Đôi môi vốn dĩ lạnh lùng của người đàn ông bây giờ lại nóng đến kinh người, Khương Thời sửng sốt một lát thì lưỡi của đối phương nhanh chóng tiến vào áp đảo cô.
Khác với Kỳ Kiến Tầm tỉnh táo ngày thường, lúc này anh ta dường như đã giải phóng xiềng xích vô hình đang giam cầm anh ta, và những động tác háo hức của anh ta bộc lộ ra sự hoang dã và ham muốn mãnh liệt.
Trước kia mỗi lần trước khi hai người bắt đầu trên cơ bản đều không có nói gì, thậm chí trong suốt quá trình cũng rất ít trao đổi, sau khi xong xuôi lại tự mình chui vào trong chăn, không ai quấy rầy ai. Từ trước đến nay, loại chuyện này cứ như là hai người bọn họ hợp tác để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của nhau, hoàn toàn không có những lời dư thừa, chỉ có chuyện bọn họ có nguyện ý hay không mà thôi.
Tuy rằng ngoài miệng có đôi khi cô nói không muốn hoặc ghét bỏ nhưng cô phải thừa nhận thân thể của mình lúc nào cũng thành thật. Kỳ Kiến Tầm đúng là dễ khơi gợi dục vọng trong cô, khiến cô thoải mái và thỏa mãn hơn rất nhiều.
Tấm chăn giữa hai người dần dần được vén lên, Kỳ Kiến Tầm kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt và hôn cô ngày càng mãnh liệt.
Môi Thời Khương vừa đau vừa tê, đầu cũng đã tỉnh táo hơn vài phần.
Môi của Kỳ Kiến Tầm từ từ di chuyển xuống dưới, vương vấn trên chiếc cổ gợi cảm của Thời Khương, làn da trắng lạnh bị cọ xát cho đến khi ửng hồng.
Không có sự trói buộc của môi Kỳ Kiến Tầm, lúc này Thời Khương mới có cơ hội cơ hội thở dốc. Cô liếm môi, mùi rượu trong miệng Kỳ Kiến Tầm sau khi đánh răng vẫn còn đọng lại giữa môi và răng, mùi hương dần dần nhạt đi, nhưng vẫn còn để lại cho người ta chút dư vị.
Cả người cô đều bị Kỳ Kiến Tầm bao phủ, nhiệt độ nóng hực như thiêu đốt khiến cả người Thời Khương ɕảɷ ŧɦấყ nóng bức, cả người cô cũng đổ đầy mồ hôi.
Bởi vậy, cô cũng nhận ra trên người Kỳ Kiến Tầm nóng bất thường.
Thời Khương vặn vẹo thân thể, rút cánh tay đang bị Kỳ Kiến Tầm nắm chặt ra, khi cô giơ tay đẩy vai anh, ngón tay cô vô tình chạm vào má anh, khiến đầu ngón tay cô run lên vì nóng.
Thời Khương hơi mở to đôi mắt, sương mù trong mắt dần dần tản đi, trở nên trong trẻo.
“Kỳ Kiến Tầm, anh nóng quá…” Lúc mở miệng, Thời Khương mới phát hiện giọng mình đã khàn khàn từ lúc nào không hay.
Kỳ Kiến Tầm dừng động tác lại, anh nghiêng người nằm ở trên người Thời Khương cúi đầu chôn ở hõm vai cô, hơi thở nóng bỏng quét qua da thịt của Thời Khương, khiến cô không khỏi rụt vai lại vì ɕảɷ ŧɦấყ ngứa ngáy.
Thấy Kỳ Kiến Tầm bất động, Thời Khương vỗ vỗ bả vai anh, chịu đựng cái nóng vặn vẹo thân thể, chán ghét nói: "Này Kỳ Kiến Tầm, đừng chết trên người tôi, đáng sợ quá. Anh có biết cân nặng của mình không vậy? Anh sắp đè chết tôi rồi đây này."
... " Hô hấp của Kỳ Kiến Tầm có chút nặng nề, anh cắn vào xương quai xanh của Thời Khương, khàn khàn nói: "Nếu em muốn chúng ta tiếp tục thì cứ tiếp tục cử động."
Thời Khương đau nhe răng trợn mắt: "Aida, anh đừng ôm tôi, nóng quá.”
Chờ một lát, cô dùng chân không bị thương đá người đàn ông trên người, nhưng người này vẫn bất động.
Không biết Kỳ Kiến Tầm giả chết hay hôn mê thật, Thời Khương nói chuyện anh cũng không đáp lại, đá anh anh lại càng không có phản ứng, trong lòng cô không khỏi có chút bối rối.
Trong bóng tối, Thời Khương lóng ngóng đưa tay đỡ đầu Kỳ Kiền Tầm, nhưng lại bị nhiệt độ trên mặt anh làm cho sợ hãi, đầu ngón tay cô đưa lên chạm vào trán anh, nhưng độ nóng trên trán lại càng nóng hơn chứ không kém.
Trong lòng Thời Khương không nhịn được mắng một câu.
Chính mình phát sốt thành như vậy mà cũng không biết, còn muốn lôi kéo cô làm chuyện kia, xem ra anh ta không còn muốn cái mạng này nữa rồi.
Thời Khương phải mất rất nhiều công sức mới có thể đẩy và đá người đàn ông đó ra, sau đó cô lập tức gọi cho bác sĩ gia đình tới nhà.
Sau một phen lăn qua lăn lại, bác sĩ gia đình cũng tới, dì Vân cũng bị đánh thức.
Sau khi Kỳ Kiến Tầm được cho thuốc hạ sốt và truyền nước biển, mọi người mới có thể ɕảɷ ŧɦấყ nhẹ nhõm.
Nguyên nhân gây sốt không gì khác hơn là do thời tiết cuối xuân nên nhiệt độ thay đổi thất thường, cộng thêm việc anh còn đang bị cảm lạnh mà còn uống rượu. Cũng may tố chất thân thể Kỳ Kiến Tầm không tệ, chỉ cần có thể ra mồ hôi là có thể hạ sốt.
Khi bác sĩ gia đình thấy tình trạng của Kỳ Kiến Tầm không có gì nghiêm trọng nữa thì bọn họ cũng nhanh chóng rời đi.
Dì Vân khoác áo khoác kéo ghế đến ngồi bên cạnh giường, bởi vì lớn tuổi, lại bị đánh thức bất ngờ vào lúc nửa đêm nên vẻ mặt dì ấy lúc này có vẻ mệt mỏi: "Thời Khương con đi ngủ trước đi, để dì chăm sóc cho Tầm là được rồi.”
Thời Khương quét mắt nhìn tình cảnh hiện tại, trong phòng còn có thêm một người làm sao cô có thể ngủ được chứ, vì thế cô liền dứt khoát nói: "Dì Vân, dì đi ngủ đi, để cháu trông chừng anh ấy cho.”
“Ban ngày con ngủ đủ rồi nên bây giờ cũng không ɕảɷ ŧɦấყ buồn ngủ nữa, con có thể thức canh anh ấy được mà.”
Dì Vân nhìn về phía chân bị thương của cô: "Con cũng bị thương, làm sao chăm sóc được Kiến Tầm đây?”
“Chỉ là canh thời gian rút ống mà thôi, cũng không có việc gì khó” Thời Khương tùy ý nói: “Huống hồ dì ở chỗ này trông coi con cũng ngủ không được, dì đi ngủ đi, con có thể chăm sóc anh ấy mà. "
Dì Vân nhìn Thời Khương kiên trì như thế thì cũng đành đồng ý.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh trở lại.
Thời Khương nhìn người đàn ông đã ngủ say bên cạnh, sức nóng dường như vẫn chưa tiêu tan, trên khนôຖ ๓ặt lãnh đạm xưa nay của anh lúc này nhuộm thành một màu đỏ nhàn nhạt, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mím chặt, cổ áo xiêu xiêu vẹo rũ ở một bên vừa vặn làm lộ ra một bên xương quai xanh lồi lõm hấp dẫn.
Cô gạt tầm mắt sang một bên, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại chuyện dang dở vừa rồi, ngực Thời Khương thắt lại, bỗng ɕảɷ ŧɦấყ có chút bồn chồn.
Làm gì có ai ɕảɷ ŧɦấყ dễ chịu khi đang làm chuyện đó mà bị gián đoạn giữa chừng cơ chứ?
Càng làm cho cô không khỏi nhớ tới lần trước Kỳ Kiến Tầm cũng uống nhiều rượu và làm ra chuyện hỗn đản.
Thời Khương ngáp một cái, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lại buổi tối ba năm trước khi hai người bọn họ vừa mới kết hôn không lâu.
Cô và Kỳ Khai Dương lớn lên cùng nhau, Kỳ Kiến Tầm lại là chú của Kỳ Khai Dương, thật ra cô và Kỳ Kiến Tầm nói quen cũng không tính là quen.
Kỳ Kiến Tầm ở trước mắt Kỳ Khai Dương luôn ra dáng là một trưởng bối, mặc dù anh lớn hơn bọn họ chưa tới bốn tuổi, nhưng mà vì chơi cùng với kỳ Khai Dương từ khi còn nhỏ, nên Thời Khương cũng xem Kỳ Kiến Tầm như một trưởng bối của mình.
Anh là người ít nói và có thái độ cổ hủ, những hậu bối như bọn họ thường xuyên cũng hay lấy điểm này ra để bàn tán về anh.
Mà quan hệ giữa cô và Kỳ Kiến Tầm chỉ là mối quan hệ quen biết giữa các gia tộc mà thôi.
Cuộc hôn nhân với Kỳ Kiến Tầm không gì khác hơn là để đạt được điều mà mỗi người mong muốn. Sinh ra trong một gia đình như vậy, cô luôn ý thức được rằng cuộc hôn nhân của mình chắc chắn phải gắn liền với lợi ích của gia đình, cô không kết hôn với ai, cô chỉ đang sống một cuộc sống tạm bợ để bản thân và gia đình mình được hạnh phúc.
Sau khi kết hôn, cô ɕảɷ ŧɦấყ việc ở chung với Kỳ Kiến Tầm quá lúng túng, thứ nhất giữa bọn họ không có chủ đề chung nên không thể nói chuyện, thứ hai, cô không quen thuộc với anh như quen thuộc với Kỳ Khai Dương nên giữa hai người bọn họ luôn bị hạn chế trong mọi việc, làm gì cũng ɕảɷ ŧɦấყ không thoải mái.
Đơn giản như cô còn có công việc riêng, có khi phải ở lại đoàn phim tận một, hai tháng trời, số lần về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, nên cuộc sống của cô có thể xem như khá tự tại.
Chuyện xảy ra vào một đêm cô nghỉ phép về nhà, Kỳ Kiến Tầm một thân mùi rượu nồng nặc trở về nhà, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng và thờ ơ như thường ngày, nhưng sự khao khát trong ánh mắt anh nhìn cô ngày hôm đó lại ཞõ ཞàŋɠ đến mức làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng khó.
Lúc ấy Thời Khương cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ ɕảɷ ŧɦấყ khi đó anh khác thường là bởi vì anh đã uống quá nhiều.
Sau vài cuộc trò chuyện đơn giản giữa hai người, Thời Khương mới biết được anh cùng bạn bè vừa đi dự tiệc nên có uống chút rượu, chỉ sau một lần chuốc rượu mà anh đã trở thành một người say mèm như bây giờ.
Ngay lúc Thời Khương còn đang bất động thanh sắc, trong lòng thầm điên cuồng châm chọc tửu lượng của Kỳ Kiến Tầm, cô không hề chú ý tới ý định tới gần của anh, kết quả cũng giống như chuyện xảy ra tối nay, Kỳ Kiến Tầm đột nhiên động kinh hôn cô, làm cho Thời Khương nhất thời không kịp đề phòng.
Tuy rằng sớm biết sau khi kết hôn có thể sẽ trải qua một bước này, nhưng loại chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, cũng may tố chất tâm lý của Thời Khương không tệ, động tác của Kỳ Kiến Tầm cũng không làm cho cô quá khó chịu, vậy nên cô cũng đành phó mặc cho số phận.
Đi được nửa đường, Thời Khương ý thức được Kỳ Kiến Tầm đã lấy lại được chút tỉnh táo và dường như có ý định rút lui.
Nhưng loại chuyện này sao có thể vừa mới làm được giữa chừng mà đã lùi bước rồi chứ?
Hơn nữa Thời Khương lúc đó đã bị kích thích, cô có chút không muốn nhượng bộ, cô cố chịu đựng sự khó chịu, vòng tay qua cổ Kỳ Kiến Tầm kéo anh lại, chuyện hoang đường phía sau hết thảy cũng đều thuận lý thành chương.
Thời Khương sờ sờ hai má mình có chút nóng lên, nghĩ đến tình hình hôm nay cô bị bỏ lại giữa đường, cô không nhịn được nhấc chân lên đá cho Kỳ Kiến Tầm một cước nữa.
"Tửu lượng kém như vậy còn nhất định phải uống rượu, uống rượu xong lại trở về động kinh đùa giỡn điên cuồng. Đốt lửa xong còn không chịu trách nhiệm, còn bắt tôi phải thức khuya chăm sóc một người đàn ông hôi hám như anh.”
Thời Khương muốn ngủ một giấc cũng không yên, tối hôm qua đợi đến khi Kỳ Kiến Tầm hạ sốt cô mới mơ mơ màng màng ngủ được một chút.
Buổi sáng lại bị người đàn ông chó chết này gọi dậy ăn điểm tâm, Thời Khương tràn đầy tức giận không có chỗ phát tiết.
Kỳ Kiến Tầm dường như không chú ý tới áp suất thấp tràn ngập cả người cô. Sau khi tỉnh táo lại, anh vẫn là một người lãnh đạm, nghiêm túc và đứng đắn như trước, như thể chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một trong số ít những lần thất thố của bọn họ không đáng để nhắc đến.
Không nhớ rõ cũng tốt, đỡ khiến cả hai ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ.
Thời Khương cũng không nghĩ nhiều về chuyện tối qua.
Vẻ mặt Thời Khương có vẻ hơi buồn ngủ, mắt cô liên tục nheo lại, cũng không có tâm trạng ăn bữa sáng.
Cũng không biết dì Vân đang ở trong bếp làm cái gì, trên bàn ăn lúc này chỉ có Kỳ Kiến Tầm và Thời Khương, bầu không khí thực sự rất quỷ dị.
Kỳ Kiến Tầm chợt ho nhẹ một tiếng, trầm giọng hỏi: "Tối qua là em chăm sóc cho anh à?”
Thời Khương mở mắt cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu, cô mím môi giận dỗi cứng rắn nói: "Không có.”
Cô chỉ giúp anh nhìn chằm chằm bình truyền dịch, lúc rút ống tiêm ra còn làm máu bắn tung tóe lên tay Kỳ Kiến Tầm, đây cũng được gọi là chăm sóc à?
Ai mà biết thính lực của dì Vân lại tốt như vậy, dì ầy bưng cái chậu từ phòng bếp đi ra, cười tủm tỉm tiến đến chỗ của Thời Khương: "Đâu có, tối hôm qua con sốt rất dữ dội, nếu không phải có Thời Khương chăm sóc thì sao còn có thể hạ sốt nhanh như vậy chứ.”
Thời Khương: "......
Dì Vân đặt chậu nhỏ trong tay tới trước mặt Kỳ Kiến Tầm, ánh mắt háo hức nói: "Con nếm thử trứng luộc trà này đi, là Thời Khương cố ý làm cho con đấy.”
Thời Khương: "?’
Cô nói với dì Vân là làm cho Kỳ Kiến Tầm từ lúc nào vậy chứ?
Dưới sự chờ mong của dì Vân, Kỳ Kiến Tầm chần chờ cầm lấy một quả trứng gà và đập nó xuống mặt bàn để bóc vỏ. Ánh mắt anh khẽ động, anh đè nén cảm xúc trong mắt, quay đầu lại, dùng giọng điệu ấm áp hỏi cô: “Là em làm à?”
“......”
Ánh mắt Kỳ Kiến Tầm lập tức sáng lên, Thời Khương ngơ ngác nhìn anh một lát, nhưng từ trong mắt anh cô có thể đọc được anh hi vọng quả trứng là do chính cô làm ra.
Thời Khương chớp mắt mấy cái, giọng điệu hơi mất tự nhiên lên tiếng: "Không phải, tôi chỉ có nhiệm vụ bỏ lá trà vào thôi.”
Sợ là đả kích người còn chưa đủ, cô lại bổ sung thêm: "Còn nữa, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, cái này là tôi làm cho Trạm Trạm, mỗi ngày đến công ty anh nhớ mang theo cho nó một quả nhé.”
“……”
Nhìn thấy thần sắc Kỳ Kiến Tầm trong nháy mắt lập tức nhạt đi, tâm tình Thời Khương bỗng trở nên tốt hơn không ít.
Thời Khương cũng cầm lấy một quả trứng gà lên chuẩn bị bóc vỏ, nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm buồn bực nhét trứng vào miệng, cô thuận miệng hỏi: "Mùi vị thế nào?”
Kỳ Kiến Tầm nuốt trứng gà trong miệng, khàn giọng trả lời: "Cũng không tệ lắm.”
“Đúng là không tệ, tôi ɕảɷ ŧɦấყ ăn cũng khá ngon.” Thời Khương nhướng mày, cô nuốt xuống một phần ba quả trứng gà, làm như vô tình nhưng kỳ thực lại cố ý kích thích nói: "Lá trà anh hai đưa tới thật là ngon, để bữa nào nhắc anh ấy gửi thêm tới mấy hợp nữa.”
“...” Kỳ Kiến Tầm bỗng nhíu mày, lập tức chuyển mắt nhìn về phía cô: “Trà này là của anh hai đưa tới à?”
“Đúng vậy” Thời Khương đáp lại: "Có phải anh cũng ɕảɷ ŧɦấყ nó rất ngon không?”
Kỳ Kiến Tầm nhìn trứng gà trong tay, biểu cảm dường như vừa hiểu ra điều gì đó.
Anh như có như không thở dài: "Còn lại bao nhiêu vậy?”
“Đem ngâm trứng hết rồi, đồ tốt như vậy bỏ lại thật đáng tiếc.” Thời Khương không thèm nhìn Kỳ Kiến Tầm một cái, nhưng trong mắt lại không kém phần khiêu khích: “ Anh bị bệnh cũng đâu uống được trà đặc, thay vì lãng phí thì sao không tìm cách sử dụng khác đúng không?”
Kỳ Kiến Tầm: "......
Bữa sáng này tràn ngập mùi thuốc súng, đều là do Thời Khương đơn phương khai hỏa.
Dì Vân thu dọn đồ đạc đi vào phòng bếp, Thời Khương lau miệng, điều khiển xe lăn định trở về phòng ngủ ngủ tiếp, nhưng rất nhanh cô liền bị lời nói của Kỳ Kiến Tầm bên cạnh chặn lại đột ngột.
"Có phải là vì chuyện tối qua..." Giọng điệu Kỳ Kiến Tầm rất thấp, anh thì thào nhắc tới đề tài nhạy cảm, không khí giữa hai người đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó anh cũng không nói thêm lời nào nữa.
Huyệt thái dương của Thời Khương đột nhiên giật giật hai cái, cô nhắm mắt lại xoay người đi, ánh mắt rất nhạt, sắc mặt lạnh lùng nhìn anh, định xem tiếp theo anh còn định nói những lời gì nữa.
Dưới ánh mắt thiếu kiên nhẫn thúc giục anh nói nhanh, Kỳ Kiến Tầm vô thức liếm môi dưới, vẻ mắt đứng đắn và vô tội bổ sung: ".....Tại vì anh không thỏa mãn dục vọng của em nên em mới tức giận như vậy đúng không?"