Trong phút chốc, đôi mắt Thời Khương lập tức mở to, đáy mắt cô hiện lên vẻ bối rối và kinh hoảng. Cô nhanh chóng nhìn về phía phòng bếp, nhìn thấy dì Vân hẳn là không nghe thấy Kỳ Kiến Tầm vừa nói gì, lúc này cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thời Khương liếm liếm môi đè xuống sự không được tự nhiên trong lòng, nhưng phần da thịt trên cổ vẫn hiện lên một chút dấu vết đỏ ửng không ཞõ ཞàŋɠ.
Cô nghiến răng nghiến lợi, có chút thẹn quá hóa giận, nói chuyện cũng không phân nặng nhẹ nữa, nhưng lại không thể không đè thấp giọng nói, hung tợn nói: "Dục cầu bất mãn*? Anh cũng đừng có tự dát vàng lên mặt mình như thế chứ, ngược lại tôi còn đang nghi ngờ anh không biết có phải về phương diện anh đã bị hỏng rồi hay không?”
*Dục cầu bất mãn: Nhu cầu không được đáp ứng, không được thỏa mãn
Vẻ mặt Kỳ Kiến Tầm ngược lại thoải mái hơn nhiều, anh xoay người nắm lấy tay vịn phía sau xe lăn, ngữ khí có chút đùa giỡn, chậm rãi nói: “Chuyện anh có được hay không chẳng phải em là người biết rõ nhất sao?”
“...” Thời Khương nuốt nước miếng, bỏ qua suy nghĩ miên man của mình, cô ngưng mắt trừng anh: “Đừng có nói những lời mập mờ như vậy, tôi đang cãi nhau với anh, anh nghiêm túc một chút đi!”
“Được.” Kỳ Kiến Tầm cụp mắt xuống để che giấu ý cười trong đáy mắt: “Em tiếp tục đi.”
“...” Thời Khương mím môi im lặng một lát, sau đó lại tiếp tục nói: “Còn nữa, anh còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện tối hôm qua à, tôi còn tưởng rằng anh đã quên mất hết chuyện tối qua rồi.”
Kỳ Kiến Tầm nhếch môi: "Còn không phải không muốn em ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ nên anh mới không nhắc tới sao.’
Thời Khương lập tức oán giận: "Vậy nghĩa là tôi phải nên cảm ơn anh à?”
Kỳ Kiến Tầm thản nhiên nói: "Không có gì.”
“……”
Thời Khương không cam lòng yếu thế: "Không phải anh nói sợ tôi ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ sao, vậy bây giờ anh nhắc lại để làm gì?”
“Ai kêu buổi sáng em có thái độ tức giận với anh như vậy.” Kỳ Kiến Tầm bất đắc dĩ nhéo môi cô: “Chẳng lẽ anh không thể hỏi ཞõ ཞàŋɠ anh đã làm gì đắc tội với em sao?”
Thời Khương nhíu mày, cặp mắt hồ ly khôn khéo kia tràn đầy nghi ngờ, cô đưa mắt liếc nhìn Kỳ Kiến Tầm từ trên xuống dưới với ánh mắt ghét bỏ.
Anh còn chưa hỏi ཞõ ཞàŋɠ mà đã dám nói cô dục cầu bất mãn? Làm sao cô có thể tin anh không hề có ý muốn làm cô xấu hổ chứ?
ཞõ ཞàŋɠ là hai người bọn họ đang cãi nhau, về mặt khí thế cô cũng đang chiếm thế thượng phong, nhưng khi nhìn bộ dáng bình tĩnh của Kỳ Kiến Tầm, cô càng ɕảɷ ŧɦấყ tức giận hơn.
Có ɕảɷ giác như cô đang tự gây rắc rối cho chính mình vậy.
Kỳ Kiến Tầm đẩy cô tới bên giường, anh cúi người vòng tay qua đầu gối và eo của Thời Khương, ôm cô thật chặt vào lòng, sau đó xoay người bế cô lên giường.
Thời Khương ngước mắt nhìn chằm chằm quai hàm góc cạnh của người đàn ông, sau đó ánh mắt cô lại nhìn về phía hầu kết đang nhô lên ཞõ ཞàŋɠ và hơi chuyển động của anh, sau một hồi mơ màng, cô khẽ lẩm bẩm: "... chuyện tối hôm qua, anh còn nhớ rõ được bao nhiêu?"
Đầu ngón tay vuốt ve eo và đầu gối cô còn chưa kịp rút lại, Kỳ Kiến Tầm nghe vậy thì thoáng sửng sốt, ánh mắt anh hơi rủ xuống, đối diện với tầm mắt Thời Khương, bầu không khí hơi có chút vi diệu.
“Vẫn còn có chút ấn tượng.” Anh nói.
“Có chút ấn tượng là bao nhiêu?” Thời Khương truy hỏi đến cùng.
"Sao em hỏi chi tiết thế..." Kỳ Kiến Tầm trầm ngâm một lát, đáy mắt đen kịt của anh bao phủ một tầng cảm xúc không nói rõ được: "Còn dám nói không phải tức giận vì chuyện này sao?"
“Cùng lắm thì lần sau anh sẽ bù đắp cho em.”
“......”
Sắc mặt Thời Khương bỗng trở nên tái nhợt, cô không chút nghĩ ngợi liền nâng cái chân không bị thương kia lên, xuyên qua khe hở giữa cơ thể mình và Kỳ Kiến Tầm, giẫm lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, ngón chân trắng nõn bởi vì dùng sức mà bị nhiễm thêm một màu hồng phấn, cô dùng chút lực đá văng người đàn ông ra khỏi người mình.
"Không được, tôi sợ anh lại chết trên người tôi nữa."
“……”
Dường như châm chọc anh còn chưa đủ, Thời Khương lại bổ sung: "Còn nữa, với tửu lượng quèn này của anh thì sau này đừng có bày đặt uống rượu nữa.”
“……”
Thời tiết ở Đế Đô mấy ngày gần đây ngày nào cũng có mưa dầm mưa dề, những cơn mưa phùn liên tục kéo dài từ đêm qua đến sáng ngày hôm sau, nhiệt độ liên tục giảm xuống thấp.
Kỳ Kiến Tầm tuy đã hạ sốt nhưng cảm lạnh vẫn chưa hết, sợ bệnh tái phát nên dì Vân đã thuyết phục anh ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày.
Cho dù ở nhà nghỉ ngơi nhưng Kỳ Kiến Tầm cũng không thể hoàn toàn buông bỏ công việc của công ty, vì vậy anh đã yêu cầu Trần Trạch mang giấy tờ cần xử lý đến biệt thự Lệ Giang.
Lúc Thời Khương đang ở trong phòng ngủ xem phim thì Kỳ Kiến Tầm tập trung làm việc trong thư phòng, hai người nước giếng không phạm nước sông, không ai ầm ĩ với ai.
Thời tiết buổi chiều rất âm u, Thời Khương nằm trên giường càng thêm buồn ngủ, trong phòng ngủ còn kéo rèm làm cho không gian trông càng tối tăm hơn, ɓộ ρɦıɷ truyền hình cô đang chú ý đến gần đây đang chiếu trên bức tường đối diện, âm thanh cũng không quá lớn.
Ngay khi Thời Khương đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu thì một cuộc điện thoại đột nhiên đánh thức cô.
ID người gọi là người đại diện của cô, chị Hoa.
Thời Khương rúc trong chăn không muốn nhúc nhích, cô hắng giọng rồi bấm trả lời điện thoại.
“Em lại ngủ nữa à?” Giọng nói của chị Hoa đầy lạnh lùng, hình như vẫn còn chưa hết giận: “Cuộc sống của em hiện tại thoải mái quá nhỉ?”
“Chỉ nằm yên trên giường không được đi đâu, như vậy gọi là thoải mái à?” Thời Khương lại dựa vào chăn, vẻ mặt đầy nhẹ nhõm: “Lại là ai chọc tức chị vậy? Giọng điệu nghe không đúng lắm.”
Chị Hoa hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải vì chuyện đó của em sao?”
“Hả?” Thời Khương híp mắt, trong mũi tràn ra tiếng rên rỉ.
“Ekip của “Mật Vân” dự định thay thế vai của em.”
“Thay em?” Thời Khương nhướng mí mắt lên, cả người cũng ngồi dậy theo: “Chẳng phải đã thỏa thuận xong hết rồi sao?”
“Mật Vân” là ɓộ ρɦıɷ điều tra tội phạm tiếp theo của cô. Ban đầu cô định tham gia cùng đoàn làm phim “Mật Vân” ngay sau khi quay xong ɓộ ρɦıɷ trước, nhưng nào ngờ chân cô lại bị thương, bảo đoàn làm phim khởi quay muộn vì chờ một mình cô là chuyện không thể, vậy nên cô chỉ có thể xin phép vào đoàn muộn, nhưng Thời Khương không ngờ đối phương lại muốn trực tiếp thay đổi vai của cô.
“Ừ.” Thấy Thời Khương nóng nảy, chị Hoa buộc mình phải tỉnh táo lại: “Nhà đầu tư bên kia đã định Bùi Anh , hai ngày nữa sẽ khai máy.”
Bùi Anh?
Thời Khương không quen biết người nọ nhưng không có nghĩa là chưa từng nghe tới cô ta, hai năm nay cô ta đã trở nên nổi tiếng thông qua các video phim ngắn trên mạng, hiện tại đang trong quá trình chuyển đổi, danh tiếng trong ngành cũng không mấy tốt đẹp, nhưng mà nghe nói hình như là có kim chủ đứng sau.
“Không có đường để cứu vãn à?”
‘“Không, bọn họ đã hạ quyết tâm muốn đổi người rồi.” Nói đến đây, chị Hoa lại tức giận: “Chắc bọn họ đã sớm có ý định đổi em rồi, trùng hợp xảy ra chuyện chân em bị thương nên bọn họ càng có lý do chính đáng.”
“Ngày hôm qua trên ẇєıɞọ xuất hiện tin tức em bị thương phỏng chừng cũng là do bọn họ tung ra, vừa có thể bôi nhọ em, vừa có thể giúp bình ổn lửa giận của phần lớn người hâm mộ vì thay diễn viên đột ngột.”
“Bùi Anh này không thù không oán với em, nhưng cô ta lại đột nhiên muốn cướp vai diễn của em, xem như đây là một mối thù chúng ta quyết phải trả.”
Thời Khương trầm tư mấy giây rồi lại nằm xuống, cô thản nhiên nói: "Cô ta muốn thì tặng cho cô ta, dù sao em cũng đâu thiếu phim để đóng đâu.”
Đây không phải là lần đầu tiên cô đóng thể loại phim trinh sát hình sự, không diễn được ɓộ ρɦıɷ này thì có gì to tát đâu chứ?
"Nếu không có ɓộ ρɦıɷ này thì lịch trình mấy tháng tới của em sẽ trống rỗng. Em định làm gì trong khoảng thời gian này?" Chị Hoa hỏi cô.
Thời Khương trầm mặc mấy giây, sau đó cô đột nhiên mỉm cười, có chút ngượng ngùng lên tiếng: "Sao chị không cho em đóng phim thần tượng đi, em thật sự đang muốn quay một ɓộ ρɦıɷ thần tượng, hay là mấy cái phim ngắn tình cảm ngọt ngào chiếu mạng cũng được, không thể cô phụ dáng người và khนôຖ ๓ặt xinh đẹp này của em trong mấy tháng tới được. Chị xem thử xem có phim nào phù hợp với lịch trình của em không, năm nay đã là năm 2023 rồi mà em chưa từng được đóng một ɓộ ρɦıɷ thần tượng nào cả, nói ra cũng thật mất mặt!"
“……”
Chị Hoa nhất thời không nói nên lời, cô liền biết chị ấy đang nghĩ gì.
Từ khi Thời Khương ra mắt đến bây giờ quay phim điện ảnh truyền hình trên cơ bản đều lấy chính kịch làm chủ, trước kia cô cũng ồn ào muốn quay phim thần tượng, nhưng điều kỳ lạ là gần như không có đoàn làm phim phim thần tượng nào liên hệ với cô, nếu cô tự mình đi liên hệ với nhà sản xuất thì người ta cũng ấp a ấp úng hoặc là nói đã tìm được diễn viên, hoặc là nói Thời Khương không thích hợp với phim thần tượng, khiến cho mấy năm gần đây cô phải đặt ra một mục tiêu mới là phải đóng được một ɓộ ρɦıɷ thần tượng.
“Nhà sản xuất<<Bán Mộng Phù Sinh>> gần đây lại hỏi chị em có muốn tham gia hay không.” Chị Hoa cân nhắc nói: “Đạo diễn của ɓộ ρɦıɷ này là một người rất hà khắc, nghe nói đến giờ vẫn chưa tìm được nữ chính.”
Hai mắt Thời Khương lập tức trở nên sáng ngờ: “Có thể chứ.”
Ngay sau đó chị Hoa lại nói: "Nhưng mà kết thúc BE đấy nhé.”
“……”
Mới vui vẻ chưa tới hai phút, tâm tình của Thời Khương lại hạ xuống, cuối cùng, cô cố gắng thuyết phục chính mình: "BE thì BE.”
Chị Hoa nói tiếp: “ɓộ ρɦıɷ này được chuyển thể từ tiểu thuyết trên diễn đàn văn học Tấn Giang, em có thể lên đó đọc trước nguyên tác trước để hiểu nội dung.”
"Ừ," Thời Khương gật gật đầu, sau đó như chợt nhớ tới điều gì đó: "Nhà sản xuất <<Bán Mộng Phù Sinh>>trước đó có tìm tới chị rồi sao?"
“Ừm.” Chị Hoa nói: “Một năm trước bọn họ đã liên hệ với chúng ta nhưng em đã từ chối.”
Thời Khương kinh ngạc: "Có luôn sao? Em từ chối à? Sao em không có chút ấn tượng nào về chuyện này vậy nhỉ?”
Chị Hoa: "Em còn chưa nghe chị nói hết,vừa nghe nói nhà sản xuất là Công ty Điện ảnh Truyền hình Hoa Dã của chồng em thì em đã lập tức từ chối.”
Tâm trạng của Thời Khương lại một lần nữa hạ xuống đáy: "Bên sản xuất là Kỳ Kiến Tầm?”
"Vậy tại sao họ không tìm diễn viên trong công ty của bọn họ đi?"
Chị Hoa: "Đạo diễn không thích.”
Thời Khương ɕảɷ ŧɦấყ có chút không thể tưởng tượng nổi: “Công ty bọn họ nhiều người như vậy mà không thích ai luôn à, lại đi tới tìm người ngoài như em?”
Chị Hoa bị giọng điệu của cô chọc cười: "Điều đó chứng tỏ em rất ưu tú.”
“Thế nào, lại muốn từ chối à?” Chị Hoa ôm vài phần tư thái xem kịch vui: “Lần này mà từ chối nữa là lịch trình của em trống rỗng luôn đấy, khoảng thời gian em ở nhà chắc chắn không chỉ dừng lại ở mức một tháng đâu.”
"Em cũng chưa nói từ chối mà, dù sao em cũng không thể cô phụ lòng tốt của đạo diễn mà, phải không?" Thời Khương tặc lưỡi, có chút bất đắc dĩ nói.
"Năm 2023 này em muốn mình sẽ trở thành một siêu sao thế giới, sao có thể chỉ vì một người đàn ông mà làm ảnh hướng đến công việc chứ?”
_
Sau hai ngày mưa, thời tiết mới dần dần trở nên quang đãng. Mấy ngày nay Thời Khương đều nằm trên giường, thân thể gần như rã rời, cái chân sưng lên kia cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà vết bầm tím ngược lại đã khôi phục chút ít. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Có lẽ là buổi tối ngủ không cẩn thận đụng phải nên buổi sáng khi tỉnh lại chỗ bị thương kia truyền đến từng trận đau nhức.
Âm thanh trò chuyện mơ hồ vang lên từ phòng khách ở tầng dưới, ngoài giọng nói của Kỳ Kiến Tầm, một giọng nam khác cũng rất quen thuộc với cô.
Thời Khương chống nạng đi tới cửa nghe lén một lúc mới nhận ra người đối diện chính là Khương Minh Thành.
Cô lặng lẽ mở cửa ra một chút để có thể nghe được ཞõ ཞàŋɠ cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Khương Minh Thành: "Nghe Khương Trạm nói hai ngày nay cậu không đến công ty vì bị sốt, hôm nay thấy thời tiết có vẻ tốt nên tôi liền ghé qua thăm cậu một lát.”
Kỳ Kiến Tầm: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là bị cảm lạnh mà thôi.’
"Em gái ruột của anh bị què cũng không thèm ghé qua xem, nay em rể bị bệnh có chút xíu mà đã lật đật chạy qua đây. Em thực sự không phải là người thân của anh mà!" Thời Khương dựa vào người khung cửa nhìn hai người đàn ông đang cười nói trên ghế sô pha ở tầng dưới, cô không vui nhếch môi nhỏ giọng phàn nàn.
“Tôi thấy tối hôm đó sắc mặt của cậu không tốt lắm.” Khương Minh Thành nhấp một ngụm trà rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta có thể bàn chuyện công việc bất cứ lúc nào, nhưng sức khỏe của cậu cũng rất quan trọng, nếu còn trẻ mà không lo chăm sóc cho sức khỏe thì kẻo về già lại chịu khổ.”
“Tôi cũng có nói với Thời Khương rồi, bảo em ấy thường xuyên khuyên cậu nhớ chú ý sức khỏe một chút.” Nói đến đây, giọng nói của Khương Minh Thành có chút oán giận: “Nha đầu Thời Khương này đã bị tôi chiều hư rồi, không biết trời cao đất dày là gì, muốn thế nào thì thế đó, có gì cậu dạy bảo lại con nhóc ấy giùm tôi.”
Kỳ Kiến Tầm còn chưa mở miệng, cửa thang máy lầu một bỗng mở ra, Thời Khương chống nạng chậm rãi đi ra, tầm mắt lạnh lẽo như dao găm đâm vào người Khương Minh Thành: "Em nào có tệ như vậy chứ?”
"Sao anh lại có thể nói xấu em gái của mình trước mặt em rể được chứ?"
Khương Minh Thành không nói nên lời, anh ấy xấu hổ bật cười: "Em đang nói hươu nói vượn gì đó?”
Thời Khương chống nạng bằng cả hai tay, một chân cô chậm rãi nhảy lên, Kỳ Kiến Tầm lập tức đứng dậy đi tới đỡ cô:: "Không ở trong phòng nghỉ ngơi đi, còn ra ngoài đây làm gì?”
“Không ra đây sao biết được người nào đó đang nói xấu sau lưng tôi.” Thời Khương ngước mắt nhìn Khương Minh Thành.
“......”
Khương Minh Thành nhìn xuống mắt cá chân sưng tấy của Thời Khương, xương bàn chân sưng tấy tròn trịa, anh ấy căn bản không để ý đến ánh mắt của cô, hơi nheo mắt lại nói: "Xem ra cũng khá nghiêm trọng..."
“Là giả đấy, thật ra cũng không nghiêm trọng chút nào đâu.” Thời Khương ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, nói như thể đó là sự thật, tiếp tục âm dương quái khí: “Em vẫn còn có thể nhảy dây được mà, thực sự không có gì nghiêm trọng đâu, anh nên quan tâm đến em rể của mình kìa, sốt và cảm lạnh mới thực sự nghiêm trọng, đêm đó anh ta còn bị bất tỉnh, anh xem, vết thương của em thực sự không có gì to tát đâu."
Kỳ Kiến Tầm mím môi để kìm nén khóe miệng đang dần nhếch lên.
Anh thầm nghĩ: Cuối cùng cũng có người giúp anh chia sẻ cơn tức giận của Thời Khương.
“......”
Khương Minh Thành bị lời nói của Thời Khương làm cho á khẩu, anh ấy chợt hắng giọng, không thèm nói chuyện với đứa em gái đang tức giận nữa, cố gắng chuyển chủ đề.
Anh ấy hạ mắt xuống tách trà trên bàn cà phê trước mặt, rồi hỏi: "Kiến Tầm, còn trà lần trước tôi đưa cho cậu có ngon không? Tôi đã nhờ người mang từ Vân Nam về đây đấy."
Đề tài này lập tức khơi gợi sự hăng hái của Thời Khương, cơn tức vừa rồi nhanh chóng tiêu tan, cô hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm với vẻ mặt như đang xem kịch vui.
“……”
Kỳ Kiến Tầm trầm tư một lát, bỗng anh chợt nhớ đến hương vị của trứng luộc trà, sau đó liền nghiêm túc nói: "Hương vị không tệ.”
“Phụt…” Nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm đang cố tình ra vẻ, Thời Khương nhịn không được liền bật cười thành tiếng.
“Em cười cái gì vậy?” Khương Minh Thành có vẻ khó hiểu.
“Aida, anh trai, anh có muốn ăn trứng luộc trà không?” Thời Khương ngừng cười, dưới ánh mắt bất lực của Kỳ Kiến Tầm, cô điên cuồng thăm dò: "Dì Vân hai ngày trước vừa mới làm món trứng luộc trà, hương vị rất giống trà anh mang đến, phải nói là mùi vị cực kỳ giống nhau.”
Khương Minh Thành hơi nheo mắt nhìn Thời Khương.
Người em gái này là do một tay anh ấy nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, thái độ đối với anh ấy đột nhiên thay đổi 180 độ, nhất định là đang có ác ý gì đó.
“Em dùng lá trà để luộc trứng rồi phải không?”
Thời Khương chớp chớp mắt nhìn anh ấy: "Sao có thể chứ anh trai, em cũng đâu ngu ngốc tới mức đó.”
“Cũng có thể đấy.” Khương Minh Thành nhanh chóng quay sang nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm: “Kiến Tầm, cậu nói đi.”
“…” Thấy lửa cháy đến trước mặt mình, Kỳ Kiến Tầm cũng không thể không mở miệng.
Anh hơi giơ tay chỉnh lại kính, khi khóe mắt anh bắt gặp ánh mắt của Thời Khương, anh chậm rãi chớp mắt, bình tĩnh nói: “Em mang trà đến nhà cũ đưa cho ông nội uống rồi.”
Thời Khương cong môi, liền ném cho Kỳ Kiến Tầm một ánh mắt đầy tán thưởng.
Nhìn ánh mắt hai vợ chồng son tương tác với nhau, e là hai người này đang thông đồng với nhau rồi.
Khương Minh Thành mím môi không nói gì, cũng lười vạch trần hai người bọn họ.
Thời Khương xua tay, liếc nhìn Khương Minh Thành với ánh mắt như có ý nói: "Nhìn xem, vậy mà anh nỡ lòng không tin em", rồi tiếp tục được voi đòi tiên: "Anh, lá trà kia em vẫn chưa được uống, Kỳ Kiến Tầm cũng chưa có cơ hội nếm thử, hay là anh gửi cho bọn em thêm một ít nữa nhé.”
Kỳ Kiến Tầm cũng thuận thế nhìn về phía Khương Minh Thành.
Khương Minh Thành: ".....”