Bề ngoài Thời Khương vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, sao cô có thể bởi vì một cuộc phỏng vấn nho nhỏ mà rơi vào thế hạ phong cơ chứ, dù sao đối tượng phỏng vấn cũng đâu phải là cô.

Cô lặng lẽ nghiêng mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm bên cạnh, người đàn ông vẫn đang ngồi ngay ngắn, bởi vì anh vừa đưa áo khoác của mình cho cô nên trên người anh chỉ còn lại áo sơ mi trắng và áo khoác gile cùng màu, chiếc áo khoác gile dán sát vào người phác họa ra dáng người săn chắc và quyến rũ mê người của anh, cộng với bờ vai rộng và vòng eo hẹp, Thời Khương gần như không thể rời mắt khỏi anh.

Sau khi nhìn quanh bóng dáng của anh, ánh mắt Thời Khương lại rơi vào trên mặt anh.

Kỳ Kiến Tầm mím chặt môi, bởi vì có gọng kính che chắn nên cô không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng nhìn vẻ mặt thì thấy anh có vẻ vẫn còn điềm tĩnh và không có cảm xúc gì khác thường.

Đương sự còn chưa ɕảɷ ŧɦấყ xấu hổ, vậy tại sao cô lại phải xấu hổ cơ chứ!

Cuộc phỏng vấn nghe cũng không có gì bất thường, Thời Khương có thể chuyên chú lắng nghe mà mặt không đỏ tim không đập, bởi vì cô hoàn toàn nghe không hiểu những từ ngữ chuyên ngành kia. Cho đến khi nội dung phỏng vấn liên quan đến chiếc nhẫn, ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra theo bản năng cô chợt hô hấp chậm lại, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Kỳ Kiến Tầm.

Cô lại nghe được câu "Đã kết hôn, tôi và vợ là thanh mai trúc mã".

Hai má Thời Khương không tránh khỏi nóng lên, thậm chí cô còn đỏ mặt thay cho Kỳ Kiến Tầm.

Còn là ở trước mặt trợ lý và tài xế của anh, thật sự là mắc cỡ chết mất!

Mặc dù không có ai nhìn cô với ánh mắt trêu chọc hay kỳ quái, nhưng ánh mắt Thời Khương vẫn lóe lên, cô bỗng ɕảɷ ŧɦấყ chột dạ không thể giải thích được.

Sau đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhìn về phía Kỳ Kiến Tầm lần nữa, nhưng lần này cô bỗng vô tình chạm phải ánh mắt anh cũng đang nhìn sang.

Tầm mắt hai người chạm vào nhau, nhất thời cả hai đều trở nên sửng sốt.

Thời Khương vô thức liếm liếm môi, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của tên đầu sỏ, cô dần ɕảɷ ŧɦấყ mất bình tĩnh lập tức muốn bóp chết anh.

Cô nhích nửa mông về phía Kỳ Kiến Tầm, nghiêng người lại gần, sau đó hạ giọng nói: "Người ta hay nói cách nhau ba tuổi đã là cách nhau cả một thế hệ, chúng ta chênh nhau tận bốn tuổi, xem như cách nhau cũng gần cả hai thế hệ, sao anh lại không biết xấu hổ còn nói chúng ta là thanh mai trúc mã cơ chứ?"

Kỳ Kiến Tầm cụp mắt xuống, anh nhạy bén bắt được sự khiêu khích trong đáy mắt cô gái nhỏ. Anh đến gần cô, hơi thở của hai người trong nháy mắt càng sát gần nhau, giọng nói của Kỳ Kiến Tầm cũng trầm xuống vài phần: "Sinh nhật của em là vào tháng 8, còn của anh là vào tháng 1, chúng ta cách nhau còn chưa đầy bốn tuổi. Em tính thế nào mà chúng ta cách nhau cả hai thế hệ vậy chứ?”

Thời Khương chớp chớp mắt, sau đó cô bình tĩnh lùi lại một khoảng, giật giật khóe miệng thỏa hiệp với anh: "Vậy thì coi như một nửa đi. Tổng giám đốc Kỳ là người hẹp hòi như vậy sao? Anh nhất thiết phải tính toán ཞõ ཞàŋɠ như vậy à?”

“Có.” Kỳ Kiến Tầm ngồi thẳng người lại, ánh mắt anh liếc về phía Thời Khương đang khoa tay múa chân, sau đó lại nhìn về phía khนôຖ ๓ặt cô, ý tứ ám chỉ nói: “Anh cũng không muốn bị người ta nói là lão giã sắp bước qua hàng ba.”

“……”

Tên đàn ông này, quả nhiên Kỳ Kiến Tầm đã nghe được lời nói trong phòng bệnh của cô, còn cố tình lấy nó ra để chơi cô một vố!

Đúng lúc này. tiếng chuông điện thoại δί độηɠ của Thời Khương chợt vang lên, cô liền nuốt những lời oán hận xuống cổ họng, tức giận lấy điện thoại δί độηɠ ra.

Ngay sau đó thanh âm cà lơ phất phơ của Kỳ Khai Dương liền truyền tới: “Nghe nói đại tiểu thư của chúng ta bị thương ở chân à?”

Thời Khương từ trong cổ họng nặn ra một tiếng hừ, lười nhác nói: "Nhờ phúc của cậu nên vẫn chưa bị tàn phế.”

“Không dám nhận không dám nhận.” Kỳ Khai Dương tặc lưỡi một cái rồi lại nói tiếp: "Tôi nghe Khương Trạm nói cậu bị thương, đang định đến bệnh viện thăm cậu một chút, ai ngờ vừa thay quần áo xong thì đã nghe nói chú tôi nhanh chân đến đón cậu về rồi.”

Thời Khương đã vốn quen thuộc tính tình của Kỳ Khai Dương, cô nhẹ giọng nói: "Nếu như cậu không đứng trước gương ngắm nghía một hồi lâu thì giờ này tôi cũng đâu phải miễn cưỡng ngồi ở trên xe của chú cậu.”

Kỳ Khai Dương lúng túng cười hai tiếng, sau đó liền nhanh chóng bắt được chữ "xe" trong lời nói của Thời Khương, anh ta lại hỏi: "Chú tôi đang ở bên cạnh cậu à?"

Cùng lúc đó, Kỳ Kiến Tầm bên cạnh cũng ý thức được người bên kia là ai, anh liền nghiêng mắt nhìn qua, ánh sáng phản chiếu từ thấu kính trùng hợp che đi tia sáng trong mắt anh, anh nhẹ giọng hỏi:: "Là Khai Dương sao?"

Thời Khương nghe được thanh âm liền nhìn qua, giọng nói của Kỳ Kiến Tầm lấn át giọng nói của Kỳ Khai Dương, thế cho nên vừa rồi cô hoàn toàn không nghe Kỳ Khai Dương nói gì.

Cô gật đầu "Ừ” đáp lại câu hỏi của Kỳ Kiến Tầm: "Muốn nói với cháu trai lớn của anh vài câu không?”

Nói xong cô cũng tiện tay bấm mở loa ngoài.

Kỳ Kiến Tầm còn chưa mở miệng đã dọa Kỳ Khai Dương ở đầu dây bên kia: "Đừng đừng đừng, bà cô của tôi ơi ngàn vạn lần đừng làm thế!”

Miệng của Kỳ Khai Dương cứ như một cái súng máy vậy, anh ta hoàn toàn không cho Thời Khương cơ hội mở miệng nói chuyện.

"Chú tôi mà tìm tôi thì chắc chắn cũng không có chuyện gì tốt, gần đây dì cả của chú ấy đến hay sao ấy, tâm trạng lúc nào cũng thối muốn chết, tôi khó khăn lắm mới tránh được chú ấy, cậu tuyệt đối đừng lôi tôi ra ngoài nữa..."

Thời Khương kinh ngạc mở to mắt, sau đó cô chậm rãi chuyển tầm mắt qua Kỳ Kiến Tầm như đang xem kịch vui.

Sắc mặt của người bên cạnh cô quả thực đã trở nên thối vô cùng, cảm xúc trong mắt người nọ ཞõ ཞàŋɠ đã nguội đi rất nhiều, đôi môi mím chặt thẳng tắp, Thời Khương dường như còn có thể cảm nhận được khí chất ôn hòa điềm tĩnh trong người anh dần dần trở nên sứt mẻ.

Sắc mặt Kỳ Kiến Tầm càng lúc càng đen, khóe miệng Thời Khương cong lên càng lúc càng lớn, vì không muốn ảnh hưởng đến bầu không khí hiện tại nên cô ép mình phải nhịn xuống.

Đầu bên kia điện thoại quá yên tĩnh, Kỳ Khai Dương dường như cũng nhận ra được gì đó khác thường, anh ta dần dần ngừng nói, đợi vài giây, sau đó anh ta thử thăm dò lên tiếng: "Này, Thời Khương, sao bên đó im ắng vậy..."

Thời Khương nghẹn cười, rất không có tiền đồ nói cho Kỳ Khai Dương một thông tin vô cùng chấn động: "Từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn mở loa ngoài.”

Một giây sau, điện thoại liền bị Kỳ Khai Dương đơn phương cúp máy.

Hahaha......

Thời Khương cũng không hề ủy khuất chính mình, đầu ngón tay cô vô thức níu lấy áo khoác âu phục trên người, cười đến ngửa tới ngửa lui, vừa cười vừa nhìn Kỳ Kiến Tầm. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Kỳ Kiến Tầm mím môi, bất đắc dĩ nói: "Buồn cười lắm à?"

Thời Khương gật đầu, lau nước mắt nơi khóe mắt: "Vô cùng buồn cười.”

"Thấy không, đây mới gọi là thanh mai trúc mã!"

“……”

Kỳ Kiến Tầm nhướng mí mắt, ánh mắt anh trở nên tối tăm khó hiểu, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy tăm hơi. Anh nhướng mày tiếp lời của cô: "Thanh mai trúc mã là phải phá đám lẫn nhau như thế này à?”

“……”

Nụ cười trên mặt Thời Khương chợt khựng lại, cặp mắt hồ ly linh động kia hơi nheo lại, lập tức phóng ánh sáng nguy hiểm về phía Kỳ Kiến Tầm, cô bắt chước anh ấn đầu ngón tay lên môi làm ra động tác kéo khóa môi, hung tợn lên tiếng: "Shut up!"

Đợi khi bọn họ trở lại biệt thự ở Lệ Giang thì trời đã hoàn toàn tối mịt.

Ánh trăng trên bầu trời trong vắt soi ánh sáng xuống mặt đất, hòa quyện với ánh sáng mờ ảo của đèn đường.

Kỳ Kiến Tầm không chỉ mang theo xe lăn từ bệnh viện về mà còn lấy theo nạng.

Khoảng cách từ cổng đến lối vào biệt thự là đường rải sỏi, xe lăn có thể đi qua nhưng điều kiện tiên quyết là phải có chức năng chống xóc nảy.

Khi Thời Khương đẩy cửa xe ra, bàn chân còn nguyên vẹn nhanh chóng chạm đất, cô muốn với tay lấy chiếc nạng Trần Trạch vừa lấy từ cốp xe ra, nhưng do ngồi hồi lâu nên lòng bàn chân cô lúc này bỗng truyền đến ɕảɷ giác tê dại, nhất thời không thể đứng vững được, chỉ có thể yếu ớt tựa người vào thân xe.

Không thể đứng bằng một chân, Thời Khương vẫy vẫy tay với Kỳ Kiến Tầm đang đi tới: "Giúp tôi một tay với.”

Kỳ Kiến Tầm dường như cũng hiểu được tình hình và ý định của cô lúc này, anh nắm lấy cánh tay cô, yêu cầu cô đem trọng tâm cơ thể dựa hết lên người mình, rồi anh trầm giọng hỏi: "Chân em có bị tê à?"

Lại một trận tê dại mãnh liệt truyền đến, Thời Khương khó chịu nhắm mắt lại: "Ừ.”

Trước khi kịp mở mắt ra, trời đất trước mắt cô như xoay chuyển, Thời Khương ɕảɷ ŧɦấყ bản thân mình như vừa bay lên, ngay sau đó liền rơi vào một vòng tay rộng rãi của người nào đó.

Thời Khương mở to mắt, đập vào mắt cô lúc này là đường quai hàm sắc bén của Kỳ Kiến Tầm ẩn trong ánh sáng mờ ảo, ánh sáng ཞõ ཞàŋɠ chia đường nét khนôຖ ๓ặt anh thành hai vùng sáng tối khác nhau nhưng chẳng bao lâu sau lại dung hợp vào mặt anh một cách dị thường.

Ánh mắt cô dừng lại vài giây trên mặt anh, cho đến khi Kỳ Kiến Tầm cụp mắt xuống, Thời Khương bị ánh sáng phản xạ từ tròng kính của anh chọc vào một cái: "Tôi định nói anh không cần phải ôm tôi thế đâu. Tôi tự đi được mà.”

“Em định nhảy lò cò tới đó sao?” Kỳ Kiến Tầm nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của người trong ngực, chậm rãi nói:" Hay là định bò tới đó? Cứ theo tốc độ của em thì có khi tới sáng mới vào được nhà.”

Mắt thấy Thời Khương sắp thay đổi sắc mặt, Kỳ Kiến Tầm vừa nhấc chân vừa bổ sung thêm: "Vẫn là anh ôm em đi nhanh hơn.”

“……”

Rất tức giận!

Đi ra nghênh đón bọn họ là dì Vân, dì Vân là dì giúp việc của nhà họ Kỳ.

Sau khi Kỳ Kiến Tầm và Thời Khương kết hôn, ông cụ Kỳ sợ hai người này không chiếu cố được mình nên mới kêu dì Vân ban ngày tới lo chuyện sinh hoạt cơm nước cho bọn họ.

Dì Vân vừa nhìn thấy cái chân bị sưng của Thời Khương liền giật mình, sau đó đau lòng nói: "Sao lại sưng đến mức này rồi? Có đau lắm không?"

Thời Khương được Kỳ Kiến Tầm đặt lên ghế sofa, cô liền trấn an dì ấy: “Không sao đâu, chỉ là ngày đầu tiên nên vết thương trông có hơi đáng sợ thôi.” Cô nhìn về phía phòng bếp, hai mắt lập tức trở nên sáng lên: “Thơm quá, dì Vân, trong nhà còn đồ ăn không gì?”

“Con đói bụng rồi à?” Lực chú ý của dì Vân trong nháy mắt liền bị dời đi: “Hôm nay dì nấu toàn những món con thích đấy, chờ một chút sắp xong rồi.”

Nói xong dì ấy liền vội vàng đi vào phòng bếp.

Một bàn thức ăn nhanh chóng được dọn lên bàn ăn, Thời Khương lúc này đang thực sự rất đói bụng, những lời người quản lý yêu cầu cô phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình liền bị cô vứt hết ra sau đầu.

Tất cả đều là những món ăn mình thích nên rất khó để khống chế.

“Dì Vân, hay là từ ngày mai dì dọn hành lý qua đây ở tạm mấy ngày đi.” Cơm vừa ăn được một nửa, Kỳ Kiến Tầm đột nhiên lên tiếng: “Chân cô ấy đang bị thương đi lại không tiện, có dì ở đây giúp trông chừng cô ấy cũng tiện.”

Dì Vân: "Được rồi.”

Cơm còn chưa ăn xong, điện thoại δί độηɠ của Kỳ Kiến Tầm đã nhận được vài chục cuộc điện thoại, anh đành phải đặt đũa xuống, cầm điện thoại δί độηɠ vào thư phòng, cho đến khi Thời Khương chậm rãi ăn xong mới thấy anh ra ngoài.

Buổi sáng một mực quay phim, sau đó lại bị thương phải chuyển đến bệnh viện, cả ngày nay Thời Khương không có thời gian tắm rửa, mãi đến bây giờ ɕảɷ giác nhớp nháp toàn thân dần dần hiện rõ.

Cô cẩn thận chống nạng, trên tay còn ôm quần áo để thay chậm rãi đi về phía phòng tắm.

Kỳ Kiến Tầm đang tranh thủ xử lý mấy phần văn kiện khẩn cấp, anh ngước mắt nhìn thời gian một chút, đã qua hơn một giờ, trong khoảng thời gian này không nghe thấy Thời Khương có động tĩnh gì cả.

Anh nhéo nhéo mi tâm, tắt đèn đi ra khỏi thư phòng.

Dì Vân đã rời đi, trong biệt thự lúc này chỉ thấy một mảnh tối đen.

Kỳ Kiến Tầm mò mẫm trở về phòng ngủ, trong phòng hoàn toàn trống rỗng, trên giường đặt mấy bộ quần áo của Thời Khương và áo khoác âu phục của anh.

Anh nhấc chân đi vào bên trong, người còn chưa có đi vào, trong phòng tắm liền vang lên một loạt âm thanh nghèn nghẹt, dường như còn kèm theo tiếng các loại chai lọ rơi xuống sàn.

Lông mày Kỳ Kiến Tầm lập tức nhảy dựng, anh cũng không kịp nghĩ nhiều vol65i vàng chạy vào phòng tắm.

Cảnh tượng lúc anh vừa đẩy cửa vào khiến cả người anh bỗng trở nên ngây ngốc tại chỗ.

Thời Khương nửa nằm trên mặt đất, làn da trắng ngần của cô dưới ánh đèn càng trở nên trắng hồng hơn, hơi nước trên làn da chậm rãi nhỏ giọt, từng bộ phận trên cơ thể tựa như đều toát ra sự cám dỗ chí mạng.

Cô nhíu mày, vẻ mặt có chút thống khổ, xung quanh cô là đủ loại chai lọ vừa rơi rớt xuống sàn.

Cũng may Kỳ Kiến Tầm hoàn hồn nhanh, anh vội vàng đi qua đỡ Thời Khương dậy.

Thời Khương đau đến mức nhe răng nhếch miệng: "Đau, đau......”

Kỳ Kiến Tầm nhanh chóng quét mắt quanh người cô, ánh mắt lại rơi xuống cái chân bị thương của cô: "Đau chỗ nào? Châm em lại bị thương à?”

“Không phải.” Thời Khương híp mắt, hơi thở có chút đứt quãng: "...... Đau mông quá.”

“……”

Anh chậm rãi đỡ người dậy, Kỳ Kiến Tầm đang định lấy khăn tắm thì đôi mắt mờ mịt của Thời Khương đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh, như vừa nhận ra tình hình hiện tại của cả hai, giọng điệu của cô lập tức thay đổi: "Không đúng...Sao anh lại vào đây?"

Kỳ Kiến Tầm bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, anh cũng thành thật đáp lại: "Anh  nghe thấy tiếng động liền chạy tới."

“Không đúng, anh......”

Thời Khương nhất thời bỗng nói năng lộn xộn, nỗi đau mông chạm đất giờ phút này đều bị vứt bỏ ra sau đầu, cô nhìn Kỳ Kiến Tầm rồi lại cúi đầu nhìn mình, sau đó liền hoảng hốt giơ tay chân lên che chắn đi những bộ phận quan trọng trên cơ thể mình.

Kỳ Kiến Tầm cụp mắt xuống nhìn hành động của cô, ánh mắt anh hơi tối lại, yết hầu cũng vô thức xuất hiện một chuyển động nhẹ, một tay anh ôm lấy vòng eo thon gọn của Thời Khương, phần da thịt chạm vào nhau giống như vừa bị điện giật, anh trầm giọng nói: "Xấu hổ cái gì chứ, cũng đâu phải là anh chưa từng thấy qua.”

“……”

Hết lần này tới lần khác hành động và vẻ mặt của Kỳ Kiến Tầm vẫn luôn có thể bình tĩnh và nghiêm túc như thế, như thể anh chỉ đang đơn giản bình luận "Thời tiết hôm nay không tệ".

Nhưng phản ứng của anh khiến Thời Khương có chút không hài lòng.

Tại sao chứ, chẳng lẽ dáng vẻ của cô không thể khơi dậy một chút thay đổi nào trong cảm xúc của Kỳ Kiến Tầm sao?

Thời Khương ưỡn ngực, ngay lúc cô đang định mở miệng muốn nói gì đó nữa thì Kỳ Kiến Tầm đã tiện tay kéo khăn tắm qua che kín cả người cô, sau khi che chắn kín kẽ cho cô, anh nhẹ nhàng ôm cô lên.

Thời Khương hốt hoảng hét lên một tiếng, cô vỗ vỗ vai anh, nói: "Từ từ đã.”

“Có chuyện gì nữa vậy?”

“……”

May mắn thay cú ngã vừa rồi không làm tổn thương bộ phận trọng yếu nào, Thời Khương chỉ ɕảɷ ŧɦấყ phần da thịt bên ngoài ê ẩm một chút, nhưng chỉ một lát sau ɕảɷ giác đau đớn này cũng dần biến mất.

Nhưng mà phần eo lại thường xuyên có ɕảɷ giác khó chịu.

Sau khi Kỳ Kiến Tầm từ phòng tắm đi ra, Thời Khương đã cuộn mình nằm vào chăn.

Nửa giường còn lại trống không, là vị trí dành cho anh.

Khoảng thời gian này đang là cuối mùa xuân, thời tiết thay đổi thất thường, ban đêm nhiệt độ thường rất lạnh. Thời Khương vốn sợ lạnh, chăn bông trong phòng lại dày cộm, máy điều hòa trong phòng còn được bật ở nhiệt độ cao, nhiệt độ trong phòng ngủ dường như còn cao hơn trong phòng tắm.

Kỳ Kiến Tầm dừng lại một lát, sau đó từ trong tủ quần áo ôm ra một cái chăn khác đặt ở vị trí giường của mình.

Phòng ngủ nhanh chóng chìm vào bóng tối, tác dụng ngăn ánh sáng của rèm cửa sổ rất tốt, một tia ánh sáng cũng không thể lọt vào trong phòng.

ɕảɷ giác được vị trí bên cạnh mình hơi lún xuống, Thời Khương không khỏi tỉnh táo vài phần.

Và khoảnh khắc tỉnh táo này khiến Thời Khương càng lúc càng ɕảɷ ŧɦấყ khó chịu ở thắt lưng khi dần chìm vào giấc ngủ.

Sau khi lật người qua lật người lại, người đàn ông bên cạnh nãy giờ vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối bỗng lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy?”

Thời Khương bĩu môi, giọng điệu tựa như đang gào thét, có vẻ không thoải mái: "...Thắt lưng tôi đau quá."

Lại một khoảng im lặng kéo dài...

Thời Khương cũng không trông cậy vào Kỳ Kiến Tầm có thể làm chút gì, đợi đến khi cô dần dần thích ứng với tần suất khó chịu này và rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu ngón tay người đàn ông mang theo nhiệt độ mê người chậm rãi thăm dò vào trong chăn của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào vòng eo mềm mại của Thời Khương.

Thời Khương thoáng giật mình, thân thể lại trở nên căng thẳng, đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play