Một sợi dây nào đó trong đầu Thạch Giang bỗng nhiên được kéo căng ra, trong đầu cô lần lượt xuất hiện những hình ảnh làm người ta đỏ mặt.
Trong không gian phòng ngủ mờ ám này, mọi bầu không khí và từng hơi thở dường như đều đang ám chỉ điều gì đó sắp xảy ra. Đầu ngón tay của anh phảng phất mang theo nhiệt độ nóng bỏng, anh vỗ nhẹ vào eo Thời Khương hai lần như có ẩn ý gì đó, sau khi thấy cô không có hành động nào cự tuyệt thì anh sẽ càng trở nên càn rỡ.
Sau đó Thời Khương giống như một con thú nhỏ đã ăn uống đủ no, mọi biểu cảm hay cử động đều tỏ ra hài lòng, sau đó liền lười biếng trốn lại vào trong chăn.
Mà động tác sờ thắt lưng này dường như trở thành ám chỉ ngầm hiểu của hai người bọn họ.
Mà giờ phút này, khi thấy anh ra động tác ám chỉ, Thời Khương lại không thể nảy sinh ra chút dục vọng nào.
Có lẽ là phản ứng của Thời Khương hơi quá độ, đầu ngón tay vốn đang vuốt ve eo cô của Kỳ Kiến Tầm dường như cảm nhận được sự cứng ngắc của cô cũng dần dần dừng lại.
Hai người đều trở nên cứng đờ không nhúc nhích, bầu không khí nhất thời trở nên kì quái, dường như cả hai đều đang nghĩ đến chuyện đó.
“Kỳ Kiến Tầm…’ Thời Khương phá vỡ sự im lặng, chủ động lên tiếng gọi anh.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đáp lại từ phía sau, Thời Khương lại lên tiếng, bất đắc dĩ nói: "...Anh có còn là con người không vậy? Tôi vốn đã bị như vậy rồi mà anh còn nổi hứng được à?"
“……”
Kỳ Kiến Tầm trầm mặc một lát, sau đó anh chợt hắng giọng, trong bóng tối giọng anh càng trở nên trầm thấp: "Chẳng phải thắt lưng của em đang ɕảɷ ŧɦấყ không thoải mái sao, tôi đang giúp em mát xa thắt lưng mà.”
Toàn bộ lòng bàn tay của người đàn ông dán sát vào da thịt của Thời Khương, ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa từng thớ thịt trên thắt lưng của cô, sau đó Thời Khương bỗng cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bên tai mình: “Em đang nghĩ gì vậy, hay là đang nghĩ tới chuyện đó?”
“......”
Thời Khương do dự một chút, sau đó cô chợt vỗ mạnh vào tay anh: "Muốn bóp thì bóp cho mạnh!"
“Sao anh không nói sớm, thấy anh bóp thắt lưng tôi tôi lại tưởng anh có ý đó!”
Thời Khương liền xoay người, mặt đối mặt với Kỳ Kiến Tầm, sau đó cô lại dịch người về phía anh, phần eo cô vừa vặn bị bàn tay to lớn của anh bao lấy.
khนôຖ ๓ặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối nên chỉ có thể nhìn rõ đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, khi không đeo kính, cặp mắt kia cực kỳ hấp dẫn, ánh mắt sâu đen láy như mực, nếu không cẩn thận thì rất dễ rơi vào đầm lầy của anh.
Thời Khương gạt tầm mắt sang một bên, nhắm hai mắt lại chỉ huy: "Lên trên một chút.”
“......”
Không thể không nói, Kỳ Kiến Tầm đối với công việc mát xa này quả thật có chút thiên phú, mỗi lần anh dùng sức, Thời Khương giống như bị nhấn chìm trong một miếng bọt biển đầy nước.
Và hậu quả của việc quá thoải mái là những tiếng thở hổn hển và rên rỉ nhẹ nhàng vô thức bật ra khỏi môi.
“Mạnh hơn một chút.”
“A...... Thoải mái quá.”
Kỳ Kiến Tầm: "......
Người phụ nữ nhỏ bé trước mặt trông thoải mái đến mức như sắp bay lên trời, khóe môi hơi mím của Kỳ Kiến Tầm bỗng trở nên thẳng hơn, mạch máu trên cánh tay anh đang ôm eo cô dường như càng hiện lên ཞõ ཞàŋɠ.
Cho đến khi Thời Khương càng lúc càng thoải mái càng thở dốc, Kỳ Kiến Tầm dường như đã không thể nhịn được nữa, lòng bàn tay anh gắt gao chế trụ thắt lưng Thời Khương, mạnh mẽ kéo người nọ đến trước người mình, hạ thấp giọng nói giống như đang kìm nén điều gì đó: "Đừng nói nữa....”
Thời Khương bị hành động và giọng nói của anh làm cho hoảng sợ, cô nhạy bén ngửi được hơi thở nguy hiểm trên người anh, nhưng nếu cô để anh muốn làm gì thì làm thì thật quá mất mặt, sau đó cô cố gắng duy trì “sức mạnh” của mình, bất mãn nói: "Sao lại không cho tôi nói chứ?"
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, bóng dáng của Kỳ Kiến Tầm lập tức áp lên người Thời Khương, một bóng đen dày đặc nhanh chóng bao phủ cả cơ thể Thời Khương, bao bọc toàn bộ cơ thể cô trong phạm vi của anh, đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua má cô, rồi rơi xuống bên tai cô, anh thấp giọng thì thầm: "Em không nghe thấy tiếng rên của mình quyến rũ lắm à?"
“......”
Thân người Thời Khương chợt trở nên căng thẳng, môi cô mím chặt, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cô lập tức không nói gì nữa, nhanh chóng chui túc lại vào trong chăn như một con thỏ con sợ hãi.
Sau đó bầu không khí dần trở nên yên tĩnh, cho đến khi cô gái nhỏ bên cạnh anh bắt đầu vang lên từng tiếng hô hấp đều đặn.
Kỳ Kiến Tầm rút tay ra khỏi chăn của Thời Khương, lắc lắc cổ tay mỏi nhừ của mình. Anh ấn đèn bàn ở đầu giường, ánh sáng màu vàng ấm áp xuyên thấu qua chụp đèn phủ kín nửa khนôຖ ๓ặt của Thời Khương.
Thời Khương nằm nghiêng một bên làm mấy sợi tóc rủ xuống bên mặt cô, lông mi cong cong, sống mũi vểnh lên, ཞõ ཞàŋɠ là gương mặt tiêu chuẩn của một mỹ nhân nho nhã điềm đạm đến từ trấn nước Giang Nam, nhưng tính tình cô lại không hề điềm đạm nho nhã chút nào.
Ánh mắt của Kỳ Kiến Tầm lướt xuống từ vầng trán đầy đặn của cô, qua đôi lông mày thanh tú, đôi mắt, sống mũi, và cuối cùng dừng lại ở môi cô, đầu ngón tay anh cẩn thận đẩy vài sợi tóc ngang ngược sang một bên, đôi mắt cũng dần trở nên sâu thẳm và nặng trĩu.
Ngưng mắt một lát, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa lên gò má của Thời Khương.
Kỳ Kiến Tầm lại vào phòng tắm tắm nước lạnh, khi anh bước ra lần nữa, Thời Khương đã đá tung nửa chăn ra ngoài, cô còn vặn điều hòa giảm xuống hai độ.
Tối hôm qua ngủ sớm nên sáng nay Thời Khương tỉnh cũng sớm, dứt khoát cùng Kỳ Kiến Tầm rời giường chuẩn bị ăn điểm tâm.
Hai người ăn ý đều không mở miệng nhắc tới chuyện tối hôm qua.
Hôm qua Khương Trạm không có thời gian đến thăm Thời Khương nên sáng nay cậu ấy tới sớm, đúng lúc có thể cùng Kỳ Kiến Tầm đến công ty và thuận tiện ăn sáng với hai người bọn họ. Cậu ấy chỉ kém Thời Khương ba tuổi, là con trai của anh trai Thời Khương, năm nay đang học năm tư đại học và thực tập ở công ty của Kỳ Kiến Tầm.
Mặt mày của nam sinh này rất nghiêm nghị, khí chất so với Kỳ Kiến Tầm tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng hơn vài phần, với tính cách như thế này thì trong trường người ta hay gọi cậu ấy là nam thần cao lãnh trường học, ngoại hình của cậu ấy thì càng không cần phải nhắc đến, trong nhà họ Thời không có ai xấu cả.
Thời Khương nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện mình, từng cử chỉ và hành vi dường như đều được khắc ra từ một khuôn mẫu. Khương Trạm đi theo Kỳ Kiến Tầm cũng đã được một khoảng thời gian nên có khi vì vậy mà càng ngày cậu ấy càng bị nhiễm cái thói lạnh lùng của Kỳ Kiến Tầm.
Cô đưa cho Khương Trạm một cái bánh quẩy, sau đó nói: "Cha cháu đâu rồi, anh ta đang làm gì vậy? Sau không thấy anh ta gọi tới hỏi thăm dì một câu nào vậy?”
Khương Trạm nuốt hết thức ăn trong miệng, thành thật nói: "Cha cháu nghe nói dì bị thương cũng không nặng nên chỉ kêu cháu qua xem dì thôi.”
Thời Khương bĩu môi: "Tên đó chỉ biết yêu vợ của mình thôi.”
Cô liếc nhìn những lá trà đắt tiền trên bàn cà phê rồi nói: "Xem như cũng có chút thành ý."
"Ách..." Khương Trạm nghẹn họng, cái bánh quẩy trong miệng lúc này cũng không thể nuốt nổi, cuối cùng vẫn mím môi nói thật: "Cái kia, dì à... trà là cha cháu bảo mang qua cho dượng..."
“......”
Vẻ mặt Thời Khương trong chớp mắt liền trở nên cứng đờ, cô không hề ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ chút nào, còn rất tự tin trừng mắt liếc nhìn Kỳ Kiến Tầm: "Cho anh ta chẳng phải cũng như cho dì sao, có gì khác nhau đâu chứ?"
“Đúng vậy. "Kỳ Kiến Tầm rút khăn giấy ra, chậm rãi lau các đầu ngón tay: “Đó là hồng trà, vị trà rất đậm, người bị thương tốt nhất không nên uống, bác sĩ dặn em chỉ được ăn uống thanh đạm thôi.”
Thời Khương trợn trắng mắt, giả bộ như không nghe thấy lời anh nói.
Kỳ Kiến Tầm nói xong liền đứng dậy rời khỏi bàn, anh trước tiên trở về phòng ngủ lấy áo khoác âu phục.
Mắt thấy Khương Trạm sắp ăn no, Thời Khương liền lấy một quả trứng gà nhét vào tay cậu ấy: "Cầm lấy trứng gà ăn đi, cháu phải nhớ bồi bổ bản thân nhiều một chút, khi nào đói bụng thì cứ lấy ra ăn, dù sao cũng chỉ là một công việc thực tập mà thôi, không cần phải nhún nhường trước anh ta như thế.”
Nói xong cô còn ý tứ liếc mắt nhìn về phía bóng lưng Kỳ Kiến Tầm.
Khương Trạm: "......
Sau khi Kỳ Kiến Tầm đi ra, dì Vân nhanh chóng bưng một ly nước và một vỉ thuốc đi tới, dì ấy lo lắng nói: "Kiến Tầm à, vừa rồi dì nghe thấy giọng nói của con hơi thay đổi, con bị cảm à?"
“Không sao đâu dì.” Kỳ Kiến Tầm hắng giọng, giọng nói lúc này đã trong trẻo hơn một chút: “Chỉ là bị cảm lạnh nhẹ thôi, con uống thêm chút nước ấm là ổn mà.”
Nghe xong lời này, Thời Khương có vẻ chần chờ nhìn sang, sau đó cô khó hiểu lên tiếng: ".... Cảm lạnh à?”
"Ngày hôm qua trong phòng ngủ ấm áp như vậy mà, sao hôm nay lại bị cảm lạnh rồi?"
Kỳ Kiến Tầm: "......
“Cháu xong rồi, dượng, chúng ta có thể đi rồi.” Đúng lúc này, Khương Trạm vừa từ toilet đi ra giúp giải quyết vấn đề khẩn cấp của Kỳ Kiến Tầm, anh cũng không cần đối phó với ánh mắt thăm dò của Thời Khương nữa.
“Được rồi, đi thôi.”
Hai người đi về phía cửa, Kỳ Kiến Tầm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bước chân anh chợt dừng lại, suy nghĩ xong anh lập tức xoay người đi về phía Thời Khương.
Người đàn ông đứng sau lưng Thời Khương, hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Buổi tối có xã giao nên có khi sẽ về trễ.”
Thời Khương a một tiếng, cô ngửa đầu nhìn về phía sau liền nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm đang cụp mắt nhìn mình, đôi mắt thấp thoáng dưới lông mi kia hơi trầm xuống, lại giống như tiềm tàng cảm xúc nào đó mà cô đọc không hiểu.
Cuối cùng cô mới ý thức được Kỳ Kiến Tầm đang nói chuyện với mình, Thời Khương cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên đáp lại một chữ “ừ”.
Khương Trạm đi theo Kỳ Kiến Tầm cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Trứng gà vẫn còn hơi ấm xuyên qua túi nilon trong suốt lan tràn ra các đầu ngón tay, Khương Trạm đang nghĩ ngợi lung tung, vô thức chơi đùa với quả trứng gà trong lòng bàn tay.
Không biết từ lúc nào tầm mắt của Kỳ Kiến Tầm đã dừng lại trên người Khương Trạm bên cạnh.
Khương Trạm nhàn nhã hoàn hồn lại, ánh mắt cậu ấy theo tầm mắt của anh nhìn qua, liền nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm đang đang nhìn quả trứng gà trong tay mình.
“Thời Khương đưa cho cháu à?” Kỳ Kiến Tầm hơi ngước mắt, ánh mắt anh lại rơi vào quả trứng gà trong tay cậu ấy.
“Dạ.”
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của Kỳ Kiến Tầm quá mức hâm mộ, Khương Trạm cũng không biết mình dùng từ này để hình dung có thích hợp hay không, nhưng cậu ấy ɕảɷ ŧɦấყ ánh mắt của anh lúc này giống như một đứa trẻ không được người lớn cho đồ chơi.
Mà Khương Trạm với tư cách là người có "đồ chơi" lại càng ɕảɷ ŧɦấყ quả trứng gà trong tay mình giống như là một quả lựu đạn có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Cậu ấy hơi cúi người xuống, thăm dò hỏi: "Dượng, Dượng... muốn ăn không?"
...
Lúc tới công ty thời gian vẫn còn sớm, Kỳ Kiến Tầm từ trước đến nay đều không mang theo bên người bất kì vật dụng dư thừa nào, nhưng hôm nay anh lại mang theo một quả trứng gà vào công ty làm cho nhân viên khắp công ty đều ɕảɷ ŧɦấყ vô cùng ngạc nhiên.
Hai người đi đến thang máy liền tách ra, Khương Trạm đến bộ phận thực tập của mình, còn Kỳ Kiến Tầm thì đi thẳng lên tầng cao nhất.
Kỳ Kiến Tầm còn chưa vào văn phòng, anh nhìn quanh văn phòng tổng giám đốc một vòng rồi gọi một người tới, hỏi: "Trần Trạch đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Kỳ, trợ lý Trần còn chưa tới.”
Kỳ Kiến Tầm gật đầu: "Nếu anh ta đến thì gọi anh ta vào văn phòng của tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Kỳ.”
Trần Trạch giống như là vừa chạy bộ tới công ty, trên mặt anh ta có chút chật vật. Khi biết tổng giám đốc Kỳ đang tìm mình, anh ta liền nhanh chóng bước ngay vào văn phòng của Kỳ Kiến Tầm mà còn không kịp uống một ngụm nước.
“Xin lỗi tổng giám đốc Kỳ, mẹ tôi đột nhiên đến Đế Đô thăm tôi nên tôi đi đón bà một chuyến nên mới làm lỡ thời gian.” Trần Trạch vừa lau mồ hôi vừa giải thích.
“Ừ.” Kỳ Kiến Tầm thờ ơ đáp lời, còn nói: “Đưa văn kiện ngày hôm qua cho tôi, ah đi chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới đi.”
“Dạ được.” Trần Trạch mới nói xong, bụng anh ta liền kêu một tiếng ùng ục không đúng lúc.
Kỳ Kiến Tầm nhướng mày nhìn qua: "Chưa ăn sáng à?”
‘Chưa kịp ăn.” Trần Trạch ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó anh ta nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm bình tĩnh di chuyển quả trứng nhỏ bên cạnh mình ra phía sau máy tính, vừa đúng ngay trong điểm mù của tầm mắt anh ta.
“......”
Anh ta biết tổng giám đốc Kỳ không phải là người keo kiệt, đôi lúc anh cũng hay chia sẻ bất cứ món ăn nào mình có với nhân viên của mình, nhưng hôm nay anh có vẻ hơi lạ, hình như tổng giám đốc Kỳ đang cố giấu giếm gì đó, chẳng lẽ anh đang thèm ăn trứng lắm sao?
Có lẽ là ngày hôm qua tắm nước lạnh nên sáng nay anh thật sự đã bị cảm lạnh, vừa mới ra khỏi phòng họp liền hắt xì liên tục hai cái, mũi cũng có chút ngứa ngáy.
Trong phòng làm việc, một người đàn ông bắt chéo chân dựa vào bàn làm việc của Kỳ Kiến Tầm, anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, tóc được vuốt sáp và chải chuốt rất kỹ càng.
Kỳ Kiến Tầm nhíu mày: "Sao cậu lại tới đây?”
Đinh Phong lập tức thu chân lại, hành động cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn một chút, nhưng khi vừa mở miệng, giọng điệu lại vô cùng ngả ngớn: “Nghe cậu nói kìa, chẳng lẽ không có việc gì thì không được đến tìm cậu sao?”
“......”
Đinh Phong nhếch miệng cười làm lành hai tiếng: "Thật ra là muốn nhờ cậu chút chuyện.”
Kỳ Kiến Tầm nhăn cái mũi đang ɕảɷ ŧɦấყ ngứa ngáy: "Chuyện gì?”
“Chẳng phải tối nay có bữa tiệc xã giao sao, ông Nghiêm bên nhà họ Nghiêm cũng có mặt.” Đinh Phong uyển chuyển nói.
“Nói trọng điểm đi.”
“Ông ấy rất thân với cha tôi, ông ấy là người uống rượu rất giỏi, nhất định sẽ bắt tôi uống, với lại ông ấy là trưởng bối, tôi cũng không thể từ chối ông ấy." Đinh Phong nheo mắt cười một tiếng, sau đó liền nói ra mục đích của mình: "Cậu có thể giúp tôi được không, xin cậu hãy giúp tôi, thuyết phục không được cũng không sao, chỉ cần uống giúp tôi hai ly là được rồi."
Nói xong anh ta còn không quên bán thảm thêm: "Tôi bị viêm dạ dày cấp tính mới khỏi nên tôi không muốn phải vào bệnh viện nữa đâu.”
Thấy Kỳ Kiến Tầm ngưng mắt suy tư gì đó, đoán chừng là đang muốn kiếm chút lợi ích gì đó từ mình, Đinh Phong lại vội nói: "Giữa anh em chúng ta mà còn nói chuyện lợi ích sao, nghe đau lòng quá đó.”
“Cậu không nói lời nào xem như là đã đồng ý rồi nhé.”
“......”
Đinh Phong vui vẻ xoa xoa tay, anh ta đứng lên chỉnh lại vạt áo, trong lúc cụp mắt, anh ta thoáng nhìn quả trứng vừa bị Kỳ Kiến Tầm dời đi, bộ dạng của anh ta giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, anh ta vui vẻ nói: "À, thì ra đây là trứng gà buổi sáng cậu mang theo vào công ty à? Lúc tôi lên đây còn nghe thấy nhân viên công ty đang bàn tán sôi nổi.”
Anh ta vươn tay cầm lấy quả trứng, nhìn trái nhìn phải, nửa đùa nửa thật nói: "Bây giờ nó đã trở thành một quả trứng nổi tiếng của công ty cậu rồi, nhìn cũng không khác trứng gà bình thường gì cả.”
“Đừng lộn xộn.”
Kỳ Kiến Tầm nhíu mày lại, anh nhanh chóng bước tới đoạt lại quả trứng từ tay Đinh Phong.
Đinh Phong nắm chặt lòng bàn tay rỗng tuếch, bĩu môi nói: "Trứng gà này làm bằng vàng sao, xem ra nó rất quý giá với cậu.”
“......”
Sau khi từ văn phòng đi ra, Đinh Phong tình cờ gặp Khương Trạm đang đến lấy tài liệu.
Nghĩ đến bộ dáng khác thường của Kỳ Kiến Tầm trong phòng làm việc, anh ta liền kéo Thời Khương Trạm qua một bên, thấp giọng hỏi: "Gần đây dượng của cậu mới chuyển qua khai thác mỏ à?"
“Hả?” Khương Trạm hiển nhiên không hiểu chuyện gì.
"Trong phòng làm việc của dượng cậu có một quả trứng đấy, quả trứng đó làm bằng vàng thật sao?"
“......”
Khóe miệng Khương Trạm khẽ giật giật, cậu ấy cũng nhiệt tình giải thích: "Trứng gà đó là của tôi cho dượng ấy.”
“?”
“Dì tôi đưa nó cho tôi, tôi thấy dượng muốn ăn nên liền đưa cho dượng.”
“......”
Đinh Phong như vừa tỉnh táo lại, anh ta thích thú hỏi: "Thời Khương về rồi à?”
“Ừm.”
Đinh Phong sờ sờ cằm trầm tư mấy giây, sau đó anh ta đột nhiên nhếch môi nở một nụ cười.
“Thì ra là thế.”