Thời Khương sờ vào vị trí của trái tim mình, cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình và tần số mạch đập của mình đang đẩy nhanh quá trình tuần hoàn, cả cơ thể lập tức trở nên sôi sục và bỏng rát.

Hơi nóng theo máu truyền ngược lên đại não, Thời Khương ɕảɷ ɠıáɕ toàn thân như bốc khói nghi ngút, mỗi bước đi đều có ɕảɷ ɠıáɕ không chân thật.

Cô vỗ vỗ vào gương mặt của mình, chờ đầu óc nguội lại rồi từ từ tiếp nhận ý kiến ​​này.

Nhưng đồng thời, cùng với suy nghĩ này là những hành động và lời nói không thể giải thích được của Kỳ Kiến Tầm.

Trách không được anh luôn nhìn cô và hành xử với cô bằng những hành động rất kỳ quái.

Hóa ra tất cả là vì anh thích cô sao?

Thời Khương đang ngồi trên giường, máy tính bảng trong tay đã lâu không chạm vào nên đã tắt, giao diện màn hình đen láy phản chiếu vẻ mặt đờ đẫn của cô.

Một cơn mưa bất chợt ập đến, bầu trời u ám, ánh sáng đang điên cuồng lắc lư, từng hạt mưa không ngừng đập vào cửa sổ, tiếng nước mưa tanh tách bắn vào kính rồi hòa thành dòng nhỏ chảy xuống tạo thành một cột nước.

Không thể nói rõ tâm tình lúc này của mình là gì, Thời Khương ɕảɷ thấy lòng mình có chút loạn, lại có chút hoảng, còn xen lẫn chút vui mừng khó hiểu.

Cô lập tức muốn tìm một người để trò chuyện để chia sẻ tin tức chấn động này.

Cô dạo một vòng trong danh sách wechat cũng không tìm được một người có thể nói chuyện. Bạn chơi từ nhỏ đến lớn của cô chỉ có Kỳ Khai Dương và hai đứa cháu trai, nhưng mà cô cũng không thể tìm ba người đàn ông không hiểu phong tình nói chuyện này, huống hồ lỡ như bọn họ lắm lời tiết lộ ra trước mặt Kỳ Kiến Tầm thì tình thế sẽ càng trở nên vô cùng xấu hổ.

Đầu ngón tay cô chậm rãi lướt trên màn hình, khi lướt qua hộp thoại của Kỳ Kiến Tầm, đầu ngón tay cô hơi dừng lại hai giây. Thời gian hai người nói chuyện phiếm còn dừng lại ở hơn mười ngày trước.

Thời Khương không khỏi bắt đầu băn khoăn liệu ý tưởng nóng nảy đó có thật sự đúng như vậy hay không...

Tuy rằng cô chưa từng yêu đương, đối với chuyện tình yêu nam nữ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cô biết một khi nam sinh đã thích một nữ sinh thì người nọ sẽ cố tìm mọi cách để thời thời khắc khắc đều có thể liên lạc và tiếp xúc với người mình thầm mến.

Nếu Kỳ Kiến Tầm thật sự thích cô, liệu anh có thể chịu đựng được việc không liên lạc với cô sao?

Nhưng nghĩ lại, Kỳ Kiến Tầm hình như cũng không phải là đàn ông bình thường, ba, bốn tháng trời không chạm qua phụ nữ anh vẫn có thể sống tốt chứ đừng nói là mười ngày......

Thời Khương rối rắm một lúc lâu, và cuối cùng là vẫn quyết định gọi điện thoại wechat cho Kỳ Khai Dương.

Tín hiệu vang lên hơn mười giây mới có người bắt máy.

Âm thanh đấm đá của trò chơi lập tức truyền đến tai cô, qua hai giây sau mới nghe thấy Kỳ Khai Dương mở miệng: "Tổ tông của tôi ơi có việc gì không vậy? Tôi đang bận chơi game đây.”

“……”

Lúc này Thời Khương bỗng ɕảɷ thấy hối hận vì đã gọi điện cho anh ta, nhưng nếu như không gọi cho anh ta thì cô sẽ ɕảɷ thấy chán nản và khó chịu vì không có ai nói chuyện với cô.

Thời Khương cố chịu đựng sự thiếu kiên nhẫn, do dự lên tiếng: "Để tôi nói cho cậu biết một chuyện..."

‘Chuyện gì vậy?” Kỳ Khai Dương vẫn một lòng một dạ đặt tâm trí ở trên trò chơi, giọng điệu vẫn không thay đổi.

“Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Thời Khương trịnh trọng nói.

Kỳ Khai Dương bị chọc cười: "Chuyện gì vậy, còn muốn tôi chuẩn bị tâm lý luôn cơ à?”

Thời Khương hít sâu một hơi, cái loại ɕảɷ ɠıáɕ hoảng hốt không khống chế được lại lần nữa vọt tới, cô chậm rãi nói gằn từng chữ, lời nói ra khỏi miệng phảng phất còn mang theo chút run rẩy: "Tôi ɕảɷ thấy, chú của cậu, hình như chú của cậu thích tôi..."

Trong nháy mắt khi lời nói vừa ra khỏi miệng, tảng đá lớn trong lòng cô dường như cũng vừa rơi theo.

Đối diện điện thoại thoáng yên tĩnh một hai giây, sau đó Kỳ Khai Dương bỗng mãnh liệt ho khan liên tục, bị sặc nước miếng nên lời nói của anh ta cũng không lưu loát: "Phụt... Khụ khụ... Cậu..."

..." Vẻ mặt Thời Khương có phần lúng túng, vài phần tự tin thốt ra lời nói ban nãy cũng tản đi bảy tám phần, ngữ khí cũng yếu đi ba phần: “Cậu làm gì vậy, phải phản ứng lồng lộn đến thế à?”

Kỳ Khai Dương tự rót cho mình hai ly nước đá lớn, âm thanh của trò chơi cũng bị anh ta tắt đi, anh ta khàn khàn lên tiếng: "Cậu mới vừa nói cái gì?”

Giọng điệu của anh ta chợt cao vút lên, như thể không thể tin nổi những lời cô vừa nói: "Chú tôi...?"

“……”

Thời Khương có chút nản lòng trước giọng điệu khó tin và thái quá của anh ta, đồng thời còn có chút khó chịu khó nói: "... Bộ việc Kỳ Kiến Tầm thích tôi có gì kỳ quái lắm sao?"

Nói xong lời cuối cùng, Thời Khương quả thật cũng ɕảɷ thấy vô cùng thiếu tự tin.

Kỳ Khai Dương thở hổn hển hai hơi mới bình tĩnh trở lại, cả người cũng từ từ bình tĩnh theo: "Nếu cậu nói người khác thích cậu, tôi đương nhiên không ɕảɷ thấy ngạc nhiên chút nào, nhưng nếu người đó là chú tôi... chú ấy làm gì biết thích là gì chứ?"

Anh ta cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó cẩn thận nói ra từng chữ: "Tôi muốn hỏi cô Thời Khương một câu… rốt cuộc là ai đã cho cô ảo tưởng rằng chú tôi thích cô vậy?"

Lúc này Thời Khương hoàn toàn không thích nghe điều này.

“Chú cậu là đàn ông phải không?” Cô cao giọng, như để tiếp thêm sức mạnh cho mình: "Dù sao thì tôi cũng đáp ứng đủ tiêu chuẩn mà một người phụ nữ cần có mà, muốn gương mặt đẹp có gương mặt đẹp, muốn thân hình quyến rũ thì tôi cũng có nốt, cho dù chú cậu có thích tôi cũng là chuyện bình thường mà, phải không?"

Kỳ Khai Dương thở dài một hơi, anh ta nghi hoặc hỏi: "Cho nên ý của cậu là chú tôi thích dáng vẻ bên ngoài của cậu?"

“……”

Thời Khương ɕảɷ thấy suy nghĩ của mình có gì đó không ổn, chính mình đã khiến cho Kỳ Khai Dương suy nghĩ lệch lạc, cô suy nghĩ mấy giây, sau đó chậm rãi nói: “Không phải lúc trước tôi đã nói với cậu chú của cậu luôn hành động khó hiểu sao? Cách anh ấy nhìn tôi thực sự có gì đó không ổn... Tôi không thể diễn tả được ánh mắt của anh ấy, ngày tôi rời khỏi Đế Đô, anh ấy còn ôm tôi và nói sẽ đợi tôi quay lại. ..."

Thời Khương càng nói càng ɕảɷ thấy bực bội: “Hôm đó tôi ɕảɷ thấy anh ấy thật sự luyến tiếc tôi đi. Tôi đoán là anh ấy thích tôi, nhưng tôi cũng không chắc lắm.”

Thời Khương nói ra thì tức giận, Kỳ Khai Dương nghe cô nói cũng tức giận, dù sao anh ta cũng ɕảɷ thấy nghe nhiều chuyện quanh co như vậy thật mệt mỏi: "Chẳng phải cứ đi hỏi trực tiếp chú tôi là được rồi sao?"

“Không thể hỏi!” Gần như chưa đầy một giây sau sau khi Kỳ Khai Dương nói xong thì Thời Khương đã buột miệng nói, cô cũng không phân biệt được mình kích động như vậy để làm cái gì, dáng vẻ lại giống như đang che giấu gì đó: “..... Lòng tự trọng của chú cậu rất mạnh mẽ, nếu tôi trực tiếp vạch trần anh ta, anh ta chắc chắn sẽ ɕảɷ thấy rất xấu hổ.”

Kỳ Khai Dương cuối cùng cũng nhìn ra được: "Tôi thấy có cậu xấu hổ thì có.”

Tâm tư nhỏ bé của cô bị bại lộ, Thời Khương lại bướng bỉnh nói: “Sao tôi lại phải thấy xấu hổ chứ?”

Kỳ Khai Dương cũng không có nhiều tâm tư như vậy, nhưng anh ta vẫn không ngừng phá đám: "Cậu sợ cậu sẽ đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, sợ cậu sau khi nói xong chú tôi hóa ra lại hoàn toàn không hề có ý đó, đến lúc đó người mất mặt chẳng phải là cậu sao, cậu chỉ sợ ɕảɷ thấy mất mặt trước chú tôi mà thôi!”

Thời Khương giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, cũng bắt đầu phản đòn công kích anh ta: “Làm sao cậu biết chú cậu không có hứng thú với tôi, chẳng lẽ cậu là con sâu trong bụng của chú cậu sao? Cậu chỉ muốn xem kịch hay mà thôi, cậu muốn xem tôi làm thế nào để hỏi rõ chú cậu chuyện này, sau đó là hứng thú ngồi xem dáng vẻ mất mặt của tôi."

Nghe được nhiều ý tứ phức tạp như vậy làm cho Kỳ Khai Dương không nhịn được liền ngẩng đầu lên, từ nhỏ đến lớn anh ta không muốn cãi nhau với Thời Khương, giờ phút này cũng vậy, vậy nên anh ta lập tức thỏa hiệp: "Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi tổ tông của tôi ơi, tôi hoàn toàn không có ý đó.”

"Cậu không muốn hỏi thì không hỏi, nếu như chú tôi thật sự thích cậu nhưng mà chú ấy không nói cũng mặc kệ chú ấy, dù sao đến cuối cùng người nghẹn chết cũng là chú ấy, đâu có liên can gì đến cậu đâu, phải không nào?" Kỳ Khai Dương thản nhiên lên tiếng.

“……”

Thời Khương nghe Kỳ Khai Dương nói nhảm, Kỳ Kiến Tầm có nghẹn khuất hay không thì cô không biết, nhưng cô biết bản thân cô đang ɕảɷ thấy vô cùng tủi thân.

Đúng như lời Kỳ Khai Dương nói, ngoại trừ cái gọi là mất mặt, Thời Khương có chút sợ, cô sợ nếu không phải anh có ý nghĩ này với cô, từ đó cô cũng đã gián tiếp đâm thủng tầng cửa sổ giấy này, tình cảnh cô và Kỳ Kiến Tầm ở chung sau này có thể sẽ càng thêm xấu hổ, mặc dù hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Ít nhất cho đến thời điểm hiện tại, ngoài mối ҩυคՈ Һệ vợ chồng, bọn họ còn có ҩυคՈ Һệ bao nuôi và bị bao nuôi, và trong mối ҩυคՈ Һệ này cô là người chiếm thế chủ động.

Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.

Người có thể nửa đêm tới tìm cô không phải là Kiều Viên thì cũng là Giản Lê, Thời Khương cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Sau khi nói chuyện với Kỳ Khai Dương, Thời Khương lê bước lơ đãng đi về phía cửa, suy nghĩ của cô còn đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện vừa rồi với Kỳ Khai Dương.

Khi cửa mở ra, Thời Khương không quá để ý ngước mắt lên, bỗng hai mắt cô đột nhiên mở to, cô lắc lắc đầu vài cái, sau đó là hoàn toàn sững sờ.

Ngoài cửa là một người đàn ông cao lớn đang đứng, trên người người nọ đang mặc một bộ vest được may đo riêng rất vừa người. Mu bàn tay người nọ khoát trên tay vịn vali, gân xanh hơi nổi lên, trên các khớp xương còn dính hai mảng nước nhỏ. Chỗ bả vai áo khoác tây trang màu đen của anh còn đang chảy xuống chút nước, rồi chậm rãi rơi xuống đất, ngoài ra còn có những vết nước nhỏ bật ngược lại bắn tung tóe lên chân Thời Khương.

Cái lạnh từ cơn mưa vẫn còn đọng lại trên cơ thể của Kỳ Kiến Tầm, từng chút một ăn mòn tâm trí còn đang mơ hồ của Thời Khương.

Thời Khương nhìn Kỳ Kiến Tầm trước mắt, chợt sinh ra ɕảɷ ɠıáɕ không chân thật.

“Anh..." Cô vừa mới có suy đoán Kỳ Kiến Tầm thích cô, ngay sau đó liền gặp được chính chủ, ɕảɷ ɠıáɕ nhịp tim không bình thường lại ập đến, hô hấp của Thời Khương cũng trở nên không ổn định: “Sao anh lại tới đây?”

Ánh mắt Kỳ Kiến Tầm dán chặt vào khuôn mặt của cô, đôi mắt đen hơn màn đêm của anh chợt lóe lên những đốm sáng, giọng anh khàn khàn: "Anh đi công tác ở đây."

"Vậy tại sao... khuya như vậy mới đến?"

"Máy bay bị delay."

Thời Khương há miệng muốn hỏi “Sao anh biết tôi ở đây” nhưng sau đó lại nghĩ lại, anh là nhà sản xuất phim này, nhất định anh cũng phải biết chính xác khách sạn mà đoàn làm phim đã đặt ở đâu nên đành nhịn lại, cô cũng không nói gì nữa, liền ngoan ngoãn dẫn Kỳ Kiến Tầm vào phòng.

Lúc Thời Khương đột nhiên nhìn thấy Kỳ Kiến Tầm, nhịp tim của cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cô ɕảɷ thấy có chút khó chịu, suýt chút nữa là không thể khống chế được tay chân của mình.

Kỳ Kiến Tầm đi theo sau cô, ánh mắt anh hơi tối sầm lại.

Lúc này Thời Khương đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu sâm panh, eo thon, đôi chân thon, làn da trắng nõn đều lộ ra hết ra ngoài không khí, hai cánh tay thon thả buông thõng bên hông, tóc dài đến thắt lưng cứ liên tục đong đưa theo từng bước đi của cô, một dáng vẻ cực kì mê người.

Lần này Thời Khương không quên điện thoại vẫn còn đang hiển thị kết nối với Kỳ Khai Dương như mấy lần trước nữa, vừa bước vào phòng ngủ cô liền nhanh tay cúp điện thoại trước.

Giờ phút này thời gian cũng không còn sớm, mấy ngày nay vào giờ này thì Thời Khương cũng sắp phải đi ngủ rồi.

Kỳ Kiến Tầm lấy quần áo từ trong vali ra, nhìn Thời Khương đứng một bên hơi co quắp, anh dịu dàng lên tiếng: "Em mệt thì đi ngủ trước, anh đi tắm rồi ngủ sau.”

Đợi đến khi Kỳ Kiến Tầm vào phòng tắm, dường như Thời Khương mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Loại ɕảɷ ɠıáɕ căng thẳng thần kinh khi ở chung với Kỳ Kiến Tầm này khiến Thời Khương ɕảɷ thấy rất mất tự nhiên, cô ôm điện thoại di động leo lên giường hít sâu hai hơi.

Kỳ Khai Dương không hiểu sao Thời Khương lại đột ngột cúp điện thoại, anh ta liền gửi sang hai dấu “??”.

Thời Khương nhìn về phía phòng tắm, đè nén nhịp tim của mình, trả lời Kỳ Khai Dương bằng hai dấu chấm than.

Kỳ Khai Dương: [???]

Thời Khương lắc lắc cánh tay có chút mềm nhũn, đầu ngón tay cô nhảy múa trên bàn phím: [Chú cậu đến rồi!]

Kỳ Khai Dương: [???]

[Có ý gì đây?]

[Chú tôi đến Hoành Điếm tìm cậu?]

Thời Khương: [Anh ấy nói là đi công tác.]

Kỳ Khai Dương: [Hình như bên đó đang có hợp tác, nhưng hôm nay ở công ty tôi đâu nghe thấy chú tôi hay Trần Trạch nói muốn đi công tác gì đâu.]

[Sao lại đột ngột thế...]

Thời Khương nhìn hai chữ 'Đang nhập’ dính trên hộp thoại một hồi lâu, sau đó mới thấy Kỳ Khai Dương gửi tới một tin nhắn khác.

[Đừng nói là chú tôi đến đó vì cậu nhé?]

Nhìn hàng chữ trên màn hình, Thời Khương thừa nhận tâm trạng mình lại mất bình tĩnh.

Căn phòng này ཞõ ཞàŋɠ không hề lạnh, nhưng những sợi lông li ti trên cánh tay cô lại dựng đứng hết cả lên.

Thời Khương tắt điện thoại di động, chậm rãi thả mình xuống giường, ngơ ngác nhìn ngọn đèn phía trên đầu.

Cho đến khi Kỳ Kiến Tầm đi ra, Thời Khương mới chớp chớp mắt, sau đó từ từ nhắm mắt lại như chợt tỉnh lại rồi lại giả vờ ngủ tiếp.

Tuy mắt cô không nhìn, nhưng lỗ tai cô lúc nào cũng chú ý lắng nghe từng động tĩnh của Kỳ Kiến Tầm, tiếng giày của anh trên sàn nhà rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể bỏ qua. Lắng nghe động tĩnh của anh, Thời Khương có thể đại khái đoán được Kỳ Kiến Tầm đang làm gì.

Cho đến khi, động tĩnh nhỏ này lan đến tận đầu giường...

Hô hấp Thời Khương không nhịn được dần dần trở nên hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng vải bị cọ xát xào xạc.

Phần giường bên cạnh cô hơi sụp xuống, sau đó chăn bông trên người cô cũng bị nhấc lên một nửa.

Thân thể Thời Khương lập tức trở nên cứng đờ, trong chớp mắt tim cũng ngừng đập.

Cơ thể của Kỳ Kiến Tầm chen vào và giật đi một nửa chăn bông của Thời Khương.

Trong phòng khách sạn chỉ có một cái chăn, tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, Thời Khương nhất thời cũng quên mất chuyện này. Cô không có thói quen đắp chăn cùng người khác, cho dù là đã kết hôn với Kỳ Kiến Tầm, nhưng ở nhà cô và anh đều sử dụng chăn riêng, ngoại trừ ở một số chuyện, hay những lúc ý thức mơ hồ không rõ thì có đắp chăn hay không cũng không quan trọng nữa.

Ngay lúc Thời Khương còn đang miên man suy nghĩ thì bỗng có một mùi thơm mát lạnh nhẹ nhàng của cơ thể người đàn ông thổi qua cô, sau đó là tới một bóng đen lướt qua trên mặt cô.

Đèn trong phòng ngủ lúc này đã tắt hẳn.

Hơi thở căng thẳng của Thời Khương lúc này mới có thể nhẹ nhàng chậm rãi thoát ra.

Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.

Có đôi khi người ta không thể không bội phục những ɕảɷ ɠıáɕ không thể giải thích được của mình.

Trong bóng tối, Thời Khương nhận ra ánh mắt Kỳ Kiến Tầm như đóng đinh trên người mình, ánh mắt anh nóng rực giống như muốn thiêu đốt cô, loại ɕảɷ ɠıáɕ không được tự nhiên này khiến cả người cô bỗng trở nên cứng ngắc, nhưng cho dù làm thế nào cũng không né tránh được tầm mắt của anh.

Tâm lý Thời Khương thật sự có chút suy sụp, cô suốt đêm suy nghĩ lung tung, thần kinh vốn đã căng thẳng khó chịu, hiện tại lại bị ánh mắt của Kỳ Kiến Tầm tra tấn...

Trong mắt cô, Kỳ Kiến Tầm mới là yêu tinh chuyên đi dụ dỗ người khác!

“Kỳ Kiến Tầm..." Thời Khương bất đắc dĩ lên tiếng.

Kỳ Kiến Tầm nghe thấy giọng nói của cô liền trả lời: "Hả?”

Thời Khương không chú ý tới phản ứng của anh, cũng không ɕảɷ thấy ngạc nhiên vì sao anh biết cô vẫn còn thức.

Dù sao anh là người làm cho cô khó chịu nên cũng muốn kích thích anh một chút!

Thời Khương nắm chặt một góc chăn, thử thăm dò mục đích tối nay anh tới đây: "Có phải là anh nhớ tôi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play