Vết Cắn Của Mùa Xuân

Chương 22


1 tháng

trướctiếp

Ở đoàn làm phim được một tháng, Thời Khương cũng ít nhiều bị rám nắng đen đi không ít, những cảnh quay trong nhà còn ổn, nhưng khi ra đến những cảnh quay ngoài trời thì cả đoàn đều phải tắm nắng cùng nhau.

Sau khi trời mưa liên tục mấy ngày qua, Hoành Điếm lại bước vào cái nắng hơn mười ngày, nhiệt độ liên tục tăng lên, bọn họ còn đang mặc quần áo thời cổ đại, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, chỉ mới qua một cảnh diễn mà toàn thân ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.

Lúc người đại diện gọi điện thoại tới, Thời Khương và Giản Lê đang nằm nghiêng trên giường, cả ngày hôm nay diễn vô cùng mệt mỏi nên lúc này ngay cả đầu ngón chân bọn họ cũng không muốn nhúc nhích.

Thời Khương mở mắt ra, nhưng cứ lim dim nheo mắt lại vì buồn ngủ, mí mắt thỉnh thoảng run rẩy chứng minh mình còn chưa ngủ.

Cô ném điện thoại di động ném sang một bên, để mặc chị Hoa ở đầu dây bên kia đang không ngừng luyên thuyên nói gì đó:

"Ở Hoành Điếm dạo này nóng quá đi." Chị Hoa đầu tiên là bày tỏ cảm giác vui sướng khi thấy người khác gặp họa rồi sau đó mới bước vào chủ đề chính: "Tuần sau truyền thông Thành Ưu sẽ tổ chức Tinh Quang thịnh điển, mọi người có thể bay về đây nghỉ ngơi mấy ngày, tuy rằng giải thưởng này không có giá trị lớn nhưng đa phần đều là do cư dân mạng bỏ phiếu bình chọn, nhân dịp này “trườn” mặt ra trước mắt mọi người thì cũng không phải là chuyện gì xấu."

Thấy Thời Khương không có phản ứng, chị Hoa lại cười nói tiếp: "Em có đang nghe không vậy, hay là lại vứt điện thoại đâu đó rồi nằm ngủ rồi?”

Thời Khương nặng nề thở ra một hơi, mấy ngày nay cô cuối cùng cũng nghe được một tin tức tương đối tốt, thanh âm phát ra tràn đầy mệt mỏi: "Em vẫn đang nghe đây.”

“Vậy được rồi." Chị Hoa lại tiếp tục nói:" Lần này có mấy thương hiệu đồng ý tài trợ lễ phục, ảnh chụp chị đã gửi lên điện thoại di động của em, em tự chọn đi, chọn trúng cái nào thì hôm đó sẽ mặc cái đó.”

Nói xong chính sự, chị Hoa cũng không dài dòng thêm nữa, chị ấy căn dặn Thời Khương nghỉ ngơi thật tốt rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Thời Khương cầm điện thoại di động lên, híp mắt lật xem danh sách hình ảnh lễ phục chị Hoa vừa gửi qua.

Giản Lê cũng nhân cơ hội đi tới xem cùng cô, cô ấy vừa nhìn vừa thở dài: “Người đại diện của cô tốt quá, còn để cô tự chọn theo ý thích, còn người đại diện của tôi thì lần nào cũng tự ý chọn sẵn cho tôi, có mấy lần tôi còn mặc không vừa nữa!"

Hai người nhìn chăm chú vào các hình ảnh lễ phục, đột nhiên màn hình điện thoại đột nhiên chuyển đổi, là thông báo Kỳ Khai Dương đang gọi tới.

Thời Khương bấm nhận điện thoại, cô áp điện thoại vào sát bên tai, tiếp tục nhắm mắt ngủ, ánh đèn nhu hòa trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo thành những vòng hào quang trước mặt cô: "Có chuyện gì vậy?"

Lúc nghe thấy giọng điệu nửa sống nửa chết kia của Thời Khương, Kỳ Khai Dương suýt chút nữa một đã phun ra cả một ngụm máu, giờ phút này mà cô còn có tâm trạng hỏi anh ta có chuyện gì sao?

“Tiểu Thanh Mai của chú tôi về nước rồi, cậu có biết chuyện này chưa?”

Thời Khương lập tức mở mắt ra, nhưng lại bị ngọn đèn trên đỉnh đầu đột ngột chiếu vào làm cho cô theo bản năng liền nheo mắt lại, lông mày cũng hơi nhíu lại: “Ai? Không phải tiểu thanh mai của anh ấy là tôi sao?”

Là Kỳ Kiến Tầm tự mình nói với cô chuyện này!

“?”

Kỳ Khai Dương trầm mặc vài giây, sau đó có chút nghi ngờ hỏi: "Cậu không phải là tiểu thanh mai của tôi sao?”

Thời Khương không nhịn được liền ngáp một cái, khóe mắt cũng theo đó tràn ra chút ẩm ướt, dáng vẻ tràn đầy lười biếng: "Vậy sao?"

“……”

Nhìn thấy Giản Lê không biết đã dán tai lại đây từ lúc nào, Thời Khương liếc mắt một cái, rồi thản nhiên nói tiếp: "Kỳ Kiến Tầm có tiểu thanh mai à? Sao tôi không nhớ rõ có chuyện này vậy nhỉ?”

“Là Nhâm Tinh Từ.” Kỳ Khai Dương nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho cô.

Hai hàng lông mày thanh tú của Thời Khương càng thêm nhíu lại, cô cẩn thận lục lại cái tên này trong đầu nhưng hồi lâu vẫn không có kết quả.

Cô chỉ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra.

Kỳ Khai Dương: "Cậu không nhớ người nọ sao?”

"Tôi..." Thời Khương chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, sau đó cô do dự một chút rồi nói: “Tôi có nghĩa vụ phải nhớ cô ta sao?”

“……”

Kỳ Khai Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh ta cắn răng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu quên cô ta thật rồi à? Khi còn nhỏ, có lần cậu đến nhà cũ xem chiếc bình vô cùng có giá trị mà ông cố tôi vừa mua từ một cuộc đấu giá, trùng hợp ngày hôm đó Nhâm Tinh Từ cũng đến nhà cũ tìm chú tôi, lát sau trong phòng chỉ còn lại hai người các cậu, cô ta đã vô tình làm vỡ chiếc bình nhưng đã cố tình tỏ vẻ khóc lóc trước mặt ông cố và đổ tội cho cậu đấy, chẳng lẽ cậu quên thật à?"- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Kỳ Khai Dương vừa nhắc đến sự việc cụ thể, Thời Khương liền nhớ tới quả thực cũng có sự việc này, ngay cả nhân vật cũng khớp.

Đúng thật là có một chuyện như vậy!

Có lẽ do đã nhiều năm không gặp Nhâm Tinh Từ nên cô cũng đã quên mất người này có tồn tại trên đời.

Chuyện kia xảy ra khi cô mới lên lớp 10, Nhâm Tinh Từ ở trước mặt mọi người khóc lóc sướt mướt đổ tội bình hoa là do cô làm vỡ, lúc đó cô cũng có giải thích, nhưng những người lớn tuổi đều biết tính tình cô vốn ồn ào, thế là tất cả đều cười trừ cho qua chuyện, ngay cả ông cụ Kỳ cũng cho rằng chuyện này chẳng là gì cả, thậm chí còn tiến đến an ủi Thời Khương.

Nhưng đồng thời, dưới đáy lòng bọn họ cũng nhận định Thời Khương là người đã làm vỡ chiếc bình.

Người ta nói trẻ con biết khóc thì sẽ có kẹo ăn, Nhâm Tinh Từ vừa khóc hai tiếng liền đổ hết tội lỗi lên đầu cô.

Khi đó tính tình Thời Khương bướng bỉnh, tuy rằng bọn họ không quan tâm chuyện cái bình bị vỡ nhưng căn bản không ai nghe lọt lời giải thích của cô, sau đó cô cũng chán nản không muốn giải thích thêm lời nào nữa.

Ngay cả Khương Minh Thành cũng chỉ trích cô không hiểu chuyện.

Lúc ấy tâm tình Thời Khương cực kì không tốt, một mình cô ra đứng trước cửa sổ trong căn phòng có cái bình bị vỡ kia để hít thở chút không khí trong lành.

Không một người hầu nào dám vào căn phòng đó Đế Đô dẹp những mảnh vỡ của chiếc bình đắt tiền.

Sau đó chỉ có mình Kỳ Kiến Tầm cầm chổi lên lầu, anh sột soạt quét dọn những mảnh vỡ trên mặt đất, nhìn thấy Thời Khương đứng bên cửa sổ, cả người đầy buồn bực, anh còn cố ý nghiêng người nhìn xem cô có đang khóc hay không: "Khóc à?"

Thời Khương phồng má, cứng cổ phản bác: "Không thèm khóc.”

Lúc ấy Kỳ Kiến Tầm còn chưa đeo kính, khuôn mặt và đôi mắt đều tràn đầy khí thế thanh xuân, đuôi tóc anh gần chạm đến đầu lông mày, mí mắt hơi nhếch lên, trong mắt như đang phát ra tia sáng: "Thanh giả tự thanh*.”

“Thanh giả tự thanh, tục giả tự tục” (Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay)

Không biết tại sao, cảm giác ngột ngạt trong lòng cô lập tức chuyển thành nỗi bất bình.

Dường như cuối cùng cũng có người tin lời giải thích của cô, Thời Khương lúc này đã cảm thấy bớt khó chịu hơn, cô do dự hỏi: "Chú, chú có tin là không phải tôi làm không?"

Kỳ Kiến Tầm đang tựa vào bậu cửa sổ, phía sau là ánh chiều tà màu cam, ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua cành lá giống như bị vò nát rồi rơi vào đuôi tóc của anh.

Anh nghiêng người nhìn cô rồi nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Tôi tin.”

Dưới ánh mắt cảm động của Thời Khương, Kỳ Kiến Tầm liền cúi người tới gần, cánh tay dài của anh thò qua đóng cửa sổ bên kia lại, sau đó còn chậm rãi bổ sung: "Nếu như đó thật sự do em làm thì em đã nũng nịu đi cầu xin tha thứ rồi.”

“……”

Kỳ Khai Dương chậc chậc hai tiếng, anh ta tặc lưỡi nói: "Nhớ ra rồi sao?”

Thời Khương chớp chớp mắt, thoát ra khỏi hồi ức, sau đó rầu rĩ trả lời: "Ừ.”

“Hả?” Kỳ Khai Dương đột nhiên cao giọng: “Phản ứng của cậu chỉ có thế thôi à?”

Thời Khương không hiểu ý anh ta: "Vậy tôi nên phản ứng thế nào mới đúng?”

"Nhâm Tinh Từ mấy năm nay vẫn luôn mê mệt chú tôi, bên cạnh còn có Ngụy Nham châm lửa, đây là phản ứng của cậu đó sao?"

Thời Khương đột nhiên ngồi bật dậy, hai hàng lông mày thanh tú vặn vẹo như sâu bướm, “Không phải cô ta đã ra nước ngoài lâu rồi sao?”

Kỳ Khai Dương: "Mấy năm nay vẫn thỉnh thoảng chạy về, mục đích thì chỉ có một, đó chính là trở về thăm chú tôi, 365 ngày cậu đều ở trường quay thì biết cái gì chứ?"

Thanh âm Thời Khương cũng cao thêm vài phần: "Vậy tại sao cậu còn không nói cho tôi biết?”

“Tôi thấy trước đây cậu cũng đâu có quan tâm chú tôi nhiều như bây giờ đâu.”

Thời Khương lập tức bị nghẹn họng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cô vẫn cứng cổ phản bác: "Hiện tại tôi cũng đâu có quan tâm anh ta đâu!"

Kỳ Khai Dương trực tiếp đánh gãy lời nói của cô: "Ngày nào cũng gặng hỏi tôi chú tôi có thật sự thích cậu không, vậy còn còn dám nói là không quan tâm?”

“……”

Thời Khương há miệng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt phát ra một câu: "... cái này thì khác!"

Sau khi nói chuyện với Kỳ Khai Dương thêm vài câu nữa thì bọn họ cũng cúp điện thoại.

Thời Khương có chút không yên lòng, ánh mắt cô ngơ ngác một hồi lâu, cánh tay đang đung đưa trước mắt cô thành công làm cho tinh thần cô bừng tỉnh.

Giản Lê liếc nhìn điện thoại di động trong tay Thời Khương, sau đó thấp giọng hỏi: “Tình địch à?”

Thời Khương lúc này giống như mèo bị giẫm phải đuôi, cô lập tức trở nên nổ tung: "Tình địch gì chứ!”

“Yo yo yo, tôi nghe thấy hết rồi.” Vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày đã bị quét sạch, đuôi lông mày của Giản Lê thiếu chút nữa là vểnh thẳng lên trời: “Thì ra tổng giám đốc Kỳ còn có một Tiểu Thanh Mai nha."

“Tôi mới là tiểu thanh mai của anh ấy.”

Nói xong, Thời Khương dừng một chút, rồi trầm giọng bổ sung một câu: "Kỳ Kiến Tầm đã nói với tôi như thế!"

"Thanh mai trúc mã, sớm chiều ở chung, một người vợ không thường xuyên ở bên cạnh, một người si ngốc chờ đợi anh ấy nhiều năm..." Giản Lê lắc đầu thở dài: "Một khi không quản được chính mình thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn thật đấy!"

Thời Khương: "......”

Giản Lê lại nằm xuống, cô ấy dùng đầu ngón tay ác ý chọc vào đùi Thời Khương: “Cô không sợ tổng giám đốc Kỳ yêu người khác sao?”

Thời Khương có vẻ rất tự tin: "Anh ấy thích tôi, chắc chắn sẽ không có chuyện đó.”

Giản Lê càng thêm tức giận: "Cô cứ để yên cho bé tiểu thanh mai đó sớm ngày ở bên tổng giám đốc Kỳ à?”

Thời Khương do dự mấy giây: "...... Anh ấy yêu tôi như vậy nên cô cứ yên tâm.”

Giản Lê tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Vậy… nếu như bé tiểu thanh mai của tổng giám đốc Kỳ cứ nhất định khăng khăng một mực đi theo tổng giám đốc Kỳ thì sao, cho dù có làm người thứ ba thì cô ta cũng nguyện ý?”

“……”

Sắc mặt Thời Khương trong nháy mắt liền trở nên tối sầm, một lúc sau, cô đập điện thoại trong tay xuống giường: "Tôi sẽ trực tiếp đến bắt gian tại trận.”

Hai ngày tiếp theo Thời Khương không có cảnh quay nào, cô xin phép đạo diễn nghỉ phép để tham gia sự kiện Tinh Quang Thịnh Điển và trở về Đế Đô mà không nói cho ai biết.

Lúc Thời Khương tới sân bay Đế Đô thì đã là năm giờ chiều, lúc này chắc Kỳ Kiến Tầm cũng sắp tan tầm nên cô liền trở về biệt thự Lệ Giang trước.

Trong biệt thự vô cùng im ắng, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu nghiêng vào đổ thành một tia sáng thật lớn trên sàn nhà.

Thời Khương một tay kéo vali, tay kia còn đang ôm một bó hoa hồng lớn của fan tặng ở sân bay bước vào cửa.

Lúc đang thay giày ở tiền sảnh, cô vô thức vịn vào tủ giày bên cạnh, nhưng đầu ngón tay cô lại chạm phải một lớp bụi dày.

Bụi?

Thạch Khương đưa lên mắt xem xét kỹ lưỡng, sau đó còn đưa tay sờ thử mấy cái nữa, xác nhận chính xác thứ nham nhám kia chính là bụi.

Biệt thự này đã bao lâu không có ai đến dọn dẹp rồi vậy?

Khi bước vào trong, cô cảm giác toàn bộ căn nhà đều phủ đầy bụi bặm, mỗi bước đi của cô dường như còn kéo theo hàng tá hạt bụi đi theo, những hạt bụi mịn bay lơ lửng trong không khí nhất thời làm cô cảm thấy có hơi ngạt thở.

Cô đi dạo qua một vòng biệt thự, phòng bếp, phòng ngủ, thư phòng, tất cả khu vực đều không có hơi người sống.

Giống như đã lâu rồi không có ai ở đây vậy.

Thời Khương trở lại phòng khách gọi điện thoại cho Kỳ Kiến Tầm nhưng không có ai trả lời.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cô chợt nhớ tới những lời Giản Lê nói tối hôm đó.

Lông mày Thời Khương lập tức nhảy dựng, đừng nói là Kỳ Kiến Tầm thật sự đi tìm tiểu thanh mai của anh ta đấy nhé?

Trước khi chuẩn bị rút con dao rựa dài 40 mét ra, Thời Khương vẫn kiên nhẫn gọi điện thoại cho dì Vân.

“Dì Vân, sao trong biệt thự không có ai vậy dì?”

Dì Vân kinh ngạc nói: "Khương Khương, con về rồi à?”

“Ừm, mấy ngày tới con lại đi nữa.”

“Về nhà sao cũng không nói với dì một tiếng để dì qua đó dọn dẹp biệt thự cho con.”

Thời Khương dừng một chút rồi hỏi: "Dì Vân, Kỳ Kiến Tầm gần đây cũng không ở trong biệt thự sao? Dì có biết anh ấy ở đâu không?”

“Kiến Tầm ấy à…” Dì Vân khẽ thở dài: “Cậu ấy sống ở công ty, tôi khuyên mãi vẫn không được, cậu ấy nói ở một mình trong biệt thự cô đơn quá.”

“……”

Thời Khương hơi giật mình, tảng đá treo trong lòng không tiếng động liền rơi xuống.

Trên đường bị kẹt xe, lúc Thời Khương tới cao ốc Trường Thịnh thì cũng đã sắp bảy giờ, nhân viên cũng đều đã tan tầm, cả công ty lúc này có hơi vắng vẻ.

Quầy lễ tân cũng không có người nên cô dễ dàng đi lên đến tầng cao nhất.

Lúc Thời Khương vừa đi vừa phàn nàn, nếu cô có thể dễ dàng bước vào như vậy thì chẳng phải những kẻ có ý đồ xấu cũng dễ dàng đột nhập vào công ty sao?

Tòa nhà Trường Thịnh trước đây cô đã từng tới một lần, lúc đó là đi cùng với Kỳ Khai Dương.

Phong cách và bố trí của công ty tuy có thay đổi, nhưng những thay đổi này cũng không lớn, Thời Khương dựa theo trí nhớ khi còn nhỏ cũng có thể nhận ra đại khái.

Toàn bộ tầng trên cùng tối om, văn phòng của Kỳ Kiến Tầm cũng tối om.

Không có ở đây? Chẳng lẽ ra ngoài rồi à? Hay là đi tìm Tiểu Thanh Mai hẹn hò rồi?

Tone màu chủ động trong văn phòng là ba màu xám, đen, trắng, diện tích tương đối rộng rãi, bố cục tổng thể trông rất có phong cách.

Phía trong cùng còn có một cánh cửa đóng lại, chắc là phòng nghỉ của anh.

Cô liền đẩy cửa bước vào, màu sắc chủ đạo trong đây cũng đồng nhất với văn phòng bên ngoài.

Đồ dùng sinh hoạt đều có đầy đủ mọi thứ, hiển nhiên là có hơi thở của người sống.

Thời Khương đặt hành lý và hoa hồng trong tay xuống, di chuyển cả ngày rất mệt mỏi, trên người lúc này cũng dính đầy mồ hôi, nên cô trực tiếp dùng phòng tắm của Kỳ Kiến Tầm tắm rửa một lát.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thời Khương sực nhớ ra mình quên cầm quần áo mới để thay, thế là cô trực tiếp mặc áo choàng tắm của Kỳ Kiến Tầm đi ra phòng tắm, vừa ra khỏi cửa, cô liền nghe thấy trong phòng làm việc có động tĩnh, hình như là tiếng ai đó đang nói chuyện.

Thời Khương nhíu mày, cô dán ở cạnh cửa đứng nghe một hồi lâu, chắc là mấy người bạn thời nối khố của Kỳ Kiến Tầm, Kỳ Kiến Tầm thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu, đột nhiên có xen lẫn giọng nói của phụ nữ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

!

Phụ nữ!

Thật sự là Tiểu Thanh Mai của Kỳ Kiến Tầm!

Thời Khương yên lặng lắng nghe tiếp cuộc đối thoại của bọn họ, ngay lúc cô vừa thu hồi tầm mắt thì ánh mắt cô vô tình chú ý tới một bó hoa hồng lớn trên bàn.

Cô nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu, suy nghĩ trong đầu cô đang điên cuồng chuyển động.

Sau đó cửa phòng khách liền được mở ra từ bên trong, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Anh về rồi."

Không khí trong văn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Mấy người nhao nhao nhìn về phía phòng nghỉ.

Thời Khương đang đứng dựa vào khung cửa, dáng vẻ đầy uể oải, tầm mắt cô quét về phía Kỳ Kiến Tầm, trên mặt đều là tình ý, ánh mắt cũng rất ám muội.

Áo choàng tắm của Kỳ Kiến Tầm mặc trên người cô rất lỏng lẻo, cổ áo hơi mở rộng ra làm lộ ra một mảng lớn da thịt, mép áo choàng tắm rủ xuống vị trí bắp chân để lộ ra một bắp chân thon thả trắng nõn, theo độ cong mắt cá chân trơn trượt đi xuống là những ngón chân mượt mà phiếm màu hồng phấn.

Tóc cô chỉ được bao bọc trong một chiếc khăn tắm, vài sợi tóc tinh nghịch lòa xòa xõa xuống cổ, những giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống rơi xuống vai cô, rồi trượt xuống theo hình vòng cung đến xương quai xanh.

Thời Khương còn cầm trong tay một bông hồng, cô cắn môi, nhìn thẳng về phía Kỳ Kiến Tầm.

“……”

Im lặng một lúc, Đinh Phong là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ không khí trước: "Khụ...khụ..."

"Cái đó…" Đinh Phong vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Kỳ Kiến Tầm: "Không ngờ lúc đó Thời Khương cũng đang ở đây..."

Kỳ Kiến Tầm không nhìn anh ta, ánh mắt anh lúc này hoàn toàn dính chặt vào người Thời Khương.

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào ngượng ngùng.

Vợ chồng công khai tán tỉnh nhau, Đinh Phong ước gì ngay lúc này mình có thể biến thành người trong suốt.

Nhâm Tinh Từ thu hồi tầm mắt từ trên người Thời Khương, trong mắt cô ta có chút bực bội, cô ta cố gắng nhắc nhở Kỳ Kiến Tầm: "Anh Kiến Tầm..."

Không đợi Nhâm Tinh Từ nói xong, Kỳ Kiến Tầm đã lên tiếng trước: "Mọi người về trước đi.”

Đinh Phong hận không thể mình có siêu năng lực biến mất ngay lập tức, anh ta vừa đi được hai bước, lại phát hiện Nhâm Tinh Từ và Ngụy Nham vẫn chưa đi theo mình, anh ta không thể không quay đầu lại, vừa cưỡng chế hai người bọn họ đi ra ngoài vừa nói nhỏ: "Đi thôi, vợ chồng người ta lâu ngày mới gặp lại, mấy người còn ở lại đây định làm bóng đèn à!"

Sau khi đám người hỗn loạn rời đi, Kỳ Kiến Tầm liền đứng dậy từ trên sô pha, trong chốc lát chiếc áo sơ mi đen đã tạo thành nếp nhăn quanh eo và bụng.

Ánh mắt người đàn ông sáng như đuốc, khóe môi còn hơi cong lên, anh chậm rãi đi về phía Thời Khương: "Sao đột nhiên em lại về đây?"

Sắc mặt Thời Khương cũng biến sắc ngay lập tức, vừa rồi còn là vẻ mặt mập mờ, từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng, nhưng giờ phút này chỉ còn lại một mảnh thờ ơ và lạnh lùng.

Cô mím môi, mặt không chút thay đổi nhìn Kỳ Kiến Tầm đang tới gần mình.

Vết nước trên tóc cô đang liên tục rỉ xuống, đầu ngón tay Kỳ Kiến Tầm thò tới muốn phủi vết nước kia cho cô, nhưng lại bị Thời Khương dùng hoa hồng trong tay chặn lại.

Lúc Thời Khương nghiêng người né tránh sự đụng chạm của Kỳ Kiến Tầm, những bông hoa hồng vô tình lướt qua đầu ngón tay anh rồi trượt xuống ngực anh

Cô thậm chí còn nhìn thấy lồng ngực Kỳ Kiến Tầm đang lên xuống phập phồng không hiểu tại sao.

Thời Khương nhướng mí mắt, bình tĩnh nói: “Trở lại xem anh có bị yêu tinh nào đó dụ dỗ hay chưa?”

Kỳ Kiến Tầm dựa vào khung cửa, anh nhếch môi cười nói: "Còn ai quyến rũ hơn em chứ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp