Ăn xong điểm tâm, Thời Khương lại trở về phòng ngủ ngủ một giấc.

Khi tỉnh lại, wechat của cô đã bị oanh tạc mấy chục tin nhắn.

Là vì đêm qua tin tức cô bị thương bị lan truyền ở trên mạng, nhưng Thời Khương lại không để ý lắm. Sau một đêm lên men, bài đăng trên ẇєıɞọ do tài khoản tiếp thị chuyển tiếp đã lọt vào tìm kiếm nóng hàng đầu trong hạng mục giải trí.

Phần tin nhắn và khu bình luận riêng tư trên ẇєıɞọ dường như bùng nổ.

Cô bấm vào tìm kiếm nóng, trong khu vực bình luận đã có hơn 2.000 bình luận và nhiệt độ vẫn còn tiếp tục tăng chứ không giảm, còn có ảnh chụp cô ngã bị thương do người ở trường quay chụp lại, hầu như mỗi câu trong bài đăng của các tài khoản tiếp thị đều nói về việc cô bị thương khi quay phim như thế nào, vết thương thảm hại như thế nào và bác sĩ nói mức độ nghiêm trọng như thế nào.

Cô liếc mắt nhìn mắt cá chân còn chưa tiêu sưng của mình, không biết còn tưởng rằng nửa đời sau cô thật sự không đứng dậy nổi.

Thời Khương lấy một cái gối kê dưới cằm, thích thú ngồi ăn dưa cùng với cư dân mạng.

[Hai trăm bình luận đều leo lên hot search, vừa nhìn là đã biết bỏ tiền mua.]

[Cái này cũng bán thảm quá rồi đó, cái này người ta gọi là cống hiến cho sự nghiệp, có cần viết bài về mình thảm thương đến thế không, xin chê mạnh.]

[Diễn viên quay phim bị thương chẳng phải là chuyện thường xảy ra sao? Một diễn viên quay xong một ɓộ ρɦıɷ cũng kiếm được không ít tiền, các người không cần tỏ ra khóc lóc thảm thương thay cho cô ta như thế đâu.]

[Bị trẹo chân mà thôi mà nói cứ như sắp chết vậy, chúng tôi cũng không có bị mù, thay vì dành thời gian đi mua hotsearch thì hãy dành thời gian để trau dồi lại kĩ năng diễn xuất của mình đi.]

Mấy năm nay cũng từng có mấy vụ việc diễn viên quay phim bị thương rồi đi mua hotsearch để tranh thủ bán thảm để tăng nhiệt cho bản thân, nên gần hai năm nay các nghệ sĩ cũng hạn chế chia sẻ tình trạng vết thương khi quay phim của mình lên ẇєıɞọ, trừ phi thật sự bị thương đặc biệt nghiêm trọng, nếu không đều sẽ trở thành đối tượng bị lôi ra bàn tán của các hiệp sĩ bàn phím.

Những bình luận tiêu cực tràn ngập hàng ghế đầu, một số người qua đường không biết tình hình gì cũng vào bày tỏ ý kiến. Mặt khác, fan của Thời Khương từ đầu đến giờ vẫn không hề bình luận gì, tất cả đều chạy tới ẇєıɞọ của cô để hỏi thăm tình hình.

[Vợ ơi, xin hãy nói điều gì đó để báo rằng em vẫn an toàn đi mà.]

[Vợ à, chúng tôi vẫn còn có thể nhìn thấy đôi chân thon dài quyến rũ của em chứ? Khóc. jpg]

[Nhìn trong ảnh thì hình như là ngã rất nghiêm trọng, đừng nói là em bé của chúng ta phải nằm liệt trên giường mấy tháng trời đấy nhé, OMG.]

……

Thời Khương quẹt tới tin nhắn wechat và cẩn thận xem tin nhắn của người đại diện và trợ lý gửi tới.

Chắc chắn hot search đã bị đối phương mua chuộc và người nọ cố tình lợi dụng chuyện này để hắt nước bẩn vào người cô.

Chị Hoa, người đại diện của cô, bảo cô trước mắt không được hành động manh động và không được lên tiếng tranh luận với đám thủy quân đó.

Những năm trước, Thời Khương từng có thời gian lừng lẫy đi đánh thủy quân bằng chính nick thật của mình, sau khi bị chị Hoa dạy dỗ một trận, cuối cùng cô chỉ dám dùng mấy tài khoản phụ để đi đáp trả.

Lăn lộn trong làng giải trí mấy năm nay, Thời Khương đối với loại chuyện này cơ bản cũng chướng mắt, nên cũng lười phản ứng.

Nhưng cũng không thể để cho người hâm mộ của cô lo lắng được.

Ba phút sau, trên giao diện trang chủ của Thời Khương vừa cập nhật một bài viết mới.

Lúc Thời Khương bị thương ở chân, ở nhà quả thật vô cùng nhàn rỗi, cả ngày trôi qua cũng không biết làm gì, chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng tập vài động tác nhẹ nhàng để giúp mắt cá chân bớt sưng tấy và giúp máu huyết lưu thông.

Ngủ mê mệt suốt cả buổi chiều, lúc Thời Khương tỉnh dậy thì trời đã tối, cô nhìn đồng hồ thì thấy chỉ mới khoảng năm giờ chiều.

Bầu trời tối sầm, tầng tầng lớp lớp mây đen xếp chồng lên nhau cuồn cuộn kéo đến, gió nổi lên cuồn cuộn, bóng cây cũng lay động theo, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống vỗ vào cánh cửa thủy tinh, tiết tấu từ từ thay đổi từ chậm đến nhanh.

Đáng lẽ trời đang vào mùa xuân nhưng nhiệt độ lại đột ngột giảm xuống.

Cơn mưa bất thình lình này khiến đầu óc lơ đãng mấy ngày nay của Thời Khương tỉnh táo lại vài phần.

Dì Vân đang ở trong phòng bếp nấu cơm, mùi thức ăn bay tràn ngập khắp phòng khách.

Thời Khương chống nạng chậm rãi rời khỏi phòng ngủ.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa đập vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn. Mây đen càng lúc càng kéo đến mù mịt, bầu trời như muốn ép xuống, khoảng cách giữa trời đất đang dần dần thu nhỏ lại, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào cắt phòng khách thành hai phần sáng tối đan xen.

Khi cô nhìn đi chỗ khác, đôi mắt Thời Khương vô tình liếc nhìn thấy hộp trà mà anh trai cô tặng cho Kỳ Kiến Tầm để ở trên bàn cà phê vẫn chưa kịp cất đi...

Nghe tin em gái ruột mình bị thương, Khương Minh Thành ngay cả một cú điện thoại an ủi cũng không gọi tới cho cô, ngược lại còn tặng đồ cho người em rể nửa đường này.

Thời Khương khó mà không ɕảɷ ŧɦấყ ghen tị.

Ánh mắt cô chợt lóe lên, cặp mắt hồ ly kia hơi nheo lại, cô nhìn chằm chằm vào hộp lá trà kia, ước gì mình có thể nhìn đến mức bọn nó lập tức nở hoa.

Thời Khương vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra lá trà ngoại trừ dùng để ngâm trà uống trà thì còn có thể làm thứ gì, cuối cùng cô không thể không lấy điện thoại δί độηɠ ra, đành nhờ sự giúp đỡ của Baidu để hỏi xem lá trà còn có thể làm gì.

Hầu hết thông tin được tìm kiếm đều về tác dụng của trà và không có thông tin nào hữu ích.

Khi lông mày Thời Khương càng nhíu càng sâu, đầu ngón tay cô cũng không ngừng trượt xuống, cuối cùng khi sắp lướt đến đáy trang tìm kiếm, lông mày cô dần dần giãn ra, đầu ngón tay lập tức bấm vào thông tin hữu dụng kia, ba chữ được đánh dấu màu đỏ rất bắt mắt “trứng luộc trà”.

Thời Khương cầm lá trà trên bàn trà lên, rồi vỗ nhẹ vào hộp, sau đó quay về phía bếp hét lên: “Dì Vân, con muốn ăn trứng luộc trà!”

Trong lối đi nhỏ tối tăm tận cùng hành lang, cửa sổ đang hé mở, gió lạnh cùng với mưa phùn men theo khe hở tạt vào trong phòng làm ướt một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết của Kỳ Kiến Tầm.

Kỳ Kiến Tầm khẽ đóng cửa sổ lại, xuyên qua màn mưa, cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, xe cộ cũng dần thưa thớt hơn, những ngọn đèn đường đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt làm cho cảnh vật trong màn mưa trông có chút hoang vắng.

Trong phòng riêng, mùi thuốc lá và mùi rượu giao hòa lẫn nhau làm cho không gian trông càng thêm ngột ngạt, Kỳ Kiến Tầm không chịu nổi mùi đó, liền đi ra ngoài để  hít thở ít không khí trong lành. Từ đầu buổi đến giờ anh đã thay Đinh Phong uống không ít rượu, có lẽ là do triệu chứng của cảm lạnh nên uống xong liền thấy đầu óc có chút choáng váng.

“Kiến Tầm?”

Một lời chào hỏi ngập ngừng vang lên từ phía sau.

Kỳ Kiến Tầm lập tức chuyển mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi cùng với một cái bụng bia cũng không mấy ཞõ ཞàŋɠ, dáng người cao lớn cường tráng, đường nét giữa hai lông mày có chút giống Thời Khương.

“Anh hai.”

Khương Minh Thành nhanh chóng bước tới, nhìn thấy em rể liền mỉm cười đầy vui vẻ, nếp nhăn nơi khóe mắt như sắp lòi ra hết bên ngoài: "Tôi còn tưởng mình nhận nhầm người chứ."

Anh ta liếc nhìn về phía hành lang trống trải, lại hỏi: “Tại sao lại có mình cậu đứng ở đây vậy?”

"Em ra ngoài hít thở chút không khí."

"Đã gần mười giờ rồi sao còn chưa về nữa?" Khương Minh Thành cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại hỏi: "Con bé Thời Khương đó đâu rồi?"

Kỳ Kiến Tầm cong môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ: "Cô ấy đang ở nhà."

Khương Minh Thành dường như cũng hiểu được ý nghĩa nụ cười của anh, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta vỗ nhẹ lên vai của Kỳ Kiến Tầm: “Lúc Khương Khương không có ở nhà thì việc cậu tập trung vào sự nghiệp như vậy cũng là điều dễ hiểu, nhưng bây giờ con bé đã trở lại rồi......... Đàn ông mà, đừng quá vất vả, cũng đừng quá ủy khuất chính mình.”

Khương Minh Thành nói xong những lời này rồi thôi, cũng không nói gì nhiều.

Vừa lúc điện thoại của anh ta liền vang lên thông báo có tin nhắn, anh ta liền bấm vào xem, nếp nhăn ở khóe mắt dường như cũng nhuốm đầy vẻ dịu dàng.

“Được rồi.” Khương Minh Thành lập tức thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Tôi phải về rồi, chị dâu cậu đã nhắn tin thúc giục tôi về nhà rồi, cậu cũng mau sớm trở về đi."

“Dạ.”

Sau khi Khương Minh Thành rời đi, Kỳ Kiến Tầm đứng ở bên cửa sổ một lúc, gió lạnh khiến đầu anh ɕảɷ ŧɦấყ vô cùng đau nhức, anh vô thức nhéo vào giữa lông mày, không nhịn được liền mở điện thoại ra xem thử.

Ánh mắt anh càng lúc càng tối, hoàn toàn không có thông báo gì cả.

...

Buổi tối Thời Khương hẹn Kỳ Khai Dương đi chơi game.

Kỳ Khai Dương còn đang mang thù chuyện ngày hôm qua cô đã bán anh ta trước mặt Kỳ Kiến Tầm nên đêm nay anh ta cố tình cằn nhằn cô suốt đêm, làm cho cả hai tai của cô gần như sắp bị chai sạn.

"Thời Khương, cậu đã hại tôi không ít." Kỳ Khai Dương vừa điều khiển trò chơi vừa gầm lên: "Chú tôi “đuổi” tôi đến Hải Nam làm việc, mười tháng sau không được phép quay về đây!"

Thời Khương nhướng mày nói: "Sao có thể trách tôi được chứ? Hôm qua chính là do cái miệng của cậu đi trước, đầu óc cậu không nhanh nhạy theo kịp nên mới gây ra chuyện tày đình đó, cậu nghĩ tôi ngăn cản cậu bằng cách nào đây?"

“Ai kêu cậu bật loa ngoài chứ?” Vừa nói xong, giọng nói của Kỳ Khai Dương lại yếu đi một chút, anh ta không chắc chắn hỏi lại: "Chú tôi hiện tại không ở bên cạnh cậu chứ?"

“Không có.” Thời Khương tặc lưỡi: “Cũng chỉ có cậu mới nhát gan như vậy thôi, Kỳ Kiến Tầm có gì mà phải sợ chứ.”

"Cậu không hiểu đâu, chú tôi đã chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ, chú ấy biết hết mọi thứ về tôi, về cơ bản tất cả những rắc rối hay tội lỗi mà tôi gây ra đều là nhờ chú ấy giải quyết, so với cha tôi, tôi càng sợ chú ấy hơn." 

Trong giọng nói của Kỳ Khai Dương không phải là giọng điệu sợ hãi, mà ngược lại dường như là một loại ngưỡng mộ và sùng bái Kỳ Kiến Tầm, là một loại tin tưởng và thân mật đối với người thân.

Thời Khương thực sự không hiểu: "Tôi khi còn bé cũng là do một tay anh trai chăm sóc, nhưng mà tôi đâu có thấy sợ anh ấy đâu?"

"Này…" Kỳ Khai Dương tức giận đáp lại một tiếng: “Tình cảnh của tôi với cậu hoàn toàn khác nhau. Cậu từ nhỏ đã là một chúa tể của đám con nít, theo sau là Khương Trạm và Khương Đồng. Nếu cậu đốt lửa, hai người bọn họ sẽ giúp cậu thông gió, nếu cậu muốn giết người, hai người bọn họ sẽ đưa dao cho cậu, huống chi là anh trai cậu, cậu đã bao giờ trải qua ɕảɷ giác sợ ai bao giờ đâu?”

“……”

Thời Khương mím môi, nuốt xuống hết những lời định phản bác.

Tuy rằng lời nói của Kỳ Khai Dương không dễ nghe cho lắm nhưng nó là sự thật.

Kỳ Khai Dương thở dài, tiếp tục chèn ép cô: "Cũng không biết lúc trước tại sao chú của tôi lại muốn cưới cậu nữa..."

"Dừng lại, dừng lại!" Thời Khương không muốn nghe thêm câu nào nữa, cô nói gằn từng chữ một: "Đầu tiên cậu nên hiểu rõ cho tôi, là chú của cậu chủ động qua cửa cầu hôn tôi, chính anh ta là người đưa ra lời cầu hôn, là anh ta chủ động nói anh ta muốn cưới tôi, chứ không phải là tôi sang xin cưới nhé!”

“……”

Kỳ Khai Dương trầm mặc một lát rồi lại tiếp tục nói: "Cũng đúng, nếu không phải là chú tôi đột ngột xen ngang thì nói không chừng chúng ta mới là một đôi, vốn dĩ mẹ tôi cũng tính đến việc cho hai chúng ta liên hôn, cũng đã chuẩn bị đi tìm anh trai cậu để bàn bạc đến chuyện này, nhưng ai ngờ chú tôi lại nhanh chân hơn một bước.”

“Cậu có thể thôi đi không, thà tôi gả cho chú cậu, gả cho cậu không đáng tin chút nào cả.” Một tia xem thường trong ánh mắt Thời Khương thiếu chút nữa có thể bắn xuyên qua cả màn hình, nhưng vì để dỗ ngọt Kỳ Khai Dương, cô đành phải cắn răng nói trái với lương tâm: “Thực ra tôi ɕảɷ ŧɦấყ gả cho chú cậu cũng rất tốt.”

“......”

Kỳ Khai Dương cũng không cam lòng yếu thế: "Vậy tôi cũng nên cám ơn chú tôi một tiếng.”

Thời Khương: "...?

Trong lúc Thời Khương kiên nhẫn chờ đợi câu sau thì Kỳ Khai Dương vui vẻ lười biếng nói: "Vì đã hốt cậu.”

“......”

Thời Khương còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này điện thoại δί độηɠ của cô chợt hiện lên thông báo, là Khương Minh Thành đang gọi tới, nhưng vì đang chơi game theo nhóm nên cô không chút do dự liền cúp điện thoại

Sau khi cúp điện thoại mấy lần liên tiếp, Khương Minh Thành vẫn còn rất kiên trì gọi tiếp cho cô.

Đợi đến khi nhân vật trong trò chơi đã chết, Thời Khương mới miễn cưỡng nhận được điện thoại.

Vừa bấm nghe điện thoại, Khương Minh Thành liền hét lên với cô: "Em đang làm gì vậy! Tại sao em lại dám cúp máy anh?"

Thời Khương theo bản năng cầm điện thoại cách xa lỗ tai một chút: "Em vừa mới chơi game.”

Không đợi Khương Minh Thành tiếp tục tấn công, Thời Khương đã giành trước một bước chủ động mở miệng: "Người bận rộn như anh sao còn có thời gian gọi điện cho em vậy? Chẳng phải lúc em bị thương anh còn chẳng thèm gọi cho em một cuộc sao?"

Cô dừng lại hai giây, nhíu mày tính toán đại khái: "Cũng đã gần ba mươi lăm tiếng rồi, cũng không thấy anh gọi điện thoại hỏi thăm em một chút, em còn nghĩ chắc anh sắp quên còn có một người như em rồi.”

“......”

Khí thế hung hăng lúc đầu của Khương Minh Thành quả nhiên lập tức biến mất: "Em đang nói cái gì vậy chứ! Chẳng phải vết thương của em cũng không có gì nghiêm trọng sao, anh có kêu Khương Trạm đến thăm em rồi mà.”

“Suốt ngày chỉ biết kêu con mình tới.” Thời Khương nằm ngửa, thường xuyên giơ cái chân bị thương lên để cho máu huyết lưu thông: “Rốt cuộc anh gọi điện cho em là có chuyện gì đây, chắc không chỉ đơn thuần là gọi điện để ôn lại chuyện cũ đúng không?”

Thấy tâm tư của mình bị bại lộ, Khương Minh Thành đột nhiên hắng giọng, giả vờ thản nhiên đổi chủ đề: "Kiến Tầm đâu rồi?"

Trong đề tài đột nhiên xuất hiện một người khác, Thời Khương theo bản năng sửng sốt hai giây, lúc này cô mới phát hiện Kỳ Kiến Tầm hình như không có ở nhà. Cô cẩn thận suy nghĩ, mơ hồ nhớ lại buổi sáng lúc anh rời đi anh có nói với cô là tối nay anh còn có một bữa tiệc xã giao.

“Hình như anh ấy đi xã giao rồi.”

Khương Minh Thành: "Còn chưa về luôn à?”

“À. có lẽ là vậy.”

Dù sao cô cũng không nghe thấy động tĩnh Kỳ Kiến Tầm trở về.

"Hình như? Chắc là vậy?" Giọng điệu Khương Minh Thành đột nhiên cao lên: "Nhìn em kìa, em kết hôn cũng đã nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả chồng mình làm gì hay đã về nhà chưa mà em cũng không biết à?"

Thời Khương cũng không biết tại sao Khương Minh Thành lại đột nhiên tức giận như vậy, cô thử mở miệng: "Em chắc chắn là anh ấy đang đi ra ngoài xã giao và vẫn chưa về nhà.”

Khương Minh Thành: "......

Lần này Thời Khương có thể nghe được ཞõ ཞàŋɠ Khương Minh Thành ở đầu dây bên kia vừa hít một ngụm khí lạnh.

Bầu không khí im lặng vài giây, Khương Minh Thành là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng này trước.

“Xem ra em ra ngoài quay phim riết nên phát ngốc luôn rồi! Mỗi một lần em đi quay phim là đi một lượt tận hai, ba tháng trời mới về, bỏ chồng mình cô đơn một mình trong căn phòng trống. Chồng em ra ngoài xã giao muộn như vậy vẫn chưa về nhà mà em cũng không biết gọi điện thoại để thúc giục cậu ấy. Anh nghĩ vết thương ở chân lần này của em cũng là một cơ hội tốt đấy, em nên ở nhà với Kỳ Kiến Tầm nhiều hơn để bù đắp lại khoảng thời gian xa cách vừa qua.”

“???”

Thời Khương ngoáy ngoáy lỗ tai, càng nghe càng ɕảɷ ŧɦấყ thái quá, cho rằng mình nghe lầm.

“Em gọi điện nhắc nhở anh ta? "Giọng Thời Khương cũng dần thay đổi: “Em có vừa nghe lầm không vậy? Lớn già đầu như anh ta mà cũng cần người gọi điện nhắc nhở sao?”

“Anh hai, anh vẫn còn là anh trai ruột của em chứ? Anh không bị thứ gì nhập vào đúng không?”

“... " Khương Minh Thành cũng không để ý lời Thời Khương nói hươu nói vượn: “Trước đó em đi em bỏ mặc cậu ấy ở nhà một mình mấy tháng trời, bây giờ em về em cũng không có ý định bù đắp cho cậu ấy à?”

“Cuối cùng em cũng đã nhìn ra..... " Thời Khương chặc lưỡi, cũng không thèm nhấc chân lên nữa, ngồi dậy nói gằn từng chữ: “Kỳ Kiến Tầm mới là em trai ruột của anh, còn em chỉ là em dâu của anh mà thôi.”

“Nói bậy.”

Hai anh em lao vào cãi nhau nhưng không ai thắng được ai.

Cuối cùng là hai người buồn bực cúp điện thoại.

Ngay lúc Thời Khương còn chưa nguôi cơn tức giận, nhân vật chính trong đề tài cãi nhau với Khương Minh Thành đã về nhà.

Kỳ Kiến Tầm nhẹ nhàng chậm rãi đẩy cửa đi vào, khi chạm phải tầm mắt của Thời Khương, động tác ấn tay nắm cửa của anh hơi trì trệ.

Trong phòng ngủ chỉ bật chiếc đèn bàn cạnh giường, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa ở một góc cạnh giường, phần lớn khu vực đều chìm trong bóng tối, kể cả chỗ Kỳ Kiến Tầm đang đứng.

khนôຖ ๓ặt của người đàn ông bị bao phủ trong bóng tối, khi anh ngước mắt nhìn về phía Thời Khương, tròng ống kính của anh phản chiếu chút ánh sáng nhạt, khiến toàn bộ khนôຖ ๓ặt của anh trông như đang nhấp nháy. Có lẽ anh vừa ở ngoài mắc mưa nên ngọn tóc còn hơi ẩm ướt dính sát thành từng sợi nhỏ, khนôຖ ๓ặt lộ ra dưới ánh sáng chói chang trông có chút hốc hác.

Kỳ Kiến Tầm đóng cửa lại, ngăn chặn sự lạnh lẽo đi kèm với anh xâm nhập vào trong phòng.

“Sao em còn chưa ngủ nữa?” Giọng anh có chút khàn khàn, thậm chí còn khàn hơn lúc sáng anh đi.

Nghĩ đến lời Khương Minh Thành vừa nói, Thời Khương vẫn còn rất tức giận, nhìn Kỳ Kiến Tầm, nỗi oán hận trong mắt cô gần như tràn ra hết bên ngoài: "Không có anh làm sao tôi ngủ được.”

Lời nói tuy mơ hồ, nhưng giọng điệu thực sự khiến người ta không thể không liên tưởng đến sự mập mờ.

“......”

Kỳ Kiến Tầm khẽ nhướng mày nhìn sang, trong nháy mắt anh nhấc mí mắt lên, đáy mắt đen kịt tựa như bị bao phủ một tầng sương mù mông lung.

Ánh mắt Thời Khương chợt khựng lại, nhịp tim cô bỗng như đập chậm lại nửa nhịp.

Ánh mắt này của anh......

Kỳ Kiến Tầm chậm rãi đến gần cô, mỗi một bước đi của anh giống như từng nhịp trống dồn dập liên tục đánh vào trong lòng Thời Khương.

Khoảng cách càng gần, mùi rượu cũng càng lúc càng nồng nặc.

“Anh vừa uống rượu à?” Thời Khương ngập ngừng hỏi anh.

Kỳ Kiến Tầm đứng ở bên giường, đầu ngón tay với những khớp xương ཞõ ཞàŋɠ nhẹ nhàng kéo cà vạt, khi dùng lực, gân cổ tay trên mu bàn tay của anh đều nổi cả lên. Làn da trắng lạnh và cà vạt tối màu, hai màu sắc tương phản mạnh mẽ sẽ tạo nên một vẻ gợi cảm tột đỉnh. Mỗi cử động nhỏ của anh dường như đều toát ra một sự cám dỗ đầy lôi cuốn.

Cổ họng Kỳ Kiến Tầm hơi động đậy, sau đó một giọng nói trầm thấp liền thoát ra: “Ừm.”

Thời Khương vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trạng thái cả người Kỳ Kiến Tầm rất khác thường.

Nó khá giống với...đêm ba năm trước...

“Anh say rồi à?” Thời Khương tận lực đè thấp hơi thở hỏi tiếp.

Kỳ Kiến Tầm cởi cà vạt, ngón tay linh hoạt đã bắt đầu cởi bớt nút áo sơ mi trước ngực, cổ áo vừa mở ra đã làm lộ ra đường xương quai xanh cực kì mê người. Ánh đèn mờ nhạt chiếu nghiêng qua, một phần da thịt tình cờ bị cổ áo dựng đứng chặn lại, tạo thành một cái bóng kéo dài đổ xuống phía dưới, khiến cả người anh lúc này trông càng thêm quyến rũ.

“Không có.” Đôi môi mỏng của Kỳ Kiến Tầm khẽ mấp máy, ánh mắt anh chuyển hướng nhìn về phía Thời Khương, một ánh mắt đầy ý vị thâm trường*, giống như mang theo móc câu câu lấy trái tim của cô.

*ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.

Thân mình Thời Khương không khỏi trở nên căng thẳng.

Không có?

Xác định không say thật à?

Ánh mắt này chẳng phải là một sự câu dẫn trần trụi sao!

Kỳ Kiến Tầm bình thường đâu có lẳng lơ như vậy đâu!

Ngày thường Kỳ Kiến Tầm còn biết cái gì là khiêm tốn rụt rè, lúc nào anh cũng vào phòng tắm để thay quần áo để tránh cho Thời Khương ɕảɷ ŧɦấყ quá xấu hổ.

Nhưng mà đôi khi bị lộ ra vài chỗ cũng đủ để cho Thời Khương miên man suy nghĩ lung tung một hồi.

Thời Khương nhìn về phía phòng tắm, ཞõ ཞàŋɠ hiệu quả cách âm của phòng ngủ không tệ, nhưng tiếng nước chảy ào ào kia giống như đang vang lên bên tai cô, làm cách nào cũng không xua đi được.

Cô bực bội gãi gãi tóc, định nằm xuống trùm chăn lên đầu thì lại bị chiếc điện thoại δί độηɠ từ trong chăn bật lên đập xuống.

Trong wechat bỗng hiện lên vài tin nhắn Kỳ Khai Dương vừa gửi cho cô mấy phút trước, cô nhớ ra vừa rồi mình đang chơi game nên không để ý.

[Người đâu? Đi đâu rồi?]

[sao cậu cúp máy hoài vậy!]

[Cậu lại chơi tôi sao?]

“......”

Đầu ngón tay cô chần chừ một lúc lâu trong khu vực soạn tin, không lâu sau đối phương liền nhận được tin nhắn hồi đáp của cô.

[Đang nói chuyện với chú cậu, cậu muốn nghe không?]

Kỳ Khai Dương gần như trả lời ngay lập tức.

[Tạm biệt!]

Khi cô đăng nhập lại vào trò chơi thì thấy Tề Khai Dương đang ở chế độ ngoại tuyến, cô cũng không muốn chơi một mình nên chỉ vào đi dạo một vòng rồi lại thoát ra.

Sau khi phát ngốc một hồi, Thời Khương cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, liền thấy Kỳ Kiến Tầm đi ra từ phòng tắm.

Sợi dây trong đầu thoáng chốc lại trở nên căng thẳng, Thời Khương bật màn hình điện thoại δί độηɠ lên làm bộ như đang chơi điện thoại δί độηɠ, trong khi khóe mắt cô không ngừng liếc nhìn bóng dáng của Kỳ Kiến Tầm.

Từ phòng thay đồ đến phòng tắm...và cuối cùng là đến đầu giường...

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô: "Đang suy nghĩ gì vậy?”

Thời Khương sửng sốt, lúc này mới ý thức được ánh mắt của mình căn bản không dừng ở trên màn hình điện thoại δί độηɠ, mà là không chớp mắt nhìn theo bóng dáng của Kỳ Kiến Tầm, màn hình điện thoại δί độηɠ của cô cũng đã tắt từ lâu.

“Tôi…” Cô nhất thời nghẹn lời; " Tôi còn có thể nghĩ gì chứ?”

Thời Khương mím môi, ôm chăn xê dịch về chỗ mình.

Thấy Kỳ Kiến Tầm vẫn bất động, vẫn dùng ánh mắt mê hoặc đó nhìn mình, da đầu Thời Khương chợt trở nên tê dại, cô can đảm hỏi lại: “Vậy anh đang suy nghĩ gì vậy?”

“Anh đang nghĩ…” Kỳ Kiến Tầm nhanh chóng giơ tay tắt đèn bàn, kèm theo động tĩnh sột soạt khi lên giường, chưa kể còn có thể nghe thấy âm thanh nuốt xuống của anh cũng vô cùng ཞõ ཞàŋɠ, anh khàn giọng bổ sung nửa câu sau: “Em cũng biết mà.”

“Tôi làm sao biết được.” Thời Khương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi đâu phải là con giun đũa trong bụng anh.”

Một giây tiếp theo, Kỳ Kiến Tầm liền nghiêng người, vươn cánh tay dài vào trong chăn ôm lấy vòng eo thon gọn của Thời Khương, nhiệt độ ở các đầu ngón tay của anh cũng nóng rực cao hơn ngày thường mấy lần.

Thời Khương cứng đờ nửa người, chậm chạp nói ra suy đoán tối nay: "Kỳ Kiến Tầm, anh lại uống nhiều rồi phải không?”

Kỳ Kiến Tầm phớt lờ lời nói của Thời Khương, anh thì thầm bên tai cô: "Anh sẽ coi em như một con giun đũa."

Lời vừa dứt, Thời Khương liền ɕảɷ ŧɦấყ trước mắt mình có một bóng đen nặng nề, cộng với hơi thở nóng hổi hòa nguyện với mùi rượu thoang thoảng lập tức cướp đi hơi thở của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play