Thời Khương không thể không thừa nhận hai mươi bốn năm cuộc đời cô chưa bao giờ ɕảɷ thấy xấu hổ như bây giờ.
Cô thậm chí còn không biết phải đổ lỗi cho ai.
Bị lật xe ngay ngày đầu tiên!
Ý trời trêu người?
Bầu không khí nhất thời khiến người ta hít thở không thông, giống như là vừa bị ấn nút tạm dừng.
Kiều Viên lúc này cũng đã đi tới và nhìn thấy ཞõ ཞàŋɠ cảnh tượng trước mặt, cô ấy hốt hoảng che miệng lại. Vẻ mặt Giản Lê thì thay đổi liên tục như một con tắc kè bông, từ bàng hoàng khi nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm đến ngơ ngác vì lời nói của Kiều Viên, còn ánh mắt của Thời Khương và Kỳ Kiến Tầm cứ liên tục đảo qua đảo lại, cả hai đều có vẻ khá có chút bối rối.
Trong bốn người chỉ có Kỳ Kiến Tầm là người giữ trạng thái tâm lý ổn định nhất, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt anh chỉ quét qua đám người trong chốc lát, cuối cùng lại rơi vào thân hình của Thời Khương, sau đó mới di chuyển xuống đôi chân trần còn ướt đẫm nước của cô.
Một màn trước mắt cộng thêm lời nói của Kiều Viên đối với Giản Lê mà nói là quá mức khó tin, cô ấy cố mở miệng mấy lần nhưng vẫn không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ có những từ đơn âm được tuôn ra như thể cô ấy vừa bị cho uống thuốc câm.
Trong hành lang khách sạn cũng không phải là một nơi tốt để nói chuyện, huống hồ những người này đều là nhân vật của công chúng, nếu có người nhìn thấy thì e là sẽ khó tránh khỏi những tin đồn nhảm nhí.
Kỳ Kiến Tầm và Kiều Viên gần như hành động cùng lúc.
Kiều Viên đi tới nhanh vài bước lập tức kéo Giản Lê ra khỏi cửa, Giản Lê bất ngờ không kịp đề phòng nên cô ấy chợt lảo đảo hai bước, còn bị đánh rơi một chiếc dép lê ở trong phòng.
Sau khi cửa phòng bị Kỳ Kiến Tầm dùng một tay đóng lại, Giản Lê cũng dần lấy lại được tinh thần, lời nói tuy không mạch lạc, nhưng ít nhất đã có thể mở miệng: "Anh ấy... bọn họ..."
Kiều Viên gật đầu, có chút thông cảm với việc cô ấy cuối cùng cũng đã biết tin tức chấn động này.
Thời Khương cũng bị dọa nhảy dựng, ngay lúc cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì đã bị Kỳ Kiến Tầm ôm ngang người lên.
Mi tâm người đàn ông hơi nhíu lại, hoàn toàn không đề cập đến những chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài, tầm mắt anh quét về phía đôi chân trần treo lơ lửng ngoài không trung của Thời Khương: "Giày cũng không mang mà đã chạy ra ngoài à?"
Thời Khương chậm rãi phản ứng lại, liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, cuối cùng bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, cũng quá kịch tính, cô không có lý do gì để trách Kỳ Kiến Tầm, càng không có lý do gì để trách những người khác.
Chỉ trách tạo hóa trêu người!
Đúng là nghiệp chướng!
Lúc kết hôn cô đã sớm xuất đạo, dường như Kỳ Kiến Tầm cũng biết tính chất nghề nghiệp của cô nên anh cũng rất biết suy nghĩ cho cô, Thời Khương cũng không đề cập tới chuyện kết hôn, hai người từ lúc đó đều ngầm hiểu nên bọn họ chưa từng tuyên bố chuyện kết hôn ra bên ngoài, đám cưới của hai nhà Thời, Khương cũng chỉ có những người trong giới thượng lưu ở Đế Đô mới biết được.
Bị Giản Lê nhìn thấy đúng là ngoài dự liệu của Thời Khương, nhưng cũng không sao, trong khoảng thời gian ở chung với cô ấy, cô phát hiện ra Giản Lê không phải là loại người ưa thích đi buôn chuyện của người khác, rắc rối là bây giờ nên giải thích với cô ấy như thế nào đây.
Thời Khương sợ nhất là phiền toái, giấu diếm lâu như vậy, đến bây giờ cô vẫn chưa muốn công khai chuyện kết hôn ra bên ngoài, còn không bằng để lại cho mình một mảnh bình yên.
Kỳ Kiến Tầm đặt Thời Khương lên giường, sau đó anh lại đi vào phòng tắm lấy khăn lông nóng ngâm nước, một đầu gối chống xuống sàn nhà, sau đó liền ngồi xổm bên chân Thời Khương.
Bàn tay to của người đàn ông nắm lấy chân cô, bàn tay cầm khăn vươn tới nhẹ nhàng lau lòng bàn chân Thời Khương.
Lông mày của anh dường như đã giãn ra, trong giọng nói còn có chút vui mừng, anh thản nhiên nói về cảnh tượng gay cấn vừa rồi: “Không gây phiền toái cho em đâu.”
‘..." Thời Khương trợn trắng mắt.
Cảm ơn, dù sao nó cũng đã xảy ra rồi.
Làm như hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Thời Khương, Kỳ Kiến Tầm liền cụp mắt xuống, lên tiếng: "Nếu em không muốn cô ấy biết, anh…”
Thời Khương liền tức giận lên tiếng cắt ngang: "Sao, hay là anh muốn chơi trò giết người diệt khẩu?”
Kỳ Kiến Tầm bị lời nói của cô chọc cười, anh mím môi nói tiếp: "Không tới mức giết người diệt khẩu đâu.”
Chưa đầy mười phút trôi qua, tài khoản WeChat của Thời Khương đã bắt đầu nhận được những lời “chỉ trích” từ Giản Lê.
Có lẽ Kiều Viên đã nói cho cô ấy biết mọi chuyện rồi.
[Thời Khương! Cô giấu cũng giỏi quá đấy!]
[Thế mà cô lại không nói với tôi chuyện cô chính là vợ của tổng giám đốc Kỳ!]
[Cô đứng đó nhìn tôi giống như một kẻ ngốc phân tích chuyện tình cảm của vợ chồng tổng giám đốc Kỳ! Chắc cô thấy hả hê lắm đúng không?]
['Nha đầu Thời Khương', không còn nghi ngờ gì nữa rồi!]
[Cô giấu kỹ như vậy, lấy chồng nhiều năm như vậy mà vẫn chưa chịu công bố rộng rãi ra bên ngoài! Tôi thấy thời gian cô ở đoàn phim, tiếp xúc với các diễn viên, kịch bản, ekip của đoàn phim còn nhiều hơn thời gian cô tiếp xúc với chồng mình đấy!]
[Tổng giám đốc Kỳ quả nhiên là quá cưng chiều cô, vậy nên anh ấy mới có thể chịu đựng được cảnh ba năm đi theo cô không hề có danh phận gì cả! Muốn gặp vợ còn phải lén lút nửa đêm mới dám vào khách sạn, cứ như là đang đi ngoại tình vậy!]
[Nếu tôi là cô thì tôi đã sớm tự giác nằm lên giường và duỗi chân ra đón chờ anh ấy rồi!]
“……”
Thời Khương nhéo nhéo hai đầu lông mày, ɕảɷ thấy đầu óc mình càng lúc càng hỗn loạn.
Vốn lúc trước cô đã ɕảɷ thấy có chút áy náy với Kỳ Kiến Tầm, nay lại bị Giản Lê lôi ra lần nữa, cô lại càng ɕảɷ thấy áy náy hơn.
Kỳ Kiến Tầm quả nhiên thích cô.
[Ra đây, đừng trốn tránh và không nói gì, tôi biết cô đang xem tin nhắn!]
[Tuy rằng cô hành xử không tốt với tôi nhưng tôi không thể bất công với cô, vì ông chủ của chúng ta, tôi nhất định sẽ giữ kín chuyện này!]
“……”
Lúc Thời Khương mở hộp trò chuyện của Giản Lê lên, cô phát hiện vừa rồi Kỳ Khai Dương cũng vừa gửi tin nhắn tới cho cô.
[Hôm nay tôi đến công ty hỏi thăm, quả thực là bên công ty có một dự án cần hợp tác với công ty ở Hoành Điếm, nhưng mà dự án này cũng không lớn, căn bản không đáng để chú tôi phải tự mình đi một chuyến, cho dù có phái tôi qua đó bàn chuyện hợp tác thì coi như cũng đã nể mặt đối phương lắm rồi.]
[Còn nữa, tôi nhớ chú tôi hình như còn sở hữu bất động sản ở Hoành Điếm.]
Thời Khương nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng này, hai đầu lông mày cô dần dần nhíu lại.
Có bất động sản?
Có bất động sản rồi thì còn tới khách sạn tìm cô làm gì?
Còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Kỳ Khai Dương thì Thời Khương bỗng ɕảɷ thấy thứ gì đó lạnh lạnh áp vào da thịt mình, theo bản năng cô lập tức ngẩng đầu.
Trước mắt cô là một sợi dây chuyền có mặt là chiếc nhẫn cưới, những viên kim cương trên chiếc nhẫn dưới ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng lung linh làm cho Thời Khương bỗng lóa mắt.
Kiểu dáng của chiếc vòng cổ rất đơn giản, không mỏng như những chiếc vòng cổ thông thường, màu sắc gần giống với màu sắc của chiếc nhẫn, chiếc nhẫn được “gắn’ vào dây chuyền trông có hơi lạc quẻ nhưng cũng không tính là khó coi. Màu sắc tương tự, thoạt nhìn còn tưởng hai thứ này là một bộ.
Nghĩ đến tin nhắn Kỳ Khai Dương vừa mới gửi tới, ánh mắt Thời Khương liền trở nên phức tạp, cô nhướng mi nhìn Kỳ Kiến Tầm.
Người đàn ông đứng thẳng trước người cô, anh đang cúi đầu nhìn cô, đồng thời cũng làm che đi phần lớn ánh sáng phía trên đầu, vầng sáng bao phủ xung quanh anh tạo ra một vòng sáng nhỏ mơ hồ.
Ánh mắt Thời Khương hơi híp lại nên nhìn không rõ lắm, hình như Kỳ Kiến Tầm đang mỉm cười
Đầu ngón tay Kỳ Kiến Tầm khẽ nhúc nhích, sợi dây chuyền phía dưới cũng lắc lư theo.
Anh hạ mi xuống, dùng hai tay mở chiếc khóa của vòng cổ ra và nói: “Làm như thế này thì em không thể vứt lung tung được nữa.”
Thời Khương cũng không biết mạch não của Kỳ Kiến Tầm đang nghĩ gì, những lúc cô đi đóng phim hay đi dự sự kiện thì làm sao có thể đeo thứ này đây, một chiếc vòng cổ bình thường thì được, nhưng chiếc nhẫn trên vòng cổ chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Nhưng tốt xấu gì đây cũng là một mảnh tâm ý của Kỳ Kiến Tầm, anh đã thích mình như vậy, nếu cô phớt lờ tâm ý của anh thì cô có vẻ nhẫn tâm quá.
Thời Khương vén mái tóc dài của cô lên để lộ chiếc cổ trắng nõn.
Thời Khương cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc Kỳ Kiến Tầm bắt đầu thích cô từ lúc nào. Mỗi năm hai người bọn họ chỉ gặp mặt nhau mấy lần, chẳng lẽ anh chỉ dựa vào mấy lần này mà đã có cảm tình với cô rồi sao? Hay là nói anh thật sự chỉ thích khuôn mặt của cô và dáng người của cô?
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cổ Thời Khương Cổ, ngón tay Kỳ Kiến Tầm chẳng biết cố tình hay vô tình cứ chạm vào phần da thịt ở cổ của Thời Khương khiến cô thường xuyên mất tập trung. ( truyện trên app T𝕪T )
Hay là nói, anh chỉ mới thích cô trong hơn một tháng ở chung vừa qua?
Thời Khương đột nhiên nhớ tới việc mình dùng lời nói của Khương Minh Thành để nói nhảm với Kỳ Kiến Tầm.
Cô ở trước mặt anh hung hăng khen ngợi chính mình, còn yêu cầu anh phải biết trân trọng bản thân mình... Gì mà đốt đèn lồng cũng không thể tìm được người thứ hai như cô, hay là nah nghe lọt tai những lời này...
Hình như cũng bắt đầu từ ngày đó anh mới thường xuyên ở nhà với cô, còn ở bên ngoài xây dựng cho cô một hình tượng người vợ nghiêm khắc quản chồng.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cô ɕảɷ thấy hình như thời gian có chút không đúng lắm.
Lúc đó suy nghĩ của Thời Khương giống như một quả cầu len, cho dù làm mọi cách cũng không thể tìm được đầu mối.
Điện thoại di động trong lòng bàn tay cô đột nhiên rung lên vài cái.
Là tin tức của Giản Lê và em họ cô Khương Chi Hàm.
Giản Lê: [Tin tức trên mạng thật sự không phải do tôi đăng ra!]
Tin tức trên mạng? Tin tức gì vậy?
Thời Khương lập tức thoát ra ngoài và bấm vào cái tên Khương Chi Hàm.
Khương Chi Hàm: [Chị! Cứu em với!]
[Tự nhiên tai họa ập lên đầu em vậy!]
[Tuy rằng thành tích của em không tốt nhưng bọn họ cũng đâu thể nhắm vào em như thế chứ!]
[Áaaa, em thật thảm mà!]
Lông mày Thời Khương giật giật vài cái, cô đại khái đã mơ hồ đoán được là tin tức gì.
Tài khoản tiếp thị đưa tin ba năm trước đây hai nhà Thời, Khương Kỳ đã liên hôn với nhau, Kỳ Kiến Tầm, tổng giám đốc của tập đoàn Trường Thịnh, đã kết hôn với em gái của tổng giám đốc Khương của Khương thị, Khương Chi Hàm, hơn nữa bọn họ còn lôi ra thành tích lúc học đại học của Khương Chi Hàm, nhất thời mạng xã hội lập tức trở nên bùng nổ.
Thành tích đại học của Khương Chi Hàm không tính là tốt, cũng có rớt không ít môn, nhưng trưởng bối trong nhà đều rất yêu chiều cô ấy, sau khi học xong cô ấy chỉ ở nhà ở không rảnh rỗi, suốt ngày ra ngoài ăn chơi lêu lỏng với bạn bè.
Trong khu bình luận cư dân mạng măng cô ấy không ít, bọn họ đều nói cô ấy không xứng với Kỳ Kiến Tầm.
Còn có người nói cuộc phỏng vấn của Kỳ Kiến Tầm chỉ là để ngụy trang, cố tình xây dựng hình tượng một cặp vợ chồng ân ái.
Thời Khương nhìn từ đầu đến cuối, trong lòng càng ɕảɷ thấy phiền muộn.
Cô tin tưởng tình tình của Giản Lê.
Trong bữa tiệc cũng không chỉ có một người đoán được "nha đầu Khương" kia chính là Khương Chi Hàm.
Chỉ trong chốc lát, Kỳ Kiến Tầm liền nhanh chóng gọi điện thoại cho ai đó chửi bới một trận: "Bộ phận ҩυคՈ Һệ công chúng đang muốn nghỉ việc hết à?"
“Chuyện này còn cần tôi gọi điện tới thúc giục các người làm việc sao?”
Thời Khương thật đúng là chưa từng thấy qua thái độ nghiêm khắc như vậy của anh, trước đó cô cũng từng nghe Kỳ Khai Dương nói chú của anh ta thật sự rất đáng sợ.
Cô biết Kỳ Kiến Tầm đang gọi điện thoại cho Trần Trạch, cô vẫy vẫy tay với anh, ý muốn tự mình nói với Trần Trạch.
Cơn giận của Kỳ Kiến Tầm lập tức dịu đi, sau đó anh đưa điện thoại của mình cho Thời Khương.
Cô còn chưa mở miệng, lời nói của Trần Trạch đã tới trước: "Xin lỗi tổng giám đốc Kỳ, tin đồn lần trước chỉ có liên quan tới anh mà thôi, nhưng không ngờ tin đồn lần này lại làm ảnh hưởng tới hai nhà Thời, Khương, là do chúng tôi làm việc sơ suất..."
Thời Khương chợt giật mình, cô lập tức nuốt lạ những lời muốn nói vào cổ họng.
“Tin tức lúc trước? Là tin tức gì vậy?”
Trần Trạch cũng sửng sốt, trong lúc nhất thời anh ấy cũng không nhận ra rằng đầu bên kia điện thoại là một người khác.
Sau khi ý thức được, Trần Trạch vội nói: "Là...... Đúng vậy phu nhân, lúc trước có nữ minh tinh cố tình lấy hình ảnh của tổng giám đốc Kỳ để tung tin đồn thất thiệt để cọ nhiệt, tổng giám đốc Kỳ sợ cô nghĩ nhiều nên anh ấy đã nhanh chóng tự mình lên tiếng làm sáng tỏ.”
Đầu óc Thời Khương nhanh chóng trở nên ong ong.
Cô chợt nhớ tới câu "Ba năm không danh không phận" mà Giản Lê gửi tới.
Kỳ Kiến Tầm, anh ấy thật sự rất yêu cô.
Thấy vẻ mặt Thời Khương không thích hợp lắm, Kỳ Kiến Tầm liền lấy lại điện thoại di động bên tai cô, những điều nên nói anh đều đã nói hết với Trần Trạch, vì thế anh liền cúp điện thoại.
Anh cúi người ngồi bên cạnh Thời Khương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi trống rỗng của cô, lại phát hiện đuôi lông mày cô có một vết xước nhỏ giống như là bị thứ gì đó quẹt trúng.
Ngón tay anh vừa mới chạm vào vị trí kia, anh muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Thời Khương nháy mắt mấy cái, sau đó cô chợt nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh lại không công khai?”
Không công khai hôn nhân của bọn họ, không công khai ҩυคՈ Һệ vợ chồng của bọn họ.
Kỳ Kiến Tầm hơi giật mình hai giây, từ trong lời nói của cô và trong cuộc đối thoại với Trần Trạch anh dần dần hồi tưởng lại, Trần Trạch nhất định là đã nói gì đó với cô.
Anh dời ánh mắt, đầu ngón tay anh lướt qua những sợi tóc rũ xuống bên thái dương cô rồi vén nó ra sau tai cô.
“Khi nào em muốn công bố thì chúng ta sẽ công bố.’
Ánh mắt Thời Khương khẽ dao động, cô nuốt nước miếng, thì thào gọi tên anh: "Kỳ Kiến Tầm..."
“Hả?”
Thời Khương nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của anh, cô nghiêm túc nói: “Anh có muốn giao dịch hai trăm tệ nữa không?”