Lúc Thời Khương lạnh lùng nhìn Kỳ Kiến Tầm, lông mi anh cụp xuống nhìn sang nơi nào đó, nụ cười trên khóe môi còn chưa tản đi, cô theo tầm mắt anh nhìn qua, trùng hợp rơi vào chiếc áo tắm đang để lộ ra một phần lớn da thịt trước ngực cô, da thịt bởi vì vừa tiếp xúc với nước nóng nên có chút ửng hồng đầy mơ hồ.

“Lưu manh!”

Thạch Khương theo bản năng liền buột miệng nói, sau đó cô lập tức kéo hai vạt áo hai bên quấn chặt vào người mình.

Kỳ Kiến Tầm hơi cúi đầu, độ cong trên khóe môi càng lúc càng sâu, yết hầu khẽ di chuyển tràn ra những tiếng cười đứt đoạn trầm thấp nặng nề.

Cô vốn là cố ý kéo cổ áo ra chút ít, lại còn cầm hoa hồng, giả bộ thể hiện ra dáng vẻ ái muội, chính là để cho những người bạn nối khố cùng tiểu Thanh Mai của anh nhìn thấy bộ dạng của chính cung là như thế nào.

Thời Khương tức giận liếc nhìn Kỳ Kiến Tầm.

Người này vẫn còn đang nhìn chằm chằm cô.

Kỳ Kiến Tầm cười xong liền tiến về phía trước hai bước, anh vươn ngón tay thon dài chạm nhẹ vào phần da ở cổ Thời Khương, sau đó nghiêng đầu nói: “Em nên dùng ít son để lại chút dấu vết ở chỗ này... thì sẽ càng trông giống hơn."

Thời Khương hất tay anh ra, cô không được tự nhiên cầm khăn lau qua chỗ da thịt vừa bị anh chạm vào, lông mày cũng hơi nhướng lên: “Xem ra anh rất có kinh nghiệm nhỉ?"

"Một lời đề nghị chân thành." Ngữ điệu của Kỳ Kiến Tầm bỗng chốc kéo dài ra, đôi mắt nheo lại nhìn xuống cô: "Hoặc... anh cũng có thể giúp em để lại một vài dấu vết..."

“……”

Thời Khương ném bó hoa hồng trong tay vào lòng Kỳ Kiến Tầm, cô nhanh chóng lấy khăn tắm trong tay quấn lên cổ anh, sau đó cũng không thèm quay đầu lại, liền xoay người, giọng điệu có chút bực bội vì bị nghẹn tức: "Không cần, cám ơn anh!"

Mái tóc dài ướt át xõa xuống sau lưng cô, Thời Khương nghiêng người dùng khăn lau đi, người phụ nữ trong gương có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, dù không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn hoàn hảo không tì vết, làn da trắng hồng đầy quyến rũ, cộng thêm bầu không khí đầy sương mù trong phòng tắm, trông cô như một vị tiên nữ đang ở trên thiên cung.

“Em ăn cơm chưa?” Kỳ Kiến Tầm lại dựa vào khung cửa phòng tắm hỏi cô.

Nghĩ đến Nhâm Tinh Từ cứ dính chặt với Kỳ Kiến Tầm, động tác Thời Khương đang lau tóc hơi khựng lại, nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng lại tăng thêm.

Cô buồn bực hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói: "Tức đến no luôn rồi.”

Kỳ Kiến Tầm xoay người nhìn hành lý đang để bừa bộn trong phòng ngủ của anh và một bó hoa hồng lớn trên bàn, anh nghĩ chắc cô vừa mới từ sân bay trở về, không chừng đã trở về biệt thự một chuyến, thấy trong nhà không ai nên liền gọi điện thoại cho anh, sau khi không thấy ai bắt máy thì mới đến công ty tìm anh

Anh cụp mắt nâng đồng hồ lên rồi hỏi tiếp: "Anh cũng chưa ăn cơm, em có muốn đi ăn chung với anh không?”

Tiếng máy sấy vù vù vang lên, luồng khí nóng liên tục phả vào mặt cô, cô theo bản năng liền chớp mắt, cũng theo đó thổi tan lời nói của Kỳ Kiến Tầm.

Thời Khương sấy tóc bao lâu, Kỳ Kiến Tầm liền đứng dựa vào khung cửa chờ cô bấy lâu.

Mái tóc dài xoăn xõa xuống, mùi thơm của dầu gội lan vào lỗ mũi cùng với hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, Thời Khương cất máy sấy tóc đi, cô trầm giọng nói: “Tôi không ăn, tôi đang cố gắng giảm cân."

“Thực sự không ăn sao?”

“Không ăn.”

Kỳ Kiến Tầm đột nhiên không lên tiếng, Thời Khương cho rằng anh thế nào cũng sẽ khuyên nhủ cô vài câu, ngay khi cô buồn bực ngẩng đầu lên, người đàn ông đột nhiên hạ giọng, khóe mắt đuôi lông mày đều chứa đầy ý cười: "Vậy đi cùng anh thì sao?”

Thời Khương nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được, cô nhếch môi cười ra tiếng, đôi mắt hồ ly kia tràn đầy trêu chọc: "Kỳ Kiến Tầm, anh đang làm nũng với em đó sao?”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Kỳ Kiến Tầm đứng thẳng lưng lên và thu lại nụ cười: "Nếu em cảm thấy như thế thì tùy em.”

Thời Khương nói không đói bụng là giả, nhưng trong lòng cô đang tức giận, chỉ muốn nghịch ngợm một chút để người ta dỗ dành cô mà thôi, nghe có vẻ như đang làm dáng bây giờ mục tiêu của cô cuối cùng cũng đã đạt được.

Hai người ở bên ngoài ngẫu nhiên tìm được một nhà hàng cũng không tệ, Thời Khương đúng là đang trong thời kỳ giảm cân nên cô chỉ gọi một phần salad rau dưa, trong khi Kỳ Kiến Tầm thì lại gọi rất nhiều, nào là cá, thịt và đồ xào.

Nhìn một bàn mỹ vị trước mặt Kỳ Kiến Tầm, Thời Khương ôm đĩa salad rau dưa của mình mà cứ như đang nhai sáp, căn cứ vào tâm lý không nhìn sẽ không thèm, vậy nên cả buổi cô đều cúi đầu tập trung ăn phần của mình.

Kỳ Kiến Tầm tuy kêu nhiều nhưng ăn cũng không có bao hiêu, anh gắp một miếng cá, cẩn thận gắp xương cá bên trong ra, rồi cho vào bát của Thời Khương: “Ăn thử đi, mùi vị rất ngon.”

Thấy Thời Khương có vẻ do dự, Kỳ Kiến Tầm liền nói: "Chỉ nếm thử một ít thôi.”

Thời Khương không nhịn được nuốt nước miếng một cái, cuối cùng cô cũng đành bỏ cuộc.

Kỳ Kiến Tầm cơ bản cả bữa cơm đều một mực đút cơm cho Thời Khương và đưa ra những lời nói mang tính chất lừa mình dối người, nào là "Chỉ là nếm thử", "Không có nhiều calorie", "Ăn một miếng cũng không thể béo lên được".

Thời Khương cũng đang thực sự đói bụng, nghe theo lời nói của Kỳ Kiến Tầm, cô hoàn toàn quên mất việc mình đang giảm cân.

Khi cô phản ứng lại thì phát hiện mình đã ăn no luôn rồi, nhưng lại phát hiện Kỳ Kiến Tầm cả buổi lại không động đũa nhiều lắm: "Anh chưa ăn gì phải không? Em thấy anh cả buổi anh ít quá."

“Anh không đói lắm.”

Thời Khương sờ sờ cái bụng căng tròn của mình: "Cuối cùng em cũng hiểu…”

“Hửm?”

“Anh chính là cố ý làm cho em béo lên! Anh đúng là một tên xấu xa!”

Hai người cơm nước xong, Kỳ Kiến Tầm liền lái xe đưa cô trở về, trên đường đi anh thuận miệng hỏi: “Buổi tối em muốn ngủ ở đâu? Biệt thự còn chưa có dọn dẹp, nếu em muốn về nhà thì anh sẽ kêu người lập tức tới dọn dẹp."

Thời Khương quay đầu nhìn ánh đèn sáng rực ngoài cửa sổ, ánh trăng kết hợp với ánh đèn đường bao phủ cả con đường, cô thản nhiên nói: “Em thấy giường trong phòng nghỉ của anh cũng khá lớn, tối nay chúng ta ngủ ở đó đi."

Bàn tay đặt trên vô lăng của Kỳ Kiến Tầm hơi khựng lại, anh quay lại nhìn Thời Khương với ánh mắt đầy ẩn ý.

Lúc Thời Khương trở về không mang theo áo ngủ, trong phòng nghỉ bên này của Kỳ Kiến Tầm cũng không chuẩn bị áo ngủ nữ, cho nên cô liền lục tìm một bộ trong tủ quần áo của anh, cuối cùng liền tìm được một cái áo dài và quần dài xem như tạm dùng được.

Cô cởi quần ra, chỉ mặc một chiếc áo che kín đến đùi, rồi ghé vào trên giường xem điện thoại di động, quần lót dưới mép vạt áo như ẩn như hiện.

Kỳ Kiến Tầm vừa từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy một màn trước mắt.

Anh đi tới, cẩn thận giúp Thời Khương dùng chăn đắp lên phần eo trở xuống của cô sau khi thấy cô ném tới ánh mắt hồ nghi, anh thấp giọng giải thích: “Máy điều hòa đang bật, cẩn thận bị cảm lạnh.”

Kỳ Kiến Tầm leo lên giường nằm ở bên cạnh Thời Khương: “Sao lần này về nhà mà không nói với ai một tiếng vậy?”

Dù sao Thời Khương cũng không muốn anh biết cô trở về là bởi vì sợ anh bị yêu tinh kia quyến rũ, vậy nên cô chỉ giải thích qua loa: “Em muốn về thì về thôi, chẳng lẽ còn phải báo cáo với anh sao?"

Không trở về làm sao biết anh cùng đám thanh mai trúc mã kia trò chuyện tốt như vậy, còn có tiểu Thanh Mai quấn quýt lấy anh không buông!

Anh Kiến Tầm?

Gọi thân mật quá nhỉ?

Vừa nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng cô lại đột nhiên dâng lên.

"Em định ở lại bao lâu? Ngày mai là cuối tuần, anh có thể dành chút thời gian cho em."

Thời Khương còn đang ủ rũ tức giận nên cô chỉ chú ý đến nửa câu đầu của anh, anh vậy mà còn hỏi cô lần này ở lại bao lâu.

Đây chẳng phải là đang cố gắng tìm hiểu tung tích của cô để anh có thời gian đi tìm người yêu thuở nhỏ của mình sao!

“Không cần anh đi cùng!” Thời Khương kéo chăn về, cô quay người lại tự ôm mình, giận dỗi nói: “Đi tìm Tiểu Thanh Mai của anh đi!”

?

Kỳ Kiến Tầm không hiểu ra sao, cơn tức giận của cô đột ngột đến không đầu không đuôi.

Tìm Tiểu Thanh Mai? Chẳng lẽ là đang nói đến Nhâm Tinh Từ?

_

Ngày hôm sau là thứ bảy, Thời Khương và Kỳ Kiến Tầm trở về nhà cũ thăm ông cụ, cha mẹ Kỳ Kiến Tầm nửa tháng trước vừa từ nước ngoài trở về, nhà cũ hôm nay cũng náo nhiệt hơn nhiều.

Hôm nay thời tiết cũng không quá nắng gắt, buổi sáng trời đổ mưa nhỏ, không khí nóng bức cũng tiêu tan đôi chút.

Buổi chiều, sau khi Thời Khương cùng ông cụ đánh cờ xong, ông cụ chơi ván nào cũng thua, có thể là cảm thấy mất hết thể diện nên liền tìm cớ nói mình muốn đi ngủ trưa, rồi nhanh chóng “đuổi” Thời Khương đi.

Vừa ra khỏi phòng của ông cụ liền nghe người giúp việc nói trong nhà có khách. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thời Khương hỏi thăm một chút, sau khi nghe xong vẻ mặt cô lại trở nên bực bội.

Lại là Tiểu Thanh Mai của Kỳ Kiến Tầm và mấy người bạn nối khố kia!

Đúng là âm hồn bất tán mà!

Đuổi tới nhà cũ luôn rồi!

Vừa lúc Kỳ Kiến Tầm từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy cảnh tượng Thời Khương đang đứng trên lầu trợn trắng mắt: "Ông nội ngủ rồi à?”

“Ừ.”

Ngay cả khi biết Kỳ Kiến Tầm nhất định đang tiếp đón bạn nối khố của mình, Thời Khương vẫn không nhịn được hỏi: "Anh vừa đi đâu vậy?”

“Sân sau.” Kỳ Kiến Tầm nói: “Mẹ bảo anh gọi điện cho em.”

Cô đi theo Kỳ Kiến Tầm ra cửa, ngoài hậu viện là một bãi cỏ xanh mướt, xa xa nhìn lại trên bãi cỏ còn có một cái bàn nhỏ, xung quanh có mấy người đang ngồi uống trà chiều và bẻ hạt dưa trò chuyện rất vui vẻ

Khi bọn họ còn cách đó hơn mười mét, Nhâm Tinh Từ đột nhiên nhìn qua, Thời Khương thấy vậy liền nhanh chóng đuổi theo Kỳ Kiến Tầm, đầu ngón tay cô như vô tình lướt qua lòng bàn tay Kỳ Kiến Tầm rồi luồn vào trong các ngón tay của anh.

Bước chân Kỳ Kiến Tầm hơi dừng lại, anh khẽ cụp mắt nhìn xuống.

Thời Khương dùng đầu ngón tay nhéo vào khớp xương của Kỳ Kiến Tầm, cô nhướng mày nói: “Đi thôi.”

Kỳ Kiến Tầm mím môi, mặt mày giãn ra rõ ràng, anh kéo Thời Khương sát lại gần mình vài phần và nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Thấy hai vợ chồng tay trong tay đi tới, mẹ Kỳ cũng nhịn không được cười trêu chọc hai tiếng.

Ở đây ngoại trừ Đinh Phong, thần sắc của Nhâm Tinh Từ và Ngụy Nham đều có chút khó coi, bọn họ xấu hổ cười gượng hai tiếng.

Bàn nhỏ không có đủ ghế nên người hầu phải quay lại lấy thêm mấy chiếc ghế ra..

Nếu như không phải mẹ Kỳ còn đang ngồi ở chỗ này nên không tiện làm ra những hành động không thích hợp, thì Thời Khương đã sớm ngồi lên đùi Kỳ Kiến Tầm trước mặt Nhâm Tinh Từ.

Nhâm Tinh Từ rất xinh đẹp, thoạt nhìn dáng vẻ có vẻ hiền lành dịu dàng, mới ở nước ngoài mấy năm, khí chất toàn thân đã có bước nhảy vọt về chất.

Cô ta che giấu sắc mặt cũng rất tốt nhưng vẫn có chút không được tự nhiên, cả buổi cô ta cứ liếc nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của Thời Khương và Kỳ Kiến Tầm.

Mẹ Kỳ cười cười vỗ vỗ cánh tay Nhâm Tinh Từ, còn nghĩ rằng cô ta đang cảm thấy ngại: "Không cần gò bó, con ở đây cứ tự nhiên giống như nhà mình."

"Được rồi, mẹ ra ngoài tìm mấy bà bạn chơi mạt chược đây, các bạn trẻ ở lại vui vẻ trò chuyện nhé." Mẹ Kỳ đứng dậy nhường ghế: "Kiến Tầm, con lại đây ngồi đi."

Chỗ ngồi kia trùng hợp là kế bên Nhâm Tinh Từ.

Thời Khương nhíu mày, cả người lại bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.

Chỉ thấy Kỳ Kiến Tầm một tay kéo ghế qua dựa sát vào ghế của Thời Khương, cách vị trí của Nhâm Tinh Từ hình như chừng hai cái ghế.

Thời Khương nhướng mày, cảm thấy có chút vui mừng.

Nhâm Tinh Từ cong môi, gượng cười nói: "Thời Khương, đã lâu không gặp.”

Thời Khương nâng cánh tay của Kỳ Kiến Tầm lên trước mặt cô, cô rũ mắt xuống thoải mái chơi đùa với các ngón tay của anh. Bàn tay của Kỳ Kiến Tầm thực sự rất đẹp, các khớp xương rõ ràng, cân đối và đẹp mắt, các đường gân trên mu bàn tay cũng nhô ra vừa phải nên trông không có gì đáng sợ.

Thời Khương dành thời gian ngẩng đầu nhìn Nhâm Tinh Từ, cô cũng lịch sự mỉm cười: "Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Bầu không khí lại rơi vào thế khó xử một lần nữa.

Đinh Phong, một người ngày thường vốn rất năng động, lúc này lại đang nhìn chằm chằm vào điện thoại và điên cuồng gõ phím, hoàn toàn không nghe bọn họ nói gì.

Nhâm Tinh Từ nhấp một ngụm trà để làm ẩm cổ họng, cô ta cố gắng vực dậy không khí của cuộc trò chuyện: "Các anh có còn nhớ buổi biểu diễn văn nghệ khi chúng ta học năm thứ hai trung học không? Bây giờ nghĩ lại màn trình diễn của Đinh Phong vẫn còn cảm thấy buồn cười."

Đinh Phong bị điểm danh lúc này mới chịu rời mắt khỏi điện thoại, anh ta khoát tay nói: "Đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa.”

Ngụy Nham ở bên cạnh cũng phụ họa thêm: "Tinh Từ, vẫn là màn biểu diễn ba lê của em làm anh nhớ nhất, anh nhớ lúc đó Kiến Tầm còn đệm đàn cho em nữa.”

Hai gò má Nhâm Tinh Từ hơi ửng đỏ: "Lúc đó anh Kiến Tầm quả thực đàn rất hay, mấy động tác ballet của em không có gì đáng nhắc đến cả.”

Những đầu ngón tay đang nhào nặn các khớp ngón tay của Kỳ Kiến Tầm chợt dừng lại.

Thời Khương hơi nghiêng đầu, cô mỉm cười trừng mắt nhìn Kỳ Kiến Tầm.

“Anh còn đệm nhạc cho cô ấy múa à?”

Đinh Phong đặt điện thoại di động xuống, nhớ lại nói: “Tôi nhớ là chương trình biểu diễn văn nghệ lần đó có hai chương trình, vở ba lê của Tinh Từ và tiết mục độc tấu piano của Kiến Tầm, cuối cùng vì không có đủ thời gian nên giáo viên buộc phải gộp lại thành một tiết mục.”

“……”

Trên mặt Nhâm Tinh Từ hiện lên một tia xấu hổ, nhưng chỉ là thoáng qua rồi cô ta lại bắt đầu kể lại những chuyện thời trung học của bọn họ.

Phần lớn tâm tư Kỳ Kiến Tầm đều đặt trên người Thời Khương, anh chăm chú nhìn cô đang chơi đùa các đầu ngón tay của mình.

Thỉnh thoảng còn dừng lại nghe một hai lời bọn họ nói.

Đinh Phong vừa nói gì đó, Nhâm Tinh Từ liền che miệng cười, sau đó cô ta khẽ thở dài: “Nếu có Du Lãng ở đây thì tốt rồi.”

Thời Khương cúi đầu trợn trắng mắt.

Hả?

Định kéo thêm đồng bọn đến để cô lập cô sao?

Cố ý làm một nhóm nhỏ cô lập cô?

Ai mà không nhìn ra chứ!

Kỳ Kiến Tầm cầm bánh quy trên bàn đưa cho Thời Khương: "Ăn không?”

Thời Khương liếc mắt một cái, sau đó cũng không lên tiếng, cố tình làm ra dáng vẻ mắt điếc tai ngơ.

Đang tức giận! Ăn cái gì mà ăn!

Sau đó cô liền bỏ tay Kỳ Kiến Tầm ra, rồi lấy di động ra bắt đầu gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ của cô.

Thời Khương: [Cứu tôi với! Nhà cũ nhà họ Kỳ! Tôi đang bị người ta khi dễ!]

[khóc lớn.jpg]

Sau khi giải thích ngắn gọn lý do, mọi người trong nhóm đều bày tỏ sự đồng tình với cô, chỉ có Khương Đồng vẫn đang ở nước ngoài nên không thể an ủi cô mình.

Khương Đồng cũng là con trai của Khương Minh Thành, là anh em sinh đôi với Khương Trạm, tuy sinh đôi nhưng tính cách của hai anh em lại hoàn toàn bất đồng, một người thì lúc nào cũng điềm tĩnh, còn người kia thì lúc nào cũng ầm ĩ.

Nhưng hai đứa đều đi theo Thời Khương lăn lộn từ nhỏ đến lớn.

Đại khái qua hơn bốn mươi phút sau, Kỳ Khai Dương, Khương Trạm cùng với Khương Chi Hàm mới khoan thai đến muộn, dĩ nhiên ba người bọn họ đến đây là để “hỗ trợ” Thời Khương, nhưng đành phải lấy cớ lạ bọn họ vừa ra ngoài chơi cùng nhau, sau khi chơi xong lại cảm thấy mệt mỏi nên liền theo Kỳ Khai Dương về nhà.

Đúng lúc này, Khương Đồng gọi điện thoại video tới, nam sinh nhuộm một đầu tóc xanh, hoàn toàn khác biệt với khí chất điềm tĩnh của Khương Trạm.

Khương Trạm còn mang theo một bé Samoyed của gia đình đến ủng hộ “buổi biểu diễn”, sau khi cậu ấy buông sợi dây, chú chó lập tức vui vẻ chạy về phía Thời Khương.

“Bên đây nè.”

Thời Khương ngồi chồm hổm trên mặt đất giang tay chuẩn bị đón chú chó nhỏ, nhưng hình thể nó quá lớn, lúc chạy như điên về phía người ta toàn thân đều là tư thế xông về phía trước, Kỳ Kiến Tầm sợ con chó sẽ quật ngã Thời Khương, thế nên khi con chó lao tới, anh kịp thời ôm lấy Thời Khương để tránh bị va chạm.

Khi con chó chạy qua Thời Khương, nó đột ngột rẽ vào một góc, cái đuôi của nó vô tình xược qua Nhâm Tinh Từ.

“A!”

Nhâm Tinh Từ giật mình và hét lên dữ dội.

Ngụy Nham vội vàng cúi người an ủi cô ta, còn không quên mắng phong long một tiếng: "Sao cậu lại mang theo chó tới đây? Có biết Tinh Từ sợ chó không hả?"

Bầu không khí lập tức rơi vào yên lặng trong chớp mắt, lúc này, chiếc điện thoại di động trên ghế của Thời Khương đột nhiên truyền đến thanh âm khinh thường của Khương Đồng, không tính là lớn, nhưng ở trong không khí yên lặng cũng đủ để cho mỗi người đều nghe thấy: "Thích mang thì mang thôi, dù sao đây cũng đâu phải là nhà của anh, anh ở đây la hét cái gì chứ, đâu có ai rảnh rỗi suốt ngày đi dỗ người có bệnh công chúa như cô ta!”

Nhâm Tinh Từ sợ tới mức sắc mặt đều trở nên trắng bệch, vẻ mặt cô ta càng trở nên xấu xí hơn khi bị Khương Đồng chỉ đích danh.

Kỳ Khai Dương cười ha ha chen miệng vào: "Hôm nay thời tiết đẹp như vậy, hay là chúng ta ăn thịt nướng đi.”

“Nhiều người, lại náo nhiệt, nhà chúng tôi cũng không thể để cho khách bụng đói về nhà.”

Sau khi anh ta nói xong liền phân phó người giúp việc đi xuống chuẩn bị một ít rau dưa thịt, gia vị, vỉ nướng, và bếp than, không bao lâu sau mọi người lại chuyển hướng tập trung vào việc nướng thịt.

Thời Khương không biết nướng thịt nên liền cầm điện thoại di động ngồi xổm trên bãi cỏ cùng Khương Đồng gọi video nói chuyện phiếm, chờ khi bọn họ nướng xong rồi vào ăn.

Nao Nao ngồi xổm bên cạnh Thời Khương, nó có  một bộ lông bồng bềnh như tuyết, khi nó đến gần cô, thân hình của nó thậm chí còn lớn hơn cả Thời Khương.

Kỳ Kiến Tầm chọn mấy món thịt và rau củ Thời Khương thích ăn, sau đó liền chiếm cứ một diện tích nhỏ trên giá nướng, khói hun làm mờ tầm mắt, anh chỉ có thể nghiêng đầu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thời Khương.

Nhâm Tinh Từ không biết từ lúc nào đã vòng qua bên cạnh Kỳ Kiến Tầm, cô ta chỉ vào hạt tiêu trên bàn bên cạnh Kỳ Kiến Tầm, sau đó dịu dàng nói: "Anh Kiến Tầm, anh có thể lấy giúp em một chút được không?

“Không còn tay.” Kỳ Kiến Tầm theo bản năng liền trả lời.

Anh cũng đang nói thật, trong tay anh còn đang cầm xiên thịt, thực sự là không còn tay nào rảnh.

“……”

Im lặng một lúc, Ngụy Nham liền lấy hạt tiêu trên bàn đưa cho Nhâm Tinh Từ: “Tinh Từ, để anh lấy cho em.”

Dường như nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Thời Khương định thần lại và nhanh chóng đưa mắt nhìn sang.

Nhâm Tinh Từ vẫn không bỏ cuộc, cô ta nhìn món thịt nướng trong tay Kỳ Kiến Tầm, hai mắt sáng lên, không ngừng lấy lòng khen ngợi: “Nhìn ngon quá, anh Kiến Tầm, anh nướng thịt nhìn thật ngon, màu sắc cũng rất đẹp, anh nướng cho em ăn à?"

Kỳ Khai Dương đúng lúc chen qua, anh ta đẩy Nhâm Tinh Từ ra, anh ta vểnh ngón tay thon dài chỉ về phía nồi thịt xiên ngon trên mặt bàn, rồi cũng nũng nịu nói: "Chú Tầm, cháu cũng muốn miếng thịt đó."

“……”

Nghe giọng nói yếu ớt của Tề Khai Dương, Đinh Phong suýt chút nữa cười chết, lúc nghiêng người tới, xiên thịt nướng trong tay của anh ta vì run rẩy cũng xém rơi xuống đất, sau đó anh ta cũng bắt chước bộ dáng của Kỳ Khai Dương: “Anh Kiến Tầm, em cũng muốn ăn thịt từ tay anh~”

Khương Trạm rất nhanh cũng đi tới, cậu ấy nhìn chằm chằm miếng thịt trong tay Kỳ Kiến Tầm, dù sao cũng không thể bắt chước giọng điệu của Kỳ Khai Dương, cậu ấy chỉ nhẹ giọng lúng túng nói: “Nhìn chú Tầm nướng thịt mà cháu cũng thèm quá.”

Khương Chi Hàm cũng chen vào khe hở của mọi người: "Này này, anh rể Tầm, cho em ăn nữa được không?"

“……”

Thời Khương đang ngồi xổm cũng sắp cười điên rồi, nhất là khi nhìn thấy sắc mặt Kỳ Kiến Tầm, cô ôm bụng cười đến mức ngã ngồi dưới đất, bả vai cũng không nhịn được run lên.

Sau khi ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Kiến Tầm đảo qua đám người hồ nháo này, bọn họ mới ậm ừ cười trừ rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.

“Á!”

Nhâm Tinh Từ ngã mạnh xuống đất, lòng bàn tay cô ta chống trên mặt đất bùn, cô ta còn cố tình xoa thêm bùn lên lòng bàn tay.

Nhâm Tinh Từ nhíu mày, vẻ mặt cũng tràn đầy thống khổ, bởi vì vừa rồi bị trêu chọc nên cô ta xấu hổ không dám gọi “anh Tầm” nữa: "Kiến Tầm, hình như em bị trật chân rồi, đau quá, anh có thể kéo em lên được không?"

Kỳ Kiến Tầm đã đặt thịt nướng vào một cái đĩa nhỏ và định bưng đến cho Thời Khương, nhưng anh bất ngờ bị Nhâm Tinh Từ vừa ngã xuống đất chặn lại.

Anh trầm ngâm hai giây rồi nói: "Xin lỗi, không tiện.”

Rồi sau đó anh nghiêng người nói với Ngụy Nham đối diện: "Ngụy Nham, lại đây đỡ người một chút.”

Nói xong anh liền đi vòng qua Nhâm Tinh Từ, lúc đi ngang qua, anh còn không cẩn thận giẫm phải làn váy màu trắng của cô ta, để lại một phần tư dấu chân màu đen.

Sau khi xem xong vở kịch đặc sắc này, Thời Khương tặc lưỡi gật đầu, cảm thấy khá hài lòng với phản ứng của Kỳ Kiến Tầm.

Cô đứng dậy, bởi vì đã ngồi xổm đã lâu nên khi đột nhiên đứng dậy, tầm nhìn của cô nhất thời đều trở nên tối đen, cảm giác tê dại lan tràn từ chân lên đến bắp chân.

Thời Khương theo bản năng lảo đảo lùi hai bước về phía sau, hôm nay cô mang một đôi dép Crocs màu trắng, khi cô bước lùi lại, đôi giày vô tình tuột khỏi chân, lòng bàn chân Thời Khương đạp trúng mấy hòn đá nhỏ trong bùn.

Một cảm giác đau đớn lập tức ập đến.

“Tê......”

Cô theo bản năng lại ngồi xổm trở về, bàn chân buông lỏng, cảm giác tê dại đã lấn át đi nỗi đau đớn dưới lòng bàn chân.

Thời Khương đau đớn nhắm mắt lại, chậm rãi thả lỏng để cảm giác đau xót dần dần biến mất.

"Em giẫm phải đá à? Để anh xem..." Kỳ Kiến Tầm  nhanh chóng bước nhanh tới, anh ngồi xổm xuống, thản nhiên đặt chiếc đĩa nhỏ trong tay xuống bãi cỏ bên cạnh, dùng lòng bàn tay nắm lấy mắt cá chân của Thời Khương muốn nhìn vào lòng bàn chân của cô.

Thời Khương đột nhiên mở mắt ra, cô nhất thời đụng phải đáy mắt lo lắng cùng với hai hàng lông mày nhíu chặt của anh.

Nhớ tới bộ dáng sặc mùi trà xanh của Nhâm Tinh Từ, Thời Khương bỗng nhiên nở một nụ cười xấu xa, cô túm lấy ống tay áo Kỳ Kiến Tầm, nhẹ nhàng lắc lắc, còn kèm theo một giọng nói vô dùng nhẹ nhàng và nũng nịu như có thể vắt ra nước: "Anh Kiến Tầm, chân em đau quá!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play