Trong lịch trình đã sắp xếp từ trước của Kỳ Kiến Tầm quả thực không có chuyến công tác nào đến Hoành Điếm.
Đêm hôm Thời Khương rời khỏi Đế Đô, anh liền mất ngủ. Mặc dù người đã đi rồi nhưng khắp nơi trong biệt thự đều có dấu vết cô lưu lại.
Trong tủ lạnh còn nửa dãy Yakult chưa uống xong, nửa gói que cay vẫn còn chưa ăn hết, cạnh giường trong phòng ngủ là bộ đồ lót màu đen cô tùy ý cởi ra vào đêm hôm đó, trong phòng tắm có đủ loại mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da, trong phòng thay đồ cũng có những hàng giày cao gót xếp chồng lên nhau.
Kỳ Kiến Tầm nằm ngửa trên giường, nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng, trong lòng anh cũng ɕảɷ thấy trống rỗng theo, trong đầu anh lúc này đều tràn ngập hình ảnh Thời Khương nằm bên cạnh mình một tháng nay.
Thời Khương vừa nằm ngửa trên giường vừa xem video, hai chân bắt chéo, cái chân bị thương buộc phải giơ lên cao, mỗi khi lướt đến những nội dung đặc biệt buồn cười mà cô nhịn không được phải đem đi chia sẻ với người khác, cô sẽ đưa điện thoại di động tới cho anh xem, còn anh thì hoặc là cầm máy tính bảng xem văn kiện, hoặc là cầm vài quyển sách lên xem, thực ra tâm tư của anh toàn bộ đều đặt hết lên người Thời Khương, về phần trong điện thoại đang chiếu cái gì, anh cũng không chú ý xem, lúc này Thời Khương sẽ thu nụ cười lại, sau đó cô liền trừng mắt nhìn anh, châm chọc anh vài câu rồi lại chuyển về vị trí của mình.
Sau đó thời tiết dần nóng lên, bộ đồ ngủ của cô được thay thành váy ngủ hai dây hoặc một bộ quần đùi và áo ngắn tay, để lộ đôi chân thon dài tuyệt đẹp, chân của Thời Khương rất đẹp, vừa nhỏ vừa dài, làn da cũng trắng nõn mịn màng như tuyết.
Khi đôi chân dài trắng nõn kia lắc lư trong tầm mắt của mình, tâm tình Kỳ Kiến Tầm ngay lập tức trở nên hưng phấn, máy tính bảng và sách trong tay lúc này đều hoàn toàn trở nên dư thừa.
Hiện giờ, trong biệt thự trống rỗng chỉ có một mình anh, Kỳ Kiến Tầm thò tay sờ sờ vào gối của Thời Khương, nhưng chỉ còn lại một ɕảɷ ɠıáɕ lạnh lẽo, dưới đầu ngón tay anh chỉ là một lớp vải mềm mại.
Từ ngày cô đi đêm nào anh cũng trằn trọc khó ngủ.
Lúc rời đi, anh đã nói với Thời Khương: "Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.". Cho đến hơn mười ngày sau, anh vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Thời Khương, thậm chí cả một tin nhắn trên WeChat cũng không có.
Cô đã quay lại và cống hiến hết mình cho công việc, bỏ lại anh và gia đình ở Đế Đô ra sau đầu, thậm chí lúc nhàn hạ cũng chưa từng nhớ tới bọn họ.
Ngày anh định tới Hoành Điếm, Kỳ Kiến Tầm đang họp ở công ty, anh nhìn thấy Kỳ Khai Dương thỉnh thoảng cứ thò đầu vào ghế, cúi đầu lén nhìn điện thoại di động phía dưới, đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, anh biết người trò chuyện với Kỳ Khai Dương có lẽ là Thời Khương, nhưng anh vẫn không chịu bỏ cuộc, trước khi Kỳ Khai Dương kịp phản ứng và khóa màn hình, anh đã nhìn thấy ảnh đại diện của Thời Khương trong hộp thoại….
Xế chiều hôm đó, dì Vân đến biệt thự Lệ Giang quét dọn vệ sinh, liền phát hiện chiếc nhẫn cưới Thời Khương đánh rơi ở mép giường trong phòng ngủ của hai người, có thể là không cẩn thận bị đụng phải rồi lăn xuống đó.
Lúc Kỳ Kiến Tầm nhận được điện thoại của dì Vân, anh đang ở trong văn phòng.
Bầu trời ngoài cửa sổ vô cùng âm u, cành lá theo gió đung đưa dữ dội, dường như Đế Đô sắp đón nhận một cơn mưa lớn để tẩy trần.
Ngay lúc đó.
Kỳ Kiến Tầm bỗng nhiên có ɕảɷ ɠıáɕ rất muốn gặp cô
Rất muốn rất muốn.
Cho nên lúc Thời Khương không thể giả vờ được nữa hỏi ra những lời này, Kỳ Kiến Tầm vốn đang rất hứng thú nhìn bộ dạng Thời Khương cứng đờ giả vờ ngủ giống như vừa bị người ta điểm huyệt chợt sững sờ hai giây, nhưng rất nhanh sau đó anh đã bình tĩnh lại và hỏi ra một câu không hề liên quan: "Không phải em đang giả vờ ngủ sao?”
“……”
Thời Khương mở mắt ra, cô quay người nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Kiến Tầm, lại đưa chủ đề trở lại đúng hướng: "Tôi đang hỏi anh anh đấy, anh nhớ tôi đúng không?"
Hai người nhìn nhau mấy giây, Kỳ Kiến Tầm là người đầu tiên bại trận, anh lúng túng dời mắt sang chỗ khác, nằm thẳng xuống giường: "Chỉ là tới đây công tác mà thôi…sẵn tiện đưa nhẫn cho em.”
Đầu ngón tay Thời Khương khẽ co lại, lúc này cô mới nhớ tới nhẫn của cô hình như là còn để ở nhà.
Làm như ɕảɷ thấy lý do thoái thác như vậy còn chưa đủ thuyết phục, Kỳ Kiến Tầm lại bổ sung thêm: "Máy bay bị delay, với lại bây giờ trời cũng đang mưa, khách sạn ở đây cũng đã kín phòng, anh hết cách mới phải tới tìm em.”
Lúc đó Thời Khương cũng như đang nín thở theo từng lời nói của anh.
“Hay lắm, thật là vĩ đại, có miệng nhưng không muốn nói ra phải không?”
“Còn biên soạn ra một cái lý do nghe hay như vậy, thật tuyệt vời!”
Cô cũng thầm ɕảɷ thấy may mắn vì mình chưa nói ra toàn bộ, nếu cô còn bắt Kỳ Kiến Tầm thề thốt này kia thì ngược lại giống như cô đang tự mình đa tình.
Thời Khương trừng mắt nhìn anh hai giây, rồi đưa tay kéo chăn của mình từ trên người anh trở về, cô cứng rắn ôm chăn quay người lại, quay mặt về phía Kỳ Kiến Tầm.
Ai thèm đắp chung chăn với anh!
“……”
Thời Khương điều chỉnh tốt tư thể ổn định rồi trực tiếp nhắm mắt ngủ!
Sau một lúc lâu, hình như có ai đó chọc chọc lên vai cô.
Thời Khương lắc lắc người, tiếp tục ngủ.
Hai giây sau, ngón tay không thành thật kia lại chọc cô tiếp, thân thể Thời Khương tiếp tục ɕảɷ thấy run rẩy.
Ngay khi Thời Khương tưởng rằng mình sẽ lặp lại quá trình này lần thứ ba thì lưng cô lập tức chạm vào một cơ thể ấm áp.
Thân hình Thời Khương liền trở nên cứng đờ.
Một hơi thở nóng hổi lướt qua bên tai cô, Thời Khương ɕảɷ ɠıáɕ được đầu Kỳ Kiến Tầm đang nhích lại gần, anh cúi đầu thổi hơi vào tai cô: "Nếu như đó là lời em muốn nghe..."
“Vậy thì anh sẽ nói…”
Giọng anh cũng khàn đi: "Anh nhớ em.....”
Thời gian như bị đình trệ hai giây, Kỳ Kiến Tầm mang theo vài phần cầu xin nhẹ nhàng kéo vải áo ngủ chỗ thắt lưng cô xuống, lại bổ sung một câu: "Chia cho anh chút chăn với.’
“……”
Sau khi thấy Thời Khương không có ý cự tuyệt ཞõ ཞàŋɠ, Kỳ Kiến Tầm lại cẩn thận thăm dò cánh tay về phía trước, anh thở ra một hơi, siết chặt lực cánh tay, nhanh chóng kéo người nọ vào lòng.
Tuy rằng cô đã nghe được đáp án mình muốn nhưng nhìn thế nào cũng giống như là cô đang ép anh nói, ngược lại giống như cô mới là người rất nhớ anh.
Bực bội quá đi mất.
Ngày hôm sau đoàn làm phim bắt đầu khởi quay nên phải dậy sớm, Kiều Viên tới gọi Thời Khương, nhưng người mở cửa lại chính là Kỳ Kiến Tầm, Kiều Viên đứng ngoài cửa bị dọa một phen hú vía, sau khi xác nhận kỹ đây đúng là số phòng của Thời Khương, một nửa hồn phách vừa bay ra ngoài liền bị cô ấy kéo trở về.
Dưới vẻ mặt vô cảm của Kỳ Kiến Tầm, Kiều Viên thận trọng bước vào cửa.
Bây giờ vẫn còn sớm, Thời Khương đang rất buồn ngủ, sắc mặt cô vô cùng mệt mỏi, hai mắt đương nhiên cũng mở không lên, nên đương nhiên cô cũng không thấy Kiều Viên đang điên cuồng nháy mắt với mình.
Bên này gần trụ sở cục điện ảnh và truyền hình, chó săn lại nhiều, toàn bộ khách hàng ở những khách sạn gần đây đa phần đều là diễn viên hoặc là ngôi sao lớn, lỡ như bị người ta nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm từ trong phòng Thời Khương đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ có chuyện, hơn nữa dạo gần đây buổi tối Giản Lê hay chạy qua phòng Thời Khương, nếu nhiều lần không cho cô ấy vào ít nhiều sẽ làm cho người ta ɕảɷ thấy nghi ngờ.
Cho nên, trước khi rời đi, Thời Khương liên tục dặn dò Kỳ Kiến Tầm nhất định phải cẩn thận coi chừng bị người ta nhìn thấy, buổi tối đi ra ngoài xã giao nhất định phải về muộn một chút, giống như thời gian tối qua khi anh đến đây, trước khi trở về phải gửi tin nhắn cho cô trước.
Đặc biệt, đi dự tiệc xã giao không được uống rượu!
Kỳ Kiến Tầm gật đầu đồng ý với tất cả những điều cô nói.
Mãi đến khi ra khỏi cửa, Kiều Viên mới có thời gian thỏa mãn tâm hồn buôn chuyện của mình.
Thời Khương chợt nhớ ra điều gì đó, cô tranh thủ thời gian nói với Kiều Viên: “Có cơ hội em nhớ đi kết giao với Trần Trạch.”
Không dễ lấy được thông tin gì từ Kỳ Kiến Tầm, nhưng nếu ra tay từ Trần Trạch thì có lẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Kiều Viên cũng có quen biết Trần Trạch, anh ấy là trợ lý của tổng giám đốc Kỳ, thỉnh thoảng cô ấy cũng có gặp qua vài lần, nhưng cũng chỉ là gặp vài lần mà thôi.
Nghe được Thời Khương bảo cô ấy đi “quyến rũ” người ta, vẻ mặt Kiều Viên hoảng sợ nhìn cô.
Thời Khương nghi hoặc hỏi lại: "Sao vậy?”
Kiều Viên lấy hai tay che ngực mình, vẻ mặt đầy kháng cự: "Chị, em không bán mình đâu…”
“..." Thời Khương đưa tay chọc trán cô ấy: "Em đang nghĩ gì vậy? Bảo em đi quyến rũ, tức là đi đòi phương thức liên lạc của đối phương!”
…
Buổi tối lúc Thời Khương đóng phim trở về thì đã hơn mười giờ rưỡi, cả người cô lúc này mệt mỏi rã rời, ngay cả ngụm nước còn chưa kịp uống thì Giản Lê đã hùng hùng hổ hổ chạy sang phòng cô.
Tối hôm đó do cô ấy không có việc gì làm nên người quản lý đã lôi kéo cô ấy đi dự tiệc tối.
Thời Khương rót cho mình một ly nước, chậm rãi nghe Giản Lê kể lại những chuyện xảy ra trong bữa tiệc.
Hai mắt của Giản Lê mở to, vẻ mặt đầy vui sướng: "Hôm nay ở bữa tiệc cô đoán xem tôi gặp ai?”
“Ai vậy?”
“Ông chủ của chúng ta! Kỳ Kiến Tầm!” Giản Lê vỗ tay đầy phấn khích.
Tuy rằng bộ phim cô ấy quay cũng là sản phẩm của công ty nhà mình, nhưng Kỳ Kiến Tầm quản lý một công ty lớn như Trường Thịnh, còn Hoa Dã cơ bản đều là giao cho người dưới quyền quản lý, những nghệ sĩ như bọn họ rất khó có dịp nhìn thấy BOSS lớn.
Thời Khương gian nan nuốt xuống ngụm nước cũng may còn chưa phun ra ngoài.
Không để ý tới vẻ mặt khó nói của Thời Khương, Giản Lê tiếp tục lảm nhảm: “Lúc đạo diễn nâng ly chúc mừng anh ấy, cậu nghĩ anh ấy đã nói gì?”
Giản Lê căn bản không cho Thời Khương cơ hội mở miệng: "Anh ấy nói vợ mình quản nghiêm không cho uống rượu! Trời ạ, đây là người đàn ông tốt tuyệt thế gì vậy, ra ngoài rồi mà còn nghe lời vợ như thế!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thời Khương: ".....”
Miệng Giản Lê dường như mở to ra với kích thước gấp đôi: "Cô có biết tôi còn nghe được tin tức bùng nổ gì nữa không?”
Trong mắt Thời Khương tràn đầy nghi hoặc.
Có mặt người là cái quỷ gì?
"Đạo diễn hình như biết vợ của tổng giám đốc Kỳ là ai, ông ấy cứ liên tục nhắc tới nha đầu Khương nha đầu Khương, lúc tôi vừa nghe cái tên nha đầu Khương này còn tưởng ông ấy đang ám chỉ tới cô, nhưng ɕảɷ thấy không có khả năng lắm, sau đó tôi lại nghĩ tới những người trong giới thượng lưu ở Đế Đô, quả nhiên liền tìm được người có họ Khương!"
Giản Lê càng nói càng kích động: "Tổng giám đốc Khương của tập đoàn Khương thị có một người em gái, tôi đoán chắc chắn là cô ấy rồi!”
Trái tim này của Thời Khương thật sự dao động theo lời nói của Giản Lê, giống như tàu lượn siêu tốc lên cao rồi lại đột ngột rớt xuống.
Không thể không nói Giản Lê đã biết chút gì đó, nhưng may mắn là cô ấy biết cũng không nhiều lắm.
Nha đầu Thời Khương mà Giản Lê đang nghĩ tới chắc là em họ của cô.
Tập đoàn Khương thị bây giờ là do anh họ nhà chú cô quản, nhưng thật ra đây là sản nghiệp của nhà họ Thời và nhà họ Khương sau khi liên hôn, phần lớn mọi người ngay từ đầu cũng tưởng bọn họ là anh em họ.
Giản Lê cho là mình đoán đúng nên có chút đắc ý.
Nói xong, Giản Lê lại vỗ mạnh vào chân mình với vẻ mặt đầy khoái chí: "Lúc bữa tiệc kết thúc ra cửa tôi còn gặp Bùi Anh, cậu đoán xem người đại diện của cô ta lôi kéo Bùi Anh tới đây để làm gì cơ chứ, nhất định là bắt cô ta làm quen với tổng giám đốc Kỳ rồi, nghe nói là hợp đồng của Bùi Anh sắp hết hạn và bên đó vẫn còn đang muốn tiếp tục ký hợp đồng với Hoa Dã, nhưng tổng giám đốc Kỳ căn bản không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, anh ấy còn không thèm cho cô ta một ánh mắt liền lập tức rời đi, lúc nhìn thấy biểu cảm kia của Bùi Anh, tôi thật sự muốn đốt pháo trước cửa khách sạn để ăn mừng hahaha..."
Thời Khương nghe Giản Lê nói xong, ɕảɷ thấy cả người hoàn toàn được thư giãn, cô cầm quần áo để thay vào phòng tắm, thấy cô ấy vẫn chưa có ý định rời đi, cô liền nói: "Tôi đi tắm trước đây, nếu lát nữa Kiều Viên có tới đưa kịch bản thì cô nhớ mở cửa giúp tôi nhé.”
“Được rồi.”
Lúc Thời Khương vào phòng tắm chưa đầy năm phút, điện thoại di động liền vang lên âm thanh thông báo Wechat.
Là Kỳ Kiến Tầm gửi tin nhắn tới, anh nói mình sẽ về ngay.
Kỳ Kiến Tầm biết Thời Khương không muốn cho người khác nhìn thấy anh vào phòng cô, giờ này cũng đã trễ, chắc trong khách sạn cũng không còn nhiều người.
Anh cố ý ở lại bữa tiệc tới rất muộn, sau đó lại đợi bên ngoài thêm nửa tiếng nữa, sau khi gửi tin nhắn cho Thời Khương, anh cũng không nhận được tin nhắn ngay nên đành đợi thêm mười phút nữa rồi mới lên lầu.
Mở cửa là một người phụ nữ xa lạ, Kỳ Kiến Tầm nhìn thấy Giản Lê xuất hiện ở cửa, anh cũng thoáng sững sờ một lát, hai giây sau, anh nhẹ nhàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.”
Chân còn chưa nhấc ra, ánh mắt anh liền vô thức quét biển số trước cửa.
Xác định đây chắc chắn là phòng của Thời Khương.
Trong phòng cô có người khác, trách không được cô không trả lời tin nhắn của anh.
Kỳ Kiến Tầm cụp mắt xuống, xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng trùng hợp lại gặp Kiều Viên đang đi tới.
Kiều Viên cầm một cây kem ốc quế trong tay, dưới nách còn đang kẹp một cuốn kịch bản.
Trong tầm mắt của cô ấy, vị trí của Giản Lê vừa vặn là điểm mù của tầm mắt cô ấy, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy vạt áo và giày của Giản Lê, còn tưởng rằng Thời Khương đang đứng ở đó.
Khi nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm đang chuẩn bị rời đi, cô ấy còn tưởng rằng anh và Thời Khương đang cãi nhau nên anh bị từ chối không cho vào phòng.
Cô ấy đi về phía trước hai bước, theo bản năng liền lên tiếng: "Tổng giám đốc Kỳ, sao anh không vào, lại cãi nhau với chị Khương à?"
Lúc Thời Khương tắm rửa được một nửa mới nhớ ra mình đã quên mất chuyện gì.
Cô đã quên Kỳ Kiến Tầm!
Cô dặn Kỳ Kiến Tầm khi nào trở về nhớ nhắn tin cho cô, bây giờ cũng xấp xỉ thời gian tối qua anh đến đây, sợ là anh đi lên vừa vặn đụng phải Giản Lê còn chưa đi.
Thời Khương vội vàng tắm xong, sau khi đi ra thì xem điện thoại di động trước, quả nhiên mười lăm phút trước Kỳ Kiến Tầm đã gửi tin nhắn tới cho cô.
Cô đi ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy Giản Lê ở trong phòng khách.
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng nói chuyện.
Trái tim cô trong nháy mắt liền vọt lên cổ họng, dép còn chưa kịp mang liền vội vàng chạy tới.
Cảnh tượng trước mắt cùng với lời nói của Kiều Viên trong nháy mắt khiến cô cứng đờ tại chỗ.
Giờ phút này, nội tâm Thời Khương đã hoàn toàn sụp đổ, cô cực kì muốn hát cho Kiều Viên nghe một bài: Cảm ơn cô nhiều lắm…