Đầu ngón tay khẽ vuốt bên tai cô tạm thời không rời đi, đầu ngón tay Kỳ Kiến Tầm hơi dừng lại, ánh mắt anh hơi đảo về phía sau, sau đó liền tối sầm lại.

Đề nghị này cũng làm cho đầu óc Thời Khương nhất thời nóng lên.

Một khắc kia, nếu nói không có cảm xúc gì là giả.

Thời Khương là người không muốn nợ nhân tình người khác nhất, điều này sẽ làm cho cô sau này ở chung rất không được tự nhiên, luôn cảm thấy khắp nơi đều phải nhân nhượng người khác, tất nhiên là ngoại trừ những người đặc biệt thân thiết với cô.

Mà mấy lần gần đây Kỳ Kiến Tầm cho cô chính là loại cảm giác như vậy.

Lời nói không xấu hổ không nóng nảy như vậy cứ được tự nhiên thốt ra, như thể đó là một loại đền bù dành cho Kỳ Kiến Tầm, bù đắp khoảng trống trong lòng Thời Khương, làm cho cô cảm thấy bớt khó chịu trước mặt Kỳ Kiến Tầm.

Nhưng khi Kỳ Kiến Tầm dùng loại ánh mắt đặc biệt đè nén dục ý này nhìn cô thì sự tự tin khi nói ra điều này của Thời Khương đã hoàn toàn bị ánh mắt của anh phá vỡ, cái loại cảm giác hoảng hốt không thể khống chế được cùng với nhịp tim mất cân bằng lại lần nữa ập tới.

Thời Khương đã quên mất mục đích ban đầu mình khi nói ra những lời này.

Bầu không khí giữa hai người bọn họ giờ phút này chỉ đơn giản là ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ cùng với một cơn sóng lớn ám muội giữa hai vợ chồng.

Kỳ Kiến Tầm cứ như vậy nhìn chằm chằm Thời Khương suốt ba, bốn giây, sau đó đầu ngón tay anh trượt xuống, quét qua vành tai Thời Khương rồi đáp xuống dái tai cô.

Những lời anh nói ra tiếp theo chỉ là một câu hỏi đơn giản: “Ngày mai em không phải dậy sớm để đi quay phim sao?”

Thời Khương không khống chế được nuốt nước miếng một cái bởi vì những cái động chạm như có như không của Kỳ Kiến Tầm, bả vai cô hơi co lại, vị trí xương quai xanh phác họa ra một vòng cung vừa lõm vừa lồi.

"Sáng mai em không có cảnh diễn nào." Thời Khương cố gắng duy trì hơi thở đều đặn, hàng lông mi cong cong nhẹ nhàng run rẩy: "Cho nên..."

Đầu ngón tay trên vành tai cô dừng lại một cái, sau đó đầu ngón tay di chuyển xuống dưới, dọc theo làn da bên cổ Thời Khương, cho đến khi đỡ được cái gáy Thời Khương.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Động tác của anh rất chậm, giống như là anh đang cực kỳ kiên nhẫn, hoặc cũng có thể là anh đang cố ý dày vò Thời Khương.

Gió đêm gào thét đập vào cửa sổ thủy tinh, cơn mưa đêm qua dường như có xu hướng quay trở lại, một tia sáng xé toạc bầu trời đêm chiếu sáng bầu trời đầy sương mù.

Cảnh tượng ngoài cửa sổ hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai người trong phòng.

Yết hầu của Kỳ Kiến Tầm khẽ di chuyển, tầm mắt anh chậm rãi dừng lại trên đôi môi chưa son môi của Thời Khương, sau khi tắm xong đôi môi đó còn hiện lên màu phấn nộn hơi ẩm ướt.

Thân hình của anh chậm rãi tới gần cô.

Trong nháy mắt hô hấp của Thời Khương lập tức trở nên căng thẳng, khuôn mặt người đàn ông gần cô trong gang tấc, giống như một cuốn phim tua chậm, từng khung hình từ từ tiến về phía trước từng inch một.

Loại thời gian chờ đợi được hôn này dị thường khó chịu, Thời Khương đã có chút chịu không nổi, đau dài không bằng đau ngắn, một giây trước khi Kỳ Kiến Tầm chủ động lại gần, cánh tay dài trắng mịn của cô chủ động bám lấy cổ anh.

Cô chủ động nghênh đón anh rồi cả hai cùng ngã xuống chiếc giường êm ái.

Đợi đến khi đi vào vấn đề chính.

Thời Khương cảm thấy mình cần phải thu hồi lại suy nghĩ trước đó, có thể cô là một người đam mê dục vọng, đơn thuần ham muốn sắc đẹp của Kỳ Kiến Tầm.

Cô dùng cái cớ này để che giấu ý nguyện muốn bù đắp của mình.

Nhưng không thể không thừa nhận chuyện này thật sự rất thoải mái.

Cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Nửa đoạn sau, Thời Khương thậm chí còn nghĩ hay là những lần sau cô nên tăng giá cho Kỳ Kiến Tầm?

So với kỹ năng thuần thục của Kỳ Kiến Tầm, hai trăm đồng hình như là có chút xúc phạm “tài năng” của anh.

Sáng hôm sau cả cơ thể Thời Khương đúng là không ổn chút nào, cảm giác giống như vừa bị xe tải nghiền nát qua toàn thân, lúc cô tỉnh lại thì Kỳ Kiến Tầm đã ra ngoài từ sớm, trên điện thoại di động hiện lên tin nhắn Wechat của anh.

[Anh có việc phải ra ngoài, buổi tối sẽ trở lại, em nhớ ăn điểm tâm đầy đủ, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.]

Phong cách của anh từ bao lâu nay vẫn không hề thay đổi, lời ít ý nhiều.

Nhìn từ giọng nói và tác phong bình thường của anh, Thời Khương rất khó nghĩ tới khả năng người này sẽ có cảm tình với mình.

Nhớ tới một loạt phong ba náo tâm phát sinh tối hôm qua, Thời Khương liền đăng xuất khỏi WeChat và mở weibo lên.

Chuyện xảy ra đêm qua cũng không phải chuyện gì to tát, tài khoản chính thức của Trường Thịnh cũng đã lên tiếng kịp thời làm rõ, người xui xẻo duy nhất chính là Khương Chi Hàm, tuy rằng chuyện của cô ấy với Kỳ Kiến Tầm chỉ là hiểu lầm nhưng cô ấy đã đứng ra đứng chắn trước đầu sóng cho cô và còn vô cớ bị người ta đào lại lịch sử của mình, còn bị quần chúng ăn dưa mắng vô cớ, cho dù mọi chuyện đã được làm sáng tỏ nhưng cũng không thể lau sạch được vì những chuyện trong quá khứ của cô ấy vốn là sự thật.

Tối hôm qua Khương Chi Hàm có gọi điện thoại tới cho Thời Khương, nhưng lúc ấy cô và Kỳ Kiến Tầm đang chiến đấu hăng say trên giường nên liền bị Kỳ Kiến Tầm tiện tay nhấn cúp máy. Vì thế lúc sáng gọi điện lại cho cô ấy, Thời Khương không những phải dỗ dành cô em gái này mà còn phải vắt óc tìm lý do hợp lý tại sao tối qua mình không nghe điện thoại.

Thật vất vả mới lừa gạt được một vị tổ tông, buổi chiều lúc quay phim lại đụng phải một vị tổ tông khó chơi khác.

Giản Lê còn khó chơi hơn Khương Chi Hàm nhiều.

Thật trùng hợp, cảnh quay sáng nay của đoàn phim trùng hợp ở cạnh đoàn làm phim của Giản Lê.

Ngay từ khi mới bước vào phim trường, Thời Khương đã cảm nhận được ánh mắt “ai  oán” của Giản Lê.

Còn chưa bắt đầu quay phim, Giản Lê đã chủ động đi đến chỗ cô, một tay để dưới ngực, tay kia làm bộ làm tịch cầm một chiếc quạt hương bồ*, đầu tiên cô ấy đi vòng quanh Thời Khương hai vòng, vẻ mặt vô cùng đắc ý giống như khi đối mặt với bạn trai cũ nghèo túng, dáng vẻ cô ấy như muốn nói “Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay'!

*Quạt hương bồ hay còn được gọi là quạt đuôi mèo. Được làm từ lá và thân cây Hương Bồ. Với giá thành rẻ, cầm nhẹ tay, quạt Hương Bồ là loại quạt được sử dụng rộng rãi nhất tại Trung Quốc. Ngày xưa, quạt Hương Bồ được dùng để thổi lửa nấu thuốc. Quạt Hương Bồ cũng là vật cầm tay quen thuộc gắn liền với hình ảnh đức Phật.

Tầm mắt Giản Lê liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hôm nay Thời Khương mặc trang phục do đoàn làm phim sắp xếp, một thân áo đỏ, tóc dài đến thắt lưng xõa tung, một nửa còn lại thì vén lên phối hợp với các phụ kiện cài tóc cổ trang, trang phục màu đỏ càng làm tôi làn da trắng như sứ của Thời Khương, nhưng trên gương mặt của người đẹp lại tràn đầy vẻ bất lực, ngay cả đôi mắt hồ ly luôn hàm chứa nửa phần ý cười giờ phút này cũng rũ xuống.

Ánh mắt Giản Lê dừng lại ở chỗ da thịt trên cổ Thời Khương hơn hai giây, sau đó cô ấy chợt phát hiện ra một điều bất ngờ.

Tuy rằng đã có phấn nền che đậy, nhưng những vết đỏ mờ ám kia vẫn khó có thể che giấu.

“Đã đến giờ ăn rồi! Đã đến giờ ăn rồi!”

Giản Lê đột nhiên cười ngây ngô hai tiếng, khi Thời Khương nghi ngờ nhìn sang, cô ấy lập tức thu lại nụ cười, cũng bắt chước lấy tay đụng vào vết đỏ trên cổ giống tôi.

Trong giọng nói của cô ấy tràn đầy trêu chọc: "Ồ, tôi còn đang lo lắng không biết tại sao tối hôm qua cô không trả lời tin nhắn của tôi, thì ra là đang ở bên cạnh tổng giám đốc Kỳ.”

“……”

Lông mày Thời Khương lập tức nhảy dựng lên, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở camera trước lên rồi không ngừng nhìn về phía cổ mình.

Tối hôm qua cô cũng đã nhắc nhở Kỳ Kiến Tầm đừng mút quá mạnh vì sáng nay sẽ để lại dấu vết.

Nào ngờ lúc sáng sớm tỉnh lại, khắp nơi trên cơ thể cô đều có dấu vết của tên cẩu nam nhân kia để lại.

Thời Khương đè nén tức giận xuống đáy mắt, mặt mày có vài phần chán chường: "Cô có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng đi.”

Nói thật Giản Lê có một đống chuyện muốn hỏi cô.

Cho đến bây giờ, cô ấy vẫn cảm thấy khó tin khi nghĩ đến cảnh tượng xảy ra trước cửa phòng Thời Khương tối qua, khó có thể tưởng tượng Thời Khương lại là người vợ luôn được tổng giám đốc Kỳ cưng chiều và ẩn ý nhắc đến trong buổi phỏng vấn mới đây.

Nhưng giờ phút này, câu đầu tiên Giản Lê hỏi lại là: "Kỹ thuật của tổng giám đốc Kỳ có tốt không?”

Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, Thời Khương lập tức đứng thẳng lưng lên.

Cô liếc nhìn Giản Lê một cái, liếc nhìn ánh mắt mong đợi của cô ấy, không chút do dự lên tiếng: “Cũng bình thường thôi.”

“Chậc chậc..” Vẻ mặt Giản Lê đầy mơ hồ, trong lời nói cũng tràn đầy trêu chọc: “Nhìn tình trạng hiện tại của cô mà dám nói là “cũng bình thường thôi sao”?”

Thời Khương trợn mắt nhìn cô ấy.

Luôn bị ánh mắt mơ hồ trêu chọc của Giản Ly nhìn chằm chằm, toàn thân Thời Khương nhất thời cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, cô cảm thấy mình cần phải tiêu diệt cái ý định đu CP của cô ấy: “Cô cũng đừng quá mơ mộng vào CP chúng tôi, giữa chúng tôi chỉ đơn thuần là gia tộc liên hôn vì lợi ích kinh doanh, thực chất chỉ là một cặp vợ chồng plastic mà thôi, thật ra cũng không có tình cảm gì với nhau cả…”

Thời Khương dừng một chút, cuối cùng vẫn quyết định không thêm vào câu "Kỳ Kiến Tầm thích tôi".

Sắc mặt Giản Lê lập tức sa sầm xuống, trong nháy mắt cô ấy như có một loại cảm giác ‘Mình cắn phải CP BE rồi', thậm chí còn rơi vào một loạt hoài nghi bản thân 'Lẽ nào những đường mình đớp trúng chỉ là do ông chủ lớn đơn phương rắc ra thôi sao?’

Nhưng biểu cảm của Kỳ Kiến Tầm trong video là không thể là giả được, nếu thật sự bọn họ chỉ là vợ chồng plastic, thì chiếu theo thân phận địa vị của tổng giám đốc Kỳ thì căn bản cũng không cần phải tạo ra một hình ảnh người vợ như thế.

Trừ phi......

Giản Lê hơi nghi ngờ nhìn về phía Thời Khương, cô ấy nhíu mày, thử hỏi một câu: "Tổng giám đốc Kỳ không thích cô phải không?”

“……”

Ánh mắt Thời Khương lại cố tình né tránh, cô há miệng, rồi lại mím môi, nhưng vẫn không đưa ra lời phản bác

Có một số việc chỉ cần có bước đầu tiên thì sẽ có bước thứ 2, bước thứ 3 nối đuôi theo.

Vừa mở ra cánh cổng hai trăm tệ này, Thời Khương càng ngày càng không thể kiềm chế bản thân mình, hai trăm hai trăm lại hai trăm, liên tục bị nghiện giống như đang đi đánh bạc vậy, nhưng cô vẫn cam tâm “ném tiền” để anh phục vụ.

Ngay cả bản thân Thời Khương cũng cảm thấy mấy ngày nay sống với Kỳ Kiến Tầm bản thân cô cũng dần trở nên quá phóng đãng.

Ban ngày Thời Khương phải quay phim, buổi tối còn phải “sủng hạnh” Kỳ Kiến Tầm, thật sự là có chút lực bất tòng tâm.

Cho nên vào một buổi tối nào đó, Thời Khương đang nằm ở trên giường, cô đá đá bắp chân Kỳ Kiến Tầm, nghiêng đầu nói với anh: "Khi nào thì anh đi?"

Hiển nhiên trạng thái của Kỳ Kiến Tầm tốt hơn cô rất nhiều, sau khi cô hỏi ra những lời này, sắc mặt của anh rõ ràng đen lại ngay lập tức: "Mới có mấy ngày mà muốn đuổi anh đi rồi à?"

Thời Khương nhướng mày, dùng vẻ mặt "chẳng lẽ anh còn chưa nhìn ra sao" nhìn anh.

"Dù sao cũng phải tiết chế một chút chứ." Thời Khương bất đắc dĩ buông tay, cả người cô liền rơi vào trong chăn bông, cơn buồn ngủ lập tức đánh úp lại: "Chẳng lẽ anh đang muốn bù lại những gì đã kìm nén trước kia à?"

Loại chuyện như thế này không chỉ đàn ông phải kiềm chế bản thân bớt lại mà phụ nữ cũng cần phải tiết chế.

Nếu không sẽ dễ gây ra “án mạng”!

Kỳ Kiến Tầm lại gần véo mặt cô, giữa hai đầu lông mày anh lộ ra chút bất đắc dĩ, anh phì cười nói: "Anh thấy em không làm được nữa rồi.”

Thời Khương cực kỳ buồn ngủ, lông mi giấu trong hốc mắt tạo thành một cái bóng mờ, cô cũng lười tranh cãi với anh: "Đúng đúng đúng, em không thể làm được nữa.”

"Nhưng đàn ông thì không thể nói không, anh có thể."

Cho đến khi Kỳ Kiến Tầm chịu quay về Đế Đô, Thời Khương mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chuyến đi này anh mang theo mục đích đến tìm cô, sau năm, sáu ngày qua thì cuối cùng trò hề này cũng đã kết thúc.

Vào ngày Kỳ Kiến Tầm rời đi, Thời Khương cũng không đến tiễn anh, dù sao đây cũng không phải là nhiệm vụ của cô.

Kỳ Kiến Tầm đi rồi, Thời Khương mới có thể trải về một cuộc sống thanh tâm quả dục, thật sự là thanh tâm quả dục.

Nhưng mà ngay cả trong giấc mơ Thời Khương cũng vẫn mơ thấy anh.

Tuy cô cảm thấy phiền phức khi nhìn thấy anh, nhưng khi không còn được nhìn thấy người nữa thì cô lại không nhịn được cứ suy nghĩ về anh.

Thời Khương chợt nhớ tới buổi sáng Kỳ Kiến Tầm rời đi.

Anh đứng ở bên giường đưa lưng về phía cô mặc quần áo, áo sơ mi trắng thẳng tắp không có bất kỳ một nếp nhăn nào, gấu áo được nhét gọn gàng vào cạp quần tây làm tôn lên dáng người cao ráo của anh.

Một vòng cung đầy đặn hơi nhô bên dưới thắt lưng chút xíu, tiến xuống dưới nữa là đôi chân dài thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, dáng người vô cùng hoàn hảo, làm cho người ta liếc mắt một cái cũng không thể rời mắt được

Tầm mắt Thời Khương rơi xuống mông anh, tâm trí cô thoáng động đậy không nhịn được

Khi cô kịp phản ứng lại thì lòng bàn chân của cô đã bao phủ mông anh, Kỳ Kiến Tầm liền quay người lại nhìn cô, Thời Khương thấy vậy lập tức rút chân lại, có chút không hài lòng nói: “Mông rất vểnh, chỗ cần có thịt thì có rất đầy đủ.”

Nói xong cô liền vùi đầu vào trong chăn cười lớn một hồi, sau đó còn tiện thể bổ sung một câu: "Mông to dễ đẻ.”

“Còn vểnh hơn cả mông của em nữa.”

Sau khi trêu chọc người xong, Thời Khương lại nằm trở lại trên gối, hai tay gối sau đầu, hai chân bắt chéo lên nhau, tiếp tục thưởng thức khung cảnh mỹ nam mặc quần áo.

Kỳ Kiến Tầm mặc quần áo xong xuôi liền xoay người đối diện với ánh mắt của Thời Khương.

Anh cụp mắt xuống, giấu đi nụ cười trong mắt, sau đó anh từ từ cúi xuống vươn cánh tay ra, khi Thời Khương còn chưa kịp phản ứng lại thì lòng bàn tay to lớn của anh đã nắm lấy mắt cá chân của Thời Khương, sau đó dùng một lực nhẹ kéo người về phía mình.

Thời Khương né tránh không kịp, cả người cô giống như một con rắn nước bị người ta nắm đuôi, thân thể cô không ngừng vặn vẹo, nhưng hiển nhiên là không có bất kì cơ hội đánh trả nào.

Cô đỏ mặt, hung dữ lớn tiếng với anh: "Kỳ Kiến Tầm, anh đang làm gì vậy?”

Kỳ Kiến Tầm chuyển từ một tay sang hai tay ôm cô, anh ôm lấy eo Thời Khương, kéo cô vào lòng, sau đó lòng bàn tay anh nhanh chóng bao phủ lên mông cô, thích thú lên tiếng: “Anh cũng muốn sờ thử.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play