “ąŋɧ ཞể” này là ai, sau đó liền nói: "Cái gì?"
Kiều Viên mở hot search lên, đưa màn hình điện thoại cho Thời Khương xem: "Là cuộc phỏng vấn của ąŋɧ ཞể.”
Thời Khương vừa muốn đưa tay nhận lấy điện thoại δί độηɠ Kiều Viên đưa tới, tiếng chuông điện thoại δί độηɠ của cô trên tủ đầu giường cũng trùng hợp vang lên, ánh mắt của hai người bọn họ theo bản năng liền bị chuyển hướng..
Một dòng chữ bắt mắt hiện lên trên màn hình - Người chồng plastic khốn nạn rẻ tiền của tôi.
“Này, là ąŋɧ ཞể đang gọi tới.” Kiều Viên nín cười cầm điện thoại δί độηɠ đưa cho Thời Khương.
Thời Khương liếc nhìn màn hình điện thoại δί độηɠ, sau đó cô lạnh lùng liếc nhìn Kiều Viên, tức giận lấy lại điện thoại, còn không quên phàn nàn: “Rốt cuộc anh ta cho em bao nhiêu tiền vậy? Một tiếng ąŋɧ ཞể hai tiếng ąŋɧ ཞể."
Kiều Viên le lưỡi nhìn cô.
"Alo!" Thời Khương nhận điện thoại, sau đó cô tựa lưng vào giường giống như một ông chú trung niên, cả khนôຖ ๓ặt lúc này đều tắm trong vầng sáng của ánh mặt trời lặn, vẻ mặt trở nên có chút lười biếng và thiếu kiên nhẫn.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, dường như còn có tiếng huýt sáo không ngừng xuyên qua tai, ngay sau đó một giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông mới chậm rãi vang lên: "Em bị thương à?"
Thời Khương nghẹn lời, không nhịn được trợn mắt xem thường.
Khả năng nắm bắt thông tin của anh cũng thật là nhanh nhạy.
Thời Khương nuốt xuống hết những lời kiêu ngạo đó, cô khịt mũi, hạ giọng nói: “Ừ.”
Cùng với tiếng trả lời nặng nề của Thời Khương, giọng nói của Kỳ Kiến Tầm dường như cũng phập phồng không ཞõ ཞàŋɠ: "Bác sĩ nói thế nào?”
Thời Khương ôm điện thoại nghiêng đầu cắn một miếng táo, thong thả nhai, tận lực làm cho âm thanh giảm xuống mức thấp nhất, chờ sau khi nuốt hết thức ăn trong miệng, cô lại thấp giọng nói: “Bác sĩ nói vết thương của tôi rất nghiêm trọng, sau này rất khó để đứng dậy và đi lại như một người bình thường, có thể tôi sẽ phải ngồi xe lăn cả đời…”
Kiều Viên nghe xong lời này của cô, cô ấy không khỏi trừng to hai mắt, nghẹn họng nhìn Thời Khương, đôi mắt ẩn dưới hàng mi ཞõ ཞàŋɠ đang lóe lên nụ cười ranh mãnh, nhưng lời nói lại vô cùng ủy khuất.
“......”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hơn mười giây, sau đó trong cổ họng Kỳ Kiến Tầm chợt nặn ra một thanh âm buồn bực: "Ừm..."
Thời Khương lẳng lặng lắng nghe động tĩnh trong điện thoại, sau khi nghe được tiếng rên rỉ nhẹ nhàng này của Kỳ Kiến Tầm, đuôi lông mày hơi cau nhẹ nhẹ nhàng nhếch lên, không rõ giờ phút này anh rốt cuộc đang có ý gì.
Ngay khi cô chuẩn bị bán thảm* lần nữa, Kỳ Kiến Tầm lại đột ngột lên tiếng.
*Bán thảm: đóng vai nạn nhân, ra vẻ mình là người bị hại để tăng thương cảm của người qua đường.
“Không sao đâu." Giọng nói của người đàn ông không còn trầm thấp như trước nữa, dường như anh đang nở một cười yếu ớt: "Nếu như em muốn bị què cả đời thì anh sẽ đặt một chiếc xe lăn tay tiện lợi nhập khẩu cho em."
“?”
Thời Khương nhíu mày.
Khi Thời Khương dần dần hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, Kỳ Kiến Tầm thản nhiên lên tiếng: "Chờ anh đấy.”
Sau đó người nọ liền cúp điện thoại.
"Tên khốn nạn!"
Thời Khương nhìn màn hình điện thoại δί độηɠ đã tắt, cô thấp giọng chửi rủa, ɕảɷ ŧɦấყ chỗ bị thương lại càng đau hơn.
Kiều Viên cũng không biết Kỳ Kiến Tầm đã nói cái gì làm cho Thời Khương tức giận mắng chửi người như vậy, cô ấy hạ thấp giọng thử hỏi: "Chị, chị không sao chứ?”
Thời Khương hướng ánh mắt sát khí về phía Kiều Viên, cô mím môi, nghiêm túc nói: "Em vừa nói cái gì?"
Kiều Viên bị ánh mắt của cô dọa đến rụt cổ lại, đầu óc cô ấy dần trở nên linh hoạt, trong nháy mắt liền hiểu được câu hỏi của Thời Khương là có ý gì, hơn nữa giác quan thứ sáu nói cho cô ấy biết lúc này đừng nên gọi tổng giám đốc Kỳ là ąŋɧ ཞể nữa.
“Là...... Kỳ, tổng giám đốc Kỳ phỏng vấn.”
“Phỏng vấn cái gì?” Thời Khương nhíu mày càng sâu, trong đôi mắt tràn đầy tức giận kia lại tràn ngập vài phần ghét bỏ.
“Hình như chỉ là phỏng vấn chuyện công việc:” Kiều Viên nói: “Nhiệt độ hình như rất cao và vẫn đang đứng vững trên thứ hạng tìm kiếm nóng.”
Mặc dù vẫn còn đang tức giận với ai đó nhưng Thời Khương vẫn không chút do dự mở điện thoại ra với tâm lý cho rằng chắc chắn Kỳ Kiếm Tâm lại đang muốn bày trò gì đó, cô thuần thục nhấn vào ẇєıɞọ, tìm được từ khóa hot liên quan đến anh đang nằm ở vị trí thứ chín.
#Tổng giám đốc Kỳ của tập đoàn Trường Thịnh đúng là vưu vật nhân gian#
Lần đầu tiên nhìn thấy từ ngữ này, Thời Khương đã nhanh chóng bị chọc cười.
Tuy rằng không thể không thừa nhận Kỳ Kiến Tầm cũng có chút tư sắc, nhưng đến mức gọi là vưu vật nhân gian.....?
Ah.
Thời Khương tức giận ôm vài phần ghen tị mở hot search lên lần nữa.
Đây là một đoạn clip ngắn đã được cắt xén từ một cuộc phỏng vấn, số lượng chuyển tiếp, thảo luận và lượt thích vẫn đang còn tiếp tục tăng lên nhanh chóng.
Trong video, người đàn ông ngồi đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha da thật thuần đen, khí chất nhã nhặn lịch lãm. Từ đầu đến chân, phong cách và trang phục đều toát lên một vẻ quý phái và tinh tế lan tỏa khắp cơ thể. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Anh bắt chéo chân, đặt nhẹ tay trái lên đùi, trên ngón áp út với những khớp xương ཞõ ཞàŋɠ còn đang đeo một chiếc nhẫn màu bạc.
Khiêm tốn nhưng vẫn vô cùng bắt mắt
Tầm mắt của Thời Khương rơi xuống khนôຖ ๓ặt của Kỳ Kiến Tầm.
Bởi vì hai người bọn họ cũng đã vài tháng không gặp nhau nên cô vẫn rất ngạc nhiên khi bất ngờ nhìn thấy khนôຖ ๓ặt anh.
Vưu vật nhân gian......
Vừa nhìn, Kỳ Kiến Tầm hẳn là cũng xứng đáng với bốn từ này, nhưng cô thấy vẫn còn có chút miễn cưỡng.
So với cô thì còn kém xa lắm.
Thời Khương nghĩ nghĩ như thế.
Bởi vì có ánh sáng trường quay chiếu vào nên khนôຖ ๓ặt Kỳ Kiến Tầm hiện lên những đường nét sáng tối ཞõ ཞàŋɠ, thần sắc anh lạnh nhạt, không có biểu cảm gì, khí tức ngột ngạt khắp cơ thể anh dường như đã bị phong ấn lại bởi một cặp kính gọng bạc..
Ngay cả động tác nâng tay sửa lại kính cũng vô cùng vi diệu, ngón giữa cùng ngón cái tay phải nhẹ nhàng vịn vào mép trên và mép dưới của kính mắt, ngón trỏ đặt nhẹ lên chân kính, mu bàn tay anh hơi cong lên, khung kính cứ thế liền được nâng lên.
Chỉ bằng một động tác đơn giản nhưng ánh mắt Thời Khương không nhịn được chợt lóe lên hai cái.
Trong video dài đến hơn ba phút, hai phút rưỡi đầu cơ bản chứa đầy những thuật ngữ chuyên môn mà phóng viên và Kỳ Kiến Tầm nói khiến người ngoài ngành nghe không hiểu, chỉ mới có một phút đầu trôi qua mà Thời Khương không khỏi ngáp ngắn ngáp dài, đầu ngón tay cô nhanh chóng lướt xuống khu vực bình luận.
Khu vực bình luận hiển nhiên thú vị hơn nhiều so với nội dung video.
[Tin tức tôi và Kiến Tầm kết hôn vẫn không giấu được mọi người rồi, đúng vậy, tôi chính là Kỳ phu nhân, khiến mọi người chê cười rồi.]
Nhìn thấy những dòng bình luận sôi nổi, Thời Khương không khỏi nheo mắt lại, trong nháy mắt liền có ɕảɷ giác như có một ông già đang ngồi trên tàu điện ngầm đang nhìn vào điện thoại của mình.
Kiềm chế sự tò mò, cô tiếp tục trượt xuống.
[Vưu vật nhân gian! Tôi tuyên bố tôi chính là Kỳ phu nhân!]
[Tôi vừa mới rơi vào hố mà hoa đã có chủ rồi sao.....?]
[Huhu! Nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi mà!]
[Chết tiệt, ngay cả hành động nâng kính thôi mà cũng quyến rũ như vậy à!]
[Xem mấy video phỏng vấn từ ba năm trước của tổng giám đốc Kỳ thì đã thấy anh ấy đeo nhẫn rồi, chẳng lẽ từ lúc đó anh ấy đã kết hôn rồi sao?]
[Những mối tình thanh mai trúc mã đúng là ngọt ngào quá, tôi lại phải khóc vì tình yêu đẹp đẽ của người khác nữa rồi.]
Nhìn đến đây, gân xanh ở thái dương của Thời Khương đã không nhịn được nhảy lên thình thịch.
Rốt cuộc Kỳ Kiến Tầm đã nói những gì trong cuộc phỏng vấn vậy chứ?
Thời Khương hít sâu một hơi, cô bấm quay lại video, tiếp tục xem tiếp vị trí vừa mới bấm thoát ra.
Không giống trạng thái thờ ơ trước đó, cô trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của Kỳ Kiến Tầm, giống như một khoét thành một lỗ xuyên qua người anh.
Cuối cùng cũng vượt qua được giai đoạn phỏng vấn liên quan đến những vấn đề công việc buồn tẻ, trong thời gian gần một phút cuối cùng, phóng viên dường như do dự vài giây, nhưng vẫn cắn răng mỉm cười mở miệng: "Tổng giám đốc Kỳ, cuộc phỏng vấn trước đây của anh thật sự đã làm cư dân mạng dậy sóng một phen, hôm nay tôi cả gan thay cư dân mạng hỏi một câu…."
Tầm mắt của người nọ rơi xuống mu bàn tay Kỳ Kiến Tầm đặt trên đùi, sau đó cẩn thận lên tiếng: "Chiếc nhẫn trên tay anh là...?
Kỳ Kiến Tầm nhướng mày, có vẻ như anh cũng không ngờ phóng viên lại hỏi ra vấn đề này, và nó cũng không nằm trong bộ câu hỏi mà anh đã chuẩn bị trước.
Trong video im lặng hơn mười giây, ngay khi phóng viên lộ ra thần sắc xấu hổ và cho rằng Kỳ Kiến Tầm sẽ không trả lời vấn đề này.
Kỳ Kiến Tầm chợt rũ mi xuống, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc nhẫn hồi lâu, đầu ngón tay phải của anh cũng vươn tới nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn, đôi mắt vốn lạnh lùng từ đầu đến cuối cuộc phỏng vấn giờ phút này chợt hiện lên một gợn sóng nhè nhẹ.
Đôi môi mỏng của anh mấp máy, anh dịu dàng nói: "Đã kết hôn, tôi và vợ tôi là thanh mai trúc mã.”