Thân hình Kỳ Kiến Tầm cứng đờ, vẻ lo lắng trong đáy mắt lập tức trở nên đông cứng giống như vừa có một cơn gió lạnh lướt qua, sau đó liền nhanh chóng tan ra như tuyết mùa xuân, lông mày anh nhíu lại, ẩn sâu trong khóe mắt che giấu ý cười: “Em vừa gọi anh là gì vậy?"
Thời Khương hơi hạ mí mắt xuống, sau đó lại lặng lẽ nâng lên, cô chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Kỳ Kiến Tầm, sau đó lại nắm lấy tay áo của anh tiếp tục kéo "Anh Kiến Tầm, em muốn anh ôm em thì em mới có thể bớt đau!"
Phốc......
Một tiếng cười không đúng lúc thoát ra ngoài.
Trong chiếc điện thoại di động của Thời Khương vừa bị bỏ lại trên bãi cỏ gần đó, khuôn mặt của Giang Đồng hiện lên trên màn hình điện thoại, mặc dù màn hình không hướng về phía Kỳ Kiến Tầm, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười vẫy tay với màn hình: “Xin chào, dượng!"
Kỳ Kiến Tầm định thần lại, anh cầm chiếc điện thoại di động bên cạnh lên và chào Khương Đồng.
Tiếng cười vui vẻ của Khương Đồng vang lên không chừa lại chút mặt mũi nào cho Thời Khương: "Dì út, vừa rồi trông dì giả tạo quá, hahahaha..."
“Hoàn toàn không giống dì chút nào!”
“……”
Thời Khương tức giận lườm cậu ta một cái, vẻ mặt vui tươi vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, hiện tại còn bị Giang Đồng kéo ra công khai trước mặt anh, cô nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ khi đối mặt với Kỳ Kiến Tầm.
Khương Đồng từ nhỏ đến lớn đều rất sùng bái Kỳ Kiến Tầm. Kỳ Kiến Tầm thời niên thiếu học nhiều, biết nhiều, mọi thứ đều xuất sắc, là kiểu con nhà người ta mà phụ huynh của những đứa trẻ này luôn nhắc tới, còn những người như Thời Khương và Kỳ Khai Dương sẽ cảm thấy khó chịu khi nhắc đến chuyện đó quá nhiều lần trước mặt bọn họ.
Thời Khương từ nhỏ đã mang tâm lý phản nghịch, vậy nên cô càng cảm thấy chướng mắt với kiểu người quá mức ưu tú như Kỳ Kiến Tầm, còn Kỳ Khai Dương thì khác, anh ta không dám thể hiện cảm giác khó chịu quá rõ ràng vì sợ ông chú này lại đi mách với cha mẹ cậu ta.
Khi nghe tin Kỳ Kiến Tầm muốn cưới dì út của cậu ta, Khương Đồng là người đầu tiên đồng ý cả hai tay hai chân, ai mà không muốn có một người dượng út xuất sắc về cả ngoại hình, đức tính và năng lực như vậy chứ?
Khương Đồng lôi kéo Kỳ Kiến Tầm nói chuyện phiếm, Kỳ Kiến Tầm cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể phân ra nửa phần tâm tư trò chuyện, còn ánh mắt thì vẫn luôn dán vào người Thời Khương.
Đợi đến khi cơn tê dại biến mất, Thời Khương nhấc chân lên nhìn vào lòng bàn chân của mình, trên đầu ngón chân có dính chút bùn, hòn đá nhỏ vô tình giẫm trúng kia đã in một dấu vết lên lòng bàn chân cô, phần da xung quanh còn hơi ửng đỏ lên.
Không nghiêm trọng, không đau, chắc là sẽ mau hết thôi.
Buổi sáng trời mới mưa, trên cỏ còn đọng lại những giọt nước chưa kịp bốc hơi, lúc nãy Thời Khương còn ngồi xổm khá lâu nên lúc này một mảng quần áo sau mông cô đều bị ướt đẫm.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Cô cũng chỉ mới phát hiện ra chuyện này khi tay cô vô tình chạm vào.
Kỳ Kiến Tầm cùng Khương Đồng chào hỏi ngắn gọn thêm vài câu rồi cúp điện thoại, anh cũng chú ý đến quần áo phía sau cô đang ướt đẫm, ánh mắt anh rơi vào đôi chân trắng nõn của cô: "Chân em còn đau không?"
Phim còn chưa diễn hết, không đau cũng phải kêu đau.
Thời Khương chớp mắt mấy cái, cô ngập ngừng nói: "Đau.”
“Vậy còn muốn anh ôm em hay không?”
Thời Khương vươn cánh tay ra, chờ Kỳ Kiến Tầm tiến tới ôm mình.
Kỳ Kiến Tầm đè xuống khóe môi đang nhếch lên, nếp nhăn nông cạn ở đuôi mắt lại hơi sâu thêm, anh vươn tay tới bế ngang Thời Khương lên.
Hai tay Thời Khương thuận thế miễn cưỡng ôm cổ Kỳ Kiến Tầm, cằm đặt trên vai anh, cô nhìn về phía sau, nháy mắt ra hiệu với các bạn nhỏ của cô, chỉ còn thiếu huýt sáo báo cáo ván thắng nhỏ này của mình.
Kỳ Kiến Tầm đi không nhanh lắm, nhưng tốc độ của anh rất ổn định.
Thời Khương nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh, cô nổi hứng cố ý trêu chọc anh: "Anh Kiến Tầm, anh ôm người ta chặt quá.”
Sau khi nói xong, cô rõ ràng cảm nhận được hai cánh tay đang ôm mình hơi cứng lại, lại nhìn thấy yết hầu đang khẽ di chuyển lên xuống của Kỳ Kiến Tầm, Thời Khương nhịn không được liền bật cười nghiêng ngả trong lòng anh.
Cái đĩa thịt nhỏ mà Kỳ Kiến Tầm mang đến cho Thời Khương đã bị lãng quên trên bãi cỏ, Đinh Phong đi tới, thầm đột nhiên nổi lên tâm tư muốn ăn vụng.
Nhìn bóng lưng Kỳ Kiến Tầm đã ôm Thời Khương đi xa, anh ta trêu chọc nói: "Haizz, Thời Khương chỉ mới nói có một câu mà nhìn lão Kỳ đến sốt ruột đến mức nào kìa.”
Anh ta cầm lấy một xâu thịt, tự nhiên nghiêng đầu cắn một miếng, còn tặc lưỡi nhai một lát: "Chậc, đừng nói cho anh ta biết nhé, thịt nướng ăn ngon lắm.”
Mấy người khác thấy vậy cũng lại gần, một đĩa thịt nướng rất nhanh liền bị cướp sạch.
Nhâm Tinh Từ vẫn còn đang ngã ngồi trên mặt đất, cô ta khó chịu xua tay Ngụy Nham, cay đắng nhìn về hướng Kỳ Kiến Tầm rời đi.
…
Kỳ Kiến Tầm ôm Thời Khương về phòng ngủ, sau đó ở trong phòng khách chờ cô thay quần áo.
Lúc ngẩng đầu lên, anh phát hiện Nhâm Tinh Từ đang đứng trước mặt mình.
Trên góc váy màu trắng của Nhâm Tinh Từ có một vết bẩn nhỏ, cả người thoạt nhìn có chút chật vật, cô ta xấu hổ đứng trước mặt Kỳ Kiến Tầm, thì thào gọi anh: "Anh Kiến Tầm.”
“Hửm?” Kỳ Kiến Tầm thu lại nụ cười trên mặt: “Có chuyện gì à?”
Nhâm Tinh Từ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Tối mai cha em tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho em, Ngụy Nham và Đinh Phong bọn họ đều đi, anh có đi không?"
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.” Kỳ Kiến Tầm cong khóe môi, lễ phép từ chối: “Thời Khương đã trở về, tôi phải dành thời gian ở bên cô ấy.”
Nhâm Tinh Từ: "Nhưng mà......”
“Đi, sao lại không đi chứ?”
Thời Khương bước xuống cầu thang và nhanh chóng ngắt lời cô ta.
Cô đã thay sang một chiếc quần đùi ngắn hơn, từ mép chiếc quần đùi màu trắng có những sợi chỉ có độ dài khác nhau rủ xuống quét qua làn da đùi, tay áo ngắn ở phần thân trên quá rộng, mép gấu áo chỉ che khuất hết ống quần, làm cho phần thân dưới trông như không mặc gì.
Thời Khương miễn cưỡng nâng mí mắt lên, khóe mắt rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Tôi cũng rất muốn đi, chắc cô cũng rất hoan nghênh tôi đến mà phải không, xem như là tôi đi ké anh Kiến Tầm.”
Muốn kích thích thì nhận đi, muốn ăn đồ ăn cho chó thì để tôi tự mình đút cho!
Kỳ Kiến Tầm đi tới đón cô, đầu tiên anh cúi đầu nhìn chiếc quần short ngắn của cô, sau đó cau mày nói: “Chân em còn đau không?”
“Đau.” Thời Khương lập tức biến trở lại bộ dáng ngây thơ kia.
Cô vẫn đứng trên bậc thềm nên đang đứng vừa tầm mắt với Kỳ Kiến Tầm, cô nghiêng người về phía trước, chủ động nắm lấy vai anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Em muốn anh ôm em.”
Kỳ Kiến Tầm một tay vòng qua eo thon của Thời Khương, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Được."
Kỳ Kiến Tầm ôm Thời Khương chuẩn bị bước ra khỏi phòng khách, bỗng Thời Khương thò đầu ra khỏi ngực anh, cô quay người vẫy vẫy tay với Nhâm Tinh Từ đang sắp bùng nổ phía sau, chưa kể còn mỉm cười cực kỳ rạng rỡ: “Chúng tôi qua đó trước nha, cô cũng mau đi nhanh lên. "
“……”
Gió ấm thổi qua mặt cô, Thời Khương uể oải dựa vào trong ngực người đàn ông, cô duỗi ngón trỏ chọc vào cằm Kỳ Kiến Tầm: “Sao anh lại tỏ vẻ ngoan ngoãn như vậy chứ? Thực ra chân em không đau, anh không cần phải ôm em nữa đâu.”
Kỳ Kiến Tầm cụp mắt nhìn cô một cái, đuôi lông mày anh nhướng lên, có vài phần tùy hứng nói: "Nhưng anh vẫn rất sẵn lòng.”
Đây là lần đầu tiên Thời Khương nhìn thấy bộ dáng này của anh, không còn thành thục tự phụ như ngày xưa, ngược lại có vài phần hơi thở của thời niên thiếu, mặt mày ánh mắt đều lộ ra vẻ vui mừng.
Ngay khi cô đang định ghé sát lại nhìn kỹ hơn thì khóe mắt cô thoáng nhìn Nhâm Tinh Từ đang đứng trước bậc thang biệt thự ngưng mắt nhìn bọn họ.
Mà Kỳ Kiến Tầm thì mới đi ra ngoài còn chưa tới mười mét.
Thời Khương lập tức thu hồi tầm mắt, cô vẫn duy trì tư thế kề sát ngửa đầu rồi bỗng hôn lên cằm của Kỳ Kiến Tầm, khóe môi cô cũng hơi nhếch lên.
Đường cong hàm dưới của người đàn ông trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng.
Kỳ Kiến Tầm hơi chần chừ hạ mắt nhìn xuống, Thời Khương lại ngửa đầu lên nhìn anh, lần này là hôn lên môi anh.
Trong nháy mắt môi kề vào nhau, Thời Khương theo bản năng nâng cánh tay lên, từ cổ tay ôm cổ anh đổi thành khuỷu tay ôm cổ anh, sống lưng cũng hơi duỗi thẳng lên.
Cũng vào lúc đó, lực đạo đang ôm Thời Khương của Kỳ Kiến Tầm đột nhiên tăng lên.
Sự kinh ngạc trong đáy mắt anh còn chưa tiêu tan, nhưng người trong lòng anh đã sớm nhắm hai mắt lại.
Cánh môi cô vô thức khẽ nhếch lên, Thời Khương đã điều khiển đầu lưỡi chen vào trong miệng anh.
Bước chân ra hậu viện chợt dừng lại, Kỳ Kiến Tầm đột nhiên rẽ vào một góc, sau đó đi tới đình nghỉ mát rồi ngồi xuống.
Hai tay anh vẫn không thể rảnh tay, một tay thì ôm lấy cái eo nhỏ của Thời Khương, tay kia thì nâng lấy gáy của cô, làm cho nụ hôn của hai người càng trở nên sâu hơn.
Đây là một trong số ít hiếm hoi cô và Kỳ Kiến Tầm hôn nhau ở bên ngoài, không giống như nụ hôn ngắn ngủi lần trước trong xe, lần này cả hai đều đang chìm đắm vào nụ hôn của đối phương, đặc biệt là Kỳ Kiến Tầm, lực đạo anh mút môi cô càng ngày càng tăng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thời Khương bỗng nhiên phát hiện hôn môi thật sự là một chuyện rất kỳ diệu.
Cô thậm chí còn không nghĩ đến nụ hôn này, cô cố tình làm vậy là để cho Nhâm Tinh Từ thấy, để kích thích cô ta, để cho cô ta thấy khó mà lui, có thể nói mục đích ban đầu của cô hoàn toàn không trong sáng.
Nhưng một khi hôn lên, tất cả tế bào trong cơ thể cô đều bị Kỳ Kiến Tầm khống chế dẫn dắt, Thời Khương cũng đắm chìm trong nụ hôn hỗn loạn này với anh.
Hôn anh có cảm giác rất thoải mái, và dường như... còn có chút gây nghiện.
Không biết từ lúc nào, tư thế Thời Khương ngồi nghiêng trên đùi Kỳ Kiến Tầm đã đổi thành tư thế ngồi dạng chân đối diện anh.
Phía dưới cô mặc một chiếc quần đùi, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra hai bên người Kỳ Kiến Tầm và câu lấy lấy vòng eo thon gọn của anh.
Cặp kính trên mũi của Kỳ Kiến Tầm càng lúc càng gây vướng víu cho quá trình trao đổi tình cảm cho bọn họ, chúng đã cọ xát vào má Thời Khương mấy lần nên anh liền dứt khoát tháo nó ra.
Thời Khương cảm thấy nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến mức cô gần như không thở được thì Kỳ Kiến Tầm mới chịu buông cô ra.
Hai người đều không hẹn mà cùng chống lên trán đối phương thở dốc.
Lúc Thời Khương thoáng mở mắt ra, đáy mắt cô đang bị bịt kín bởi một tầng sương mù nhợt nhạt nên nhìn người cũng không rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ dưới mí mắt phải của người đàn ông kia.
Khi cô vén mí mắt lên muốn nhìn kỹ nốt ruồi kia thì Kỳ Kiến Tầm lại nghiêng đầu, hôn lên khóe môi ướt sũng của cô.
Đôi môi không rời ra, nhẹ nhàng mổ vào, hiển nhiên là còn muốn tiếp tục hôn.
Thời Khương hơi tránh ra, thân thể cô áp chặt vào cánh tay anh, má cô cọ vào lồng ngực anh, cằm tựa vào vai anh, cô nhất thời không muốn động đậy nữa.
Tiếng cười ngắt quãng phát ra từ cổ họng Kỳ Kiến Tầm, lòng bàn tay to lớn của anh khẽ vuốt ve cái gáy của Thời Khương rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới, chậm rãi vuốt ve sống lưng cô.
Chờ hơi thở của hai người đã trở lại bình thường, Kỳ Kiến Tầm mới ôm cô đi tới hậu viện.
Thời gian hai người rời đi có chút dài, hơn nữa môi Thời Khương còn đang sưng đỏ không thể che giấu, ánh mắt mọi người nhìn hai người bọn họ đều mang theo nụ cười không có ý tốt.
Thời Khương ngồi trở lại ghế, cô xoa xoa hơi nóng còn chưa tan hết trên má mình, ép buộc mình nhanh chóng hoàn hồn trở lại.
Kỳ Kiến Tầm kéo ghế dựa qua ngồi xuống cạnh Thời Khương.
Những người còn lại đều ở một bên nướng thịt, khung cảnh phải nói là rất náo nhiệt.
Nhâm Tinh Từ bưng một đĩa thịt nướng tới trước mặt Kỳ Kiến Tầm, tựa như chưa từng nhìn thấy gì, trên mặt cô ta vẫn tươi cười nói: “Kiến Tầm, là do chính tay em nướng đấy, anh ăn thử đi.”
Thời Khương lập tức liếc nhìn sang.
“Không cần, tôi không thích ăn.” Kỳ Kiến Tầm đưa tay nhéo mặt Thời Khương, ánh mắt anh vẫn không chịu rời cô nửa phần, anh lạnh nhạt trả lời cô ta.
“Ai, nhưng mà tôi thích ăn!” Đinh Phong không biết từ đâu chen vào, anh ta bưng đĩa thịt nướng lên, lại quay sang hỏi Nhâm Tinh Từ: “Tinh Từ, anh có thể ăn chứ?”
Ý cười trên mặt Nhâm Tinh Từ nhạt đi một chút, cô ta khẽ trả lời: "Có thể chứ.”
Chờ sau khi hai người lại đến chỗ nướng thịt, Thời Khương từ trong túi quần đùi lấy ra một túi trà nhỏ rồi đặt lên bàn trước mặt Kỳ Kiến Tầm: "Đây, chuẩn bị trà cho anh.”
“Cái gì vậy?” Kỳ Kiến Tầm cầm lấy túi trà nhỏ nhìn trái nhìn phải.
Thời Khương tựa lưng vào ghế, khoanh tay sau đầu, nhàn nhã nói: "Trà xanh, giúp anh đổi khẩu vị.”
“……”
Đến chạng vạng tối, thời tiết đột nhiên trở nên âm u một chút, mang theo những cơn gió mát thổi tới xua tan đi cái nóng bức của ban ngày.
Kỳ Kiến Tầm vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí đó, anh bắt chéo chân, dựa vào lưng ghế, một tay chống vào lưng ghế bên cạnh, dáng người có chút biếng nhác.
Trong tay anh chính là chén trà xanh Thời Khương mới pha cho anh, anh thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấp vài ngụm, mà chén trà của Thời Khương thì đã bị cô uống hết.
Đinh Phong bưng đĩa thịt nướng của Nhâm Tinh Từ đi tới, anh ta ngồi xuống chỗ Thời Khương, nhìn theo ánh mắt của Kỳ Kiến Tầm đáp xuống trên người Thời Khương.
Anh ta gõ gõ đĩa, có chút bất mãn: "Ai, anh Kiến Tầm, anh nhìn tôi này..."
Ý cười bên môi Kỳ Kiến Tầm lập tức nhạt đi, một ánh mắt lành lạnh nhanh chóng phóng tới anh ta:
Đinh Phong nhếch môi cười, đưa đĩa trong tay cho anh: “Cậu có muốn ăn không?”
Kỳ Kiến Tầm lắc đầu.
Đinh Phong tặc lưỡi ngậm miệng lại, anh ta lại đem đĩa đặt lại trên mặt bàn, vân vê tờ giấy lau chùi vết dầu mỡ trên khóe miệng, anh ta cũng đang nhìn về phía Thời Khương đang đùa giỡn, lát sau liền thu hồi nụ cười trên mặt lại: "Cậu không cảm thấy Thời Khương có gì đó rất không thích hợp sao?"
Kỳ Kiến Tầm nhấp một ngụm trà, có chút lơ đãng nói: "Ừ.”
"Có vẻ như cô ấy có địch ý khá lớn với Tinh Từ."
“Ừ.”
“Cậu cũng nhìn ra à?”
“Ừ.”
“Gì mà cứ ừ ừ quài vậy, tôi hỏi cậu cái gì cậu chỉ trả lời cái đó thôi à?”
“Hửm?”
Đinh Phong tức giận nhìn anh, lại phát hiện đầu ngón tay Kỳ Kiến Tầm đang vân vê mi tâm, khóe môi còn đang giương lên nhìn về một phía.
“……”
Đúng là hết thuốc chữa rồi!
Đinh Phong thu hồi tầm mắt, anh ta quay lại chủ đề chính, nói thẳng: "Có phải Thời Khương đang ghen hay không?"
Kỳ Kiến Tầm lúc này mới phân cho anh ta một ánh mắt, ý cười trong đáy mắt vẫn chưa hề thuyên giảm, hiển nhiên là đã sớm nhìn ra: "Tôi rất thích bộ dáng ghen tuông của cô ấy, hơn nữa lúc ghen tuông tình tình cũng khá “lớn”.”
Nhìn thấy nụ cười kia của Kỳ Kiến Tầm sắp nhếch lên đến tận mang tai, Đinh Phong khó chịu nhún vai như thể vừa bị tổn thương.
Sau đó anh ta lại nói: “Vậy thì cô ấy cũng biết Tinh Từ có hứng thú với cậu.”
Hai mắt của Kỳ Kiến Tầm chợt sững lại trong giây lát: "Có lẽ vậy."
Đinh Phong đột nhiên ghé sát vào anh, giọng điệu cũng hạ thấp theo: "Cậu đã từng thổ lộ với ai chưa?”
“Thời Khương có ý gì với cậu cậu có biết không?”
Kỳ Kiến Tầm vô thức cụp mắt xuống.
Cô đối với anh có ý tứ gì...... Anh quả thật cũng không rõ.
Chút ghen tuông này cũng không cho thấy cái gì, có lẽ chỉ là không nhìn được chồng của mình bị người khác ngấp nghé mà thôi.
Vừa nhìn bộ dạng này của Kỳ Kiến Tầm đã biết anh cái gì cũng không biết.
Đinh Phong cũng cảm thấy sốt ruột thay anh, anh ta bắt đầu đưa ra một chủ ý không tồi: "Sao cậu không thử lợi dụng tình cảm của Tinh Từ để thử nghiệm cô ấy.”
Kỳ Kiến Tầm không chút do dự liền lắc đầu, ánh mắt anh lại rơi xuống trên người Thời Khương: "Tuy rằng tôi rất thích nhìn cô ấy ghen, nhưng tôi không muốn cô ấy vì sự xuất hiện của Nhâm Tinh Từ mà cảm thấy ghen tị đến mức bất mãn, như vậy đối với các cô ấy đều không công bằng.”
Đinh Phong chật vật chọc bãi cỏ, anh ta cáu kỉnh nói: “Xem cậu kìa, nói chuyện tình cảm mà cũng khoa trương như vậy, cái này không được, cái kia không được!”
“Cậu không hiểu.”
“Tôi có cái gì mà không hiểu chứ?”
Kỳ Kiến Tầm liếm môi dưới, trong đôi mắt hơi nheo lại lại hiện lên ý cười, khóe miệng cũng tràn ra một tiếng cười ôn hòa, chủ đề cũng theo đó chuyển đổi: “Cậu không hiểu niềm vui khi có vợ đâu.”
Đinh Phong nhất thời không nói nên lời, anh ta ghét bỏ nói: "Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu kìa, để tôi coi cậu còn đắc ý được đến bao lâu!"